Hợp Pháp Tình Nhân
Chương 4
Sáng sớm, Vi Mẫn ở trong ngực cứng rắn mà ấm áp tỉnh lại.
Đêm qua, bọn họ cả đêm kịch liệt triền miên. Lam Thư Đình một lần lại một lần muốn nàng, yêu nàng, vì thế thật không thể đếm được là bao nhiêu lần, nàng đắm chìm trong vui thích xác thịt, bị tình dục ngập đầu.(Z: Oh,my god)
Người ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng, Lam Thư Đình kia luôn lười biếng, mà đối với việc này, hắn lại có vô cùng vô tận dục vọng cùng thể lực, ở trên giường, hắn là cái tình nhân nhiệt tình nhất, cũng bá đạo nhất.
Cũng có thể là bởi vì bọn họ không gặp nhau thường xuyên, chỉ cần có cơ hội gặp nhau,lửa nóng cuồng dã liều chết dây dưa, hai người cũng chưa có biện pháp khắc chế dục vọng.
Vi Mẫn kỳ thật thực sợ hãi chính mình như vậy.
Nàng rốt cục biết, một người có thể cỡ nào khát vọng một người khác, thậm chí đánh mất lý trí,dù cho trình độ tự chủ,kiềm chế có cao đến đâu.
Hơn một năm nay, không ai biết bọn họ ở cùng một chỗ.
Lam gia ở Newyork sự nghiệp rất lớn, là ngân hàng tập đoàn tài chính số một số hai miền Đông nước Mỹ. Lam Thư Đình sau khi tốt nghiệp Đan Phật, đương nhiên trở về công tác, ngành chưởng quản đầu tư hoạt động tín dụng, mỗi ngày công việc đều bề bộn.
Mà Vi Mẫn là bị yêu cầu danh giáo khắc nghiệt ép tới thở không nổi, đọc sách rất nhiều, còn phải giả bộ muốn đến công ty ba ba thực tập, tích lũy kinh nghiệm công tác.
Hai người một đông một tây, cách nhau khá xa, lại đều tự tách nhau vì cuộc sống bận rộn, nhưng là Lam Thư Đình chỉ cần có thời gian rảnh, liền bay đến miền Tây tìm nàng, cho dù chỉ có thể đến một hai ngày, thậm chí ngắn ngủn vài giờ cũng tốt.
Vi Mẫn nhịn không được thân thủ khẽ vuốt bờ ngực dày rộng của hắn, nàng rất thích thân thể hắn(Z:sắc nữ a *ôm mặt*) giống tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ tạo hình, mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một đường cong đều tràn ngập mạnh mẽ cùng hấp hẫn.
Lần đầu tiên chú ý tới hắn, là ở thật nhiều năm trước, trong tiếng người ồn àotranh tài khoe sắc, hắn trông thật nhàn nhã lại phát ra khí thế xuất chúng, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Mặt của hắn anh tuấn như pho tượng, ngũ quan khắc sâu nổi bật, đôi mắt sâu sắc,con ngươi đen láy, khóe miệng mang theo một chút ý cười, ý vị sâu xa, làm tất cả nữ nhân trông thấy đều tò mò, muốn biết dưới nụ cười thâm sâu kia là bí mật gì.
Mà nay, bí mật của hắn là nàng.
Tay nàng dao động ở trên người hắn tinh tráng, ngực, thắt lưng, một đường không mục đích đi xuống, trong khi nàng xoa hắn, dĩ nhiên dục vọng bắt đầu hết sức bừng bừng phấn chấn, Lam Thư Đình chậm rãi tỉnh dậy.
Đôi mắt còn mang theo buồn ngủ, cùng với vài phần dục niệm thức tỉnh, hắn nhìn chằm chằm nàng.
“Sớm nha." Nàng cho hắn một cái cười ngọt ngào.
“Sao em dậy sớm vậy? Không ngủ nhiều thêm một chút?" Giọng nói của hắn gần như mất.
“Chính là tỉnh thôi." Vi Mẫn nhăn cái mũi. “Đại khái bởi vì em đã đói bụng, đói đến tỉnh."
Lam Thư Đình ở nhà sống an nhàn sung sướng, ngay cả trước kia đến California đọc sách, đều có quản gia đi theo, nhưng đại thiếu gia ở trước mặt Vi Mẫn, lại trở thành quản gia của nàng, bữa sáng đều là hắn phụ trách chuẩn bị giúp nàng.
“Muốn ăn cái gì?"
“Trứng xào,thịt hun khói, nước trái cây, bánh sừng bò nóng……"
Đồ ăn còn không có nói xong, Lam Thư Đình đã muốn đứng dậy chuẩn bị làm, bất quá, lập tức đã bị cánh tay tuyết trắng tóm trở về. …..Hắn xoa xoa môi,chỗ vừa được in một dấu hôn.
“Trước nói cảm ơn anh."
Lõa nam đẹp mắt ngồi ở mép giường, nhìn nàng, không nói lời nào.
Vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu, hai má lộ ra thản nhiên đỏ ửng, ánh mắt như có sương mù, môi đỏ mọng đầy đặn, tóc quăn dài rối tung ở trên gối, tư thái, ngữ điệu, vẻ mặt, khắp nơi biểu hiện là một nữ nhân hoàn toàn bị sủng ái quá.
Không biết vì sao, Lam Thư Đình có loại ảo giác, quyền lực nằm ở trong tay nàng một nữ vương; Mà hắn, chính là bị nữ vương truyền chỉ tiến cung hầu hạ — đúng vậy, nam sủng!
Vì sao chính mình lại nghĩ như vậy…… Nên nói như thế nào, bị coi thường?
Hắn bên người không phải không có các nữ nhân xinh đẹp khác, sự thật là, hắn chưa bao giờ tích cực lấy lòng ai, càng đừng nói là sắc mặt ủy khuất chính mình đi hầu hạ nữ nhân, thậm chí cho cuộc sống ở chung.
Đương nhiên, Lam Thư Đình cũng không phải cá tính công tử,thiếu gia, hắn luôn luôn đi vô vi mà trị lộ tuyến, hợp tắc đến không hợp tắc tán(ý là hợp thì chơi không hợp thì thôi), mọi người thoải mái vui vẻ là quan trọng nhất, không cần cố sức miễn cưỡng cái gì.
Nhưng là cứ về miền Đông,lại chạy sang miền Tây,chạy qua chạy lại nói như thế nào cũng không thoải mái nha!
Mà hắn, hai năm thật sự đã làm như vậy.
Hai mươi sáu tuổi, bằng cấp cao, thu nhập cao, hơn nữa dựa vào thế lực nhà hắn cùng diện mạo, vì sao còn muốn tự vất vả như vậy?
Nữ tử này, rốt cuộc có cái mị lực gì hơn người?
Hắn thật sự không nghĩ ra.
“Làm sao vậy?" Thấy hắn đã lâu không nói lời nào, chính là chỉ nhìn mình, Vi Mẫn nhịn không được lại duỗi tay đi sờ hắn. Đôi tay ngọc ngà tuyết trắng trượt trên da thịt ngăm đen, theo cánh tay, đến bả vai, đến ngực…… Vi Mẫn nheo lại mắt, bộ dáng hảo kiều mỵ hảo thỏa mãn.
Chỉ là nhìn nàng như vậy, mà ngực hắn cảm thấy nóng nóng, hoặc là, toàn thân đều bắt đầu nóng.
Chính mình nhất định là có vấn đề. Lam Thư Đình lắc đầu, không nghĩ lại tốn nhiều cân não suy nghĩ.
Hắn cầm tay nhỏ bé không an phận của nàng, kéo đến môi hôn một chút, “Muốn uống nước trái cây gì?"
“Liễu chanh…… A, trong nhà hình như đã hết. Gần đây em bận,quên không đi mua……" Nói xong, Vi Mẫn cũng ngồi dậy, một mặt dụi dụi mắt, chuẩn bị xuống giường. “Em sẽ đi mua,anh nghĩ……"
Kết quả nàng bị hai bàn tay của Lam Thư Đình ôm trở lại trên giường. “Anh đi,em có thể ngủ tiếp một chút."
Xem nàng bộ dáng vẻ mặt buồn ngủ, là biết nàng không ăn ngủ đủ, cũng khó trách, tối hôm qua hắn cơ hồ không làm cho nàng ngủ yên, triền miên cùng nàng cả một đêm.
“Ân…… Được rồi." Cung kính không bằng tuân mệnh. Vi Mẫn đánh một cái ngáp to, ngoan ngoãn để hắn giúp chính mình đắp chăn, vừa ấn vừa hôn lên bờ vai trần của nàng, muốn nàng chợp mắt ngủ bù.
Đơn giản tắm xong, Lam Thư Đình thân thể nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thời gian còn sớm, hắn tính toán. Giúp nàng lo liệu bữa sáng phong phú một chút, trước uy nàng ăn no, sau đó nói không chừng có thể dỗ đại tiểu thư nàng cùng hắn đi ra ngoài một chút. Thời tiết hôm nay không tệ, hơn nữa hắn trở về miền Đông ,máy bay bay lúc chạng vạng tối, cho nên, hẳn là không có vấn đề.
Cho dù không ra ngoài, ở nhà ưu nhàn nói chuyện phiếm cũng tốt, hắn cũng muốn hưởng thụ cảm giác Vi Mẫn dán vào hắn làm nũng. Hơn nữa trong thời gian hai người trưởng thành, công tác ngành học đều cùng loại, vẫn là đồng giáo đồng hệ học trưởng học muội, đề tài để bàn không ít, cái gì đều có thể tán gẫu.
Vi Mẫn hoàn toàn không phải cô gái im lặng hướng nội, cho dù dày như hắn, cũng căn bản không cần sợ tẻ ngắt, cùng nàng nói chuyện là đủ rồi.
Huống chi, hôm nay còn có chuyện trọng yếu, cùng với nàng hảo hảo nói chuyện.
Chuyện tình.
Newyork là trung tâm tài chính, không chỉ ở nước Mỹ, mà còn là trên toàn cầu. Vi Mẫn lấy bằng thạc sĩ thương quản, thông minh có khả năng như nàng, tuyệt đối sẽ không nguyện ý sau khi tốt nghiệp đến công ty ba ba làm trợ lý, chắc chắn muốn đi ra ngoài lăn lộn, thử xem năng lực chính mình.
Kia đến Newyork không phải vừa vặn sao? Nhất thạch hai điểu, nhất tiễn song điêu.(một mũi tên trúng hai mục đích.)
Nghĩ đến có thể mỗi ngày gặp mặt, ôm lấy thiên hạ xinh đẹp đi vào giấc ngủ, tỉnh lại ở bên người nàng, cùng nhau nghênh đón nắng sớm…… Lam Thư Đình tâm tình theo mỗi bước chân giống nhau, đều nhẹ nhàng lên.
Phục vụ nữ vương muốn uống nước chanh, lại thuận tiện mua cho chính mình, Lam Thư Đình trên đường trở về , bước đi vẫn là giống nhau không nhanh không chậm, nhìn như không chút để ý, bất quá trong đầu là các loại suy nghĩ, không ngừng tưởng tưởng các cách nói cùng lý luận.
Muốn dỗ tiểu thư cùng hắn đến Newyork, cũng không đơn giản như vậy. Vi Mẫn lớn lên ởSan Francisco, xa nhà nhất là bốn năm đại học, bất quá không đến một giờ xe. Ở nhà là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, sủng đến chết, hỏi han ân cần không nói, ăn ngủ đều được thu xếp hảo hảo. Như vậy một đóa hoa hồng nuông chiều, muốn di thực đến địa phương mùa đông băng thiên tuyết địa(tuyết rơi đầy trời,phủ trắng mặt đất)……
Nhưng Lam Thư Đình có tự tin, có thể nuôi dưỡng và chiều chuộng tốt một gốc cây Hoa nhi xinh đẹp.
Trở lại nhà trọ, còn không có lên lầu, Lam Thư Đình liền phát hiện cái không đúng.
Bên cạnh xe của Vi Mẫn,có đỗ một chiếc xe thể thao khác, là của em trai nàng Vi Tiệp.
Vi Tiệp đến đây?
Hắn không có lập tức lên lầu, trước tìm di động, gọi điện thoại lên.
“Không,mẹ mình phái Vi Tiệp đến giúp mình thu dọn"." Vi Mẫn rất nhanh tiếp, khẩu khí là cố ý giả vờ thoải mái. “Ngượng ngùng, mình bận một chút, trễ một chút gọi lại cho cậu nha!"
Hắn đương nhiên nghe được ý của nàng — an tâm chờ một chút, trước không cần đi lên.
Vốn Lam Thư Đình ngay từ đầu còn không sao cả, lững thững đi đến đằng sau nhà trọ, là một bãi đỗ xe khác, tìm bậc thang ngồi xuống, ưu nhàn rút một điếu thuốc, chờ đợi.
Này có lẽ sẽ chờ khoảng nửa giờ. Thuốc hút gần hết, nước chanh bị hắn uống hết một nửa, Vi Mẫn vẫn là không gọi điện thoại đến bảo hắn lên lầu.
Nhẫn nại đã hết,hắn phát điên ! Lam Thư Đình lại gọi điện thoại đi lên.
“Xong ngay thôi…… Này nọ thật nhiều nha." Vi Mẫn nói xong, bất quá, rõ ràng cảm giác được đối phương mang theo tức giận trầm mặc, nàng hạ giọng, không cho Vi Tiệp nghe được đối thoại, “Anh ở nơi nào? Hắn sắp đi rồi."
“Hoa viên nhỏ." Hắn lạnh lùng nói. “Em có thể hay không nói cho anh biết, vì sao anh phải trốn em trai em như vậy? Hắn đối với anh có ý kiến gì sao?"
“Không, không phải…… Vi Tiệp,em nói cái gì? Phải giúp vận chuyển, được rồi,chị qua đây." Vi Mẫn đột nhiên đề cao tiếng nói đáp lại em trai, sau đó, vội vàng chấm dứt trò chuyện . “Em sẽ đuổi hắn đi,anh chờ 5 phút a."
5 phút sau, điện thoại chưa thấy, mà là Vi Mẫn chính mình chạy xuống dưới.
“Vi Tiệp rốt cục đi rồi, hắn giúp em trước đem một ít đồ trở về." Nàng vẻ mặt vô tội, “Thật có lỗi, em cũng không biết hắn sáng sớm đột nhiên chạy tới, là mẹ gọi hắn đến, thật sự."
Lam Thư Đình vẫn như cũ ngồi ở bậc thang, không có đáp lại, sắc mặt như thường. Chỉ có nhìn kỹ, mới có thể phát hiện trong đôi tuấn mâu của hắn, có một cỗ tức giận.
“Anh tức giận?" Vi Mẫn ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, mắt to sáng ngời sốt ruột nhìn hắn “Em thật sự không nghĩ tới hắn đột nhiên đến……"
“Anh hy vọng em có thể giải thích một chút." Hắn thản nhiên mở miệng. “Em đã hai mươi tư tuổi, đã tốt nghiệp, còn sợ ba mẹ mắng? Nếu em về sau đến Newyork ở cùng anh, có phải hay không cũng muốn lừa ba mẹ nói không có chuyện này?"
Nữ nhân da mặt được dát bao nhiêu bạc,giải thích như thế nào nam sinh mới có thể biết? Huống chi, ngoại hình cá tính Vi Mẫn giống như vậy, ai cũng sẽ không tin tưởng nàng xấu hổ thẹn thùng, có chuyện gì không thể mở miệng.
Nàng là cố tình sao.
Vi Mẫn trừng lớn mắt, “Em muốn đi Newyork? Ai nói?"
Không nghĩ tới là ở tình huống như vậy nói ra…… Nhưng nếu đã nói, Lam Thư Đình đơn giản tiếp tục : “Em đã tốt nghiệp,không phải là chuẩn bị đến Newyork công tác sao?Anh nhớ rõ chúng ta đã thảo luận qua."
Vi Mẫn trừng mắt hắn, “Chúng ta là thảo luận quá, nhưng là em không nhớ rõ em có đáp ứng."
“Em nghĩ tiếp tục như vậy ,không thay đổi" Lam Thư Đình nheo lại mắt, quang mang nguy hiểm ở mâu trung lóe ra.
Vi Mẫn không có trả lời. Nàng có điểm chột dạ.
Lam Thư Đình thấy nàng không có trả lời, hắn chỉ cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh.
Đứng lên, hắn cũng không nói thêm nữa, chuẩn bị lên lầu.
Vi Mẫn cũng vội vàng đứng lên ôm lấy hắn từ đằng sau, thân mình ôn nhuyễn yểu điệu kề sát thân hình cứng ngắc của hắn.
“Không cần tức giận……" Nàng đem mặt chôn ở sau lưng hắn, rầu rĩ nói, “Lại cho em một chút thời gian thôi……"
“Anh đã cho em thời gian là hơn một năm." Lam Thư Đình ngữ khí lạnh như băng, xoay người đẩy nàng ra.
Tuy rằng hắn cá tính lười nhác, nhưng đến thời điểm trọng yếu cũng không thể bình thường được.
Hắn tùy tiện thu thập một chút, 15 phút sau,đổi vé máy bay xong, hắn gọi tắc xi ở dưới lầu chờ, chuẩn bị đưa hắn đến sân bay, trở về Newyork trước thời gian đã định.
“Chờ em nghĩ kỹ,gọi điện thoại cho anh."Trước khi đi , hắn thản nhiên lưu lại một câu.
Lần chia tay này không khí thực kém.
Một tháng sau, đầu đường Manhattan ở Newyork ngựa xe như nước.
Tòa nhà cao ngất, làm cho người ta nhìn lên,thực choáng váng đầu. Vi Mẫn tuy rằng không phải lần đầu tiên đến Newyork, bất quá, vẫn là nhịn không được ngẩng đầu, nhìn kiến trúc hùng vĩ, cảm thụ dị thường khác xa với miền Tây khí thế.
Nàng đứng đối diện với tòa nhà của tổng bộ ngân hàng Lam thị đã nhiều giờ.
Tháng 8 mặt trời gay gắt, nàng chỉ mặc váy ngắn trên người,quả thật là đi phơ nắng mà. Da thịt đã muốn ửng đỏ hết, nàng vẫn là lơ đễnh, bởi vì nàng đang bị tâm tư chiếm cứ.
Làm sao? Newyork mọi người không ăn cơm trưa nha? Nàng nghĩ.
Bất quá, nghĩ lại lúc trước, Lam Thư Đình bị nàng bắt ở trong vườn hoa nhỏ bên ngoài nhà trọ nhiều giờ, nàng sẽ không biện pháp tiếp tục hỏa lớn nữa.
Ở nhà bị dày vò một tháng, rốt cục, Vi Mẫn quyết định thấy rằng nàng chịu đủ.
Không phải không thể gọi điện nói xin lỗi, nhưng là nàng cho dù không cam long nhưng vẫn nguyện thừa nhận, nàng muốn gặp hắn.
Nàng nhớ lúc hắn ôm nàng,hôn môi nàng, nhớ cánh tay chắc khỏe của hắn, nhớ tới hắn lười biếng mỉm cười, nhớ hắn,nhớ hắn nhớ hắn…… Dù sao, chính là nhớ hắn.
Cho nên nàng đến đây. Nói với người nhà là cùng bằng hữu đi chơi trước khi chính thức đi làm, cha mẹ cũng không có hoài nghi.
Manhattanđã náo nhiệt hơn một chút, có quan khách quần áo nhẹ nhàng, cũng có một thân thẳng, biểu tình nghiêm túc đi làm. Nàng tả chờ hữu chờ, chính là không đợi được Lam Thư Đình.
Được rồi, có lẽ người ta làm việc, ở văn phòng tùy tiện ăn, hoặc là đi ra ngoài họp xã giao…… Tóm lại, là chính nàng không rõ rang liền xúc động chạy tới, không trách được người khác.
Nàng ảo não điều chỉnh kính râm một chút, chuẩn bị chạy lấy người. Có lẽ tìm cái khách sạn trước, tắm rửa ngủ trưa xong, buổi tối lại tính đi.
Mới chuẩn bị chạy,nàng lại cứng người dừng lại.
Đối diện, từ cửa lớn đại sảnh, vài cái nam nhân mặc tây trang đi ra, đi sau cùng, là một cái thon dài tiêu sái, Vi Mẫn nhìn thân ảnh quen mắt đến cực điểm.
Lam Thư Đình vừa ra tới liền thấy nàng. Nói thực ra, mọi người đi cùng hắn, bao gồm đồng sự cấp dưới, chỉ cần là nam, ánh mắt lập tức giống rađa bắn đến nàng, sau đó, dính vào không thể động.
Nàng một thân thanh thoát, vai và đùi đẹp lõa lồ, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng có điểm chút đỏ, thực là dáng người hấp dẫn. Hơn nữa lại hé ra môi anh đào tiên diễm ướt át, kính râm đặt tại mũi thẳng thắn …… Quả thực giống như mùa hè nóng bức có cây kem, làm người ta khát vọng thèm nhỏ dãi.
“Mọi người đi trước đi." Lam Thư Đình ngoài mặt không có gì khác thường, chính là thản nhiên nói. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng diễm nữ, tựa như dính ở nàng không thể nhúc nhích.
“Xôn xao!" Đồng bạn một trận ồ lên, “Đó là người quen của anh? Vì sao không giới thiệu một chút?"
Lam Thư Đình không trả lời, chính là nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
Hắn không thuận miệng nói, chính là lạnh lạnh vừa nhìn, khí thế của hắn khiến tất cả mọi người chỉ có thể sờ sờ cái mũi rời đi.
Bất quá, mọi người chính là đi xa chút, cũng không có thật sự rời đi — chẳng phân biệt được trung ngoại, ai không muốn nhìn náo nhiệt? Huống chi là Lam Thư Đình! Này giống như thiên thạch rơi xuống cũng không khẩn trương bằng, chưa từng xem qua Lam phó tổng đặc biệt chú ý nữ nhân nào.
Cho nên, chờ xem kịch vui, bao gồm cao giai chủ quản ở bên trong, đều ở một bên hưng trí bừng bừng chờ.
Hai người cách ngựa xe như nước, tương đối xa. Đều nhìn đến đối phương, nhưng không có đi phía trước , chỉ đợi ở tại chỗ.
Em lại đây, anh chờ em cam tâm tình nguyện đi đến nơi này.
Anh lại đây nha, em từCaliforniađến đây, anh không thể đi vài bước chân đến trước mặt em sao?
Không tiếng động trao đổi khiêu chiến.
Thời gian chậm rãi đi qua……
Cuối cùng, Lam Thư Đình thở dài một hơi. Hắn đầu hàng trước, chậm rãi đi tới,khóe miệng đắc ý giơ lên, giai nhân cười đến hảo ngọt hảo sáng lạn xinh đẹp.
“Ai……" Ở một bên xem vài vị đồng bạn cũng nhịn không được cùng nhau thở dài.
Có thể lý giải a, mỹ nhân như vậy, dù là anh hùng cái thế, cũng không thể vượt qua.
Mỹ nữ như nàng, ngoắc ngoắc ngón út, còn có ngàn vạn nam nhân muốn đi qua nha.
Khí còn chưa có thông,người xem náo nhiệt hít một ngụm khí lạnh.
Lam Thư Đình đi đến đối phố, tại ngã tư đường Manhattan ngựa xe như nước, rõ như ban ngày là một cái hôn nồng nhiệt.
Cánh tay trắng trẻo ôm lấy gáy của hắn, đem hắn kéo thấp xuống, môi anh đào nghênh đón, tuyệt không thẹn thùng, thoải mái thưởng hắn một nụ hôn dài.
Lam Thư Đình cũng không chút khách khí cúi đầu hưởng thụ. Trằn trọc triền miên, thâm nhập thật sâu, lưỡi hai người gợi cảm dây dưa quấn vào nhau, đã lâu mới mang theo hơi thở hơi suyễn chấm dứt nụ hôn nóng bỏng này.
“Ma nữ." Lam Thư Đình khàn khàn nói.
Vi Mẫn vẫn là cười, cười đến ánh mắt mị mị, lại đắc ý lại ngọt ngào. Nàng biết chính mình vừa mới giằng co thắng.
Nhưng là thắng thua như thế nào phán định? Nàng nhưng là bay vài giờ, đi đến chỗ hắn.
Trận đánh giằng co này rốt cuộc ai thắng ai thua, còn rất khó nói.
“Ăn cơm không?" Lam Thư Đình nhẹ nhành buông ra nàng, cúi đầu hỏi. “Muốn hay không cùng nhau ăn cơm?Anh không có thời gian nhiều lắm, bất quá ăn bữa cơm vẫn là có thể."
Vi Mẫn nhìn trộm vài vị tinh anh nhân sĩ đang nhìn đến há hốc mồm, nhăn cái mũi, không có hứng thú, “Không cần, còn có người đang đợi anh. Mọi người ăn cơm nhất định là tiếp tục đàm công sự, em không cần đi cùng."
“Vậy em muốn làm cái gì?" Lam Thư Đình thẩm vấn dung nhan kiều diễm.
“Em nghĩ…… tắm rửa, ngủ trưa." Vi Mẫn cười đến hảo ngọt, hảo giảo hoạt, “Nghe nói có một nơi có thể quan sát công viên trung ương, cảnh sắc thật tốt, không biết em có hay không vinh hạnh xem một chút?"
“Em đối phong cảnh có hứng thú?" Lam Thư Đình cúi đầu tìm danh thiếp, ở mặt trên viết địa chỉ cùng mật mã bảo toàn. Hắn đem cái chìa khóa giao cho nàng, lại rất nhanh ở môi nàng trộm hôn một cái, “Chờ anh trở về, cùng nhau xem."
Đêm qua, bọn họ cả đêm kịch liệt triền miên. Lam Thư Đình một lần lại một lần muốn nàng, yêu nàng, vì thế thật không thể đếm được là bao nhiêu lần, nàng đắm chìm trong vui thích xác thịt, bị tình dục ngập đầu.(Z: Oh,my god)
Người ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng, Lam Thư Đình kia luôn lười biếng, mà đối với việc này, hắn lại có vô cùng vô tận dục vọng cùng thể lực, ở trên giường, hắn là cái tình nhân nhiệt tình nhất, cũng bá đạo nhất.
Cũng có thể là bởi vì bọn họ không gặp nhau thường xuyên, chỉ cần có cơ hội gặp nhau,lửa nóng cuồng dã liều chết dây dưa, hai người cũng chưa có biện pháp khắc chế dục vọng.
Vi Mẫn kỳ thật thực sợ hãi chính mình như vậy.
Nàng rốt cục biết, một người có thể cỡ nào khát vọng một người khác, thậm chí đánh mất lý trí,dù cho trình độ tự chủ,kiềm chế có cao đến đâu.
Hơn một năm nay, không ai biết bọn họ ở cùng một chỗ.
Lam gia ở Newyork sự nghiệp rất lớn, là ngân hàng tập đoàn tài chính số một số hai miền Đông nước Mỹ. Lam Thư Đình sau khi tốt nghiệp Đan Phật, đương nhiên trở về công tác, ngành chưởng quản đầu tư hoạt động tín dụng, mỗi ngày công việc đều bề bộn.
Mà Vi Mẫn là bị yêu cầu danh giáo khắc nghiệt ép tới thở không nổi, đọc sách rất nhiều, còn phải giả bộ muốn đến công ty ba ba thực tập, tích lũy kinh nghiệm công tác.
Hai người một đông một tây, cách nhau khá xa, lại đều tự tách nhau vì cuộc sống bận rộn, nhưng là Lam Thư Đình chỉ cần có thời gian rảnh, liền bay đến miền Tây tìm nàng, cho dù chỉ có thể đến một hai ngày, thậm chí ngắn ngủn vài giờ cũng tốt.
Vi Mẫn nhịn không được thân thủ khẽ vuốt bờ ngực dày rộng của hắn, nàng rất thích thân thể hắn(Z:sắc nữ a *ôm mặt*) giống tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ tạo hình, mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một đường cong đều tràn ngập mạnh mẽ cùng hấp hẫn.
Lần đầu tiên chú ý tới hắn, là ở thật nhiều năm trước, trong tiếng người ồn àotranh tài khoe sắc, hắn trông thật nhàn nhã lại phát ra khí thế xuất chúng, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Mặt của hắn anh tuấn như pho tượng, ngũ quan khắc sâu nổi bật, đôi mắt sâu sắc,con ngươi đen láy, khóe miệng mang theo một chút ý cười, ý vị sâu xa, làm tất cả nữ nhân trông thấy đều tò mò, muốn biết dưới nụ cười thâm sâu kia là bí mật gì.
Mà nay, bí mật của hắn là nàng.
Tay nàng dao động ở trên người hắn tinh tráng, ngực, thắt lưng, một đường không mục đích đi xuống, trong khi nàng xoa hắn, dĩ nhiên dục vọng bắt đầu hết sức bừng bừng phấn chấn, Lam Thư Đình chậm rãi tỉnh dậy.
Đôi mắt còn mang theo buồn ngủ, cùng với vài phần dục niệm thức tỉnh, hắn nhìn chằm chằm nàng.
“Sớm nha." Nàng cho hắn một cái cười ngọt ngào.
“Sao em dậy sớm vậy? Không ngủ nhiều thêm một chút?" Giọng nói của hắn gần như mất.
“Chính là tỉnh thôi." Vi Mẫn nhăn cái mũi. “Đại khái bởi vì em đã đói bụng, đói đến tỉnh."
Lam Thư Đình ở nhà sống an nhàn sung sướng, ngay cả trước kia đến California đọc sách, đều có quản gia đi theo, nhưng đại thiếu gia ở trước mặt Vi Mẫn, lại trở thành quản gia của nàng, bữa sáng đều là hắn phụ trách chuẩn bị giúp nàng.
“Muốn ăn cái gì?"
“Trứng xào,thịt hun khói, nước trái cây, bánh sừng bò nóng……"
Đồ ăn còn không có nói xong, Lam Thư Đình đã muốn đứng dậy chuẩn bị làm, bất quá, lập tức đã bị cánh tay tuyết trắng tóm trở về. …..Hắn xoa xoa môi,chỗ vừa được in một dấu hôn.
“Trước nói cảm ơn anh."
Lõa nam đẹp mắt ngồi ở mép giường, nhìn nàng, không nói lời nào.
Vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu, hai má lộ ra thản nhiên đỏ ửng, ánh mắt như có sương mù, môi đỏ mọng đầy đặn, tóc quăn dài rối tung ở trên gối, tư thái, ngữ điệu, vẻ mặt, khắp nơi biểu hiện là một nữ nhân hoàn toàn bị sủng ái quá.
Không biết vì sao, Lam Thư Đình có loại ảo giác, quyền lực nằm ở trong tay nàng một nữ vương; Mà hắn, chính là bị nữ vương truyền chỉ tiến cung hầu hạ — đúng vậy, nam sủng!
Vì sao chính mình lại nghĩ như vậy…… Nên nói như thế nào, bị coi thường?
Hắn bên người không phải không có các nữ nhân xinh đẹp khác, sự thật là, hắn chưa bao giờ tích cực lấy lòng ai, càng đừng nói là sắc mặt ủy khuất chính mình đi hầu hạ nữ nhân, thậm chí cho cuộc sống ở chung.
Đương nhiên, Lam Thư Đình cũng không phải cá tính công tử,thiếu gia, hắn luôn luôn đi vô vi mà trị lộ tuyến, hợp tắc đến không hợp tắc tán(ý là hợp thì chơi không hợp thì thôi), mọi người thoải mái vui vẻ là quan trọng nhất, không cần cố sức miễn cưỡng cái gì.
Nhưng là cứ về miền Đông,lại chạy sang miền Tây,chạy qua chạy lại nói như thế nào cũng không thoải mái nha!
Mà hắn, hai năm thật sự đã làm như vậy.
Hai mươi sáu tuổi, bằng cấp cao, thu nhập cao, hơn nữa dựa vào thế lực nhà hắn cùng diện mạo, vì sao còn muốn tự vất vả như vậy?
Nữ tử này, rốt cuộc có cái mị lực gì hơn người?
Hắn thật sự không nghĩ ra.
“Làm sao vậy?" Thấy hắn đã lâu không nói lời nào, chính là chỉ nhìn mình, Vi Mẫn nhịn không được lại duỗi tay đi sờ hắn. Đôi tay ngọc ngà tuyết trắng trượt trên da thịt ngăm đen, theo cánh tay, đến bả vai, đến ngực…… Vi Mẫn nheo lại mắt, bộ dáng hảo kiều mỵ hảo thỏa mãn.
Chỉ là nhìn nàng như vậy, mà ngực hắn cảm thấy nóng nóng, hoặc là, toàn thân đều bắt đầu nóng.
Chính mình nhất định là có vấn đề. Lam Thư Đình lắc đầu, không nghĩ lại tốn nhiều cân não suy nghĩ.
Hắn cầm tay nhỏ bé không an phận của nàng, kéo đến môi hôn một chút, “Muốn uống nước trái cây gì?"
“Liễu chanh…… A, trong nhà hình như đã hết. Gần đây em bận,quên không đi mua……" Nói xong, Vi Mẫn cũng ngồi dậy, một mặt dụi dụi mắt, chuẩn bị xuống giường. “Em sẽ đi mua,anh nghĩ……"
Kết quả nàng bị hai bàn tay của Lam Thư Đình ôm trở lại trên giường. “Anh đi,em có thể ngủ tiếp một chút."
Xem nàng bộ dáng vẻ mặt buồn ngủ, là biết nàng không ăn ngủ đủ, cũng khó trách, tối hôm qua hắn cơ hồ không làm cho nàng ngủ yên, triền miên cùng nàng cả một đêm.
“Ân…… Được rồi." Cung kính không bằng tuân mệnh. Vi Mẫn đánh một cái ngáp to, ngoan ngoãn để hắn giúp chính mình đắp chăn, vừa ấn vừa hôn lên bờ vai trần của nàng, muốn nàng chợp mắt ngủ bù.
Đơn giản tắm xong, Lam Thư Đình thân thể nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thời gian còn sớm, hắn tính toán. Giúp nàng lo liệu bữa sáng phong phú một chút, trước uy nàng ăn no, sau đó nói không chừng có thể dỗ đại tiểu thư nàng cùng hắn đi ra ngoài một chút. Thời tiết hôm nay không tệ, hơn nữa hắn trở về miền Đông ,máy bay bay lúc chạng vạng tối, cho nên, hẳn là không có vấn đề.
Cho dù không ra ngoài, ở nhà ưu nhàn nói chuyện phiếm cũng tốt, hắn cũng muốn hưởng thụ cảm giác Vi Mẫn dán vào hắn làm nũng. Hơn nữa trong thời gian hai người trưởng thành, công tác ngành học đều cùng loại, vẫn là đồng giáo đồng hệ học trưởng học muội, đề tài để bàn không ít, cái gì đều có thể tán gẫu.
Vi Mẫn hoàn toàn không phải cô gái im lặng hướng nội, cho dù dày như hắn, cũng căn bản không cần sợ tẻ ngắt, cùng nàng nói chuyện là đủ rồi.
Huống chi, hôm nay còn có chuyện trọng yếu, cùng với nàng hảo hảo nói chuyện.
Chuyện tình.
Newyork là trung tâm tài chính, không chỉ ở nước Mỹ, mà còn là trên toàn cầu. Vi Mẫn lấy bằng thạc sĩ thương quản, thông minh có khả năng như nàng, tuyệt đối sẽ không nguyện ý sau khi tốt nghiệp đến công ty ba ba làm trợ lý, chắc chắn muốn đi ra ngoài lăn lộn, thử xem năng lực chính mình.
Kia đến Newyork không phải vừa vặn sao? Nhất thạch hai điểu, nhất tiễn song điêu.(một mũi tên trúng hai mục đích.)
Nghĩ đến có thể mỗi ngày gặp mặt, ôm lấy thiên hạ xinh đẹp đi vào giấc ngủ, tỉnh lại ở bên người nàng, cùng nhau nghênh đón nắng sớm…… Lam Thư Đình tâm tình theo mỗi bước chân giống nhau, đều nhẹ nhàng lên.
Phục vụ nữ vương muốn uống nước chanh, lại thuận tiện mua cho chính mình, Lam Thư Đình trên đường trở về , bước đi vẫn là giống nhau không nhanh không chậm, nhìn như không chút để ý, bất quá trong đầu là các loại suy nghĩ, không ngừng tưởng tưởng các cách nói cùng lý luận.
Muốn dỗ tiểu thư cùng hắn đến Newyork, cũng không đơn giản như vậy. Vi Mẫn lớn lên ởSan Francisco, xa nhà nhất là bốn năm đại học, bất quá không đến một giờ xe. Ở nhà là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, sủng đến chết, hỏi han ân cần không nói, ăn ngủ đều được thu xếp hảo hảo. Như vậy một đóa hoa hồng nuông chiều, muốn di thực đến địa phương mùa đông băng thiên tuyết địa(tuyết rơi đầy trời,phủ trắng mặt đất)……
Nhưng Lam Thư Đình có tự tin, có thể nuôi dưỡng và chiều chuộng tốt một gốc cây Hoa nhi xinh đẹp.
Trở lại nhà trọ, còn không có lên lầu, Lam Thư Đình liền phát hiện cái không đúng.
Bên cạnh xe của Vi Mẫn,có đỗ một chiếc xe thể thao khác, là của em trai nàng Vi Tiệp.
Vi Tiệp đến đây?
Hắn không có lập tức lên lầu, trước tìm di động, gọi điện thoại lên.
“Không,mẹ mình phái Vi Tiệp đến giúp mình thu dọn"." Vi Mẫn rất nhanh tiếp, khẩu khí là cố ý giả vờ thoải mái. “Ngượng ngùng, mình bận một chút, trễ một chút gọi lại cho cậu nha!"
Hắn đương nhiên nghe được ý của nàng — an tâm chờ một chút, trước không cần đi lên.
Vốn Lam Thư Đình ngay từ đầu còn không sao cả, lững thững đi đến đằng sau nhà trọ, là một bãi đỗ xe khác, tìm bậc thang ngồi xuống, ưu nhàn rút một điếu thuốc, chờ đợi.
Này có lẽ sẽ chờ khoảng nửa giờ. Thuốc hút gần hết, nước chanh bị hắn uống hết một nửa, Vi Mẫn vẫn là không gọi điện thoại đến bảo hắn lên lầu.
Nhẫn nại đã hết,hắn phát điên ! Lam Thư Đình lại gọi điện thoại đi lên.
“Xong ngay thôi…… Này nọ thật nhiều nha." Vi Mẫn nói xong, bất quá, rõ ràng cảm giác được đối phương mang theo tức giận trầm mặc, nàng hạ giọng, không cho Vi Tiệp nghe được đối thoại, “Anh ở nơi nào? Hắn sắp đi rồi."
“Hoa viên nhỏ." Hắn lạnh lùng nói. “Em có thể hay không nói cho anh biết, vì sao anh phải trốn em trai em như vậy? Hắn đối với anh có ý kiến gì sao?"
“Không, không phải…… Vi Tiệp,em nói cái gì? Phải giúp vận chuyển, được rồi,chị qua đây." Vi Mẫn đột nhiên đề cao tiếng nói đáp lại em trai, sau đó, vội vàng chấm dứt trò chuyện . “Em sẽ đuổi hắn đi,anh chờ 5 phút a."
5 phút sau, điện thoại chưa thấy, mà là Vi Mẫn chính mình chạy xuống dưới.
“Vi Tiệp rốt cục đi rồi, hắn giúp em trước đem một ít đồ trở về." Nàng vẻ mặt vô tội, “Thật có lỗi, em cũng không biết hắn sáng sớm đột nhiên chạy tới, là mẹ gọi hắn đến, thật sự."
Lam Thư Đình vẫn như cũ ngồi ở bậc thang, không có đáp lại, sắc mặt như thường. Chỉ có nhìn kỹ, mới có thể phát hiện trong đôi tuấn mâu của hắn, có một cỗ tức giận.
“Anh tức giận?" Vi Mẫn ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, mắt to sáng ngời sốt ruột nhìn hắn “Em thật sự không nghĩ tới hắn đột nhiên đến……"
“Anh hy vọng em có thể giải thích một chút." Hắn thản nhiên mở miệng. “Em đã hai mươi tư tuổi, đã tốt nghiệp, còn sợ ba mẹ mắng? Nếu em về sau đến Newyork ở cùng anh, có phải hay không cũng muốn lừa ba mẹ nói không có chuyện này?"
Nữ nhân da mặt được dát bao nhiêu bạc,giải thích như thế nào nam sinh mới có thể biết? Huống chi, ngoại hình cá tính Vi Mẫn giống như vậy, ai cũng sẽ không tin tưởng nàng xấu hổ thẹn thùng, có chuyện gì không thể mở miệng.
Nàng là cố tình sao.
Vi Mẫn trừng lớn mắt, “Em muốn đi Newyork? Ai nói?"
Không nghĩ tới là ở tình huống như vậy nói ra…… Nhưng nếu đã nói, Lam Thư Đình đơn giản tiếp tục : “Em đã tốt nghiệp,không phải là chuẩn bị đến Newyork công tác sao?Anh nhớ rõ chúng ta đã thảo luận qua."
Vi Mẫn trừng mắt hắn, “Chúng ta là thảo luận quá, nhưng là em không nhớ rõ em có đáp ứng."
“Em nghĩ tiếp tục như vậy ,không thay đổi" Lam Thư Đình nheo lại mắt, quang mang nguy hiểm ở mâu trung lóe ra.
Vi Mẫn không có trả lời. Nàng có điểm chột dạ.
Lam Thư Đình thấy nàng không có trả lời, hắn chỉ cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh.
Đứng lên, hắn cũng không nói thêm nữa, chuẩn bị lên lầu.
Vi Mẫn cũng vội vàng đứng lên ôm lấy hắn từ đằng sau, thân mình ôn nhuyễn yểu điệu kề sát thân hình cứng ngắc của hắn.
“Không cần tức giận……" Nàng đem mặt chôn ở sau lưng hắn, rầu rĩ nói, “Lại cho em một chút thời gian thôi……"
“Anh đã cho em thời gian là hơn một năm." Lam Thư Đình ngữ khí lạnh như băng, xoay người đẩy nàng ra.
Tuy rằng hắn cá tính lười nhác, nhưng đến thời điểm trọng yếu cũng không thể bình thường được.
Hắn tùy tiện thu thập một chút, 15 phút sau,đổi vé máy bay xong, hắn gọi tắc xi ở dưới lầu chờ, chuẩn bị đưa hắn đến sân bay, trở về Newyork trước thời gian đã định.
“Chờ em nghĩ kỹ,gọi điện thoại cho anh."Trước khi đi , hắn thản nhiên lưu lại một câu.
Lần chia tay này không khí thực kém.
Một tháng sau, đầu đường Manhattan ở Newyork ngựa xe như nước.
Tòa nhà cao ngất, làm cho người ta nhìn lên,thực choáng váng đầu. Vi Mẫn tuy rằng không phải lần đầu tiên đến Newyork, bất quá, vẫn là nhịn không được ngẩng đầu, nhìn kiến trúc hùng vĩ, cảm thụ dị thường khác xa với miền Tây khí thế.
Nàng đứng đối diện với tòa nhà của tổng bộ ngân hàng Lam thị đã nhiều giờ.
Tháng 8 mặt trời gay gắt, nàng chỉ mặc váy ngắn trên người,quả thật là đi phơ nắng mà. Da thịt đã muốn ửng đỏ hết, nàng vẫn là lơ đễnh, bởi vì nàng đang bị tâm tư chiếm cứ.
Làm sao? Newyork mọi người không ăn cơm trưa nha? Nàng nghĩ.
Bất quá, nghĩ lại lúc trước, Lam Thư Đình bị nàng bắt ở trong vườn hoa nhỏ bên ngoài nhà trọ nhiều giờ, nàng sẽ không biện pháp tiếp tục hỏa lớn nữa.
Ở nhà bị dày vò một tháng, rốt cục, Vi Mẫn quyết định thấy rằng nàng chịu đủ.
Không phải không thể gọi điện nói xin lỗi, nhưng là nàng cho dù không cam long nhưng vẫn nguyện thừa nhận, nàng muốn gặp hắn.
Nàng nhớ lúc hắn ôm nàng,hôn môi nàng, nhớ cánh tay chắc khỏe của hắn, nhớ tới hắn lười biếng mỉm cười, nhớ hắn,nhớ hắn nhớ hắn…… Dù sao, chính là nhớ hắn.
Cho nên nàng đến đây. Nói với người nhà là cùng bằng hữu đi chơi trước khi chính thức đi làm, cha mẹ cũng không có hoài nghi.
Manhattanđã náo nhiệt hơn một chút, có quan khách quần áo nhẹ nhàng, cũng có một thân thẳng, biểu tình nghiêm túc đi làm. Nàng tả chờ hữu chờ, chính là không đợi được Lam Thư Đình.
Được rồi, có lẽ người ta làm việc, ở văn phòng tùy tiện ăn, hoặc là đi ra ngoài họp xã giao…… Tóm lại, là chính nàng không rõ rang liền xúc động chạy tới, không trách được người khác.
Nàng ảo não điều chỉnh kính râm một chút, chuẩn bị chạy lấy người. Có lẽ tìm cái khách sạn trước, tắm rửa ngủ trưa xong, buổi tối lại tính đi.
Mới chuẩn bị chạy,nàng lại cứng người dừng lại.
Đối diện, từ cửa lớn đại sảnh, vài cái nam nhân mặc tây trang đi ra, đi sau cùng, là một cái thon dài tiêu sái, Vi Mẫn nhìn thân ảnh quen mắt đến cực điểm.
Lam Thư Đình vừa ra tới liền thấy nàng. Nói thực ra, mọi người đi cùng hắn, bao gồm đồng sự cấp dưới, chỉ cần là nam, ánh mắt lập tức giống rađa bắn đến nàng, sau đó, dính vào không thể động.
Nàng một thân thanh thoát, vai và đùi đẹp lõa lồ, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng có điểm chút đỏ, thực là dáng người hấp dẫn. Hơn nữa lại hé ra môi anh đào tiên diễm ướt át, kính râm đặt tại mũi thẳng thắn …… Quả thực giống như mùa hè nóng bức có cây kem, làm người ta khát vọng thèm nhỏ dãi.
“Mọi người đi trước đi." Lam Thư Đình ngoài mặt không có gì khác thường, chính là thản nhiên nói. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng diễm nữ, tựa như dính ở nàng không thể nhúc nhích.
“Xôn xao!" Đồng bạn một trận ồ lên, “Đó là người quen của anh? Vì sao không giới thiệu một chút?"
Lam Thư Đình không trả lời, chính là nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
Hắn không thuận miệng nói, chính là lạnh lạnh vừa nhìn, khí thế của hắn khiến tất cả mọi người chỉ có thể sờ sờ cái mũi rời đi.
Bất quá, mọi người chính là đi xa chút, cũng không có thật sự rời đi — chẳng phân biệt được trung ngoại, ai không muốn nhìn náo nhiệt? Huống chi là Lam Thư Đình! Này giống như thiên thạch rơi xuống cũng không khẩn trương bằng, chưa từng xem qua Lam phó tổng đặc biệt chú ý nữ nhân nào.
Cho nên, chờ xem kịch vui, bao gồm cao giai chủ quản ở bên trong, đều ở một bên hưng trí bừng bừng chờ.
Hai người cách ngựa xe như nước, tương đối xa. Đều nhìn đến đối phương, nhưng không có đi phía trước , chỉ đợi ở tại chỗ.
Em lại đây, anh chờ em cam tâm tình nguyện đi đến nơi này.
Anh lại đây nha, em từCaliforniađến đây, anh không thể đi vài bước chân đến trước mặt em sao?
Không tiếng động trao đổi khiêu chiến.
Thời gian chậm rãi đi qua……
Cuối cùng, Lam Thư Đình thở dài một hơi. Hắn đầu hàng trước, chậm rãi đi tới,khóe miệng đắc ý giơ lên, giai nhân cười đến hảo ngọt hảo sáng lạn xinh đẹp.
“Ai……" Ở một bên xem vài vị đồng bạn cũng nhịn không được cùng nhau thở dài.
Có thể lý giải a, mỹ nhân như vậy, dù là anh hùng cái thế, cũng không thể vượt qua.
Mỹ nữ như nàng, ngoắc ngoắc ngón út, còn có ngàn vạn nam nhân muốn đi qua nha.
Khí còn chưa có thông,người xem náo nhiệt hít một ngụm khí lạnh.
Lam Thư Đình đi đến đối phố, tại ngã tư đường Manhattan ngựa xe như nước, rõ như ban ngày là một cái hôn nồng nhiệt.
Cánh tay trắng trẻo ôm lấy gáy của hắn, đem hắn kéo thấp xuống, môi anh đào nghênh đón, tuyệt không thẹn thùng, thoải mái thưởng hắn một nụ hôn dài.
Lam Thư Đình cũng không chút khách khí cúi đầu hưởng thụ. Trằn trọc triền miên, thâm nhập thật sâu, lưỡi hai người gợi cảm dây dưa quấn vào nhau, đã lâu mới mang theo hơi thở hơi suyễn chấm dứt nụ hôn nóng bỏng này.
“Ma nữ." Lam Thư Đình khàn khàn nói.
Vi Mẫn vẫn là cười, cười đến ánh mắt mị mị, lại đắc ý lại ngọt ngào. Nàng biết chính mình vừa mới giằng co thắng.
Nhưng là thắng thua như thế nào phán định? Nàng nhưng là bay vài giờ, đi đến chỗ hắn.
Trận đánh giằng co này rốt cuộc ai thắng ai thua, còn rất khó nói.
“Ăn cơm không?" Lam Thư Đình nhẹ nhành buông ra nàng, cúi đầu hỏi. “Muốn hay không cùng nhau ăn cơm?Anh không có thời gian nhiều lắm, bất quá ăn bữa cơm vẫn là có thể."
Vi Mẫn nhìn trộm vài vị tinh anh nhân sĩ đang nhìn đến há hốc mồm, nhăn cái mũi, không có hứng thú, “Không cần, còn có người đang đợi anh. Mọi người ăn cơm nhất định là tiếp tục đàm công sự, em không cần đi cùng."
“Vậy em muốn làm cái gì?" Lam Thư Đình thẩm vấn dung nhan kiều diễm.
“Em nghĩ…… tắm rửa, ngủ trưa." Vi Mẫn cười đến hảo ngọt, hảo giảo hoạt, “Nghe nói có một nơi có thể quan sát công viên trung ương, cảnh sắc thật tốt, không biết em có hay không vinh hạnh xem một chút?"
“Em đối phong cảnh có hứng thú?" Lam Thư Đình cúi đầu tìm danh thiếp, ở mặt trên viết địa chỉ cùng mật mã bảo toàn. Hắn đem cái chìa khóa giao cho nàng, lại rất nhanh ở môi nàng trộm hôn một cái, “Chờ anh trở về, cùng nhau xem."
Tác giả :
Sugar