Hợp Hoan - Bán Duyến Phi Điểu Bán Duyên Quân
Chương 2
Không phải nàng bất lực hay có tính lãnh cảm, chỉ là thân thể của sát thủ Bạch cùng với người thường không giống nhau.
Da nàng trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, mái tóc hỗn loạn xõa trên vai, ngũ quan của nàng tổng thể toát lên vẻ gợi cảm. Thế nhưng mỹ nhân này, ánh mắt nàng lại gắt gao nhìn chằm chằm hạ thể của mình, nhìn cây gậy đang đứng lên kia.
So với của nam nhân thì nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn khá lớn và to. Cái này hẳn là cự vật của nam nhân, nhưng hiện tại, sát thủ Bạch chẳng những có ngực cùng bộ phận sinh dục nữ, nàng còn có bộ phận sinh dục của nam nhân.
Sát thủ Bạch biết cho dù nàng có cự vật nhưng nàng vẫn chân chính là nữ nhân. Chỉ là nàng phát dục trưởng thành so với nữ nhân bình thường có điểm khác biệt.
Sát thủ Bạch nghĩ thế, nàng bắt đầu lướt điện thoại, xem một chương gọi là [ABO] xxxxxx gl văn. Đây là điều an ủi duy nhất của nàng ở Thiên Đường Quốc này, cũng là phương pháp giải tỏa sinh lý duy nhất của nàng.
Thời gian cấm dục lâu, tính khí của sát thủ Bạch cũng thay đổi, nàng bắt đầu gϊếŧ chết đám nam nhân đến đây để thỏa mãn. Nàng khinh thường việc gϊếŧ nữ nhân, bởi vì nữ nhân là đồng loại với nàng, cũng là phái yếu, chỉ có gϊếŧ nam nhân, mới có thể chứng minh bản thân cường đại.
Nhưng hiện tại, từ năm mười ba tuổi, sát thủ Bạch đã không ngừng gϊếŧ người lại rơi vào tình trạng khó chịu vào mỗi cuối tuần. Nàng thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa mới có thể bình tĩnh trở lại, chỉ có bộ phận kia, nàng một tuần mới có thể đụng vào một lần.
Giãy giụa vài giây, sát thủ Bạch đi vào phòng tắm đơn sơ chỉ có tấm vải mành, dòng nước theo mái tóc đen nhánh của nàng chậm rãi chảy xuống da thịt, dòng nước lạnh chảy qua ngực, vòng eo nhiễm lấy vệt nước trong suốt, eo của sát thủ Bạch tinh tế, cự vật bỗng ngẩng đầu, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công con mồi.
Mông nàng xinh đẹp, cộng với hai chân rắn chắc mà cân xứng, gắt gao kề nhau, như không muốn lưu lại một khe hở nào, nhưng cự vật kia vẫn luôn ngẩng đầu tò mò xung quanh.
Rõ ràng là một mỹ nhân xinh đẹp, nhưng khi vòi nước chuyển đến phía trên hạ thể, biểu tình của nàng trở nên vặn vẹo, như thừa nhận sự thống khổ rất lớn. Nhưng trên thực tế, thời điểm dòng nước lạnh ôn nhu hôn nhẹ lên cự vật, kɦoáı ƈảʍ làm nàng cơ hồ thoải mái đến xỉu đi.
Nàng bắt đầu giống như đứa trẻ mà khóc thút thít, nhớ tới mẫu thân đùa giỡn cự vật của nàng để trừng phạt nàng, mỗi ngày đều kêu nàng là ác ma tạp chủng. Rốt cuộc đến một ngày, sát thủ Bạch chịu đựng không được, nàng châm lửa đốt nhà của mình, sau đó, nàng trở về, phát hiện mẫu thân của mình bị chính mình thiêu chết.
Chỉ là sự bất hạnh của sát thủ Bạch vẫn không dừng ở đó, nàng bị đưa đến cô nhi viện, lại vì cự vật này mà bị nam nữ xa lánh nên nàng đả thương viện trưởng rồi bỏ đi. Chuyện trộm cắp nàng đã làm không ít, sau lại nhiều lần vào ngục giam, nhận thức nhiều thanh danh tội phạm hỗn loạn, học tập rất nhiều kỹ xảo phạm tội.
Từ đó về sau, nàng bắt đầu ở M quốc lưu lạc, mỗi khi phát dục, nàng liền đi gϊếŧ người, gϊếŧ người càng nhiều, càng chứng minh tính dục của nàng càng mãnh liệt, cho đến hiện tại, nàng cũng không biết rốt cuộc đã gϊếŧ bao nhiêu người.
Mà hiện tại, nàng cũng không biết vì cái gì mà nhất thời xúc động đi theo chuyên gia tâm lý tội phạm về Thiên Đường Quốc.
Nghĩ đến đây, nàng thậm chí không tắt vòi nước, điên cuồng xông ra ngoài, mở phim truyền hình, đùa nghịch vài cái, liền thấy được hình ảnh TV thay đổi.
Bên trong là cảnh tượng của khu đèn đỏ phố Thiên Sứ, vị trí trùng hợp nhắm vào một dãy nhà lầu. Hiện tại đã vào đêm, ánh sáng đèn phòng ảm đạm, sát thủ Bạch tiếp tục nhảy lên TV, lại lộ ra một cái camera khác, vừa lúc này cảnh tượng đường ở khu đèn đỏ hoãn mỹ hiện ra.
Ánh mắt nàng mông lung, cho đến khi thấy được nữ tử yểu điệu đứng bên cạnh cột điện, rốt cuộc nàng mới lộ ra nụ cười yên tâm. Nàng cười thật đẹp nhưng lại chứa đầy sự điên cuồng.
"Phương Nhan, nhanh phát hiện tôi đi... Gϊếŧ chết tôi đi...." Nàng đối với TV lẩm bẩm, như đối với nữ nhân bị quay trộm có chấp niệm nhất định.
Nhưng mà nữ nhân bị quay trộm lại không chút nào chú ý tới cảnh tượng chính mình bị quay chụp. Bởi vì sát thủ Bạch sử dụng camera của cảnh sát.
Vì thế, sát thủ Bạch bắt đầu nhìn chằm chằm vào Phương Nhan, cho đến khi Phương Nhan rời đi, nàng lại đổi một tổ camera khác, cứ như vậy cho đến khi thiếp đi, ngày hôm sau, nàng vẫn duy trì bộ dáng này.
Sát thủ Bạch không cảm thấy nhàm chán, nàng như đang chờ đợi con mồi bị gϊếŧ nhưng tính nàng thích công kích khiến nàng không thể bất động được. Nữ nhân tên Phương Nhan không có xuất hiện, sát thủ Bạch liền sẽ đi trên đường tiếp tục trò đùa dai.
Có đôi khi nàng sẽ sắm vai nam nhân, có đôi khi nàng sẽ sắm vai nữ nhân, có đôi khi sẽ làm chuyện tốt, có đôi khi sẽ làm chuyện xấu. Nhưng hôm nay lại khác, đêm qua nàng đã tắm rửa nên quyết định đi đến tiệm mát-xa kia thí nghiệm một chút để xem khứu giác người mù lợi hại cỡ nào.
Sát thủ Bạch xịt nước hoa lên người, tùy tiện dịch dung thành diện mạo của nữ nhân, một lần nữa dùng thân phận người xa lạ xuất hiện ở tiệm mát-xa.
Chủ tiệm mát xa đối với chuyện hôm qua hoàn toàn không biết gì, vẫn tươi cười chào hỏi khách hàng, sát thủ Bạch được chủ tiệm dẫn vào. Bởi vì có khách tới, hơn nữa còn là nữ nhân không có tính công kích, chủ tiệm thậm chí không dừng lại trong phòng, chừa cho hai người không gian riêng.
"Quý khách, cô lại tới nữa." Hợp Hoan nói.
Sát thủ không nói gì, nàng còn đang phân tích ý nghĩa câu "lại tới nữa" của Hợp Hoan.
"Quý khách, cô chính là người hôm qua không có mát-xa đã đi.... Tôi hẳn là không nghe sai." Hợp Hoan cầm trượng đi lên, muốn xác định người trước mắt có phải là vị khách kỳ lại hôm qua không.
Nghe câu nói này, sát thủ Bạch biết nước hoa đối mũi của Hợp Hoan không có hiệu quả, chỉ "ân" một tiếng, ngay sau đó tiếp tục dò hỏi: "Tôi dùng nhiều nước hoa như vậy, cô vẫn có thể nhận ra."
Hợp Hoa ngượng ngùng cười nói: "Tôi không phải ngửi nước hoa...mà là khí vị..."
Cách nói này khiến sát thủ Bạch cảm thấy mới mẻ, lặp lại hai chữ kia, "Khí vị?"
Hợp Hoan gật đầu, giải thích: "Đúng vậy, giống như từ sau khi không nhìn thấy, tôi có thể cảm nhận được khí vị mà khí vị của mỗi người đều là độc nhất vô nhị."
"Tôi đây là dạng khí vị gì?"
"Khí vị nguy hiểm."
Nghe được Hợp Hoan nói như vậy, sát thủ Bạch suýt chút chuẩn bị trực tiếp bóp chết người mù này, hẳn phải nói, nàng đã từng làm chuyện này. Mặc dù nàng không gϊếŧ nữ nhân nhưng thời điểm không thể không vì an toàn của chính mình mà có hành động tự vệ.
"Cảm thấy cô đã trải qua rất nhiều chuyện, đại khái là cô làm một ít chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng... Quý khách, thực xin lỗi, tôi có phải đã nói quá trực tiếp hay không."
Tay sát thủ Bạch nghe đến những lời này thì tạm dừng, trong phút chốc thì khôi phục bình tĩnh. Nàng thiếu chút nữa bị người mù đáng chết này kíƈɦ ŧɦíƈɦ phá hỏng nguyên tắc của chính mình, nàng càng quên mất, ở phố Thiên Sứ này, không có người nào có bối cảnh sạch sẽ, mà theo như lời người mù này nói, đại khái chỉ vì hù dọa chính mình.
Nàng bắt đầu an ủi chính mình không tố chất thần kinh như vậy, đừng tưởng mỗi người đều giống chuyên gia phát họa tâm lý khó khi dễ. Nữ nhân trước mắt này chẳng qua là một người mù vĩnh viễn chỉ là một người mù.
"Không sao, bắt đầu mát-xa đi."
"Được, làm phiền quý khách cởϊ qυầи áo, thay trang phục bên chúng tôi. Ở trên tủ hàng thứ hai, có đồ chuyên dụng cho nữ."
"Quá phiền phức, dù sao cô cùng không nhìn thấy, tôi cứ dứt khoát cởi sạch vậy."
Nghe được tuyên ngôn hào phóng của sát thủ Bạch, mặt Hợp Hoan đỏ bừng lên, giống như quả táo khiến cho người khác muốn hung hăng cắn lên. Chỉ là nàng tựa hồ nhớ rõ bản thân đang ở chỗ làm nên tiếp tục khuyên bảo: "Quý khách, mặc dù tôi không nhìn thấy nhưng lát nữa nếu chủ tiệm tiến vào thì phải làm sao? Cô vẫn nên mặc vào đi."
Sát thủ Bạch bắt đầu lấy ví dụ ở nước ngoài coi như ngụy trang, tiếp tục nói: "Mát xa ở bên nước tôi đều không cần mặc gì."
Hợp Hoan có điểm khó xử, tiếp tục nói: "Vậy...Làm phiền cô đem cửa khóa trái, như vậy, người bên ngoài không thể vào được."
Nhìn con cừu trước mắt run bần bật mà nói, sát thủ Bạch có loại ảo giác dẫn cừu vào nhà.
Sát thủ Bạch đáp ứng, khóa trái cửa, liền nghe được bên ngoài chủ tiệm kỳ quái truy vấn.
Hợp Hoan giải thích nói: "Chủ tiệm, chuyện này là do khách hàng yêu cầu một không gian yên tĩnh, không hy vọng quấy rầy..."
Chủ tiệm tin là thật, cũng không tiếp tục truy cứu.
Có lẽ bởi vì Hợp Hoan sử dụng thân phận làm cho kẻ khác không nghi ngờ, cho nên chủ tiệm không hề phòng bị.
Sát thủ Bạch cũng ở trước mặt người mù trở nên không hề phòng bị, nàng cởϊ qυầи áo ra, rất nhanh đã trần như nhộng.
Nói thật, nàng đối với tay nghề mát xa này thật sự tò mò, mà cũng chỉ có người mù mới không cười nàng cùng với người khác không giống nhau, cũng chỉ vì không nhìn thấy được, mới có thể làm cảm giác tự ti của nàng giảm đi tạo thành cảm giác an tâm.