HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 84: Lo lắng – Cứu viện
Thời gian các dũng sĩ vào sân đấu trôi qua đã một tiếng, khán giả trên khán đài vẫn thảo luận hưng phấn như trước. Snape bất an nhìn vào khoảng không tối đen, trong lòng y luôn ẩn ẩn dự cảm không rõ ràng. Y thoáng liếc qua Sirius Black bên cạnh, Sirius thoạt nhìn cũng đứng ngồi không yên, bộ dáng rất bất an. Sirius để ý thấy ánh mắt của y, cũng nhìn nhìn lại, hai người đều cảm nhận được cảm giác trong lòng đối phương.
“Ngươi cũng nhận ra…" Sirius chần chờ hỏi.
“Hắn đã xảy ra chuyện… chỉ e rằng…" Snape nói thẳng ra cảm giác bất an trong lòng cả hai.
“Chẳng lẽ…" Sirius vừa định nói gì đó, đã nhìn thấy nơi trung tâm của mê cung, một tia sáng đỏ bắn ra – có dũng sĩ gặp nguy hiểm! Nhóm giáo sư nhanh chóng hướng trung tâm mê cung chạy đến.
Tín hiệu do Viktor Krum phát ra. Nhưng khi nhóm giáo sư chạy đến nơi, chỉ thấy một mình y đứng ở bệ đặt chiếc cúp. Vừa nhìn thấy nhóm giáo sư chạy đến, Viktor Krum chỉ vào bệ nói: “Cúp…"
Trên chiếc bệ trống không – chiếc cúp đã được lấy đi – nhưng… nguyên bản dũng sĩ đạt được đệ nhất danh đã đi đâu?
“Ta đi thông tri Dumbledore!" Giáo sư McGonagall là người đầu tiên có phản ứng, nói xong, nàng liền vội vã chạy ra phía ngoài sân thi đấu.
Snape và Sirius đồng thời trao đổi ánh mắt: Đã có chuyện xảy ra với Harry!
Phát sinh ngoài ý muốn khiến trận đấu không thể không tạm dừng, Dumbledore chờ ba vị giám khảo đi vào trong sân đấu điểm danh các dũng sĩ. Không nằm ngoài dự đoán của Snape: chỉ có Harry là không thấy!
Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng, Dumbledore nghiên cứu cái bệ kia một chút, rồi kết luận: “Chiếc cúp đã bị biến thành ‘Khóa – cảng’, Harry là người đầu tiên đoạt được cúp, rõ ràng đã bị mang đi…"
“A!" Ludo Bagman bối rối, “Kia…"
Trong lòng Snape càng ngày càng bất an, tuy rằng y biết được kế hoạch của Harry là thập phần hoàn mỹ, nhưng… chung quy y vẫn có cảm giác nhất định đã có chuyện xảy ra ngoài ý muốn với Harry. Chẳng lẽ…
“Hay là Harry bị Thực Tử đồ mang đi…" Sirius thấp giọng hỏi.
“Chỉ e là…" Snape nghĩ nghĩ, “Ta nghĩ biện pháp mang hắn trở về, bằng không…"
“Nhưng ngươi biết hắn ở đâu không?" Sirius sốt ruột hỏi.
“Ta sẽ có cách." Snape nói, “Ngươi nghĩ cách trấn tĩnh những người khác, ta cam đoan với ngươi, đêm nay ta nhất định mang Harry an toàn trở về."
Tiếp theo, y ôm cổ tay trái, vẻ mặt lộ ra thần sắc thống khổ, bước đến cạnh Dumbledore, thấp giọng nói: “Dumbledore… dấu hiệu của ta…"
Dumbledore ngạc nhiên quay đầu lại nhìn: “Ngươi muốn nói…"
“Ân, chỉ e rằng ta phải đi, người kia đang gọi chúng ta về…" Snape thấp giọng nói.
“Ngươi đi đi, nhớ mang tin tức về." trong mắt Dumbledore tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, “Bảo trọng, Severus…"
Snape gật gật đầu, bước nhanh ly khai. Vừa ra khỏi tòa lâu đài, y liền vội vàng ảo ảnh di chuyển – địa điểm chính là… khu mộ của gia tộc Riddle!
***** Ta là giáo sư – anh hùng cứu mỹ nhân phân cách tuyến *****
“Đã đến thời điểm kết thúc." Voldermort nhìn Harry nửa quỳ trên đất, bị bùa Tra tấn liên tiếp đánh trúng đau đớn đến không thể chịu nổi, nhưng trước sau hắn vẫn không ngã xuống. Voldermort cười lạnh giơ ma trượng lên: “Tái kiến, Harry Potter… Avada…"
Một mũi tên nhỏ từ cổ tay Harry bắn ra, hướng thẳng đến ánh sáng xanh lè kia! Cùng lúc đó “ζψ!", một ngọn lửa màu đen hình xoắn ốc từ trong khoảng không xuất hiện, cố gắng đánh lùi thần chú đoạt mạng của Voldermort. Voldermort bị ngọn lửa lớn kia khiến y phải lùi lại mấy bước.
Snape vừa nhìn thấy Voldermort sử dụng thần chú đoạt mạng hướng nơi xung yếu của Harry mà tấn công, cảm thấy sợ đến mức tim nhảy vọt ra! Vội vàng ra tay ngăn cản, thân thủ đem Harry ôm vào trong lòng: “Không có việc gì đi?"
Harry cũng sợ đến mức không nhẹ, hắn nguyên bản cho rằng mình sẽ chết ở đây, hoàn hảo… hắn còn đeo vòng tay kia, còn thể ra một đòn, hơn nữa Snape cư nhiên cũng chạy đến… hắn nắm chặt trường bào của Snape, thân mình không ngừng run rẩy, ngay cả nói cũng không nói được.
“Severus… Snape?" Voldermort hơi hơi nheo mắt lại, “Người hầu trung thành nhất của ta trước đây… Xem ra ngươi đã phản bội lòng trung thành của ngươi a…"
Snape cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng đánh giá Voldermort. Tuy rằng đã từng nhìn qua bộ dáng Voldermort khi sống lại trong quá khứ của Harry, nhưng… từ thực tế mà nhìn… bộ dáng của y hiện tại… thập phần dọa người…
Trong đám Thực Tử đồ có kẻ lên tiếng: “Snape, ngươi là đồ phản bội!"
“Ngươi phản bội chủ nhân!"
“Giết y!"
“Giết tên phản bội!"
“Nghe đi, người đầy tớ của ta… nghe từng tiếng kêu của đồng bạn ngươi…"
*** Ta là bị mất một đoạn phân cách tuyến(*) ***
Snape thật sự không dám tưởng tượng đến tình cảnh kia…
“Giáo sư…" Harry cảm thấy nơi cổ mình có chút cảm giác ươn ướt, y… khóc? “Vì cái gì… Phải lo lắng cho ta?" Hắn thì thầm hỏi.
“Ân?" Snape ngẩng đầu lên nhìn hắn (Harry: thực đáng tiếc, y vừa rồi rõ ràng còn khóc, như thế nào đã nhanh như vậy lau hết nước mắt), trong đôi mắt đen mang theo sự tức giận, “Ta lo lắng cho ngươi! Nhớ ngươi! Muốn an ủi ngươi, chiếu cố ngươi! Ngươi nói, đây là vì cái gì? Harry Potter, trong đầu của ngươi nhét đầy cái gì vậy hả? Cỏ khô sao?" (Kirei: Tỏ tình mà sao hung dữ vậy?)
“Nhưng…" Harry nhìn y, trong đôi mắt xanh biếc tràn ngập mê man, “Người ngươi yêu không phải là mẫu thân của ta sao? Ngươi không phải vì đôi mắt xanh này…"
“Cho dù ta thế nào cũng không đem Lily và ngươi trộn lẫn vào nhau!" Snape quát, “Ngươi sao có thể cho rằng… chết tiệt, ngươi vẫn luôn cho rằng ta…"
“Nhưng…" Harry do dự nói, “Lần kia… chính là ngươi đã kêu tên mẫu thân ta…"
“Lần kia?" Snape nhíu mày, y như thế nào lại không nhớ rõ chuyện này.
“Chính là… ngươi… ân, vào buổi tối Giáng sinh kia…" Harry nói, “Ngươi luôn miệng gọi tên mẫu thân ta…"
“Đó là…" Snape nhất thời cảm thấy không biết nên khóc hay cười, thời gian qua hắn luôn trốn tránh mính là vì lý do này. “Chết tiệt! Vì ta thích ngươi, ta cảm thấy rất có lỗi với Lily! Ta cảm thấy… nàng là hảo bằng hữu của, ta lại đối với con trai của nàng có cảm tình… Ta… chính là hổ thẹn!"
“Nhưng thần hộ mệnh của ngươi không phải là…" Harry lại đưa ra một dị nghị.
“Thần hộ mệnh của ta?" Sắc mặt Snape trở nên kỳ quái, “Về chuyện này…" Y ho khan một tiếng, rút ma trượng ra, “Kỳ thật… kia… Expecto Patronum!"
Giữa đêm hè, những làn gió ấm áp khẽ lướt qua, mang theo hương hoa hồng từ xa đến, lay nhẹ vạt trường bào đơn bạc của hai người, cuốn lấy nhau, giao hòa lẫn nhau. Những ngôi sao trên trời lóe sáng, chiếu ngược xuống mặt hồ đen tuyền, giống như cả bầu trời đầy sao đều chìm trong hồ. Trên mặt hồ rực rỡ mỹ lệ, một tiểu hồ bạch sắc vui vẻ nhảy ra, nó vẫy cái đuôi to xù, thân mình nho nhỏ, trên trán nó còn có một dấu hiệu hình tia chớp tinh tế. Tiểu hồ ly linh hoạt chạy trên mặt hồ, sau đó nhảy đến trước mặt Harry, dùng một đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn hắn.
“Này… đây là…" Harry kinh ngạc mở to mắt, hắn chậm rãi vươn tay, tiểu hồ ly liền tiến đến ngửi ngửi tay hắn, sau đó tiêu thất.
“Thấy chưa?" Snape nói bên tai hắn, “Tiểu hồ ly của ta, ngươi là tiểu hồ ly chỉ biết nghi thần nghi quỷ."
“Ta mới không có a" Harry vểnh miệng, “Là ngươi không nói rõ ràng…"
“Có xem qua một quyển sách cổ tích Muggle chưa?" Snape ôm lấy hắn, nói, “Ta vẫn nhớ rõ truyện kia Lily đã từng cho ta xem, là chuyện cổ về tiểu vương tử thuần phục (thuần hóa) tiểu hồ ly… Ta không thể không thừa nhận, ngươi thật sự thuần phục ta, tiểu hồ ly của ta…" Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt Harry, nhẹ nhàng, ấm áp hôn lên mi tâm hắn, lên chóp mũi, cuối cùng, cuối cùng tiến đến đôi môi từ sau đêm say rượu cũng chưa từng hôn qua.
Nơi đây, dưới bầu trời đầy sao sáng rực, nơi đây, dưới làn gió ấm áp của đêm hè, hai người hôn nhau, cảm thụ hơi thở ấm áp bao trùm xung quanh. Không biết ai là người mở đôi môi trước, cũng không biết ai là người thả lỏng nha quan, càng không biết đầu lưỡi của ai, trơn nhẵn trượt vào miệng đối phương trước. Bọn họ gắt gao ôm lấy đối phương, say sưa hôn nhau, sau một thời gian quá dài so với từ khi họ sinh ra đến nay, đều không thể quên được.
“Ngươi cũng thuần phục ta, My Half Blood Prince." Harry nhẹ giọng đáp bên tai Snape, có chút ngượng ngùng dụi đầu vào trong lòng y.
——————-
(*): Chỗ này trong bản raw bị trùng, mất 1 khúc, nên không biết giáo sư Snape đã cứu Harry như thế nào, ta cũng đã cố gắng đi kiếm nhưng hầu như bản nào cũng bị như vậy. Còn trên paipaxt thì bị khóa, gửi tin nhắn mới cho đọc. Mọi người thông cảm nhé.
“Ngươi cũng nhận ra…" Sirius chần chờ hỏi.
“Hắn đã xảy ra chuyện… chỉ e rằng…" Snape nói thẳng ra cảm giác bất an trong lòng cả hai.
“Chẳng lẽ…" Sirius vừa định nói gì đó, đã nhìn thấy nơi trung tâm của mê cung, một tia sáng đỏ bắn ra – có dũng sĩ gặp nguy hiểm! Nhóm giáo sư nhanh chóng hướng trung tâm mê cung chạy đến.
Tín hiệu do Viktor Krum phát ra. Nhưng khi nhóm giáo sư chạy đến nơi, chỉ thấy một mình y đứng ở bệ đặt chiếc cúp. Vừa nhìn thấy nhóm giáo sư chạy đến, Viktor Krum chỉ vào bệ nói: “Cúp…"
Trên chiếc bệ trống không – chiếc cúp đã được lấy đi – nhưng… nguyên bản dũng sĩ đạt được đệ nhất danh đã đi đâu?
“Ta đi thông tri Dumbledore!" Giáo sư McGonagall là người đầu tiên có phản ứng, nói xong, nàng liền vội vã chạy ra phía ngoài sân thi đấu.
Snape và Sirius đồng thời trao đổi ánh mắt: Đã có chuyện xảy ra với Harry!
Phát sinh ngoài ý muốn khiến trận đấu không thể không tạm dừng, Dumbledore chờ ba vị giám khảo đi vào trong sân đấu điểm danh các dũng sĩ. Không nằm ngoài dự đoán của Snape: chỉ có Harry là không thấy!
Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng, Dumbledore nghiên cứu cái bệ kia một chút, rồi kết luận: “Chiếc cúp đã bị biến thành ‘Khóa – cảng’, Harry là người đầu tiên đoạt được cúp, rõ ràng đã bị mang đi…"
“A!" Ludo Bagman bối rối, “Kia…"
Trong lòng Snape càng ngày càng bất an, tuy rằng y biết được kế hoạch của Harry là thập phần hoàn mỹ, nhưng… chung quy y vẫn có cảm giác nhất định đã có chuyện xảy ra ngoài ý muốn với Harry. Chẳng lẽ…
“Hay là Harry bị Thực Tử đồ mang đi…" Sirius thấp giọng hỏi.
“Chỉ e là…" Snape nghĩ nghĩ, “Ta nghĩ biện pháp mang hắn trở về, bằng không…"
“Nhưng ngươi biết hắn ở đâu không?" Sirius sốt ruột hỏi.
“Ta sẽ có cách." Snape nói, “Ngươi nghĩ cách trấn tĩnh những người khác, ta cam đoan với ngươi, đêm nay ta nhất định mang Harry an toàn trở về."
Tiếp theo, y ôm cổ tay trái, vẻ mặt lộ ra thần sắc thống khổ, bước đến cạnh Dumbledore, thấp giọng nói: “Dumbledore… dấu hiệu của ta…"
Dumbledore ngạc nhiên quay đầu lại nhìn: “Ngươi muốn nói…"
“Ân, chỉ e rằng ta phải đi, người kia đang gọi chúng ta về…" Snape thấp giọng nói.
“Ngươi đi đi, nhớ mang tin tức về." trong mắt Dumbledore tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, “Bảo trọng, Severus…"
Snape gật gật đầu, bước nhanh ly khai. Vừa ra khỏi tòa lâu đài, y liền vội vàng ảo ảnh di chuyển – địa điểm chính là… khu mộ của gia tộc Riddle!
***** Ta là giáo sư – anh hùng cứu mỹ nhân phân cách tuyến *****
“Đã đến thời điểm kết thúc." Voldermort nhìn Harry nửa quỳ trên đất, bị bùa Tra tấn liên tiếp đánh trúng đau đớn đến không thể chịu nổi, nhưng trước sau hắn vẫn không ngã xuống. Voldermort cười lạnh giơ ma trượng lên: “Tái kiến, Harry Potter… Avada…"
Một mũi tên nhỏ từ cổ tay Harry bắn ra, hướng thẳng đến ánh sáng xanh lè kia! Cùng lúc đó “ζψ!", một ngọn lửa màu đen hình xoắn ốc từ trong khoảng không xuất hiện, cố gắng đánh lùi thần chú đoạt mạng của Voldermort. Voldermort bị ngọn lửa lớn kia khiến y phải lùi lại mấy bước.
Snape vừa nhìn thấy Voldermort sử dụng thần chú đoạt mạng hướng nơi xung yếu của Harry mà tấn công, cảm thấy sợ đến mức tim nhảy vọt ra! Vội vàng ra tay ngăn cản, thân thủ đem Harry ôm vào trong lòng: “Không có việc gì đi?"
Harry cũng sợ đến mức không nhẹ, hắn nguyên bản cho rằng mình sẽ chết ở đây, hoàn hảo… hắn còn đeo vòng tay kia, còn thể ra một đòn, hơn nữa Snape cư nhiên cũng chạy đến… hắn nắm chặt trường bào của Snape, thân mình không ngừng run rẩy, ngay cả nói cũng không nói được.
“Severus… Snape?" Voldermort hơi hơi nheo mắt lại, “Người hầu trung thành nhất của ta trước đây… Xem ra ngươi đã phản bội lòng trung thành của ngươi a…"
Snape cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng đánh giá Voldermort. Tuy rằng đã từng nhìn qua bộ dáng Voldermort khi sống lại trong quá khứ của Harry, nhưng… từ thực tế mà nhìn… bộ dáng của y hiện tại… thập phần dọa người…
Trong đám Thực Tử đồ có kẻ lên tiếng: “Snape, ngươi là đồ phản bội!"
“Ngươi phản bội chủ nhân!"
“Giết y!"
“Giết tên phản bội!"
“Nghe đi, người đầy tớ của ta… nghe từng tiếng kêu của đồng bạn ngươi…"
*** Ta là bị mất một đoạn phân cách tuyến(*) ***
Snape thật sự không dám tưởng tượng đến tình cảnh kia…
“Giáo sư…" Harry cảm thấy nơi cổ mình có chút cảm giác ươn ướt, y… khóc? “Vì cái gì… Phải lo lắng cho ta?" Hắn thì thầm hỏi.
“Ân?" Snape ngẩng đầu lên nhìn hắn (Harry: thực đáng tiếc, y vừa rồi rõ ràng còn khóc, như thế nào đã nhanh như vậy lau hết nước mắt), trong đôi mắt đen mang theo sự tức giận, “Ta lo lắng cho ngươi! Nhớ ngươi! Muốn an ủi ngươi, chiếu cố ngươi! Ngươi nói, đây là vì cái gì? Harry Potter, trong đầu của ngươi nhét đầy cái gì vậy hả? Cỏ khô sao?" (Kirei: Tỏ tình mà sao hung dữ vậy?)
“Nhưng…" Harry nhìn y, trong đôi mắt xanh biếc tràn ngập mê man, “Người ngươi yêu không phải là mẫu thân của ta sao? Ngươi không phải vì đôi mắt xanh này…"
“Cho dù ta thế nào cũng không đem Lily và ngươi trộn lẫn vào nhau!" Snape quát, “Ngươi sao có thể cho rằng… chết tiệt, ngươi vẫn luôn cho rằng ta…"
“Nhưng…" Harry do dự nói, “Lần kia… chính là ngươi đã kêu tên mẫu thân ta…"
“Lần kia?" Snape nhíu mày, y như thế nào lại không nhớ rõ chuyện này.
“Chính là… ngươi… ân, vào buổi tối Giáng sinh kia…" Harry nói, “Ngươi luôn miệng gọi tên mẫu thân ta…"
“Đó là…" Snape nhất thời cảm thấy không biết nên khóc hay cười, thời gian qua hắn luôn trốn tránh mính là vì lý do này. “Chết tiệt! Vì ta thích ngươi, ta cảm thấy rất có lỗi với Lily! Ta cảm thấy… nàng là hảo bằng hữu của, ta lại đối với con trai của nàng có cảm tình… Ta… chính là hổ thẹn!"
“Nhưng thần hộ mệnh của ngươi không phải là…" Harry lại đưa ra một dị nghị.
“Thần hộ mệnh của ta?" Sắc mặt Snape trở nên kỳ quái, “Về chuyện này…" Y ho khan một tiếng, rút ma trượng ra, “Kỳ thật… kia… Expecto Patronum!"
Giữa đêm hè, những làn gió ấm áp khẽ lướt qua, mang theo hương hoa hồng từ xa đến, lay nhẹ vạt trường bào đơn bạc của hai người, cuốn lấy nhau, giao hòa lẫn nhau. Những ngôi sao trên trời lóe sáng, chiếu ngược xuống mặt hồ đen tuyền, giống như cả bầu trời đầy sao đều chìm trong hồ. Trên mặt hồ rực rỡ mỹ lệ, một tiểu hồ bạch sắc vui vẻ nhảy ra, nó vẫy cái đuôi to xù, thân mình nho nhỏ, trên trán nó còn có một dấu hiệu hình tia chớp tinh tế. Tiểu hồ ly linh hoạt chạy trên mặt hồ, sau đó nhảy đến trước mặt Harry, dùng một đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn hắn.
“Này… đây là…" Harry kinh ngạc mở to mắt, hắn chậm rãi vươn tay, tiểu hồ ly liền tiến đến ngửi ngửi tay hắn, sau đó tiêu thất.
“Thấy chưa?" Snape nói bên tai hắn, “Tiểu hồ ly của ta, ngươi là tiểu hồ ly chỉ biết nghi thần nghi quỷ."
“Ta mới không có a" Harry vểnh miệng, “Là ngươi không nói rõ ràng…"
“Có xem qua một quyển sách cổ tích Muggle chưa?" Snape ôm lấy hắn, nói, “Ta vẫn nhớ rõ truyện kia Lily đã từng cho ta xem, là chuyện cổ về tiểu vương tử thuần phục (thuần hóa) tiểu hồ ly… Ta không thể không thừa nhận, ngươi thật sự thuần phục ta, tiểu hồ ly của ta…" Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt Harry, nhẹ nhàng, ấm áp hôn lên mi tâm hắn, lên chóp mũi, cuối cùng, cuối cùng tiến đến đôi môi từ sau đêm say rượu cũng chưa từng hôn qua.
Nơi đây, dưới bầu trời đầy sao sáng rực, nơi đây, dưới làn gió ấm áp của đêm hè, hai người hôn nhau, cảm thụ hơi thở ấm áp bao trùm xung quanh. Không biết ai là người mở đôi môi trước, cũng không biết ai là người thả lỏng nha quan, càng không biết đầu lưỡi của ai, trơn nhẵn trượt vào miệng đối phương trước. Bọn họ gắt gao ôm lấy đối phương, say sưa hôn nhau, sau một thời gian quá dài so với từ khi họ sinh ra đến nay, đều không thể quên được.
“Ngươi cũng thuần phục ta, My Half Blood Prince." Harry nhẹ giọng đáp bên tai Snape, có chút ngượng ngùng dụi đầu vào trong lòng y.
——————-
(*): Chỗ này trong bản raw bị trùng, mất 1 khúc, nên không biết giáo sư Snape đã cứu Harry như thế nào, ta cũng đã cố gắng đi kiếm nhưng hầu như bản nào cũng bị như vậy. Còn trên paipaxt thì bị khóa, gửi tin nhắn mới cho đọc. Mọi người thông cảm nhé.
Tác giả :
Ba Vòng Tròn