Hotgirls Siêu Quậy
Chương 246
“Tạch…tạch…tạch…"
Nó gõ ngón tay trên bàn phím liên tục, quan sát camera của từng lầu, từng phòng, từng khu vực không được bỏ sót. Tất cả mọi hình ảnh và hoạt động thu vào tầm mắt nhưng chưa có gì là kết quả cho câu hỏi trong đầu nó.
Bất lực dựa lưng ra ghế, nó nhìn lên đồng hồ trên tường, còn 25 phút nữa là bắt đầu lễ, không tìm ra manh mối nó không thể nào yên tâm.
Vậy thì phải suy n...ghĩ…bọn chúng có vẻ vội vã. Chắc chắn là muốn làm gì đó theo chỉ thị của cô ta vì nó hiểu, chưa được lệnh thì cái lũ ấy cũng chẳng dám mò tới đây chui vao hang cọp.
Có thể là muốn gây ảnh hưởng đến buổi lễ ngày hôm nay nhưng cô ta cũng có mặt, chẳng lẽ lại liều lĩnh làm một việc ảnh hưởng đến sự an toàn của mình. Chắc chắn là không! Nhưng…vẫn không thể khẳng định được, cô ta đầu óc mưu mẹo nên chắc chắn sẽ có cách thoát thân. Vậy thì không thể loại trừ khả năng cô ta làm những việc nguy hiểm.
Muốn cắt ngang buổi lễ chỉ có thể là do bọn cớm đột ngột tấn công, bao vây tấn công có vũ trang, khủng bố… Mà khoan! “Khủng bố"? Có thể nào cô ta muốn đặt bom? Nhưng nếu thế thì xác xuất chạy thoát của cô ta quá thấp. Nếu là nó thì sẽ tìm cách nào hay hơn chứ không làm vậy nhưng suy nghĩ của cô ta, nó đâu biết được cô ta có thông minh như nó để có thể nghĩ cách hay hơn?
Ngồi bật dậy lướt tiếp ngón tay trên bàn phím. Nếu là đặt bom thì chỉ có thể đặt ở những tầng cao. Đặt ở những nơi như tầng trệt thì nguy cơ sụp cả toà nhà là 98%, đến nước đó có là thánh cô ta cũng chẳng thể chạy. Duy chỉ khi đặt ở những tầng cao cao, gần với nơi tổ chức tiệc là sân thượng thì khác. Phần bị nổ tung chỉ là phẩn trên nên cô ta sẽ thoát dễ hơn, không bị hàng đống gạch đè lên khi nổ và cũng có thể tìm đường leo xuống mấy tầng bên dưới không bị ảnh hưởng nhiều đề trốn.
Tầng 18 và tầng 17 là đành cho những người có quyền hạng cao trong tổ chức lui tới, hiện tại thì ở đó sẽ không có một ai vì đều phải có mặt ở buổi lễ rồi. Vậy thì mọi việc khá đơn giản, nó sẽ cho máy quét và bật bộ cảm biến nhiệt của camera khởi động. Chỉ cần có người xuất hiện ở hai tầng lầu này, nhiệt độ từ cơ thể toát ra sẽ đánh động đến bộ phận cảm biến. Bọn chúng dù chuẩn bị kĩ lưỡng, tránh góc nhìn máy quay đi nữa thì đối với bộ phận cảm biến tuyệt đối cũng bị phát hiện.
Sau 15s rà soát, kết quả đã truyển về máy chủ với thông tin chuẩn xác. Nó khẽ nhếch mép, quả không phụ sự mong đợi của nó. Bốn góc toà nhà của tầng 18 đều có người. Tổng cộng là 16 tên, mỗi góc 4 thằng. Nhưng có điều nó vân không hiểu? Tại sao máy quay lại không thấy chúng, vị trí đó không hề khuất tầm nhìn. Chẳng lẽ…?
Nó trừng mắt đầy tức giận. Qủa thật là có kẻ to gan dám xâm nhập hệ thống của nó để thay đổi, vô hiệu hoá camera. Lần này nó không hiểu sao mình bất cẩn thế, chỉ là lúc đầu nó không nghĩ sẽ xảy ra tình huống này nên lơ là. Thế mới biết nó cũng có lúc mắc sai lầm, lần này phải rút kinh nghiệm.
Hoàn thành mấy thao tác cắt đứt sự xâm nhập đó, nó bực bội thở hắt ra, lấy tai nghe liên lạc với Ropez:
“Ropez…chị tới tổ chức chưa?"
“Tiểu An? Sao lại liên lạc với chị giờ này? Chị đang cùng ba nuôi chào hỏi một số người ở trên sân thượng đây." – Ropez có vẻ hơi bất ngờ khi thấy nó liên lạc.
“Chị giúp em được chứ…âm thầm điều người lên bốn góc toà nhà ở tầng 18. Có kẻ đột nhập ở đó, em nghi là có bom." – Nó nhịp ngón tay trên bàn.
“B…bom?" – Ropez suýt hét lên, may mà kiềm chế lại chỉ hỏi nhỏ.
“Phải…Nhanh đi."
“Sao không giao cho ba đứa kia? Có vẻ chúng nó xử nhanh hơn chị đấy?" – Ropez bất mãn.
“Tụi nó hiện tại chắc đang ở cùng Tứ quản lí nên không được đâu, tuyệt đối hành động trong thầm lặng. Dặn lũ người đó là im mồm, bép xép để bất kì ai biết là một phát vào đầu ngay."
“Ok. Nhưng mà nếu là bom, thời gian còn chưa tới 15 phút thì phải làm sao đây? Số người thuộc đội phá bom hiện tại ở tổ chức cũng chỉ có 3 người thì em tính chỗ cuối cùng ai làm? Tất cả những người đang có mặt ở đây, ngoài Thảo Anh ra thì không có ai có thể vô hiệu hoá nó." – Ropez báo cáo tình hình.
“Thảo Anh nhất định không được rời khỏi hội trường nơi buổi tiệc, em sẽ phụ trách điểm cuối cùng." – Nó nghiến răng.
“Tuỳ em. Còn 14pstrong3s." – Ropez không phản đối chỉ nói nhanh rồi ngắt liên lạc.
Bỏ tai nghe xuống bàn, nó thở dài. Bom thì sao? Nổ nó vẫn không sợ, chỉ có điều là nó ghét cái kiểu hành động này của cô ả đó. Phiền phức cho nó lúc này, phải đích thân nhanh chóng đi xuống đó giải quyết quả bom thật nhanh trước khi buổi lễ bắt đầu. Đúng giờ khai mạc mà thiếu mặt nó với Ropez, chắc chắn cũng sẽ không ít người đánh hơi được mùi vị kì lạ.
Đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột mở ra, một người con trai bước vào khiến nó hơi giật mình. Sự xuất hiện gưng mặt này ở đây nằm ngoài suy đoán của nó, nó thật không hiểu một kẻ không có phận sự như tên đó vào đây làm gì? Lại còn dàm xuất hiện trước mặt nó?
- Anh? Sao lại ở đây? – Nó nhướn mày hỏi.
- Tôi cũng là người của tổ chức. – Anh chàng bình tĩnh đáp nhẹ.
- Người cùng thuyền. – Nó hơi chau mày.
- Là Hắc Vũ. – Chàng trai mỉm cười.
- Tôi không biết anh cũng trực thuộc tổ chức cũng phải. Lễ ra mắt lần đó kẹt nhiệm vụ nên tôi không tới, Nữ tước thì vẫn đang nằm trong thời gian nghỉ phép vô thời hạn. – Nó nhếch môi.
- Nữ tước? Liên quan gì đến tôi?
- Rồi cũng sẽ gặp thôi. Anh vào phỏng làm việc của tôi làm gì? – Nó lắc đầu.
- Không phải là tôi muốn nghe lén, chỉ là vô tình đi lạc sang đây nên mới nghe cô nói chuyện. Cô không cần xử lý quả bom cuối cùng, tôi sẽ làm. – Anh chàng thẳng thắn.
- Anh làm được? – Nó nhướn mắt, chỉ là muốn dò hỏi chứ không phài là nghi ngờ. Đã là người của tổ chức thì đều được huấn luyện kĩ càng, nếu anh ta nói là làm được, nó cũng đủ biết chuyên ngành của anh ta.
- Tất nhiên, tôi được đào tạo ra để giúp tổ chức nghiên cứu và tiến hành sản xuất nó mà. Tôi học về vũ khí và nguyên tử hạt nhân. – Hắc Vũ tự tin.
- Vậy tôi giao cho anh, còn 12ph56s. – Nó không dò hỏi thêm mà bước thẳng ra ngoài.
Hắc Vũ quay đầu nhìn theo hướng nó thắc mắc. Anh chàng biết chắc chắn nó biết kẻ đứng sau vụ này là ai. Có điều anh ta không hiểu, nếu đã là đặt tới tận 4 trái bom, sao nó phải hành động trong âm thầm thế này? Thông báo cho tất cả để cùng tìm hướng giải quyết cùng nhau sẽ nhanh chóng hơn bởi vì những kẻ có mặt trong toà nhà lúc này, không là người của tổ chức cũng là những kẻ không nên xem thường.
…
Nó gõ ngón tay trên bàn phím liên tục, quan sát camera của từng lầu, từng phòng, từng khu vực không được bỏ sót. Tất cả mọi hình ảnh và hoạt động thu vào tầm mắt nhưng chưa có gì là kết quả cho câu hỏi trong đầu nó.
Bất lực dựa lưng ra ghế, nó nhìn lên đồng hồ trên tường, còn 25 phút nữa là bắt đầu lễ, không tìm ra manh mối nó không thể nào yên tâm.
Vậy thì phải suy n...ghĩ…bọn chúng có vẻ vội vã. Chắc chắn là muốn làm gì đó theo chỉ thị của cô ta vì nó hiểu, chưa được lệnh thì cái lũ ấy cũng chẳng dám mò tới đây chui vao hang cọp.
Có thể là muốn gây ảnh hưởng đến buổi lễ ngày hôm nay nhưng cô ta cũng có mặt, chẳng lẽ lại liều lĩnh làm một việc ảnh hưởng đến sự an toàn của mình. Chắc chắn là không! Nhưng…vẫn không thể khẳng định được, cô ta đầu óc mưu mẹo nên chắc chắn sẽ có cách thoát thân. Vậy thì không thể loại trừ khả năng cô ta làm những việc nguy hiểm.
Muốn cắt ngang buổi lễ chỉ có thể là do bọn cớm đột ngột tấn công, bao vây tấn công có vũ trang, khủng bố… Mà khoan! “Khủng bố"? Có thể nào cô ta muốn đặt bom? Nhưng nếu thế thì xác xuất chạy thoát của cô ta quá thấp. Nếu là nó thì sẽ tìm cách nào hay hơn chứ không làm vậy nhưng suy nghĩ của cô ta, nó đâu biết được cô ta có thông minh như nó để có thể nghĩ cách hay hơn?
Ngồi bật dậy lướt tiếp ngón tay trên bàn phím. Nếu là đặt bom thì chỉ có thể đặt ở những tầng cao. Đặt ở những nơi như tầng trệt thì nguy cơ sụp cả toà nhà là 98%, đến nước đó có là thánh cô ta cũng chẳng thể chạy. Duy chỉ khi đặt ở những tầng cao cao, gần với nơi tổ chức tiệc là sân thượng thì khác. Phần bị nổ tung chỉ là phẩn trên nên cô ta sẽ thoát dễ hơn, không bị hàng đống gạch đè lên khi nổ và cũng có thể tìm đường leo xuống mấy tầng bên dưới không bị ảnh hưởng nhiều đề trốn.
Tầng 18 và tầng 17 là đành cho những người có quyền hạng cao trong tổ chức lui tới, hiện tại thì ở đó sẽ không có một ai vì đều phải có mặt ở buổi lễ rồi. Vậy thì mọi việc khá đơn giản, nó sẽ cho máy quét và bật bộ cảm biến nhiệt của camera khởi động. Chỉ cần có người xuất hiện ở hai tầng lầu này, nhiệt độ từ cơ thể toát ra sẽ đánh động đến bộ phận cảm biến. Bọn chúng dù chuẩn bị kĩ lưỡng, tránh góc nhìn máy quay đi nữa thì đối với bộ phận cảm biến tuyệt đối cũng bị phát hiện.
Sau 15s rà soát, kết quả đã truyển về máy chủ với thông tin chuẩn xác. Nó khẽ nhếch mép, quả không phụ sự mong đợi của nó. Bốn góc toà nhà của tầng 18 đều có người. Tổng cộng là 16 tên, mỗi góc 4 thằng. Nhưng có điều nó vân không hiểu? Tại sao máy quay lại không thấy chúng, vị trí đó không hề khuất tầm nhìn. Chẳng lẽ…?
Nó trừng mắt đầy tức giận. Qủa thật là có kẻ to gan dám xâm nhập hệ thống của nó để thay đổi, vô hiệu hoá camera. Lần này nó không hiểu sao mình bất cẩn thế, chỉ là lúc đầu nó không nghĩ sẽ xảy ra tình huống này nên lơ là. Thế mới biết nó cũng có lúc mắc sai lầm, lần này phải rút kinh nghiệm.
Hoàn thành mấy thao tác cắt đứt sự xâm nhập đó, nó bực bội thở hắt ra, lấy tai nghe liên lạc với Ropez:
“Ropez…chị tới tổ chức chưa?"
“Tiểu An? Sao lại liên lạc với chị giờ này? Chị đang cùng ba nuôi chào hỏi một số người ở trên sân thượng đây." – Ropez có vẻ hơi bất ngờ khi thấy nó liên lạc.
“Chị giúp em được chứ…âm thầm điều người lên bốn góc toà nhà ở tầng 18. Có kẻ đột nhập ở đó, em nghi là có bom." – Nó nhịp ngón tay trên bàn.
“B…bom?" – Ropez suýt hét lên, may mà kiềm chế lại chỉ hỏi nhỏ.
“Phải…Nhanh đi."
“Sao không giao cho ba đứa kia? Có vẻ chúng nó xử nhanh hơn chị đấy?" – Ropez bất mãn.
“Tụi nó hiện tại chắc đang ở cùng Tứ quản lí nên không được đâu, tuyệt đối hành động trong thầm lặng. Dặn lũ người đó là im mồm, bép xép để bất kì ai biết là một phát vào đầu ngay."
“Ok. Nhưng mà nếu là bom, thời gian còn chưa tới 15 phút thì phải làm sao đây? Số người thuộc đội phá bom hiện tại ở tổ chức cũng chỉ có 3 người thì em tính chỗ cuối cùng ai làm? Tất cả những người đang có mặt ở đây, ngoài Thảo Anh ra thì không có ai có thể vô hiệu hoá nó." – Ropez báo cáo tình hình.
“Thảo Anh nhất định không được rời khỏi hội trường nơi buổi tiệc, em sẽ phụ trách điểm cuối cùng." – Nó nghiến răng.
“Tuỳ em. Còn 14pstrong3s." – Ropez không phản đối chỉ nói nhanh rồi ngắt liên lạc.
Bỏ tai nghe xuống bàn, nó thở dài. Bom thì sao? Nổ nó vẫn không sợ, chỉ có điều là nó ghét cái kiểu hành động này của cô ả đó. Phiền phức cho nó lúc này, phải đích thân nhanh chóng đi xuống đó giải quyết quả bom thật nhanh trước khi buổi lễ bắt đầu. Đúng giờ khai mạc mà thiếu mặt nó với Ropez, chắc chắn cũng sẽ không ít người đánh hơi được mùi vị kì lạ.
Đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột mở ra, một người con trai bước vào khiến nó hơi giật mình. Sự xuất hiện gưng mặt này ở đây nằm ngoài suy đoán của nó, nó thật không hiểu một kẻ không có phận sự như tên đó vào đây làm gì? Lại còn dàm xuất hiện trước mặt nó?
- Anh? Sao lại ở đây? – Nó nhướn mày hỏi.
- Tôi cũng là người của tổ chức. – Anh chàng bình tĩnh đáp nhẹ.
- Người cùng thuyền. – Nó hơi chau mày.
- Là Hắc Vũ. – Chàng trai mỉm cười.
- Tôi không biết anh cũng trực thuộc tổ chức cũng phải. Lễ ra mắt lần đó kẹt nhiệm vụ nên tôi không tới, Nữ tước thì vẫn đang nằm trong thời gian nghỉ phép vô thời hạn. – Nó nhếch môi.
- Nữ tước? Liên quan gì đến tôi?
- Rồi cũng sẽ gặp thôi. Anh vào phỏng làm việc của tôi làm gì? – Nó lắc đầu.
- Không phải là tôi muốn nghe lén, chỉ là vô tình đi lạc sang đây nên mới nghe cô nói chuyện. Cô không cần xử lý quả bom cuối cùng, tôi sẽ làm. – Anh chàng thẳng thắn.
- Anh làm được? – Nó nhướn mắt, chỉ là muốn dò hỏi chứ không phài là nghi ngờ. Đã là người của tổ chức thì đều được huấn luyện kĩ càng, nếu anh ta nói là làm được, nó cũng đủ biết chuyên ngành của anh ta.
- Tất nhiên, tôi được đào tạo ra để giúp tổ chức nghiên cứu và tiến hành sản xuất nó mà. Tôi học về vũ khí và nguyên tử hạt nhân. – Hắc Vũ tự tin.
- Vậy tôi giao cho anh, còn 12ph56s. – Nó không dò hỏi thêm mà bước thẳng ra ngoài.
Hắc Vũ quay đầu nhìn theo hướng nó thắc mắc. Anh chàng biết chắc chắn nó biết kẻ đứng sau vụ này là ai. Có điều anh ta không hiểu, nếu đã là đặt tới tận 4 trái bom, sao nó phải hành động trong âm thầm thế này? Thông báo cho tất cả để cùng tìm hướng giải quyết cùng nhau sẽ nhanh chóng hơn bởi vì những kẻ có mặt trong toà nhà lúc này, không là người của tổ chức cũng là những kẻ không nên xem thường.
…
Tác giả :
Cathy Trần