Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 77: Phong khởi vân dũng [7]

Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 77: Phong khởi vân dũng [7]

Thời điểm Trương Minh Thụy mở mắt đã thấy ánh dương rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào . Trời đã sáng?

Chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía người nào đó không tự giác ghé vào trên người ngủ mình ngủ đến là say , khóe miệng Trương Minh Thụy không khỏi nhất loan, lộ ra tươi cười ôn nhu đến cực điểm, tay nắm lấy tay người nào đó không khỏi dùng sức , tay kia thì chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của người nào đó.

Cho đến khi người nào đó mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn hướng hắn, lại rất bất nhã mà ngáp dài, Trương Minh Thụy mới chậm rãi thu hồi tay lại “Hạo Nhiên, ngủ ngon giấc không?" Hắn thấp giọng hỏi , thanh âm lúc vừa mới tỉnh ngủ có điểm khàn khàn, nhưng, cũng rất nhu hòa.

Phương Hạo Nhiên trừng mắt nhìn, đôi mắt tỉnh táo thêm chút , tùy ý ừ một tiếng, lại tiếp tục nằm sấp trở về.

Trương Minh Thụy nhìn động tác rất là tùy ý tự nhiên như vậy, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện ý cười. Quay đầu quét mắt nhìn ánh dương quang đang nhảy nhót trên mặt đất, Trương Minh Thụy trong lòng than nhẹ một tiếng, vỗ nhè nhẹ bả vai Phương Hạo Nhiên, Trương Minh Thụy thấp giọng nói “Hạo Nhiên, ta phải đi."

“Nga." Phương Hạo Nhiên xoay người nằm đến một bên, tùy ý phất phất tay “Đi hảo."

Trương Minh Thụy nhìn động tác Phương Hạo Nhiên mơ mơ màng màng, ôm lấy khóe miệng cười, nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên xoay người nằm đến một bên, trong mắt hiện lên ý vị bất minh, đứng dậy, mặc áo đeo hài , sửa sang lại cách ăn mặc của mình sau , xoay người, chậm rãi cúi xuống , nhẹ nhàng , phủ lên đôi môi của Phương Hạo Nhiên đang từ từ nhắm hai mắt tiếp tục vù vù mà ngủ, đụng vào một cái.

Khi dán sát vào đột nhiên thân thể kia cứng ngắc , môi Trương Minh Thụy vẫn dừng lại như cũ, khóe miệng cũng có điểm cong cong ác liệt xấu xa hơn , hơi thở lẫn vào hơi thở đối phương, không khí bắt đầu có chút khác thường.

Phương Hạo Nhiên cứng còng thân thể cũng bắt đầu phản ứng từ chối, nhưng trước khi Phương Hạo Nhiên giãy dụa, Trương Minh Thụy lại giành đứng dậy trước, cười khẽ, lộ ra một tia đắc ý, thấp giọng nói “Hạo Nhiên, ta phải đi rồi."

Hồi lâu, mới nghe một tiếng ừ rầu rĩ. Nghe tiếng tựa hồ là kêu rên rất buồn bực, Trương Minh Thụy mới cười nhẹ một cái, xoay người, đang muốn thi pháp thuật rời đi, lại nghe thanh âm cứng rắn cùng mất tự nhiên của Phương Hạo Nhiên ở phía sau “Ngươi đáp ứng rồi, ngươi phải không có việc gì."

Trương Minh Thụy sửng sốt, đôi mắt lập tức nhu hòa , không xoay người, chỉ nói “Chuyện ta từng đáp ứng với ngươi , có bao giờ ta nuốt lời chưa ?"

“Hừ! Vậy là tốt nhất!"

***********

Hứa Vị ngẩng đầu nhìn trời , mây vừa dày vừa nặng, mưa phùn kéo dài mà rơi, trận mưa này……Mưa đến bây giờ, đã sắp qua ngày thứ ba rồi.

Mấy ngày liền đều vội đi, hắn cùng Mộc Dĩ Chân, còn có Tiểu Bạch rốt cục cũng chạy tới Quảng Vực Huyền, chỉ cần tiếp qua Quảng Vực Huyền này là tới Lưu Sa Huyền của cha và đại ca !

Tưởng tượng đến điều này , trong lòng Hứa Vị có chút hưng phấn.

Lúc này, đứng ở dưới mái hiên khách ***, nhìn mưa liên miên không ngớt , trên mặt Hứa Vị lộ ý cười, mưa này dường như cũng không khiến người ta ghét đến thế .

“Vui vẻ ?" Đột nhiên có thanh âm mơ hồ không rõ vang lên.

Hứa Vị quay đầu, chỉ thấy Mộc Dĩ Chân đang cắn bánh mỳ tà dựa vào cánh cửa khách *** , cười hì hì nhìn mình.

Hứa Vị hồi cười, dọc đường này, Mộc Dĩ Chân rất là tận tâm chiếu cố hắn, tuy rằng, nhìn qua Mộc Dĩ Chân thật không phải kẻ sẽ biết chiếu cố người khác , nhưng khi mấy tên lòng dạ khó lường bất ngờ tập kích cũng thành một đám ngã xuống dưới đao của Mộc Dĩ Chân, lúc ấy, hắn mới phát hiện mình thực sự đã có điểm coi khinh người xinh đẹp trước mắt này .

“Vị Vị! Cái kia cái gì Mặc cũng chưa tới tìm ngươi, ngươi có tức hay không?" Mộc Dĩ Chân cắn xong bánh mỳ rồi, học Tiểu Bạch đang chán đến chết ngồi chồm hổm dưới mái hiên, cũng ngồi xổm xuống, một bên lấy tay không ngừng quấy rầy Tiểu Bạch, một bên ngửa đầu hỏi, ánh mắt tỏa sáng, không biết lại suy nghĩ cái chuyện kỳ quái gì.

Hứa Vị có chút bất đắc dĩ, Mộc Dĩ Chân này cái gì cũng tốt, chính là thành kiến đối Tiểu Mặc quá lớn, thường thường lựa cơ hội sẽ quanh co lòng vòng thoá mạ một phen, hơn nữa mỗi lần thoá mạ còn quanh co lòng vòng ám chỉ mình đừng đi quan tâm Tiểu Mặc……

Thật sự là……

Hơn nữa lời nói cũng đủ kì quái , cái gì sẽ bị ăn luôn a cái gì rất đáng tiếc ……

Trong đầu Mộc Dĩ Chân này đang suy nghĩ cái gì nha? Tuy rằng hắn đối việc phong nguyệt có chút trì độn, nhưng hắn không phải ngu ngốc, tái trì độn như thế nào mà lại bị Mộc Dĩ Chân ám chỉ nhiều lần đến thế, hắn cũng biết Mộc Dĩ Chân đang nói cái gì !

Nói đi nói lại , hắn cùng Tiểu Mặc là hảo hữu hảo huynh đệ, sao có thể có loại quan hệ đó chứ ?

Nhưng thật ra Mộc Dĩ Chân cùng Mộc Dĩ lại là loại quan hệ đó , bất quá, rất kỳ quái, bọn họ không phải thân huynh đệ sao??

Nhìn Mộc Dĩ Chân cứ ngửa đầu cùng mình nói chuyện thì có điểm khá lao lực, Hứa Vị đành ngồi xổm xuống, thấy Tiểu Bạch đang vươn móng vuốt ra để vỗ vỗ lên vũng nước, bọt nước liền vẩy hết lên người Hứa Vị cùng Mộc Dĩ Chân, Hứa Vị nhíu mày đem móng vuốt của Tiểu Bạch bắt lấy , khiển trách “Đừng như vậy! Bẩn chết!"

Tiểu Bạch vô tội chớp mắt , thừa dịp Hứa Vị không chú ý, lại vỗ một cái thật mạnh hơn , cái này Hứa Vị còn chưa kịp răn dạy, liền nghe một tiếng thét kinh hãi, xen lẫn tức giận “Ai nha! Váy của ta ! Đáng giận!! Con cẩu chết tiệt !!"

Hứa Vị trong lòng trầm xuống, xong rồi, gây họa rồi .

Mộc Dĩ Chân cũng cười hắc hắc, trong tiếng cười còn có chút hưng phấn, không chút nào để ý bản thân cũng bị Tiểu Bạch làm dơ một thân, ánh mắt tinh lượng không thôi, dùng thanh âm không thể nghe thấy , cười nhạo Tiểu Bạch nói “Thối lang, xem đi, ngươi đã biến thành cẩu !"

Con duệ duệ tiểu Bạch Lang này ! Nhiều lần khiêu khích mình ! Thừa dịp Vị Vị không chú ý liền hướng mình phun hỏa!

Gia là lang không phải cẩu! Tiểu Bạch nghĩ muốn tức giận, đáng tiếc bị Hứa Vị liều chết ngăn chặn.

Vừa ngăn Tiểu Bạch , Hứa Vị ngẩng đầu nhìn hướng người vừa kinh hô , không khỏi sửng sốt , nữ tử đẹp quá….. Da mặt nõn nà, mặt nhược đào hoa, cặp mắt trong suốt nhược thủy, chính là đáng tiếc,cặp mắt trong suốt nhược thủy kia lúc này đang trừng mắt lên nhìn bọn họ .

Hơn nữa —

“Dân đen lớn mật ! Dám nhìn thẳng quận chúa của chúng ta!" Bên cạnh có một nữ tì nhảy ra , vênh váo tự đắc cả giận nói, đôi mắt đầy khinh bỉ.

Hứa Vị bị rống giận dữ như thế thì hồi thần lại , sờ sờ cái mũi, cúi đầu, trong lòng cũng bất đắc dĩ, phiền toái , gặp được người quan gia hống hách.

Bên cạnh Mộc Dĩ Chân cũng ôm lấy khóe miệng cười xấu xa, nghiêng đầu đối Hứa Vị nói nhỏ “Vị Vị, ta thành dân đen ."

Hứa Vị mơ hồ ừ một tiếng, xê dịch thân mình, lặng lẽ che khuất Tiểu Bạch, Tiểu Bạch này rất dễ làm người ta chú ý .Tuy rằng bởi vì trời mưa lại đi trên đường, hắn cùng Mộc Dĩ chân đều dính bùn ở chân , bẩn hề hề , Tiểu Bạch cũng bẩn hề hề , vừa mới lại bị Tiểu Bạch làm bắn tung tóe lên một thân nước bẩn , lúc này hắn không chút nào lo lắng sẽ bị người ta nhớ kỹ, bất quá đôi mắt Tiểu Bạch che lấp không được , nếu như bị đám người đánh lén cùng ám sát phát hiện, vậy phiền toái .

“Người tới, đem con cẩu này cùng hai tên dân đen kéo ra ngoài chém cho ta !"

A? Không phải chứ ? Hứa Vị ngây dại, có chút khó có thể tin nhìn về phía nữ tử phi thường xinh đẹp kia, chỉ thế đã giết người?!

Ánh mắt Mộc Dĩ Chân hơi hơi nheo lại, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh.

Hứa Vị sửng sốt một hồi, liền lấy lại tinh thần, than nhẹ cúi đầu, ai, lại phải động thủ ……

Mà ngay ở phía sau , một thanh âm vang lên “Tốt lắm! Nguyệt nhi, bọn họ cũng không phải cố ý ."

Thanh âm có điểm ôn hòa, nhưng khó nén cường thế cùng uy nghiêm trong giọng nói.

Hứa Vị theo tiếng nhìn lại, liền thấy một thiếu niên toàn thân tử sắc bào phục đang chậm rãi đi tới, nhưng không có liếc nhìn bọn họ, chỉ tùy ý nói xong, liền dẫn đầu đi vào khách ***.

Mà nữ tử xinh đẹp kia tựa hồ rất không cam lòng, nhưng lại tựa hồ không dám trái lời tuấn vĩ thiếu niên, có chút ủy khuất đi theo thiếu niên kia đi vào.

Lúc đi vào , rất là phẫn hận trừng mắt nhìn Hứa Vị một cái.

Hứa Vị vô tội nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Bạch đang quỳ rạp trên mặt đất chớp chớp mặt làm trạng thái mờ mịt “Nhìn chuyện tốt ngươi làm đi !"

Tiểu Bạch lấy lòng cọ cọ tay Hứa Vị.

Mộc Dĩ Chân lúc này nhích lại gần, thấp giọng nói “Đó là nhị hoàng tử."

Hứa Vị sửng sốt, cái gì? Tuấn vĩ thiếu niên kia là nhị hoàng tử?

Mộc Dĩ Chân kéo Hứa Vị, vẻ mặt có chút ngưng trọng “Chúng ta lập tức đi thôi !"

Hứa Vị gật đầu “Hảo!"

**********

Mà lúc này, trên quan đạo.

Đi ra xe ngựa , Trương Minh Thụy ngẩng đầu nhìn mây đen rất nặng trên không trung, vẻ mặt có điểm khó lường.

Nhìn không trung hồi lâu, Trương Minh Thụy khinh đạm mở miệng “Hồi Lưu Sa Huyền !"

“Dạ!"

***********

Mà ở một khác chỗ trên quan đạo, tuấn mỹ thiếu niên mặc mặc một thân bào phục xanh thẫm ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt hờ hững có chút âm trầm.

Ở phía sau tuấn mỹ thiếu niên còn có mười mấy huyền hắc sắc bào phục nam tử cung kính quỳ rạp trên đất.

“Ngươi nói, Sở Hiền đến đây?"

“Dạ! Chủ nhân."

“Dọc đường theo dõi đuổi giết Vị Vị là người bên Sở Hiền?"

“Dạ! Bất quá, bọn họ là hướng về phía Mộc Dĩ Chân công tử . Bọn họ tựa hồ chưa từng phát hiện Hứa Vị công tử! Còn có một nhóm người khác , tựa hồ là người của Trương Minh Thụy, nhưng bọn hắn vẫn chưa có hành động gì."

Tuấn mỹ thiếu niên trầm ngâm một lát, nói “Dựa theo kế hoạch, lập tức liên hệ Mộc Vân Hi,để cho Tuệ Khả lập tức tới Lưu Sa Huyền!"

“Dạ!"

Đợi đám nam nhân phía sau nhất tề biến mất, tuấn mỹ thiếu niên nhìn về phía bầu trời đã bị màn mưa lớn phủ kín cách đó không xa, thì thào “Vị Vị……"

**********

Lúc này người được người nào đó nhung nhớ đang chật vật chạy đi, lại đánh cái hắt xì, Hứa Vị nhíu mày, hắn sẽ không phải bị cảm lạnh chứ ?

Mà chỉ thất thần vài giây , đột nhiên ngang trời xuất hiện một thanh kiếm liền hướng hắn đâm thẳng qua .

Hứa Vị còn không kịp né tránh, chợt nghe một tiếng giận xích “Vị Vị ngu ngốc! Ngươi phát ngốc làm gì nha!", Mộc Dĩ Chân nhanh tay lẹ mắt đẩy Hứa Vị ra, một đao bổ tới, chỉ thấy tên thích khác đang đâm thẳng tới kia ngã nhào trên mặt đất .

Hứa Vị hít sâu một hơi, phía sau lưng có điểm lạnh run, vừa mới, hắn thật sự là rất không nên .

Mà Mộc Dĩ Chân nhíu mày nhìn về phía Hứa Vị, có chút lo lắng hỏi “Vị Vị, ngươi không sao chứ?"

Dọc đường đi , cái tên này không có vũ kỹ cũng không có pháp thuật làm cho hắn rất ngạc nhiên, tuy rằng cái gì cũng không có , nhưng lại rất linh mẫn bình tĩnh, dọc theo đường đi cũng không làm cho hắn cảm thấy mình quá nhọc nhằn , hơn nữa thường thường toát ra gói thuốc, kim châm và vân vân, cũng có chút thần kỳ.

Chính là, vừa mới ngẩn người cũng rất không nên nha

Nhị hoàng tử xuất hiện , địa phương này đã muốn phi thường nguy hiểm, người đuổi giết bọn họ khẳng định có nhân mã của nhị hoàng tử, nếu để cho nhị hoàng tử phát hiện bọn họ, vậy phiền toái.

“Thật có lỗi, sẽ không lại có tiếp theo !" Hứa Vị lau mồ hôi lạnh trên trán, xấu hổ cười nói.

Mộc Dĩ Chân gật đầu, nghiêm túc nói “Chúng ta tốt nhất lập tức đuổi tới Lưu Sa Huyền."

“Ân!"

Mà lúc này Tiểu Bạch ngao ô kêu , phun ra ngọn lửa ở giữa màn mưa rất lớn nên đặc biệt bắt mắt !
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại