Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 106: Ám sát [6]

Hứa Vị biết là đang nằm mơ.

Cha hắn Phương Hạo Nhiên lại đứng ở bên đoạn nhai, vẻ mặt bình tĩnh mở ra hai tay, xoay người, đối với nương hắn là Tống Chân nói gì đó, sau đó, lại thẳng tắp rơi xuống —

“Cha –" Hứa Vị đột nhiên mở to mắt, hoảng sợ ngồi dậy.

Mộc Dĩ Chân bị một tiếng kêu sợ hãi của Hứa Vị như vậy cũng bá một cái liền cảnh giác mở to mắt , rồi lăn lông lốc ngồi dậy, nhìn về phía Hứa Vị cũng đang kinh ngạc ngồi dậy bên người “Vị Vị?"

Tim Hứa Vị còn đang kịch liệt nảy lên , cảnh trong mơ thật sự rất giống thật ! Cha hắn thế nhưng cứ như vậy nhảy xuống huyền nhai ?!

“Vị Vị? Ngươi gặp ác mộng ?" Mộc Dĩ Chân đứng dậy, đi đến bên người Hứa Vị nửa ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi.

Hứa Vị ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Mộc Dĩ Chân, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, thanh âm run rẩy nói “Dĩ Chân, ta, ta mộng cha ta hắn … hắn ngã xuống huyền nhai ……"

********

Ở bên này sau khi ngã xuống , Phương Hạo Nhiên chỉ nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Sao trời ở thế giới này rất đẹp, thực sạch sẽ, ở trong thế giới trước kia, Phương Hạo Nhiên đã thật lâu thật lâu không nhìn thấy được sao trời sạch sẽ đến vậy .

Bất quá, hồi nhỏ ở tại nông thôn của ông nội , buổi tối hắn vẫn thường xuyên chạy đi bắt đom đóm , có khi, cũng có thể nhìn thấy sao trời như vầy, ngày tháng khi đó…… Thật đúng là vô ưu vô lự nha.

Vì sao lại đột nhiên đi vào thế giới này?

Tuy rằng đã cách thời gian rất dài, nhưng, hắn cũng không thể quên, tại thời khắc kia , hắn đã chết , phải không ?

Nhưng thời điểm khi hắn có ý thức lại, lại phát hiện đã đi vào dị giới có mặc quỷ, có yêu vật này……

Sau đó, Hồng Y , cha, đại ca, nhị ca, Cảnh Phong, Thiết Mộc, còn có…… Minh Thụy……

……

Không biết lúc này…… Hồ ly kia lại đang làm cái gì? Tử hồ ly đi lâu như vậy ngay cả cái tin tức cũng đều không có…… Sẽ không xảy ra chuyện chứ ?

Đúng rồi, ở thời điểm kia…… thời điểm ở Ngọc Thạch cung…… Cùng hồ ly kia đi đến đỉnh núi Kỳ Liên sơn xem sao trời, ngắm cũng là bầu trời đầy sao như vậy……

Hồ ly kia kỳ thật không thích ngắm sao trời, nói đến cũng kỳ quái, mọi chuyện hồ ly kia đều nghe theo hắn, chỉ không thích hắn đi ngắm sao trời, bất quá, tuy rằng không thích nhưng mỗi lần vẫn cùng hắn đi tới đỉnh núi…… Mỗi lần đi, hồ ly kia đều phủ thêm cho hắn một kiện áo choàng thật dày, mang cho rượu trái cây hắn thích , nếu không sẽ là rượu mơ của nhà Cao lão đầu…… Tới đỉnh núi rồi, hắn ngồi ở trên tảng đá lớn, hồ ly ở ngay một bên dùng pháp thuật đốt lên đống lửa, một bên hâm rượu, một bên nhẹ giọng nhỏ lời cùng hắn nói chuyện

Nhớ rõ lần đầu tiên đi tới đỉnh núi Kỳ Liên sơn, là bởi vì hồ ly sinh khí, loạn dụng quang quyển , kết quả, quang quyển vừa chuyển liền đem bọn họ đều đưa tới đỉnh núi Kỳ Liên sơn…… Hồ ly ở nơi đó lần đầu tiên đối hắn phát cáu giận , đó là lần duy nhất phát giận, cũng từ lần đó, hắn mới biết được, nguyên lai hồ ly đối mình có tâm tư như vậy…… Sách, bất quá chỉ là cùng đầu gỗ bởi vì tò mò mà đi uống một lần hoa tửu( uống rượu có kĩ nữ hầu hạ ) thôi, sách, hắn chuyện gì cũng chưa làm đã bị hồ ly kia kéo đi ra ! Lần đó, đầu gỗ bởi vì uống say mà nhất thời không kịp chạy nên đã bị hồ ly chỉnh trị một phen, ha ha, đầu gỗ trần trùi trụi ở trong hoa lâu , đi đều đi không xong, ngay cả hà bao đều bị hồ ly lấy mất!

Cũng không biết…… Sau này còn có cơ hội không…… Cùng hồ ly kia ngắm sao trời ?

Phương Hạo Nhiên cảm giác gió bên tai như đang gào thét lướt qua , thân thể đang không ngừng rơi xuống, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

**********

Mà lúc này ở trên đoạn nhai, Tống Chân ngơ ngác nhìn đoạn nhai đã trống không , thân thể mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, gắt gao nhắm mắt lại, hai hàng thanh lệ cứ như vậy từ từ mà rơi.

“Phương Hạo Nhiên đã chết?" Thanh âm nhu hòa nhẹ nhàng vang lên, trong giọng nói mang theo hờ hững băng lãnh.

Tống Chân chậm rãi mở to mắt, nhìn hư ảnh mơ hồ trước mắt, thanh âm run rẩy nói “Tông chủ, hắn…… Hắn đã nhảy xuống rồi……"

“Nga…… Nhảy xuống rồi ?" Hư ảnh mơ hồ kia chậm rãi nói, trong giọng nói lộ ra ý cười âm lãnh “Vậy cũng không tồi đâu…… Có thể chết ở Nguyệt Gian sơn nơi mà năm đó Chiêu Lang kêu gọi mười hai gia tộc coi như là phúc khí của hắn ! Đúng rồi, ngân mao lục nhãn lang bên người hắn đâu , ngươi thấy nó không ?"

Tống Chân ban đầu ngẩn ra, lập tức rũ mi mắt, thấp giọng nói “Không có thấy……"

“Không có thấy?" Hư ảnh mơ hồ thì thào nói “Kỳ quái…… Ngân lang kia rốt cuộc vì cái gì lại đến đây ?"

Tống Chân buông thõng đầu, nghĩ lại mới nãy, ngân mao lục nhãn lang kia đối nàng hung hăng trừng mắt rồi lập tức nhảy xuống ngay sau Hạo Nhiên…… Hiện giờ tông chủ lại hỏi lang này, vậy con lang này khẳng định càng thêm không đơn giản …… Có lẽ con lang này có thể cứu Hạo Nhiên chăng ? Tay Tống Chân không khỏi lặng lẽ nắm chặt.

“Trương Minh Thụy, ngươi có thấy qua không ?" Hư ảnh mơ hồ lại nhu thuận hỏi, trong giọng nói lộ ra lành lạnh.

Tống Chân chậm rãi lắc đầu “Không thấy."

Hư ảnh mơ hồ hừ lạnh một tiếng, thanh âm mềm nhẹ lẩm bẩm nói “Phương Hạo Nhiên đã tiêu thất. Thế giới này chỉ còn lại có một Phượng tộc, rất nhanh, rất nhanh……" Theo thanh âm thì thào chậm rãi biến mất, hư ảnh kia ở trên hư không cũng rất nhanh biến mất.

Đợi hư ảnh này biến mất, Tống Chân chậm rãi đứng dậy, cước bộ có chút lảo đảo , đi từng bước rời đi .

*********

Phương Hạo Nhiên nhắm mắt lại, khi rốt cục cảm giác được có một thứ ấm áp có độ ấm , Phương Hạo Nhiên mới mở to mắt.

Hắn nghĩ rằng đó là Tiểu Duệ……

Kinh ngạc nhìn người phía sau đang gắt gao ôm lấy hắn , đôi mắt Phương Hạo Nhiên thế nhưng có điểm lên men, thậm chí thị giác có chút mơ hồ, kinh ngạc ngước nhìn hồi lâu, Phương Hạo Nhiên mới mở miệng, vừa cất lời, hắn mới phát hiện, trong cổ họng hắn bây giờ vừa nghẹn vừa khàn khàn.

“Tử hồ ly…… Làm sao lúc này ngươi mới đến nha !"

********

Tống Chân nện bước lảo đảo trở lại bên xe ngựa, người hầu chờ đợi ở bên xe ngựa vội vàng tiến lên “Tam tiểu thư!"

Tống Chân đẩy ra người hầu đang tính nâng mình, đứng vững, hít sâu một hơi, cố gắng giữ thanh âm vững vàng , hỏi “Ngũ tiểu thư đâu?"

“Hồi tam tiểu thư, ngũ tiểu thư vẫn đợi ở trong xe ngựa." Người hầu cung kính cúi đầu chắp tay nói.

Tống Chân nghe vậy, trong lòng căng thẳng, vội vàng lên xe, đợi khi thấy Tống Thần Nguyệt vẫn đang ở trong xe ngựa nhắm mắt không nói, Tống Chân lòng đều trầm xuống, ngồi vào bên người Tống Thần Nguyệt, kéo tay Tống Thần Nguyệt , Tống Thần Nguyệt mở to mắt, khuôn mặt bình tĩnh muốn giãy ra, lại thấy Tống Chân ở trong lòng bàn tay mình vẽ loạn :

Trương Minh Thụy đến đây không ?

Tống Thần Nguyệt tim đều run lên, giương mắt nhìn về phía Tống Chân, đã thấy Tống Chân vẻ mặt khẩn trương, Tống Thần Nguyệt mân miệng, mạnh mẽ giãy khỏi tay Tống Chân , nàng cầm chặt tay mình , tiếp tục nhắm mắt không nói.

Tống Chân nhìn Tống Thần Nguyệt không có thừa nhận cũng không có phủ nhận mà chỉ nhắm mắt không nói, lòng cũng nhẹ đi, như vậy xem ra…… Trương Minh Thụy đã tới đây ?

*********

Lúc này, dưới đoạn nhai .

“Thật có lỗi, ta đã tới chậm……" Nam nhân gắt gao ôm Phương Hạo Nhiên, thấp giọng nói, thanh âm có chút run rẩy, trong giọng nói dù áp lực cũng không kìm nén được sợ hãi.

Phương Hạo Nhiên dựa vào bả vai nam nhân, nghe nam nhân nói lời xin lỗi, đôi mắt càng xon xót , trong tầm mắt mơ hồ dường như lại thấy thân ảnh cúi thắt lưng trong rừng cây , một bàn tay gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, máu cũng chậm rãi chảy ra , lại vẫn còn gắt gao nắm chặt hơn…… Hiện tại nam nhân lại gắt gao ôm chặt mình……

Lúc trước, y ở trong rừng cây nhìn hắn rời đi , y mang thứ tâm trạng gì ?

Phương Hạo Nhiên chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng ôm lại, tươi cười bài trừ, cố gắng duy trì thanh âm thoải mái, cất tiếng nói “Không có việc gì, có Tiểu Duệ mà ! Ha ha…… Ta vừa mới là nói giỡn với ngươi thôi."

Nam nhân nghe, lại vẫn ôm chặt Phương Hạo Nhiên, rũ mi mắt, không nói.

Phương Hạo Nhiên cảm thụ được đôi tay bên hông càng ngày càng dùng sức, ánh mắt càng thêm xót, vài lần nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, lại há miệng thở dốc, phát hiện ngay cả thanh âm đều nghẹn ngào ở trong cổ họng.

“Thật tốt quá, Hạo Nhiên, ngươi bình an vô sự." Hồi lâu, nam nhân chậm rãi buông tay ra, nhẹ giọng nói, thứ áp lực trong giọng nói tựa hồ càng nhiều .

Nhưng lúc này, Phương Hạo Nhiên lại vẫn dựa vào bả vai nam nhân như cũ, cười nhẹ “Ta đương nhiên không có việc gì, cho tới nay không phải đều là nhờ ngươi che chắn ở trước mặt ta sao ?"

Cái gì cũng che chắn ở trước mặt ta …… Ngay cả hỏi đều không có hỏi qua ta có hay không nguyện ý như vậy?

So với còn sống, bị cướp đoạt trí nhớ cùng tình cảm mười năm……

Nam nhân hơi hơi dừng lại , nghiêng đầu nhìn về phía Phương Hạo Nhiên vẫn dựa vào bả vai mình “Hạo Nhiên?" Ngữ khí có chút nghi hoặc cùng thật cẩn thận “Hạo Nhiên, ngươi đang sinh khí?"

Tay Phương Hạo Nhiên ôm nam nhân càng thêm dùng sức , nhưng lập tức lại chậm rãi buông ra, dùng sức xoa xoa mặt , mới ngẩng đầu hung hăng trừng mắt “Ngươi nói xem ! Ta hiện tại vừa lãnh lại đói!" Lại một phen kéo áo nam nhân, cũng không thèm nhìn khuôn mặt đầy sửng sốt của nam nhân, hung dữ nói “Còn không tìm một chỗ để đốt lửa , ta sắp lạnh chết……"

Nam nhân tùy ý để Phương Hạo Nhiên kéo áo hắn , đi theo Phương Hạo Nhiên hướng phía trước đi tới, trên mặt sửng sốt cũng là chậm rãi thành suy tư, nhìn chằm chằm bóng dáng Phương Hạo Nhiên, tay nam nhân nhịn không được nắm chặt, thái độ Hạo Nhiên tự nhiên như vậy , trong thần sắc lộ ra vô cùng thân thiết…… Đó là, vẻ mặt khi Hạo Nhiên chưa mất đi trí nhớ nhìn mình ……

Đợi đi vào một chỗ đất trống, Phương Hạo Nhiên mới buông tay ra, thở phì phò, hai tay khoanh trước ngực , miễn cưỡng nói “Tốt lắm! Hồ ly, mau nhóm lửa đi!"

Nam nhân nhìn qua Phương Hạo Nhiên một cái, tiến lên một bước, nâng tay tùy tiện làm một cái thủ quyết, trên đất trống liền dấy lên đống lửa, tay cũng hướng vào trong ống tay áo tìm kiếm rồi lấy ra một bình rượu.

Nam nhân giương mắt nhìn Phương Hạo Nhiên đứng ở trước mặt mình , cười khẽ nói “Đáng tiếc có rượu không có đồ ăn." Thật sâu nhìn Phương Hạo Nhiên, nam nhân nói lời đầy ý vị “Ta lần này lại đã quên mang đồ nhắm rồi ."

Phương Hạo Nhiên bĩu môi “Ngươi trừ bỏ lần đầu tiên mang theo đồ nhắm rượu thì có lần nào mang nữa sao? Mỗi lần đều nói tiếp theo tiếp theo……"

Cánh tay cầm bình rượu của nam nhân thiếu chút nữa run lên, một cánh tay khác giấu ở trong tay áo lặng lẽ nắm chặt thành quyền, sau một lúc lâu, mới giữ vững thanh âm của mình , cười nhẹ rồi nói “Lần sau khẳng định sẽ mang cho ngươi ."

“Thôi thôi !" Phương Hạo Nhiên đặt mông ngồi vào bên người nam nhân, vươn tay đoạt lấy rượu trong tay nam nhân, ngửi ngửi, vừa lòng cười “Ai, là rượu mơ của Cao lão đầu nha! Không tồi! Đã lâu không uống. Ta còn đang tính bao giờ tới kinh thành hẳn phải tới nhà Cao lão đầu lấy đi ít nhất hơn hai mười bình rượu mười năm của lão!"

Nam nhân hạ mi mắt, liều mạng ức chế run rẩy trong lòng, Hạo Nhiên…… Đều đã nhớ lại sao ? Nhưng trên mặt, nam nhân cũng vẫn nhu hòa cười “Hàng năm Cao bá phụ chỉ ủ ba bình, tuy rằng ít, nhưng hàng năm ta đều để lại cho ngươi một bình , vài năm qua ta đều cất giấu cho ngươi, đã có hơn mười lăm bình ."

Phương Hạo Nhiên nhãn tình sáng lên, nhìn về phía nam nhân, nhếch miệng cười “Hảo!"

Nam nhân thử vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Phương Hạo Nhiên, trên mặt tươi cười càng thêm nhu hòa, trong thanh âm cũng lộ ra thật cẩn thận “Hạo Nhiên, nơi này gió lớn, ngươi dựa vào ta cho ấm áp hơn ."

Phương Hạo Nhiên quay đầu liếc nhìn nam nhân, cái liếc mắt này khiến nam nhân trong lòng khẩn trương, Hạo Nhiên thật sự đã nhớ lại hết sao ?

Mà rất nhanh, Phương Hạo Nhiên cũng búng cái tay của nam nhân đang đặt ở bên hông mình, ở thời điểm nam nhân trong lòng trầm xuống, rồi lại đột nhiên nằm đến trên đùi nam nhân, một bên ngáp dài nói “Minh Thụy, ta mệt……"

Nam nhân, cũng chính là Trương Minh Thụy, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút khó hồi thần, đợi khi nhìn thấy Phương Hạo Nhiên tựa như mười lăm năm trước, nằm ở trên đùi mình lại cầm lấy tay mình như vậy, Trương Minh Thụy rốt cục hồi thần, nhưng lại không khỏi run rẩy lên, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên đã nhắm mắt lại nằm ở trên đùi mình, Trương Minh Thụy hít sâu một hơi, trong lòng kinh hoàng không thôi, nhớ lại rồi ?…… Hạo Nhiên đều đã nhớ lại rồi sao ? Lại phát giác đôi tay đang nắm lấy tay mình đang run nhè nhẹ , Trương Minh Thụy theo bản năng phản thủ dùng sức cầm chặt, lại sợ làm đau Phương Hạo Nhiên, không tha hơi hơi buông lỏng lực đạo, sau đó, thật sâu dừng ở Phương Hạo Nhiên đang nhắm mắt lại, nhìn khóe mắt đã nhắm chặt kia lặng lẽ chảy lệ , Trương Minh Thụy tâm đều co lại, toan đau trất buồn, chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng xóa đi , chậm rãi phủ lên, cái trán nhẹ đặt lên trán Phương Hạo Nhiên, tay nắm lấy tay Phương Hạo Nhiên vẫn nhịn không được dùng sức gắt gao nắm chặt.

*********

Hứa Vị ôm đầu gối, ngồi ở bên đống lửa, nhìn chằm chằm đống lửa, cảnh trong mơ cứ từng lần từng lần hiện lên trong đầu hắn , khiến lòng hắn bất an.

Cha…… Không có việc gì chứ ? Còn có nương nữa……

“Rành rành là mộng, nhưng lại vì sao rõ ràng như vậy?" Hứa Vị thì thào nói.

“Vị Vị, ngươi đừng lo lắng! Ta nghe Mộc Dĩ nói qua, bên người cha ngươi có rất nhiều cao thủ bảo hộ nha !" Mộc Dĩ Chân ngáp dài, đi đến bên người Hứa Vị , ngồi xếp bằng xuống, một bên có chút mệt mỏi nói “Ngươi vẫn nên lo lắng cho chính ngươi đi."

“A?" Hứa Vị quay đầu, nhìn về phía Mộc Dĩ Chân, khó hiểu “Ta làm sao vậy?"

Mộc Dĩ Chân chống đầu , nhìn về phía Hứa Vị, khóe miệng giương lên tươi cười, rất là sáng lạn “Chúc mừng ngươi nha, Vị Vị, hiện tại, ngươi đã quang vinh thăng thành mục tiêu đệ nhất !"

“Hả?!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại