Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 29: Đêm trung thu nguyệt viên[ ngũ ]
Hứa Chính Nhất ngồi xuống bàn, tư thế rất không văn nhã, nhìn chằm chằm thiếu niên chân tay luống cuống trước mắt, cười hắc hắc, thấp giọng hỏi “Tiểu tử! Ngươi nói sáng sớm ngươi đã chạy đi đánh thỏ để nướng , còn trộm uống rượu, gió thu lành lạnh thế này , ngươi cũng không ngại tiêu chảy sao ?"
Sắc mặt của thiếu niên nhất thời trắng nhợt, lập tức sầu mi khổ kiểm cúi đầu, vừa mới chạy đi chạy lại nhà xí ba lần ở trước mặt ngài đó thôi a!
Chân hắn hiện tại đều nhuyễn phát run !
Hứa Chính Nhất vừa thấy thiếu niên gục đầu ủ rũ , cười, cũng không truy vấn thiếu niên rốt cuộc từ đâu đến , có mục đích gì, chỉ vỗ vỗ bả vai thiếu niên, cười thần bí “Tiểu tử, thỏ ở sau núi đều có chủ hết đó nga , lần sau, nếu ngươi muốn giải thèm, có thể đi tìm trù phòng đại thẩm, trù nghệ của bà ấy nổi danh ở Thanh Dương chúng ta a!"
Dứt lời, Hứa Chính Nhất liền quay đầu, biếng nhác tiêu sái đi ra ngoài.
Mà thiếu niên, khi Hứa Chính Nhất vừa đi sau, có chút giật mình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Chính Nhất hồi lâu.
*********
Tuệ Khả cùng Mặc Tam đều ở lại Hứa gia từ hôm qua , bởi vì Hứa Chính Nhất không chút để ý nói một câu, trong nhà phòng trống rất nhiều, Tuệ Khả có thể ngủ riêng một phòng , mặc dù ở trên núi đại ca ca chỉ mới ngủ với mình hai lần, nhưng Tuệ Khả đã có thói quen không muốn ngủ một mình .
Lăn qua lộn lại ngủ không được, trời chưa sáng , Tuệ Khả đã dậy .
Kinh ngạc hồi tưởng đến tối hôm qua, cha nương của đại ca ca dường như không thực thích mình ……
Tuy rằng trên bàn cơm không có kiêng kị mình là yêu vật, cũng gắp đồ ăn cho mình , nhưng là…… Tuệ Khả cũng nghe thấy cha của đại ca ca có cố kị mình , còn có nương của đại ca ca đối mình cũng lưỡng lự …..
Tuệ Khả nắm chặt nắm tay.
Cũng phải a, giống như đại ca ca như vậy , không chán ghét vứt bỏ mình , cũng chỉ có một mình đại ca ca thôi .
Tuệ Khả im lặng cúi đầu.
Mà đại ca ca rất coi trọng cha nương.
Cho nên, nhất định phải để cha nương của đại ca ca thích mình, như vậy, đại ca ca cũng sẽ càng thích mình!
Nghĩ xong , càng thêm không lòng dạ nào đi vào giấc ngủ.
Đành ngồi dậy , mặc quần áo rồi đẩy ra cửa phòng, nhìn sắc trời, vẫn thực hôn ám.
Tuệ Khả đi vào nội viện, nhìn nhìn bốn phía, tuy rằng biết phải cố gắng để cho cha nương của đại ca ca thích mình …… Chỉ là, phải có biện pháp như thế nào đây ?
Mình nên làm cái gì đây ? Tuệ Khả rất mờ mịt.
Mà lúc này, trong lúc vô tình thoáng nhìn, liền không khỏi sửng sốt, trong phòng Hứa Vị có hơi thở của Mặc Tam?
Mặc Tam…… Không phải giống mình đều ngủ ở một gian phòng riêng sao ?
Tuệ Khả rũ mắt, ngẫm lại Mặc Tam cũng là kẻ bị thế nhân chán ghét mà vứt bỏ , nhưng Mặc Tam lại phi thường lợi hại, không cần quan tâm cái nhìn của người khác, cũng không để ý suy nghĩ của người khác, đại khái…… Hắn chỉ có thể để ý Hứa Vị đi. Hơn nữa…… Bộ dáng hảo thần bí, chính mình có thể nghe thấy tâm thanh ( tiếng lòng ) của người khác , phát hiện hơi thở của người khác, nhưng lại không thể nghe được tâm thanh của Mặc Tam! Cũng vô pháp hoàn toàn nhận ra hơi thở của Mặc Tam.
Than nhẹ một tiếng, mình có thể làm được giống như Mặc Tam sao?
Có lẽ, nếu mình cũng cường đại như Mặc Tam vậy, có thể giữ đại ca ca ở lại bên người mình ?
Tựa như hiện tại, Mặc Tam cơ hồ đều đem Hứa Vị đặt ở bên người ……
Tuệ Khả mờ mịt nghĩ.
“Tuệ Khả?" Có chút kinh ngạc khẽ gọi.
Tuệ Khả lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tống Chân đang bưng chậu nước, đứng ở trước mặt mình .
Đầu tiên là có chút kinh ngạc lui về phía sau, lập tức lại bất an đỏ mặt, nột nột nói “Bá, bá mẫu……"
Tống Chân nhìn Tuệ Khả, lúc này còn rất sớm, sao sớm như vậy đã dậy rồi ?
Nhưng nhìn Tuệ Khả lo lắng bất an, nghĩ muốn cùng mình nói chuyện lại không biết nên nói cái gì , chân tay luống cuống, ánh mắt nàng ấm áp , mỉm cười “Tuệ Khả, ngươi đã dậy thì đi giúp bá mẫu đi. Được không ?"
Tuệ Khả sửng sốt, lập tức không thể tin được ngẩng đầu, ngốc sửng một hồi, ánh mắt mới tỏa sáng , vội vàng gật đầu “Dạ!"
Tống Chân cười.
Thật sự là hài tử đơn thuần.
Tuy rằng trong lòng đối với việc con mình có một yêu vật làm bằng hữu thì có chút bất đắc dĩ , nhưng, vốn không để ý những thứ này, huống chi lão gia nhà mình thường thường khinh thường thứ mê tín kia không thôi , kỳ thật, cũng thật sự không thực để ý, nếu nói là bất đắc dĩ, chỉ sợ cũng có chút lo lắng cho hài tử của mình , sợ nó bị thương ……
Kỳ thật, yêu vật trước mắt này giống như là tiểu bạch thỏ , hơn nữa tựa hồ phi thường phi thường thích Hạo Tử…… Ánh mắt kiền tịch sáng ngời , cơ hồ là cả đêm nghĩ về nhi tử ngốc nghếch của mình ……
Tống Chân mỉm cười, nhìn Tuệ Khả ở một bên rửa chén đĩa .
Nếu không có nửa bên mặt xấu xí kia , Tống Chân có chút đăm chiêu, hài tử trước mắt thực là khuynh quốc khuynh thành .
Ân, Mặc Tam cũng phi thường xinh đẹp.
“Bá, bá mẫu…… Đã rửa xong rồi ……" Tuệ Khả lí nhí nói , có chút bất an nhìn Tống Chân.
Tống Chân lấy lại tinh thần, đôi mắt nhu hòa, mang theo tiếu ý , gật đầu “Vất vả rồi ."
Tuệ Khả nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Tống Chân đang lăn bột, nhịn không được thấp giọng tò mò hỏi “Bá, bá mẫu, ngài đây là…… Đang làm gì?"
“Làm mì sợi a. Hôm nay là sinh thần Vị Vị, lão gia nói, sinh thần phải ăn mì sợi cùng trứng gà ." Tống Chân cười tủm tỉm nói.
Tuệ Khả sửng sốt, sinh thần?
Trong lòng có chút hâm mộ, từ khi sinh ra mình đã bắt đầu giãy dụa giữa sinh tử , sinh thần sao ? Chính mình cho tới bây giờ cũng không biết thế nào là sinh thần , cũng là lần này do đại ca ca nói, mình mới có thể biết, nguyên lai còn có ngày sinh thần
Tuệ Khả cúi đầu, thấp giọng hỏi “Bá, bá mẫu, ta về sau…… Có thể tới nữa không ?" Thanh âm có chút phát run.
Nhưng lại nhịn không được muốn hỏi.
Tống Chân nhìn Tuệ Khả hơi hơi phát run ở trước mặt mình, nhưng lại cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn mình.
Đáy lòng không khỏi mềm nhũn, tuy rằng biết hài tử trước mắt này là yêu vật.
Nhưng Tống Chân vẫn không ngừng được mềm mại trong lòng, nâng nhẹ tay sờ sờ đầu Tuệ Khả, ôn nhu nói “Về sau không có việc gì thì cứ đến , ở một mình sẽ thực buồn ……"
Tuệ Khả có chút giật mình, đôi mắt lập tức hơi hơi đỏ lên, cúi đầu, khẽ gật đầu.
*************
Mặc Tam cầm hai cái giỏ , đi ở bên người Hứa Vị.
Hứa Vị một bên băng đường hồ lô, một bên thỏa mãn nheo lại mắt, từ nhỏ hắn đã thích thứ nào ngòn ngọt , hồi nhỏ thì không sao , được cha nương yêu thương, thường thường mua cho hắn ăn , nhưng lớn, cũng không thể không biết xấu hổ mà cắn băng đường hồ lô như tiểu hài tử , bất quá, hiện giờ trọng sinh thêm một đời , ha hả, hắn muốn ăn nhiều hay ít đều có thể !
Tuy rằng mình ăn thực vui vẻ , nhưng Hứa Vị cũng không quên Mặc Tam, cắn một viên sau, liền đem băng đường hồ lô đưa tới bên miệng Mặc Tam đang đảm đương cu li cầm giỏ .
Mặc Tam liếc mắt nhìn Hứa Vị tươi cười tràn đầy, há mồm cắn một miếng , không khỏi nhíu mày, quá ngọt , quả nhiên ăn không ngon……
Nhưng nhìn Hứa Vị vui vẻ , Mặc Tam vẫn hờ hững đem băng đường hồ lô muốn nhổ ra lại nuốt vào trong miệng.
Ngay tại khi Mặc Tam cùng Hứa Vị vừa đi vừa cắn băng đường hồ lô —
Trên sơn đạo của Thanh Dương thư viện.
Một thiếu niên cuống cuồng hô “Chính Nhất lão sư, Chính Nhất lão sư……"
“Kim Đại Vĩ , ngươi câm miệng!!" Không thể nhịn được nữa , Hứa Chính Nhất quay đầu hung hăng cả giận quát .
Từ Thanh Dương thư viện đã hô hoán dọc đường , có phiền hay không?!
Kim Đại Vĩ ngoan ngoãn câm miệng, nhưng lại cười lấy lòng, ngập ngừng nói “Lão sư…… Thu ta làm đệ tử của ngài đi."
Hứa Chính Nhất gãi gãi cái lỗ tai bị oanh tạc , miễn cưỡng nói “Ta nói , ngươi ở Thanh Dương thư viện tầm hai năm nữa , ta sẽ làm lão sư ngươi."
“Chỉ là đệ tử muốn làm đệ tử nhập thất của lão sư a!" Kim Đại Vĩ vội vàng nói ra, lại cung kính chắp tay thở dài “Còn thỉnh lão sư nhận lấy đệ tử đi!"
Hứa Chính Nhất nhíu mắt lại, không kiên nhẫn nói “Đều đã nói ! Ta không muốn làm cái gì nhập thất với không nhập thất ! Thật sự là … !"
“Lão sư nếu không chịu đáp ứng, đệ tử liền đi theo lão sư, quyết không đi !" Kim Đại Vĩ rất quật cường nói .
Hứa Chính Nhất nghiến răng , quay đầu trừng mắt “Tùy ngươi!"
Hứa Chính Nhất vừa nói xong , liền xoay người, hung hăng phóng lên núi .
Mà Kim Đại Vĩ sau khi ngẩn ra cũng vội vàng đuổi theo.
*********
Khi Mặc Tam cùng Hứa Vị rốt cục cũng chầm chạp đi về Hứa phủ ……
Trong Hứa phủ, Hứa Hạo Nhiên đang bưng bát uy Tuệ Khả ăn mì nước.
Cách đó không xa, một nữ tử xinh đẹp cùng thiếu nữ ngây thơ đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
Nữ tử xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Tuệ Khả, ánh mắt rất lợi hại.
Thiếu nữ còn lại cũng kinh nghi nhìn chằm chằm, ánh mắt nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên , có chút lo lắng.
Mà động tác của Hứa Hạo Nhiên vẫn tự nhiên như cũ, thật là thong dong, có khi vô ý liếc nữ tử cùng thiếu nữ kia một cái , mà Tuệ Khả lại có chút xấu hổ , mặt đỏ không thôi.
Lúc này, không khí trong Hứa phủ chính là im lặng quỷ dị như vậy.
Cho đến khi Tống Chân bưng điểm tâm cùng nước trà đi ra, rất bất đắc dĩ nhìn Hứa Hạo Nhiên, lại liếc mắt nhìn nữ tử cùng thiếu nữ , nói “Tứ muội, ngũ muội, các ngươi đến chỉ để nhìn chằm chằm con ta sao ?"
Ánh mắt lợi hại của nữ tử xinh đẹp rốt cục cũng chậm rãi thu hồi, chỉ thâm trầm nhìn chằm chằm Tống Chân, chậm rãi nói “Đó là yêu vật, ngươi cũng biết , phải không ?"
Sắc mặt Tuệ Khả trắng nhợt, Hứa Hạo Nhiên có chút tức giận đứng lên.
Sắc mặt Tống Chân cũng thực bình tĩnh “Đó là Tuệ Khả, nhi tử nuôi mà ta mới nhận ."
Nữ tử xinh đẹp ngẩn ngơ, thiếu nữ sửng sốt, trong mắt Hứa Hạo Nhiên hiện lên một tia vui sướng.
Tuệ Khả lại là kinh ngạc nhìn Tống Chân, hơi hơi cắn môi dưới, trong lòng kích động.
Con nuôi sao? Vậy…… Bá mẫu có thích ta hay không?
Mà lúc này, một tiếng khó hiểu đột ngột vang lên “Ai ?! Con nuôi?!"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hứa Chính Nhất sắc mặt nghi hoặc khó hiểu , còn có chút đăm chiêu, mà phía sau đột ngột toát ra một thiếu niên, thiếu niên đầu tiên là quay ngang quay dọc , lấy lòng cười cười quét một phen, ánh mắt lập tức kinh ngạc gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ cũng đồng dạng biểu tình kinh ngạc , nổi giận đùng đùng vội vàng chạy vào , trừng mắt chỉ hướng thiếu nữ ngây thơ, lắp bắp nói ra “Tống Thần Nguyệt, ngươi sao lại ở đây ?!"
“Kim Đại Qua! Ngươi cũng ở nơi này mà ! Ta vì sao không thể ở trong này!?" Thiếu nữ hai tay chống nạnh, thật hung dữ mở miệng .
*********
Thái dương lười biếng chiếu xuống trong sân .
Lúc này, hai người Hứa Chính Nhất cùng Tống Chân ngồi ở trên ghế trúc , châm trà, ăn điểm tâm, đối diện ngồi là Hứa Hạo Nhiên cùng Tuệ Khả – im lặng.
Bên cạnh cách đó không xa, nữ tử xinh đẹp kia nhíu mày hờn giận.
Mà xa xa, một thiếu nữ đứng ở cửa trù phòng , tò mò ghé đầu vào, mà kẻ bị thiếu nữ gọi là Kim Đại Qua thì có vẻ không vui đứng ở trù phòng không xa, tầm mắt trong chốc lát nhìn Hứa Chính Nhất, trong chốc lát hung hăng trừng mắt thiếu nữ.
Mà tại trù phòng……
Sắc mặt của thiếu niên nhất thời trắng nhợt, lập tức sầu mi khổ kiểm cúi đầu, vừa mới chạy đi chạy lại nhà xí ba lần ở trước mặt ngài đó thôi a!
Chân hắn hiện tại đều nhuyễn phát run !
Hứa Chính Nhất vừa thấy thiếu niên gục đầu ủ rũ , cười, cũng không truy vấn thiếu niên rốt cuộc từ đâu đến , có mục đích gì, chỉ vỗ vỗ bả vai thiếu niên, cười thần bí “Tiểu tử, thỏ ở sau núi đều có chủ hết đó nga , lần sau, nếu ngươi muốn giải thèm, có thể đi tìm trù phòng đại thẩm, trù nghệ của bà ấy nổi danh ở Thanh Dương chúng ta a!"
Dứt lời, Hứa Chính Nhất liền quay đầu, biếng nhác tiêu sái đi ra ngoài.
Mà thiếu niên, khi Hứa Chính Nhất vừa đi sau, có chút giật mình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Chính Nhất hồi lâu.
*********
Tuệ Khả cùng Mặc Tam đều ở lại Hứa gia từ hôm qua , bởi vì Hứa Chính Nhất không chút để ý nói một câu, trong nhà phòng trống rất nhiều, Tuệ Khả có thể ngủ riêng một phòng , mặc dù ở trên núi đại ca ca chỉ mới ngủ với mình hai lần, nhưng Tuệ Khả đã có thói quen không muốn ngủ một mình .
Lăn qua lộn lại ngủ không được, trời chưa sáng , Tuệ Khả đã dậy .
Kinh ngạc hồi tưởng đến tối hôm qua, cha nương của đại ca ca dường như không thực thích mình ……
Tuy rằng trên bàn cơm không có kiêng kị mình là yêu vật, cũng gắp đồ ăn cho mình , nhưng là…… Tuệ Khả cũng nghe thấy cha của đại ca ca có cố kị mình , còn có nương của đại ca ca đối mình cũng lưỡng lự …..
Tuệ Khả nắm chặt nắm tay.
Cũng phải a, giống như đại ca ca như vậy , không chán ghét vứt bỏ mình , cũng chỉ có một mình đại ca ca thôi .
Tuệ Khả im lặng cúi đầu.
Mà đại ca ca rất coi trọng cha nương.
Cho nên, nhất định phải để cha nương của đại ca ca thích mình, như vậy, đại ca ca cũng sẽ càng thích mình!
Nghĩ xong , càng thêm không lòng dạ nào đi vào giấc ngủ.
Đành ngồi dậy , mặc quần áo rồi đẩy ra cửa phòng, nhìn sắc trời, vẫn thực hôn ám.
Tuệ Khả đi vào nội viện, nhìn nhìn bốn phía, tuy rằng biết phải cố gắng để cho cha nương của đại ca ca thích mình …… Chỉ là, phải có biện pháp như thế nào đây ?
Mình nên làm cái gì đây ? Tuệ Khả rất mờ mịt.
Mà lúc này, trong lúc vô tình thoáng nhìn, liền không khỏi sửng sốt, trong phòng Hứa Vị có hơi thở của Mặc Tam?
Mặc Tam…… Không phải giống mình đều ngủ ở một gian phòng riêng sao ?
Tuệ Khả rũ mắt, ngẫm lại Mặc Tam cũng là kẻ bị thế nhân chán ghét mà vứt bỏ , nhưng Mặc Tam lại phi thường lợi hại, không cần quan tâm cái nhìn của người khác, cũng không để ý suy nghĩ của người khác, đại khái…… Hắn chỉ có thể để ý Hứa Vị đi. Hơn nữa…… Bộ dáng hảo thần bí, chính mình có thể nghe thấy tâm thanh ( tiếng lòng ) của người khác , phát hiện hơi thở của người khác, nhưng lại không thể nghe được tâm thanh của Mặc Tam! Cũng vô pháp hoàn toàn nhận ra hơi thở của Mặc Tam.
Than nhẹ một tiếng, mình có thể làm được giống như Mặc Tam sao?
Có lẽ, nếu mình cũng cường đại như Mặc Tam vậy, có thể giữ đại ca ca ở lại bên người mình ?
Tựa như hiện tại, Mặc Tam cơ hồ đều đem Hứa Vị đặt ở bên người ……
Tuệ Khả mờ mịt nghĩ.
“Tuệ Khả?" Có chút kinh ngạc khẽ gọi.
Tuệ Khả lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tống Chân đang bưng chậu nước, đứng ở trước mặt mình .
Đầu tiên là có chút kinh ngạc lui về phía sau, lập tức lại bất an đỏ mặt, nột nột nói “Bá, bá mẫu……"
Tống Chân nhìn Tuệ Khả, lúc này còn rất sớm, sao sớm như vậy đã dậy rồi ?
Nhưng nhìn Tuệ Khả lo lắng bất an, nghĩ muốn cùng mình nói chuyện lại không biết nên nói cái gì , chân tay luống cuống, ánh mắt nàng ấm áp , mỉm cười “Tuệ Khả, ngươi đã dậy thì đi giúp bá mẫu đi. Được không ?"
Tuệ Khả sửng sốt, lập tức không thể tin được ngẩng đầu, ngốc sửng một hồi, ánh mắt mới tỏa sáng , vội vàng gật đầu “Dạ!"
Tống Chân cười.
Thật sự là hài tử đơn thuần.
Tuy rằng trong lòng đối với việc con mình có một yêu vật làm bằng hữu thì có chút bất đắc dĩ , nhưng, vốn không để ý những thứ này, huống chi lão gia nhà mình thường thường khinh thường thứ mê tín kia không thôi , kỳ thật, cũng thật sự không thực để ý, nếu nói là bất đắc dĩ, chỉ sợ cũng có chút lo lắng cho hài tử của mình , sợ nó bị thương ……
Kỳ thật, yêu vật trước mắt này giống như là tiểu bạch thỏ , hơn nữa tựa hồ phi thường phi thường thích Hạo Tử…… Ánh mắt kiền tịch sáng ngời , cơ hồ là cả đêm nghĩ về nhi tử ngốc nghếch của mình ……
Tống Chân mỉm cười, nhìn Tuệ Khả ở một bên rửa chén đĩa .
Nếu không có nửa bên mặt xấu xí kia , Tống Chân có chút đăm chiêu, hài tử trước mắt thực là khuynh quốc khuynh thành .
Ân, Mặc Tam cũng phi thường xinh đẹp.
“Bá, bá mẫu…… Đã rửa xong rồi ……" Tuệ Khả lí nhí nói , có chút bất an nhìn Tống Chân.
Tống Chân lấy lại tinh thần, đôi mắt nhu hòa, mang theo tiếu ý , gật đầu “Vất vả rồi ."
Tuệ Khả nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Tống Chân đang lăn bột, nhịn không được thấp giọng tò mò hỏi “Bá, bá mẫu, ngài đây là…… Đang làm gì?"
“Làm mì sợi a. Hôm nay là sinh thần Vị Vị, lão gia nói, sinh thần phải ăn mì sợi cùng trứng gà ." Tống Chân cười tủm tỉm nói.
Tuệ Khả sửng sốt, sinh thần?
Trong lòng có chút hâm mộ, từ khi sinh ra mình đã bắt đầu giãy dụa giữa sinh tử , sinh thần sao ? Chính mình cho tới bây giờ cũng không biết thế nào là sinh thần , cũng là lần này do đại ca ca nói, mình mới có thể biết, nguyên lai còn có ngày sinh thần
Tuệ Khả cúi đầu, thấp giọng hỏi “Bá, bá mẫu, ta về sau…… Có thể tới nữa không ?" Thanh âm có chút phát run.
Nhưng lại nhịn không được muốn hỏi.
Tống Chân nhìn Tuệ Khả hơi hơi phát run ở trước mặt mình, nhưng lại cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn mình.
Đáy lòng không khỏi mềm nhũn, tuy rằng biết hài tử trước mắt này là yêu vật.
Nhưng Tống Chân vẫn không ngừng được mềm mại trong lòng, nâng nhẹ tay sờ sờ đầu Tuệ Khả, ôn nhu nói “Về sau không có việc gì thì cứ đến , ở một mình sẽ thực buồn ……"
Tuệ Khả có chút giật mình, đôi mắt lập tức hơi hơi đỏ lên, cúi đầu, khẽ gật đầu.
*************
Mặc Tam cầm hai cái giỏ , đi ở bên người Hứa Vị.
Hứa Vị một bên băng đường hồ lô, một bên thỏa mãn nheo lại mắt, từ nhỏ hắn đã thích thứ nào ngòn ngọt , hồi nhỏ thì không sao , được cha nương yêu thương, thường thường mua cho hắn ăn , nhưng lớn, cũng không thể không biết xấu hổ mà cắn băng đường hồ lô như tiểu hài tử , bất quá, hiện giờ trọng sinh thêm một đời , ha hả, hắn muốn ăn nhiều hay ít đều có thể !
Tuy rằng mình ăn thực vui vẻ , nhưng Hứa Vị cũng không quên Mặc Tam, cắn một viên sau, liền đem băng đường hồ lô đưa tới bên miệng Mặc Tam đang đảm đương cu li cầm giỏ .
Mặc Tam liếc mắt nhìn Hứa Vị tươi cười tràn đầy, há mồm cắn một miếng , không khỏi nhíu mày, quá ngọt , quả nhiên ăn không ngon……
Nhưng nhìn Hứa Vị vui vẻ , Mặc Tam vẫn hờ hững đem băng đường hồ lô muốn nhổ ra lại nuốt vào trong miệng.
Ngay tại khi Mặc Tam cùng Hứa Vị vừa đi vừa cắn băng đường hồ lô —
Trên sơn đạo của Thanh Dương thư viện.
Một thiếu niên cuống cuồng hô “Chính Nhất lão sư, Chính Nhất lão sư……"
“Kim Đại Vĩ , ngươi câm miệng!!" Không thể nhịn được nữa , Hứa Chính Nhất quay đầu hung hăng cả giận quát .
Từ Thanh Dương thư viện đã hô hoán dọc đường , có phiền hay không?!
Kim Đại Vĩ ngoan ngoãn câm miệng, nhưng lại cười lấy lòng, ngập ngừng nói “Lão sư…… Thu ta làm đệ tử của ngài đi."
Hứa Chính Nhất gãi gãi cái lỗ tai bị oanh tạc , miễn cưỡng nói “Ta nói , ngươi ở Thanh Dương thư viện tầm hai năm nữa , ta sẽ làm lão sư ngươi."
“Chỉ là đệ tử muốn làm đệ tử nhập thất của lão sư a!" Kim Đại Vĩ vội vàng nói ra, lại cung kính chắp tay thở dài “Còn thỉnh lão sư nhận lấy đệ tử đi!"
Hứa Chính Nhất nhíu mắt lại, không kiên nhẫn nói “Đều đã nói ! Ta không muốn làm cái gì nhập thất với không nhập thất ! Thật sự là … !"
“Lão sư nếu không chịu đáp ứng, đệ tử liền đi theo lão sư, quyết không đi !" Kim Đại Vĩ rất quật cường nói .
Hứa Chính Nhất nghiến răng , quay đầu trừng mắt “Tùy ngươi!"
Hứa Chính Nhất vừa nói xong , liền xoay người, hung hăng phóng lên núi .
Mà Kim Đại Vĩ sau khi ngẩn ra cũng vội vàng đuổi theo.
*********
Khi Mặc Tam cùng Hứa Vị rốt cục cũng chầm chạp đi về Hứa phủ ……
Trong Hứa phủ, Hứa Hạo Nhiên đang bưng bát uy Tuệ Khả ăn mì nước.
Cách đó không xa, một nữ tử xinh đẹp cùng thiếu nữ ngây thơ đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
Nữ tử xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Tuệ Khả, ánh mắt rất lợi hại.
Thiếu nữ còn lại cũng kinh nghi nhìn chằm chằm, ánh mắt nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên , có chút lo lắng.
Mà động tác của Hứa Hạo Nhiên vẫn tự nhiên như cũ, thật là thong dong, có khi vô ý liếc nữ tử cùng thiếu nữ kia một cái , mà Tuệ Khả lại có chút xấu hổ , mặt đỏ không thôi.
Lúc này, không khí trong Hứa phủ chính là im lặng quỷ dị như vậy.
Cho đến khi Tống Chân bưng điểm tâm cùng nước trà đi ra, rất bất đắc dĩ nhìn Hứa Hạo Nhiên, lại liếc mắt nhìn nữ tử cùng thiếu nữ , nói “Tứ muội, ngũ muội, các ngươi đến chỉ để nhìn chằm chằm con ta sao ?"
Ánh mắt lợi hại của nữ tử xinh đẹp rốt cục cũng chậm rãi thu hồi, chỉ thâm trầm nhìn chằm chằm Tống Chân, chậm rãi nói “Đó là yêu vật, ngươi cũng biết , phải không ?"
Sắc mặt Tuệ Khả trắng nhợt, Hứa Hạo Nhiên có chút tức giận đứng lên.
Sắc mặt Tống Chân cũng thực bình tĩnh “Đó là Tuệ Khả, nhi tử nuôi mà ta mới nhận ."
Nữ tử xinh đẹp ngẩn ngơ, thiếu nữ sửng sốt, trong mắt Hứa Hạo Nhiên hiện lên một tia vui sướng.
Tuệ Khả lại là kinh ngạc nhìn Tống Chân, hơi hơi cắn môi dưới, trong lòng kích động.
Con nuôi sao? Vậy…… Bá mẫu có thích ta hay không?
Mà lúc này, một tiếng khó hiểu đột ngột vang lên “Ai ?! Con nuôi?!"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hứa Chính Nhất sắc mặt nghi hoặc khó hiểu , còn có chút đăm chiêu, mà phía sau đột ngột toát ra một thiếu niên, thiếu niên đầu tiên là quay ngang quay dọc , lấy lòng cười cười quét một phen, ánh mắt lập tức kinh ngạc gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ cũng đồng dạng biểu tình kinh ngạc , nổi giận đùng đùng vội vàng chạy vào , trừng mắt chỉ hướng thiếu nữ ngây thơ, lắp bắp nói ra “Tống Thần Nguyệt, ngươi sao lại ở đây ?!"
“Kim Đại Qua! Ngươi cũng ở nơi này mà ! Ta vì sao không thể ở trong này!?" Thiếu nữ hai tay chống nạnh, thật hung dữ mở miệng .
*********
Thái dương lười biếng chiếu xuống trong sân .
Lúc này, hai người Hứa Chính Nhất cùng Tống Chân ngồi ở trên ghế trúc , châm trà, ăn điểm tâm, đối diện ngồi là Hứa Hạo Nhiên cùng Tuệ Khả – im lặng.
Bên cạnh cách đó không xa, nữ tử xinh đẹp kia nhíu mày hờn giận.
Mà xa xa, một thiếu nữ đứng ở cửa trù phòng , tò mò ghé đầu vào, mà kẻ bị thiếu nữ gọi là Kim Đại Qua thì có vẻ không vui đứng ở trù phòng không xa, tầm mắt trong chốc lát nhìn Hứa Chính Nhất, trong chốc lát hung hăng trừng mắt thiếu nữ.
Mà tại trù phòng……
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ