Hơp Thể Song Tu
Chương 223-2: Hứa gia có nữ nhân (2)
Chương 223: Hứa gia có nữ nhân. (2)
- Trung phẩm đan đỉnh, dùng để luyện chế tam chuyển đan dược trở xuống, chỉ bán 600 tiên ngọc!
- Khổ Linh đan, một bình 20 viên, 800 tiên ngọc! Dung linh đạo hữu tới xem một chút đi!
- Trung phẩm phi kiếm, 200 tiên ngọc... Ách, mặc dù có chút tàn tổn, nhưng vẫn có thể dùng...
Tiếng rao hàng huyên náo khiến Ninh Phàm quên giết hại, quên tu hành, thật giống như trở lại khi còn bé, trở lại lúc hắn vẫn là người phàm.
Ngoại giới hơn mười năm, là ba trăm năm của Ninh Phàm... Ba trăm năm, đủ để khiến ký ức của hắn quên lãng rất nhiều chuyện.
Gió biển thổi lất phất, hắn tản ra thần niệm, Diện tích ba ngàn dặm gió thổi cỏ lay, người đến người đi, tất cả ở trong lòng.
16 năm hắn làm thân người phàm, 2 năm Việt Quốc ôn tình, 300 năm tu chân cô lữ... tất cả hắn nhớ lại trong lòng.
Một đường đi tới, vận mạng của hắn, thật giống như trong chỗ u minh, bị người trêu cợt.
Chẳng qua là mỗi một lần, ngặt một nỗi hắn muốn nghịch số mạng. Hắn không đành lòng sư tôn chết đi, không đành lòng Ninh thành hủy diệt, không đành lòng Tố Thu gặp nạn, không đành lòng chém đi Chỉ Hạc...
Hắn không thích giết người, nếu có thể hắn nguyện để cho thời gian vĩnh viễn ở lại giữa gió tuyết của Thất Mai.
Chẳng qua là nếu không có đoạn đường giết hại này, hắn cũng không nhiều tình duyên như vậy, sẽ không cảm thấy còn cuộc sống ấm áp.
Hắn dắt nữ thi, yên lặng không nói, nhắm mắt đứng trong dòng người.
Tâm cảnh, chậm rãi thăng hoa trong sự đụng chạm!
Tâm tình của nguyên anh trung kỳ đang bước vào hướng hậu kỳ!
Chỉ kém một tia, chỉ kém... một cái cơ hội!
Ninh Phàm thầm kinh hãi, không ngờ tâm cảnh tu vi, lại vào thời khắc này, đến gần đột phá!
Rõ ràng chỉ kém một tia, nhưng vô luận như thế nào, vẫn không đụng tới...
- Kém cái gì... kém cái gì chứ?!
Hắn nắm lòng bàn tay của nữ thi, hơi chảy mồ hôi. Mí mắt nhìn xuống ánh mắt, trở nên nóng nảy bất an.
Tuyết đen ở bầu trời, từ lực quanh mình, hải vụ tràn ngập không rõ... Hết thảy, tựa hồ cũng khiến Ninh Phàm cảm thấy phiền lòng bực mình.
Mà từng màn giết hại, ký ức máu tanh quanh quẩn ở đầu, làm hắn cơ hồ lâm vào cuồng loạn!
Như có một thanh âm, đại diện thiên đạo, gạn hỏi trong lòng Ninh Phàm!
- Ma hải vô biên, quay đầu lại là bờ...
Quay đầu, làm sao quay đầu đây?
Nếu không quay đầu lại, phải nên làm thế nào...?
Ninh Phàm giương đôi mắt, tự nhiên mà mờ mịt, tựa hồ sa vào tâm ma.
Nhưng giờ khắc này, lại có nữ thi lo âu đưa tay ra, vuốt ve mặt của Ninh Phàm. Lời nói không lưu loát mà mềm mại, nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
- Quang... không... phiền...
- Nhìn... hoa...
Tự nhiên trong tâm thần, Ninh Phàm thật giống như nghe được một thanh âm cất lên cứu vớt mình.
Là Vi Lương sao...?
Hắn tâm thần chợt đông lại, ánh mắt sáng tỏ, thầm kinh hãi, mới vừa rồi mình lại suýt bị tâm ma khống chế...
Tu vi thăng tiến lên quá nhanh, tâm cảnh theo không kịp, thật là nguy hiểm...
Hắn hướng về phía nữ thi cảm kích cười một tiếng, xoa xoa tóc xanh, xem như là cảm kích. Hắn cảm kích nữ thi ngay lúc nguy hiểm đã đánh thức mình.
Mà theo ngón tay ngọc của nữ thi chỉ, ánh mắt Ninh Phàm rơi vào trên một chậu hoa lan...
Thanh khiết, trắng ngần, từng cánh hoa thật giống như đôi môi nhàn nhạt của nữ nhân, cuốn ngược ra phía ngoài. Gió biển thổi một cái, lan thảo nhẹ lay động, lại phát ra tiếng dễ nghe như chuông bạc.
Đây là... linh lan!
Nó là một cây lan thảo, tổng cộng sinh ra năm cái nhị trắng, gió nhẹ thổi một cái, chia nhau truyền ra năm âm gồm cung, thương, giác, chủy, vũ.
Linh lan hiếm hoi như vậy, năm cánh hoa cùng nở, năm âm cùng hiện, thật giống như tiên nhạc, đúng thật hiếm thấy.
- Linh lan... Chỉ Hạc từng nói, nàng muốn một cây linh lan ở Vô Tận hải... Chỉ Hạc...
Vừa nghĩ tới Chỉ Hạc, trong lòng của Ninh Phàm dần dần trầm tĩnh, mép nhếch lên một tia nụ cười ấm áp.
Mà tâm ma lại không đáng để lo nữa!
- Ta vừa đã nhập ma, cần gì phải quay đầu... tay trái của ta nhuộm hết máu của tu sĩ có thù trong thiên hạ. Tay phải lau sạch thẳng thừng tội bất diệt, nếu có ngươi ở đây, ta không hối hận.
Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, mắt lộ dửng dưng. Giờ khắc này, tâm cảnh của hắn đề thăng tới nguyên anh hậu kỳ!
Lúc hắn còn là nguyên anh sơ kỳ, hắn là một thanh kiếm sắc bén!
Khi hắn là nguyên anh trung kỳ, hắn là một thanh kiếm tàng phong vào vỏ!
Đến nguyên anh hậu kỳ, hắn cũng là một thanh vô phong kiếm!
Rút lui đi tất cả mũi nhọn, chỉ còn dư phong phú.
Hắn nhìn một cây linh lan kia, khẽ mỉm cười.
- Hoa này, bán thế nào..?.
Chủ sạp là một cô gái có dung linh tu vi, dung mạo bình thường, lại tiêm trần bất nhiễm. Khi nàng bị ánh mắt của Ninh Phàm chạm nhau, lập tức mặt nhỏ đỏ lên.
- Một trăm... Một trăm khối tiên ngọc...
- Một trăm sao?
- Ừ... Đúng vậy. Cây linh lan này mặc dù là phổ thông linh thảo, niên đại cũng thấp, nhưng ngũ hoa đồng khai, ngũ âm đồng hiện, là một cây linh lan ngàn năm mới gặp đây... Nó có một cái tên, gọi là ‘Phi tiên’... Nếu công tử cảm thấy đắt, 95 khối tiên ngọc cũng được... Nếu không, 90 khối được chứ?
Cô gái hơi có chút khẩn trương, 100 tiên ngọc đủ mua món trung phẩm pháp bảo thông thường. Bình thường tu sĩ sẽ không mua hoa, trừ phi là loại tu sĩ đặc thù yêu hoa như mạng đó...
Nàng ở chỗ này bày sạp 3 ngày, nếu bán không được chậu hoa này nữa coi như là thua thiệt lớn.
Ánh mắt của nàng khẩn trương, khiến Ninh Phàm có chút buồn cười.
- ‘Phi tiên’ sao, năm âm thành nhạc, cũng có phi tiên ý. Hoa này ta muốn, đây là 200 khối tiên ngọc, nhiều hơn giá nàng đưa ra, coi như là cảm tạ...
Cảm tạ, cảm tạ một cây linh lan này, dẫn đến tâm sự, khiến cho tâm cảnh của Ninh Phàm đột phá.
Nhưng mà cảm tạ, cô gái tất nhiên không biết, nàng mắt lộ vui mừng, có thể đem hoa cỏ phàm trần bán được 200 tiên ngọc, thật là rất hiếm thấy đây.
Chẳng qua là Ninh Phàm vừa mới trả tiền, còn chưa lấy đi chậu hoa, một bên trong dòng người, lại bất chợt có một đạo tiếng vui mừng của nữ nhân.
- A, cây lan thảo này, ngũ hoa ngũ âm đều toàn trắng, không phải tên ‘Phi tiên’ sao, không ngờ phường thị nho nhỏ lại có một vật phẩm hay như thế này!
Mà sau khi thanh âm cô gái truyền ra, lập tức có một đạo tiếng nam tử ôn văn nhĩ nhã, nhàn nhạt đón trước.
- Ha ha, Thu Linh tiểu thư nếu coi trọng hoa này, thật là vinh hạnh cho nó...
Bất chợt, liền thấy một nam một nữ, kể cả tám tên thị vệ, đẩy ra dòng người chật chội, đi tới gian hàng của cô gái.
Đám người này mới vừa xuất hiện, lập tức có tu sĩ nhận ra người đến, kêu lên, đi tứ tán.
- Cô gái này.... Cô gái này... Cô gái này là con gái của Hoan Ma lão tổ, Hứa gia tiểu thư, Hứa Thu Linh! Người đồng hành, chẳng lẽ là con trai của ‘thập tông’ Huyền Đức tông phó tông. Thôi, bọn ta nhanh chóng đi đi, chớ cuốn vào phiền toái!
Trong đó tên thanh niên nam tử kia, nga quan bác mang, tai dài đến vai, nho nhã anh tuấn, mặt như quan ngọc, một bộ áo bào vàng nhạt, rất có quý khí. Đối với lời bàn của mọi người, y cũng khá không quan tâm.
Y bước ra một bước, ánh mắt rơi vào trên người Ninh Phàm, khách khí cười một tiếng.
- Vị bằng hữu này, tại hạ Huyền Đức tông Triệu Tử Kính, bạn gái của tại hạ coi trọng cây lan thảo này, không biết bằng hữu có thể bỏ sở thích hay không?
- Trung phẩm đan đỉnh, dùng để luyện chế tam chuyển đan dược trở xuống, chỉ bán 600 tiên ngọc!
- Khổ Linh đan, một bình 20 viên, 800 tiên ngọc! Dung linh đạo hữu tới xem một chút đi!
- Trung phẩm phi kiếm, 200 tiên ngọc... Ách, mặc dù có chút tàn tổn, nhưng vẫn có thể dùng...
Tiếng rao hàng huyên náo khiến Ninh Phàm quên giết hại, quên tu hành, thật giống như trở lại khi còn bé, trở lại lúc hắn vẫn là người phàm.
Ngoại giới hơn mười năm, là ba trăm năm của Ninh Phàm... Ba trăm năm, đủ để khiến ký ức của hắn quên lãng rất nhiều chuyện.
Gió biển thổi lất phất, hắn tản ra thần niệm, Diện tích ba ngàn dặm gió thổi cỏ lay, người đến người đi, tất cả ở trong lòng.
16 năm hắn làm thân người phàm, 2 năm Việt Quốc ôn tình, 300 năm tu chân cô lữ... tất cả hắn nhớ lại trong lòng.
Một đường đi tới, vận mạng của hắn, thật giống như trong chỗ u minh, bị người trêu cợt.
Chẳng qua là mỗi một lần, ngặt một nỗi hắn muốn nghịch số mạng. Hắn không đành lòng sư tôn chết đi, không đành lòng Ninh thành hủy diệt, không đành lòng Tố Thu gặp nạn, không đành lòng chém đi Chỉ Hạc...
Hắn không thích giết người, nếu có thể hắn nguyện để cho thời gian vĩnh viễn ở lại giữa gió tuyết của Thất Mai.
Chẳng qua là nếu không có đoạn đường giết hại này, hắn cũng không nhiều tình duyên như vậy, sẽ không cảm thấy còn cuộc sống ấm áp.
Hắn dắt nữ thi, yên lặng không nói, nhắm mắt đứng trong dòng người.
Tâm cảnh, chậm rãi thăng hoa trong sự đụng chạm!
Tâm tình của nguyên anh trung kỳ đang bước vào hướng hậu kỳ!
Chỉ kém một tia, chỉ kém... một cái cơ hội!
Ninh Phàm thầm kinh hãi, không ngờ tâm cảnh tu vi, lại vào thời khắc này, đến gần đột phá!
Rõ ràng chỉ kém một tia, nhưng vô luận như thế nào, vẫn không đụng tới...
- Kém cái gì... kém cái gì chứ?!
Hắn nắm lòng bàn tay của nữ thi, hơi chảy mồ hôi. Mí mắt nhìn xuống ánh mắt, trở nên nóng nảy bất an.
Tuyết đen ở bầu trời, từ lực quanh mình, hải vụ tràn ngập không rõ... Hết thảy, tựa hồ cũng khiến Ninh Phàm cảm thấy phiền lòng bực mình.
Mà từng màn giết hại, ký ức máu tanh quanh quẩn ở đầu, làm hắn cơ hồ lâm vào cuồng loạn!
Như có một thanh âm, đại diện thiên đạo, gạn hỏi trong lòng Ninh Phàm!
- Ma hải vô biên, quay đầu lại là bờ...
Quay đầu, làm sao quay đầu đây?
Nếu không quay đầu lại, phải nên làm thế nào...?
Ninh Phàm giương đôi mắt, tự nhiên mà mờ mịt, tựa hồ sa vào tâm ma.
Nhưng giờ khắc này, lại có nữ thi lo âu đưa tay ra, vuốt ve mặt của Ninh Phàm. Lời nói không lưu loát mà mềm mại, nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
- Quang... không... phiền...
- Nhìn... hoa...
Tự nhiên trong tâm thần, Ninh Phàm thật giống như nghe được một thanh âm cất lên cứu vớt mình.
Là Vi Lương sao...?
Hắn tâm thần chợt đông lại, ánh mắt sáng tỏ, thầm kinh hãi, mới vừa rồi mình lại suýt bị tâm ma khống chế...
Tu vi thăng tiến lên quá nhanh, tâm cảnh theo không kịp, thật là nguy hiểm...
Hắn hướng về phía nữ thi cảm kích cười một tiếng, xoa xoa tóc xanh, xem như là cảm kích. Hắn cảm kích nữ thi ngay lúc nguy hiểm đã đánh thức mình.
Mà theo ngón tay ngọc của nữ thi chỉ, ánh mắt Ninh Phàm rơi vào trên một chậu hoa lan...
Thanh khiết, trắng ngần, từng cánh hoa thật giống như đôi môi nhàn nhạt của nữ nhân, cuốn ngược ra phía ngoài. Gió biển thổi một cái, lan thảo nhẹ lay động, lại phát ra tiếng dễ nghe như chuông bạc.
Đây là... linh lan!
Nó là một cây lan thảo, tổng cộng sinh ra năm cái nhị trắng, gió nhẹ thổi một cái, chia nhau truyền ra năm âm gồm cung, thương, giác, chủy, vũ.
Linh lan hiếm hoi như vậy, năm cánh hoa cùng nở, năm âm cùng hiện, thật giống như tiên nhạc, đúng thật hiếm thấy.
- Linh lan... Chỉ Hạc từng nói, nàng muốn một cây linh lan ở Vô Tận hải... Chỉ Hạc...
Vừa nghĩ tới Chỉ Hạc, trong lòng của Ninh Phàm dần dần trầm tĩnh, mép nhếch lên một tia nụ cười ấm áp.
Mà tâm ma lại không đáng để lo nữa!
- Ta vừa đã nhập ma, cần gì phải quay đầu... tay trái của ta nhuộm hết máu của tu sĩ có thù trong thiên hạ. Tay phải lau sạch thẳng thừng tội bất diệt, nếu có ngươi ở đây, ta không hối hận.
Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, mắt lộ dửng dưng. Giờ khắc này, tâm cảnh của hắn đề thăng tới nguyên anh hậu kỳ!
Lúc hắn còn là nguyên anh sơ kỳ, hắn là một thanh kiếm sắc bén!
Khi hắn là nguyên anh trung kỳ, hắn là một thanh kiếm tàng phong vào vỏ!
Đến nguyên anh hậu kỳ, hắn cũng là một thanh vô phong kiếm!
Rút lui đi tất cả mũi nhọn, chỉ còn dư phong phú.
Hắn nhìn một cây linh lan kia, khẽ mỉm cười.
- Hoa này, bán thế nào..?.
Chủ sạp là một cô gái có dung linh tu vi, dung mạo bình thường, lại tiêm trần bất nhiễm. Khi nàng bị ánh mắt của Ninh Phàm chạm nhau, lập tức mặt nhỏ đỏ lên.
- Một trăm... Một trăm khối tiên ngọc...
- Một trăm sao?
- Ừ... Đúng vậy. Cây linh lan này mặc dù là phổ thông linh thảo, niên đại cũng thấp, nhưng ngũ hoa đồng khai, ngũ âm đồng hiện, là một cây linh lan ngàn năm mới gặp đây... Nó có một cái tên, gọi là ‘Phi tiên’... Nếu công tử cảm thấy đắt, 95 khối tiên ngọc cũng được... Nếu không, 90 khối được chứ?
Cô gái hơi có chút khẩn trương, 100 tiên ngọc đủ mua món trung phẩm pháp bảo thông thường. Bình thường tu sĩ sẽ không mua hoa, trừ phi là loại tu sĩ đặc thù yêu hoa như mạng đó...
Nàng ở chỗ này bày sạp 3 ngày, nếu bán không được chậu hoa này nữa coi như là thua thiệt lớn.
Ánh mắt của nàng khẩn trương, khiến Ninh Phàm có chút buồn cười.
- ‘Phi tiên’ sao, năm âm thành nhạc, cũng có phi tiên ý. Hoa này ta muốn, đây là 200 khối tiên ngọc, nhiều hơn giá nàng đưa ra, coi như là cảm tạ...
Cảm tạ, cảm tạ một cây linh lan này, dẫn đến tâm sự, khiến cho tâm cảnh của Ninh Phàm đột phá.
Nhưng mà cảm tạ, cô gái tất nhiên không biết, nàng mắt lộ vui mừng, có thể đem hoa cỏ phàm trần bán được 200 tiên ngọc, thật là rất hiếm thấy đây.
Chẳng qua là Ninh Phàm vừa mới trả tiền, còn chưa lấy đi chậu hoa, một bên trong dòng người, lại bất chợt có một đạo tiếng vui mừng của nữ nhân.
- A, cây lan thảo này, ngũ hoa ngũ âm đều toàn trắng, không phải tên ‘Phi tiên’ sao, không ngờ phường thị nho nhỏ lại có một vật phẩm hay như thế này!
Mà sau khi thanh âm cô gái truyền ra, lập tức có một đạo tiếng nam tử ôn văn nhĩ nhã, nhàn nhạt đón trước.
- Ha ha, Thu Linh tiểu thư nếu coi trọng hoa này, thật là vinh hạnh cho nó...
Bất chợt, liền thấy một nam một nữ, kể cả tám tên thị vệ, đẩy ra dòng người chật chội, đi tới gian hàng của cô gái.
Đám người này mới vừa xuất hiện, lập tức có tu sĩ nhận ra người đến, kêu lên, đi tứ tán.
- Cô gái này.... Cô gái này... Cô gái này là con gái của Hoan Ma lão tổ, Hứa gia tiểu thư, Hứa Thu Linh! Người đồng hành, chẳng lẽ là con trai của ‘thập tông’ Huyền Đức tông phó tông. Thôi, bọn ta nhanh chóng đi đi, chớ cuốn vào phiền toái!
Trong đó tên thanh niên nam tử kia, nga quan bác mang, tai dài đến vai, nho nhã anh tuấn, mặt như quan ngọc, một bộ áo bào vàng nhạt, rất có quý khí. Đối với lời bàn của mọi người, y cũng khá không quan tâm.
Y bước ra một bước, ánh mắt rơi vào trên người Ninh Phàm, khách khí cười một tiếng.
- Vị bằng hữu này, tại hạ Huyền Đức tông Triệu Tử Kính, bạn gái của tại hạ coi trọng cây lan thảo này, không biết bằng hữu có thể bỏ sở thích hay không?
Tác giả :
Mặc Thủy