Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 41: Năm mới [1]
Trong lúc ngủ mơ, Hứa Vị vừa định xoay người đã bị chế trụ thắt lưng, lực rất lớn, có chút đau, Hứa Vị mông mông lung lung mở to mắt, một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đang say ngủ cơ hồ là cùng mình kề sát .
Ngẩn ngơ, Hứa Vị mới lấy lại tinh thần, gần nhất hắn đều cùng ngủ với tiểu nam hài có được gương mặt xinh đẹp trước mắt này……
Trừng mắt nhìn, ánh mắt Hứa Vị loan loan, Tiểu Mặc về sau trưởng thành khẳng định sẽ mê chết rất nhiều người!
Mộc Vân Hi cũng rất đẹp, Tuệ Khả cũng vậy , kỳ quái , có phải mặc quỷ và yêu vật đều xinh đẹp như vậy hay không?
Nhưng đời trước khi mình đi tới Nam Cương , vài mặc quỷ yêu vật từng gặp qua đều thực xấu thực đáng sợ ……
Bọn họ quả nhiên đều là đặc biệt đi.
Nhịn không được nâng tay lên , trạc trạc gương mặt Tiểu Mặc, thấy lông mi thật dài kia giật giật, trong lòng Hứa Vị vừa động, theo bản năng thổi thổi một hơi .
Sau đó, Mặc Tam chậm rãi mở mắt, một đôi mắt đen như mực tựa hồ có chút bao dung bất đắc dĩ.
“Vị Vị……" ngữ điệu thản nhiên không có phập phồng “Ta còn muốn ngủ……"
Đợi thổi xong , Hứa Vị liền lúng túng , sao mình lại làm ra cái động tác ngây thơ như vậy nha nha nha!! Hiện giờ nghe Mặc Tam nói như vậy, mặt Hứa Vị liền bừng đỏ , có chút lắp ba lắp bắp nói “Đúng , thực xin lỗi…… Tiểu Mặc, ngươi tiếp tục ngủ đi."
Nói xong, Hứa Vị liền đứng lên , Mặc Tam cũng không ngăn cản, chỉ nói “Vị Vị, ta muốn ăn cháo ."
Hứa Vị quay đầu, nhếch miệng cười, tươi cười kiền tịnh mà đạm mạc “Hảo!"
Mặc Tam nhìn mãi , cho đến khi Hứa Vị xoay người, xuống giường đeo hài , mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Tươi cười kia …… Hắn không biết vì sao đột nhiên rất muốn một ngụm nuốt vào.
Bất quá, tươi cười có thể ăn sao? Mặc Tam nghiêm túc suy ngẫm . ( sắc =O= )
*******
Đây là ngày hôm sau khi Hứa Vị cởi bỏ Ác Mộng cổ .
Thời điểm Hứa Vị đi tới phòng bếp, chỉ thấy Tuệ Viễn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi thong thả bước đến.
Hứa Vị vội cung kính chỉ lễ “Sư phó!"
Tuệ Viễn từ ái cười, sờ sờ đầu Hứa Vị “Thân thể không có việc gì chứ ?"
Hứa Vị gật đầu “Dạ! Không có việc gì ." Lại lộ ra tươi cười ngại ngùng có chút xấu hổ “Làm cho sư phó lo lắng ."
Tuệ Viễn ha hả cười “Ngươi là đồ đệ của ta, ta không lo lắng cho ngươi thì lo lắng cho ai nha?" Dừng một chút, lại hỏi “Vị Vị, ngươi đây là muốn đi đâu?"
“Ta đi phòng bếp."
Tuệ Viễn chậm rãi gật đầu, nhất định là muốn nấu cơm cho Mặc Tam đi. Mặc Tam trừ bỏ đồ ăn Hứa Vị làm, đồ ăn ai làm cũng không ăn, thà rằng đi ăn đồ ôi thiu hoặc bị bỏ hay cùng lắm là chịu đói bụng……
Nghĩ tới đồng sinh cộng tử kia, Tuệ Viễn nhìn Hứa Vị, trong lòng khẳng định Mặc Tam không nói cho Vị Vị, nếu không, Vị Vị sẽ không tươi cười thoải mái tự tại như vậy.
Mà hắn cũng không biết có nên nói cho Vị Vị hay không……
Nói về tình về lí , thực sự Vị Vị có quyền được biết.
Nhưng…… Nói về tư tâm , hắn cũng không hy vọng Vị Vị sẽ biết , nếu Vị Vị biết , ràng buộc giữa nó cùng Mặc Tam càng sâu.
Loại ràng buộc này cũng không phải sự tình gì tốt a.
Nhìn Vị Vị tươi cười sáng ngời trước mắt, trong lòng Tuệ Viễn khẽ thở dài, mặc dù hắn không nói, ràng buộc giữa Vị Vị cùng Mặc Tam sẽ không càng ngày càng sâu sao?
“Vị Vị, chờ Tiểu Mặc đến đây, ngươi liền nói cho hắn, ăn xong điểm tâm thì đi ra phía sau núi tìm ta. Ta có việc nói với hắn."
Hứa Vị gật đầu “Đã biết, sư phó."
Mặc Tam quấy cháo , nghe Hứa Vị nói chuyện, nghe được lời Tuệ Viễn muốn Vị Vị chuyển cáo, Mặc Tam hơi hơi dừng lại , nhưng lại lập tức tiếp tục quấy đều cháo .
“Vị Vị, ngươi phải về nhà vào năm mới sao?" Nhìn tuyết trắng phiêu phiêu bên ngoài không biết tự khi nào, Mặc Tam đột ngột hỏi.
“Ân, Tiểu Mặc, ngươi cũng theo ta cùng nhau trở về nga." Hứa Vị cười tủm tỉm nói.
Mặc Tam gật đầu không dị nghị.
***********
Tuyết rơi?
Đứng ở trong ngõ nhỏ, ngửa đầu nhìn không trung đầy tuyết trắng bay xuống, Hứa Chính Nhất có chút hoảng hốt, trong đầu chậm rãi hiện lên một tiểu cô nương luôn thích mặc y phục phấn sắc ở dưới trời đầy mưa tuyết ……
“Tam ca, tuyết rơi! Chúng ta đến đắp một đôi người tuyết đi!"
“Tam ca…… Chúng ta đi tìm Minh Thụy ca ca cùng đại ca chơi ném tuyết , được không?"
“Tam ca, tam ca…… Nếu sau này ngươi cưới tẩu tử rồi thì còn thương Hồng Y nữa không ?"
“Tam ca, tam ca…… Ngươi xem, đây là ta thêu , đẹp không ?"
……
Chậm rãi nhắm mắt lại, muốn xóa nhòa đi cảnh tượng trước mắt , nhưng lại càng làm cho chính mình càng thêm thân lâm kỳ cảnh(1), cảm thụ cái loại cảm giác có thể xem thấy mà không thể trở về này …… Hối hận cùng thống khổ.
Người lạc vào cảnh lạ , ngụ ý chỉ lâm vào hồi tưởng suy tưởng .
“Hạo Nhiên…… Đừng khóc." thanh âm nhẹ nhàng có chút khác thường vang lên.
“Ta không khóc!"
Hứa Chính Nhất tùy tiện sát lệ trên mặt , theo bản năng hồi lại một câu, sau đó có chút kinh ngạc quay đầu “Minh Thụy, không phải ngươi đi rồi sao?"
Bạch bào nam tử đứng phía sau nâng tay nhẹ nhàng phủ thêm áo choàng cho Hứa Chính Nhất, mỉm cười “Tuyết rơi, liền mang đến cho ngươi."
Hứa Chính Nhất sửng sốt, lập tức hắc hắc ngây ngô cười.
Bạch bào nam tử có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Chính Nhất trước mắt, chậm rãi lắc lắc đầu, xoay người.
Đang muốn rời đi, Hứa Chính Nhất lại mở miệng .
“Minh Thụy, cho dù tương lai, chúng ta phải binh khí tương kiến, chẳng sợ là ngươi chết ta sống , đều xin ngươi…… Hảo hảo còn sống."
Bạch bào nam tử dừng lại cước bộ, sau một lúc lâu, mới ha hả cười nhẹ “Vì ta sống , ngươi nguyện ý chết ?"
“Đúng!"
Thực ngoài ý muốn , rõ ràng lưu loát.
Bạch bào nam tử có chút ngẩn ra, theo bản năng xoay người, đã thấy Hứa Chính Nhất mang vẻ mặt bình tĩnh kiên định.
Không có gì do dự cùng chần chờ kiên định.
Bạch bào nam tử trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất nửa ngày, mới chậm rãi xoay người, khóe miệng loan loan , chậm rãi thấp giọng nói “Ta mới không cần đâu!"
“Trương Minh Thụy!!"
“Ha hả……"
Ngươi chẳng qua chỉ không muốn tồn áy náy với ta , mà ta…… Lại muốn ngươi cả đời cũng không có thể tiêu tan .
Trương Minh Thụy thản nhiên cười, không để ý tới tiếng quát tháo hổn hển phía sau, chỉ nhanh rời đi, rất nhanh , thân ảnh bạch bào cao ngất thản nhiên liền biến mất ở trong mắt Hứa Chính Nhất.
[ Nhật : A a Ôn nhu si tình công , ta thích . Bỏ 1 phiếu
Nguyệt : Hờ hờ . Anh Minh Thụy mà không đè đc anh Nhất thì phí qué ]
*********
Phía sau núi, Tuệ Viễn đứng ở trước huyền nhai .
Cho đến khi một thân ảnh hạ xuống phía sau , đạp nát lá rụng trên mặt đất, Tuệ Viễn mới xoay người “Ngươi đã đến rồi."
“Sư phó." Mặc Tam hờ hững chào hỏi .
“Đi theo ta." Tuệ Viễn dứt lời, liền nhảy xuống.
Mặc Tam không chút do dự nhảy xuống theo.
Rất nhanh, thân ảnh hai người liền đến đáp xuống đáy huyền nhai , một đáy cốc u tĩnh. Cơ hồ không có màu xanh biếc hiện hữu , chỉ có tảng đá trụi lủi.
Tuệ Viễn rơi xuống đất sau, cũng không dừng lại, liền hướng một khối đá cao ngất thật giống một thanh kiếm đi đến, mũi chân điểm nhẹ, liền bay lên đỉnh chóp khối đá, Mặc Tam theo sát sau đó, cũng bay lên theo, đỉnh chóp của khối đá này thực nhọn, chỉ có thể chứa hai người.
Bay lên đỉnh chóp, mới nhìn rõ đáy cốc này, là dùng đá để bố trí thành tinh la kỳ bàn sao ?
“Đây là nơi gọi là “Long văn" mà năm đó sư phó của ta truyền thụ cho ta." Tuệ Viễn chậm rãi nói, thanh âm rất nghiêm túc “Tiểu Mặc, từ hôm nay bắt đầu, ngươi liền ở trong này nghiên cứu cách đánh cờ , sư phó của ta từng nói qua, tinh la kỳ bàn này, kiếm giả kiến chi, là kiếm, y giả kiến chi, là kim châm , hoàng đế kiến chi, là long văn."
Mặc Tam chấn động trong lòng, nhìn chằm chằm tinh la kỳ bàn, mơ hồ có thể thấy được ở giữa trung ương bàn cờ có hình rồng , không khỏi hít vào một hơi thật sâu, đây là tinh la kỳ bàn mà đời trước chính mình hao hết tâm tư cũng không thể tìm được??
Nghĩ tới đời trước hắn vì tìm tinh la kỳ bàn này, mặc kệ dùng cách gì tra tấn Tuệ Viễn cùng sư huynh y , cũng chính là sư phó của hắn , bọn họ cũng không chịu nói ra, không nghĩ tới, đời này, hắn còn chưa bắt đầu tìm kiếm, Tuệ Viễn này lại mang mình đến đây?
“Vì cái gì?" Mặc Tam thấp giọng hỏi .
“Bởi vì ta thừa nhận ngươi ." Tuệ Viễn khẽ mỉm cười, nhìn về phía Mặc Tam đang tỏ vẻ mờ mịt khó hiểu , than khẽ, trong lòng thầm nghĩ, ngươi làm việc bằng trực giác, cho nên, đại khái ngay cả chính ngươi cũng không hiểu được vì sao lại đối tốt với Vị Vị như vậy đi, nhưng chính vì phân trực giác này làm cho ta có thể yên tâm , làm cho ta có thể đem tinh la kỳ bàn này giao cho ngươi.
Thừa nhận?
“Vì cái gì?" Mặc Tam nhíu mày, vẫn nghi hoặc.
Đời trước , kẻ luôn mồm mắng mình là yêu nghiệt tai tinh, đời này ngay cả con mắt cũng không liếc mình, cảnh giác đề phòng mình, thế nhưng liền thừa nhận mình như vậy?
“Chờ tương lai, có một ngày, thời điểm ngươi rời đi Đại Ngọc sơn, ta sẽ nói cho ngươi." Tuệ Viễn xoay người, trong lòng thầm than, hiện giờ, Hứa Chính Nhất đã muốn xác minh chọn lựa Mặc Tam làm hoàng tử mà bản thân sẽ phụ tá, như vậy, tăng cường lực lượng cho Mặc Tam cũng là phải , tinh la kỳ bàn này sớm muộn gì đều sẽ giao cho Mặc Tam, cho dù là vì bảo trụ Hứa gia……
Mặc Tam không có tái truy vấn, chỉ đạm mạc mở miệng “Cám ơn sư phó."
Tuệ Viễn nhẹ nhàng gật đầu, liền bay vút rời đi.
Đợi Tuệ Viễn li khai , Mặc Tam liền xoay người, chuyên chú nhìn chằm chằm tinh la kỳ bàn.
********
Hứa Chính Nhất khi thấy đại môn nhà mình thì cũng đồng thời thấy Tống Chân đứng ở cửa đại môn.
Cước bộ chậm lại , hít một hơi thật sâu, Hứa Chính Nhất mới chậm rãi hướng gia môn đi đến.
Đến gần gia môn, Hứa Chính Nhất lộ ra vẻ mặt vui cười “Chân nhi, ngươi đang đợi ta sao? Thực xin lỗi, tối hôm qua thật sự là bận quá !"
Tống Chân nhìn Hứa Chính Nhất, cũng mỉm cười, mặt bị sa diện che hết , tươi cười có chút miễn cưỡng, Hứa Chính Nhất nhìn thấy không quá rõ ràng nhưng ánh mắt sầu lo thì Hứa Chính Nhất cũng vẫn thấy được.
Trong lòng đau xót, Hứa Chính Nhất trên mặt vẫn cười “Tốt lắm, Chân nhi , chúng ta vào đi thôi. Nơi này gió lớn quá ."
Tống Chân chậm rãi gật đầu.
Nàng không có truy vấn, cũng không có trách cứ, chỉ mềm nhẹ đi theo phía sau Hứa Chính Nhất, chậm rãi tiến gần tới đại môn Hứa gia .
Chỉ là , trước khi bước qua cửa nhà , Tống Chân nhỏ tiếng nói một câu “Thực xin lỗi……"
Hứa Chính Nhất dừng bước lại đôi chút, thân mình cứng đờ, lập tức quay đầu, lộ ra tươi cười thật to, giống như ngày thường chọc ghẹo “Chân nhi, nói cái gì mà thực xin lỗi? Tốt lắm, đều trôi qua, chúng ta mau vào đi thôi." Hứa Chính Nhất vừa nói xong , liền dắt tay Tống Chân , đi nhanh bước vào Hứa gia.
Một khắc khi Hứa Chính Nhất nắm lấy tay Tống Chân, vành mắt nàng đã toan hồng .
Ngẩn ngơ, Hứa Vị mới lấy lại tinh thần, gần nhất hắn đều cùng ngủ với tiểu nam hài có được gương mặt xinh đẹp trước mắt này……
Trừng mắt nhìn, ánh mắt Hứa Vị loan loan, Tiểu Mặc về sau trưởng thành khẳng định sẽ mê chết rất nhiều người!
Mộc Vân Hi cũng rất đẹp, Tuệ Khả cũng vậy , kỳ quái , có phải mặc quỷ và yêu vật đều xinh đẹp như vậy hay không?
Nhưng đời trước khi mình đi tới Nam Cương , vài mặc quỷ yêu vật từng gặp qua đều thực xấu thực đáng sợ ……
Bọn họ quả nhiên đều là đặc biệt đi.
Nhịn không được nâng tay lên , trạc trạc gương mặt Tiểu Mặc, thấy lông mi thật dài kia giật giật, trong lòng Hứa Vị vừa động, theo bản năng thổi thổi một hơi .
Sau đó, Mặc Tam chậm rãi mở mắt, một đôi mắt đen như mực tựa hồ có chút bao dung bất đắc dĩ.
“Vị Vị……" ngữ điệu thản nhiên không có phập phồng “Ta còn muốn ngủ……"
Đợi thổi xong , Hứa Vị liền lúng túng , sao mình lại làm ra cái động tác ngây thơ như vậy nha nha nha!! Hiện giờ nghe Mặc Tam nói như vậy, mặt Hứa Vị liền bừng đỏ , có chút lắp ba lắp bắp nói “Đúng , thực xin lỗi…… Tiểu Mặc, ngươi tiếp tục ngủ đi."
Nói xong, Hứa Vị liền đứng lên , Mặc Tam cũng không ngăn cản, chỉ nói “Vị Vị, ta muốn ăn cháo ."
Hứa Vị quay đầu, nhếch miệng cười, tươi cười kiền tịnh mà đạm mạc “Hảo!"
Mặc Tam nhìn mãi , cho đến khi Hứa Vị xoay người, xuống giường đeo hài , mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Tươi cười kia …… Hắn không biết vì sao đột nhiên rất muốn một ngụm nuốt vào.
Bất quá, tươi cười có thể ăn sao? Mặc Tam nghiêm túc suy ngẫm . ( sắc =O= )
*******
Đây là ngày hôm sau khi Hứa Vị cởi bỏ Ác Mộng cổ .
Thời điểm Hứa Vị đi tới phòng bếp, chỉ thấy Tuệ Viễn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi thong thả bước đến.
Hứa Vị vội cung kính chỉ lễ “Sư phó!"
Tuệ Viễn từ ái cười, sờ sờ đầu Hứa Vị “Thân thể không có việc gì chứ ?"
Hứa Vị gật đầu “Dạ! Không có việc gì ." Lại lộ ra tươi cười ngại ngùng có chút xấu hổ “Làm cho sư phó lo lắng ."
Tuệ Viễn ha hả cười “Ngươi là đồ đệ của ta, ta không lo lắng cho ngươi thì lo lắng cho ai nha?" Dừng một chút, lại hỏi “Vị Vị, ngươi đây là muốn đi đâu?"
“Ta đi phòng bếp."
Tuệ Viễn chậm rãi gật đầu, nhất định là muốn nấu cơm cho Mặc Tam đi. Mặc Tam trừ bỏ đồ ăn Hứa Vị làm, đồ ăn ai làm cũng không ăn, thà rằng đi ăn đồ ôi thiu hoặc bị bỏ hay cùng lắm là chịu đói bụng……
Nghĩ tới đồng sinh cộng tử kia, Tuệ Viễn nhìn Hứa Vị, trong lòng khẳng định Mặc Tam không nói cho Vị Vị, nếu không, Vị Vị sẽ không tươi cười thoải mái tự tại như vậy.
Mà hắn cũng không biết có nên nói cho Vị Vị hay không……
Nói về tình về lí , thực sự Vị Vị có quyền được biết.
Nhưng…… Nói về tư tâm , hắn cũng không hy vọng Vị Vị sẽ biết , nếu Vị Vị biết , ràng buộc giữa nó cùng Mặc Tam càng sâu.
Loại ràng buộc này cũng không phải sự tình gì tốt a.
Nhìn Vị Vị tươi cười sáng ngời trước mắt, trong lòng Tuệ Viễn khẽ thở dài, mặc dù hắn không nói, ràng buộc giữa Vị Vị cùng Mặc Tam sẽ không càng ngày càng sâu sao?
“Vị Vị, chờ Tiểu Mặc đến đây, ngươi liền nói cho hắn, ăn xong điểm tâm thì đi ra phía sau núi tìm ta. Ta có việc nói với hắn."
Hứa Vị gật đầu “Đã biết, sư phó."
Mặc Tam quấy cháo , nghe Hứa Vị nói chuyện, nghe được lời Tuệ Viễn muốn Vị Vị chuyển cáo, Mặc Tam hơi hơi dừng lại , nhưng lại lập tức tiếp tục quấy đều cháo .
“Vị Vị, ngươi phải về nhà vào năm mới sao?" Nhìn tuyết trắng phiêu phiêu bên ngoài không biết tự khi nào, Mặc Tam đột ngột hỏi.
“Ân, Tiểu Mặc, ngươi cũng theo ta cùng nhau trở về nga." Hứa Vị cười tủm tỉm nói.
Mặc Tam gật đầu không dị nghị.
***********
Tuyết rơi?
Đứng ở trong ngõ nhỏ, ngửa đầu nhìn không trung đầy tuyết trắng bay xuống, Hứa Chính Nhất có chút hoảng hốt, trong đầu chậm rãi hiện lên một tiểu cô nương luôn thích mặc y phục phấn sắc ở dưới trời đầy mưa tuyết ……
“Tam ca, tuyết rơi! Chúng ta đến đắp một đôi người tuyết đi!"
“Tam ca…… Chúng ta đi tìm Minh Thụy ca ca cùng đại ca chơi ném tuyết , được không?"
“Tam ca, tam ca…… Nếu sau này ngươi cưới tẩu tử rồi thì còn thương Hồng Y nữa không ?"
“Tam ca, tam ca…… Ngươi xem, đây là ta thêu , đẹp không ?"
……
Chậm rãi nhắm mắt lại, muốn xóa nhòa đi cảnh tượng trước mắt , nhưng lại càng làm cho chính mình càng thêm thân lâm kỳ cảnh(1), cảm thụ cái loại cảm giác có thể xem thấy mà không thể trở về này …… Hối hận cùng thống khổ.
Người lạc vào cảnh lạ , ngụ ý chỉ lâm vào hồi tưởng suy tưởng .
“Hạo Nhiên…… Đừng khóc." thanh âm nhẹ nhàng có chút khác thường vang lên.
“Ta không khóc!"
Hứa Chính Nhất tùy tiện sát lệ trên mặt , theo bản năng hồi lại một câu, sau đó có chút kinh ngạc quay đầu “Minh Thụy, không phải ngươi đi rồi sao?"
Bạch bào nam tử đứng phía sau nâng tay nhẹ nhàng phủ thêm áo choàng cho Hứa Chính Nhất, mỉm cười “Tuyết rơi, liền mang đến cho ngươi."
Hứa Chính Nhất sửng sốt, lập tức hắc hắc ngây ngô cười.
Bạch bào nam tử có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Chính Nhất trước mắt, chậm rãi lắc lắc đầu, xoay người.
Đang muốn rời đi, Hứa Chính Nhất lại mở miệng .
“Minh Thụy, cho dù tương lai, chúng ta phải binh khí tương kiến, chẳng sợ là ngươi chết ta sống , đều xin ngươi…… Hảo hảo còn sống."
Bạch bào nam tử dừng lại cước bộ, sau một lúc lâu, mới ha hả cười nhẹ “Vì ta sống , ngươi nguyện ý chết ?"
“Đúng!"
Thực ngoài ý muốn , rõ ràng lưu loát.
Bạch bào nam tử có chút ngẩn ra, theo bản năng xoay người, đã thấy Hứa Chính Nhất mang vẻ mặt bình tĩnh kiên định.
Không có gì do dự cùng chần chờ kiên định.
Bạch bào nam tử trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất nửa ngày, mới chậm rãi xoay người, khóe miệng loan loan , chậm rãi thấp giọng nói “Ta mới không cần đâu!"
“Trương Minh Thụy!!"
“Ha hả……"
Ngươi chẳng qua chỉ không muốn tồn áy náy với ta , mà ta…… Lại muốn ngươi cả đời cũng không có thể tiêu tan .
Trương Minh Thụy thản nhiên cười, không để ý tới tiếng quát tháo hổn hển phía sau, chỉ nhanh rời đi, rất nhanh , thân ảnh bạch bào cao ngất thản nhiên liền biến mất ở trong mắt Hứa Chính Nhất.
[ Nhật : A a Ôn nhu si tình công , ta thích . Bỏ 1 phiếu
Nguyệt : Hờ hờ . Anh Minh Thụy mà không đè đc anh Nhất thì phí qué ]
*********
Phía sau núi, Tuệ Viễn đứng ở trước huyền nhai .
Cho đến khi một thân ảnh hạ xuống phía sau , đạp nát lá rụng trên mặt đất, Tuệ Viễn mới xoay người “Ngươi đã đến rồi."
“Sư phó." Mặc Tam hờ hững chào hỏi .
“Đi theo ta." Tuệ Viễn dứt lời, liền nhảy xuống.
Mặc Tam không chút do dự nhảy xuống theo.
Rất nhanh, thân ảnh hai người liền đến đáp xuống đáy huyền nhai , một đáy cốc u tĩnh. Cơ hồ không có màu xanh biếc hiện hữu , chỉ có tảng đá trụi lủi.
Tuệ Viễn rơi xuống đất sau, cũng không dừng lại, liền hướng một khối đá cao ngất thật giống một thanh kiếm đi đến, mũi chân điểm nhẹ, liền bay lên đỉnh chóp khối đá, Mặc Tam theo sát sau đó, cũng bay lên theo, đỉnh chóp của khối đá này thực nhọn, chỉ có thể chứa hai người.
Bay lên đỉnh chóp, mới nhìn rõ đáy cốc này, là dùng đá để bố trí thành tinh la kỳ bàn sao ?
“Đây là nơi gọi là “Long văn" mà năm đó sư phó của ta truyền thụ cho ta." Tuệ Viễn chậm rãi nói, thanh âm rất nghiêm túc “Tiểu Mặc, từ hôm nay bắt đầu, ngươi liền ở trong này nghiên cứu cách đánh cờ , sư phó của ta từng nói qua, tinh la kỳ bàn này, kiếm giả kiến chi, là kiếm, y giả kiến chi, là kim châm , hoàng đế kiến chi, là long văn."
Mặc Tam chấn động trong lòng, nhìn chằm chằm tinh la kỳ bàn, mơ hồ có thể thấy được ở giữa trung ương bàn cờ có hình rồng , không khỏi hít vào một hơi thật sâu, đây là tinh la kỳ bàn mà đời trước chính mình hao hết tâm tư cũng không thể tìm được??
Nghĩ tới đời trước hắn vì tìm tinh la kỳ bàn này, mặc kệ dùng cách gì tra tấn Tuệ Viễn cùng sư huynh y , cũng chính là sư phó của hắn , bọn họ cũng không chịu nói ra, không nghĩ tới, đời này, hắn còn chưa bắt đầu tìm kiếm, Tuệ Viễn này lại mang mình đến đây?
“Vì cái gì?" Mặc Tam thấp giọng hỏi .
“Bởi vì ta thừa nhận ngươi ." Tuệ Viễn khẽ mỉm cười, nhìn về phía Mặc Tam đang tỏ vẻ mờ mịt khó hiểu , than khẽ, trong lòng thầm nghĩ, ngươi làm việc bằng trực giác, cho nên, đại khái ngay cả chính ngươi cũng không hiểu được vì sao lại đối tốt với Vị Vị như vậy đi, nhưng chính vì phân trực giác này làm cho ta có thể yên tâm , làm cho ta có thể đem tinh la kỳ bàn này giao cho ngươi.
Thừa nhận?
“Vì cái gì?" Mặc Tam nhíu mày, vẫn nghi hoặc.
Đời trước , kẻ luôn mồm mắng mình là yêu nghiệt tai tinh, đời này ngay cả con mắt cũng không liếc mình, cảnh giác đề phòng mình, thế nhưng liền thừa nhận mình như vậy?
“Chờ tương lai, có một ngày, thời điểm ngươi rời đi Đại Ngọc sơn, ta sẽ nói cho ngươi." Tuệ Viễn xoay người, trong lòng thầm than, hiện giờ, Hứa Chính Nhất đã muốn xác minh chọn lựa Mặc Tam làm hoàng tử mà bản thân sẽ phụ tá, như vậy, tăng cường lực lượng cho Mặc Tam cũng là phải , tinh la kỳ bàn này sớm muộn gì đều sẽ giao cho Mặc Tam, cho dù là vì bảo trụ Hứa gia……
Mặc Tam không có tái truy vấn, chỉ đạm mạc mở miệng “Cám ơn sư phó."
Tuệ Viễn nhẹ nhàng gật đầu, liền bay vút rời đi.
Đợi Tuệ Viễn li khai , Mặc Tam liền xoay người, chuyên chú nhìn chằm chằm tinh la kỳ bàn.
********
Hứa Chính Nhất khi thấy đại môn nhà mình thì cũng đồng thời thấy Tống Chân đứng ở cửa đại môn.
Cước bộ chậm lại , hít một hơi thật sâu, Hứa Chính Nhất mới chậm rãi hướng gia môn đi đến.
Đến gần gia môn, Hứa Chính Nhất lộ ra vẻ mặt vui cười “Chân nhi, ngươi đang đợi ta sao? Thực xin lỗi, tối hôm qua thật sự là bận quá !"
Tống Chân nhìn Hứa Chính Nhất, cũng mỉm cười, mặt bị sa diện che hết , tươi cười có chút miễn cưỡng, Hứa Chính Nhất nhìn thấy không quá rõ ràng nhưng ánh mắt sầu lo thì Hứa Chính Nhất cũng vẫn thấy được.
Trong lòng đau xót, Hứa Chính Nhất trên mặt vẫn cười “Tốt lắm, Chân nhi , chúng ta vào đi thôi. Nơi này gió lớn quá ."
Tống Chân chậm rãi gật đầu.
Nàng không có truy vấn, cũng không có trách cứ, chỉ mềm nhẹ đi theo phía sau Hứa Chính Nhất, chậm rãi tiến gần tới đại môn Hứa gia .
Chỉ là , trước khi bước qua cửa nhà , Tống Chân nhỏ tiếng nói một câu “Thực xin lỗi……"
Hứa Chính Nhất dừng bước lại đôi chút, thân mình cứng đờ, lập tức quay đầu, lộ ra tươi cười thật to, giống như ngày thường chọc ghẹo “Chân nhi, nói cái gì mà thực xin lỗi? Tốt lắm, đều trôi qua, chúng ta mau vào đi thôi." Hứa Chính Nhất vừa nói xong , liền dắt tay Tống Chân , đi nhanh bước vào Hứa gia.
Một khắc khi Hứa Chính Nhất nắm lấy tay Tống Chân, vành mắt nàng đã toan hồng .
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ