Hủ Nữ Muôn Năm
Chương 45: Mối liên hệ giữa đàn ông và ngưu tiên
Hùng Cách Cách nghĩ tới bốn chữ to đùng "lập công chuộc tội", nên chạy thật nhanh tới nhà ăn. Khi cô gần tới đích thì một người ngăn cô lại. Hùng Cách phanh gấp dừng bước. Đợi khi cô nhìn rõ là ai chặn cô lại thì lập tức trợn tròn mắt.
Phó Khương, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không lối anh lại lao vào! Hôm nay đừng trách cô....Ah, trong tay anh ta xách cái gì vậy?
Rất dễ nhận thấy, đó là một túi xách casual kiểu nữ.
Chẳng lẽ là anh ta trộm túi xách thành nghiện rồi sao? Người ta thì mỗi ngày làm một việc thiện, còn anh ta mỗi ngày trộm một túi? Mẹ nó.... quá bỉ ổi ! Người bỉ ổi như cô còn nhìn không vào mắt!
Hùng Cách Cách lui về phía sau một bước, quyết định dứt khoát cách xa Phó Khương – tên ngọn nguồn nguy hiểm này. Không chừng, ngày nào đó anh ta bị bắt đi, không cẩn thận cô lại trở thành đồng phạm thì chết. Cô thừa nhận, cô không thông minh như anh ta, nên rất dễ bị cuốn vào.
Phó Khương đi lên tiếp tục ngăn Hùng Cách Cách lại. Anh nhìn vào mắt cô nói với thái độ thành khẩn: "Chiếc túi này tôi tặng em."
Hùng Cách Cách bĩu môi, vòng qua Phó Khương tiếp tục đi về phía nhà ăn. Cô cũng biết tức giận! Nếu như Phó Khương còn dám dây dưa với cô, hãm hại cô, cô sẽ cho anh nếm thử sự lợi hại của võ thuật nhà họ Hùng!
Phó Khương lại chặn Hùng Cách Cách, dịu dàng nói: "Sao vậy, giận tôi à?"
Hùng Cách Cách hít sâu một ngụm khí lạnh, không thể tiếp tục ăn nói dè dặt nữa. Cô siết quả đấm, cất cao giọng chất vấn: "Giận anh? Anh còn biết tôi giận anh à? ! Anh hãm hại tôi hết lần này đến lần khác, nếu như tôi còn để ý đến anh, tôi sẽ cầm đầu mình đi đá chơi!" Sau đó cô hạ thấp giọng uy hiếp, "Anh mau đi đi, bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh! Lần trước anh trộm túi xách của đàn ông, lần này lại trộm một túi của nữ, tôi không muốn bị anh liên lụy nữa. Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, cút xa tôi một chút!"
Phó Khương lẳng lặng nhìn Hùng Cách Cách, trong mắt dường như xẹt qua sự bi thương. Nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi.
Hùng Cách Cách hạ quyết tâm, kiên quyết không cho anh vẻ mặt dễ gần.
Sau khi yên lặng một lát, Phó Khương mở miệng nói: "Hùng Cách Cách, lần trước tại sao em không nói với người khác, cái túi xách kia là tôi đưa cho em?"
Hùng Cách Cách bĩu môi, "Tôi không quen anh!"
Phó Khương nói: "Hùng Cách Cách, em sợ tôi bị bắt về bệnh viện thần kinh chứ gì?"
Hùng Cách Cách thở phì phò xoay người rời đi, "Ai thèm quan tâm anh sống hay chết!"
Phó Khương đuổi theo Hùng Cách Cách, kéo tay cô, "Cái túi xách đó không phải tôi trộm. Em vẫn muốn bảo tôi cút à?"
Thái độ Hùng Cách Cách rất kiên quyết, "Muốn!"
Phó Khương ném túi xách lên người Hùng Cách Cách, cô đưa tay ôm lấy theo bản năng. Phó Khương nhìn chằm chằm vào mắt Hùng Cách Cách, liếm môi dưới, chậm rãi kéo áo khoác của mình ra, đồng thời dùng ngón tay thon dài trắng nõn, cởi thắt lưng của anh ngay trước mặt Hùng Cách Cách!
Hùng Cách Cách lui về phía sau một bước, mặt phòng bị nhìn chăm chăm Phó Khương. Nếu như anh dám khỏa thân chạy nhong trước mặt cô lần nữa, cô....cô.... sau khi nhìn một lát thì hét lớn nhảy ra xa, đá vào thứ đại tiểu tiện không tự chủ của anh!
Về phần tại sao sau khi nhìn một lát rồi mới nhảy ra thì cô tin, các hủ nữ sẽ hiểu.
Phó Khương ném thắt lưng cho Hùng Cách Cách, sau đó ngửa người ra sau, với sự linh hoạt đáng kinh ngạc anh ôm lấy hai chân mình, tiếp sau đó…. Cuộn tròn mình lại.
Anh nói với Hùng Cách Cách: "Đến đây, đá tôi một cái, tôi có thể sẽ lăn đi."
Vẻ mặt kia phải nói là cực kỳ nghiêm túc!
Đầu ngón chân của Hùng Cách Cách xoay qua xoay lại trong giầy, do dự không biết có nên sút vào khung thành không.
Được rồi, cô thừa nhận, cô rất tò mò, không biết liệu Phó Khương có lăn ra thật không?
Và thế là một cú đã bay ra!
Phó Khương “hự" một tiếng, lăn đi với cức độ cực nhanh.
Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, "Lăn thật à!"
Phó Khương đụng vào tường cái bịch. Nói thật, Phó Khương không ngờ, Hùng Cách Cách sẽ đá anh thật. Hơn nữa còn đá mạnh như vậy!
Rất lâu sau Phó Khương che đũng quần bò dậy khỏi đất, trên trán loáng thoáng thấy mồ hôi.
Hùng Cách Cách chạy tới bên cạnh Phó Khương đỡ anh ân cần hỏi: "Anh sao rồi?"
Phó Khương hít sâu, yếu ớt nói: "Em.... em đá trúng em trai của tôi."
Tay Hùng Cách Cách run lên, dè dặt hỏi: "Em trai anh có ổn không?"
Phó Khương dồn sức nặng trên người lên Hùng Cách Cách, cắn răng nói: "Đi bệnh viện mới biết được."
Mồ hôi Hùng Cách Cách tức thì ướt đãm áo sơ mi. Nếu một đá của cô thật sự khiến Phó Khương có mệnh hệ gì thì cô không đền nổi rồi!
Hùng Cách Cách hỏi: "Có thể đi được không?"
Phó Khương lắc đầu.
Hùng Cách Cách vén tay áo lên, chuẩn bị đi cõng Phó Khương, rồi lại cảm thấy, như vậy sẽ đè lên chỗ đau của anh. Hùng Cách Cách cái khó ló cái khôn, vọt vào khu làm việc cướp một cái ghế có bánh xe trước mặt bao người, rồi nhanh chóng quay lại chỗ Phó Khương, để anh ngồi vào trên ghế, đẩy anh chạy như điên ra khỏi công ty.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, dòng người trên đường đông nghịt, muốn bắt được chiếc tắc xi cũng là một nhiệm vụ gian nan.
Hùng Cách Cách cắn răng dứt khoát đẩy Phó Khương chạy băng băng tới bệnh viện, qua năm cửa ải, chém sáu tướng mới đưa được anh đến cửa nam khoa.
Cô y tá không thèm ngẩng đầu lên mà nói: "Bác sĩ đang ăn cơm, các người đợi đi."
Hùng Cách Cách nóng nảy hỏi: "Ăn cơm ở đâu?"
Y tá không trả lời, nhưng không biết vô tình hay cố ý đánh mắt sang phòng bệnh bên cạnh.
Hùng Cách Cách nhào qua gõ cửa, lại phát hiện bên trong không có ai trả lời. Cô áp ai vào nghe thử thì phát hiện bên trong có những âm thanh kỳ quái. Cô xác định bên trong thực sự có người, nhưng không muốn mở cửa cho cô mà thôi. Nếu là trước kia cô nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ. Nhưng tình hình gấp rút hiện nay đâu thể cho phép người ta trì hoãn nữa?!
Hùng Cách Cách lui về phía sau mấy bước, bày tư thế, sau đó vận khí đan điền, lao mạnh người về phía trước, đụng vai vào cửa phòng bệnh!
Phó Khương muốn ngăn cản nhưng đã không kịp rồi.
Ầm một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra trước mắt Hùng Cách Cách.
Trên giường bệnh, hai cơ thể đang dây dưa quần áo xốc xếch.
Bác sĩ và y tá thấy có người phá cửa vào, hốt hoảng từ trên giường bò dậy, đồng thời nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.
Bác sĩ rất muốn nổi đóa, bởi vì.... bị người ta đột nhiên cắt đứt trong khi đang làm chuyện đó rất dễ bị liệt dương đấy! Nói thật, giờ phút này anh ta cảm giác, cực kỳ.... không ổn.
Anh ta vừa định nổi đóa, thì thấy Hùng Cách Cách tiến lên trước hai bước, nắm lấy cổ tay anh ta, thô bạo kéo anh ta đến trước mặt Phó Khương.
Bác sĩ không dám đắc tội với Hùng Cách Cách bất thường này, đành phải ngoan ngoãn móc chìa khóa mở cửa phòng khám ra, sau đó ra hiệu bảo cô ra ngoài trước.
Sau khi cửa bị đóng lại, Hùng Cách Cách định ngồi yên đợi tin, nhưng bất luận thế nào cũng không yên tâm nổi, đánh phải đi tới đi lui trong hành lang, lần đầu tiên Hùng Cách Cách cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy. Mỗi một giây giống như trải qua một năm.
Saukhi đi qua đi lại trong hành lang mấy lượt, cô thật sự không thể nhịn được nữa, bèn áp người lên cửa bắt đầu nghe lén.
Phó Khương, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không lối anh lại lao vào! Hôm nay đừng trách cô....Ah, trong tay anh ta xách cái gì vậy?
Rất dễ nhận thấy, đó là một túi xách casual kiểu nữ.
Chẳng lẽ là anh ta trộm túi xách thành nghiện rồi sao? Người ta thì mỗi ngày làm một việc thiện, còn anh ta mỗi ngày trộm một túi? Mẹ nó.... quá bỉ ổi ! Người bỉ ổi như cô còn nhìn không vào mắt!
Hùng Cách Cách lui về phía sau một bước, quyết định dứt khoát cách xa Phó Khương – tên ngọn nguồn nguy hiểm này. Không chừng, ngày nào đó anh ta bị bắt đi, không cẩn thận cô lại trở thành đồng phạm thì chết. Cô thừa nhận, cô không thông minh như anh ta, nên rất dễ bị cuốn vào.
Phó Khương đi lên tiếp tục ngăn Hùng Cách Cách lại. Anh nhìn vào mắt cô nói với thái độ thành khẩn: "Chiếc túi này tôi tặng em."
Hùng Cách Cách bĩu môi, vòng qua Phó Khương tiếp tục đi về phía nhà ăn. Cô cũng biết tức giận! Nếu như Phó Khương còn dám dây dưa với cô, hãm hại cô, cô sẽ cho anh nếm thử sự lợi hại của võ thuật nhà họ Hùng!
Phó Khương lại chặn Hùng Cách Cách, dịu dàng nói: "Sao vậy, giận tôi à?"
Hùng Cách Cách hít sâu một ngụm khí lạnh, không thể tiếp tục ăn nói dè dặt nữa. Cô siết quả đấm, cất cao giọng chất vấn: "Giận anh? Anh còn biết tôi giận anh à? ! Anh hãm hại tôi hết lần này đến lần khác, nếu như tôi còn để ý đến anh, tôi sẽ cầm đầu mình đi đá chơi!" Sau đó cô hạ thấp giọng uy hiếp, "Anh mau đi đi, bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh! Lần trước anh trộm túi xách của đàn ông, lần này lại trộm một túi của nữ, tôi không muốn bị anh liên lụy nữa. Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, cút xa tôi một chút!"
Phó Khương lẳng lặng nhìn Hùng Cách Cách, trong mắt dường như xẹt qua sự bi thương. Nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi.
Hùng Cách Cách hạ quyết tâm, kiên quyết không cho anh vẻ mặt dễ gần.
Sau khi yên lặng một lát, Phó Khương mở miệng nói: "Hùng Cách Cách, lần trước tại sao em không nói với người khác, cái túi xách kia là tôi đưa cho em?"
Hùng Cách Cách bĩu môi, "Tôi không quen anh!"
Phó Khương nói: "Hùng Cách Cách, em sợ tôi bị bắt về bệnh viện thần kinh chứ gì?"
Hùng Cách Cách thở phì phò xoay người rời đi, "Ai thèm quan tâm anh sống hay chết!"
Phó Khương đuổi theo Hùng Cách Cách, kéo tay cô, "Cái túi xách đó không phải tôi trộm. Em vẫn muốn bảo tôi cút à?"
Thái độ Hùng Cách Cách rất kiên quyết, "Muốn!"
Phó Khương ném túi xách lên người Hùng Cách Cách, cô đưa tay ôm lấy theo bản năng. Phó Khương nhìn chằm chằm vào mắt Hùng Cách Cách, liếm môi dưới, chậm rãi kéo áo khoác của mình ra, đồng thời dùng ngón tay thon dài trắng nõn, cởi thắt lưng của anh ngay trước mặt Hùng Cách Cách!
Hùng Cách Cách lui về phía sau một bước, mặt phòng bị nhìn chăm chăm Phó Khương. Nếu như anh dám khỏa thân chạy nhong trước mặt cô lần nữa, cô....cô.... sau khi nhìn một lát thì hét lớn nhảy ra xa, đá vào thứ đại tiểu tiện không tự chủ của anh!
Về phần tại sao sau khi nhìn một lát rồi mới nhảy ra thì cô tin, các hủ nữ sẽ hiểu.
Phó Khương ném thắt lưng cho Hùng Cách Cách, sau đó ngửa người ra sau, với sự linh hoạt đáng kinh ngạc anh ôm lấy hai chân mình, tiếp sau đó…. Cuộn tròn mình lại.
Anh nói với Hùng Cách Cách: "Đến đây, đá tôi một cái, tôi có thể sẽ lăn đi."
Vẻ mặt kia phải nói là cực kỳ nghiêm túc!
Đầu ngón chân của Hùng Cách Cách xoay qua xoay lại trong giầy, do dự không biết có nên sút vào khung thành không.
Được rồi, cô thừa nhận, cô rất tò mò, không biết liệu Phó Khương có lăn ra thật không?
Và thế là một cú đã bay ra!
Phó Khương “hự" một tiếng, lăn đi với cức độ cực nhanh.
Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, "Lăn thật à!"
Phó Khương đụng vào tường cái bịch. Nói thật, Phó Khương không ngờ, Hùng Cách Cách sẽ đá anh thật. Hơn nữa còn đá mạnh như vậy!
Rất lâu sau Phó Khương che đũng quần bò dậy khỏi đất, trên trán loáng thoáng thấy mồ hôi.
Hùng Cách Cách chạy tới bên cạnh Phó Khương đỡ anh ân cần hỏi: "Anh sao rồi?"
Phó Khương hít sâu, yếu ớt nói: "Em.... em đá trúng em trai của tôi."
Tay Hùng Cách Cách run lên, dè dặt hỏi: "Em trai anh có ổn không?"
Phó Khương dồn sức nặng trên người lên Hùng Cách Cách, cắn răng nói: "Đi bệnh viện mới biết được."
Mồ hôi Hùng Cách Cách tức thì ướt đãm áo sơ mi. Nếu một đá của cô thật sự khiến Phó Khương có mệnh hệ gì thì cô không đền nổi rồi!
Hùng Cách Cách hỏi: "Có thể đi được không?"
Phó Khương lắc đầu.
Hùng Cách Cách vén tay áo lên, chuẩn bị đi cõng Phó Khương, rồi lại cảm thấy, như vậy sẽ đè lên chỗ đau của anh. Hùng Cách Cách cái khó ló cái khôn, vọt vào khu làm việc cướp một cái ghế có bánh xe trước mặt bao người, rồi nhanh chóng quay lại chỗ Phó Khương, để anh ngồi vào trên ghế, đẩy anh chạy như điên ra khỏi công ty.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, dòng người trên đường đông nghịt, muốn bắt được chiếc tắc xi cũng là một nhiệm vụ gian nan.
Hùng Cách Cách cắn răng dứt khoát đẩy Phó Khương chạy băng băng tới bệnh viện, qua năm cửa ải, chém sáu tướng mới đưa được anh đến cửa nam khoa.
Cô y tá không thèm ngẩng đầu lên mà nói: "Bác sĩ đang ăn cơm, các người đợi đi."
Hùng Cách Cách nóng nảy hỏi: "Ăn cơm ở đâu?"
Y tá không trả lời, nhưng không biết vô tình hay cố ý đánh mắt sang phòng bệnh bên cạnh.
Hùng Cách Cách nhào qua gõ cửa, lại phát hiện bên trong không có ai trả lời. Cô áp ai vào nghe thử thì phát hiện bên trong có những âm thanh kỳ quái. Cô xác định bên trong thực sự có người, nhưng không muốn mở cửa cho cô mà thôi. Nếu là trước kia cô nhất định sẽ ngoan ngoãn chờ. Nhưng tình hình gấp rút hiện nay đâu thể cho phép người ta trì hoãn nữa?!
Hùng Cách Cách lui về phía sau mấy bước, bày tư thế, sau đó vận khí đan điền, lao mạnh người về phía trước, đụng vai vào cửa phòng bệnh!
Phó Khương muốn ngăn cản nhưng đã không kịp rồi.
Ầm một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra trước mắt Hùng Cách Cách.
Trên giường bệnh, hai cơ thể đang dây dưa quần áo xốc xếch.
Bác sĩ và y tá thấy có người phá cửa vào, hốt hoảng từ trên giường bò dậy, đồng thời nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình.
Bác sĩ rất muốn nổi đóa, bởi vì.... bị người ta đột nhiên cắt đứt trong khi đang làm chuyện đó rất dễ bị liệt dương đấy! Nói thật, giờ phút này anh ta cảm giác, cực kỳ.... không ổn.
Anh ta vừa định nổi đóa, thì thấy Hùng Cách Cách tiến lên trước hai bước, nắm lấy cổ tay anh ta, thô bạo kéo anh ta đến trước mặt Phó Khương.
Bác sĩ không dám đắc tội với Hùng Cách Cách bất thường này, đành phải ngoan ngoãn móc chìa khóa mở cửa phòng khám ra, sau đó ra hiệu bảo cô ra ngoài trước.
Sau khi cửa bị đóng lại, Hùng Cách Cách định ngồi yên đợi tin, nhưng bất luận thế nào cũng không yên tâm nổi, đánh phải đi tới đi lui trong hành lang, lần đầu tiên Hùng Cách Cách cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy. Mỗi một giây giống như trải qua một năm.
Saukhi đi qua đi lại trong hành lang mấy lượt, cô thật sự không thể nhịn được nữa, bèn áp người lên cửa bắt đầu nghe lén.
Tác giả :
Tiểu Ngư Đại Tâm