Hợp Đồng Yêu

Chương 17: Đêm buồn

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ đánh thức nó dậy. Nó khẽ nhúc nhích, đầu hơi choáng ( Bà này đau bao tử mà

đầu choáng).

Tay phải nó cứng đơ, có cái gì đó nằng nặng đang đè lên tay nó thì phải, nó cố rướn mắt mình nhìn. Thì ra là chồng nó, hắn ngủ gục cạnh giường. Tại sao hắn lại ngủ ở đây nhỉ? Tối qua hắn đâu ngủ cùng nó đâu?

Nó cố nhúc nhích cho hắn tỉnh, nhưng tên này ngủ say như chết. Nhúc nhích mãi mà chả chịu thức nên nó đành dùng liên hoàn tán ( cái này mới chế từ liên hoàn cước =]).Nó dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào mặt hắn. Bộp bộp vài phát mắt hắn cũng chịu giần giật.

- Em thức rồi à?

- Sao anh lại ngủ ở dười đất thế này? Lại gối đầu lên tay em nữa, tê muốn chết.

Cô bé nhăn mặt, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt dò xét.

- Ờh…tại lúc về thấy thằng Phong bên này nên anh ngủ phòng bên cạnh.

- Phòng bên cạnh? Thế sao giờ lại ở bên đây là sao?

- Thì tại vì…vì..

Tôi cố gắng tìm kiếm câu trả lời thích hợp nhất cho câu hỏi của vợ mình.

- Vì cái máy điều hoà bên phòng kia hư rồi nên anh sang đây át.

Tôi thở phào nhẹ nhõm suýt tí là để lộ chuyện tối qua.

- Thế à? Thế mà em…

- Em sao?

- À ko gì.

- Thế anh đi rửa mặt đây, ôi nhức lưng quá.

Hắn đi khuất qua cánh cửa, nó chợt thấy lòng mình buồn. Nó đã mong hắn sẽ hỏi thăm nó, mong rằng hắn sẽ nói vì lo lắng cho nó nên đã thức cả đêm qua chăm sóc cho nó.

Nhưng tất cả chỉ là mơ ước và sự thật luôn phủ phàng hơn ước mơ. Hắn có mảy may quan tâm nó đâu, hắn cũng chả thèm ghen tuông gì khi thấy anh Phong ở cùng nó đến gần khuya.

Đã bao nhiêu lần nó tự nhủ sẽ ko yêu hắn nữa, cố dặn lòng mình quên hắn đi.

Nhưng ko thể, não ko thể điều khiển được tim.

Đã có lúc nó muốn hét vào mặt hắn “Em yêu anh đấy đồ ngốc". Nhưng có lẽ nó chỉ ôm một đống thất vọng tràn trề. Nó chỉ yêu đơn phương thôi. Đơn phương cũng lắm đau khổ thật. Chắc hắn chả bao giờ hiểu được tình cảm của nó đâu nhỉ.

- Em làm sao vậy? Em khóc à?

- Anh điên vừa thôi bụi bay vào mắt em nên mắt em nó đỏ lên thế ấy.

Khỉ thật, tự dưng ở đâu lù lù đi ra

Mày ko được khóc, đã bảo là đừng khóc rồi mà, đừng khóc vì hắn. Mày cứng rắn lắm mà My!. Cố lên, chỉ 3 tháng nữa mày sẽ ko còn gặp mặt hắn nữa. Sẽ ko còn đau khổ vì mối tình ko tương lai này nữa. Chỉ 3 tháng nữa tim sẽ hết đau thôi, phải ko?

Trưa, chúng tôi đang ăn sáng thì phone tôi reo, Lan gọi cho tôi. Bực thật, mỗi lần đang làm gì cùng vợ đều bị quấy rầy.

- Anh đi công việc một lát.

- Vâng.

Chồng nó lúc nào cũng thế, ko đi chơi thì sẽ bận việc. Chỉ có mỗi hôm chủ nhật thế mà cũng đi đây đi kia. Nó ước gì hôm nay nó và chồng cùng nhau hẹn hò, cùng tay trong tay đi xem phim, đi ngắm mặt trời lặn. Như thế thì hạnh phúc biết nhường nào nhỉ.

****

10:30 P.m

Nó ngồi xem phim mà cứ ngóng hoài ra cửa. Nó đợi tiếng rồ xe quen thuộc của chồng mình. Cứ chờ hòai, đợi hoài từ trưa đến giờ mà đáp lại nó chỉ là tiếng gâu gâu của mấy con chó nhà bên cạnh.

11:00 P.m:

Nó nhìn đồng hồ, thở dài. Nó tắt tivi, với tay lấy cái áo khoác và chùm chìa khoá. Đóng cửa cổng, nó sải bước đi dạo trên vỉa hè. Tự dưng nó muốn đi dạo đêm một mình, nó muốn thật tĩnh lặng để suy nghĩ về những chuyện vừa qua.

Phố xá tắt nắng từ chiều giờ lên đèn trông thật đẹp, Sài Gòn dường như ko ngủ, đường phố vẫn có người qua lại. Vội vã và vô tâm.

Nó đứng lại, nó nhìn dòng người qua lại, rồi nhìn trời. Bầu trời đêm đầy sao, những vì sao quấn lấy mặt trăng. Mặt trăng to tròn, hờ hững với các vệ tinh lấp lánh vây quanh mình. Trăng kiêu kì như anh, lạnh lùng như anh vậy.

Ánh trăng như hoà cùng ánh đèn đường làm ko gian mờ ảo hơn trong đêm. Nó ước gì bây giờ bên cạnh nó là Trí, chúng nó sẽ cùng nhau ngắm sao, ngắm trăng đêm. Và nó sẽ ngả đầu vào vai Trí thật dịu dàng và bình yên.

Nó nghĩ rồi lại tự cười, cười trong đau khổ, cười cho cái sự ngu ngốc của mình. Nó như màn đêm luôn cháy bỏng một khát vọng được thấy ánh nắng vàng rực rỡ. Nhưng sẽ mãi chẳng bao giờ thấy được, bởi vì nó là đêm. Và anh là nắng, sẽ ko bao giờ gặp đựơc nhau. Cứ như hai đường thẳng song song ko cùng điểm chung ấy nhỉ.

Nó lại bước đi, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật đêm, một thú vui kì lạ mà nó vừa phát hiện ra.

Em giờ đây vẫn chờ

giờ đây vẫn đợi

giờ đây vẫn nuôi mộng mơ

Một mai tình yêu sẽ đến bên người

Và em chỉ yêu anh.

Hứa đi anh sẽ muôn đời sẽ muôn đời yêu em

Hỡi người

- Alô, em nghe đây anh Phong.

- Em chưa ngủ hả?

- Vâng chưa ạ, em đang đi dạo phố gần nhà

- Khuya rồi còn ra ngoài làm gì, nguy hiểm lắm đấy.

- Ôi, anh đừng lo chả ma nào dám bắt cóc em đâu. Mà có chuyện gì vậy anh? Sao gọi cho em trễ thế?

- Thì…..à… anh định hỏi em khi nào mới đến trung tâm dạy tiếp, mấy đứa trẻ nó đòi em dạy, anh dạy nó chê anh giọng ko ngọt bằng cô

My.

- Hihihi thế à? Ừmh em ………

Nó vừa định nói tiếp thì chợt nó thấy khuất trong con hẻm tối nhỏ. Một bóng hình con trai dong dỏng cao, rất quen thuộc. Người con trai đứng quay vào trong, anh ta đang nói gì đó cùng một cô gái.

Hình như đó là chị lan.

Vậy người con trai đó là ai?

Là chồng nó

Ko nhầm lẫn vào đâu được. Nó đứng nhìn họ, có vẻ họ ko thấy nó, họ nói gì đó có vẻ rất quan trọng. Rồi nó thấy…. thấy….thấy

Chị Lan chồm người lên choàng tay qua cổ chồng nó và hôn, hôn rất say mê.

1 giây

2 giây

3 giây

……..

Bộp….

Con Sony trong tay nó rớt xuống đất,

Nó khuỵ người thụp vào bức tường khuất cạnh đó

Người nó mất cảm giác, tim nó dường như ngừng đập.

Đầu óc nó trống rỗng,

Nó cũng ko biết giờ nó cần phải làm gì cần phải nghĩ gì.

Mắt nó bắt đầu ngấn nước, nó biết chồng nó và chị Lan đã có nhiều thứ hơn cả nụ hôn đó nhưng dù gì thì nó vẫn chưa bao giờ nhìn thấy nên nó vẫn cứ tự an ủi mình, an ủi mình đừng nghĩ lung tung về chồng mình.

Nhưng hôm nay, chính mắt nó đã chứng kiến cảnh HỌ HÔN NHAU say đắm, chả bù cho nó đã chờ chồng mình mỏi mòn thế nào, mong anh ấy sẽ dành một cái nắm tay, một buổi đi chơi nho nhỏ cho nó.

Nó ngồi bó gối và khóc, khóc như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi qúy báu.

Gìơ nó rất muốn……….

……….Nó muốn chạy lại đánh chị Lan một trận

………Nó muốn chạy lại nói với anh nó yêu anh, yêu nhiều lắm

…….Nó muốn đến, xin anh cho nó một cơ hội

Nhưng ko thể, nó là đồ thừa thải, nó là kẻ đến sau, là kẻ thứ ba.

Nó cắn chặt môi, nó ngước mặt lên trời để nước mắt chảy vào trong tim.

Khao khát được thấy nắng vàng rực rỡ đẹp êm đềm

Nhưng rồi thất vọng sực nhớ mình là đêm

( Trích Những đêm dài bất tận – NaH)

Nó nghe văng vẵng bên tai bài hát quen thuộc, nó bắt đầu nhẩm theo bài hát cùng tiếng nấc và nước mắt.

Đúng rồi, nó chỉ là đêm thôi, đêm ko bao giờ thấy được nắng đâu phải ko anh?
Tác giả : Shell
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại