Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 16: Chuyện của nhóm trúc mã [ nhất ]
Ban đêm, hậu viện ở huyện nha Thanh Dương Huyền.
Phương Tung cùng Cảnh Vũ vương gia ngồi ở trên ghế đá trong nội viện , nhìn bầu trời đêm đầy sao.
“Thanh Dương Huyền này tuy có chút hẻo lánh, nhưng nơi này lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái yên bình." Cảnh Vũ vương gia một bên miễn cưỡng nhìn bầu trời đêm, một bên mỉm cười nói.
Dứt lời, lại hít một hơi “Nếu…… Tuệ Viễn đại sư có thể chữa khỏi bệnh cho Khả nhi thì thực tốt quá ……"
Phương Tung vội an ủi “Vương gia chớ nên ưu sầu , Tuệ Viễn đại sư y thuật rất cao minh , dân chúng cao thấp ở Thanh Dương Huyền đều rất kính phục, ngày mai lên Đại Ngọc sơn rồi vương gia sẽ biết. Hơn nữa quận chúa phúc lớn mệnh lớn , khẳng định sẽ không có việc gì ."
Cảnh Vũ vương gia cười khổ một tiếng “Chỉ mong có thể như lời ngươi nói." Dứt lời, nặng nề thở dài, thấp giọng tự lẩm bẩm “Ai, Khả nhi cũng là mệnh khổ, sinh ở hoàng thất a."
Phương Tung trong lòng sửng sốt, này…… Cùng việc sinh ở hoàng thất có quan hệ gì nha?
**************
Mà lúc này trên núi Đại Ngọc.
Trong sương phòng, có hai hài đồng ước chừng mười tuổi đang ngủ rất say .
Hai hài đồng ngủ thật sự thâm trầm, dựa vào thật sự gần, làm cho người ta cảm thấy một loại tình cảm vô cùng thân thiết, tay của một hài đồng trong đó còn khoát lên lưng hài đồng còn lại , cánh tay còn lại làm gối đầu cho hài đồng kia .
Ban đêm an bình , ngay khi hai hài đồng đang say ngủ, đột ngột , một mũi tên phá không mà vào, vững vàng cắm chặt trên tường , ngay khi mũi tên được bắn vào , hài đồng dùng cánh tay làm gối cho hài đồng còn lại liền mở mắt .
Bỗng nhiên có lưu quang xẹt qua đôi mắt, đôi con ngươi đen láy bình thường bỗng nhiên lộ ra nhàn nhạt màu tử sắc quái dị .
Mà hài đồng này khẽ nhíu mày rồi lại nhắm mắt lại , khi lần nữa mở, tử sắc quái dị kia biến mất , đôi mắt vẫn lắng đọng như mực .
Hài đồng rất cẩn thận đem tay rút ra. Khi rút tay ra, hài đồng đang ngủ say vô thức trở mình, cọ cọ, lại tiếp tục ngủ .
Rút tay ra xong , hài đồng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm , chậm rãi đứng dậy, xuống giường, đi hướng mũi tên bị cắm chặt vào vách tường kia .
Đem tên rút ra , bẻ gẫy mũi tên, ở ruột tên rỗng rút ra một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết: Quận chúa bệnh nặng, ngày mai lên núi.
Hài đồng hờ hững đem tờ giấy vò vào trong lòng bàn tay , chỉ chốc lát sau bột phấn màu trắng theo kẽ tay rơi ra , lại cầm lấy mũi tên cùng cây tiễn, chậm rãi vê vào trong lòng bàn tay , bóp nát.
Hài đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ tới kiếp trước , Sở Khả kia cũng không sống được quá mười tuổi , cũng phải , một kẻ vừa sinh ra đã có bộ dáng như thế , dù là y thuật Tuệ Viện cao đến đâu cũng chỉ sợ đành thúc thủ vô sách ( bó tay không biện pháp ) đi?
Ngày mai sao?
Quay đầu nhìn về phía hài đồng vẫn say ngủ trên giường, lưu quang trong đôi mắt đen lại chuyển , nhưng là hơn vài phần ấm áp.
************
Hôm sau, sắc trời chưa sáng rõ , bầu trời đêm vẫn còn lưu lại vài ngôi sao lẻ loi .
Thanh Dương Huyền, phố Long Tĩnh.
Ở cửa Hứa phủ.
Hứa Hạo Nhiên ngáp dài, rất bất mãn nhìn về phía cha hắn – Hứa Chính Nhất mang vẻ nghiêm túc đang đứng ở cửa.
“Cha! Mặc Tam sẽ không đem Vị Vị ăn mất đâu , ngươi sợ cái gì nha!" vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên khó hiểu cùng bất đắc dĩ.
“Ngươi thì biết cái gì!" Hứa Chính Nhất trừng mắt, tức giận nói “Lời cha nói ngươi không chịu nghe phải không a?!"
Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ xua tay “Hảo hảo hảo…… Ta biết rồi , ta đi, ta đi, còn không được sao?"
Hứa Hạo Nhiên thật sự là bất đắc dĩ với lão cha đột nhiên cố chấp khó hiểu nổi của hắn …… Cha hắn không phải sẽ không kỳ thị Mặc quỷ sao? Sao giờ lại mẫn cảm cùng phản đối như vậy khi Vị Vị cùng Mặc Tam ở cùng một chỗ chứ ?
Còn có, hắn còn phải đi luyện võ nữa , cha có hiểu hay không a?!
Nếu thực chiếu lời cha hắn dặn , mỗi ngày đi Đại Ngọc sơn trông giữ Vị Vị, vậy hắn còn luyện võ cái rắm a?!
Bất quá…… Là Đại Ngọc sơn a, nói không chừng có thể đi theo Tuệ Viễn đại sư học mấy chiêu ? Hứa Hạo Nhiên vuốt cằm cân nhắc .
Hứa Hạo Nhiên vừa ngáp dài, vừa đi trên sơn đạo của Đại Ngọc sơn.
Dọc đường đi rất im lặng, cho đến khi đột ngột ở phía sau có tiếng bước chân, Hứa Hạo Nhiên tò mò quay đầu, sớm như vậy đã có người lên núi ?
Đợi quay đầu thì mới phát hiện có một cỗ đại kiệu .
Cỗ kiệu rất lớn, không phải của người bình thường, mà phu kiệu tuy nện bước vội vàng nhưng rất vững, Hứa Hạo Nhiên ở một bên nhìn, ân, hẳn là đã được luyện tập .
Như vậy lai lịch cỗ kiệu này cũng không đơn giản ? Mục đích lên núi cũng khẳng định không đơn giản ?
Bất quá, ở núi này cũng chỉ có Tuệ Viễn đại sư mới đáng giá được bái phỏng.
Xem ra, là hướng về phía Tuệ Viễn đại sư đi .
Ân, dù sao…… Không liên quan đến mình.
Hứa Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa đi tới, cứ thất thần đi như thế , Hứa Hạo Nhiên rất lúng túng khi phát hiện mình…… lạc đường !!
Gãi gãi đầu, Hứa Hạo Nhiên hoang mang nghĩ, chẳn lẽ là bởi vì sáng sớm tinh mơ đã bị cha hắn khua chiêng gõ trống đánh thức , cho nên tinh thần không được tốt sao ?
Hứa Hạo Nhiên mờ mịt nhìn chung quanh một phen , phát hiện…… Bốn phía đều là cây a!
Hắn nên đi thế nào đây ?
Thôi thì chuyện đã rồi , đi đến đâu hay đến đó vậy !
Vì thế, Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình đi vòng vo một hồi , sau đó, liền nghe thấy, hơi thở trầm thấp .
Hứa Hạo Nhiên nhướng mày, chẳng lẽ là…… Dã thú?
Ân? Không đúng!
Từ lúc có con đại dạ dày vương Tiểu Bạch kia, trong Đại Ngọc sơn cũng nhiều năm không thấy thú bốn chân nữa.Cái này cũng kỳ quái, Tiểu Bạch rõ ràng con thú chỉ thích ăn đồ chín cùng hoa quả , đám động vật bốn chân kia chạy làm chi nha ?
Hứa Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông , đi qua .
Đợi đến gần, chỉ thấy dưới đại thụ trước mắt , có một hài đồng tầm mười tuổi đang nằm , không ngừng lăn lộn , một bên lăn lộn , một bên phát ra tiếng kêu khàn khàn thống khổ, hoặc có lẽ là vì giọng nói vốn đã khàn ?
Hứa Hạo Nhiên ngốc sửng một chút, đang muốn đi qua, sắc mặt đột nhiên lại hoảng sợ .
Chỉ thấy nam hài đang không ngừng lăn lộn kia đột nhiên không hề nhúc nhích , sau đó, thịt trên người giống như bị tan ra , tan từng chút một , lộ ra bạch cốt bên trong, lành lạnh đáng sợ đến cực điểm.
Hứa Hạo Nhiên hoảng sợ nhìn, cước bộ không khỏi lui về phía sau, thậm chí đều có một cỗ xúc động muốn cong chân bỏ chạy , nhưng, đúng lúc này —
Đột nhiên nghe thấy một tiếng thanh âm thấp khóc .
“Cứu ta, cứu ta……"
Hứa Hạo Nhiên không ngừng rùng mình, thanh âm thấp khóc kia đương nhiên là từ miệng của hài đồng đang dần tan ra kia kêu lên , nhìn lại lại thấy cảnh bạch cốt lộ ra , Hứa Hạo Nhiên có cảm giác ghê tởm đến cực điểm!
Rất muốn, rất muốn xoay người chạy như điên rời đi .
Nhưng không biết vì sao, nghe được thanh âm thấp khóc kia , sợ hãi trong lòng Hứa Hạo Nhiên lại thiếu vài phần, ngược lại hơn vài phần không đành lòng.
Hứa Hạo Nhiên lấy hết dũng khí, chậm rãi hướng hài đồng chỉ còn trơ lại bạch cốt kia , dù vậy vẫn đang không ngừng run rẩy , thấp giọng , vừa khóc vừa nói “Cứu ta, cứu ta……" hài đồng đi đến.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn hài đồng kia, không, có lẽ nên gọi là bạch cốt?
Hứa Hạo Nhiên thấp giọng hỏi “Ngươi…… Còn sống?"
Đều chỉ còn lại bạch cốt .
“Giết ta!" Bạch cốt đột nhiên thét chói tai .
Hứa Hạo Nhiên hoảng sợ, bị thét chói tai này dọa đến kinh hãi .
“A?!"
“Ta đau quá, đau quá, đau quá…… Đại ca ca, ta cầu ngươi, giết ta!"
Hứa Hạo Nhiên nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi , đích xác…… Quá đau khổ…… Nhưng đây không phải trong yếu , đứa nhỏ này còn sống sao ?
Hứa Hạo Nhiên đang muốn nói ra hỏi, liền lại ngây dại.
Bạch cốt trước mắt đột nhiên chậm rãi bắt đầu có thêm da thịt , lại chậm rãi khép lại . Rất nhanh, bạch cốt trước mắt lại khôi phục thành một người đầy đủ!
Hứa Hạo Nhiên không khỏi há to miệng ba, hảo, hảo thần kỳ!
Mà lại nhìn hài đồng này, Hứa Hạo Nhiên không khỏi ngẩn ngơ.
Một bên mặt của hài đồng rất hoàn mĩ , bên kia lại hư thối . Xấu xí vô cùng, cũng làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Cho dù Hứa Hạo Nhiên có lá gan rất lớn , cũng không từ ngây người một hồi, mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Mà hài đồng kia sau khi hồi phục , đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên.
“Cái kia…… Ngươi có khỏe không?" Hứa Hạo Nhiên sau khi lấy lại tinh thần, lo lắng hỏi.
“Ngươi là người đầu tiên thấy ta như vậy mà không có sợ tới mức chạy mất đó ." Hài đồng chậm rãi nói, thanh âm trong trẻo thật dễ nghe.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mới phát hiện, hài đồng này mặc quần áo nữ hài tử, trên đầu cũng có tóc mai mà chỉ nữ hài mới có .
Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra, bởi vì hài đồng nói quá trực tiếp cùng nghiêm túc.
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Hạo Nhiên nghiêm trang nói “Không, ta thực sợ hãi , ta bây giờ còn sợ."
Hài đồng vẫn nằm trên mặt đất như cũ, nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên “Nhưng ngươi không có chạy đi ."
“Đó là bởi vì ta sợ tới mức chạy không được ." Hứa Hạo Nhiên có chút xấu hổ nói, gãi đầu, rất là quẫn bách , mình vừa mới đích xác sợ đến muốn bỏ chạy .
“Ngươi bây giờ còn đang nói chuyện với ta." Hài đồng chậm rãi nói .
“Ngạch…… Bởi vì ta hiện tại không sợ nữa." Hứa Hạo Nhiên nhìn hài đồng, nghĩ tới để hài đồng luôn nằm trên mặt đất cũng không hảo, muốn ôm lấy, nhưng lại có chút do dự, không biết lúc này nếu ôm lấy hài đồng có tốt với nó hay không ?
“Làm sao vậy?" Hài đồng nhìn ra Hứa Hạo Nhiên do dự, hỏi.
“Ta muốn ôm ngươi đứng lên, ngươi nằm như vậy sẽ cảm lạnh ." Hứa Hạo Nhiên nói, nhìn hài đồng, rất là nghiêm túc “Thân thể ngươi vốn không tốt mà ."
Hài đồng cũng chằm chằm nhìn Hứa Hạo Nhiên, sau một lúc lâu cũng không có trả lời.
Cho đến khi Hứa Hạo Nhiên bị nhìn đến không còn tự nhiên , ho khan hai tiếng, mới hỏi “Ngươi…… Không có việc gì đi?"
Hài đồng đột nhiên nở nụ cười. Ở bên trên mặt hư thối, tươi cười rất xấu xí, trong lòng Hứa Hạo Nhiên thậm chí có chút cảm giác mao cốt tủng nhiên ( sởn gai ốc ).
“Đại ca ca, ngươi là người tốt." Hài đồng cười nói.
Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra.
“Cho nên, vốn ta nghĩ để ngươi giết ta , nhưng hiện tại, ta không nghĩ nữa ." Hài đồng không hề cười, vẫn nghiêm túc nói .
Hứa Hạo Nhiên nhìn ánh mắt hài đồng , nó nói thực sự , ở trên khuôn mặt xấu xí này , có lẽ chỉ có đôi mắt là thứ duy nhất đẹp đẽ , thanh thanh lượng lượng , trong veo .
“Ngươi……" Hứa Hạo Nhiên há miệng thở dốc, lại không biết nên nói điều gì , trong lòng rất vô thố, rốt cuộc, hắn cũng mới mười ba tuổi mà thôi.
“Cha ta, nương ta, tuy rằng rất đau ta, nhưng thời điểm ta phát bệnh, bọn họ cũng rất sợ ta. Nương ta phi thường xinh đẹp , bọn họ đều nói nương ta là đệ nhất mĩ nhân của Đại Sở , nhưng ta lại sinh ra với bộ dáng như thế, nương ta tuy rằng cho tới bây giờ đều không có nói ghét bỏ ta , nhưng ta biết, trong lòng nàng rất khó chịu cũng thực thất vọng . Ta cũng rất khó chịu, mỗi lần phát bệnh đều phi thường khó chịu, nhưng ta đều chịu đựng không khóc…… Ta không muốn làm cho người ta nghe thấy, ta không muốn có người đồng tình với ta. Có khi, ta đều nghĩ rằng vì sao ta còn phải sống nữa ? Tồn tại của ta , làm cho cha nương ta khổ sở, làm cho bọn họ bị người khác chê cười , làm cho bản thân ta thống khổ…… Nếu chết, không phải tốt lắm sao? Nhưng cố tình…… Không ai nguyện ý giết ta? Mà ta lại không thể tự động thủ……"
“Vì sao ngươi không thể tự động thủ ?" Hứa Hạo Nhiên thấp giọng hỏi .
“Đại ca ca, ta không thể tự mình động thủ, cha ta nhìn ra ta có ý muốn chết, bức ta phát ra lời thề , cho nên, ta muốn để cho người khác giết ta……"
Hứa Hạo Nhiên có chút vô ngữ , nhìn qua hài đồng.
“Đại ca ca, ngươi đi đi." Hài đồng đột ngột nói ra.
“Ân?"
“Để cho ta ở trong này, chờ dã thú tới giết ta là được ."
Phương Tung cùng Cảnh Vũ vương gia ngồi ở trên ghế đá trong nội viện , nhìn bầu trời đêm đầy sao.
“Thanh Dương Huyền này tuy có chút hẻo lánh, nhưng nơi này lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái yên bình." Cảnh Vũ vương gia một bên miễn cưỡng nhìn bầu trời đêm, một bên mỉm cười nói.
Dứt lời, lại hít một hơi “Nếu…… Tuệ Viễn đại sư có thể chữa khỏi bệnh cho Khả nhi thì thực tốt quá ……"
Phương Tung vội an ủi “Vương gia chớ nên ưu sầu , Tuệ Viễn đại sư y thuật rất cao minh , dân chúng cao thấp ở Thanh Dương Huyền đều rất kính phục, ngày mai lên Đại Ngọc sơn rồi vương gia sẽ biết. Hơn nữa quận chúa phúc lớn mệnh lớn , khẳng định sẽ không có việc gì ."
Cảnh Vũ vương gia cười khổ một tiếng “Chỉ mong có thể như lời ngươi nói." Dứt lời, nặng nề thở dài, thấp giọng tự lẩm bẩm “Ai, Khả nhi cũng là mệnh khổ, sinh ở hoàng thất a."
Phương Tung trong lòng sửng sốt, này…… Cùng việc sinh ở hoàng thất có quan hệ gì nha?
**************
Mà lúc này trên núi Đại Ngọc.
Trong sương phòng, có hai hài đồng ước chừng mười tuổi đang ngủ rất say .
Hai hài đồng ngủ thật sự thâm trầm, dựa vào thật sự gần, làm cho người ta cảm thấy một loại tình cảm vô cùng thân thiết, tay của một hài đồng trong đó còn khoát lên lưng hài đồng còn lại , cánh tay còn lại làm gối đầu cho hài đồng kia .
Ban đêm an bình , ngay khi hai hài đồng đang say ngủ, đột ngột , một mũi tên phá không mà vào, vững vàng cắm chặt trên tường , ngay khi mũi tên được bắn vào , hài đồng dùng cánh tay làm gối cho hài đồng còn lại liền mở mắt .
Bỗng nhiên có lưu quang xẹt qua đôi mắt, đôi con ngươi đen láy bình thường bỗng nhiên lộ ra nhàn nhạt màu tử sắc quái dị .
Mà hài đồng này khẽ nhíu mày rồi lại nhắm mắt lại , khi lần nữa mở, tử sắc quái dị kia biến mất , đôi mắt vẫn lắng đọng như mực .
Hài đồng rất cẩn thận đem tay rút ra. Khi rút tay ra, hài đồng đang ngủ say vô thức trở mình, cọ cọ, lại tiếp tục ngủ .
Rút tay ra xong , hài đồng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm , chậm rãi đứng dậy, xuống giường, đi hướng mũi tên bị cắm chặt vào vách tường kia .
Đem tên rút ra , bẻ gẫy mũi tên, ở ruột tên rỗng rút ra một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết: Quận chúa bệnh nặng, ngày mai lên núi.
Hài đồng hờ hững đem tờ giấy vò vào trong lòng bàn tay , chỉ chốc lát sau bột phấn màu trắng theo kẽ tay rơi ra , lại cầm lấy mũi tên cùng cây tiễn, chậm rãi vê vào trong lòng bàn tay , bóp nát.
Hài đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ tới kiếp trước , Sở Khả kia cũng không sống được quá mười tuổi , cũng phải , một kẻ vừa sinh ra đã có bộ dáng như thế , dù là y thuật Tuệ Viện cao đến đâu cũng chỉ sợ đành thúc thủ vô sách ( bó tay không biện pháp ) đi?
Ngày mai sao?
Quay đầu nhìn về phía hài đồng vẫn say ngủ trên giường, lưu quang trong đôi mắt đen lại chuyển , nhưng là hơn vài phần ấm áp.
************
Hôm sau, sắc trời chưa sáng rõ , bầu trời đêm vẫn còn lưu lại vài ngôi sao lẻ loi .
Thanh Dương Huyền, phố Long Tĩnh.
Ở cửa Hứa phủ.
Hứa Hạo Nhiên ngáp dài, rất bất mãn nhìn về phía cha hắn – Hứa Chính Nhất mang vẻ nghiêm túc đang đứng ở cửa.
“Cha! Mặc Tam sẽ không đem Vị Vị ăn mất đâu , ngươi sợ cái gì nha!" vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên khó hiểu cùng bất đắc dĩ.
“Ngươi thì biết cái gì!" Hứa Chính Nhất trừng mắt, tức giận nói “Lời cha nói ngươi không chịu nghe phải không a?!"
Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ xua tay “Hảo hảo hảo…… Ta biết rồi , ta đi, ta đi, còn không được sao?"
Hứa Hạo Nhiên thật sự là bất đắc dĩ với lão cha đột nhiên cố chấp khó hiểu nổi của hắn …… Cha hắn không phải sẽ không kỳ thị Mặc quỷ sao? Sao giờ lại mẫn cảm cùng phản đối như vậy khi Vị Vị cùng Mặc Tam ở cùng một chỗ chứ ?
Còn có, hắn còn phải đi luyện võ nữa , cha có hiểu hay không a?!
Nếu thực chiếu lời cha hắn dặn , mỗi ngày đi Đại Ngọc sơn trông giữ Vị Vị, vậy hắn còn luyện võ cái rắm a?!
Bất quá…… Là Đại Ngọc sơn a, nói không chừng có thể đi theo Tuệ Viễn đại sư học mấy chiêu ? Hứa Hạo Nhiên vuốt cằm cân nhắc .
Hứa Hạo Nhiên vừa ngáp dài, vừa đi trên sơn đạo của Đại Ngọc sơn.
Dọc đường đi rất im lặng, cho đến khi đột ngột ở phía sau có tiếng bước chân, Hứa Hạo Nhiên tò mò quay đầu, sớm như vậy đã có người lên núi ?
Đợi quay đầu thì mới phát hiện có một cỗ đại kiệu .
Cỗ kiệu rất lớn, không phải của người bình thường, mà phu kiệu tuy nện bước vội vàng nhưng rất vững, Hứa Hạo Nhiên ở một bên nhìn, ân, hẳn là đã được luyện tập .
Như vậy lai lịch cỗ kiệu này cũng không đơn giản ? Mục đích lên núi cũng khẳng định không đơn giản ?
Bất quá, ở núi này cũng chỉ có Tuệ Viễn đại sư mới đáng giá được bái phỏng.
Xem ra, là hướng về phía Tuệ Viễn đại sư đi .
Ân, dù sao…… Không liên quan đến mình.
Hứa Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa đi tới, cứ thất thần đi như thế , Hứa Hạo Nhiên rất lúng túng khi phát hiện mình…… lạc đường !!
Gãi gãi đầu, Hứa Hạo Nhiên hoang mang nghĩ, chẳn lẽ là bởi vì sáng sớm tinh mơ đã bị cha hắn khua chiêng gõ trống đánh thức , cho nên tinh thần không được tốt sao ?
Hứa Hạo Nhiên mờ mịt nhìn chung quanh một phen , phát hiện…… Bốn phía đều là cây a!
Hắn nên đi thế nào đây ?
Thôi thì chuyện đã rồi , đi đến đâu hay đến đó vậy !
Vì thế, Hứa Hạo Nhiên nhiệt tình đi vòng vo một hồi , sau đó, liền nghe thấy, hơi thở trầm thấp .
Hứa Hạo Nhiên nhướng mày, chẳng lẽ là…… Dã thú?
Ân? Không đúng!
Từ lúc có con đại dạ dày vương Tiểu Bạch kia, trong Đại Ngọc sơn cũng nhiều năm không thấy thú bốn chân nữa.Cái này cũng kỳ quái, Tiểu Bạch rõ ràng con thú chỉ thích ăn đồ chín cùng hoa quả , đám động vật bốn chân kia chạy làm chi nha ?
Hứa Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông , đi qua .
Đợi đến gần, chỉ thấy dưới đại thụ trước mắt , có một hài đồng tầm mười tuổi đang nằm , không ngừng lăn lộn , một bên lăn lộn , một bên phát ra tiếng kêu khàn khàn thống khổ, hoặc có lẽ là vì giọng nói vốn đã khàn ?
Hứa Hạo Nhiên ngốc sửng một chút, đang muốn đi qua, sắc mặt đột nhiên lại hoảng sợ .
Chỉ thấy nam hài đang không ngừng lăn lộn kia đột nhiên không hề nhúc nhích , sau đó, thịt trên người giống như bị tan ra , tan từng chút một , lộ ra bạch cốt bên trong, lành lạnh đáng sợ đến cực điểm.
Hứa Hạo Nhiên hoảng sợ nhìn, cước bộ không khỏi lui về phía sau, thậm chí đều có một cỗ xúc động muốn cong chân bỏ chạy , nhưng, đúng lúc này —
Đột nhiên nghe thấy một tiếng thanh âm thấp khóc .
“Cứu ta, cứu ta……"
Hứa Hạo Nhiên không ngừng rùng mình, thanh âm thấp khóc kia đương nhiên là từ miệng của hài đồng đang dần tan ra kia kêu lên , nhìn lại lại thấy cảnh bạch cốt lộ ra , Hứa Hạo Nhiên có cảm giác ghê tởm đến cực điểm!
Rất muốn, rất muốn xoay người chạy như điên rời đi .
Nhưng không biết vì sao, nghe được thanh âm thấp khóc kia , sợ hãi trong lòng Hứa Hạo Nhiên lại thiếu vài phần, ngược lại hơn vài phần không đành lòng.
Hứa Hạo Nhiên lấy hết dũng khí, chậm rãi hướng hài đồng chỉ còn trơ lại bạch cốt kia , dù vậy vẫn đang không ngừng run rẩy , thấp giọng , vừa khóc vừa nói “Cứu ta, cứu ta……" hài đồng đi đến.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn hài đồng kia, không, có lẽ nên gọi là bạch cốt?
Hứa Hạo Nhiên thấp giọng hỏi “Ngươi…… Còn sống?"
Đều chỉ còn lại bạch cốt .
“Giết ta!" Bạch cốt đột nhiên thét chói tai .
Hứa Hạo Nhiên hoảng sợ, bị thét chói tai này dọa đến kinh hãi .
“A?!"
“Ta đau quá, đau quá, đau quá…… Đại ca ca, ta cầu ngươi, giết ta!"
Hứa Hạo Nhiên nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi , đích xác…… Quá đau khổ…… Nhưng đây không phải trong yếu , đứa nhỏ này còn sống sao ?
Hứa Hạo Nhiên đang muốn nói ra hỏi, liền lại ngây dại.
Bạch cốt trước mắt đột nhiên chậm rãi bắt đầu có thêm da thịt , lại chậm rãi khép lại . Rất nhanh, bạch cốt trước mắt lại khôi phục thành một người đầy đủ!
Hứa Hạo Nhiên không khỏi há to miệng ba, hảo, hảo thần kỳ!
Mà lại nhìn hài đồng này, Hứa Hạo Nhiên không khỏi ngẩn ngơ.
Một bên mặt của hài đồng rất hoàn mĩ , bên kia lại hư thối . Xấu xí vô cùng, cũng làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Cho dù Hứa Hạo Nhiên có lá gan rất lớn , cũng không từ ngây người một hồi, mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Mà hài đồng kia sau khi hồi phục , đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên.
“Cái kia…… Ngươi có khỏe không?" Hứa Hạo Nhiên sau khi lấy lại tinh thần, lo lắng hỏi.
“Ngươi là người đầu tiên thấy ta như vậy mà không có sợ tới mức chạy mất đó ." Hài đồng chậm rãi nói, thanh âm trong trẻo thật dễ nghe.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mới phát hiện, hài đồng này mặc quần áo nữ hài tử, trên đầu cũng có tóc mai mà chỉ nữ hài mới có .
Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra, bởi vì hài đồng nói quá trực tiếp cùng nghiêm túc.
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Hạo Nhiên nghiêm trang nói “Không, ta thực sợ hãi , ta bây giờ còn sợ."
Hài đồng vẫn nằm trên mặt đất như cũ, nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên “Nhưng ngươi không có chạy đi ."
“Đó là bởi vì ta sợ tới mức chạy không được ." Hứa Hạo Nhiên có chút xấu hổ nói, gãi đầu, rất là quẫn bách , mình vừa mới đích xác sợ đến muốn bỏ chạy .
“Ngươi bây giờ còn đang nói chuyện với ta." Hài đồng chậm rãi nói .
“Ngạch…… Bởi vì ta hiện tại không sợ nữa." Hứa Hạo Nhiên nhìn hài đồng, nghĩ tới để hài đồng luôn nằm trên mặt đất cũng không hảo, muốn ôm lấy, nhưng lại có chút do dự, không biết lúc này nếu ôm lấy hài đồng có tốt với nó hay không ?
“Làm sao vậy?" Hài đồng nhìn ra Hứa Hạo Nhiên do dự, hỏi.
“Ta muốn ôm ngươi đứng lên, ngươi nằm như vậy sẽ cảm lạnh ." Hứa Hạo Nhiên nói, nhìn hài đồng, rất là nghiêm túc “Thân thể ngươi vốn không tốt mà ."
Hài đồng cũng chằm chằm nhìn Hứa Hạo Nhiên, sau một lúc lâu cũng không có trả lời.
Cho đến khi Hứa Hạo Nhiên bị nhìn đến không còn tự nhiên , ho khan hai tiếng, mới hỏi “Ngươi…… Không có việc gì đi?"
Hài đồng đột nhiên nở nụ cười. Ở bên trên mặt hư thối, tươi cười rất xấu xí, trong lòng Hứa Hạo Nhiên thậm chí có chút cảm giác mao cốt tủng nhiên ( sởn gai ốc ).
“Đại ca ca, ngươi là người tốt." Hài đồng cười nói.
Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra.
“Cho nên, vốn ta nghĩ để ngươi giết ta , nhưng hiện tại, ta không nghĩ nữa ." Hài đồng không hề cười, vẫn nghiêm túc nói .
Hứa Hạo Nhiên nhìn ánh mắt hài đồng , nó nói thực sự , ở trên khuôn mặt xấu xí này , có lẽ chỉ có đôi mắt là thứ duy nhất đẹp đẽ , thanh thanh lượng lượng , trong veo .
“Ngươi……" Hứa Hạo Nhiên há miệng thở dốc, lại không biết nên nói điều gì , trong lòng rất vô thố, rốt cuộc, hắn cũng mới mười ba tuổi mà thôi.
“Cha ta, nương ta, tuy rằng rất đau ta, nhưng thời điểm ta phát bệnh, bọn họ cũng rất sợ ta. Nương ta phi thường xinh đẹp , bọn họ đều nói nương ta là đệ nhất mĩ nhân của Đại Sở , nhưng ta lại sinh ra với bộ dáng như thế, nương ta tuy rằng cho tới bây giờ đều không có nói ghét bỏ ta , nhưng ta biết, trong lòng nàng rất khó chịu cũng thực thất vọng . Ta cũng rất khó chịu, mỗi lần phát bệnh đều phi thường khó chịu, nhưng ta đều chịu đựng không khóc…… Ta không muốn làm cho người ta nghe thấy, ta không muốn có người đồng tình với ta. Có khi, ta đều nghĩ rằng vì sao ta còn phải sống nữa ? Tồn tại của ta , làm cho cha nương ta khổ sở, làm cho bọn họ bị người khác chê cười , làm cho bản thân ta thống khổ…… Nếu chết, không phải tốt lắm sao? Nhưng cố tình…… Không ai nguyện ý giết ta? Mà ta lại không thể tự động thủ……"
“Vì sao ngươi không thể tự động thủ ?" Hứa Hạo Nhiên thấp giọng hỏi .
“Đại ca ca, ta không thể tự mình động thủ, cha ta nhìn ra ta có ý muốn chết, bức ta phát ra lời thề , cho nên, ta muốn để cho người khác giết ta……"
Hứa Hạo Nhiên có chút vô ngữ , nhìn qua hài đồng.
“Đại ca ca, ngươi đi đi." Hài đồng đột ngột nói ra.
“Ân?"
“Để cho ta ở trong này, chờ dã thú tới giết ta là được ."
Tác giả :
Thiên Khỏa Thụ