Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Chương 28: Ký ức
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cha tôi và cha của Lục Ly là bạn thân, từ lúc ông cụ Lục gặp họa, cha Lục Ly đã không còn là cậu chủ Lục ngày nào
Ngược lại, cha tôi lại đi lên từ đó."
Hạ Tu Dục ngước mắt nhìn thấy vệt sốt bên mép Hà Mạn Mạn, nhưng cô lại không hề có một chút phản ứng, anh ta đưa cho cô một tờ khăn giấy, ý bảo cô lau thức ăn dính trên mép đi
Hà Mạn Mạn ngại ngùng nói cảm ơn, Hạ Tu Dục mỉm cười nói tiếp.
“Cha tôi thấy cha Lục Ly như thế, cảm thấy có lỗi với ông Lục và cha Lục Ly, có lỗi cả tộc họ Lục
Trong khi cha Lục Ly lại rất thông suốt, gặp sao yên vậy
Cảm thấy cuộc sống bình dị càng tốt hơn, cho đến mấy năm trước, ông Lục đã kháng cáo thành2công, nhưng thời thế đã qua, không thể huy hoàng như xưa, việc này trở thành một nút thắt trong lòng cha tôi, suốt đời này cũng không gỡ ra được
Nhưng quả thật là nhà họ Hạ chúng tôi có lỗi với nhà họ Lục, nểu năm đó cha tôi cố gắng thêm một chút thì ít ra Lục Ly sẽ không." Hạ Du Dục khựng lại, không nói tiếp nữa, dường như cũng mất luôn cảm giác ngon miệng, buông dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn ướt lau bàn tay thon thả của mình, nhìn Hà Mạn Mạn, anh ta nói tiếp
“Câu chuyện phía sau thế nào, em nên đi hỏi thầy Lục của mình, không được sự đồng ý của cậu ấy, tôi cũng không thể tùy tiện nói với em." Hà Mạn Mạn lau mũi và miệng một cách qua quýt, nói, “Những chuyện9sau đó tôi đều biết..." “Em biết cả rồi?" Đôi mắt Ha Tu Dục mở to, cả người bật mạnh về trước, suýt thì va phải cái ly thủy tinh chân cao trên bàn, rõ ràng anh ta rất bất ngờ
“Đã biết được bao nhiêu? Chẳng lẽ cậu ấy đã kể hết toàn bộ sự việc đó với em!" Đôi mắt to của Hà Mạn Mạn chớp vài cái, rõ ràng cổ chưa kịp phản ứng trước thái độ kinh ngạc của Hạ Tu Dục
Sự việc đó?
Sự việc nào? Nhìn khuôn mặt đờ đẫn mù mịt của cô, Hạ Tu Dục quan sát đầy chăm chú, cặp chân mày cau lại, giây tiếp theo, anh ta thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, thầm than sự đa nghi của mình
Làm sao có thể, Lục Ly làm sao có thể đem sự việc ấy kể với Hà Mạn Mạn được,6xem ra mình cả nghĩ rồi
Sau vài ba câu trao đổi, Hạ Tu Dục và Hà Mạn Mạn đã kết thúc bữa ăn, anh ta đã đưa cô về đến nhà bà ngoại ở đại viện bộ đội
Trước khi cô xuống xe, anh ta đã xin Hà Mạn Mạn số điện thoại của Lâm Khiết, nói là vì cần cho việc học tập, Hà Mạn Mạn cũng không nghĩ nhiều, liền cho anh ta.
“Em cũng có thể gọi di động cho tới khi cần, hoặc đến tìm tôi cũng được." Nói xong, Hạ Tu Dục chỉ tay về phía đại viện bộ đội, nơi có một ngôi nhà kiểu Châu u, “Tôi cũng sống trong khu đại viện bộ đội, chính là nơi đó, trước khi đến gọi điện thoại cho tôi là được, hoặc trực tiếp nói tên tôi với lính gác là OK." Nhìn Hà Mạn0Mạn ngoan ngoãn gật đầu, Hạ Tu Dục toan đóng cửa kính xe, nhưng lại lập tức hạ xuống
Như đột nhiên nhớ ra điều gì, anh ta hỏi, “Mấy ngày nữa là kỳ nghỉ của các em rồi, vài người bạn thân của tôi và Lục Ly đã chuẩn bị cho cậu ấy một buổi tiệc chia tay, Mạn Mạn, em muốn đến không?"
Hà Mạn Mạn ngập ngừng, hỏi ngược lại với vẻ khó tin:
“Tôi đi được à?"
Giọng cô hơi buồn, nghĩ đến còn khoảng một tháng nữa là Lục Ly sẽ rời khỏi đây, trong lòng Hà Mạn Mạn có chút nặng nề
Ông ngoại vừa ra đi, Lục Ly lại sắp rời khỏi thành phố A đến nước Anh xa xôi, nhất thời Hà Mạn Mạn cảm thấy tất cả người thân đều rời xa cô.
Hạ Tu Dục nhìn cô cười, như là cười cô tự đánh7giá thấp bản thân mình, “of course, sau khi xác định được thời gian, tôi sẽ nhắn tin cho em."
“Được, cảm ơn Hạ đại ca." Hà Mạn Mạn cắn răng, ngập ngừng cảm ơn, sắc mặt ửng hồng.
Hà Mạn Mạn biết rõ, ở thành phố A này, thậm chí là cả giới doanh nghiệp, có biết bao nhiêu cô gái mong được gọi Hạ Tu Dục một câu “Hạ đại ca" một cách thân thiết, nếu cô tiếp tục từ chối, thì có vẻ quá kiêu ngạo
Cậu chủ Hạ xem trọng mình, đồng ý làm anh trai mình, mình cũng không phải là người không biết điều, Hạ Tu Dục làm thế chẳng qua là nể tình người anh em tốt Lục Ly của anh ta thôi
Nhớ đến Lục Ly, tâm trạng vốn có chút chuyển biến tốt của Hà Mạn Mạn lập tức trở nên u ám
Hạ Tu Dục nghe cách Hà Mạn Mạn gọi mình, có chút bỡ ngỡ
Hạ đại ca, một cách xưng hô khá là hay
Xem ra, Lục Ly để ý cô bé này cũng có lý do của mình, biết thời thể, biết phép tắc, dưới dáng vẻ ngây thơ là một trái tim trong sáng, nhưng không có nghĩa Hà Mạn Mạn là một cô gái ngốc nghếch không biết gì, ngược lại, cô cũng có một chút cơ mưu của mình, cũng có chủ kiến riêng
Hạ Tu Dục mỉm cười hài lòng, chiếc xe Mercedes của anh ta mất hút trong tầm mắt của Hà Mạn Mạn
Từ hôm ấy trở đi, bà ngoại dưới sự chăm sóc, khuyên nhủ của Hà Mạn Mạn, đã dần dần đối diện với thực tế, chấp nhận sự thật ông ngoại đã ra đi
Nhưng những lúc nhớ đến ông ngoại, bà lại rơm rớm nước mắt, Hà Mạn Mạn trông mà đau lòng.
Hà Mạn Mạn hiểu nỗi lòng của bà ngoại, cũng hiểu tại sao bà lại như vậy
Đó là tình thân bên nhau mấy chục năm, cũng là tình yêu hoạn nạn có nhau, chia sẻ ngọt bùi
Hai người không phải là liên hôn chính trị, cũng không phải qua mai mối, mà là tự do yêu đương
Vào thời đại ấy, tự do yêu đương nghe như một câu chuyện hoang đường, nhưng ông và bà đã làm được
Bà là hoa khôi trong làng
Năm xưa, khi còn trẻ, bà cũng được xem là một bông hoa, cũng nhờ nguồn gen tốt này mà Lưu Hà trông cũng không tệ
Nhưng Hà Mạn Mạn mới là người kế thừa toàn bộ nguồn gen di truyền ấy, cộng với khí chất nho nhã của cha mình, vẻ ngoài của Hà Mạn Mạn còn vượt trội hơn cả bà ngoại mình và Lưu Hà, trong vẻ khuê các còn xen lẫn một chút mạnh mẽ
Trong khi ông ngoại lại là một đại thiếu gia trong thành, gia đình kinh doanh một tiền trang (2) khá lớn
Cũng giống như trong truyện ngôn tình hoặc phim thần tượng ngày nay, thiếu gia yêu phải nàng hoa khôi xinh đẹp nhưng nghèo khổ trong làng
Vì bà ngoại, ông ngoại có thể từ bỏ tất cả quyền thừa kế
Lúc ấy, thành phố A thuộc khu tiền tuyến, ông ngoại thậm chí còn vì bà ngoại mà từ bỏ cơ hội chạy trốn đến hậu phương
Lúc ấy, đến hậu phương đồng nghĩa với việc giữ được mạng sống, với điều kiện kinh tế của gia đồng ông, dù dọn đi nơi khác sinh sống vẫn là một gia đình hiển hách không lo ăn lo mặc.
Nhưng vì bà, ông từ bỏ tất cả
Hai người giấu người trong nhà lén lút kết hôn, nhưng cả hai gia đình đều không đồng ý cuộc hôn nhân hoang đường này
Ông ngoại bà ngoại liền mang theo một ít lương khô cùng với chút tiền tiết kiệm bỏ trốn
Nói là bỏ trốn, nhưng nói theo kiểu hiện đại thì là chạy theo tiếng gọi tình yêu
Ông ngoại tuy là thiếu gia tiền trang, nhưng không có một thói xấu nào, những công việc nặng nhọc, dơ bẩn đều không nỡ để bà ngoại làm, ngày tháng tuy thanh bần đơn giản nhưng hạnh phúc
Không bao lâu, ở thành phố A, tiếng pháo chiến tranh bắt đầu, tất cả người trong gia đình ông ngoại đều bị lính Nhật giết sạch, người nhà bà ngoại cũng bị chính sách Tam Quang (3) của lính Nhật bức hại
Cuối cùng, một người từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng trong lòng đầy nhiệt huyết nam nhi như ông ngoại quyết định trở thành lính kháng chiến
Bà ngoại đứng ở đầu làng, trong tay nắm một đứa, trong bụng mang một đứa, tận mắt chứng kiến ông ngoại dần đi xa theo hàng ngũ quân đội.
Nào ngờ, cuộc chia ly này kéo dài khá nhiều năm.
Trong thời gian này, quân Nhật tấn công, nhờ vào Bát Lộ Quân (4), bà ngoại may mắn thoát chết
Từ lúc ấy, ngôi làng này được xem như làng giải phóng, cuộc sống cũng có thể nói là yên ổn
Ngày tháng bình yên như thế không bao lâu thì trong bộ đội gửi giấy báo tử về.
Bà ngoại thấy trên ấy ghi rõ ràng từng chữ tên của ông ngoại, cầm lấy di vật của ông ngoại do trưởng quan bộ đội đưa đến, chính là đôi vớ mà bà tự tay may
Người thiếu phụ trẻ tuổi kích động dùng tất cả sức lực khóc rống lên rồi ngất đi
Đứa trẻ trong bụng cũng vì thế mà sấy mất
Từ lúc ấy trở đi, bà ngoại trở thành mụ góa phụ điện dắt theo đứa bé trai ngày ngày đứng đợi ở đầu làng
Nhưng trên thế giới này thực sự có kỳ tích, chiến tranh kết thúc, ông ngoại trở về với bông hoa đỏ kết bằng vải to tướng trước ngực.
Xa xa nhìn thấy bóng dáng ông ngoại chiến thắng trở về, bà lão khóc to thành tiếng, vừa khóc vừa nói.
“Tôi đã biết ông sẽ không bỏ rơi tối..." Thì ra quân đội đã nhận lầm lính tử trận, trong tay một cậu lính tử trận nắm chặt đối vở mà ông ngoại đã dùng để băng bó vết thương cho cậu ta
Vào lúc ấy, trên chiến trường có quân y đi theo, nhưng vì thương binh quá nhiều, chỉ cần là vết thương nhỏ đều không đến tìm quân y, ông ngoại vốn nhiệt tình, dùng đối vớ mà bà lão đã thêu tên ông băng bó cho người chiến hữu.
Gặp lại ông ngoại, bà ngoại khóc thảm thiết, dường như tất cả đau khổ tích tụ trong lòng bao năm nay đều chảy ra thành nước mắt
Không lâu sau, bệnh của bà ngoại khỏi hẳn, hai người lại có thêm một bé gái, chính là mẹ của Hà Mạn Mạn, Lưu Hà.
Tình yêu sau khi trải qua thử thách sinh tử và thử thách thời gian, làm sao có thể dễ dàng chia ly, dù cho không có tình cảm, sống bên nhau gần sáu mươi năm, không có tình yêu, cũng có tình thân, dù sao cả đời người chỉ có một cái sáu mươi năm.
Câu chuyện này là khi Hà Mạn Mạn còn nhỏ, ông ngoại ôm cô vào lòng ru giấc ngủ trưa đã kể cho cô nghe
Đó là câu chuyện tình yêu đầu tiên, cũng là câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm nhất trong đời cô
Nhớ lại những buổi trưa đó, ông ngoại thường hát cho cô nghe những bài đồng dao, bảo đó là những bài đồng dao mà ông được mẹ của ông hát ru từ khi còn nhỏ.
“Có cái bánh mặt trăng, có cha ngồi trong đó,
Cha ra ngoài đi chợ, có bà nội ngồi trong đó Bà bước ra thêu thùa, thêu thành cái bánh nếp, Bánh nếp rơi xuống giếng, biến thành con vịt hoang,
Con vật hoang duỗi chân, thành một con chim khách, Chim khách đậu trên cành, lại thành con chim ngói,
Chim ngói kêu tu tu, mách lão hòa thượng tết dít!".
Hà Mạn Mạn còn nhớ lúc nhỏ, cô nghịch ngợm như một bé trai, hay bị thương ngay đầu gối
Trong trí nhớ của Hà Mạn Mạn, nhà ngoại có một cái sân thượng đáng sợ, ở đó có một cái tủ, trong ấy toàn là thuốc, thuốc sát trùng, cồn i ốt, thuốc đỏ..
chỉ cần cô bị thương ở đâu, lập tức bị ông ngoại dắt lên sân thượng, đóng cửa lại, lấy ra đủ thứ cồn iốt, tăm bông, vải thưa..
Một lúc sau, bên trong truyền ra tiếng khóc của Hà Mạn Mạn, lẫn trong đó là tiếng trách móc xót cháu của ông ngoại
Những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ này cũng dần tan biến theo sự ra đi của ông ngoại, mất hút không để lại một chút dấu vết, không biết tìm nơi nào
Đây là sự ban ơn, cũng là sự tàn khốc của cuộc sống, nó có thể cho bạn rất nhiều hồi ức đẹp đẽ, càng có thể tạo cho bạn những nỗi đau giày xéo tâm can khi đánh mất chúng.
(1) Một thuật ngữ thời cách mạng văn hóa ở Trung Quốc những năm thập niên 70 (1966 - 1976), đối tượng bị phế đẩu chủ yếu là giai cấp tư sản, tùy theo tình trạng mà áp dụng hình thức khác nhau, có thể là công khai phê bình lên án, điều tra, tịch thu tài sản, hoặc bị diễu hành trên đường phố...
(2) Những cửa hiệu kinh doanh tiền tệ ngày xưa, tương tự như ngân hàng bây giờ
(3) Kế hoạch tác chiến của Nhật, “quang" ở đây đồng nghĩa với “sạch", tam quang bao gồm: cướp sạch, đốt sạch, giết sạch
(4) Tên nguyên văn là Quốc dân Cách mạng Quân Đệ thập bát Tập đoàn quân, hoạt động từ 1936 - 1947, được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Cha tôi và cha của Lục Ly là bạn thân, từ lúc ông cụ Lục gặp họa, cha Lục Ly đã không còn là cậu chủ Lục ngày nào
Ngược lại, cha tôi lại đi lên từ đó."
Hạ Tu Dục ngước mắt nhìn thấy vệt sốt bên mép Hà Mạn Mạn, nhưng cô lại không hề có một chút phản ứng, anh ta đưa cho cô một tờ khăn giấy, ý bảo cô lau thức ăn dính trên mép đi
Hà Mạn Mạn ngại ngùng nói cảm ơn, Hạ Tu Dục mỉm cười nói tiếp.
“Cha tôi thấy cha Lục Ly như thế, cảm thấy có lỗi với ông Lục và cha Lục Ly, có lỗi cả tộc họ Lục
Trong khi cha Lục Ly lại rất thông suốt, gặp sao yên vậy
Cảm thấy cuộc sống bình dị càng tốt hơn, cho đến mấy năm trước, ông Lục đã kháng cáo thành2công, nhưng thời thế đã qua, không thể huy hoàng như xưa, việc này trở thành một nút thắt trong lòng cha tôi, suốt đời này cũng không gỡ ra được
Nhưng quả thật là nhà họ Hạ chúng tôi có lỗi với nhà họ Lục, nểu năm đó cha tôi cố gắng thêm một chút thì ít ra Lục Ly sẽ không." Hạ Du Dục khựng lại, không nói tiếp nữa, dường như cũng mất luôn cảm giác ngon miệng, buông dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn ướt lau bàn tay thon thả của mình, nhìn Hà Mạn Mạn, anh ta nói tiếp
“Câu chuyện phía sau thế nào, em nên đi hỏi thầy Lục của mình, không được sự đồng ý của cậu ấy, tôi cũng không thể tùy tiện nói với em." Hà Mạn Mạn lau mũi và miệng một cách qua quýt, nói, “Những chuyện9sau đó tôi đều biết..." “Em biết cả rồi?" Đôi mắt Ha Tu Dục mở to, cả người bật mạnh về trước, suýt thì va phải cái ly thủy tinh chân cao trên bàn, rõ ràng anh ta rất bất ngờ
“Đã biết được bao nhiêu? Chẳng lẽ cậu ấy đã kể hết toàn bộ sự việc đó với em!" Đôi mắt to của Hà Mạn Mạn chớp vài cái, rõ ràng cổ chưa kịp phản ứng trước thái độ kinh ngạc của Hạ Tu Dục
Sự việc đó?
Sự việc nào? Nhìn khuôn mặt đờ đẫn mù mịt của cô, Hạ Tu Dục quan sát đầy chăm chú, cặp chân mày cau lại, giây tiếp theo, anh ta thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, thầm than sự đa nghi của mình
Làm sao có thể, Lục Ly làm sao có thể đem sự việc ấy kể với Hà Mạn Mạn được,6xem ra mình cả nghĩ rồi
Sau vài ba câu trao đổi, Hạ Tu Dục và Hà Mạn Mạn đã kết thúc bữa ăn, anh ta đã đưa cô về đến nhà bà ngoại ở đại viện bộ đội
Trước khi cô xuống xe, anh ta đã xin Hà Mạn Mạn số điện thoại của Lâm Khiết, nói là vì cần cho việc học tập, Hà Mạn Mạn cũng không nghĩ nhiều, liền cho anh ta.
“Em cũng có thể gọi di động cho tới khi cần, hoặc đến tìm tôi cũng được." Nói xong, Hạ Tu Dục chỉ tay về phía đại viện bộ đội, nơi có một ngôi nhà kiểu Châu u, “Tôi cũng sống trong khu đại viện bộ đội, chính là nơi đó, trước khi đến gọi điện thoại cho tôi là được, hoặc trực tiếp nói tên tôi với lính gác là OK." Nhìn Hà Mạn0Mạn ngoan ngoãn gật đầu, Hạ Tu Dục toan đóng cửa kính xe, nhưng lại lập tức hạ xuống
Như đột nhiên nhớ ra điều gì, anh ta hỏi, “Mấy ngày nữa là kỳ nghỉ của các em rồi, vài người bạn thân của tôi và Lục Ly đã chuẩn bị cho cậu ấy một buổi tiệc chia tay, Mạn Mạn, em muốn đến không?"
Hà Mạn Mạn ngập ngừng, hỏi ngược lại với vẻ khó tin:
“Tôi đi được à?"
Giọng cô hơi buồn, nghĩ đến còn khoảng một tháng nữa là Lục Ly sẽ rời khỏi đây, trong lòng Hà Mạn Mạn có chút nặng nề
Ông ngoại vừa ra đi, Lục Ly lại sắp rời khỏi thành phố A đến nước Anh xa xôi, nhất thời Hà Mạn Mạn cảm thấy tất cả người thân đều rời xa cô.
Hạ Tu Dục nhìn cô cười, như là cười cô tự đánh7giá thấp bản thân mình, “of course, sau khi xác định được thời gian, tôi sẽ nhắn tin cho em."
“Được, cảm ơn Hạ đại ca." Hà Mạn Mạn cắn răng, ngập ngừng cảm ơn, sắc mặt ửng hồng.
Hà Mạn Mạn biết rõ, ở thành phố A này, thậm chí là cả giới doanh nghiệp, có biết bao nhiêu cô gái mong được gọi Hạ Tu Dục một câu “Hạ đại ca" một cách thân thiết, nếu cô tiếp tục từ chối, thì có vẻ quá kiêu ngạo
Cậu chủ Hạ xem trọng mình, đồng ý làm anh trai mình, mình cũng không phải là người không biết điều, Hạ Tu Dục làm thế chẳng qua là nể tình người anh em tốt Lục Ly của anh ta thôi
Nhớ đến Lục Ly, tâm trạng vốn có chút chuyển biến tốt của Hà Mạn Mạn lập tức trở nên u ám
Hạ Tu Dục nghe cách Hà Mạn Mạn gọi mình, có chút bỡ ngỡ
Hạ đại ca, một cách xưng hô khá là hay
Xem ra, Lục Ly để ý cô bé này cũng có lý do của mình, biết thời thể, biết phép tắc, dưới dáng vẻ ngây thơ là một trái tim trong sáng, nhưng không có nghĩa Hà Mạn Mạn là một cô gái ngốc nghếch không biết gì, ngược lại, cô cũng có một chút cơ mưu của mình, cũng có chủ kiến riêng
Hạ Tu Dục mỉm cười hài lòng, chiếc xe Mercedes của anh ta mất hút trong tầm mắt của Hà Mạn Mạn
Từ hôm ấy trở đi, bà ngoại dưới sự chăm sóc, khuyên nhủ của Hà Mạn Mạn, đã dần dần đối diện với thực tế, chấp nhận sự thật ông ngoại đã ra đi
Nhưng những lúc nhớ đến ông ngoại, bà lại rơm rớm nước mắt, Hà Mạn Mạn trông mà đau lòng.
Hà Mạn Mạn hiểu nỗi lòng của bà ngoại, cũng hiểu tại sao bà lại như vậy
Đó là tình thân bên nhau mấy chục năm, cũng là tình yêu hoạn nạn có nhau, chia sẻ ngọt bùi
Hai người không phải là liên hôn chính trị, cũng không phải qua mai mối, mà là tự do yêu đương
Vào thời đại ấy, tự do yêu đương nghe như một câu chuyện hoang đường, nhưng ông và bà đã làm được
Bà là hoa khôi trong làng
Năm xưa, khi còn trẻ, bà cũng được xem là một bông hoa, cũng nhờ nguồn gen tốt này mà Lưu Hà trông cũng không tệ
Nhưng Hà Mạn Mạn mới là người kế thừa toàn bộ nguồn gen di truyền ấy, cộng với khí chất nho nhã của cha mình, vẻ ngoài của Hà Mạn Mạn còn vượt trội hơn cả bà ngoại mình và Lưu Hà, trong vẻ khuê các còn xen lẫn một chút mạnh mẽ
Trong khi ông ngoại lại là một đại thiếu gia trong thành, gia đình kinh doanh một tiền trang (2) khá lớn
Cũng giống như trong truyện ngôn tình hoặc phim thần tượng ngày nay, thiếu gia yêu phải nàng hoa khôi xinh đẹp nhưng nghèo khổ trong làng
Vì bà ngoại, ông ngoại có thể từ bỏ tất cả quyền thừa kế
Lúc ấy, thành phố A thuộc khu tiền tuyến, ông ngoại thậm chí còn vì bà ngoại mà từ bỏ cơ hội chạy trốn đến hậu phương
Lúc ấy, đến hậu phương đồng nghĩa với việc giữ được mạng sống, với điều kiện kinh tế của gia đồng ông, dù dọn đi nơi khác sinh sống vẫn là một gia đình hiển hách không lo ăn lo mặc.
Nhưng vì bà, ông từ bỏ tất cả
Hai người giấu người trong nhà lén lút kết hôn, nhưng cả hai gia đình đều không đồng ý cuộc hôn nhân hoang đường này
Ông ngoại bà ngoại liền mang theo một ít lương khô cùng với chút tiền tiết kiệm bỏ trốn
Nói là bỏ trốn, nhưng nói theo kiểu hiện đại thì là chạy theo tiếng gọi tình yêu
Ông ngoại tuy là thiếu gia tiền trang, nhưng không có một thói xấu nào, những công việc nặng nhọc, dơ bẩn đều không nỡ để bà ngoại làm, ngày tháng tuy thanh bần đơn giản nhưng hạnh phúc
Không bao lâu, ở thành phố A, tiếng pháo chiến tranh bắt đầu, tất cả người trong gia đình ông ngoại đều bị lính Nhật giết sạch, người nhà bà ngoại cũng bị chính sách Tam Quang (3) của lính Nhật bức hại
Cuối cùng, một người từ nhỏ sống trong nhung lụa nhưng trong lòng đầy nhiệt huyết nam nhi như ông ngoại quyết định trở thành lính kháng chiến
Bà ngoại đứng ở đầu làng, trong tay nắm một đứa, trong bụng mang một đứa, tận mắt chứng kiến ông ngoại dần đi xa theo hàng ngũ quân đội.
Nào ngờ, cuộc chia ly này kéo dài khá nhiều năm.
Trong thời gian này, quân Nhật tấn công, nhờ vào Bát Lộ Quân (4), bà ngoại may mắn thoát chết
Từ lúc ấy, ngôi làng này được xem như làng giải phóng, cuộc sống cũng có thể nói là yên ổn
Ngày tháng bình yên như thế không bao lâu thì trong bộ đội gửi giấy báo tử về.
Bà ngoại thấy trên ấy ghi rõ ràng từng chữ tên của ông ngoại, cầm lấy di vật của ông ngoại do trưởng quan bộ đội đưa đến, chính là đôi vớ mà bà tự tay may
Người thiếu phụ trẻ tuổi kích động dùng tất cả sức lực khóc rống lên rồi ngất đi
Đứa trẻ trong bụng cũng vì thế mà sấy mất
Từ lúc ấy trở đi, bà ngoại trở thành mụ góa phụ điện dắt theo đứa bé trai ngày ngày đứng đợi ở đầu làng
Nhưng trên thế giới này thực sự có kỳ tích, chiến tranh kết thúc, ông ngoại trở về với bông hoa đỏ kết bằng vải to tướng trước ngực.
Xa xa nhìn thấy bóng dáng ông ngoại chiến thắng trở về, bà lão khóc to thành tiếng, vừa khóc vừa nói.
“Tôi đã biết ông sẽ không bỏ rơi tối..." Thì ra quân đội đã nhận lầm lính tử trận, trong tay một cậu lính tử trận nắm chặt đối vở mà ông ngoại đã dùng để băng bó vết thương cho cậu ta
Vào lúc ấy, trên chiến trường có quân y đi theo, nhưng vì thương binh quá nhiều, chỉ cần là vết thương nhỏ đều không đến tìm quân y, ông ngoại vốn nhiệt tình, dùng đối vớ mà bà lão đã thêu tên ông băng bó cho người chiến hữu.
Gặp lại ông ngoại, bà ngoại khóc thảm thiết, dường như tất cả đau khổ tích tụ trong lòng bao năm nay đều chảy ra thành nước mắt
Không lâu sau, bệnh của bà ngoại khỏi hẳn, hai người lại có thêm một bé gái, chính là mẹ của Hà Mạn Mạn, Lưu Hà.
Tình yêu sau khi trải qua thử thách sinh tử và thử thách thời gian, làm sao có thể dễ dàng chia ly, dù cho không có tình cảm, sống bên nhau gần sáu mươi năm, không có tình yêu, cũng có tình thân, dù sao cả đời người chỉ có một cái sáu mươi năm.
Câu chuyện này là khi Hà Mạn Mạn còn nhỏ, ông ngoại ôm cô vào lòng ru giấc ngủ trưa đã kể cho cô nghe
Đó là câu chuyện tình yêu đầu tiên, cũng là câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm nhất trong đời cô
Nhớ lại những buổi trưa đó, ông ngoại thường hát cho cô nghe những bài đồng dao, bảo đó là những bài đồng dao mà ông được mẹ của ông hát ru từ khi còn nhỏ.
“Có cái bánh mặt trăng, có cha ngồi trong đó,
Cha ra ngoài đi chợ, có bà nội ngồi trong đó Bà bước ra thêu thùa, thêu thành cái bánh nếp, Bánh nếp rơi xuống giếng, biến thành con vịt hoang,
Con vật hoang duỗi chân, thành một con chim khách, Chim khách đậu trên cành, lại thành con chim ngói,
Chim ngói kêu tu tu, mách lão hòa thượng tết dít!".
Hà Mạn Mạn còn nhớ lúc nhỏ, cô nghịch ngợm như một bé trai, hay bị thương ngay đầu gối
Trong trí nhớ của Hà Mạn Mạn, nhà ngoại có một cái sân thượng đáng sợ, ở đó có một cái tủ, trong ấy toàn là thuốc, thuốc sát trùng, cồn i ốt, thuốc đỏ..
chỉ cần cô bị thương ở đâu, lập tức bị ông ngoại dắt lên sân thượng, đóng cửa lại, lấy ra đủ thứ cồn iốt, tăm bông, vải thưa..
Một lúc sau, bên trong truyền ra tiếng khóc của Hà Mạn Mạn, lẫn trong đó là tiếng trách móc xót cháu của ông ngoại
Những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ này cũng dần tan biến theo sự ra đi của ông ngoại, mất hút không để lại một chút dấu vết, không biết tìm nơi nào
Đây là sự ban ơn, cũng là sự tàn khốc của cuộc sống, nó có thể cho bạn rất nhiều hồi ức đẹp đẽ, càng có thể tạo cho bạn những nỗi đau giày xéo tâm can khi đánh mất chúng.
(1) Một thuật ngữ thời cách mạng văn hóa ở Trung Quốc những năm thập niên 70 (1966 - 1976), đối tượng bị phế đẩu chủ yếu là giai cấp tư sản, tùy theo tình trạng mà áp dụng hình thức khác nhau, có thể là công khai phê bình lên án, điều tra, tịch thu tài sản, hoặc bị diễu hành trên đường phố...
(2) Những cửa hiệu kinh doanh tiền tệ ngày xưa, tương tự như ngân hàng bây giờ
(3) Kế hoạch tác chiến của Nhật, “quang" ở đây đồng nghĩa với “sạch", tam quang bao gồm: cướp sạch, đốt sạch, giết sạch
(4) Tên nguyên văn là Quốc dân Cách mạng Quân Đệ thập bát Tập đoàn quân, hoạt động từ 1936 - 1947, được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Tác giả :
Ngòi Bút Trung Hoa