Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 95: Khúc nhạc dạo kinh thành [1]…
Quan lộ cách Lưu Sa Huyền một trăm dặm tuy đã được thông , nhưng giờ phút này lại bị quan binh ngăn chặn không được đi qua.
Thiết Mộc mang theo hai mươi mấy thân binh lặng im đứng ở trước đường bị quan binh ngăn chặn, nghe quan binh cầm đầu ha ha cười kho khan giải thích :
“Thiết tướng quân, hạ quan cũng chỉ phụng mệnh làm việc, con đường đi tới kinh thành cũng không phải chỉ có một cái a, nếu không, ngài đi đường vòng có được không ?" Quan binh này cũng chỉ là một giáo úy, lúc này nhìn thấy Thiết Mộc, trong lòng nơm nớp lo sợ, Thiết gia gia chủ sao lại nhiên xuất hiện ở trong này ? Vị gia chủ này chính là đại tướng quân có quyền thế rất lớn trong triều đình Đại Sở a.
“Ngươi vừa mới nói là Quảng Vực Huyền ở phía trước có ôn dịch sao ?" Thiết Mộc ngồi trên lưng ngựa , từ trên cao nhìn xuống, suy tư hỏi. Nếu nói xác định có ôn dịch, vậy nói cách khác có người tiến nhập Quảng Vực Huyền ? Quảng Vực Huyền còn có người còn sống không ? Tung ca còn bình an hay không?
“Dạ , cho nên nhị hoàng tử đặc biệt phân phó , không thể để cho người của Quảng Vực Huyền rời đi, nếu đem ôn dịch truyền ra ngoài sẽ không ổn ." Giáo úy kia thật cẩn thận giải thích .
Nhị hoàng tử ? Thiết Mộc trong lòng hơi hơi trầm xuống, nhị hoàng tử cũng dính vào, vậy hắn càng không tiện xông vào. Tưởng tượng đến nếu Hạo Nhiên biết được , có thể trách tội mình hay không? Hạo Nhiên kính trọng nhất là cha cùng ca ca , trước khi xuất hành , Hạo Nhiên đã trịnh trọng nhờ vả , nghĩ tới trước đây hắn đã có rất nhiều điều hổ thẹn với Hạo Nhiên ……
Ngay khi Thiết Mộc do dự là lúc một quang quyển màu lam đột ngột xuất hiện ở giữa không trung, lập tức một tiếng cười sang sảng vang lên, thiếu niên tuấn lãng một thân xanh ngọc sắc từ trong quang quyển đi ra. Thiếu niên tươi cười rất minh lãng, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt rất tự tin, còn mang theo điểm ngạo nghễ khó có thể che dấu.
Thiết Mộc trong lòng chấn động, nhị hoàng tử Sở Hiền ?
Thiết Mộc tuy rằng kinh ngạc trong lòng, trên mặt cũng vẫn trầm ổn không thay đổi, xoay người xuống ngựa, hơi hơi khom người chắp tay chỉ lễ “Thần Thiết Mộc bái kiến nhị hoàng tử điện hạ !"
“Thiết tướng quân đa lễ , xin đứng lên !" Sở Hiền tiến lên cười cười nâng Thiết Mộc dậy , ngữ khí có phần thân thiết “Thiết tướng quân làm sao lại tới đây? Là muốn đi tới kinh thành sao ?"
Thiết Mộc cung kính chắp tay hồi đáp “Bệ hạ cho thần mấy ngày hưu mộc ( nghỉ phép ) , thần liền đi ra ngoài du ngoạn, lại không ngờ gặp phải nạn lũ, nay đã qua kì hưu mộc, thần đang muốn chạy về kinh thành, lại không ngờ tại đây được gặp nhị hoàng tử điện hạ."
Sở Hiền nga một tiếng, cười cười gật đầu, nhìn Thiết Mộc, có chút không để ý nói “Ta còn nghĩ rằng Thiết tướng quân là tiến đến thăm hảo hữu ngày xưa cơ …… Nghe người ta nói, Huyện lệnh Lưu Sa Huyền này cùng Thiết tướng quân là hảo hữu nhiều năm trước……"
Thiết Mộc trong lòng hơi hơi cảnh giác, nhị hoàng tử này xem ra biết đến nhiều chuyện , trên mặt, Thiết Mộc cũng ha ha cười “Phương Huyện lệnh cùng thần có chút giao tình từ nhiều năm trước, bất quá đã nhiều năm không gặp rồi ."
Sở Hiền nhìn Thiết Mộc cười, cũng cười , tươi cười pha đủ thâm ý “Phải không ?"
Thiết Mộc không đáp, chỉ cung kính nhưng cũng xa cách chắp tay.
“Đúng rồi, Thiết tướng quân nếu vội vàng trở lại kinh thành, không bằng đi đường khác đi, Quảng Vực Huyền phía trước có ôn dịch nghiêm trọng, Thiết tướng quân là trụ cột triều đình, nếu xảy ra chuyện gì thì thật không ổn ." Sở Hiền chuyển đề tài , thấy Thiết Mộc vẻ mặt cung kính xa cách, cũng không giận nộ, chỉ mỉm cười nói.
Thiết Mộc trong lòng trầm xuống, xem ra không thể đi vào hỏi thăm tình hình , trong lòng đắn đo , nghĩ nếu Tung ca thật sự còn sống, lấy năng lực Tung ca đi ra cũng không phải việc khó, hơn nữa còn có tam hoàng tử thần bí ở bên người Hạo Nhiên kia nữa.
Thiết gia chỉ trung với Sở triều hoàng thất, nay nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử xem ra có dấu hiệu tranh đấu, thân là gia chủ, hắn phải làm cho Thiết gia không bị cuốn vào trong chuyện này ! Sở Hiền đột nhiên xuất hiện vào lúc này xem ra cũng là đến thử thái độ của mình, nếu mình tùy tiện vì Tung ca ra mặt, chỉ sợ sẽ bị coi là tam hoàng tử đảng, vậy đối Thiết gia mà nói đã thực không ổn !
Trong lòng như vậy nghĩ, Thiết Mộc liền chắp tay cung kính nói “Như thế, thần liền tạ ơn vì nhị hoàng tử đã chỉ đường ." Dứt lời, Thiết Mộc lại chắp tay, xoay người, lên ngựa, đánh ngựa hướng một con đường phía khác mà phi đi , nhưng trong lúc chạy đi , Thiết Mộc trong đầu lại nhớ tới lời nhờ vả trịnh trọng của Phương Hạo Nhiên:
“Đầu gỗ, nếu có tin tức của Tung ca nhất định phải phái người nói cùng ta."
Thiết Mộc trong lòng có chút đau đớn , ngực giống như bị một khối đá đè nặng, nặng trĩu không thôi.
Hắn…… Lại hơn một phân hổ thẹn với Hạo Nhiên ……
************
Ở Quảng Vực Huyền , Phương Tung một thân hôi y sớm cũ nát không chịu nổi, sắc mặt có chút xanh trắng, khuôn mặt còn có vệt nước bùn, nhưng đôi mắt cũng vẫn thực lợi hại, lúc này, đôi mắt lợi hại đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cổng thành bị khóa ở phía trước, còn có quan binh bài trận ở hai bên cổng thành đều trong tư thế nghênh chiến.
Phía sau Phương Tung, còn có vài trăm người theo sát, đều vẻ mặt mỏi mệt phẫn nộ không thôi.
Nhìn chằm chằm bọn quan binh mang vẻ lạnh lùng đang giơ lên vũ khí , tức giận trong lòng Phương Tung không ngừng dâng lên, nạn lũ bùng nổ, hắn lại bị vây ở trong Quảng Vực Huyền , Huyện lệnh vô năng rất sợ chết, thời điểm nạn lũ chưa lan tràn đã liền bỏ huyện mà chạy, bỏ lại một huyện ba ngàn dân chúng ! Hắn không đành lòng nhìn dân chúng uổng mạng, thật vất vả tổ chức để dân chúng tự cứu tế giúp mình, miễn cưỡng chống đỡ đến khi nạn lũ chấm dứt, nhưng ba ngàn dân chúng cũng đã chết hơn phân nửa, đã vậy dược thảo không đủ, có vài dân chúng chỉ bởi vì gặp mưa mà phát sốt thôi, cũng vô pháp cứu trị, chỉ có thể nhìn bọn họ đang sống mà bệnh chết, mà nhị hoàng tử Sở Hiền này lại nói bọn họ bị ôn dịch, không cho bọn họ rời đi, cũng không chịu cho bọn hắn y dược thực vật ! Chẳng lẽ một ngàn dân thật vất vả sống sót này sẽ lại bị Sở Hiền cho chết đói chết khát hết sao ! !
“Phương đại nhân ! Chúng ta theo chân bọn họ liều mạng đi ! !" Phía sau sớm có dân chúng kiềm chế không được liền kêu gào, cùng với bị đói chết chẳng bằng theo chân bọn họ liều mạng , nói không chừng còn có một con đường sống !
Phương Tung im lặng không nói, chỉ chậm rãi xoay người nhìn về phía mấy trăm thanh niên trai tráng đi ở phía sau , nếu không phải hôm qua Mặc Thất đột ngột đến , Phương Tung hắn hôm nay nói không chừng cũng theo chân bọn họ liều mạng ! Cho dù không có phần thắng, cũng phải đem chuyện ở Quảng Vực Huyền này vạch trần ra ngoài ! Sở Hiền này vì sao phải vây khốn Quảng Vực Huyền, là nhằm chế tạo danh vọng giả dối? Tranh thủ lợi ích chính trị ? Hắn có loại trực giác, mục đích của Sở Hiền cũng chỉ đơn giản như vậy ! Hắn khẳng định Sở Hiền này là nhắm về phía hắn mà đến ! Hơn nữa, không chỉ có Phương Tung hắn! Hắn là trưởng tử Phương gia ! Phương gia gia chủ tương lai! Hắn không tin nhị hoàng tử Sở Hiền kia dám dồn hắn vào chỗ chết ! ! Hắn dám khẳng định Sở Hiền này còn có dự tính khác ! Bởi vậy, hắn phải đem chuyện của Quảng Vực Huyền này vạch trần ra ngoài ! Nhưng hôm qua, Mặc Thất đến đây.
Mặc Thất đến đây, mang đến một ít dược liệu cùng thực vật , đồng thời cũng cảnh cáo hắn trăm ngàn đừng hành động thiếu suy nghĩ ! Sở Hiền này vẫn đều có giám thị bọn họ !
“Chúng ta chờ !" Phương Tung nói, vẻ mặt bình tĩnh.
“Phương đại nhân, chúng ta còn chờ cái gì nha !" Trăm mấy trăm thanh niên có người không kiên nhẫn hét lên.
“Chờ tam hoàng tử ! Tam hoàng tử nhất định sẽ đến cứu chúng ta !" Phương Tung đột nhiên chậm rãi lộ ra mỉm cười , nói.
Mấy trăm thanh niên đầu tiên là an tĩnh một chút, ngay sau đó, liền có người phất tay cao , reo lên “Không sai ! Chờ tam hoàng tử ! Tam hoàng tử khẳng định sẽ phái người tới cứu chúng ta !"
“Đúng ! Chờ tam hoàng tử !"
“Chờ tam hoàng tử !"
……
Tiếng la liên tiếp xuyên qua cổng thành bị đóng chắt truyền ra ngoài, đứng ở ngoài cổng thành , thiếu niên tuấn lãng toàn thân xanh ngọc sắc bào phục âm lãnh cười, lẩm bẩm nói “Chờ tam hoàng tử ? Ha ha…… Cũng tốt ! Để cho các ngươi chờ tam hoàng tử tự tay đưa các ngươi tiến vào Địa Ngục đi !"
Lúc này, một quang quyển màu tím hiện lên, một bóng người rơi xuống bên người tuấn lãng thiếu niên, nhìn kỹ, là thiếu nữ xinh đẹp mạn diệu, thiếu nữ oán trách kéo cánh tay thiếu niên, làm nũng nói “Điện hạ ! bạch ngọc trùng kia là do Nguyệt nhi dưỡng đã lâu , ngài sao lại lấy nó dùng chứ ?"
Thiếu niên ôn nhu vỗ vỗ tay thiếu nữ , nhẹ giọng nói “Nguyệt nhi, ngươi ngoan, bạch ngọc trùng kia của ngươi là thứ tốt, để cho ta mượn dùng được không ? Chờ ca ca dùng xong ta sẽ trả lại cho ngươi , thế nào ?"
Thiếu nữ tươi cười mang chút ngượng ngùng gục đầu xuống “Điện hạ, Nguyệt nhi đùa giỡn với ngươi thôi…… Điện hạ thích cái gì, Nguyệt nhi chỉ hận không thể lập tức lấy đến……"
Thiếu niên nghe vậy, mặt mày cực nhanh hiện lên một tia không kiên nhẫn, trên mặt cũng chỉ càng thêm ôn nhu tươi cười.
**********
Mà lúc này hậu viện phủ nha Lưu Sa Huyền, Phương Hạo Nhiên ngồi dựa vào trên giường, nhíu mày đắn đo .
Mặc Tam ngồi ở trên ghế, nói đơn giản tình huống Quảng Vực Huyền sau, liền trầm mặc không nói.
“Hừ ! Không lý do lại niêm phong Quảng Vực Huyền, chỉ sợ chuyện này có miêu nị gì đây ( miêu nị = che dấu điều xấu xa ) !" Kim Đại Vĩ cũng thực giận dữ, đối nhị hoàng tử kia hắn tuy rằng chỉ nghe kỳ danh nhưng đã sớm không có hảo cảm gì, hừ, ai kêu người nọ là vị hôn phu Thần Nguyệt? Mà nay nghe xong việc Quảng Vực Huyền, trong lòng càng thêm tức giận .
Hứa Vị ngồi ở bên người Mặc Tam, cũng an tĩnh nghe.
“Sợ là…… Hướng về phía Tung ca cùng ta đi ?" Phương Hạo Nhiên thì thào nói nhỏ .
“Mặc Thất tìm được một tin tức rất trọng yếu, Liên Nguyệt quận chúa kia lúc đi theo Sở Hiền du học, học một thân độc thuật, bên người tự dưỡng rất nhiều cổ trùng độc trùng." Mặc Tam nói, trong lòng cũng nhớ tới, Liên Nguyệt quận chúa kia đời trước giả ý đi vào bên người mình, mỗi ngày ba bữa điểm tâm đều hạ độc mình , nghĩ tới khi đó chính mình nếu không phải cảnh giác, lại trời sinh tính lạnh lùng, chỉ sợ đã sớm chết rồi , nhưng, khi đó, nhìn Liên Nguyệt kia tự tay làm đồ ăn rồi bưng tới cho mình , trong lòng cũng từng hơi rung động , dù sao, trước khi không gặp Vị Vị, Liên Nguyệt kia xem như là kẻ duy nhất chịu làm đồ ăn cho mình . Chỉ tiếc, làm lại là độc thực ! Mặc Tam nghĩ trong lòng lãnh đạm không thôi.
Hứa Vị lặng lẽ nhìn về phía Mặc Tam một cái, là hắn lỗi thấy sao ? Sao hắn cảm thấy từ lúc hắn kêu Tiểu Mặc rời đi phòng của cha sau , Tiểu Mặc thật giống như cùng mình xa cách hơn bình thường ? Mà lúc này, Tiểu Mặc giống như so với bình thường càng thêm lãnh đạm ? Hứa Vị trong lòng có chút bất an, nhịn không được vươn tay lặng lẽ nắm chặt tay Mặc Tam đang để trên người mình .
Mặc Tam hơi hơi vừa động, trên mặt vẫn im lặng như cũ, nhưng ngón tay cũng nhẹ nhàng khảm nhập trong tay Hứa Vị, mười ngón giao nhau, chậm rãi nắm chặt .
Hắn biết Vị Vị có việc gạt hắn, cũng đoán được nhất định là cùng Phương Hạo Nhiên có liên quan, trong lòng từ lúc bắt đầu cũng thực không vui, thực bất mãn, còn có loại xúc động nóng nảy nói không nên lời, hắn không thích Vị Vị có việc trong lòng cũng không cùng hắn nói, loại cảm giác này phi thường phi thường khó chịu ! Hắn muốn ép hỏi, nhưng trong lòng hắn biết, nếu mạnh mẽ bức bách, Vị Vị chắc chắn sẽ buồn bực, hắn không muốn làm Vị Vị sinh khí, vì thế nôn nóng buồn bực trong ngực này không thể giải được .
Nhưng lúc này Vị Vị chủ động vươn tay nắm chặt tay hắn…… Động tác thật cẩn thận nhưng lại tạm thời an ủi bớt nóng nảy nặng nề trong lòng hắn……
Phương Hạo Nhiên vuốt cằm, suy nghĩ, ôn dịch ? Độc trùng ? Sở Hiền ? Liên Nguyệt ? Phương Hạo Nhiên trong lòng chậm rãi hình thành một cái khả năng, ánh mắt chậm rãi sáng lên, không khỏi có chút hưng phấn nói “Ta nói, Sở Hiền kia sẽ không phải đã nghĩ –" Lời vừa tới bên miệng liền bị Phương Hạo Nhiên ngạnh ngạnh sinh sinh nghẹn trở về, Phương Hạo Nhiên trừng lớn mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mười ngón tay giao nhau kia , Mặc Tam hỗn đản kia thế nhưng nắm tay Vị Vị! ! !
Lúc này Kim Đại Vĩ chỉ trợn tròn mắt chờ mong lời nói kinh người của lão sư hắn, lúc này lại thấy lão sư nhà hắn trừng mắt sững sờ, nhịn không được mở miệng hỏi “Lão sư, Sở Hiểm kia là nghĩ……"
Phương Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, nhịn nhịn, hơi hơi nhắm mắt, hít sâu một hơi mới cường tự ức chế tức giận trong lòng , quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Kim Đại Vĩ, cứng rắn mở miệng nói “Sở Hiền kia đại khái là điên rồi ! Hắn phỏng chừng là muốn lợi dụng độc trùng gì đó, chế tạo một trận ôn dịch do con người tạo nên, sau đó cũng gieo tai họa cho Lưu Sa Huyền này! Như vậy, ta xong đời , đại ca của ta cũng xong đời !"
Kim Đại Vĩ nghe vậy, hấp một ngụm lãnh khí “Lão sư, Sở Hiền kia sẽ không ngoan như vậy đi !"
Phương Hạo Nhiên chỉ hắc hắc cười lạnh “Hắn liệu định ta nhất định sẽ đi cứu người, lấy tính tình của ta, không có khả năng mặc kệ ngồi xem Quảng Vực Huyền, cũng không bỏ mặc đại ca ta không để ý tới ! Chỉ là, kế sách như vậy, cũng không phải Sở Hiền hắn có thể nghĩ ra được đâu ? Hừ ! Sau lưng khẳng định còn có người nào đó !"
Mặc Tam lúc này chậm rãi mở miệng “Trương Minh Thụy còn ở kinh thành. Nhưng nghe nói, hắn rời đi còn để lại cẩm nang diệu kế cho Sở Hiền !"
Phương Hạo Nhiên nghe vậy, trong lòng có chút khẩn trương, hỗn đản Trương hồ ly kia…… Rốt cuộc suy nghĩ cái gì nha !
Hứa Vị nghe xong, cũng có chút do dự liếc nhìn về phía Phương Hạo Nhiên diện vô biểu tình , lại quay đầu nhìn Mặc Tam , thấp giọng hỏi “Tiểu Mặc, Trương Minh Thụy kia là địch nhân của chúng ta sao ?"
Mặc Tam nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới nhìn Hứa Vị nói “Cái này, rất khó nói."
Hứa Vị sửng sốt, nghiêng đầu, rất khó nói ?
Phương Hạo Nhiên cũng không kiên nhẫn phất tay mở miệng “Tốt lắm ! Hỗn đản kia chúng ta đừng thảo luận nữa , hiện tại trước hết ngẫm lại nên làm sao bây giờ !"
Mặc Tam gật đầu, xác thực, đây là chuyện tối mấu chốt hiện tại.
“Vị Vị, ngươi có biện pháp đối phó độc trùng không ?" Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Hứa Vị , hỏi “Nếu có người bị hạ độc trùng, ngươi có biện pháp tìm ra không ?"
Hứa Vị nghĩ nghĩ, gật đầu nói “Có thể."
Phương Hạo Nhiên nghe vậy, gánh nặng trong lòng không khỏi liền được tháo gỡ , có thể tìm ra độc trùng chế tạo ôn dịch , chuyện này liền đơn giản .
Thiết Mộc mang theo hai mươi mấy thân binh lặng im đứng ở trước đường bị quan binh ngăn chặn, nghe quan binh cầm đầu ha ha cười kho khan giải thích :
“Thiết tướng quân, hạ quan cũng chỉ phụng mệnh làm việc, con đường đi tới kinh thành cũng không phải chỉ có một cái a, nếu không, ngài đi đường vòng có được không ?" Quan binh này cũng chỉ là một giáo úy, lúc này nhìn thấy Thiết Mộc, trong lòng nơm nớp lo sợ, Thiết gia gia chủ sao lại nhiên xuất hiện ở trong này ? Vị gia chủ này chính là đại tướng quân có quyền thế rất lớn trong triều đình Đại Sở a.
“Ngươi vừa mới nói là Quảng Vực Huyền ở phía trước có ôn dịch sao ?" Thiết Mộc ngồi trên lưng ngựa , từ trên cao nhìn xuống, suy tư hỏi. Nếu nói xác định có ôn dịch, vậy nói cách khác có người tiến nhập Quảng Vực Huyền ? Quảng Vực Huyền còn có người còn sống không ? Tung ca còn bình an hay không?
“Dạ , cho nên nhị hoàng tử đặc biệt phân phó , không thể để cho người của Quảng Vực Huyền rời đi, nếu đem ôn dịch truyền ra ngoài sẽ không ổn ." Giáo úy kia thật cẩn thận giải thích .
Nhị hoàng tử ? Thiết Mộc trong lòng hơi hơi trầm xuống, nhị hoàng tử cũng dính vào, vậy hắn càng không tiện xông vào. Tưởng tượng đến nếu Hạo Nhiên biết được , có thể trách tội mình hay không? Hạo Nhiên kính trọng nhất là cha cùng ca ca , trước khi xuất hành , Hạo Nhiên đã trịnh trọng nhờ vả , nghĩ tới trước đây hắn đã có rất nhiều điều hổ thẹn với Hạo Nhiên ……
Ngay khi Thiết Mộc do dự là lúc một quang quyển màu lam đột ngột xuất hiện ở giữa không trung, lập tức một tiếng cười sang sảng vang lên, thiếu niên tuấn lãng một thân xanh ngọc sắc từ trong quang quyển đi ra. Thiếu niên tươi cười rất minh lãng, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt rất tự tin, còn mang theo điểm ngạo nghễ khó có thể che dấu.
Thiết Mộc trong lòng chấn động, nhị hoàng tử Sở Hiền ?
Thiết Mộc tuy rằng kinh ngạc trong lòng, trên mặt cũng vẫn trầm ổn không thay đổi, xoay người xuống ngựa, hơi hơi khom người chắp tay chỉ lễ “Thần Thiết Mộc bái kiến nhị hoàng tử điện hạ !"
“Thiết tướng quân đa lễ , xin đứng lên !" Sở Hiền tiến lên cười cười nâng Thiết Mộc dậy , ngữ khí có phần thân thiết “Thiết tướng quân làm sao lại tới đây? Là muốn đi tới kinh thành sao ?"
Thiết Mộc cung kính chắp tay hồi đáp “Bệ hạ cho thần mấy ngày hưu mộc ( nghỉ phép ) , thần liền đi ra ngoài du ngoạn, lại không ngờ gặp phải nạn lũ, nay đã qua kì hưu mộc, thần đang muốn chạy về kinh thành, lại không ngờ tại đây được gặp nhị hoàng tử điện hạ."
Sở Hiền nga một tiếng, cười cười gật đầu, nhìn Thiết Mộc, có chút không để ý nói “Ta còn nghĩ rằng Thiết tướng quân là tiến đến thăm hảo hữu ngày xưa cơ …… Nghe người ta nói, Huyện lệnh Lưu Sa Huyền này cùng Thiết tướng quân là hảo hữu nhiều năm trước……"
Thiết Mộc trong lòng hơi hơi cảnh giác, nhị hoàng tử này xem ra biết đến nhiều chuyện , trên mặt, Thiết Mộc cũng ha ha cười “Phương Huyện lệnh cùng thần có chút giao tình từ nhiều năm trước, bất quá đã nhiều năm không gặp rồi ."
Sở Hiền nhìn Thiết Mộc cười, cũng cười , tươi cười pha đủ thâm ý “Phải không ?"
Thiết Mộc không đáp, chỉ cung kính nhưng cũng xa cách chắp tay.
“Đúng rồi, Thiết tướng quân nếu vội vàng trở lại kinh thành, không bằng đi đường khác đi, Quảng Vực Huyền phía trước có ôn dịch nghiêm trọng, Thiết tướng quân là trụ cột triều đình, nếu xảy ra chuyện gì thì thật không ổn ." Sở Hiền chuyển đề tài , thấy Thiết Mộc vẻ mặt cung kính xa cách, cũng không giận nộ, chỉ mỉm cười nói.
Thiết Mộc trong lòng trầm xuống, xem ra không thể đi vào hỏi thăm tình hình , trong lòng đắn đo , nghĩ nếu Tung ca thật sự còn sống, lấy năng lực Tung ca đi ra cũng không phải việc khó, hơn nữa còn có tam hoàng tử thần bí ở bên người Hạo Nhiên kia nữa.
Thiết gia chỉ trung với Sở triều hoàng thất, nay nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử xem ra có dấu hiệu tranh đấu, thân là gia chủ, hắn phải làm cho Thiết gia không bị cuốn vào trong chuyện này ! Sở Hiền đột nhiên xuất hiện vào lúc này xem ra cũng là đến thử thái độ của mình, nếu mình tùy tiện vì Tung ca ra mặt, chỉ sợ sẽ bị coi là tam hoàng tử đảng, vậy đối Thiết gia mà nói đã thực không ổn !
Trong lòng như vậy nghĩ, Thiết Mộc liền chắp tay cung kính nói “Như thế, thần liền tạ ơn vì nhị hoàng tử đã chỉ đường ." Dứt lời, Thiết Mộc lại chắp tay, xoay người, lên ngựa, đánh ngựa hướng một con đường phía khác mà phi đi , nhưng trong lúc chạy đi , Thiết Mộc trong đầu lại nhớ tới lời nhờ vả trịnh trọng của Phương Hạo Nhiên:
“Đầu gỗ, nếu có tin tức của Tung ca nhất định phải phái người nói cùng ta."
Thiết Mộc trong lòng có chút đau đớn , ngực giống như bị một khối đá đè nặng, nặng trĩu không thôi.
Hắn…… Lại hơn một phân hổ thẹn với Hạo Nhiên ……
************
Ở Quảng Vực Huyền , Phương Tung một thân hôi y sớm cũ nát không chịu nổi, sắc mặt có chút xanh trắng, khuôn mặt còn có vệt nước bùn, nhưng đôi mắt cũng vẫn thực lợi hại, lúc này, đôi mắt lợi hại đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cổng thành bị khóa ở phía trước, còn có quan binh bài trận ở hai bên cổng thành đều trong tư thế nghênh chiến.
Phía sau Phương Tung, còn có vài trăm người theo sát, đều vẻ mặt mỏi mệt phẫn nộ không thôi.
Nhìn chằm chằm bọn quan binh mang vẻ lạnh lùng đang giơ lên vũ khí , tức giận trong lòng Phương Tung không ngừng dâng lên, nạn lũ bùng nổ, hắn lại bị vây ở trong Quảng Vực Huyền , Huyện lệnh vô năng rất sợ chết, thời điểm nạn lũ chưa lan tràn đã liền bỏ huyện mà chạy, bỏ lại một huyện ba ngàn dân chúng ! Hắn không đành lòng nhìn dân chúng uổng mạng, thật vất vả tổ chức để dân chúng tự cứu tế giúp mình, miễn cưỡng chống đỡ đến khi nạn lũ chấm dứt, nhưng ba ngàn dân chúng cũng đã chết hơn phân nửa, đã vậy dược thảo không đủ, có vài dân chúng chỉ bởi vì gặp mưa mà phát sốt thôi, cũng vô pháp cứu trị, chỉ có thể nhìn bọn họ đang sống mà bệnh chết, mà nhị hoàng tử Sở Hiền này lại nói bọn họ bị ôn dịch, không cho bọn họ rời đi, cũng không chịu cho bọn hắn y dược thực vật ! Chẳng lẽ một ngàn dân thật vất vả sống sót này sẽ lại bị Sở Hiền cho chết đói chết khát hết sao ! !
“Phương đại nhân ! Chúng ta theo chân bọn họ liều mạng đi ! !" Phía sau sớm có dân chúng kiềm chế không được liền kêu gào, cùng với bị đói chết chẳng bằng theo chân bọn họ liều mạng , nói không chừng còn có một con đường sống !
Phương Tung im lặng không nói, chỉ chậm rãi xoay người nhìn về phía mấy trăm thanh niên trai tráng đi ở phía sau , nếu không phải hôm qua Mặc Thất đột ngột đến , Phương Tung hắn hôm nay nói không chừng cũng theo chân bọn họ liều mạng ! Cho dù không có phần thắng, cũng phải đem chuyện ở Quảng Vực Huyền này vạch trần ra ngoài ! Sở Hiền này vì sao phải vây khốn Quảng Vực Huyền, là nhằm chế tạo danh vọng giả dối? Tranh thủ lợi ích chính trị ? Hắn có loại trực giác, mục đích của Sở Hiền cũng chỉ đơn giản như vậy ! Hắn khẳng định Sở Hiền này là nhắm về phía hắn mà đến ! Hơn nữa, không chỉ có Phương Tung hắn! Hắn là trưởng tử Phương gia ! Phương gia gia chủ tương lai! Hắn không tin nhị hoàng tử Sở Hiền kia dám dồn hắn vào chỗ chết ! ! Hắn dám khẳng định Sở Hiền này còn có dự tính khác ! Bởi vậy, hắn phải đem chuyện của Quảng Vực Huyền này vạch trần ra ngoài ! Nhưng hôm qua, Mặc Thất đến đây.
Mặc Thất đến đây, mang đến một ít dược liệu cùng thực vật , đồng thời cũng cảnh cáo hắn trăm ngàn đừng hành động thiếu suy nghĩ ! Sở Hiền này vẫn đều có giám thị bọn họ !
“Chúng ta chờ !" Phương Tung nói, vẻ mặt bình tĩnh.
“Phương đại nhân, chúng ta còn chờ cái gì nha !" Trăm mấy trăm thanh niên có người không kiên nhẫn hét lên.
“Chờ tam hoàng tử ! Tam hoàng tử nhất định sẽ đến cứu chúng ta !" Phương Tung đột nhiên chậm rãi lộ ra mỉm cười , nói.
Mấy trăm thanh niên đầu tiên là an tĩnh một chút, ngay sau đó, liền có người phất tay cao , reo lên “Không sai ! Chờ tam hoàng tử ! Tam hoàng tử khẳng định sẽ phái người tới cứu chúng ta !"
“Đúng ! Chờ tam hoàng tử !"
“Chờ tam hoàng tử !"
……
Tiếng la liên tiếp xuyên qua cổng thành bị đóng chắt truyền ra ngoài, đứng ở ngoài cổng thành , thiếu niên tuấn lãng toàn thân xanh ngọc sắc bào phục âm lãnh cười, lẩm bẩm nói “Chờ tam hoàng tử ? Ha ha…… Cũng tốt ! Để cho các ngươi chờ tam hoàng tử tự tay đưa các ngươi tiến vào Địa Ngục đi !"
Lúc này, một quang quyển màu tím hiện lên, một bóng người rơi xuống bên người tuấn lãng thiếu niên, nhìn kỹ, là thiếu nữ xinh đẹp mạn diệu, thiếu nữ oán trách kéo cánh tay thiếu niên, làm nũng nói “Điện hạ ! bạch ngọc trùng kia là do Nguyệt nhi dưỡng đã lâu , ngài sao lại lấy nó dùng chứ ?"
Thiếu niên ôn nhu vỗ vỗ tay thiếu nữ , nhẹ giọng nói “Nguyệt nhi, ngươi ngoan, bạch ngọc trùng kia của ngươi là thứ tốt, để cho ta mượn dùng được không ? Chờ ca ca dùng xong ta sẽ trả lại cho ngươi , thế nào ?"
Thiếu nữ tươi cười mang chút ngượng ngùng gục đầu xuống “Điện hạ, Nguyệt nhi đùa giỡn với ngươi thôi…… Điện hạ thích cái gì, Nguyệt nhi chỉ hận không thể lập tức lấy đến……"
Thiếu niên nghe vậy, mặt mày cực nhanh hiện lên một tia không kiên nhẫn, trên mặt cũng chỉ càng thêm ôn nhu tươi cười.
**********
Mà lúc này hậu viện phủ nha Lưu Sa Huyền, Phương Hạo Nhiên ngồi dựa vào trên giường, nhíu mày đắn đo .
Mặc Tam ngồi ở trên ghế, nói đơn giản tình huống Quảng Vực Huyền sau, liền trầm mặc không nói.
“Hừ ! Không lý do lại niêm phong Quảng Vực Huyền, chỉ sợ chuyện này có miêu nị gì đây ( miêu nị = che dấu điều xấu xa ) !" Kim Đại Vĩ cũng thực giận dữ, đối nhị hoàng tử kia hắn tuy rằng chỉ nghe kỳ danh nhưng đã sớm không có hảo cảm gì, hừ, ai kêu người nọ là vị hôn phu Thần Nguyệt? Mà nay nghe xong việc Quảng Vực Huyền, trong lòng càng thêm tức giận .
Hứa Vị ngồi ở bên người Mặc Tam, cũng an tĩnh nghe.
“Sợ là…… Hướng về phía Tung ca cùng ta đi ?" Phương Hạo Nhiên thì thào nói nhỏ .
“Mặc Thất tìm được một tin tức rất trọng yếu, Liên Nguyệt quận chúa kia lúc đi theo Sở Hiền du học, học một thân độc thuật, bên người tự dưỡng rất nhiều cổ trùng độc trùng." Mặc Tam nói, trong lòng cũng nhớ tới, Liên Nguyệt quận chúa kia đời trước giả ý đi vào bên người mình, mỗi ngày ba bữa điểm tâm đều hạ độc mình , nghĩ tới khi đó chính mình nếu không phải cảnh giác, lại trời sinh tính lạnh lùng, chỉ sợ đã sớm chết rồi , nhưng, khi đó, nhìn Liên Nguyệt kia tự tay làm đồ ăn rồi bưng tới cho mình , trong lòng cũng từng hơi rung động , dù sao, trước khi không gặp Vị Vị, Liên Nguyệt kia xem như là kẻ duy nhất chịu làm đồ ăn cho mình . Chỉ tiếc, làm lại là độc thực ! Mặc Tam nghĩ trong lòng lãnh đạm không thôi.
Hứa Vị lặng lẽ nhìn về phía Mặc Tam một cái, là hắn lỗi thấy sao ? Sao hắn cảm thấy từ lúc hắn kêu Tiểu Mặc rời đi phòng của cha sau , Tiểu Mặc thật giống như cùng mình xa cách hơn bình thường ? Mà lúc này, Tiểu Mặc giống như so với bình thường càng thêm lãnh đạm ? Hứa Vị trong lòng có chút bất an, nhịn không được vươn tay lặng lẽ nắm chặt tay Mặc Tam đang để trên người mình .
Mặc Tam hơi hơi vừa động, trên mặt vẫn im lặng như cũ, nhưng ngón tay cũng nhẹ nhàng khảm nhập trong tay Hứa Vị, mười ngón giao nhau, chậm rãi nắm chặt .
Hắn biết Vị Vị có việc gạt hắn, cũng đoán được nhất định là cùng Phương Hạo Nhiên có liên quan, trong lòng từ lúc bắt đầu cũng thực không vui, thực bất mãn, còn có loại xúc động nóng nảy nói không nên lời, hắn không thích Vị Vị có việc trong lòng cũng không cùng hắn nói, loại cảm giác này phi thường phi thường khó chịu ! Hắn muốn ép hỏi, nhưng trong lòng hắn biết, nếu mạnh mẽ bức bách, Vị Vị chắc chắn sẽ buồn bực, hắn không muốn làm Vị Vị sinh khí, vì thế nôn nóng buồn bực trong ngực này không thể giải được .
Nhưng lúc này Vị Vị chủ động vươn tay nắm chặt tay hắn…… Động tác thật cẩn thận nhưng lại tạm thời an ủi bớt nóng nảy nặng nề trong lòng hắn……
Phương Hạo Nhiên vuốt cằm, suy nghĩ, ôn dịch ? Độc trùng ? Sở Hiền ? Liên Nguyệt ? Phương Hạo Nhiên trong lòng chậm rãi hình thành một cái khả năng, ánh mắt chậm rãi sáng lên, không khỏi có chút hưng phấn nói “Ta nói, Sở Hiền kia sẽ không phải đã nghĩ –" Lời vừa tới bên miệng liền bị Phương Hạo Nhiên ngạnh ngạnh sinh sinh nghẹn trở về, Phương Hạo Nhiên trừng lớn mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mười ngón tay giao nhau kia , Mặc Tam hỗn đản kia thế nhưng nắm tay Vị Vị! ! !
Lúc này Kim Đại Vĩ chỉ trợn tròn mắt chờ mong lời nói kinh người của lão sư hắn, lúc này lại thấy lão sư nhà hắn trừng mắt sững sờ, nhịn không được mở miệng hỏi “Lão sư, Sở Hiểm kia là nghĩ……"
Phương Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, nhịn nhịn, hơi hơi nhắm mắt, hít sâu một hơi mới cường tự ức chế tức giận trong lòng , quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Kim Đại Vĩ, cứng rắn mở miệng nói “Sở Hiền kia đại khái là điên rồi ! Hắn phỏng chừng là muốn lợi dụng độc trùng gì đó, chế tạo một trận ôn dịch do con người tạo nên, sau đó cũng gieo tai họa cho Lưu Sa Huyền này! Như vậy, ta xong đời , đại ca của ta cũng xong đời !"
Kim Đại Vĩ nghe vậy, hấp một ngụm lãnh khí “Lão sư, Sở Hiền kia sẽ không ngoan như vậy đi !"
Phương Hạo Nhiên chỉ hắc hắc cười lạnh “Hắn liệu định ta nhất định sẽ đi cứu người, lấy tính tình của ta, không có khả năng mặc kệ ngồi xem Quảng Vực Huyền, cũng không bỏ mặc đại ca ta không để ý tới ! Chỉ là, kế sách như vậy, cũng không phải Sở Hiền hắn có thể nghĩ ra được đâu ? Hừ ! Sau lưng khẳng định còn có người nào đó !"
Mặc Tam lúc này chậm rãi mở miệng “Trương Minh Thụy còn ở kinh thành. Nhưng nghe nói, hắn rời đi còn để lại cẩm nang diệu kế cho Sở Hiền !"
Phương Hạo Nhiên nghe vậy, trong lòng có chút khẩn trương, hỗn đản Trương hồ ly kia…… Rốt cuộc suy nghĩ cái gì nha !
Hứa Vị nghe xong, cũng có chút do dự liếc nhìn về phía Phương Hạo Nhiên diện vô biểu tình , lại quay đầu nhìn Mặc Tam , thấp giọng hỏi “Tiểu Mặc, Trương Minh Thụy kia là địch nhân của chúng ta sao ?"
Mặc Tam nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới nhìn Hứa Vị nói “Cái này, rất khó nói."
Hứa Vị sửng sốt, nghiêng đầu, rất khó nói ?
Phương Hạo Nhiên cũng không kiên nhẫn phất tay mở miệng “Tốt lắm ! Hỗn đản kia chúng ta đừng thảo luận nữa , hiện tại trước hết ngẫm lại nên làm sao bây giờ !"
Mặc Tam gật đầu, xác thực, đây là chuyện tối mấu chốt hiện tại.
“Vị Vị, ngươi có biện pháp đối phó độc trùng không ?" Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Hứa Vị , hỏi “Nếu có người bị hạ độc trùng, ngươi có biện pháp tìm ra không ?"
Hứa Vị nghĩ nghĩ, gật đầu nói “Có thể."
Phương Hạo Nhiên nghe vậy, gánh nặng trong lòng không khỏi liền được tháo gỡ , có thể tìm ra độc trùng chế tạo ôn dịch , chuyện này liền đơn giản .
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ