Hư Nguyệt Hoa Mãn
Chương 4: Doanh nguyệt
Doanh: đầy đủ, dư thừa
———————-
Ta ngụ tại vùng sơn cốc này đã được hơn một năm, cuộc sống an nhàn tự do, chỉ là thỉnh thoảng lại hồi tưởng những tháng ngày xa xỉ phú quý đã qua, giống như một lão nhân hoài niệm.
Bốn tháng ngắn ngủi, Tuyên cùng con gái họ Trương ở nhà bên làm lễ thành thân. Hôn lễ rất đơn giản, chỉ có ta và Sùng làm người nhà cùng hắn đón dâu vào cửa.
Nghi thức hoàng cung uy nghiêm, xa hoa ngày trước vẫn còn in đậm trong tâm trí, ta nghĩ, hôn lễ chốn hoang sơ quá mức qua loa, lại càng thấp kém.
Sùng nói, như vậy cũng tốt, hôn lễ đơn giản nhưng lại hạnh phúc.
Khi hắn nói những lời này, đôi mắt chăm chú nhìn ta, thâm sâu như biển.
Sau khi Tuyên rời đi, ngôi nhà chỉ còn ta và Sùng sinh sống, rất nhiều đêm ta sợ đến không ngủ được, sợ bên ngoài màn che có người làm hại ta.
Nhưng Sùng rốt cuộc không làm vậy, hắn đích thực là chính nhân quân tử, tình cảm của hắn có lẽ là thật lòng.
Mỗi ngày, khi trời chạng vạng, ta đều đi lên Thông Lạc Tự, ta một lòng thành tâm bái Phật dâng hương, nhưng đó là những khi không gặp được Hư Hoa, khi đó trong tâm ta chỉ một mảnh trống rỗng. Nếu hắn ở đó, ta liền đi gặp hắn, hắn không cự tuyệt, có nhiều lúc còn đi tới trước mặt ta, nhìn ta nhưng không nói thêm điều gì, chỉ giúp ta thắp thêm vài nén hương.
Có lẽ là do ta có ảo giác, nhưng ánh mắt hắn hướng về ta càng ngày càng sâu sắc, mà tâm ta từ lâu đã trầm mê trong đó.
Ngày ấy, Sùng từ dưới tán cây gọi ta trở về, ta cũng không ngờ, hắn lại đưa tay ôm lấy ta.
Hắn gọi ta Hoài Cơ. Ta kinh ngạc, vì hắn chưa bao giờ gọi ta như vậy. Hắn nói: “Ngươi đã hơn 20 tuổi, đã đến lúc nên lập gia đình, giúp chồng dạy con".
20 tuổi, đúng là không còn nhỏ, nhưng ta nói với hắn, vẫn chưa đến lúc.
Hắn khe khẽ thở dài, nói, nếu như hắn cầu hôn, liệu ta có bằng lòng lấy hắn hay không.
Ta chợt muốn nói chuyện với Hư Hoa, liền đưa tay tách khỏi hắn, cười nói: “Câu hỏi này, để ta suy nghĩ mấy ngày đã".
Hắn không nản lòng, vẫn cười tươi như trước.
Kỳ thật hắn là một người đàn ông tốt, dáng dấp khôi ngô, một thân kiếm thuật cao cường, tấm lòng chính trực ngay thẳng, lại gắn bó bên người ta hai năm. Đáng tiếc ta không thể lấy thân báo đáp cho hắn.
Ta muốn hắn cho ta bảy ngày.
Tiết trời mới là đầu xuân, khắp nơi gió lạnh quật tới, ta nhìn hắn, dò xét, Sùng hôm nay ngủ rất sâu, vì ta đã đặt dưới giường hắn một ít trầm hương.
Ta từ trên giường nhỏm dậy, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, một thân áo mỏng lao ra khỏi nhà.
Con đường nhỏ ta đi đã thành quen, bước chân vì thế mà vô cùng mau chóng.
Gồ ghề rồi lại bằng phẳng, ta đi cho tới khi nhìn thấy cổng sau Thông Lạc Tự, liếc mặt một cái liền sửng sốt, trong trí nhớ đột nhiên hiện lên ngày mưa hôm ấy, khi ta mang theo cái giỏ lên núi. Lúc này hắn cũng vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, nhìn dưới chân núi, dáng người cao ngất mạnh mẽ, y như cây trúc.
Hắn cảm thấy có người liền quay lại, bốn mắt giao nhau. Ta lai lần nữa suy nghĩ lung tung, lảo đảo ngã xuống lần thứ hại.
Thần sắc hắn có vẻ u sầu, thấy ta bị ngã, sắc mặt hắn liền thay đổi, chậm rãi đi tới bên ta.
“Thế nào lại ngã sấp xuống vậy?". Hắn giơ tay kéo ta dậy, nhíu mày, “Mặc như vậy mà đi ra ngoài đường?".
Biểu tình trên gương mặt hắn thay đổi gần như không thấy được, ta chợt nghĩ chính mình chẳng hề hiểu rõ hắn, không thể nhìn thấu được nét mặt ấy.
Vậy nhưng ta nếu không hỏi, tư tưởng lại càng bất an.
“Ta muốn hỏi người một chuyện".
Trong bóng đêm đôi mắt hắn vẫn sáng rực như sao, “Ngươi nói đi".
“Có người muốn cầu hôn ta, ta … vẫn chưa trả lời hắn, nếu … nếu như ta đáp ứng hắn, ngươi có đến không? Đến uống rượu mừng cho ta …."
Hắn không nói gì, ta ngẩng đầu, nhìn hắn thật lâu vẫn trầm tĩnh. Ta trong lòng cầu mong sắc trời sáng hơn một chút, để hắn có thể thấy sắc mặt của ta.
Thế nhưng … chẳng lẽ hắn không thấy rõ, hay là không hiểu đây?
“Ta không uống rượu, chỉ uống trà".
Ta chăm chăm nhìn hắn thật lâu, cuối cùng nở nụ cười buồn, tự giễu bản thân, gật đầu.
“Vậy ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một chén hỉ trà, một bàn đầy thức ăn chay, ngươi … ngươi chắc chắn phải tới đấy".
Nguyên bản vốn là mơ tưởng, là ta ảo tưởng quá nhiều, còn tự cho rằng có thể tiếp tục kiêu ngạo thêm nữa.
“Uhm, vậy ta …". Ta nghẹn ngào, xoay người tránh mặt hắn, “Đi trả lời cho hắn".
Ta chỉ muốn chạy đi, thoát khỏi tình cảnh khổ sở lúc này. Nhưng tay hắn đột nhiên kéo ta, nắm chặt tay ta, lạnh lẽo, nhưng cũng ấm áp. Chỉ là lần này, ta không kìm được lòng, hô hấp dần khó khăn hơn.
“Ngươi gầy quá, thân thể không tốt, sau này không nên ăn mặc phong phanh như vậy ra ngoài".
Đã vô tâm, vậy cần gì phải làm như vậy?
“Ta biết rồi". Cố sức lui tránh hắn, ta hướng bậc thang bước đi.
“Đừng đi".
Ta tựa như nghe thấy tiếng nói mơ hồ.
Là âm thanh hắn thở dài giữa đêm xuân này sao?
“Đừng đi trả lời hắn".
Lần này ta nghe rõ ràng, không sót một từ. Từng câu từng chữ hắn nói ra vương vất trong tâm ta, thanh âm như gió mát.
Hắn cúi đầu, trìu mến nói nhỏ bên tai, hơi thở hắn phả vào sau gáy, vừa tê vừa ngứa.
Đêm đó, mặt trăng lên giữa trời, ta vẫn nhớ như in, lúc ấy là đêm trăng tròn.
Nhiều năm nay, ta chưa từng chờ, nhưng vào giờ khắc này, ta nguyện ý dành cả đời chỉ chờ đợi một người.
Hư Hoa theo ta xuống núi, cho dù chuyện đã đến mức này, hắn vẫn như trước không cầm tay ta, càng không có dành cho ta một chút tươi cười nào.
Ta nhìn theo hắn rời đi, trong tim tự nhiên dâng lên nỗi mất mát mơ hồ, đang muốn đi, lại nghe thấy hắn nói: “Lần sau đừng ăn mặc phong phanh như vậy".
Ta cười vui vẻ, gật đầu.
Đẩy nhẹ cánh cửa, ta suy nghĩ phải làm sao mới nói rõ với Sùng, nhưng lại không thấy hắn, ta nghĩ hắn có lẽ ra ngoài có việc. Nhưng cho đến tận lúc bình minh, hắn vẫn không quay về, ta ngồi đợi một ngày đêm, vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Đêm khuya, ta trèo lên bàn, nhìn lên xà nhà, tìm được kiếm của hắn liền cầm đi.
Ta thầm nghĩ, có thể hắn lại lặng lẽ đi theo ta, theo ta lên núi, nhìn thấy chuyện xảy ra, liền một mình buồn bực mà đi đâu mất.
Từ lúc mặt trời mọc cho đến khi lặn, hắn không hề trở lại, ta linh cảm có điềm không lành.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có thứ gì phóng tới, sượt qua mặt ta, kinh hoàng tột độ, ta cúi đầu trốn tránh, đó là một mũi tên dài, cắm ngập trên cánh cửa. Đuôi tên gắn lông chim nhạn, là vũ khí của kỵ binh đại đô.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng thét khủng khiếp. Đó là nhà của Tuyên, ta bàng hoàng, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trong nháy mắt, một loạt hình ảnh đáng sợ lướt qua tâm trí ta, nhưng chưa kịp làm gì, ta đã bị người nào đó kéo đi, đem trốn vào cánh rừng phía sau nhà.
Ta không ngờ, chính là Hư Hoa.
“Sao ngươi lại tới đây?"
“Mau đi theo ta!"
Hắn chỉ nói vẻn vẹn có một câu, ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
Phía sau tên bắn tới như mưa, loáng thoáng có tiếng người đuổi theo. Hắn đem theo ta chạy tới trốn dưới một khối nham thạch, nhưng chỗ không lớn lắm, chỉ đủ cho một mình ta trốn vào.
“Bất kể thế nào cũng không được lên tiếng, ta sẽ quay lại tìm ngươi".
Hắn cứ như vậy biến mất trong bóng đêm.
Ta kinh hoàng, sững người mất một lúc, tư tưởng hỗn loạn thành một mớ.
Vì sao ta sống an tĩnh lâu như vậy, người kinh đô lại đột nhiên đuổi tới?
Xung quanh ta tiếng chân di chuyển dồn dập, hòa lẫn với tiếng người nói trầm thấp, chẳng bao lâu, đến khi cả người ta đông cứng, những kẻ đó mới đi khỏi, ta mới dám len lén đi ra.
Hiện đang là đêm khuya, trời tối đen một mảnh.
Bốn phương lặng gió, không gian lặng ngắt như tờ.
Ta đứng giữa khu rừng, không biết nên làm thế nào.
Ta chạy tới nấp sau một bụi cây, hi vọng thân thể đang lạnh cóng có thể ấm lên một chút, đột nhiên chân ta giẫm lên cái gì đó, hơi lảo đảo một chút.
Vừa cúi đầu nhìn xuống, một cánh tay người đã không còn chút máu nào. Là một thi thể.
Ta ngồi xuống gạt cây cỏ sang một bên, lập tức kinh sợ, chân tay rụng rời, cả người ngã ra phía sau, hãi hùng cực độ.
Gương mặt bình tĩnh, an nhàn này. Không ngờ được lại là hắn.
Kinh ngạc nhanh chóng qua đi, ta lật người hắn lại, nhìn thấy một vết đâm giữa ngực hắn, đường kính cực nhỏ, máu chảy ra không nhiều lắm, nhưng tim đã ngừng đập.
Là loại kiếm ở đại đô, luôn luôn mảnh mà dài.
Ta gạt sợi tóc trên mặt hắn, nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, tim đột nhiên đau, không nói lên lời.
Hắn còn trẻ, bản tính thẳng thắn cương trực, hào hoa phong nhã, đang là thời điểm đẹp nhất trong đời. Hắn chịu khổ cùng ta trải qua quãng thời gian lưu lạc, nhưng cuối cùng, ngay cả tiếng cười của hắn ta cũng chưa kịp nghe thấy, đã vội ngã xuống tại nơi băng giá hoang sơ này.
Ta không nghĩ tới, trong số người chết lúc thanh xuân cũng có hắn.
Có tiếng chân đi đến phía sau, đến bên ta thì chậm lại, ta biết Hư Hoa đã trở về.
Hắn im lặng, đứng đó chờ ta, nhìn ta dùng cành cây mà cào vào mặt đất.
Ta biết, hắn không giúp ta chính là mong ta dừng lại.
Nhưng hắn không biết chuyện của ta, không hiểu ta là ai, cũng không hiểu Sùng đối với ta quan trọng thế nào, cho dù ta chẳng bao giờ nói qua.
Ta nhìn cành cây yếu ớt trong tay đang đào lên từng vạt đất, tựa như sinh mạng hướng về số phận mà khẩn cầu, cầu mong có thể có một con đường.
Hôm nay, cho dù ta muốn tự tay chôn cất cho hắn, ta cũng không còn đủ sức lực.
Ta cởi áo khoác đắp lên người Sùng, đứng lên.
Hư Hoa như muốn nói gì lại thôi, kéo ta đi, trong chốc lát liền hỏi: “Vì sao không khóc".
“Vẫn chưa đến lúc đáng để ta khóc".
Ta xoay người định đi xuống chân núi, nhưng tay bị hắn giữ lại, “Đừng xuống, dưới đó có rất nhiều người".
“Thế gian đâu đâu cũng là người, có gì phải sợ?"
Ta hờ hững nhìn hắn, “Ta muốn xuống núi đi lấy kiếm"
Hắn thấp giọng nói: “Ngươi không cần phải đi. Ta đi lấy cho ngươi".
Ta cảm thấy mỗi lời hắn nói ra đều chân thật, hắn dẫn ta đi vòng quanh trong rừng, tìm đến một cái hang ở sau núi. Sau đó, hắn chỉ liếc nhìn ta một lần rồi đi khỏi.
Ta ngồi ở cửa sơn động nhìn bầu trời, cảm giác tuyệt vọng lại xâm chiếm thân thể.
Không phải vì ta đã thành chim trong lồng, cũng không phải vì Sùng tử nạn, chỉ vì ta biết, tương lai đang chờ đợi ta ở phía trước không có gì tốt đẹp, chỉ là một mảnh mịt mù.
Khi Hư Hoa trở về, ta từ từ nhắm hai mắt.
Hắn biết ta thực ra chưa ngủ, nhưng vẫn ôm lấy ta đem vào trong sơn động.
Kiếm hắn đã mang tới, đặt vào trong tay ta.
Hắn dùng cỏ dại che phủ sơn động, ngồi ở bên cạnh ta, chỉ đơn giản như vậy.
Ta nghiêng mặt nhìn hắn hồi lâu, hắn cũng nhìn lại ta, không hề trốn tránh.
“Một nhà sư, sao lại biết dùng kiếm?"
———————-
Ta ngụ tại vùng sơn cốc này đã được hơn một năm, cuộc sống an nhàn tự do, chỉ là thỉnh thoảng lại hồi tưởng những tháng ngày xa xỉ phú quý đã qua, giống như một lão nhân hoài niệm.
Bốn tháng ngắn ngủi, Tuyên cùng con gái họ Trương ở nhà bên làm lễ thành thân. Hôn lễ rất đơn giản, chỉ có ta và Sùng làm người nhà cùng hắn đón dâu vào cửa.
Nghi thức hoàng cung uy nghiêm, xa hoa ngày trước vẫn còn in đậm trong tâm trí, ta nghĩ, hôn lễ chốn hoang sơ quá mức qua loa, lại càng thấp kém.
Sùng nói, như vậy cũng tốt, hôn lễ đơn giản nhưng lại hạnh phúc.
Khi hắn nói những lời này, đôi mắt chăm chú nhìn ta, thâm sâu như biển.
Sau khi Tuyên rời đi, ngôi nhà chỉ còn ta và Sùng sinh sống, rất nhiều đêm ta sợ đến không ngủ được, sợ bên ngoài màn che có người làm hại ta.
Nhưng Sùng rốt cuộc không làm vậy, hắn đích thực là chính nhân quân tử, tình cảm của hắn có lẽ là thật lòng.
Mỗi ngày, khi trời chạng vạng, ta đều đi lên Thông Lạc Tự, ta một lòng thành tâm bái Phật dâng hương, nhưng đó là những khi không gặp được Hư Hoa, khi đó trong tâm ta chỉ một mảnh trống rỗng. Nếu hắn ở đó, ta liền đi gặp hắn, hắn không cự tuyệt, có nhiều lúc còn đi tới trước mặt ta, nhìn ta nhưng không nói thêm điều gì, chỉ giúp ta thắp thêm vài nén hương.
Có lẽ là do ta có ảo giác, nhưng ánh mắt hắn hướng về ta càng ngày càng sâu sắc, mà tâm ta từ lâu đã trầm mê trong đó.
Ngày ấy, Sùng từ dưới tán cây gọi ta trở về, ta cũng không ngờ, hắn lại đưa tay ôm lấy ta.
Hắn gọi ta Hoài Cơ. Ta kinh ngạc, vì hắn chưa bao giờ gọi ta như vậy. Hắn nói: “Ngươi đã hơn 20 tuổi, đã đến lúc nên lập gia đình, giúp chồng dạy con".
20 tuổi, đúng là không còn nhỏ, nhưng ta nói với hắn, vẫn chưa đến lúc.
Hắn khe khẽ thở dài, nói, nếu như hắn cầu hôn, liệu ta có bằng lòng lấy hắn hay không.
Ta chợt muốn nói chuyện với Hư Hoa, liền đưa tay tách khỏi hắn, cười nói: “Câu hỏi này, để ta suy nghĩ mấy ngày đã".
Hắn không nản lòng, vẫn cười tươi như trước.
Kỳ thật hắn là một người đàn ông tốt, dáng dấp khôi ngô, một thân kiếm thuật cao cường, tấm lòng chính trực ngay thẳng, lại gắn bó bên người ta hai năm. Đáng tiếc ta không thể lấy thân báo đáp cho hắn.
Ta muốn hắn cho ta bảy ngày.
Tiết trời mới là đầu xuân, khắp nơi gió lạnh quật tới, ta nhìn hắn, dò xét, Sùng hôm nay ngủ rất sâu, vì ta đã đặt dưới giường hắn một ít trầm hương.
Ta từ trên giường nhỏm dậy, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, một thân áo mỏng lao ra khỏi nhà.
Con đường nhỏ ta đi đã thành quen, bước chân vì thế mà vô cùng mau chóng.
Gồ ghề rồi lại bằng phẳng, ta đi cho tới khi nhìn thấy cổng sau Thông Lạc Tự, liếc mặt một cái liền sửng sốt, trong trí nhớ đột nhiên hiện lên ngày mưa hôm ấy, khi ta mang theo cái giỏ lên núi. Lúc này hắn cũng vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, nhìn dưới chân núi, dáng người cao ngất mạnh mẽ, y như cây trúc.
Hắn cảm thấy có người liền quay lại, bốn mắt giao nhau. Ta lai lần nữa suy nghĩ lung tung, lảo đảo ngã xuống lần thứ hại.
Thần sắc hắn có vẻ u sầu, thấy ta bị ngã, sắc mặt hắn liền thay đổi, chậm rãi đi tới bên ta.
“Thế nào lại ngã sấp xuống vậy?". Hắn giơ tay kéo ta dậy, nhíu mày, “Mặc như vậy mà đi ra ngoài đường?".
Biểu tình trên gương mặt hắn thay đổi gần như không thấy được, ta chợt nghĩ chính mình chẳng hề hiểu rõ hắn, không thể nhìn thấu được nét mặt ấy.
Vậy nhưng ta nếu không hỏi, tư tưởng lại càng bất an.
“Ta muốn hỏi người một chuyện".
Trong bóng đêm đôi mắt hắn vẫn sáng rực như sao, “Ngươi nói đi".
“Có người muốn cầu hôn ta, ta … vẫn chưa trả lời hắn, nếu … nếu như ta đáp ứng hắn, ngươi có đến không? Đến uống rượu mừng cho ta …."
Hắn không nói gì, ta ngẩng đầu, nhìn hắn thật lâu vẫn trầm tĩnh. Ta trong lòng cầu mong sắc trời sáng hơn một chút, để hắn có thể thấy sắc mặt của ta.
Thế nhưng … chẳng lẽ hắn không thấy rõ, hay là không hiểu đây?
“Ta không uống rượu, chỉ uống trà".
Ta chăm chăm nhìn hắn thật lâu, cuối cùng nở nụ cười buồn, tự giễu bản thân, gật đầu.
“Vậy ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một chén hỉ trà, một bàn đầy thức ăn chay, ngươi … ngươi chắc chắn phải tới đấy".
Nguyên bản vốn là mơ tưởng, là ta ảo tưởng quá nhiều, còn tự cho rằng có thể tiếp tục kiêu ngạo thêm nữa.
“Uhm, vậy ta …". Ta nghẹn ngào, xoay người tránh mặt hắn, “Đi trả lời cho hắn".
Ta chỉ muốn chạy đi, thoát khỏi tình cảnh khổ sở lúc này. Nhưng tay hắn đột nhiên kéo ta, nắm chặt tay ta, lạnh lẽo, nhưng cũng ấm áp. Chỉ là lần này, ta không kìm được lòng, hô hấp dần khó khăn hơn.
“Ngươi gầy quá, thân thể không tốt, sau này không nên ăn mặc phong phanh như vậy ra ngoài".
Đã vô tâm, vậy cần gì phải làm như vậy?
“Ta biết rồi". Cố sức lui tránh hắn, ta hướng bậc thang bước đi.
“Đừng đi".
Ta tựa như nghe thấy tiếng nói mơ hồ.
Là âm thanh hắn thở dài giữa đêm xuân này sao?
“Đừng đi trả lời hắn".
Lần này ta nghe rõ ràng, không sót một từ. Từng câu từng chữ hắn nói ra vương vất trong tâm ta, thanh âm như gió mát.
Hắn cúi đầu, trìu mến nói nhỏ bên tai, hơi thở hắn phả vào sau gáy, vừa tê vừa ngứa.
Đêm đó, mặt trăng lên giữa trời, ta vẫn nhớ như in, lúc ấy là đêm trăng tròn.
Nhiều năm nay, ta chưa từng chờ, nhưng vào giờ khắc này, ta nguyện ý dành cả đời chỉ chờ đợi một người.
Hư Hoa theo ta xuống núi, cho dù chuyện đã đến mức này, hắn vẫn như trước không cầm tay ta, càng không có dành cho ta một chút tươi cười nào.
Ta nhìn theo hắn rời đi, trong tim tự nhiên dâng lên nỗi mất mát mơ hồ, đang muốn đi, lại nghe thấy hắn nói: “Lần sau đừng ăn mặc phong phanh như vậy".
Ta cười vui vẻ, gật đầu.
Đẩy nhẹ cánh cửa, ta suy nghĩ phải làm sao mới nói rõ với Sùng, nhưng lại không thấy hắn, ta nghĩ hắn có lẽ ra ngoài có việc. Nhưng cho đến tận lúc bình minh, hắn vẫn không quay về, ta ngồi đợi một ngày đêm, vẫn không thấy bóng dáng hắn.
Đêm khuya, ta trèo lên bàn, nhìn lên xà nhà, tìm được kiếm của hắn liền cầm đi.
Ta thầm nghĩ, có thể hắn lại lặng lẽ đi theo ta, theo ta lên núi, nhìn thấy chuyện xảy ra, liền một mình buồn bực mà đi đâu mất.
Từ lúc mặt trời mọc cho đến khi lặn, hắn không hề trở lại, ta linh cảm có điềm không lành.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có thứ gì phóng tới, sượt qua mặt ta, kinh hoàng tột độ, ta cúi đầu trốn tránh, đó là một mũi tên dài, cắm ngập trên cánh cửa. Đuôi tên gắn lông chim nhạn, là vũ khí của kỵ binh đại đô.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng thét khủng khiếp. Đó là nhà của Tuyên, ta bàng hoàng, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trong nháy mắt, một loạt hình ảnh đáng sợ lướt qua tâm trí ta, nhưng chưa kịp làm gì, ta đã bị người nào đó kéo đi, đem trốn vào cánh rừng phía sau nhà.
Ta không ngờ, chính là Hư Hoa.
“Sao ngươi lại tới đây?"
“Mau đi theo ta!"
Hắn chỉ nói vẻn vẹn có một câu, ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
Phía sau tên bắn tới như mưa, loáng thoáng có tiếng người đuổi theo. Hắn đem theo ta chạy tới trốn dưới một khối nham thạch, nhưng chỗ không lớn lắm, chỉ đủ cho một mình ta trốn vào.
“Bất kể thế nào cũng không được lên tiếng, ta sẽ quay lại tìm ngươi".
Hắn cứ như vậy biến mất trong bóng đêm.
Ta kinh hoàng, sững người mất một lúc, tư tưởng hỗn loạn thành một mớ.
Vì sao ta sống an tĩnh lâu như vậy, người kinh đô lại đột nhiên đuổi tới?
Xung quanh ta tiếng chân di chuyển dồn dập, hòa lẫn với tiếng người nói trầm thấp, chẳng bao lâu, đến khi cả người ta đông cứng, những kẻ đó mới đi khỏi, ta mới dám len lén đi ra.
Hiện đang là đêm khuya, trời tối đen một mảnh.
Bốn phương lặng gió, không gian lặng ngắt như tờ.
Ta đứng giữa khu rừng, không biết nên làm thế nào.
Ta chạy tới nấp sau một bụi cây, hi vọng thân thể đang lạnh cóng có thể ấm lên một chút, đột nhiên chân ta giẫm lên cái gì đó, hơi lảo đảo một chút.
Vừa cúi đầu nhìn xuống, một cánh tay người đã không còn chút máu nào. Là một thi thể.
Ta ngồi xuống gạt cây cỏ sang một bên, lập tức kinh sợ, chân tay rụng rời, cả người ngã ra phía sau, hãi hùng cực độ.
Gương mặt bình tĩnh, an nhàn này. Không ngờ được lại là hắn.
Kinh ngạc nhanh chóng qua đi, ta lật người hắn lại, nhìn thấy một vết đâm giữa ngực hắn, đường kính cực nhỏ, máu chảy ra không nhiều lắm, nhưng tim đã ngừng đập.
Là loại kiếm ở đại đô, luôn luôn mảnh mà dài.
Ta gạt sợi tóc trên mặt hắn, nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, tim đột nhiên đau, không nói lên lời.
Hắn còn trẻ, bản tính thẳng thắn cương trực, hào hoa phong nhã, đang là thời điểm đẹp nhất trong đời. Hắn chịu khổ cùng ta trải qua quãng thời gian lưu lạc, nhưng cuối cùng, ngay cả tiếng cười của hắn ta cũng chưa kịp nghe thấy, đã vội ngã xuống tại nơi băng giá hoang sơ này.
Ta không nghĩ tới, trong số người chết lúc thanh xuân cũng có hắn.
Có tiếng chân đi đến phía sau, đến bên ta thì chậm lại, ta biết Hư Hoa đã trở về.
Hắn im lặng, đứng đó chờ ta, nhìn ta dùng cành cây mà cào vào mặt đất.
Ta biết, hắn không giúp ta chính là mong ta dừng lại.
Nhưng hắn không biết chuyện của ta, không hiểu ta là ai, cũng không hiểu Sùng đối với ta quan trọng thế nào, cho dù ta chẳng bao giờ nói qua.
Ta nhìn cành cây yếu ớt trong tay đang đào lên từng vạt đất, tựa như sinh mạng hướng về số phận mà khẩn cầu, cầu mong có thể có một con đường.
Hôm nay, cho dù ta muốn tự tay chôn cất cho hắn, ta cũng không còn đủ sức lực.
Ta cởi áo khoác đắp lên người Sùng, đứng lên.
Hư Hoa như muốn nói gì lại thôi, kéo ta đi, trong chốc lát liền hỏi: “Vì sao không khóc".
“Vẫn chưa đến lúc đáng để ta khóc".
Ta xoay người định đi xuống chân núi, nhưng tay bị hắn giữ lại, “Đừng xuống, dưới đó có rất nhiều người".
“Thế gian đâu đâu cũng là người, có gì phải sợ?"
Ta hờ hững nhìn hắn, “Ta muốn xuống núi đi lấy kiếm"
Hắn thấp giọng nói: “Ngươi không cần phải đi. Ta đi lấy cho ngươi".
Ta cảm thấy mỗi lời hắn nói ra đều chân thật, hắn dẫn ta đi vòng quanh trong rừng, tìm đến một cái hang ở sau núi. Sau đó, hắn chỉ liếc nhìn ta một lần rồi đi khỏi.
Ta ngồi ở cửa sơn động nhìn bầu trời, cảm giác tuyệt vọng lại xâm chiếm thân thể.
Không phải vì ta đã thành chim trong lồng, cũng không phải vì Sùng tử nạn, chỉ vì ta biết, tương lai đang chờ đợi ta ở phía trước không có gì tốt đẹp, chỉ là một mảnh mịt mù.
Khi Hư Hoa trở về, ta từ từ nhắm hai mắt.
Hắn biết ta thực ra chưa ngủ, nhưng vẫn ôm lấy ta đem vào trong sơn động.
Kiếm hắn đã mang tới, đặt vào trong tay ta.
Hắn dùng cỏ dại che phủ sơn động, ngồi ở bên cạnh ta, chỉ đơn giản như vậy.
Ta nghiêng mặt nhìn hắn hồi lâu, hắn cũng nhìn lại ta, không hề trốn tránh.
“Một nhà sư, sao lại biết dùng kiếm?"
Tác giả :
Tam Dương Thổ Phương