Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân
Chương 3
Loại cảm giác an toàn này, cũng chỉ có nhân tài tàn tật giống mình mới có được.
Sát thủ Bạch nằm xuống, liền cảm giác được tay Hợp Hoan đang sờ soạng lên, cô tùy ý sờ, tựa như cho rằng vị khách trước mặt biết thế nào là mát-xa. Ở trong nháy mắt, Hợp Hoan sờ đến một vật mềm mại, xúc cảm mềm mại khiến cô lập tức ý thức được chính mình đang đụng đến vật gì.
Cô lập tức lùi ra phía sau, có chút ngượng ngùng nói: "Quý khách, cô không cần nằm ngửa lên, cô nằm sấp xuống thì tôi mới có thể mát-xa cho cô."
Sát thủ Bạch có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên trong đời nàng đi mát-xa, nhưng không nghĩ tới chính là nàng sẽ bị người mù này sờ ngực. Nàng chậm rãi chuyển thân mình, liền cảm giác được đôi tay kia lần thứ hai sờ soạng người mình, tay cô chỉ hoạt động trên lưng nàng, theo một đường cong phía trước mà vuốt ve.
"Lần đầu tiên?"
"Không, sao thế được." Hợp Hoan đáp lại, hiển nhiên lời nói của cô cũng không vì hành động mà có tác dụng giải thích. Thậm chí, bởi vì những lời này Hợp Hoan lại càng trở nên khẩn trương hơn.
Sát thủ Bạch dư quang nhìn lén, liền thấy Hợp Hoan chép miệng, bộ dáng như lâm vào đại địch. Tinh thần của cô căng thẳng khiến cho Sát thủ Bạch hoài nghi có phải chính mình không rửa sạch mùi máu tươi trên người. Tựa hồ cảm giác được lời nói của mình cản trở đề tài, Hợp Hoan lại chủ động nói: "Không phải, từ lúc làm việc này đến này, cô là vị khách nữ đầu tiên của tôi."
Trò đùa dai trong xương cốt của nàng lại bắt đầu thế nhưng nữ nhân trước mắt này lại không giống với những nữ nhân mà nàng từng nhận thức, cô chỉ hàm súc "ân" một tiếng, như là muốn bỏ qua. Đáp án này, sát thủ Bạch chưa bao giờ gặp qua. Nàng sắm qua rất nhiều vai, có nhiệt tình dạt dào, có bình tĩnh cơ trí, lại có miệng lưỡi trơn tru, nhưng hiện tại, sát thủ Bạch phát hiện chính mình cái gì cũng không nói ra lời được.
Chữ "ân" này khiến cho sự nhận thức của nàng về nữ nhân của nước Thiên Đường trở nên điên đảo.
Cảm thấy đề tài lại bị chính mình làm gián đoạn, Hợp Hoan không thể không tìm kiếm đề tài mới, phải căng da đầu tiếp tục dò hỏi: "Quý khách, cô bao nhiêu tuổi?"
Hợp Hoan cũng không trả lời, tay cô chỉ theo độ cong của bả vai mà xuống phía dưới, vuốt ve cột sống, sát thủ Bạch cảm thấy một cảm giác kỳ diệu trong phút chốc lan tỏa toàn thân, càng có thể cảm giác được cự vật hơi có phản ứng. May mắn chính là, đối mặt với nàng chính là người mù, nàng không cần lo lắng sẽ bị phát hiện về phản ứng của mình.
"Cô hiện tại hai mươi lăm tuổi."
"Nga? Khẳng định vậy sao."
Hợp Hoan mỉm cười đáp lại, có chút đắc ý dạt dào: "Đúng vậy, đây là thủ pháp đo lường mà chủ tiệm chỉ cho tôi, có thể thông qua tiết số của xương cột sống mà xác định được số tuổi của cô." Thời điểm nói về chủ tiệm, biểu tình của cô nhẹ nhàng hơn.
"Cô thích chủ tiệm?"
"Quý khách, cô đúng là thật thích hỏi những chủ đề kỳ quái, trên thế giới này, không phải mọi người có cùng chuyện thì đều liên quan đến tình yêu."
"Không thể tưởng được cô... Nhìn không thấy người, còn có thể thấu hiểu triệt để được." Sát thủ Bạch cảm thấy người mù trước mắt này là thập phần kỳ diệu.
"Thật ra, trước kia tôi không phải người mù, chỉ là...." Thời điểm cô nói đến đây, khóe miệng co rút như cảm giác được bản thân mình nói quá nhiều. Sát thủ Bạch cũng không để ý, càng không có hứng thú đối với sinh hoạt của người mù, nàng bắt đầu hối hận, hối hận tại sao chính mình hôm nay không có chuyện gì làm lại chạy đến đây cùng với người mù nói chuyện phiếm.
"Xin lỗi, quý khách, độ lực như vậy được chưa." Tựa hồ hiểu được chính mình đang nói về đề tài khiến người khác không thích, Hợp Hoan hơi dùng chút lực, thân cô nhích lại gần, tóc dài của cô như có như không chạm vào sống lưng sát thủ Bạch, nàng bị hai loại tra tấn này làm cho cả người cảm giác không được tự nhiên.
Đây không phải cảm giác bị chạm vào địa phương bị ngứa, thân thể của nàng đối với đau đớn cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ rất trì độn, cũng sẽ không có phản ứng về tính mẫn cảm. Mà cảm giác hiện tại, giống như là phát ra từ nội tâm, thổi bừng ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ đang ngủ say bên trong nàng.
Không phải du͙ƈ vọиɠ gϊếŧ chóc, mà là du͙ƈ vọиɠ nguyên thủ của loài người.
Cự vật cũng cảm giác được, bởi vì sung huyết mà trở nên ứng đỏ, sát thủ Bạch nhẫn nại không phát ra tiếng, nàng sợ chính mình phát ra âm thanh kỳ quái. Nhưng Hợp Hoan tựa hồ lại hoàn toàn không biết gì cả, lại hỏi: "Quý khách, cô cảm thấy đau sao?"
Sát thủ Bạch đáp, "Giống như không có cảm giác."
Vì thế, lực độ của Hợp Hoan lại càng mạnh hơn, nhưng đối với sát thủ Bạch mà nói, loại cảm giác đau đớn này thật sự rất nhỏ.
Lần này, ngược lại Hơn Hoan thở hồng hộc, mồ hôi trên trán của cô chảy ra, làm cho mùi hương thơm ngọt nồng đậm hơn. Nhưng sát thủ Bạch biết trên người Hợp Hoan không có hương nước hoa nào, loại hương này tựa như là từ cơ thể Hợp Hoan mà phát ra.
Thơm ngọt, không có chút ô nhiễm, đây chân chính là chi hương của nữ nhân. Sát thủ Bạc càng trở nên bực bội, chỉ cảm thấy mùi hương này khiến nàng không chịu đựng được.
"Quý khách..." Hợp Hoan lại kêu sát thủ Bạch.
"Sao vậy?" Sát thủ Bạch ra vẻ lạnh lùng đáp lại.
"Cô thật sự không cảm thấy đau?"
"Đúng vậy."
Hợp Hoan như bị đả kích lòng tự tin, giải thích nói: "Tôi đối với tay nghề của mình rất tin tưởng, tôi muốn xác định lại lần nữa."
Sát thủ Bạch thái độ hòa hoãn hơn một chút, còn nói thêm: "Phỏng chừng là do thân thể của tôi quá cứng đờ cho nên một chút cảm giác cũng đều không có, cô cần dùng hết sức mới được."
Hợp Hoan gật đầu, cô giống như muốn hướng tới cửa nhìn xung quanh lại bỗng nhiên nhớ đến hai mắt mình cơ bản không nhìn thấy được liền lộ ra biểu tình chua xót. Nhưng biểu tình này rất nhanh đã biến mất, thời điểm sát thủ Bạch lần thứ hai chú ý tới, chỉ còn lại ý cười tiêu chuẩn của Hợp Hoan.
Cô do dự một chút, thế nhưng vẫn bắt đầu duỗi tay cởi bỏ dây giày của mình.
"Quý khách, tôi cần phải dùng toàn lực của mình, lát nữa nếu cô thấy đau thì kêu, tôi sẽ lập tức dừng lại."
Sát thủ Bạch bị cách xưng hô mới lạ này làm mơ hồ, ngẩng đầu nhìn thấy Hợp Hoan đã cởi giày của mình, cô cứ thế trực tiếp ngồi trên giường. Không mặc áo quần khiến cho sát thủ Bạch cảm giác được nơi tiếp xúc với quần áo của Hợp Hoan phát nhiệt, cô cưỡi trên lưng nàng, da thịt gắt gao dán trên lưng nàng chỉ cách một lớp vải dệt mỏng.
Thời khắc này, gϊếŧ người không gớm tay như sát thủ Bạch, cũng bị tư thế này kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến tim đập nhanh. Đối với nàng mà nói, loại tư thế này thật quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng người, cự vật bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoàn toàn ngẩng đầu, sát thủ Bạch theo bản năng muốn tránh, nàng vừa động, phía sau lưng người lại bắt đầu cọ xát hạ thể Hợp Hoan, khiến cô phát ra tiếng rên rất nhỏ. Nhưng cô không thể rời đi, cô chỉ ôm lấy bên hông sát thủ Bạch, vội giải thích nói, "Quý khách, cô không cần cử động, tôi chỉ giúp cô mát xa thôi."
Trên người Hợp Hoan chỉ mặc một chế phục đơn bạc, gắt gao dán sau lưng sát thủ Bạch, khiến cho cô có thể cảm giác được ngực cách lớp vải mỏng cọ xứ phần sống lưng nàng, so với kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm giác đau, thì du͙ƈ vọиɠ chiếm thế thượng phong, nàng giống như dã thú nổi điên, Hợp Hoan cảm thấy thập phần không tốt, nhưng vì an toàn, cô không thể không ở trên cái giường nhỏ hẹp, chen chúc, càng bởi vì không nhìn thấy, nên chỉ có thể gấp gáp ôm lấy.
"Quý khách, bình tĩnh một chút... Bình tĩnh một chút." Cô trở nên sợ hãi, cô chưa bao giờ biết sức lực của nữ nhân lại có thể lớn đến dọa người như vậy, cô theo bản năng ôm chặt lấy sát thủ Bạch, hy vọng người trước mặt có thể khôi phục lý trí.
Nhưng Hợp Hoan chính là người làm cho sát thủ Bạch mất đi lý trí, thời điểm cô nói chuyện, sát thủ Bạch có thể cảm giác được hơi thở của cô chạm đến da thịt mình, nhiệt khí như vậy khiến cho cự vật của nàng bành trướng, hận không thể trực tiếp nhét vào chỗ nào đó mà giải quyết. Nàng trở nên khổ sở, lại không thể không cùng du͙ƈ vọиɠ đấu tranh.
"Quý khách, cô không cần sợ, tôi sẽ không tổn thương cô." Hợp Hoan lại nói, những lời này tác động đến hồi ức của sát thủ Bạch, nàng ngừng giãy giụa, lần thứ hai nằm xuống, giống như một con mèo được thuần hóa.
Hợp Hoan cũng bị dọa đến hoảng, cô chưa bao giờ nghĩ hành động của mình sẽ khiến sát thủ Bạch sợ đến mức đó, nghĩ, cô tiếp tục nói: "Quý khách, tôi bắt đầu đây."
Sát thủ Bạch "ân" một tiếng, vừa rồi giãy giụa đã làm nàng mệt mỏi, nàng thực hy vọng nữ nhân này không phải tay không, nàng hy vọng trong tay cô là con dao, như vậy có thể nhẹ nhàng kết liễu sinh mệnh của nàng. Nhưng mà Hợp Hoan lại vô cùng ôn nhu giúp sát thủ Bạch mát xa cho đến khi hoàn thành.
"Quý khách, cô gần đây ăn uống không đủ chất, ăn những thức ăn không có dinh dưỡng,... Còn có, chất lượng giấc ngủ của cô không được tốt, không nên thức đêm...." Cô bắt đầu ríu rít kể tình huống sức khỏe, sát thủ Bạch tuyệt đối không để những lời lẽ giáo dục này vào tai.
Nàng nhìn chằm chằm Hợp Hoan, phỏng đoán nữ nhân trước mắt bao nhiêu tuổi lại có thể dông dài như vậy.
Hợp Hoan không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được tầm mắt nàng, cô biết nữ nhân kỳ lạ trước mắt cơ bản sẽ không nghe theo lời cô nhưng theo đạo đức nghề nghiệp cô vẫn phải nói ra, quan trọng nhất là điều cuối cùng.
"Quý khách, cô vẫn nghe tôi nói chứ?"
"Ân" Sát thủ Bạch đáp lại, cảm thấy người mù có chút dông dài.
"Còn điều cuối cùng, quý khách, cô nhất định phải nhớ kỹ."
"Điều gì?"
"Không nên cấm dục." Hợp Hoan nghiêm túc đáp lại, trên mặt thậm chí không gợn sóng.
Nhưng sát thủ Bạch nghe câu nói kia lộ ra biểu tình khó tin, cô cũng không biết nói gì, không ngờ Thiên Đường Quốc lại đem chuyện này nói rõ như vậy.
"Tự mình an ủi cũng không phải chuyện mất mặt gì, quý khách....cô không cần phải ngại ngùng." Hợp Hoan tiếp tục nói, tựa như không quan tâm vấn đề mà bản thân đang nói.
Thân thể sát thủ Bạch run rẩy, nàng cảm giác bí mật ẩn giấu nhiều năm của chính mình bị người mù này biết được, nàng cảm thấy mất mặt, cảm thấy khó mà tiếp thu, càng cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình tăng lên. Nàng nổi khí bắt đầu mắng bằng tiếng Anh, nhưng chờ đến khi nàng mắng xong, phát hiện người mù không hiểu tiếng Anh.
Nhưng nếu được nàng dùng Hoa Hạ để mắng thì nàng lại không thể mắng nên lời, bởi vì nàng căn bản không nghĩ tới nghệ thuật gia tự xưng như nàng cần biết cách mắng người.
"Quý khách, cô vừa rồi nghe điện thoại sao? Tôi muốn nhắc lại ngàn vạn lần không cần cấm dục." Hợp Hoan nhẹ nhàng lần thứ hai lên tiếng.
Sát thủ Bạch cảm thấy chính mình bị Hợp Hoan làm cho tức điên, nàng đẩy cửa muốn chạy trối chết, lại nhớ tới mình không mặc quần áo, vội vàng mặc lại quần áo.
Nàng ra cửa, muốn trực tiếp thoát khỏi địa phương quái quỷ này, lại nghe chủ tiệm la lớn: "Quý khách, cô còn chưa đưa tiền."
Sát thủ Bạch ném hai tờ tiền mặt, nhanh chóng rời đi, hơn nữa trong lòng thề thốt sẽ không bao giờ quay lại địa phương quái quỷ này nữa.
Nhưng...