Huấn Luyện Cha Phúc Hắc
Chương 8
Phòng chat chim cò, đêm khuya, ba con cò mẹ bay vào.
“Các chị em, làm tốt lắm!" Con cò đỏ chót ngẩng đầu léo nhéo.
“Thế này, có thật sự tốt không?" Cò nhỏ màu xanh biển lo lắng nói.
“Đương nhiên rồi! Từ xưa tới nay, chăm sóc con cái cực khổ nhất bao giờ chả là người mẹ! Cũng là một đêm phong lưu, đến lúc sinh thì chịu đau đớn… Chết người đấy, không phải à? Qua được con mọn như điên, không qua được phải nằm yên trong hòm. Giờ chỉ là dạy dỗ bọn đàn ông đó một tí, để cho bọn họ sau này quản lý tiểu đệ đệ cho tốt vào!"
“… Câu này cậu nghe ở đâu đấy?" Còn có vần điệu cơ đấy! Cò nhớn màu nâu yên lặng nhanh chóng ghi chép.
“Mẹ tớ nói đó!"
“Tốt lắm… Bảo tồn văn hóa dân tộc!"
(dip cũng giật mình không ngờ lần đầu làm thơ lại là cái hoàn cảnh này :v :v, câu đấy tự chế đấy :v)
“Không ngờ gái dẫn đầu trào lưu hiện đại mà vẫn biết câu nói dân gian nhờ."
Cò nhớn đỏ chót cứ cảm giác mình bị mỉa mai hay sao ấy nhờ, thế là vội chuyển đề tài, “Thật mà! Thật sự chúng ta nên dạy dỗ đám đàn ông đó, để cho bọn họ biết, phụ nữ chúng ta không dễ chọc vào!"
Đúng đúng! Cứ nhìn em cò đỏ kia là biết rồi! Chỉ là đồng bào phái nữ đứng cùng chiến tuyến cũng cảm nhận được sự cường thế hùng hổ dọa người rồi, chứ đừng nói bọn đàn ông suốt ngày bị cô chỉ vào mũi mắng.
“Cậu tức giận như vậy, thế sao lúc đó còn sinh ra?"
“Tớ… tớ sợ ma!"
“Sợ ma?"
“Phải! Tớ không hi vọng sáng sớm nào cũng bị “nó" đánh thức, cho nên quyết định sinh nó ra thôi! Các cậu nghĩ lại xem, nếu các cậu có âm dương nhãn, vừa sáng ra mở mắt, cũng sẽ thấy đứa bé các cậu không có duyên sinh nó ra thiếu tay thiếu chân mà nằm cạnh cậu, cậu không bị dọa chết khiếp mới là lạ!"
“Cậu có âm dương nhãn?"
“Có mới sợ đấy! Lần khủng nhất nhá, tớ nhìn thấy một người đàn ông trên người mang theo một loạt tám đứa cơ! Tám đứa! Vừa thấy hắn ta bước vào tầng bọn tớ, tớ đã khó chịu toàn thân luôn! Từ đầu đến cuối tớ chưa từng thân thiện nổi với hắn lần nào."
Thật hay giả? Nhưng bình thường cô cũng không giống người sẽ nói linh tinh…
“Này… Sao lại dính vào người hắn?" Bị ám không phải đều là mẹ đẻ sao?
“Không nhất định mà! Thời vận không đủ sẽ bị theo."
“Nhưng mà… Tám cái! Bạn gái hắn ta cũng thật đáng thương!"
“…Tớ chưa nói, tám đứa đấy cùng một mẹ!"
Đây lại là chuyện bát quái gì đây? Thật là thần bí, xoắn não quá!
“Sao cả chuyện này cậu cũng biết?"
“Thì chúng nó nói với tớ mà!"
“Ai?"
“… Tám đứa trẻ con đấy."
Được rồi! Các cô bắt đầu nổi tóc gáy, quyết định tin cô đi vậy.
“Các cậu không biết đâu! Ngày nào tớ cũng bị chúng nó làm phiền ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng tụ tập bên cạnh tai tớ nói chuyện rào rào, chúng nó lại gần một tí, đầu tớ lập tức đau như sắp nổ tung, bình thường thì không sao lắm, nhưng nếu gặp đứa có ác ý á, hừ, đấy mới gọi là hành hạ! Trời tháng bảy nóng bức, nửa đêm tớ còn có thể bị bọn nó làm cho lạnh quá phải tỉnh, nếu không thì bị bóng đè, các cậu bảo thế thì sáng ra tớ tâm trạng tốt làm sao được!"
Ặc, nghe có vẻ thảm.
“Không có cách nào cải thiện sao?" Chim xanh nhỏ lo lắng hỏi. “Vì dụ, tìm thầy trừ ma chẳng hạn? Ít ra cậu cũng không đau đầu suốt nữa!"
“Trừ ma?" Chim cò đỏ chót bật cười ha hả. “Oh, các cậu không biết đâu, bên cạnh tớ có một trợ lý, dương khí của cậu ta cực kỳ vượng, chỉ cần cậu ta bước vào phòng làm việc, không đến ba giây, bọn “anh chị em thân thiết" kia tất cả chạy hết sạch!"
“Oa, lợi hại vậy hả?"
“Đúng vậy, nếu hôm nào tớ chạm được người cậu ta, cho dù chỉ là một ngón tay, tớ nói cậu nghe, bảo đảm hôm đó tớ ngủ tới hừng đông luôn!"
“Vậy không phải cậu ngày nào cũng đi “chạm" người ta chứ?" Chim xanh xấu hổ hỏi.
“Nào có!" Cò đỏ lập tức phản bác. “Tớ cũng không phải sắc nữ, nếu như tớ suốt ngày đi chạm cậu ta thật, nhất định cậu ta sẽ tố cáo tớ là quấy rối tình dục mất."
“Vậy cậu phải làm sao?"
“Cậu ta là trợ lý của tớ mà, đương nhiên phải pha cà phê cho tớ rồi! Trong lúc cậu ta pha cà phê, sẽ truyền một ít chân khí vào trong, tự cậu ta thì không phát hiện ra đâu! Nhưng mà, tớ vừa uống là biết ngay, tuy rằng không có hiệu quả bằng chạm thẳng người cậu ta, nhưng mà dù sao vẫn là hơn không có!"
Lâm Tĩnh và Khang Hoa Hiên thấy mà miệng há hốc. Hai cô chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, nhưng nghĩ cũng biết cuộc sống của cô ấy hình như hơi thảm.
Ban ngày đi làm áp lực đã lớn rồi, năm thì mười họa còn có “anh em" đến tán phét, tuy nói việc nhìn thấy trên người đồng nghiệp dính vài đứa trể con cũng không phải cô mong muốn, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta, nhưng nếu bảo suốt cứ phải nhìn bọn thiếu chân thiếu tay thiếu đầu đấy… Thực sự là không tốt chút nào!
“Vậy… Đêm đó không phải cậu vì chuyện này… Cho nên, bò lên giường trợ lý nhỏ đó chứ?"
Lâm Tĩnh lấy tư duy biên kịch rất nhạy cảm, cảm giác được có sự kì lạ.
“Ặc, không có cách nào khác mà, lúc đó tớ đã hai tháng liền không được ngủ ngon, lần đầu tiên đụng phải thể chất như cậu ấy, tớ, tớ không biết sẽ thoải mái đến thế! Đừng nói nhức đầu, vừa được cậu ấy động vào, khí lạnh trong người đều bị cậu ấy đốt đi hết! Toàn thân khoan khoái nghĩa là gì? Toàn thân khoan khoái chính là như thế! Cho nên, đương nhiên phải để cậu ấy “động" thêm vài cái…" Cho nên cứ động tiếp, kết quả là trời sáng…
Toàn thân khoan khái? Cuối cùng là có “khoan khoái" đến thế không!
“Kết quả, “động" ra baby luôn?"
“Đừng nói khó nghe vậy chứ!" Đỏ mặt.
“Trợ lý nhỏ nhà cậu mà biết con cậu ta là từ như vậy mà ra, nhất định là té xỉu luôn."
“Tớ cũng muốn ngất lắm…" Cò đỏ nhìn đồng hồ, kinh hãi, “Sắp mười hai giờ rồi, muộn thế rồi, các cậu đi ngủ sớm chút đi!"
“Không được, tớ quen thức khuya rồi." Lâm Tĩnh là biên kịch, đã quen làm việc nghỉ ngơi thế rồi.
“Khuyên cậu nên đi ngủ sớm đì thì tốt hơn đó! Cậu biết không, giờ Tý là đúng lúc ngày và đêm thay phiên nhau, ban ngày là thuộc về con người, ban đêm thì chưa chắc đâu, cậu không thấy đôi lúc ban đêm soi gương…"
“Rồi, đừng nói nữa." Lâm Tĩnh chợt thấy chân lạnh toát. “Không quan tâm chuyện của cậu đâu, tớ out."
Hình lóe lên, Khang Hoa Hiên nhìn thấy có vẻ bất thường, còn lại mooic mình và chim nhớn đỏ chót kia vẫn đang on, cũng vội vàng nói: “À, cậu nói đúng, tớ, tớ đi ngủ liền. Ngủ ngon."
Mọi người out hết? Ừm, tốt lắm, cô cũng muốn đi ngủ.
Hôm nay nhất định cô sẽ ngủ rất ngon! Đúng! Không thể nghi ngờ, bởi vì cô còn “chạm" hắn đến mấy lần cơ mà!
Cạnh Tường là công ty con đầu tiên thử nghiệm xây dựng phòng chăm sóc trẻ, mà đảm nhiệm trọng trách này là Từ Hách Quân, Hoàng Thượng Dung chỉ là thỉnh thoảng đến giúp một tay, xem hắn cần gì, điều động tài chính cho hắn. Hai người luôn làm thêm giờ cùng nhau, lúc tan viếc, nếu trời mưa to, cô càng khẳng khái mà bảo hắn để xe lại công ty, cô chở hắn đi đón con, sáng hôm sau nếu phải đi làm, dù sao cô cũng thuận đường lái xe qua, tiện thể đón hắn đi làm.
Trừ cái đó ra, nữ ma đầu, không, Hoàng Thượng Dung chỉ cần có cuộc họp quan trọng, hoặc vấn đề quan trọng cần thảo luận, cũng chắc chắn tìm Từ Hách Quân đi cùng. Hắn không phải là trợ lý duy nhất của cô, ở bên cạnh cô còn có những người thâm niên hơn, thậm chí là trợ lý nữ, nhưng cô lại nhất nhất tìm hắn ra tay, lý do là, hắn chuẩn bị là chu đáo nhất, chỉ cần cô ngẩng đầu, hắn luôn biết ngay cô muốn làm gì. Vì vậy, hắn vốn là một trợ lý nhỏ, thoáng cái lên chức thành trợ lý đặc biệt của giám đốc, tiền lương cũng tăng ba bậc, trở thành người có tiền lương hiện tại cao nhất trong tất cả các trợ lý.
Hai người đồng tiến đồng xuất một thời gian, mặc dù mọi người đều biết Từ Hách Quân tình hình gần đây khá đặc biệt, nhận được sự quan tâm đặc biệt là không thể tránh, nhưng mà, người kia là nữ ma đầu đấy! Nam chưa hôn (mặc dù có con nhỏ), nữ chưa gả (sau này cũng không chắc đã gả được ra ngoài), có thể cọ xát ra tia lửa gì không? Hơn nữa mọi người còn kinh ngạc phát hiện, có khi nếu Từ Hách Quân nghỉ phép một ngày, hôm đó, Hoàng Thượng Dung tình tình sẽ trở nên hết sức cáu bẳn, hế có chút ít không hài lòng, liền nổi trận lôi đình tìm người cho lên thớt.
Như vậy mà nói hai người không có quan hệ gì cả, đánh gãy chân cũng không ai tin.
“Hách Quân," Giờ nghỉ trưa, Tô Tiểu Đại đặc biệt chuyển khay đồ ăn đi tới bên cạnh hắn, “Hi, gần đây khỏe không?"
“Cũng được," Hắn ngẩng đầu, cười một cái với cô. “Cảm ơn đã quan tâm."
Cho là hắn còn vì chuyện cô đá hắn mà giận dỗi, thế là cô liền xích lại chỗ hắn, “Hách Quân, nếu có gì cần giúp, anh có thể nói với em."
Từ Hách Quân không phải đồ ngu, hắn loáng thoáng nhận ra mục đích hôm nay cô đến tìm hắn, nên hắn chỉ cười nhạt, “Cảm ơn, có điều trước mắt không cần thiết."
Tô Tiểu Đại cho là hắn lạnh lùng vì hắn còn oán trách, rằng lúc hắn cần giúp đỡ nhất, cô không ở lại bên cạnh hắn.
“Hách Quân, anh, anh còn trách em sao?"
“Trách em? Sao lại thế?"
“Vì, lúc anh khó khăn nhất em chia tay, không ở lại bên cạnh anh."
“Sao lại phải trách?" Hắn cười nhạt đáp lại. “Chuyện này vốn không thể cưỡng ép, mọi người đều là người trưởng thành, anh hiểu. Vả lại, chúng ta mới qua lại không bao lâu, anh đã xảy ra chuyện này, em lui bước lại cũng là bình thường, đây là vấn đề của riêng anh, không thể ép buộc kéo em xuống nước cùng được."
Hắn nói với ngữ khí lạnh lùng mà tự nhiên, không nhìn ra cảm xúc, càng khiến Tô Tiểu Đại nghi ngờ.
“Anh, anh có thể buông nhanh như vậy?"
“Không phải thế thì sao? Vậy hẳn là anh nên mỗi ngày tâm tình không tốt, cả ngày nghĩ ngợi vì sao em lại bỏ anh, còn tất cả công việc thì không quan tâm sao?" Từ Hách Quân thở dài, “Tiểu Đại, như anh đã nói, chúng ta qua lại không bao lâu, tình cảm không sâu, lúc ấy em có thể thoải mái quay đi, anh cũng thế, cũng không phải nói ai tuyệt tình hơn ai, tình cảm không so đo được như thế, e là chúng ta không có duyên phận thôi! Cảm ơn đã quan tâm, giờ anh sống rất tốt."
Hắn biết rõ cô và Ông Dục Kiệt gần đây chiến tranh lạnh, nguyên nhân cụ thể hắn không rõ lắm, cũng không muốn quan tâm, với hắn mà nói, tất cả đều qua rồi, hắn có chuyện mình muốn làm, sẽ không cần quan tâm đến những người khác không liên quan.
Tô Tiểu Đại không nói lời nào. Trước đây cô nhìn nhầm rồi sao? Hóa ra Từ Hách Quân là loại người nói buông liền buông?
Lúc đầu thật sự cô thấy hắn rất tốt, là vì đứa trẻ kia cô mới từ bỏ, bây giờ, nhìn hắn và con hắn hình như dần dần bước vào quỹ đạo, sống không tệ, tuần sau phòng chăm trẻ em sẽ bắt đầu thử nghiệm, gần đây nữ hoàng đế cũng tăng lương cho hắn, hắn cũng dần dần dư dả hơn… Nếu vậy, cô quay lại tìm hắn, có còn kịp chăng?
“Bây giờ anh có đối tượng nào không?"
Trong lòng hắn đã có câu trả lời, nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều với người không liên quan, “Em xem giờ anh còn có một đứa con không rõ mẹ, nói dễ vậy sao? Người bình thường chắc là chạy xa ngay!"
Còn nói không trách cô! Cô tự biết, đúng lúc quan trọng thì bỏ rơi hắn kì thật là có chút không tốt bụng, nhưng loại phiền toái này, cô cũng không muốn dính vào!
Có tiếng giày cách cách vang lên, Từ Hách Quân vội vàng thụ lại khay ăn, chuẩn bị trở về phòng làm việc. “Oh, anh phải đi nhận cái thư, đi trước." Không chờ Tô Tiểu Đại kịp phản ứng, hắn đã xoay người đi mất.
Buổi chiều, Từ Hách Quân đang chuẩn bị cầm đơn làm thêm giờ để cho Hoàng Thượng Dung ký, cô nhìn một cái rồi lại đẩy trở về —
“Hôm nay không cần làm thêm, anh về trước đi!"
“Tại sao?" Hôm nay không phải có rất nhiều việc sao? Trên bàn cô còn một cặp tài liệu chờ ký, hơn nữa tuần sau phòng chăm trẻ sẽ mở, có có những chi tiết cần bàn, sao giờ lại đuổi hắn về?
“Không phải anh có hẹn sao? Để cho con gái chờ lâu quá không tốt, mau đi đi!" Hoàng Thượng Dung tự cảm thấy mình hết sức hiểu chuyện.
“Ai có hẹn?"
“Anh đó!"
“Với ai?"
Hoàng Thượng Dung sửng sốt. Với ai? Hắn không biết sao? Trưa nay trong nhà ăn, cô rõ ràng thấy hắn và Tô Tiểu Đại đang ngồi sát vào nhau nói chuyện, Tô Tiểu Đại còn mặt đáng thương, kéo tay áo hắn, ngay cả cô nhìn cũng thấy không nỡ! Chắc chắn là muốn nối lại rồi! Đàn ông thường sẽ không từ chối, huống hồ hiện tại cuộc sống của hắn đã trở lại bình thường, lại không có bạn gái.
Thấy cô không nói lời nào, Từ Hách Quân cũng đại khái đoán được một chút.
Hắn lập tức thanh minh, “Tôi và Tiểu Đại chia tay rồi, ngựa tốt không ăn cỏ quay đầu, tôi và cô ấy không có quan hệ gì nữa."
“Sao anh có thể buông nhanh vậy được?"
Từ Hách Quân cười thành tiếng. Sao phụ nữ đều nói giống nhau thế!
“Tôi vốn cho cô ấy là đối tượng tốt," hắn bổ sung, “Có điều, tiếc thay là không có duyên phận."
Mấy năm nay, hắn từ nhân viên quèn làm lên. Đương nhiên đến tuổi phải cưới gả, hắn cũng biết chuyện chung thân đại sự của mình không thể tha hồ trì hoãn, nếu ba mấy bốn mấy còn chưa lấy vợ, nhất định mẹ hắn sẽ nhét cho hắn một cô tiểu thư nhà đối tác nào đấy, thay vì thế chẳng bằng hắn chọn một người hắn thích trước đã, thân thiết với nhau, rồi hướng đến tương lai có một người vợ trợ giúp được mình.
Tô Tiểu Đại là một đối tượng tốt, cô ấy rất giỏi gió chiều nào che chiều ấy, cũng không làm quá để đắc tội người khác, vô cùng biết cách dùng mị lực của mình để tranh thủ được lợi ích lớn nhất, sự khôn khéo của cô đúng là giúp hắn rất nhiều, cái này có chút giống hắn, cho nên ngay từ đầu hắn đã chú ý đến cô, mà có vẻ cô cũng có ý với hắn, đã vậy, mặc kệ có hợp hay không, cứ thử xem thế nào. Không ngờ mới quen nhau ba tháng thằng bé kia đã xuất hiện, mà người biết cơ hội như Tô Tiểu Đại cũng lập tức chạy mất dép, nói bọn họ không có duyên phận — mà cũng đúng thật là không có duyên phận gì cả.
“Nếu không phải vì Hạo Hạo, anh và Tiểu Đại sẽ còn tiếp tục đúng không?"
“Có lẽ, nhưng ai biết được?" Hắn có vẻ không có hứng thảo luận đề tài này, kéo một cái ghế qua cạnh bàn cô, giúp cô sắp xếp chồng tài liệu chất đống.
Không quan tâm hắn muốn hay không, cô vẫn hỏi đến cùng: “Anh không trách mẹ đẻ của Hạo Hạo bao giờ sao? Cô ấy đã phá hoại cuộc sống của anh, thậm chí còn làm hỏng đời anh."
“Muốn nói là phá hoại cuộc sống của tôi… Tôi nghĩ, người kia chắc chắn cũng có chỗ không tiện chứ! Một cô gái đang mang thai, lại không thể tìm tôi đòi tôi chịu trách nhiệm… Tôi không biết cô ấy có lý do gì nữa? Có điều, tôi nghĩ hẳn là chuyện gì đó khó nói." – Hắn nhướng mày hỏi cô – “Cô không thấy vậy sao?"
Cô nuốt nước bọt một cái, “Thế… Anh có bao giờ nghĩ đến, mẹ của Hạo Hạo có thể là ai chưa?"
“Cho dù cô ấy là ai, thân phận gì, miễn là vấn đề có thể giải quyết được, tôi đều sẽ lấy cô ấy về nhà."
“Lấy về nhà?" Hoàng Thượng Dung nghe xong cũng hít một hơi, không ngờ được tiểu tử này khẩu khí lớn như thế, muốn lấy cô, khụ, muốn lấy mẹ của Hạo Hạo về nhà?
“Đúng vậy!" Từ Hách Quân hai mắt sáng lên. “Đừng nhìn tôi như thế, bản chất bên trong tôi là người truyền thống lắm đấy! Cô thấy đấy, người ta ngay cả con cũng đã sinh cho tôi rồi, nếu tôi không thể hiện một chút thành ý, lấy cô ấy làm vợ, vậy mà coi là đàn ông được sao?"
Càng nghe sắc mặt cô càng khó nhìn. “Nếu… Tôi nói nếu, hai người không hợp thì sao? Ví dụ, thói quen sống, tuổi tác, nhân sinh quan, cá tính, vân vân…"
“Chưa thử thì sao biết?" Hắn chống hai tay trên bàn, nhìn thẳng cô, mắt sáng ngời đầy ẩn ý, mà nụ cười thì càng uy hiếp.
Nụ cười tự tin của hắn nhanh chóng làm cô chột dạ, Hoàng Thượng Dung nuốt nước bọt. “Tốt lắm, vậy anh cứ bình tĩnh mà tìm."
“Nếu tôi bảo, tôi tìm được rồi thì sao?"
“Anh tìm được rồi?" Cô hét lớn, “Nói bậy!"
“Cho nên tôi mới nói là “nếu"!" Hắn cười khúc khích.
“A! Nếu à…" Hóa ra là giả thuyết, dọa cô sợ chết khiếp.
“Nếu tôi tìm được thật, cô có muốn giúp tôi không?"
“Giúp anh cái gì?"
“Giúp tôi khiến mẹ Hạo Hạo trở thành vợ của tôi."
“A, cái này… Anh cũng phải xem người ta có muốn không đã!"
“Cô không muốn sao?" Hắn hỏi xoáy.
“Tôi… Tôi không thèm làm vợ anh đâu!"
Từ Hách Quân mím môi, trộm cười, vô cùng nhẫn nại giải thích, “Ý tôi là, cô có muốn giúp tôi theo đuổi mẹ Hạo Hạo không – nếu như tôi tìm được cô ấy."
Hoàng Thượng Dung thở hốc vì kinh ngạc. Cô suýt nữa lại bị lừa? Hừ, ngoan, đừng sợ, bình tĩnh một chút, tiểu tử này không phát hiện ra đâu.
“Vậy chờ anh tìm được hẵng hay!"
Cô tạt một gáo nước lạnh với hắn có vẻ chẳng ảnh hưởng gì, Từ Hách Quân vẫn cười híp mắt: “Đúng! Chờ tôi tìm được đã!"
Nguy hiểm thật! Sặc, quái, cô sao cứ có cảm giác đầu không hoạt động kịp, toàn bị người này lừa là thế nào?
Hắn… có phải không phải giống với biểu hiện mặt ngoài của hắn… Không phải lương thiện như vậy?
Cô bĩu môi. “Nếu không có hẹn, vậy ở lại làm thêm đi! Cuối tuần tôi mua một đôi giày hổ xinh xinh cho con nuôi tôi, tan làm chúng ta cùng đi đón nó."
Từ Hách Quân nhíu mày nhắc nhở, “Giám đốc, Hạo Hạo đã có gần mười đôi giày rồi." Trẻ con cần nhiều giày thế làm gì? Dù sao cũng có mặc được bao lâu đâu!
Cô cười mắng, “Dài dòng, có phải mua cho anh đâu."
“Cô đối tốt với người khác như vậy, đến khi nào người khác mới lại đối tốt với cô?"
“Các chị em, làm tốt lắm!" Con cò đỏ chót ngẩng đầu léo nhéo.
“Thế này, có thật sự tốt không?" Cò nhỏ màu xanh biển lo lắng nói.
“Đương nhiên rồi! Từ xưa tới nay, chăm sóc con cái cực khổ nhất bao giờ chả là người mẹ! Cũng là một đêm phong lưu, đến lúc sinh thì chịu đau đớn… Chết người đấy, không phải à? Qua được con mọn như điên, không qua được phải nằm yên trong hòm. Giờ chỉ là dạy dỗ bọn đàn ông đó một tí, để cho bọn họ sau này quản lý tiểu đệ đệ cho tốt vào!"
“… Câu này cậu nghe ở đâu đấy?" Còn có vần điệu cơ đấy! Cò nhớn màu nâu yên lặng nhanh chóng ghi chép.
“Mẹ tớ nói đó!"
“Tốt lắm… Bảo tồn văn hóa dân tộc!"
(dip cũng giật mình không ngờ lần đầu làm thơ lại là cái hoàn cảnh này :v :v, câu đấy tự chế đấy :v)
“Không ngờ gái dẫn đầu trào lưu hiện đại mà vẫn biết câu nói dân gian nhờ."
Cò nhớn đỏ chót cứ cảm giác mình bị mỉa mai hay sao ấy nhờ, thế là vội chuyển đề tài, “Thật mà! Thật sự chúng ta nên dạy dỗ đám đàn ông đó, để cho bọn họ biết, phụ nữ chúng ta không dễ chọc vào!"
Đúng đúng! Cứ nhìn em cò đỏ kia là biết rồi! Chỉ là đồng bào phái nữ đứng cùng chiến tuyến cũng cảm nhận được sự cường thế hùng hổ dọa người rồi, chứ đừng nói bọn đàn ông suốt ngày bị cô chỉ vào mũi mắng.
“Cậu tức giận như vậy, thế sao lúc đó còn sinh ra?"
“Tớ… tớ sợ ma!"
“Sợ ma?"
“Phải! Tớ không hi vọng sáng sớm nào cũng bị “nó" đánh thức, cho nên quyết định sinh nó ra thôi! Các cậu nghĩ lại xem, nếu các cậu có âm dương nhãn, vừa sáng ra mở mắt, cũng sẽ thấy đứa bé các cậu không có duyên sinh nó ra thiếu tay thiếu chân mà nằm cạnh cậu, cậu không bị dọa chết khiếp mới là lạ!"
“Cậu có âm dương nhãn?"
“Có mới sợ đấy! Lần khủng nhất nhá, tớ nhìn thấy một người đàn ông trên người mang theo một loạt tám đứa cơ! Tám đứa! Vừa thấy hắn ta bước vào tầng bọn tớ, tớ đã khó chịu toàn thân luôn! Từ đầu đến cuối tớ chưa từng thân thiện nổi với hắn lần nào."
Thật hay giả? Nhưng bình thường cô cũng không giống người sẽ nói linh tinh…
“Này… Sao lại dính vào người hắn?" Bị ám không phải đều là mẹ đẻ sao?
“Không nhất định mà! Thời vận không đủ sẽ bị theo."
“Nhưng mà… Tám cái! Bạn gái hắn ta cũng thật đáng thương!"
“…Tớ chưa nói, tám đứa đấy cùng một mẹ!"
Đây lại là chuyện bát quái gì đây? Thật là thần bí, xoắn não quá!
“Sao cả chuyện này cậu cũng biết?"
“Thì chúng nó nói với tớ mà!"
“Ai?"
“… Tám đứa trẻ con đấy."
Được rồi! Các cô bắt đầu nổi tóc gáy, quyết định tin cô đi vậy.
“Các cậu không biết đâu! Ngày nào tớ cũng bị chúng nó làm phiền ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng tụ tập bên cạnh tai tớ nói chuyện rào rào, chúng nó lại gần một tí, đầu tớ lập tức đau như sắp nổ tung, bình thường thì không sao lắm, nhưng nếu gặp đứa có ác ý á, hừ, đấy mới gọi là hành hạ! Trời tháng bảy nóng bức, nửa đêm tớ còn có thể bị bọn nó làm cho lạnh quá phải tỉnh, nếu không thì bị bóng đè, các cậu bảo thế thì sáng ra tớ tâm trạng tốt làm sao được!"
Ặc, nghe có vẻ thảm.
“Không có cách nào cải thiện sao?" Chim xanh nhỏ lo lắng hỏi. “Vì dụ, tìm thầy trừ ma chẳng hạn? Ít ra cậu cũng không đau đầu suốt nữa!"
“Trừ ma?" Chim cò đỏ chót bật cười ha hả. “Oh, các cậu không biết đâu, bên cạnh tớ có một trợ lý, dương khí của cậu ta cực kỳ vượng, chỉ cần cậu ta bước vào phòng làm việc, không đến ba giây, bọn “anh chị em thân thiết" kia tất cả chạy hết sạch!"
“Oa, lợi hại vậy hả?"
“Đúng vậy, nếu hôm nào tớ chạm được người cậu ta, cho dù chỉ là một ngón tay, tớ nói cậu nghe, bảo đảm hôm đó tớ ngủ tới hừng đông luôn!"
“Vậy không phải cậu ngày nào cũng đi “chạm" người ta chứ?" Chim xanh xấu hổ hỏi.
“Nào có!" Cò đỏ lập tức phản bác. “Tớ cũng không phải sắc nữ, nếu như tớ suốt ngày đi chạm cậu ta thật, nhất định cậu ta sẽ tố cáo tớ là quấy rối tình dục mất."
“Vậy cậu phải làm sao?"
“Cậu ta là trợ lý của tớ mà, đương nhiên phải pha cà phê cho tớ rồi! Trong lúc cậu ta pha cà phê, sẽ truyền một ít chân khí vào trong, tự cậu ta thì không phát hiện ra đâu! Nhưng mà, tớ vừa uống là biết ngay, tuy rằng không có hiệu quả bằng chạm thẳng người cậu ta, nhưng mà dù sao vẫn là hơn không có!"
Lâm Tĩnh và Khang Hoa Hiên thấy mà miệng há hốc. Hai cô chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, nhưng nghĩ cũng biết cuộc sống của cô ấy hình như hơi thảm.
Ban ngày đi làm áp lực đã lớn rồi, năm thì mười họa còn có “anh em" đến tán phét, tuy nói việc nhìn thấy trên người đồng nghiệp dính vài đứa trể con cũng không phải cô mong muốn, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta, nhưng nếu bảo suốt cứ phải nhìn bọn thiếu chân thiếu tay thiếu đầu đấy… Thực sự là không tốt chút nào!
“Vậy… Đêm đó không phải cậu vì chuyện này… Cho nên, bò lên giường trợ lý nhỏ đó chứ?"
Lâm Tĩnh lấy tư duy biên kịch rất nhạy cảm, cảm giác được có sự kì lạ.
“Ặc, không có cách nào khác mà, lúc đó tớ đã hai tháng liền không được ngủ ngon, lần đầu tiên đụng phải thể chất như cậu ấy, tớ, tớ không biết sẽ thoải mái đến thế! Đừng nói nhức đầu, vừa được cậu ấy động vào, khí lạnh trong người đều bị cậu ấy đốt đi hết! Toàn thân khoan khoái nghĩa là gì? Toàn thân khoan khoái chính là như thế! Cho nên, đương nhiên phải để cậu ấy “động" thêm vài cái…" Cho nên cứ động tiếp, kết quả là trời sáng…
Toàn thân khoan khái? Cuối cùng là có “khoan khoái" đến thế không!
“Kết quả, “động" ra baby luôn?"
“Đừng nói khó nghe vậy chứ!" Đỏ mặt.
“Trợ lý nhỏ nhà cậu mà biết con cậu ta là từ như vậy mà ra, nhất định là té xỉu luôn."
“Tớ cũng muốn ngất lắm…" Cò đỏ nhìn đồng hồ, kinh hãi, “Sắp mười hai giờ rồi, muộn thế rồi, các cậu đi ngủ sớm chút đi!"
“Không được, tớ quen thức khuya rồi." Lâm Tĩnh là biên kịch, đã quen làm việc nghỉ ngơi thế rồi.
“Khuyên cậu nên đi ngủ sớm đì thì tốt hơn đó! Cậu biết không, giờ Tý là đúng lúc ngày và đêm thay phiên nhau, ban ngày là thuộc về con người, ban đêm thì chưa chắc đâu, cậu không thấy đôi lúc ban đêm soi gương…"
“Rồi, đừng nói nữa." Lâm Tĩnh chợt thấy chân lạnh toát. “Không quan tâm chuyện của cậu đâu, tớ out."
Hình lóe lên, Khang Hoa Hiên nhìn thấy có vẻ bất thường, còn lại mooic mình và chim nhớn đỏ chót kia vẫn đang on, cũng vội vàng nói: “À, cậu nói đúng, tớ, tớ đi ngủ liền. Ngủ ngon."
Mọi người out hết? Ừm, tốt lắm, cô cũng muốn đi ngủ.
Hôm nay nhất định cô sẽ ngủ rất ngon! Đúng! Không thể nghi ngờ, bởi vì cô còn “chạm" hắn đến mấy lần cơ mà!
Cạnh Tường là công ty con đầu tiên thử nghiệm xây dựng phòng chăm sóc trẻ, mà đảm nhiệm trọng trách này là Từ Hách Quân, Hoàng Thượng Dung chỉ là thỉnh thoảng đến giúp một tay, xem hắn cần gì, điều động tài chính cho hắn. Hai người luôn làm thêm giờ cùng nhau, lúc tan viếc, nếu trời mưa to, cô càng khẳng khái mà bảo hắn để xe lại công ty, cô chở hắn đi đón con, sáng hôm sau nếu phải đi làm, dù sao cô cũng thuận đường lái xe qua, tiện thể đón hắn đi làm.
Trừ cái đó ra, nữ ma đầu, không, Hoàng Thượng Dung chỉ cần có cuộc họp quan trọng, hoặc vấn đề quan trọng cần thảo luận, cũng chắc chắn tìm Từ Hách Quân đi cùng. Hắn không phải là trợ lý duy nhất của cô, ở bên cạnh cô còn có những người thâm niên hơn, thậm chí là trợ lý nữ, nhưng cô lại nhất nhất tìm hắn ra tay, lý do là, hắn chuẩn bị là chu đáo nhất, chỉ cần cô ngẩng đầu, hắn luôn biết ngay cô muốn làm gì. Vì vậy, hắn vốn là một trợ lý nhỏ, thoáng cái lên chức thành trợ lý đặc biệt của giám đốc, tiền lương cũng tăng ba bậc, trở thành người có tiền lương hiện tại cao nhất trong tất cả các trợ lý.
Hai người đồng tiến đồng xuất một thời gian, mặc dù mọi người đều biết Từ Hách Quân tình hình gần đây khá đặc biệt, nhận được sự quan tâm đặc biệt là không thể tránh, nhưng mà, người kia là nữ ma đầu đấy! Nam chưa hôn (mặc dù có con nhỏ), nữ chưa gả (sau này cũng không chắc đã gả được ra ngoài), có thể cọ xát ra tia lửa gì không? Hơn nữa mọi người còn kinh ngạc phát hiện, có khi nếu Từ Hách Quân nghỉ phép một ngày, hôm đó, Hoàng Thượng Dung tình tình sẽ trở nên hết sức cáu bẳn, hế có chút ít không hài lòng, liền nổi trận lôi đình tìm người cho lên thớt.
Như vậy mà nói hai người không có quan hệ gì cả, đánh gãy chân cũng không ai tin.
“Hách Quân," Giờ nghỉ trưa, Tô Tiểu Đại đặc biệt chuyển khay đồ ăn đi tới bên cạnh hắn, “Hi, gần đây khỏe không?"
“Cũng được," Hắn ngẩng đầu, cười một cái với cô. “Cảm ơn đã quan tâm."
Cho là hắn còn vì chuyện cô đá hắn mà giận dỗi, thế là cô liền xích lại chỗ hắn, “Hách Quân, nếu có gì cần giúp, anh có thể nói với em."
Từ Hách Quân không phải đồ ngu, hắn loáng thoáng nhận ra mục đích hôm nay cô đến tìm hắn, nên hắn chỉ cười nhạt, “Cảm ơn, có điều trước mắt không cần thiết."
Tô Tiểu Đại cho là hắn lạnh lùng vì hắn còn oán trách, rằng lúc hắn cần giúp đỡ nhất, cô không ở lại bên cạnh hắn.
“Hách Quân, anh, anh còn trách em sao?"
“Trách em? Sao lại thế?"
“Vì, lúc anh khó khăn nhất em chia tay, không ở lại bên cạnh anh."
“Sao lại phải trách?" Hắn cười nhạt đáp lại. “Chuyện này vốn không thể cưỡng ép, mọi người đều là người trưởng thành, anh hiểu. Vả lại, chúng ta mới qua lại không bao lâu, anh đã xảy ra chuyện này, em lui bước lại cũng là bình thường, đây là vấn đề của riêng anh, không thể ép buộc kéo em xuống nước cùng được."
Hắn nói với ngữ khí lạnh lùng mà tự nhiên, không nhìn ra cảm xúc, càng khiến Tô Tiểu Đại nghi ngờ.
“Anh, anh có thể buông nhanh như vậy?"
“Không phải thế thì sao? Vậy hẳn là anh nên mỗi ngày tâm tình không tốt, cả ngày nghĩ ngợi vì sao em lại bỏ anh, còn tất cả công việc thì không quan tâm sao?" Từ Hách Quân thở dài, “Tiểu Đại, như anh đã nói, chúng ta qua lại không bao lâu, tình cảm không sâu, lúc ấy em có thể thoải mái quay đi, anh cũng thế, cũng không phải nói ai tuyệt tình hơn ai, tình cảm không so đo được như thế, e là chúng ta không có duyên phận thôi! Cảm ơn đã quan tâm, giờ anh sống rất tốt."
Hắn biết rõ cô và Ông Dục Kiệt gần đây chiến tranh lạnh, nguyên nhân cụ thể hắn không rõ lắm, cũng không muốn quan tâm, với hắn mà nói, tất cả đều qua rồi, hắn có chuyện mình muốn làm, sẽ không cần quan tâm đến những người khác không liên quan.
Tô Tiểu Đại không nói lời nào. Trước đây cô nhìn nhầm rồi sao? Hóa ra Từ Hách Quân là loại người nói buông liền buông?
Lúc đầu thật sự cô thấy hắn rất tốt, là vì đứa trẻ kia cô mới từ bỏ, bây giờ, nhìn hắn và con hắn hình như dần dần bước vào quỹ đạo, sống không tệ, tuần sau phòng chăm trẻ em sẽ bắt đầu thử nghiệm, gần đây nữ hoàng đế cũng tăng lương cho hắn, hắn cũng dần dần dư dả hơn… Nếu vậy, cô quay lại tìm hắn, có còn kịp chăng?
“Bây giờ anh có đối tượng nào không?"
Trong lòng hắn đã có câu trả lời, nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều với người không liên quan, “Em xem giờ anh còn có một đứa con không rõ mẹ, nói dễ vậy sao? Người bình thường chắc là chạy xa ngay!"
Còn nói không trách cô! Cô tự biết, đúng lúc quan trọng thì bỏ rơi hắn kì thật là có chút không tốt bụng, nhưng loại phiền toái này, cô cũng không muốn dính vào!
Có tiếng giày cách cách vang lên, Từ Hách Quân vội vàng thụ lại khay ăn, chuẩn bị trở về phòng làm việc. “Oh, anh phải đi nhận cái thư, đi trước." Không chờ Tô Tiểu Đại kịp phản ứng, hắn đã xoay người đi mất.
Buổi chiều, Từ Hách Quân đang chuẩn bị cầm đơn làm thêm giờ để cho Hoàng Thượng Dung ký, cô nhìn một cái rồi lại đẩy trở về —
“Hôm nay không cần làm thêm, anh về trước đi!"
“Tại sao?" Hôm nay không phải có rất nhiều việc sao? Trên bàn cô còn một cặp tài liệu chờ ký, hơn nữa tuần sau phòng chăm trẻ sẽ mở, có có những chi tiết cần bàn, sao giờ lại đuổi hắn về?
“Không phải anh có hẹn sao? Để cho con gái chờ lâu quá không tốt, mau đi đi!" Hoàng Thượng Dung tự cảm thấy mình hết sức hiểu chuyện.
“Ai có hẹn?"
“Anh đó!"
“Với ai?"
Hoàng Thượng Dung sửng sốt. Với ai? Hắn không biết sao? Trưa nay trong nhà ăn, cô rõ ràng thấy hắn và Tô Tiểu Đại đang ngồi sát vào nhau nói chuyện, Tô Tiểu Đại còn mặt đáng thương, kéo tay áo hắn, ngay cả cô nhìn cũng thấy không nỡ! Chắc chắn là muốn nối lại rồi! Đàn ông thường sẽ không từ chối, huống hồ hiện tại cuộc sống của hắn đã trở lại bình thường, lại không có bạn gái.
Thấy cô không nói lời nào, Từ Hách Quân cũng đại khái đoán được một chút.
Hắn lập tức thanh minh, “Tôi và Tiểu Đại chia tay rồi, ngựa tốt không ăn cỏ quay đầu, tôi và cô ấy không có quan hệ gì nữa."
“Sao anh có thể buông nhanh vậy được?"
Từ Hách Quân cười thành tiếng. Sao phụ nữ đều nói giống nhau thế!
“Tôi vốn cho cô ấy là đối tượng tốt," hắn bổ sung, “Có điều, tiếc thay là không có duyên phận."
Mấy năm nay, hắn từ nhân viên quèn làm lên. Đương nhiên đến tuổi phải cưới gả, hắn cũng biết chuyện chung thân đại sự của mình không thể tha hồ trì hoãn, nếu ba mấy bốn mấy còn chưa lấy vợ, nhất định mẹ hắn sẽ nhét cho hắn một cô tiểu thư nhà đối tác nào đấy, thay vì thế chẳng bằng hắn chọn một người hắn thích trước đã, thân thiết với nhau, rồi hướng đến tương lai có một người vợ trợ giúp được mình.
Tô Tiểu Đại là một đối tượng tốt, cô ấy rất giỏi gió chiều nào che chiều ấy, cũng không làm quá để đắc tội người khác, vô cùng biết cách dùng mị lực của mình để tranh thủ được lợi ích lớn nhất, sự khôn khéo của cô đúng là giúp hắn rất nhiều, cái này có chút giống hắn, cho nên ngay từ đầu hắn đã chú ý đến cô, mà có vẻ cô cũng có ý với hắn, đã vậy, mặc kệ có hợp hay không, cứ thử xem thế nào. Không ngờ mới quen nhau ba tháng thằng bé kia đã xuất hiện, mà người biết cơ hội như Tô Tiểu Đại cũng lập tức chạy mất dép, nói bọn họ không có duyên phận — mà cũng đúng thật là không có duyên phận gì cả.
“Nếu không phải vì Hạo Hạo, anh và Tiểu Đại sẽ còn tiếp tục đúng không?"
“Có lẽ, nhưng ai biết được?" Hắn có vẻ không có hứng thảo luận đề tài này, kéo một cái ghế qua cạnh bàn cô, giúp cô sắp xếp chồng tài liệu chất đống.
Không quan tâm hắn muốn hay không, cô vẫn hỏi đến cùng: “Anh không trách mẹ đẻ của Hạo Hạo bao giờ sao? Cô ấy đã phá hoại cuộc sống của anh, thậm chí còn làm hỏng đời anh."
“Muốn nói là phá hoại cuộc sống của tôi… Tôi nghĩ, người kia chắc chắn cũng có chỗ không tiện chứ! Một cô gái đang mang thai, lại không thể tìm tôi đòi tôi chịu trách nhiệm… Tôi không biết cô ấy có lý do gì nữa? Có điều, tôi nghĩ hẳn là chuyện gì đó khó nói." – Hắn nhướng mày hỏi cô – “Cô không thấy vậy sao?"
Cô nuốt nước bọt một cái, “Thế… Anh có bao giờ nghĩ đến, mẹ của Hạo Hạo có thể là ai chưa?"
“Cho dù cô ấy là ai, thân phận gì, miễn là vấn đề có thể giải quyết được, tôi đều sẽ lấy cô ấy về nhà."
“Lấy về nhà?" Hoàng Thượng Dung nghe xong cũng hít một hơi, không ngờ được tiểu tử này khẩu khí lớn như thế, muốn lấy cô, khụ, muốn lấy mẹ của Hạo Hạo về nhà?
“Đúng vậy!" Từ Hách Quân hai mắt sáng lên. “Đừng nhìn tôi như thế, bản chất bên trong tôi là người truyền thống lắm đấy! Cô thấy đấy, người ta ngay cả con cũng đã sinh cho tôi rồi, nếu tôi không thể hiện một chút thành ý, lấy cô ấy làm vợ, vậy mà coi là đàn ông được sao?"
Càng nghe sắc mặt cô càng khó nhìn. “Nếu… Tôi nói nếu, hai người không hợp thì sao? Ví dụ, thói quen sống, tuổi tác, nhân sinh quan, cá tính, vân vân…"
“Chưa thử thì sao biết?" Hắn chống hai tay trên bàn, nhìn thẳng cô, mắt sáng ngời đầy ẩn ý, mà nụ cười thì càng uy hiếp.
Nụ cười tự tin của hắn nhanh chóng làm cô chột dạ, Hoàng Thượng Dung nuốt nước bọt. “Tốt lắm, vậy anh cứ bình tĩnh mà tìm."
“Nếu tôi bảo, tôi tìm được rồi thì sao?"
“Anh tìm được rồi?" Cô hét lớn, “Nói bậy!"
“Cho nên tôi mới nói là “nếu"!" Hắn cười khúc khích.
“A! Nếu à…" Hóa ra là giả thuyết, dọa cô sợ chết khiếp.
“Nếu tôi tìm được thật, cô có muốn giúp tôi không?"
“Giúp anh cái gì?"
“Giúp tôi khiến mẹ Hạo Hạo trở thành vợ của tôi."
“A, cái này… Anh cũng phải xem người ta có muốn không đã!"
“Cô không muốn sao?" Hắn hỏi xoáy.
“Tôi… Tôi không thèm làm vợ anh đâu!"
Từ Hách Quân mím môi, trộm cười, vô cùng nhẫn nại giải thích, “Ý tôi là, cô có muốn giúp tôi theo đuổi mẹ Hạo Hạo không – nếu như tôi tìm được cô ấy."
Hoàng Thượng Dung thở hốc vì kinh ngạc. Cô suýt nữa lại bị lừa? Hừ, ngoan, đừng sợ, bình tĩnh một chút, tiểu tử này không phát hiện ra đâu.
“Vậy chờ anh tìm được hẵng hay!"
Cô tạt một gáo nước lạnh với hắn có vẻ chẳng ảnh hưởng gì, Từ Hách Quân vẫn cười híp mắt: “Đúng! Chờ tôi tìm được đã!"
Nguy hiểm thật! Sặc, quái, cô sao cứ có cảm giác đầu không hoạt động kịp, toàn bị người này lừa là thế nào?
Hắn… có phải không phải giống với biểu hiện mặt ngoài của hắn… Không phải lương thiện như vậy?
Cô bĩu môi. “Nếu không có hẹn, vậy ở lại làm thêm đi! Cuối tuần tôi mua một đôi giày hổ xinh xinh cho con nuôi tôi, tan làm chúng ta cùng đi đón nó."
Từ Hách Quân nhíu mày nhắc nhở, “Giám đốc, Hạo Hạo đã có gần mười đôi giày rồi." Trẻ con cần nhiều giày thế làm gì? Dù sao cũng có mặc được bao lâu đâu!
Cô cười mắng, “Dài dòng, có phải mua cho anh đâu."
“Cô đối tốt với người khác như vậy, đến khi nào người khác mới lại đối tốt với cô?"
Tác giả :
Anh Túc