Hotgirls Siêu Quậy
Chương 261: The end phần 1
Cánh cửa ngay lập tức mở tung ra, mang theo đó là một viên đạn xé toạt cả không gian và thời gian di chuyển một cách thờ ơ lạnh lẽo.
Máu chảy…
Con người đó ngã gục xuống đất nhưng chưa chết, ánh ánh trợn trừng lên như thể không tin nổi, khuỵu hai đầu gối xuống và ôm lấy vết thương ngay vả vai tay cầm súng, đau đớn. Là Thái Quốc Lâm!
- Sập bẫy! – Nó nhếch môi cười, đúng là một lũ ngu ngố...c, chỉ có thể xuôi theo những gì nó đã sắp đặt mà không thể làm khác. Cũng như gã thợ săn thấy con mồi nằm trong lưới thì thích thú, nó cảm thấy khinh khi bất cứ con mồi nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình, chẳng ai khiến nó bất ngờ.
- Đụng nhầm người rồi! – Thảo Anh tươi cười, tay quay quay khẩu súng lục còn vươn chút khói.
- Tụi mày… - Hắn ta đau đớn.
- Sao thế này? Chỉ có một phát súng thôi mà sao nhăn nhó thế? Lúc nãy, cưng nói ngang lắm mà? – Thảo Anh bước lại, lấy khẩu súng nâng cằm hắn ta lên.
- Mày cút! – Hắn ta nghiếm răng.
“Bốp"
Thảo Anh chau mày lấy bán súng đánh mạnh vào đầu Quốc Lâm một phát khiến hắn ta té nhào, chảy máu. Máu đỏ từ đầu chảy ra, dính vào tóc bết lại thành từng mảng đáng sợ.
- Đừng thách thức tôi. Bắc ma nữ giỏi kiềm chế không giết anh tại chỗ thì thôi chứ Đông ma nữ này thì đừng có hòng! – Thảo Anh nghiến răng.
- Ra…là Đông ma nữ. – Hắn ta cố gượng dậy.
- Nói mau! Kẻ thông đồng với Ngô Thái Minh là ai? Anh không nói đừng trách tôi không dám bóp cò. – Thảo Anh hướng nòng súng về phía hắn.
- Tôi không biết! – Hắn ta gượng nói, vết thương từ đầu và vai đau buốt.
“Bốp"
Thảo Anh nổi điên đá một phát ngang đầu hắn ta. Lại ngã nhào ra đất, máu từ mũi và miệng cũng rỉ ra, chứng tỏ lực đá không nhẹ, cộng thêm đôi giầy cao gót thì…
- Nói! – Thảo Anh gằn giọng.
- K…không…biết… - Quốc Lâm thở dốc nói, giờ có cứu hắn ta đem tới bện viện cũng chưa chắc là sống nổi.
“Đoàng"
Thảo Anh không ngần ngại tặng hắn ta thêm một phát súng vào bả vai còn lại. Thách thức sức chịu đựng của người khác quả là việc làm ngu ngốc, đặc biệt là đối với quỷ. Xui cho hắn, trước khi đến đây Thảo Anh và Thiên vừa mới cãi nhau nên nghiễm nhiên hắn trở thành vật thế mạng cho Thiên để cô nàng trút giận. Tội nghiệp!
Quốc Lâm ngã xuống nền gạch lạnh ngát lênh láng máu tanh. Hơi thở gấp gáp như thể chắc chịu đựng nỗi nữa cũng không khiến Thảo Anh lung lay tinh thần, sự tàn nhẫn trong con người cô nàng trỗi dậy hơn lúc nào hết.
“Bốp"
Chưa ngừng lại tại đó, Thảo Anh dẫm thêm một phát khá mạnh vào bụng hắn ta, máu từ mồm cứ ộc ra đầy kinh tởm khiến nó đứng một bên xem cũng cảm thấy khiếp.
- Có nói không!? – Thảo Anh gằn giọng, lớn tiếng.
- Tô…tôi nói…l…là…là…J… - Quốc Lâm khó khăn, hơi thở đứt quãng nhưng…
“Xoảng…"
- Ự… - Quốc Lâm chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhắm mắt. Cái chết đến với hắn ta nhanh thật, như những lời nó đã nói!
Nó với Thảo Anh sau khi vừa nghe tiếng cửa sổ vỡ đã nằm ngay xuống đất. Một lúc sau khi thấy mọi thứ imn lặng, cả hai ngồi dậy nhìn qua tên xấu số bên cạnh. Một phát đạn vào mi tâm, tuôn máu phát sợ. Nhìn hắn ta bây giờ tàn tạ, khắp người là vết thương và máu ướt đẫm.
Nó hiểu việc gì vừa xảy ra, liếc nhìn cái xác nằm bên cạnh 1s, nó liên lạc qua chiếc bộ đàm mini, mắt hướng về phía cửa sổ:
“Phong toả khách sạn đối diện, có người bắn chết hắn ta rồi."
“Gì chứ?" – Vi gần như hét toáng lên.
“Lục soát từ tầng 12 đến 14 của khách sạn đó, tao với Thảo Anh sang ngay." – Nó không nói nhiều rồi ngắt liên lạc.
Nó ngoảnh mặt đi ra cửa chẳng thèm nhìn lại cái xác chết nằm đằng sau một lần. Tàn nhẫn thật, dứt khoát thật nhưng đó mới là Venus, là Bắc ma nữ.
Thảo Anh nhăn mặt nhíu mày đá cái xác sang một bên rồi chạy theo nó, cô nàng trong lòng đang rất rối bời. Có khi nào, kẻ nổ súng chính là…
…
Đứng trước cửa khách sạn, nó liên lạc:
“Thế nào?"
“Lên phòng 1305 đi, tầng 13." – Lần này là Trang trả lời tín hiệu liên lạc, giọng trầm xuống đầy tức tối. Nó cảm thấy và hiểu được chuyện gì rồi.
“Tink"
Thang máy mở, nó và Thảo Anh tiến đến căn phòng – nơi trước cửa có Vi đang đứng.
- Sao rồi? – Nó nhướn mày hỏi Vi, mắt ngó vào căn phòng.
- Chỉ thấy mỗi cây súng bắn tỉa đặt ở đó, không dấu vân tay, không dấu vết. Tay sát thủ cũng nhanh chóng rời khỏi đây, cứ như là bốc hơi vậy. – Vi lắc đầu ngán ngẩm, dường cùng rồi!
- Không có bất cứ manh mối gì thật sao? – Thảo Anh nhìn chị mình đang đứng trong phòng, môi mím chặt hướng ra khung cửa sổ.
- Bảo An…em đọc đi. – Trang hít sâu một hơi rồi quay ra nhìn nó, tay chìa ra một tờ giấy đỏ, ghi bằng bút bạc bên trong:
“Venus à…cô nghĩ có thể đấu lại tôi? Dù sớm hay muộn, cái tập đoàn ấy cũng rơi vào tay tôi thôi. Cả chức danh của cô nữa, hư danh cả! Cô…còn non lắm!"
Nó nhíu mày bực tức, vò nát tờ giấy trong tay rồi ném sang một bên, nó không ngờ lại có người dám mạnh miệng như thế. Được thôi, thách đấu tôi sao, khích tôi à? Nếu thế thì đừng bao giờ hối hận. Venus này chưa bao giờ biết đến việc thua ai hay chết dưới tay ai bao giờ.
Nó liếc mắt về phía Vi, buông một câu hỏi:
- Việc điều tra thế nào?
- Tập hồ sơ ban sáng? – Vi đang dựa lưng vào cửa thì giật mình nhìn nó.
- Phải…kết quả? – Nó nheo mắt.
- Ừm… - Vi không nói, mà thực ra là không muốn trả lời, không muốn khẳng định điều đó. Đáng tiếc, đó là sự thật, kẻ đứng sau…
- Ông ta…sẽ hối hận! – Nó cúi mặt nhìn xuống đất, ánh mắt vằn lên những tia máu đỏ thù hận. Tim co thắt từng đợt, đúng thật là khó chấp nhận mà. Đã tự cho mình một tia hy vọng để tin tưởng nhưng mà…lại thất vọng.
Cả bốn con người đều không nói nhưng lại thấu hiểu cảm giác của nhau: Cảm giác bị phản bội! Tin tưởng nhiều, tình thương cũng nhiều nhưng tất cả chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi! Tại sao lại làm thế chứ?
Có vẻ như những ngày sắp tới sẽ có bão. Bão to hay nhỏ không quan trọng. Quan trọng là tất cả có nhìn thấy được ngày mai hay không. Rùng mình, bất giác tự dưng nó có linh cảm chẳng lành cho những ngày sắp tới…ở tương lai…
---***THE END PHẦN 1***---
XEM PHẦN 2 Ở ĐÂY: https://truyenfull.vn/hotgirls-sieu-quay-ma-nu-tai-sinh-phan-2/
Máu chảy…
Con người đó ngã gục xuống đất nhưng chưa chết, ánh ánh trợn trừng lên như thể không tin nổi, khuỵu hai đầu gối xuống và ôm lấy vết thương ngay vả vai tay cầm súng, đau đớn. Là Thái Quốc Lâm!
- Sập bẫy! – Nó nhếch môi cười, đúng là một lũ ngu ngố...c, chỉ có thể xuôi theo những gì nó đã sắp đặt mà không thể làm khác. Cũng như gã thợ săn thấy con mồi nằm trong lưới thì thích thú, nó cảm thấy khinh khi bất cứ con mồi nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình, chẳng ai khiến nó bất ngờ.
- Đụng nhầm người rồi! – Thảo Anh tươi cười, tay quay quay khẩu súng lục còn vươn chút khói.
- Tụi mày… - Hắn ta đau đớn.
- Sao thế này? Chỉ có một phát súng thôi mà sao nhăn nhó thế? Lúc nãy, cưng nói ngang lắm mà? – Thảo Anh bước lại, lấy khẩu súng nâng cằm hắn ta lên.
- Mày cút! – Hắn ta nghiếm răng.
“Bốp"
Thảo Anh chau mày lấy bán súng đánh mạnh vào đầu Quốc Lâm một phát khiến hắn ta té nhào, chảy máu. Máu đỏ từ đầu chảy ra, dính vào tóc bết lại thành từng mảng đáng sợ.
- Đừng thách thức tôi. Bắc ma nữ giỏi kiềm chế không giết anh tại chỗ thì thôi chứ Đông ma nữ này thì đừng có hòng! – Thảo Anh nghiến răng.
- Ra…là Đông ma nữ. – Hắn ta cố gượng dậy.
- Nói mau! Kẻ thông đồng với Ngô Thái Minh là ai? Anh không nói đừng trách tôi không dám bóp cò. – Thảo Anh hướng nòng súng về phía hắn.
- Tôi không biết! – Hắn ta gượng nói, vết thương từ đầu và vai đau buốt.
“Bốp"
Thảo Anh nổi điên đá một phát ngang đầu hắn ta. Lại ngã nhào ra đất, máu từ mũi và miệng cũng rỉ ra, chứng tỏ lực đá không nhẹ, cộng thêm đôi giầy cao gót thì…
- Nói! – Thảo Anh gằn giọng.
- K…không…biết… - Quốc Lâm thở dốc nói, giờ có cứu hắn ta đem tới bện viện cũng chưa chắc là sống nổi.
“Đoàng"
Thảo Anh không ngần ngại tặng hắn ta thêm một phát súng vào bả vai còn lại. Thách thức sức chịu đựng của người khác quả là việc làm ngu ngốc, đặc biệt là đối với quỷ. Xui cho hắn, trước khi đến đây Thảo Anh và Thiên vừa mới cãi nhau nên nghiễm nhiên hắn trở thành vật thế mạng cho Thiên để cô nàng trút giận. Tội nghiệp!
Quốc Lâm ngã xuống nền gạch lạnh ngát lênh láng máu tanh. Hơi thở gấp gáp như thể chắc chịu đựng nỗi nữa cũng không khiến Thảo Anh lung lay tinh thần, sự tàn nhẫn trong con người cô nàng trỗi dậy hơn lúc nào hết.
“Bốp"
Chưa ngừng lại tại đó, Thảo Anh dẫm thêm một phát khá mạnh vào bụng hắn ta, máu từ mồm cứ ộc ra đầy kinh tởm khiến nó đứng một bên xem cũng cảm thấy khiếp.
- Có nói không!? – Thảo Anh gằn giọng, lớn tiếng.
- Tô…tôi nói…l…là…là…J… - Quốc Lâm khó khăn, hơi thở đứt quãng nhưng…
“Xoảng…"
- Ự… - Quốc Lâm chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi nhắm mắt. Cái chết đến với hắn ta nhanh thật, như những lời nó đã nói!
Nó với Thảo Anh sau khi vừa nghe tiếng cửa sổ vỡ đã nằm ngay xuống đất. Một lúc sau khi thấy mọi thứ imn lặng, cả hai ngồi dậy nhìn qua tên xấu số bên cạnh. Một phát đạn vào mi tâm, tuôn máu phát sợ. Nhìn hắn ta bây giờ tàn tạ, khắp người là vết thương và máu ướt đẫm.
Nó hiểu việc gì vừa xảy ra, liếc nhìn cái xác nằm bên cạnh 1s, nó liên lạc qua chiếc bộ đàm mini, mắt hướng về phía cửa sổ:
“Phong toả khách sạn đối diện, có người bắn chết hắn ta rồi."
“Gì chứ?" – Vi gần như hét toáng lên.
“Lục soát từ tầng 12 đến 14 của khách sạn đó, tao với Thảo Anh sang ngay." – Nó không nói nhiều rồi ngắt liên lạc.
Nó ngoảnh mặt đi ra cửa chẳng thèm nhìn lại cái xác chết nằm đằng sau một lần. Tàn nhẫn thật, dứt khoát thật nhưng đó mới là Venus, là Bắc ma nữ.
Thảo Anh nhăn mặt nhíu mày đá cái xác sang một bên rồi chạy theo nó, cô nàng trong lòng đang rất rối bời. Có khi nào, kẻ nổ súng chính là…
…
Đứng trước cửa khách sạn, nó liên lạc:
“Thế nào?"
“Lên phòng 1305 đi, tầng 13." – Lần này là Trang trả lời tín hiệu liên lạc, giọng trầm xuống đầy tức tối. Nó cảm thấy và hiểu được chuyện gì rồi.
“Tink"
Thang máy mở, nó và Thảo Anh tiến đến căn phòng – nơi trước cửa có Vi đang đứng.
- Sao rồi? – Nó nhướn mày hỏi Vi, mắt ngó vào căn phòng.
- Chỉ thấy mỗi cây súng bắn tỉa đặt ở đó, không dấu vân tay, không dấu vết. Tay sát thủ cũng nhanh chóng rời khỏi đây, cứ như là bốc hơi vậy. – Vi lắc đầu ngán ngẩm, dường cùng rồi!
- Không có bất cứ manh mối gì thật sao? – Thảo Anh nhìn chị mình đang đứng trong phòng, môi mím chặt hướng ra khung cửa sổ.
- Bảo An…em đọc đi. – Trang hít sâu một hơi rồi quay ra nhìn nó, tay chìa ra một tờ giấy đỏ, ghi bằng bút bạc bên trong:
“Venus à…cô nghĩ có thể đấu lại tôi? Dù sớm hay muộn, cái tập đoàn ấy cũng rơi vào tay tôi thôi. Cả chức danh của cô nữa, hư danh cả! Cô…còn non lắm!"
Nó nhíu mày bực tức, vò nát tờ giấy trong tay rồi ném sang một bên, nó không ngờ lại có người dám mạnh miệng như thế. Được thôi, thách đấu tôi sao, khích tôi à? Nếu thế thì đừng bao giờ hối hận. Venus này chưa bao giờ biết đến việc thua ai hay chết dưới tay ai bao giờ.
Nó liếc mắt về phía Vi, buông một câu hỏi:
- Việc điều tra thế nào?
- Tập hồ sơ ban sáng? – Vi đang dựa lưng vào cửa thì giật mình nhìn nó.
- Phải…kết quả? – Nó nheo mắt.
- Ừm… - Vi không nói, mà thực ra là không muốn trả lời, không muốn khẳng định điều đó. Đáng tiếc, đó là sự thật, kẻ đứng sau…
- Ông ta…sẽ hối hận! – Nó cúi mặt nhìn xuống đất, ánh mắt vằn lên những tia máu đỏ thù hận. Tim co thắt từng đợt, đúng thật là khó chấp nhận mà. Đã tự cho mình một tia hy vọng để tin tưởng nhưng mà…lại thất vọng.
Cả bốn con người đều không nói nhưng lại thấu hiểu cảm giác của nhau: Cảm giác bị phản bội! Tin tưởng nhiều, tình thương cũng nhiều nhưng tất cả chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi! Tại sao lại làm thế chứ?
Có vẻ như những ngày sắp tới sẽ có bão. Bão to hay nhỏ không quan trọng. Quan trọng là tất cả có nhìn thấy được ngày mai hay không. Rùng mình, bất giác tự dưng nó có linh cảm chẳng lành cho những ngày sắp tới…ở tương lai…
---***THE END PHẦN 1***---
XEM PHẦN 2 Ở ĐÂY: https://truyenfull.vn/hotgirls-sieu-quay-ma-nu-tai-sinh-phan-2/
Tác giả :
Cathy Trần