Hơp Thể Song Tu

Chương 166: Tấn quân chi mệnh!

Ninh Phàm đứng trước mộ phần của Ngụy tổ, yên lặng không nói.

Rất lâu, hắn cung tay xá một xá về phía mộ phần cô độc, xoay người rời đi, không quay đầu lại nữa.

Hóa cấp luyện thể thuật, Phần huyết, Di Thiên xá lợi... Trọng yếu nhất là hắn ở chỗ này thu được một con tán ma!

Trước lúc này, hắn tuy hận Niết Hoàng, lại lúc nào cũng mê mang mình có thể thắng được y hay không?!

Lúc này, hắn lại có nắm chặc cực lớn, trăm năm sau hắn sẽ khiến cho Niết Hoàng chấn kinh, Vũ giới chấn động, cửu giới sợ hãi!

Tảng đá lớn treo trong tâm vây khốn hắn từ đó nát bấy!

Hắn nhờ vào Đông Minh chung, rời khỏi tầng năm.

Mà sau khi tiến vào tầng bốn, hắn cơ hồ lập tức thuấn di mở một cái, chạy thẳng tới tầng ba, để tránh bị tà vật nơi đây đánh lén... Giờ phút này, hắn người mang chí bảo, không thể không thận trọng! Dù sao, phá vỡ tầng trận quang thứ năm, nhất định có không ít tà vật, thăm dò được!

Quả nhiên, vào một khắc hắn hiện thân, lập tức có mấy đạo công kích hết sức mịt mờ, âm thầm nhìn trộm.

Nếu không phải Ninh Phàm lập tức thuấn di, sợ rằng cho dù không chết, cũng trọng thương.

Mà sau khi thuấn di một khoảng cách, Ninh Phàm không chút do dự chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra Đông Minh chung, mi tâm lôi tâm lập lòe, vận lên băng toái quyền mang, một quyền đánh mạnh trên chuông.

Pháp bảo này bất phàm!

Nó không thể ngăn cản hư không chi lực của Truyền tống trận, nhưng Phật phạm lực chấn vỡ phàm hư đại trận. Vật này tuy là cực phẩm pháp bảo, nhưng vô cùng có thể bắt chước tiên bảo lợi hại nào đó.

Pháp lực cùng yêu lực dung hợp, đạt tới tài nghệ kim đan sơ kỳ, thêm một quyền băng toái đánh ra, Đông Minh chung lập tức truyền ra vòng sáng màu vàng có lực trầm thấp, ngay tức khắc, tản mát ra bốn phía!

Lấy uy lực của Ninh Phàm, ít nhất kích phát ba thành cực phẩm bảo uy, uy lực này không đủ để thương tổn đến nguyên anh... Nhưng sóng âm đó lại như có một cổ coi rẻ oai của thiên đị. Chớp mắt nó vừa hiện ra khiến cho từng con yêu quỷ run sợ, đều bị vòng sáng định trụ thân hình.

Định thân! Còn là quần thể chi thuật!

Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, âm thầm kinh ngạc. Đây là hắn lần đầu tiên đem hết toàn lực, kích thích ra một chút lực lượng của Đông Minh chung.

Định thân đó có uy lực quá yếu, bất quá kéo dài nửa hơi, liền bị từng tên nguyên anh yêu quỷ tránh thoát trói buộc.

Nhưng may là như vậy, cũng khiến cho từng tên yêu quỷ lòng vẫn sợ hãi, nhất là yêu vật càng trong sóng âm kia, cảm nhận được một cổ uy nghiêm cúi đầu muốn lạy.

Giữa sơ hở đó, Ninh Phàm lần nữa liên tiếp thuấn di mấy lần, đem tất cả pháp lực dùng trên chạy trốn. Mấy hơi trốn ra lòng đất ngàn dặm, đến cửa vào tầng thứ ba.

Mà những yêu quỷ kia từng tên sau khi do dự, thu tâm tư. Khó đuổi theo mà cũng không dám đuổi... Không thể kháng cự tiếng chuông uy nghiêm, hơn nữa trong tay người này còn nắm hóa thần một kích...

- Người này ẩn tàng cực sâu...

Những thanh âm khàn khàn vang lên, rồi sau đó, hoang khâu tầng thứ tư, lần nữa trở về hoàn toàn yên tĩnh.

Mỗi một cái tu chân quốc, cũng từng có một vị lão tổ.

Nhưng trong tám trăm Vũ giới lão tổ, Ngụy tổ tài trí nhất định danh liệt tiền mao.

Mà nơi đây, theo Ninh Phàm rời khỏi, bảo vệ lần nữa yên tĩnh lại, không người biết Ngụy tổ trước khi chết, làm chuyện điên cuồng cỡ nào.

Hóa thần cảnh không cách nào phá trận quang tiến vào tầng thứ năm.

Luyện hư cảnh không thể đại phí chu chương, đi đạt được chính là hóa thần truyền thừa.

Nơi đây, sẽ còn yên lặng rất lâu, rất lâu nữa...

...

Tiếng của Đông Minh chung, truyền ra từ tầng thứ tư, rung mạnh một cái. Cả cái gò hoang địa mạch, đều rung dữ dội, nhưng ngay sau đó khôi phục bình tĩnh.

Trong địa mạch tầng thứ nhất, một cô gái mặc áo màu vàng lảo đảo lắc lư, bên vách đá trơn trợt, bò lên từ dưới đất.

Chấn động mới vừa rồi khiến cho pháp lực nàng trống không, ngã nhào.

Trên người không ít vết thương, pháp lực cũng cơ hồ hao hết, nhưng vẻ mặt nàng vẫn kiên định.

- Muội muội, ta nhất định tìm tới “Quỷ tinh" để trị độc cho muội...

Nàng dè đặt tạt qua một tầng, ích mạch tầng bốn, một thân một mình là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Nàng vốn định cùng tán tu khác kết đội đồng hành, nhưng rốt cuộc cũng không đủ 10 người. Mà mấy tên tán tu lại rời khỏi, khiến cho số người càng ít hơn, đội ngũ tự đi giải tán...

Chẳng qua là cho dù nàng chỉ có một mình, cũng phải tìm tới... Quỷ tinh!

Tâm ý của nàng đáng quý, nhưng hành động lại quá mức lỗ mãng.

Chỗ u ám, mấy đạo khí tức quỷ mị ép tới gần, hiển nhiên phát hiện một món huyết thực ngon, hết thảy các thứ này cô gái không biết chút nào.

Khi mấy tên quỷ mị âm trầm xuất hiện, thân thể mềm mại của nàng run lên, mặt đẹp lộ ra sợ hãi. Hạ phẩm pháp bảo trên tay vừa đối mặt lại bị đánh bay một cách quỷ mị.

- Kiệt kiệt... Kiệt kiệt...

Quỷ vật phát ra tiếng kêu thảm thiết, âm phong một vòng, muốn xé nát cô gái.

Giờ khắc này, cho dù cô gái non nớt dốt nát, cũng biết mình hôm nay sợ là hẳn phải chết.

Nàng tuyệt vọng nhắm mắt, có sợ hãi, lại tiếc nuối.

- Muội muội...

Dưới lông mi của nàng, nước mắt như mưa, nhưng trước khi âm phong xé nát nàng, mấy cái quỷ mị công kích nàng, lại đồng loạt thật giống như định trụ vậy, mặt quỷ đầy sợ hãi!

Sau một khắc, không dấu hiệu nào, màu mực chợt lóe, những quỷ mị đó bị xóa đi hời hợt... Màu đen, máu quỷ tanh hôi, vẩy vào trên mặt thiếu nữ, khiến cho nàng không tin mở mắt ra, mà đến nhanh hơn so với cảm giác kinh ngạc chính là nôn mửa...

Thịt thối rữa, máu đen, tanh hôi... Trong bụng nàng đau xót, lập tức ói ra bên vách đá...

Một trận thanh phong quét qua, nơi đây tanh hôi lập tức tiêu tán. Thiếu nữ mới dần dần ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Nhưng nàng bỗng nhiên phát hiện, trước người chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một thanh niên lạnh lùng quần áo trắng áo bào đen.

Sắc mặt nàng lập tức sợ, làm gì không biết mấy quỷ mị đó là do thanh niên giết chết.

Có thể thần không biết quỷ không hay giết chết nhiều quỷ mị như vậy, thanh niên kia là ích mạch tầng mười cao thủ sao?

Chẳng lẽ là... dung linh lão quái?!

Thiếu nữ lập tức lui về phía sau một bước, che ngực, hơi khẩn trương, nhưng nhìn kỹ một chút mặt mũi của thanh niên. Nàng bỗng nhiên nhớ lại, thanh niên kia trước đó bên ngoài địa mạch, nàng từng mời họp thành đội nhưng đã bị hắn từ chối...

Thì ra mình mời, rốt cuộc là tu sĩ cường đại như vậy sao...?

Tu sĩ này muốn làm gì mình...?! Hắn vô duyên vô cớ cứu mình, chẳng lẽ là muốn đem mình làm đỉnh lô sao?!...

Vừa nghĩ tới hai chữ đỉnh lô, cô gái cả người run lên, không ai giúp mà bàng hoàng.

- Đa... Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, tiền bối muốn đem ta... như thế nào đây...?

Nhưng ngoài dự liệu của nàng, thanh niên cũng không ép tới gần một bước, chỉ cách khoảng đối với thiếu nữ lãnh đạm nói:

- Đây không phải là địa phương mà nàng nên tới...

- Ta biết, nhưng... Ta cần “Quỷ tinh", vì giải hỏa độc cho muội muội của ta...

Thiếu nữ răng cắn chặt môi, vẻ mặt ảm đạm.

- Muội muội sao...?

Thanh niên ánh mắt chợt động, vỗ một cái vào trữ vật đại, tùy ý lấy ra một quỷ tinh, có ích mạch quỷ vật, cũng có dung linh quỷ vật.

- Là những thứ này đúng không?

- Phải, đúng là chúng!

Cô gái ánh mắt như lửa nóng dâng lên.

- Cầm đi đi, giải hỏa độc đủ rồi, còn dư lại quỷ tinh, bán làm tiền tài, cuộc sống bình đạm... Cả cuộc đời không nên giao thiệp với tu giới nữa. Đây không phải là địa phương nàng đến.

Thanh niên tay áo bào cuốn một cái, một đám quỷ tinh, lập tức tự đi bay đến trong ngực thiếu nữ, độn quang của hắn chợt lóe đã rời khỏi.

Quỷ tinh kia nhiều đến mức thiếu nữ sửng sốt.

Độn quang đó so với dung linh lão quái mà thiếu nữ đã gặp cũng nhanh vô số lần.

Nàng có ngu đi nữa, cũng biết người cứu tánh mạng mình, ban cho mình quỷ tinh, nhất định là một lão quái tu vi cao thâm.

Nói không chừng đấy là kim đan lão tổ…trong truyền thuyết!

Thì ra người này đối với mình căn bản không có tâm tư xấu...

Thiếu nữ hồi tưởng lời của thanh niên, chợt nhớ tới cái gì đó, hướng về phía cửa hang la lên:

- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, ta gọi là Ôn Tình...

Chưa có tiếng đáp lại, thiếu nữ dè đặt thu hồi quỷ tinh, vội vã hướng bên ngoài địa mạch rời khỏi.

Nàng muốn giải độc cho muội muội, cả đời bình đạm... Đây là vận mạng của nàng.

...

Bên ngoài địa mạch Ninh Phàm cũng không quay đầu lại, phi độn về phương hướng Ngụy quốc bắc vực.

Thuận miệng phục dụng mấy viên Khổ Mệnh đan, sau khi pháp lực hơi khôi phục, cũng trầm ngâm không nói.

Hắn cứu cô gái, bởi vì sự hứa hẹn đối với Ngụy tổ. Hắn không thích gây phiền toái, nhưng cô gái kia là Ngụy quốc tu sĩ, mình đã hứa hẹn qua, vì Ngụy tổ bảo vệ Ngụy quốc. Không gặp cũng không sao, nếu gặp thuận tay giúp một cái.

Đây là sự hồi báo của hắn đối với Ngụy tổ ân huệ.

Về phần hắn tặng cho cô gái quỷ tinh, là bởi vì hắn thấy bóng dáng ấu niên của mình từ trên người cô gái.

Khi đó, Ninh Cô bị bệnh, mình lội qua nguy hiểm vào thâm sơn hái thuốc, suýt nữa chết đi...

Nếu có thể, Ninh Phàm nguyện bình bình đạm đạm, tựa như cuộc sống người phàm vậy, không buồn không lo.

Hắn không làm được, con đường này một khi bước lên, không cách nào thối lui ra.

Cho nên hắn đem tâm nguyện của mình, kể cả quỷ tinh, tặng cho cô gái.

- Ôn Tình sao... Trên đời trân quý nhất không phải trường sinh, không phải quyền quý, mà là... ôn tình. Vì tu vi vượt qua năm tháng lâu đời, quay đầu lại, chỉ còn lại mình... Đây là tu sĩ cô độc, tu giới, khó có ôn tình, chỉ có đứng trước mộ phần của thân hữu, thương cảm mà thôi...

Một đạo độn quang, chạy thẳng tới bắc phương.

Một tháng sau, ở Ngụy quốc trung vực bắc nguyên, hắn rốt cuộc đuổi theo Thất Mai lâu thuyền, hội họp với lâu thuyền!

Sau ba tháng, lâu thuyền vượt qua Việt quốc bắc tỏa giới... lái vào đại Tấn!

Nhưng ở nước Tấn tỏa giới đại trận, Thất Mai lâu thuyền, lại bị Tấn quốc tu sĩ cường lệnh hạ xuống, cấm chỉ nhập cảnh.

Bên cạnh tỏa giới, không ít lâu thuyền đều ở nơi đây đình trệ.

- Truyền lệnh của Tấn quân, đất đại Tấn yêu loạn không dứt, cấm chỉ nhập cảnh!

Một tên Tấn quốc kim đan, mặc khoan tụ cao quan, lạnh lùng hạ lệnh, trên mặt mang một cổ ngạo khí của trung cấp tu chân quốc.

- Tại sao có thể như vậy? Bọn ta tới đại Tấn là có việc gấp, buộc phải dựa vào cổ truyền tống trận...

Một ít tu sĩ oán giận nói.

- Truyền tống trận ư? Xin lỗi! Tấn quân có lệnh, Truyền tống trận của đại Tấn ta, từ ngày có lệnh này không thu tiên ngọc, chỉ lấy chiến công! Muốn sứ dụng Truyền tống trận có ba điều kiện! Thứ nhất, ít nhất có kim đan tu vi! Thứ hai, gia nhập “Tu vệ"! Thứ ba, tích lũy “Chiến công", đổi lấy cơ hội truyền tống!

Tấn quốc kim đan, cười lạnh một tiếng, nói bổ sung:

- Ngoài ra, lệnh của Tấn quân, phải lấy được Vũ điện chấp thuận!

- Cái gì?! Vũ điện chấp thuận! Đây chẳng phải là nói, bọn ta nếu muốn tiến vào đại Tấn, sứ dụng Truyền tống trận, thì không phải mạo hiểm vì Tấn quốc trừ yêu hay sao?!

- Đây là thế nào chứ? Nghe nói Tấn quốc chi yêu vô cùng lợi hại, chính là nguyên anh lão quái đều có một người chết ở chỗ này...

Từng tên kim đan nước khác, giọng oán giận lại nói, nhưng ngại vì tên của Vũ điện, lại chỉ có than thở. Có vài người rời khỏi, có vài người không thể làm gì, chỉ có tiếp nhận mệnh lệnh của Tấn quân, nói lên thỉnh cầu vào tu vệ, chém yêu tích chiến công.

Trên Thất Mai lâu thuyền, Ninh Phàm, Tố Thu, Cảnh Chước ba người đều ánh mắt đông lại một cái.

Không ngờ đại Tấn yêu triều lại khó giải quyết đến mức khiến cho Tấn quân không thể không mượn lực lượng tu sĩ nước khác.

Chẳng lẽ ngay cả Vũ điện tham gia, đều không đủ lấy cục diện vãn hồi sao...?

Có lẽ là bởi vì, nơi đây có... hóa thần yêu tướng đó...

- Yêu tướng Lý Bạn...

Ninh Phàm hơi trầm ngâm, Tấn quốc Truyền tống trận hắn nhất định phải sứ dụng.

Như vậy, có cần gia nhập tu vệ, giúp nước Tấn diệt yêu hay không?

Vào lúc hắn đang suy tư, một đạo nguyên anh tu sĩ cầu vòng, lại chạy thẳng tới tỏa giới. Mà thần niệm của người đó lại chỉ phong tỏa Thất Mai lâu thuyền.

Lập tức, Ninh Phàm vẻ mặt nghiêm một chút, khí thế kia vô cùng xa lạ, mang liều lĩnh, bạo ngược!

- Nguyên anh trung kỳ, không biết người... người này... Có ý gì mà tới?

Lúc hắn suy nghĩ, thần niệm đó lại thu hồi bạo ngược, hóa thành một đạo tiếng cười nho nhã của thanh niên.

- Tố Thu tiên tử, không ngờ Vân Cuồng ta có thể ở chỗ này cùng nàng gặp nhau! Ha ha, không uổng công, không uổng công!

Ba tháng, trên Ngụy quốc lâu thuyền, Ninh Phàm không tu luyện yêu thuật, chỉ dựa vào Phần huyết, luyện chế “Phần Huyết đan".

Viên thuốc này, tên được liệt vào hàng tam chuyển, uống nó để đề thăng “Cự Cốt quyết" công pháp cảnh giới, cũng có thể xúc tiến luyện thể cảnh giới đề thăng.

Nhưng viên đan dược này có một thiếu sót, sau khi phục dụng, không chỉ có chỗ đau khó nhịn, càng sẽ khiến cho người lâm vào điên cuồng.

Sự điên cuồng đó chỉ có trong giết hại mới có thể lắng xuống.

Biết được đất đại Tấn muốn mượn Truyền tống trận, phải gia nhập tu vệ chém yêu, trong lòng Ninh Phàm có cẩn thận, cũng có tâm động.

Trong giết hại, quả nhiên là thời cơ tuyệt cao thả ra sát ý của Phần Huyết đan.

Chẳng qua là khiến cho hắn kiêng kỵ, lại là người nam tử nhanh độn mà đến kia.

Nguyên anh trung kỳ, ý đồ không rõ...

Sau khi nam tử kêu lên tên Tố Thu không lâu, lập tức hóa thành điểm sáng liên tục lóe lên ở trường không, cũng với sau thời gian mấy khí tức, vượt qua mấy trăm dặm khoảng cách, đáp xuống trên Thất Mai lâu thuyền.

Tốc độ thuấn di đó Ninh Phàm tự hỏi không bằng...

Thanh niên kia dung mạo chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, cốt linh cũng bảy trăm năm, là một lão quái chính cống.

Một bộ ngân bào, khí phách cao ngất, ánh mắt sắc bén, càng mang một chút cuồng ý hóa không hết.

Thân phận của tên Vân Cuồng này là... Vũ điện thần sử!

Người này xuất hiện, lập tức dẫn tới chỗ tỏa giới, vô số kim đan lão quái kêu lên.

- Là hắn! “Dạ kiếm" Vân Cuồng!

- Năm trăm năm kết anh, trong vòng một hai trăm năm đột phá trung kỳ... Người này trong Đông Nam đại lục Vũ điện thần sử, đủ để danh liệt trước năm mươi!

Dạ kiếm... Lời đồn đãi Vân Cuồng thi hành nhiệm vụ của Vũ điện, thường thường đêm khuya độc hành, tới ban ngày đã mang về thi thể của người bị đuổi giết. Tên Dạ kiếm được truyền ra từ lúc đó.

Lời đồn đãi người này cuồng ngạo thành tánh, sau khi đạt được Vũ điện thần diệc thạch truyền thừa, không chỉ có lĩnh ngộ ngụy thần ý, càng đem bản thân điên cuồng, dung nhập vào một chút trong đó.

Chuyện này thậm chí khiến cho Vũ điện đông nam đại lục một tên tôn lão, rất coi trọng y...

Không ngờ ngay cả cao thủ như vậy, đều bị phái tới gấp rút tiếp viện Tấn quốc... yêu triều ở nước Tấn có chút không được a.

Ngay cả Tấn quốc kim đan ngạo nghễ trước đó, giờ phút này cũng đua nhau cúi đầu, cung kính thi lễ.

- Ra mắt tôn sứ!
Tác giả : Mặc Thủy
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại