Hợp Hoan Đại Ma
Chương 29: Mỹ nữ lúc nào không đáng giá như vậy?
" Phụ mẫu không có, vậy còn hay không trưởng bối? " Hạ Túc Kỳ lại hỏi tiếp.
" Bẩm nhạc phụ, trưởng bối cũng không có, chỉ còn mỗi tiểu tế thôi! " Cố Phi lễ phép đáp.
" Ài, ta không biết tiểu tế ngươi lại trải qua bất hạnh như vậy! Ta thật không phải khi nhắc lại à... " Hạ Túc Kỳ thở dài.
" Không sao, chuyện cũng qua lâu rồi nhạc phụ! " Cố Phi đáp.
" Đã không còn trưởng bối, ngươi lại gọi ta một tiếng nhạc phụ, như vậy hôn nhân của ngươi để ta đến chủ trì vậy, ngươi thấy thế nào? " Hạ Túc Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
" Tùy nhạc phụ quyết định! " Cố Phi giống như một chàng rễ ngoan vậy, nhạc phụ nói gì cũng đúng.
" Tốt, như vậy chiều mai cưới luôn đi! Ta đi truyền tin mời khách! " Hạ Túc Kỳ hứng phấn nói, trong lòng cười to, mẹ nó rốt cuộc cũng gả được.
Cố Phi sửng người, có chút mơ hồ!
" Phụ thân... " Hạ Hiểu Lam rít gào, nàng thật rất uất ức, nàng từ lúc nào trở nên kém giá như vậy???
Hạ Túc Kỳ vẫn giả điếc không nghe, nhanh chân rời đi.
" Nhạc phụ, ngài đợi một chút! "
Nhưng khi Hạ Túc Kỳ vừa đi mấy bước thì Cố Phi âm thanh gọi lại, ông ta trong lòng bất an, không phải đổi ý chứ?
Bất quá vẫn đứng lại, giọng thản nhiên hỏi: " Tiểu tế, còn chuyện gì? "
" À, là như thế này, ngày mai tiểu tế có vài việc cần xử lý, có thể hay không dời qua ngày mốt? " Cố Phi nói.
" Tiểu tế ngươi bận cái gì cứ việc xử lý, chuyện hôn lễ cứ để nhạc phụ lo, chiều mai giờ dậu có mặt tại hôn lễ là được, được rồi, cứ như thế! Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nhạc phụ đi! "
Hạ Túc Kỳ nói một tràng liền đi, không để Cố Phi nói thêm.
Cố Phi ngơ ngác gãi đầu không hiểu, ánh mắt nhìn kỹ lại Hạ Hiểu Lam, không có vấn đề, vẫn rất xinh đẹp, có chút không hiểu thấu?
Cố Phi đang khép cửa phòng thì Hạ Túc Kỳ tựa như ma xuất hiện trước mặt, miệng hỏi: " À, Tiểu tế ngươi tên gọi là gì nhỉ? "
" Bẩm nhạc phụ, tiểu tế Tây Môn Khánh! " Cố Phi giật mình, nhưng vẫn lễ phép đáp.
" Tốt, tên hay! "
Hạ Túc Kỳ lại biến mất.
Cố Phi mở cửa dòm thật kỹ, thấy Hạ Túc Kỳ thật đã đi hắn mới đóng cửa đi vào phòng.
Hạ Hiểu Lam đang giận tím mặt nhìn hắn, giọng rít lên: " Chàng đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng... "
Cố Phi không thèm để ý, tiến đến bế nàng lên.
" Chàng buông ta ra, buông ta ra... "
Mặc kệ nàng vùng vẩy, Cố Phi bế nàng lên giường.
Hắn dùng miệng mình bịt lấy mồm nàng.
Hắn vẫn luôn nhớ lời chú út nói: " Đàn bà dù giận cỡ nào chăng nữa, vác côn ra nhịp nhịp, liền trở nên ngoan ngoãn! "
Chú út là trưởng bối, lời chú nói tất không sai.
Cố Phi không để cho Hạ Hiểu Lam có chỗ trống vùng vẫy, đến mồm cũng bị bịt chặt.
Gồng mình một lúc, nàng liền ỉu xìu.
Hắn vẫn ôm nàng như vậy, ôm thật lâu, thật lâu...
Sau đó, xoa xoa.
Sau đó, mò mẫm.
Sau đó, thứ gì đó đang mềm bổng trở nên cứng rắn.
Sau đó, quần áo bay loạn.
Sau đó, trườn xuống.
Sau đó, a, vấn đề tế nhị, không thể nói, không thể nói...
...
Nhạc phụ đã cho phép, hắn còn sợ cái gì?
Cho nên, quần quật cày đến canh tư, không cần phải trốn đi nữa, cứ như thế ôm nàng ngủ, thứ gì đó cứng rắn vẫn nằm ở bên trong hang, thật ấm áp...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Từng ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi vào, báo hiệu một ngày đẹp trời.
Cố Phi tỉnh giấc, nhìn mỹ nữ nằm trong lòng, có chút yêu.
Nhẹ hôn một cái lên má hồng xinh xinh.
Nằm đó ngắm ngắm thêm một chút.
Sau đó, nhẹ nhàng thả nàng ra, rời giường vệ sinh mồm miệng, vận công tẩy sạch cơ thể, thay một bộ Bạch Y. Lại đến xoa xoa một chút.
Lúc này, Hạ Hiểu Lam mở mắt, nhìn hắn một lúc, nàng sắc mặt nghiêm túc hỏi: " Chàng rốt cuộc là Điền Bá Quang, hay là Tây Môn Khánh? "
Cố Phi nhìn nàng một cái, biết không thể thương lượng, hắn đưa tay tháo xuống mặt nạ, lộ ra thật khuôn mặt nói rằng: " Đều không phải, ta gọi Cố Phi! "
Hạ Hiểu Lam thoáng kinh ngạc, sau đó có chút vui, không biết hắn vì sao che dấu, nhưng đã nguyện ý nói với nàng, chứng minh trong lòng hắn nàng đã chiếm một chỗ.
" Ta là ai không quan trọng, quang trọng là trong tim ta chỉ có mình nàng, hiểu chưa? " Cố Phi phun một câu buồn nôn.
Sau đó hôn nàng một cái liền vọt cửa sổ rời đi.
" Bẩm nhạc phụ, trưởng bối cũng không có, chỉ còn mỗi tiểu tế thôi! " Cố Phi lễ phép đáp.
" Ài, ta không biết tiểu tế ngươi lại trải qua bất hạnh như vậy! Ta thật không phải khi nhắc lại à... " Hạ Túc Kỳ thở dài.
" Không sao, chuyện cũng qua lâu rồi nhạc phụ! " Cố Phi đáp.
" Đã không còn trưởng bối, ngươi lại gọi ta một tiếng nhạc phụ, như vậy hôn nhân của ngươi để ta đến chủ trì vậy, ngươi thấy thế nào? " Hạ Túc Kỳ đi thẳng vào vấn đề.
" Tùy nhạc phụ quyết định! " Cố Phi giống như một chàng rễ ngoan vậy, nhạc phụ nói gì cũng đúng.
" Tốt, như vậy chiều mai cưới luôn đi! Ta đi truyền tin mời khách! " Hạ Túc Kỳ hứng phấn nói, trong lòng cười to, mẹ nó rốt cuộc cũng gả được.
Cố Phi sửng người, có chút mơ hồ!
" Phụ thân... " Hạ Hiểu Lam rít gào, nàng thật rất uất ức, nàng từ lúc nào trở nên kém giá như vậy???
Hạ Túc Kỳ vẫn giả điếc không nghe, nhanh chân rời đi.
" Nhạc phụ, ngài đợi một chút! "
Nhưng khi Hạ Túc Kỳ vừa đi mấy bước thì Cố Phi âm thanh gọi lại, ông ta trong lòng bất an, không phải đổi ý chứ?
Bất quá vẫn đứng lại, giọng thản nhiên hỏi: " Tiểu tế, còn chuyện gì? "
" À, là như thế này, ngày mai tiểu tế có vài việc cần xử lý, có thể hay không dời qua ngày mốt? " Cố Phi nói.
" Tiểu tế ngươi bận cái gì cứ việc xử lý, chuyện hôn lễ cứ để nhạc phụ lo, chiều mai giờ dậu có mặt tại hôn lễ là được, được rồi, cứ như thế! Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nhạc phụ đi! "
Hạ Túc Kỳ nói một tràng liền đi, không để Cố Phi nói thêm.
Cố Phi ngơ ngác gãi đầu không hiểu, ánh mắt nhìn kỹ lại Hạ Hiểu Lam, không có vấn đề, vẫn rất xinh đẹp, có chút không hiểu thấu?
Cố Phi đang khép cửa phòng thì Hạ Túc Kỳ tựa như ma xuất hiện trước mặt, miệng hỏi: " À, Tiểu tế ngươi tên gọi là gì nhỉ? "
" Bẩm nhạc phụ, tiểu tế Tây Môn Khánh! " Cố Phi giật mình, nhưng vẫn lễ phép đáp.
" Tốt, tên hay! "
Hạ Túc Kỳ lại biến mất.
Cố Phi mở cửa dòm thật kỹ, thấy Hạ Túc Kỳ thật đã đi hắn mới đóng cửa đi vào phòng.
Hạ Hiểu Lam đang giận tím mặt nhìn hắn, giọng rít lên: " Chàng đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng... "
Cố Phi không thèm để ý, tiến đến bế nàng lên.
" Chàng buông ta ra, buông ta ra... "
Mặc kệ nàng vùng vẩy, Cố Phi bế nàng lên giường.
Hắn dùng miệng mình bịt lấy mồm nàng.
Hắn vẫn luôn nhớ lời chú út nói: " Đàn bà dù giận cỡ nào chăng nữa, vác côn ra nhịp nhịp, liền trở nên ngoan ngoãn! "
Chú út là trưởng bối, lời chú nói tất không sai.
Cố Phi không để cho Hạ Hiểu Lam có chỗ trống vùng vẫy, đến mồm cũng bị bịt chặt.
Gồng mình một lúc, nàng liền ỉu xìu.
Hắn vẫn ôm nàng như vậy, ôm thật lâu, thật lâu...
Sau đó, xoa xoa.
Sau đó, mò mẫm.
Sau đó, thứ gì đó đang mềm bổng trở nên cứng rắn.
Sau đó, quần áo bay loạn.
Sau đó, trườn xuống.
Sau đó, a, vấn đề tế nhị, không thể nói, không thể nói...
...
Nhạc phụ đã cho phép, hắn còn sợ cái gì?
Cho nên, quần quật cày đến canh tư, không cần phải trốn đi nữa, cứ như thế ôm nàng ngủ, thứ gì đó cứng rắn vẫn nằm ở bên trong hang, thật ấm áp...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Từng ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi vào, báo hiệu một ngày đẹp trời.
Cố Phi tỉnh giấc, nhìn mỹ nữ nằm trong lòng, có chút yêu.
Nhẹ hôn một cái lên má hồng xinh xinh.
Nằm đó ngắm ngắm thêm một chút.
Sau đó, nhẹ nhàng thả nàng ra, rời giường vệ sinh mồm miệng, vận công tẩy sạch cơ thể, thay một bộ Bạch Y. Lại đến xoa xoa một chút.
Lúc này, Hạ Hiểu Lam mở mắt, nhìn hắn một lúc, nàng sắc mặt nghiêm túc hỏi: " Chàng rốt cuộc là Điền Bá Quang, hay là Tây Môn Khánh? "
Cố Phi nhìn nàng một cái, biết không thể thương lượng, hắn đưa tay tháo xuống mặt nạ, lộ ra thật khuôn mặt nói rằng: " Đều không phải, ta gọi Cố Phi! "
Hạ Hiểu Lam thoáng kinh ngạc, sau đó có chút vui, không biết hắn vì sao che dấu, nhưng đã nguyện ý nói với nàng, chứng minh trong lòng hắn nàng đã chiếm một chỗ.
" Ta là ai không quan trọng, quang trọng là trong tim ta chỉ có mình nàng, hiểu chưa? " Cố Phi phun một câu buồn nôn.
Sau đó hôn nàng một cái liền vọt cửa sổ rời đi.
Tác giả :
Panama2