HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 47: Áy náy – Tẩy trừ
Snape cảm thấy mình đã có mình có một giấc mơ thập phần kiều diễm, toàn thân giống như được ngâm trong dòng nước ấm áp thoải mái, nhưng không biết vì sao, trong giấc mơ lại dẫn theo một chút bi thương nhàn nhạt. Ý thức của y dần dần thanh tỉnh, nhận ra được mặt đất bên dưới lạnh như băng, mình.. như thế nào lại nằm trên đất? Nga, đúng rồi, tối hôm qua y uống rất nhiều rượu.
Bên cạnh… hình như có một người.. Người? Snape mở mắt ra, đầu váng mắt hoa từ trên đất ngồi dậy, nắng sớm chiếu xuyên qua bức rèm cửa màu đen, khiến y thấy rõ tình huống trong phòng (đừng hỏi ta vì sao đèn lại tắt, là cảnh tượng đòi hỏi) Harry toàn thân xích lõa nằm trên đất (Vòng: ta thật sự không muốn dùng từ tầm thường tệ hại như ‘Búp bê rách nát’ để hình dung), sắc mắt tái nhợt, trên da thịt trắng nõn tràn ngập những hôn ngân xanh xanh tím tím, là dấu răng, trên mặt đất bên dưới còn vương đầy máu đỏ sẫm cùng bạch trọc dịch thể.
Ta… đã làm cái gì? Snape kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tình cảnh trước mắt, ta như thế nào có thể đối Harry làm ra loại sự tình này. Ta… cường bạo hắn. Đáng chết! Ta như thế nào có thể… Một cơn đau lòng ập đến, theo sau đó là sự hối hận sâu sắc, chính mình đã hủy hoại hắn! Hắn là người thanh khiết như vậy, vẫn còn là một hài tử… Bởi vì hôm qua uống quá nhiều, mình gần như người điên giữ chặt lấy hắn! Mình đã khinh khi hắn, hắn tôn trọng mình như một trưởng bối, nhưng mình lại… Ta thật sự là một hỗn đản chết tiệt!
Snape áy náy vươn tay ra, vuốt ve gương mặt Harry, hắn rõ ràng có đủ khả năng né tránh mình, vì sao lại không tránh? Độ ấm cơ thể chạm vào đầu ngón tay khiến y cả kinh, hắn đang phát sốt! Snape vội vàng ôm lấy hắn, bước đến phòng tắm. Nhất định tối hôm qua mình đã… hơn nữa, hắn lại ngủ trên đất cả đêm, bị cảm lạnh. Hiện tại, nhất định phải tẩy trừ cho hắn một chút, mới uống thuốc được.
Làm mấy bùa vô âm vô trượng, bồn tắm biến lớn thêm, nước ấm chảy vào, Snape vội vàng cởi quần áo (chết tiệt, mình cư nhiên ngay cả quần áo cũng chưa thoát hết), ôm Harry tiến vào trong nước. Vừa tiếp xúc đến nước ấm, vết thương bị kích thích khiến Harry ngay lập tức giãy dụa, Snape gắt gao ôm lấy hắn, an ủi: “Ngoan, không có việc gì, chỉ một chút thôi… Đừng cử động…", một bên vuốt vuốt lưng hắn. Dưới sự trấn an của y, Harry dần dần bình tĩnh lại.
Snape cẩn thận tẩy trừ dấu vết trên người hắn, càng tẩy càng cảm thấy bản thân mình đêm hôm qua còn không bằng cầm thú. Lúc này, y để ý đến hình xăm trên vai Harry, đóa hoa không biết tên, yêu diễm nở rộ trên vai thiếu niên, sau lưng tựa hồ cũng có. Snape từ phía sau ôm lấy Harry, ngay sau đó liền thấy được Mạn Châu Sa Hoa.
Tuyệt đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của y, đỏ đen quấn lấy nhau, trên tấm lưng trắng nõn đóa hoa đỏ tươi hoa mỹ nở rộ. Snape nhịn không được chạm lên cánh hoa, đẹp đến nỗi khiến người ta… có cảm giác nhịn không được mà nổi lên dục vọng… muốn… xé rách hắn, giữ chặt hắn… Chết tiệt, ta lại muốn cái gì nữa. Snape thật muốn hung hăng cho mình vài cái tát. Y thở dài, hướng tay về phía mật huyệt của Harry ấn vào. Y biết, chỗ đó nhất định phải được rửa sạch, nhưng… nhớ đến đêm hôm qua…
Ngón tay ở ngay lối vào chạm nhẹ dò xét một chút, chỉ cảm thấy nhiệt độ có điểm cao, xem ra bị thương không nhẹ. Snape khẽ cắn môi, đẩy ngón tay vào. Ngón tay tiến vào cũng không quá khó khăn, hiển nhiên là do tối hôm qua làm rất nhiều lần, bên trong vẫn còn dính một chút dịch, lại cong ngón tay lại, tạo thành một khe nhỏ, khiến chất dịch mà trắng đỏ chảy ra, móng tay nhẹ nhàng cào chất dịch còn sót lại trên thành nội bích. Hoàn hảo, bên trong không bị thương quá nặng, nhưng bên ngoài bị xé rách. Thiếu niên trong lòng lại giãy dụa, chắc là do vô cùng đau đớn, Snape phải gắt gao đè hắn lại, không ngừng an ủi: “Một chút nữa là tốt rồi, ngoan…"
Tiểu huyệt của Harry vùng vẫy co rút lại một chút, Snape cảm thấy bề mặt nơi đó vừa nóng lại vừa mềm mại mà hút lấy ngón tay mình, ‘Ông’ một tiếng ý nghĩ nhất thời nóng lên. Thiếu niên xinh đẹp trong lòng cọ vào ngực y, lại nhớ đến mình đêm hôm qua đem hắn đặt dưới thân như thế nào, tung hoành ngang dọc… Y cảm thấy hạ thân căng thẳng, chết tiệt, tiểu quỷ này căn bản là một yêu tinh!
Snape áp chế dục vọng trong lòng, tự nhắc mình phải trấn tĩnh, trấn tĩnh, tiếp tục tẩy rửa…
“Severus…" Sau khi bị lăn qua lăn lại vài cái, Harry dần dần thanh tỉnh, phát hiện mình đang nằm trong lòng Snape.
“…" Snape giật mình, mình đêm hôm qua nhất thời đầu óc không tỉnh táo đối hắn làm ra chuyện kia, hơn nữa tư thế hiện tại của hai người (ngón tay của giáo sư vẫn còn tại nơi đó của tiểu H), y nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.
“Severus, ngươi có khỏe không?" Harry thấy đối phương cứng đờ, cũng không động đậy gì, “Ngươi… không có việc gì đi?"
Lời này như thế nào nghe ra cũng nên là ta phải nói với ngươi đi? Snape trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào, sau một lúc lâu, y cuối cùng cũng lên tiếng: “…Ngươi sao rồi?"
“Hoàn hảo…" Harry nói, “Ngươi hôm qua uống rất nhiều rượu, rốt cuộc là bị sao vậy?"
“Chỉ là có một số chuyện nghĩ không ra." Snape nói cho có, móng tay cạo thành nội bích, khiến Harry khẽ kêu một tiếng, ôm lấy lưng y.
Động tác Snape thật nhẹ, do dự nói: “Đêm qua… Ta thật xin lỗi…" Y cảm thấy câu giải thích của mình thật vô nghĩa, vô lực.
“Severus chính là tâm tình không tốt, ta… không sao…" Harry nói, để tâm ta ích kỷ một chút đi, lợi dụng sự áy náy của ngươi, để ta… được gần ngươi thêm một chút, khiến ngươi càng thêm áy náy một chút…
Snape nhất thời nói gì cũng không được, đứa nhỏ này thiện lương như thế (Vòng: hắn thiện lương? Giáo sư, ngài tiêu đời rồi…), mình…
“Severus? “ Harry lại kêu hắn.
“Cái gì?" Snape lấy lại tinh thần.
“Ân… Ngươi tẩy xong chưa? Ngươi… có thể rút ngón tay ra được không? Ân, không được thoải mái cho lắm…" Harry thật sự chịu không nổi.
“A! Hảo, xin lỗi…" Snape vội vàng rút ngón tay ra, nhưng bởi mặt sau của Harry quá chặt, ngón tay khi rút ra phát ra một tiếng ‘Ba’ không nhỏ. Hai người nhất thời xấu hổ đến không biết nói gì.
“Không phải cần phải thoa dược sao?" Harry nhắc y, Snape hiểu được, phủ thêm trường bào (cũng đừng hỏi vì sao trường bào tới như thế nào, coi như thần chú Triệu hồi đi), vươn tay đem Harry ôm ra khỏi bồn tắm, mang đến đặt lên giường. Sau đó, đến tủ thuốc lấy ra mấy bình dược, ngồi xuống cạnh giường.
“Này, còn cái này… Ân, uống thuốc." Snape đưa mấy bình dược cho hắn, Harry mở nút ra, chần chờ một lúc, vẫn là uống cạn hết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết lại, cái này thật sự là quá khó uống
“Khụ, còn cái này… thoa ngoài da… nơi đó của ngươi, khụ khụ…" Snape xấu hổ giải thích, “Cho nên… ngươi phải nằm sấp xuống…"
“Nga, hảo." Harry nghe lời nằm sấp xuống.
Ngươi nghe lời như vậy để làm gì! Snape có chút run rẩy mà nhìn thiếu niên xích lõa đang ghé vào trên giường, tăng thêm sự yêu diễm của đóa hoa trên lưng trắng nõn, mạc danh quyến rũ người khác.
Không nên nhìn, không nên nhìn… Snape tự nhắc trong lòng, mạnh mẽ khiến ánh mắt dời đi, đôi chân thon dài trơn bóng nửa cong nửa duỗi, không khỏi nhớ đến đêm qua chân của hắn quấn quanh eo của mình như thế nào, tuy rằng y không nhớ rõ lắm quá trình, nhưng tưởng tượng một chút…
Chết tiệt! Không được nhớ, không được nhớ… Ánh mắt đi chuyển lên trên, đúng, thoa thuốc! Ngón tay dừng lại trên kiều đồn của Harry, xúc cảm không tồi. Chết tiệt! Muốn cái gì a! Tách hai cánh mông ra, tiểu huyệt bởi sự kích thích đêm qua vẫn chưa khép chặt lại, chung quanh đã muốn sưng đỏ, lộ ra cánh hoa đỏ tươi mê hoặc. Ngón trỏ quết một ít thuốc bôi màu trắng, tham nhập.
Thực chặt, ngón tay vừa tiến vào, tràng đạo liền gắt gao mà bao lấy ngón tay, mang theo tràng bích cực nóng chặt chẽ hút lấy ngón tay y. Đáng chết, Snape cảm thấy dục hỏa lại lần nữa nổi lên, tiểu yêu tinh chết tiệt! Hắn chậm rãi chuyển động ngón tay, đem thuốc bôi thoa đều lên tràng bích, ngón tay lại tham nhập lần nữa, không biết chạm phải cái gì, khiến toàn thân Harry bỗng nhiên run lên, “A " khẽ kêu một tiếng. Tiếng kêu này mang theo vài phần mị ý, Snape nghe được khiến toàn thân nóng lên, âm thầm nhéo đùi y một cái, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Thượng xong dược, Snape kéo tấm chăn đắp lên người Harry, sờ sờ mái tóc đen mềm mại của hắn, hỏi: “Tốt hơn được một chút không?"
Harry gật gật đầu, nhìn hắn: “Severus, đêm hôm qua… ngươi bây giờ không có việc gì đi?"
Hắn không muốn hỏi quá nhiều về chuyện riêng tư của y.
Snape không trả lời, hỏi lại: “Vì sao không phản kháng?", y biết rõ năng lực của hắn, hoàn toàn có thể đánh mình bất tỉnh.
“Không vì cái gì." Thế nhưng Harry lại thản nhiên trả lời, “Ngươi hiện tại đã trút ra hết, không có việc gì thì không cần hỏi nữa."
“Nhưng…"
“Ngươi sẽ không muốn biết nguyên nhân." Một câu ngăn chặn câu hỏi tiếp theo của y, Snape cũng không hỏi nữa, sau đó, y đứng dậy ra ngoài mang ly sữa đưa cho hắn: “Ngươi mấy ngày này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, uống ly sữa trước đi."
Harry nhận cái ly, từng chút từng chút mà uống, đôi mắt xanh biếc thỉnh thoảng liếc nhìn y một cái, uống xong, hắn buông cái ly: “Có thể mang quần áo đến cho ta không? Ta phải trở về."
“Trở về? Nhưng ngươi hiện tại đang trong tình trạng này… không được, ngươi không thể quay về."
“Nhưng, nếu ta không quay về, Sirius bọn họ sẽ lo lắng, y nếu phát hiện ta không ở nhà…"
“Ngươi hiện tại quay về muộn thì cũng đã muộn, con chó ngu ngốc kia nói không chừng đã phá hiện ra ngươi mất tích."
“Không sao, ta có Khí cụ hoán đổi thời gian." Harry nhớ đến món đồ kia.
“Vậy ngươi có thêm lý do để không quay về." Một câu phản bác Harry cũng không có để nói, đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Lúc này Snape mới nghĩ đến một chuyện: “Ngươi đêm hôm qua… tìm ta có việc gì?" Hắn như thế nào lại nửa đêm chạy đến tìm mình.
“Ngươi mấy ngày trước không thèm để ý đến ta, ta nghĩ ngươi la đang có chuyện nghĩ không ra, cho nên… ta muốn đến cùng ngươi tâm sự, nhân tiện mang quà Giáng Sinh đến tặng cho ngươi,"
“Quà Giáng Sinh?" Snape không biết phải nói gì hơn, nguyên lai… hắn cũng không quên mình, còn thực sự lo lắng cho mình. “Vậy… quà tặng đâu a?"
“Vẫn còn trong túi trường bào của ta." Harry nhớ tới chai dầu gội đầu kia.
“Ta đi lấy." Snape đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Vài phút sau, y sắc mắt cổ quái bước vào phòng, trên tay cầm theo chai dầu gội đầu, “Quà của ngươi… là cái này?" Tóc trên đầu y là có chút nhờn, nhưng cũng không đến mức tặng cho y để y tắm đến lụt lội luôn đi.
“Lão bản nói hiệu quả rất tốt! Ngươi mau… thử đi?" Harry ngượng ngùng nói.
Snape nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, ý nghĩ nóng lên, ma xui quỷ khiến sao lại trả lời với hắn: “Được rồi, ta liền thử xem."
Bên cạnh… hình như có một người.. Người? Snape mở mắt ra, đầu váng mắt hoa từ trên đất ngồi dậy, nắng sớm chiếu xuyên qua bức rèm cửa màu đen, khiến y thấy rõ tình huống trong phòng (đừng hỏi ta vì sao đèn lại tắt, là cảnh tượng đòi hỏi) Harry toàn thân xích lõa nằm trên đất (Vòng: ta thật sự không muốn dùng từ tầm thường tệ hại như ‘Búp bê rách nát’ để hình dung), sắc mắt tái nhợt, trên da thịt trắng nõn tràn ngập những hôn ngân xanh xanh tím tím, là dấu răng, trên mặt đất bên dưới còn vương đầy máu đỏ sẫm cùng bạch trọc dịch thể.
Ta… đã làm cái gì? Snape kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tình cảnh trước mắt, ta như thế nào có thể đối Harry làm ra loại sự tình này. Ta… cường bạo hắn. Đáng chết! Ta như thế nào có thể… Một cơn đau lòng ập đến, theo sau đó là sự hối hận sâu sắc, chính mình đã hủy hoại hắn! Hắn là người thanh khiết như vậy, vẫn còn là một hài tử… Bởi vì hôm qua uống quá nhiều, mình gần như người điên giữ chặt lấy hắn! Mình đã khinh khi hắn, hắn tôn trọng mình như một trưởng bối, nhưng mình lại… Ta thật sự là một hỗn đản chết tiệt!
Snape áy náy vươn tay ra, vuốt ve gương mặt Harry, hắn rõ ràng có đủ khả năng né tránh mình, vì sao lại không tránh? Độ ấm cơ thể chạm vào đầu ngón tay khiến y cả kinh, hắn đang phát sốt! Snape vội vàng ôm lấy hắn, bước đến phòng tắm. Nhất định tối hôm qua mình đã… hơn nữa, hắn lại ngủ trên đất cả đêm, bị cảm lạnh. Hiện tại, nhất định phải tẩy trừ cho hắn một chút, mới uống thuốc được.
Làm mấy bùa vô âm vô trượng, bồn tắm biến lớn thêm, nước ấm chảy vào, Snape vội vàng cởi quần áo (chết tiệt, mình cư nhiên ngay cả quần áo cũng chưa thoát hết), ôm Harry tiến vào trong nước. Vừa tiếp xúc đến nước ấm, vết thương bị kích thích khiến Harry ngay lập tức giãy dụa, Snape gắt gao ôm lấy hắn, an ủi: “Ngoan, không có việc gì, chỉ một chút thôi… Đừng cử động…", một bên vuốt vuốt lưng hắn. Dưới sự trấn an của y, Harry dần dần bình tĩnh lại.
Snape cẩn thận tẩy trừ dấu vết trên người hắn, càng tẩy càng cảm thấy bản thân mình đêm hôm qua còn không bằng cầm thú. Lúc này, y để ý đến hình xăm trên vai Harry, đóa hoa không biết tên, yêu diễm nở rộ trên vai thiếu niên, sau lưng tựa hồ cũng có. Snape từ phía sau ôm lấy Harry, ngay sau đó liền thấy được Mạn Châu Sa Hoa.
Tuyệt đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên của y, đỏ đen quấn lấy nhau, trên tấm lưng trắng nõn đóa hoa đỏ tươi hoa mỹ nở rộ. Snape nhịn không được chạm lên cánh hoa, đẹp đến nỗi khiến người ta… có cảm giác nhịn không được mà nổi lên dục vọng… muốn… xé rách hắn, giữ chặt hắn… Chết tiệt, ta lại muốn cái gì nữa. Snape thật muốn hung hăng cho mình vài cái tát. Y thở dài, hướng tay về phía mật huyệt của Harry ấn vào. Y biết, chỗ đó nhất định phải được rửa sạch, nhưng… nhớ đến đêm hôm qua…
Ngón tay ở ngay lối vào chạm nhẹ dò xét một chút, chỉ cảm thấy nhiệt độ có điểm cao, xem ra bị thương không nhẹ. Snape khẽ cắn môi, đẩy ngón tay vào. Ngón tay tiến vào cũng không quá khó khăn, hiển nhiên là do tối hôm qua làm rất nhiều lần, bên trong vẫn còn dính một chút dịch, lại cong ngón tay lại, tạo thành một khe nhỏ, khiến chất dịch mà trắng đỏ chảy ra, móng tay nhẹ nhàng cào chất dịch còn sót lại trên thành nội bích. Hoàn hảo, bên trong không bị thương quá nặng, nhưng bên ngoài bị xé rách. Thiếu niên trong lòng lại giãy dụa, chắc là do vô cùng đau đớn, Snape phải gắt gao đè hắn lại, không ngừng an ủi: “Một chút nữa là tốt rồi, ngoan…"
Tiểu huyệt của Harry vùng vẫy co rút lại một chút, Snape cảm thấy bề mặt nơi đó vừa nóng lại vừa mềm mại mà hút lấy ngón tay mình, ‘Ông’ một tiếng ý nghĩ nhất thời nóng lên. Thiếu niên xinh đẹp trong lòng cọ vào ngực y, lại nhớ đến mình đêm hôm qua đem hắn đặt dưới thân như thế nào, tung hoành ngang dọc… Y cảm thấy hạ thân căng thẳng, chết tiệt, tiểu quỷ này căn bản là một yêu tinh!
Snape áp chế dục vọng trong lòng, tự nhắc mình phải trấn tĩnh, trấn tĩnh, tiếp tục tẩy rửa…
“Severus…" Sau khi bị lăn qua lăn lại vài cái, Harry dần dần thanh tỉnh, phát hiện mình đang nằm trong lòng Snape.
“…" Snape giật mình, mình đêm hôm qua nhất thời đầu óc không tỉnh táo đối hắn làm ra chuyện kia, hơn nữa tư thế hiện tại của hai người (ngón tay của giáo sư vẫn còn tại nơi đó của tiểu H), y nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.
“Severus, ngươi có khỏe không?" Harry thấy đối phương cứng đờ, cũng không động đậy gì, “Ngươi… không có việc gì đi?"
Lời này như thế nào nghe ra cũng nên là ta phải nói với ngươi đi? Snape trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào, sau một lúc lâu, y cuối cùng cũng lên tiếng: “…Ngươi sao rồi?"
“Hoàn hảo…" Harry nói, “Ngươi hôm qua uống rất nhiều rượu, rốt cuộc là bị sao vậy?"
“Chỉ là có một số chuyện nghĩ không ra." Snape nói cho có, móng tay cạo thành nội bích, khiến Harry khẽ kêu một tiếng, ôm lấy lưng y.
Động tác Snape thật nhẹ, do dự nói: “Đêm qua… Ta thật xin lỗi…" Y cảm thấy câu giải thích của mình thật vô nghĩa, vô lực.
“Severus chính là tâm tình không tốt, ta… không sao…" Harry nói, để tâm ta ích kỷ một chút đi, lợi dụng sự áy náy của ngươi, để ta… được gần ngươi thêm một chút, khiến ngươi càng thêm áy náy một chút…
Snape nhất thời nói gì cũng không được, đứa nhỏ này thiện lương như thế (Vòng: hắn thiện lương? Giáo sư, ngài tiêu đời rồi…), mình…
“Severus? “ Harry lại kêu hắn.
“Cái gì?" Snape lấy lại tinh thần.
“Ân… Ngươi tẩy xong chưa? Ngươi… có thể rút ngón tay ra được không? Ân, không được thoải mái cho lắm…" Harry thật sự chịu không nổi.
“A! Hảo, xin lỗi…" Snape vội vàng rút ngón tay ra, nhưng bởi mặt sau của Harry quá chặt, ngón tay khi rút ra phát ra một tiếng ‘Ba’ không nhỏ. Hai người nhất thời xấu hổ đến không biết nói gì.
“Không phải cần phải thoa dược sao?" Harry nhắc y, Snape hiểu được, phủ thêm trường bào (cũng đừng hỏi vì sao trường bào tới như thế nào, coi như thần chú Triệu hồi đi), vươn tay đem Harry ôm ra khỏi bồn tắm, mang đến đặt lên giường. Sau đó, đến tủ thuốc lấy ra mấy bình dược, ngồi xuống cạnh giường.
“Này, còn cái này… Ân, uống thuốc." Snape đưa mấy bình dược cho hắn, Harry mở nút ra, chần chờ một lúc, vẫn là uống cạn hết, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết lại, cái này thật sự là quá khó uống
“Khụ, còn cái này… thoa ngoài da… nơi đó của ngươi, khụ khụ…" Snape xấu hổ giải thích, “Cho nên… ngươi phải nằm sấp xuống…"
“Nga, hảo." Harry nghe lời nằm sấp xuống.
Ngươi nghe lời như vậy để làm gì! Snape có chút run rẩy mà nhìn thiếu niên xích lõa đang ghé vào trên giường, tăng thêm sự yêu diễm của đóa hoa trên lưng trắng nõn, mạc danh quyến rũ người khác.
Không nên nhìn, không nên nhìn… Snape tự nhắc trong lòng, mạnh mẽ khiến ánh mắt dời đi, đôi chân thon dài trơn bóng nửa cong nửa duỗi, không khỏi nhớ đến đêm qua chân của hắn quấn quanh eo của mình như thế nào, tuy rằng y không nhớ rõ lắm quá trình, nhưng tưởng tượng một chút…
Chết tiệt! Không được nhớ, không được nhớ… Ánh mắt đi chuyển lên trên, đúng, thoa thuốc! Ngón tay dừng lại trên kiều đồn của Harry, xúc cảm không tồi. Chết tiệt! Muốn cái gì a! Tách hai cánh mông ra, tiểu huyệt bởi sự kích thích đêm qua vẫn chưa khép chặt lại, chung quanh đã muốn sưng đỏ, lộ ra cánh hoa đỏ tươi mê hoặc. Ngón trỏ quết một ít thuốc bôi màu trắng, tham nhập.
Thực chặt, ngón tay vừa tiến vào, tràng đạo liền gắt gao mà bao lấy ngón tay, mang theo tràng bích cực nóng chặt chẽ hút lấy ngón tay y. Đáng chết, Snape cảm thấy dục hỏa lại lần nữa nổi lên, tiểu yêu tinh chết tiệt! Hắn chậm rãi chuyển động ngón tay, đem thuốc bôi thoa đều lên tràng bích, ngón tay lại tham nhập lần nữa, không biết chạm phải cái gì, khiến toàn thân Harry bỗng nhiên run lên, “A " khẽ kêu một tiếng. Tiếng kêu này mang theo vài phần mị ý, Snape nghe được khiến toàn thân nóng lên, âm thầm nhéo đùi y một cái, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Thượng xong dược, Snape kéo tấm chăn đắp lên người Harry, sờ sờ mái tóc đen mềm mại của hắn, hỏi: “Tốt hơn được một chút không?"
Harry gật gật đầu, nhìn hắn: “Severus, đêm hôm qua… ngươi bây giờ không có việc gì đi?"
Hắn không muốn hỏi quá nhiều về chuyện riêng tư của y.
Snape không trả lời, hỏi lại: “Vì sao không phản kháng?", y biết rõ năng lực của hắn, hoàn toàn có thể đánh mình bất tỉnh.
“Không vì cái gì." Thế nhưng Harry lại thản nhiên trả lời, “Ngươi hiện tại đã trút ra hết, không có việc gì thì không cần hỏi nữa."
“Nhưng…"
“Ngươi sẽ không muốn biết nguyên nhân." Một câu ngăn chặn câu hỏi tiếp theo của y, Snape cũng không hỏi nữa, sau đó, y đứng dậy ra ngoài mang ly sữa đưa cho hắn: “Ngươi mấy ngày này chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, uống ly sữa trước đi."
Harry nhận cái ly, từng chút từng chút mà uống, đôi mắt xanh biếc thỉnh thoảng liếc nhìn y một cái, uống xong, hắn buông cái ly: “Có thể mang quần áo đến cho ta không? Ta phải trở về."
“Trở về? Nhưng ngươi hiện tại đang trong tình trạng này… không được, ngươi không thể quay về."
“Nhưng, nếu ta không quay về, Sirius bọn họ sẽ lo lắng, y nếu phát hiện ta không ở nhà…"
“Ngươi hiện tại quay về muộn thì cũng đã muộn, con chó ngu ngốc kia nói không chừng đã phá hiện ra ngươi mất tích."
“Không sao, ta có Khí cụ hoán đổi thời gian." Harry nhớ đến món đồ kia.
“Vậy ngươi có thêm lý do để không quay về." Một câu phản bác Harry cũng không có để nói, đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Lúc này Snape mới nghĩ đến một chuyện: “Ngươi đêm hôm qua… tìm ta có việc gì?" Hắn như thế nào lại nửa đêm chạy đến tìm mình.
“Ngươi mấy ngày trước không thèm để ý đến ta, ta nghĩ ngươi la đang có chuyện nghĩ không ra, cho nên… ta muốn đến cùng ngươi tâm sự, nhân tiện mang quà Giáng Sinh đến tặng cho ngươi,"
“Quà Giáng Sinh?" Snape không biết phải nói gì hơn, nguyên lai… hắn cũng không quên mình, còn thực sự lo lắng cho mình. “Vậy… quà tặng đâu a?"
“Vẫn còn trong túi trường bào của ta." Harry nhớ tới chai dầu gội đầu kia.
“Ta đi lấy." Snape đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Vài phút sau, y sắc mắt cổ quái bước vào phòng, trên tay cầm theo chai dầu gội đầu, “Quà của ngươi… là cái này?" Tóc trên đầu y là có chút nhờn, nhưng cũng không đến mức tặng cho y để y tắm đến lụt lội luôn đi.
“Lão bản nói hiệu quả rất tốt! Ngươi mau… thử đi?" Harry ngượng ngùng nói.
Snape nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, ý nghĩ nóng lên, ma xui quỷ khiến sao lại trả lời với hắn: “Được rồi, ta liền thử xem."
Tác giả :
Ba Vòng Tròn