Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 32
Edit: Thủy Tích
"Đừng sợ, đây là nhà tôi." Cảm thấy được Lý Tân Hạo co quắp, Sơ Lam Phong cúi đầu xuống, cười một cái với đối phương, sau đó mới xách cái ba lô nhỏ của cậu lên.
Từ ngoài nhìn vào thì ngôi nhà này chỉ là một tòa tứ hợp viện giản dị, nhưng mà sau khi đi vào mới phát hiện bên trong lớn vô cùng, lại rất yên tĩnh.
"Thiếu gia."
Sơ Lam Phong gật đầu một cái rồi dắt Lý Tân Hạo đi vào : "Hạo Hạo đi tắm trước đi, xong rồi chúng ta sẽ ăn cơm, ông nội đã về chưa ?"
"Lão gia không về ăn cơm tối."
Kết cấu của căn nhà lấy trung tâm làm mốc rồi kéo dài ra ba phía trái phải và phía sau. Đi qua một hành lang thật dài mới tới sân nhỏ của Sơ Lam Phong. Bên trong có người giúp việc đi lại, vô cùng có quy củ.
Hình như còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách nữa. Sân viện của Sơ Lam Phong rất cổ kính, độc đáo lại thanh nhã, rất phù hợp với khí chất cao quý trêи người y.
Lý Tân Hạo cảm thấy bó tay. Phong cách căn nhà này khác hoàn toàn với nhà Hàn Đông Lỗi, lại càng lộ ra vẻ khác nhau về phẩm vị cùng cuộc đời giữa hai loại người.
"Tối nay Hạo Hạo ngủ cùng tôi đi. Đã hơn nửa năm rồi tôi không về đây, mà nơi này cũng không có phòng dành cho khách. Dù sao giường của tôi cũng rất lớn." Y đẩy Lý Tân Hạo vào trong phòng của mình.
Phòng của Sơ Lam Phong thuộc kết cấu phòng xép, bên trong có phòng đọc sách, phòng tắm, phòng thay quần áo, không gian vô cùng lớn.
"Chỗ của tôi không có quần áo size nhỏ, tắm xong Hạo Hạo mặc áo thun của tôi đi." Sơ Lam Phong cầm một cái áo thun từ trong phòng quần áo đi ra, nhưng lại phát hiện đứa nhóc này vẫn đứng ở nơi đó, "Sao vậy ?"
Lý Tân Hạo lắc lắc đầu, nhận lấy cái áo thun trong tay Sơ Lam Phong, sau đó mới đặt ba lô xuống, tự mình đi vào phòng tắm. Sau khi đã đi vào phòng tắm, Lý Tân Hạo ngồi vào trong bồn tắm, cậu còn hơi không phản ứng kịp.
Nhà họ Sơ, rốt cuộc là nơi như thế nào ?
Binh lính đứng gác ngoài viện, người giúp việc đứng thành đoàn trong sân.
Lý Tân Hạo đời này, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ dính chung một chỗ với Hàn Đông Lỗi nữa, chớ nói chi là cùng Sơ Lam Phong. Nhưng mà hình như có rất nhiều chuyện, bắt đầu từ giây phút mà cậu sống lại kia, đã phát triển theo một phương hướng khác hoàn toàn với đời trước rồi.
Tắm xong, Lý Tân Hạo 囧 rồi, cậu phát hiện bản thân chỉ cầm lấy cái áo thun mà Sơ Lam Phong đưa thôi chứ không mang theo qυầи ɭót. Tròng áo thun vào xong, túm túm cái áo để nó phủ xuống đầu gối, Lý Tân Hạo len lén đẩy cửa phòng tắm, sau đó thò cái đầu nhỏ ra quan sát bên ngoài, tới khi chắc chắn rằng Sơ Lam Phong không có ở trong phòng thì lúc này cậu mới chân trần chạy ra ngoài.
Mùa hè, trêи sàn nhà không lót thảm, một hàng dấu chân nho nhỏ in lại trêи đó, gió thổi rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng, ánh nắng vàng ươm chiếu lên hàng dấu chân kia, Sơ Lam Phong tựa lên ban công, đúng lúc xoay người lại.
Lý Tân Hạo mở ba lô của mình lấy một cái qυầи ɭót màu trắng ra, sau đó khom người mặc vào, khi cậu đứng thẳng người chuẩn bị kéo quần lên thì chợt thấy được bóng dáng của Sơ Lam Phong.
Trong phút chốc, cả khuôn mặt đều đỏ lên, Lý Tân Hạo vội xoay người đi, nhưng lại không biết, mặc dù đã che ở phía trước rồi nhưng lại không có che kín được phía sau, cho nên liền đưa cái ʍôиɠ nhỏ về phía Sơ Lam Phong, khiến Sơ Lam Phong ha ha cười to.
Tiếng cười trong trẻo vào chạng vạng một chiều oi bức của mùa hè lại ôn nhu khó tả.
Lý Tân Hạo mặc qυầи ɭót xong đi ra ngoài ban công, cậu trừng mắt nhìn Sơ Lam Phong : "Anh cười cái rắm á." Mẹ, sao mà người này lại đáng ghét như vậy chứ.
Sơ Lam Phong đẩy cửa kính thủy tinh lên một chút, lại lấy hai đôi dép trêи kệ giày trước ban công, đôi dép này là size của Sơ Lam Phong cho nên đối với Lý Tân Hạo lại là quá lớn : "Đâu phải là con gái, xấu hổ cái gì chứ ?"
Vừa nói, y liền mang dép vào, đi ra ngoài sân.
Nhà trong tứ hợp viện này đều là loại một tầng, mỗi căn đều có cửa trước cùng cửa sau. Bên ngoài sân có một cái ao nhỏ có nuôi cá bên trong, mà tiếng nước chảy mới vừa rồi Lý Tân Hạo nghe được là phát ra từ nơi đó.
"Lại đây." Sơ Lam Phong ngoắc ngoắc cậu.
"Đừng sợ, đây là nhà tôi." Cảm thấy được Lý Tân Hạo co quắp, Sơ Lam Phong cúi đầu xuống, cười một cái với đối phương, sau đó mới xách cái ba lô nhỏ của cậu lên.
Từ ngoài nhìn vào thì ngôi nhà này chỉ là một tòa tứ hợp viện giản dị, nhưng mà sau khi đi vào mới phát hiện bên trong lớn vô cùng, lại rất yên tĩnh.
"Thiếu gia."
Sơ Lam Phong gật đầu một cái rồi dắt Lý Tân Hạo đi vào : "Hạo Hạo đi tắm trước đi, xong rồi chúng ta sẽ ăn cơm, ông nội đã về chưa ?"
"Lão gia không về ăn cơm tối."
Kết cấu của căn nhà lấy trung tâm làm mốc rồi kéo dài ra ba phía trái phải và phía sau. Đi qua một hành lang thật dài mới tới sân nhỏ của Sơ Lam Phong. Bên trong có người giúp việc đi lại, vô cùng có quy củ.
Hình như còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách nữa. Sân viện của Sơ Lam Phong rất cổ kính, độc đáo lại thanh nhã, rất phù hợp với khí chất cao quý trêи người y.
Lý Tân Hạo cảm thấy bó tay. Phong cách căn nhà này khác hoàn toàn với nhà Hàn Đông Lỗi, lại càng lộ ra vẻ khác nhau về phẩm vị cùng cuộc đời giữa hai loại người.
"Tối nay Hạo Hạo ngủ cùng tôi đi. Đã hơn nửa năm rồi tôi không về đây, mà nơi này cũng không có phòng dành cho khách. Dù sao giường của tôi cũng rất lớn." Y đẩy Lý Tân Hạo vào trong phòng của mình.
Phòng của Sơ Lam Phong thuộc kết cấu phòng xép, bên trong có phòng đọc sách, phòng tắm, phòng thay quần áo, không gian vô cùng lớn.
"Chỗ của tôi không có quần áo size nhỏ, tắm xong Hạo Hạo mặc áo thun của tôi đi." Sơ Lam Phong cầm một cái áo thun từ trong phòng quần áo đi ra, nhưng lại phát hiện đứa nhóc này vẫn đứng ở nơi đó, "Sao vậy ?"
Lý Tân Hạo lắc lắc đầu, nhận lấy cái áo thun trong tay Sơ Lam Phong, sau đó mới đặt ba lô xuống, tự mình đi vào phòng tắm. Sau khi đã đi vào phòng tắm, Lý Tân Hạo ngồi vào trong bồn tắm, cậu còn hơi không phản ứng kịp.
Nhà họ Sơ, rốt cuộc là nơi như thế nào ?
Binh lính đứng gác ngoài viện, người giúp việc đứng thành đoàn trong sân.
Lý Tân Hạo đời này, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ dính chung một chỗ với Hàn Đông Lỗi nữa, chớ nói chi là cùng Sơ Lam Phong. Nhưng mà hình như có rất nhiều chuyện, bắt đầu từ giây phút mà cậu sống lại kia, đã phát triển theo một phương hướng khác hoàn toàn với đời trước rồi.
Tắm xong, Lý Tân Hạo 囧 rồi, cậu phát hiện bản thân chỉ cầm lấy cái áo thun mà Sơ Lam Phong đưa thôi chứ không mang theo qυầи ɭót. Tròng áo thun vào xong, túm túm cái áo để nó phủ xuống đầu gối, Lý Tân Hạo len lén đẩy cửa phòng tắm, sau đó thò cái đầu nhỏ ra quan sát bên ngoài, tới khi chắc chắn rằng Sơ Lam Phong không có ở trong phòng thì lúc này cậu mới chân trần chạy ra ngoài.
Mùa hè, trêи sàn nhà không lót thảm, một hàng dấu chân nho nhỏ in lại trêи đó, gió thổi rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng, ánh nắng vàng ươm chiếu lên hàng dấu chân kia, Sơ Lam Phong tựa lên ban công, đúng lúc xoay người lại.
Lý Tân Hạo mở ba lô của mình lấy một cái qυầи ɭót màu trắng ra, sau đó khom người mặc vào, khi cậu đứng thẳng người chuẩn bị kéo quần lên thì chợt thấy được bóng dáng của Sơ Lam Phong.
Trong phút chốc, cả khuôn mặt đều đỏ lên, Lý Tân Hạo vội xoay người đi, nhưng lại không biết, mặc dù đã che ở phía trước rồi nhưng lại không có che kín được phía sau, cho nên liền đưa cái ʍôиɠ nhỏ về phía Sơ Lam Phong, khiến Sơ Lam Phong ha ha cười to.
Tiếng cười trong trẻo vào chạng vạng một chiều oi bức của mùa hè lại ôn nhu khó tả.
Lý Tân Hạo mặc qυầи ɭót xong đi ra ngoài ban công, cậu trừng mắt nhìn Sơ Lam Phong : "Anh cười cái rắm á." Mẹ, sao mà người này lại đáng ghét như vậy chứ.
Sơ Lam Phong đẩy cửa kính thủy tinh lên một chút, lại lấy hai đôi dép trêи kệ giày trước ban công, đôi dép này là size của Sơ Lam Phong cho nên đối với Lý Tân Hạo lại là quá lớn : "Đâu phải là con gái, xấu hổ cái gì chứ ?"
Vừa nói, y liền mang dép vào, đi ra ngoài sân.
Nhà trong tứ hợp viện này đều là loại một tầng, mỗi căn đều có cửa trước cùng cửa sau. Bên ngoài sân có một cái ao nhỏ có nuôi cá bên trong, mà tiếng nước chảy mới vừa rồi Lý Tân Hạo nghe được là phát ra từ nơi đó.
"Lại đây." Sơ Lam Phong ngoắc ngoắc cậu.
Tác giả :
Tử Sắc Mộc Ốc