Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 94: Hạ Cẩm Trình nhắc nhở
Hạ Cẩm Trình siết chặt cổ Đường Nhã Đình, đột nhiên tay của anh ta nới lỏng, còn nâng cằm cô ta lên, hôn lên môi cô ta.
“Ưm…" Đột nhiên bị hôn, làm Đường Nhã Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, cô cố gắng đẩy Hạ Cẩm Trình ra, nhưng nụ hôn của anh ta vô cùng nóng bỏng, bàn tay sờ soạn lung tung, lần dò vào quần áo của cô, cô không cách nào thở được, lại càng không thể nào suy nghĩ được chuyện gì. Rõ ràng Hạ Cẩm Trình hận cô đến vậy, thậm chí suýt chút nữa đã bóp chết cô, làm sao anh ta lại có thể hôn cô say đắm, chẳng lẽ…
Cô đang suy nghĩ, vẫn chưa kịp đẩy Hạ Cẩm Trình ra, tiếng Tiêu Lăng Phong đã vang lên ờ cửa phòng.
“Các người đang làm gì vậy hả?" Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm.
Hạ Cẩm Trình nghe tiếng Tiêu Lăng Phong thì cười đắc ý, anh ta xấu xa cắn vành tai của Đường Nhã Đình.
“Ưm…" Đường Nhã Đình không thể khống chế phát ra tiếng rên kiều mị.
Hạ Cẩm Trình hài lòng đứng dậy. “Như anh nhìn thấy, anh thấy cái gì thì chính là đang làm cái đó." Hạ Cẩm Trình nhún nhún vai.
“Hạ Cẩm Trình, anh là tên khốn kiếp." Đường Nhã Đình cực kỳ tức giận muốn tát Hạ Cẩm Trình. Nghĩ đến tiếng rên rỉ thoải mái vừa rồi của mình, cô ta thật sự muốn tự bóp chết mình.
Hạ Cẩm Trình giơ tay lên, dễ như trở bàn tay nắm lấy cổ tay Đường Nhã Đình. “Mặt của tôi chỉ để người con gái tôi yêu đụng vào, cô… Vẫn chưa đủ tư cách." Anh ta nói xong, hất Đường Nhã Đình ra.
“Hạ Cẩm Trình, anh thật quá đáng." Tiêu Lăng Phong tiến lên vung lên nắm đấm.
“Làm gì mà thô lỗ thế." Hạ Cẩm Trình cười. “Phải làm sao đây, đã bị anh bắt gặp, đều tại tôi quá sơ suất. Nhã Đình, cô đừng sợ, Lăng Phong yêu cô yêu đến mù quáng, chỉ cần cô nói không có, anh ta sẽ tin ngay. Lần sau, cô cũng có thể độc ác hơn một chút, nói Diệu Tinh muốn giết cô, nếu nói vậy, Lăng Phong của cô, sẽ vì trả thù giúp cô mà tự tay giết chết Diệu Tinh, như vậy thì… Sau này cô sẽ không còn bất kỳ mối nguy hại nào rồi!"
“Anh…" Đường Nhã Đình đứng lên. “Tại sao anh lại một mực khẳng định là tôi vu oan Trình Diệu Tinh, mà không phải cô ta thật sự hãm hại tôi." Đường Nhã Đình chất vấn.
“Làm sao cô biết tôi muốn nói cái gì? Đường Nhã Đình, cái này không phải là cô không đánh đã tự khai sao."
“Anh…"
“Hạ Cẩm Trình, anh đủ chưa." Tiêu Lăng Phong đẩy anh ta ra. “Anh có gì muốn nói thì nói thẳng ra, không cần phải ném đá giấu tay như thế. Coi như Trình Diệu Tinh bị oan, cô ấy cũng không còn cách nào chứng minh được. Tất cả nhân chứng đều đã chết hết rồi…"
“Chết không đối chứng, hung thủ thật sự có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật rồi. Haizz… Khó trách phim truyền hình đều có cảnh giết người diệt khẩu để che giấu chứng cứ phạm tội, hóa ra có thể áp dụng tốt đến vậy."
“Anh…"
“Tôi đã tìm được chứng cứ, có người đã đổi rượu của Diệu Tinh, nói cách khác, là cô ấy bị người ta bỏ thuốc, nếu như ngày hôm ấy anh không đến đó, anh có biết ở một nơi như vậy, Diệu Tinh sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Cẩm Trình làm toàn thân Tiêu Lăng Phong run lên.
“Anh… Anh nói cái gì?"
“Tôi nói anh đã đổ oan cho Diệu Tinh, hại Diệu Tinh thê thảm, anh có gì đáng giá để cô ấy bỏ thuốc anh, các ngươi quen nhau cũng đã lâu, anh không hề tin tưởng cô ấy một chút nào sao? Coi như không có lòng tin, anh cũng không tin vào trực giác của mình sao? Nhưng anh đã làm cái gì? Vu oan cô ấy, còn làm ra chuyện không bằng cầm thú. Tiêu Lăng Phong anh nên cảm thấy may mắn vì lần này Alex đã cứu Diệu Tinh, nếu không, thật sự tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Tiêu Lăng Phong thất thần, anh đã không thể nghe lọt tai bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ có mỗi một câu kia thôi, Diệu Tinh mới là người bị bỏ thuốc. Anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã đến đó, bằng không Diệu Tinh… Chỉ nghĩ đến đó thôi mà trái tim anh đã nứt vỡ, vô cùng đau đớn. Diệu Tinh là vô tội thế nhưng anh lại làm ra chuyện quá đáng đến vậy.
“Còn có việc càng thú vị hơn, Lăng Phong, anh có biết tôi nhìn thấy người nào không?" Hạ Cẩm Trình đến gần Đường Nhã Đình. “Không phải hôm đó cô đang đi trên đường thì xảy ra chuyện sao, nhưng… Tại sao cô lại xuất hiện trong camera."
“Anh… Anh nói bậy!" Đường Nhã Đình cãi lại. “Tôi biết rõ Diệu Tinh gặp chuyện không may làm anh rất đau khổ, anh hận tôi, nhưng… Sao anh có thể dùng những lời này để đổ tội lên đầu tôi. Cẩm Trình, chúng ta là bạn bè mà!" Cô ta bật khóc. “Làm sao anh có thể làm tổn thương tôi như vậy."
dii...endan “Đường Nhã Đình, nếu như tôi đã nói tất cả mọi việc cho cô biết thì cũng không định diễn kịch với cô nữa, cô cảm thấy với mối thù sâu như biển đó, tôi có thể làm bạn với cô sao?" llle...qq..uydon
Tiêu Lăng Phong đứng bên cạnh, bọn họ đang nói gì vậy, tại sao anh nghe không hiểu gì cả. Đột nhiên anh phát hiện, giữa bọn họ, tựa như có quá nhiều chuyện mà mình không biết, ví dụ như anh ta đã từng yêu Đường Nhã Đình nhưng tại sao lại nhanh chóng biến thành yêu người khác, ví dụ như mỗi lần Đường Nhã Đình nhìn thấy anh ta đều sẽ rất căng thẳng… Rốt cuộc bọn họ còn có bao nhiêu chuyện mà anh không biết.
“Anh…"
“Mẹ cô hại mẹ tôi bị vứt bỏ, hại chết hai đứa em gái chưa ra đời của tôi, còn cô… hại chết đứa con của tôi." Hạ Cẩm Trình nói bên tai Đường Nhã Đình.
“Anh nói bậy, không được nói nữa, tôi không cho anh nói nhảm nữa!" Đường Nhã Đình kích động thét lên.
“Anh đủ chưa!" Tiêu Lăng Phong đã chịu đựng đủ cái cảm giác làm kẻ ngoại cuộc này rồi. “Cuối cùng là các người đang nói cái gì?"
“Tôi nói…"
“Hạ Cẩm Trình!" Đường Nhã Đình gắt gỏng quát. Ngay sau đó ý thức được mình đã quá mức xúc động, cô nhìn Tiêu Lăng Phong, phản ứng của mình có thể làm cho anh ta nghi ngờ. “Anh đừng ở đây nói lung tung nữa." Giọng nói của cô thật thấp lại vô cùng lạnh lẽo.
Tiêu Lăng Phong sững sờ nhìn Đường Nhã Đình, chưa bao giờ anh nhìn thấy cô như vậy, trong nháy mắt, anh cảm thấy Đường Nhã Đình trở nên thật xa lạ.
Hạ Cẩm Trình hài lòng nhìn phản ứng của hai người.
“Tiêu Lăng Phong, đừng tự lừa gạt mình nữa." Anh vỗ vỗ bả vai Tiêu Lăng Phong. “Ngoài ra, anh thấy tôi hôn cô ấy, nhưng phản ứng của anh… lại bình thản như vậy, đây không phải đã nói rõ anh hoàn toàn không thèm để ý." Anh nhẹ nhàng nói xong, hả hê liếc mắt nhìn Đường Nhã Đình. “Chẳng lẽ anh không nghi ngờ, tại sao tôi lại biết điểm nhạy cảm trên cơ thể cô ta là vành tai." Anh khẽ nhắc nhở, sau đó xoay người rời khỏi. Tiêu Lăng Phong, lần này anh mà không nghe ra, vậy thì anh chính là một con heo.
Tiêu Lăng Phong thất thần rất lâu. Lời nói của anh ta vô cùng thẳng thắn. Ý của anh ta có phải là… Không, không thể nào, Nhã Đình làm sao có thể làm chuyện như vậy.
“Lăng Phong…" Đường Nhã Đình thử thăm dò gọi anh ta một tiếng. Hạ Cẩm Trình đã nói cái gì?
“Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước.
“Anh… Anh không tức giận sao?" Đường Nhã Đình hỏi. “Nhìn thấy em bị người khác hôn, anh không thèm để ý sao?"
“Bé ngốc, là anh tin tưởng em." Tiêu Lăng Phong nói xong, ôm Đường Nhã Đình vào ngực. “Không phải chúng ta đã nói sẽ tin tưởng nhau sao, Nhã Đình, đừng suy nghĩ lung tung, mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần em nói không có, thì anh sẽ tin em."
“Thật sao?"
“Đương nhiên là thật." Tiêu Lăng Phong mỉm cười, chỉ là Đường Nhã Đình không thể nhìn thấy tận sâu trong đôi mắt anh lại là vẻ thiếu tự tin… Là thật sao? Không phải, chính bản thân anh cũng không biết…
“Ưm…" Đột nhiên bị hôn, làm Đường Nhã Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, cô cố gắng đẩy Hạ Cẩm Trình ra, nhưng nụ hôn của anh ta vô cùng nóng bỏng, bàn tay sờ soạn lung tung, lần dò vào quần áo của cô, cô không cách nào thở được, lại càng không thể nào suy nghĩ được chuyện gì. Rõ ràng Hạ Cẩm Trình hận cô đến vậy, thậm chí suýt chút nữa đã bóp chết cô, làm sao anh ta lại có thể hôn cô say đắm, chẳng lẽ…
Cô đang suy nghĩ, vẫn chưa kịp đẩy Hạ Cẩm Trình ra, tiếng Tiêu Lăng Phong đã vang lên ờ cửa phòng.
“Các người đang làm gì vậy hả?" Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm.
Hạ Cẩm Trình nghe tiếng Tiêu Lăng Phong thì cười đắc ý, anh ta xấu xa cắn vành tai của Đường Nhã Đình.
“Ưm…" Đường Nhã Đình không thể khống chế phát ra tiếng rên kiều mị.
Hạ Cẩm Trình hài lòng đứng dậy. “Như anh nhìn thấy, anh thấy cái gì thì chính là đang làm cái đó." Hạ Cẩm Trình nhún nhún vai.
“Hạ Cẩm Trình, anh là tên khốn kiếp." Đường Nhã Đình cực kỳ tức giận muốn tát Hạ Cẩm Trình. Nghĩ đến tiếng rên rỉ thoải mái vừa rồi của mình, cô ta thật sự muốn tự bóp chết mình.
Hạ Cẩm Trình giơ tay lên, dễ như trở bàn tay nắm lấy cổ tay Đường Nhã Đình. “Mặt của tôi chỉ để người con gái tôi yêu đụng vào, cô… Vẫn chưa đủ tư cách." Anh ta nói xong, hất Đường Nhã Đình ra.
“Hạ Cẩm Trình, anh thật quá đáng." Tiêu Lăng Phong tiến lên vung lên nắm đấm.
“Làm gì mà thô lỗ thế." Hạ Cẩm Trình cười. “Phải làm sao đây, đã bị anh bắt gặp, đều tại tôi quá sơ suất. Nhã Đình, cô đừng sợ, Lăng Phong yêu cô yêu đến mù quáng, chỉ cần cô nói không có, anh ta sẽ tin ngay. Lần sau, cô cũng có thể độc ác hơn một chút, nói Diệu Tinh muốn giết cô, nếu nói vậy, Lăng Phong của cô, sẽ vì trả thù giúp cô mà tự tay giết chết Diệu Tinh, như vậy thì… Sau này cô sẽ không còn bất kỳ mối nguy hại nào rồi!"
“Anh…" Đường Nhã Đình đứng lên. “Tại sao anh lại một mực khẳng định là tôi vu oan Trình Diệu Tinh, mà không phải cô ta thật sự hãm hại tôi." Đường Nhã Đình chất vấn.
“Làm sao cô biết tôi muốn nói cái gì? Đường Nhã Đình, cái này không phải là cô không đánh đã tự khai sao."
“Anh…"
“Hạ Cẩm Trình, anh đủ chưa." Tiêu Lăng Phong đẩy anh ta ra. “Anh có gì muốn nói thì nói thẳng ra, không cần phải ném đá giấu tay như thế. Coi như Trình Diệu Tinh bị oan, cô ấy cũng không còn cách nào chứng minh được. Tất cả nhân chứng đều đã chết hết rồi…"
“Chết không đối chứng, hung thủ thật sự có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật rồi. Haizz… Khó trách phim truyền hình đều có cảnh giết người diệt khẩu để che giấu chứng cứ phạm tội, hóa ra có thể áp dụng tốt đến vậy."
“Anh…"
“Tôi đã tìm được chứng cứ, có người đã đổi rượu của Diệu Tinh, nói cách khác, là cô ấy bị người ta bỏ thuốc, nếu như ngày hôm ấy anh không đến đó, anh có biết ở một nơi như vậy, Diệu Tinh sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Cẩm Trình làm toàn thân Tiêu Lăng Phong run lên.
“Anh… Anh nói cái gì?"
“Tôi nói anh đã đổ oan cho Diệu Tinh, hại Diệu Tinh thê thảm, anh có gì đáng giá để cô ấy bỏ thuốc anh, các ngươi quen nhau cũng đã lâu, anh không hề tin tưởng cô ấy một chút nào sao? Coi như không có lòng tin, anh cũng không tin vào trực giác của mình sao? Nhưng anh đã làm cái gì? Vu oan cô ấy, còn làm ra chuyện không bằng cầm thú. Tiêu Lăng Phong anh nên cảm thấy may mắn vì lần này Alex đã cứu Diệu Tinh, nếu không, thật sự tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Tiêu Lăng Phong thất thần, anh đã không thể nghe lọt tai bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ có mỗi một câu kia thôi, Diệu Tinh mới là người bị bỏ thuốc. Anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã đến đó, bằng không Diệu Tinh… Chỉ nghĩ đến đó thôi mà trái tim anh đã nứt vỡ, vô cùng đau đớn. Diệu Tinh là vô tội thế nhưng anh lại làm ra chuyện quá đáng đến vậy.
“Còn có việc càng thú vị hơn, Lăng Phong, anh có biết tôi nhìn thấy người nào không?" Hạ Cẩm Trình đến gần Đường Nhã Đình. “Không phải hôm đó cô đang đi trên đường thì xảy ra chuyện sao, nhưng… Tại sao cô lại xuất hiện trong camera."
“Anh… Anh nói bậy!" Đường Nhã Đình cãi lại. “Tôi biết rõ Diệu Tinh gặp chuyện không may làm anh rất đau khổ, anh hận tôi, nhưng… Sao anh có thể dùng những lời này để đổ tội lên đầu tôi. Cẩm Trình, chúng ta là bạn bè mà!" Cô ta bật khóc. “Làm sao anh có thể làm tổn thương tôi như vậy."
dii...endan “Đường Nhã Đình, nếu như tôi đã nói tất cả mọi việc cho cô biết thì cũng không định diễn kịch với cô nữa, cô cảm thấy với mối thù sâu như biển đó, tôi có thể làm bạn với cô sao?" llle...qq..uydon
Tiêu Lăng Phong đứng bên cạnh, bọn họ đang nói gì vậy, tại sao anh nghe không hiểu gì cả. Đột nhiên anh phát hiện, giữa bọn họ, tựa như có quá nhiều chuyện mà mình không biết, ví dụ như anh ta đã từng yêu Đường Nhã Đình nhưng tại sao lại nhanh chóng biến thành yêu người khác, ví dụ như mỗi lần Đường Nhã Đình nhìn thấy anh ta đều sẽ rất căng thẳng… Rốt cuộc bọn họ còn có bao nhiêu chuyện mà anh không biết.
“Anh…"
“Mẹ cô hại mẹ tôi bị vứt bỏ, hại chết hai đứa em gái chưa ra đời của tôi, còn cô… hại chết đứa con của tôi." Hạ Cẩm Trình nói bên tai Đường Nhã Đình.
“Anh nói bậy, không được nói nữa, tôi không cho anh nói nhảm nữa!" Đường Nhã Đình kích động thét lên.
“Anh đủ chưa!" Tiêu Lăng Phong đã chịu đựng đủ cái cảm giác làm kẻ ngoại cuộc này rồi. “Cuối cùng là các người đang nói cái gì?"
“Tôi nói…"
“Hạ Cẩm Trình!" Đường Nhã Đình gắt gỏng quát. Ngay sau đó ý thức được mình đã quá mức xúc động, cô nhìn Tiêu Lăng Phong, phản ứng của mình có thể làm cho anh ta nghi ngờ. “Anh đừng ở đây nói lung tung nữa." Giọng nói của cô thật thấp lại vô cùng lạnh lẽo.
Tiêu Lăng Phong sững sờ nhìn Đường Nhã Đình, chưa bao giờ anh nhìn thấy cô như vậy, trong nháy mắt, anh cảm thấy Đường Nhã Đình trở nên thật xa lạ.
Hạ Cẩm Trình hài lòng nhìn phản ứng của hai người.
“Tiêu Lăng Phong, đừng tự lừa gạt mình nữa." Anh vỗ vỗ bả vai Tiêu Lăng Phong. “Ngoài ra, anh thấy tôi hôn cô ấy, nhưng phản ứng của anh… lại bình thản như vậy, đây không phải đã nói rõ anh hoàn toàn không thèm để ý." Anh nhẹ nhàng nói xong, hả hê liếc mắt nhìn Đường Nhã Đình. “Chẳng lẽ anh không nghi ngờ, tại sao tôi lại biết điểm nhạy cảm trên cơ thể cô ta là vành tai." Anh khẽ nhắc nhở, sau đó xoay người rời khỏi. Tiêu Lăng Phong, lần này anh mà không nghe ra, vậy thì anh chính là một con heo.
Tiêu Lăng Phong thất thần rất lâu. Lời nói của anh ta vô cùng thẳng thắn. Ý của anh ta có phải là… Không, không thể nào, Nhã Đình làm sao có thể làm chuyện như vậy.
“Lăng Phong…" Đường Nhã Đình thử thăm dò gọi anh ta một tiếng. Hạ Cẩm Trình đã nói cái gì?
“Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong tiến lên một bước.
“Anh… Anh không tức giận sao?" Đường Nhã Đình hỏi. “Nhìn thấy em bị người khác hôn, anh không thèm để ý sao?"
“Bé ngốc, là anh tin tưởng em." Tiêu Lăng Phong nói xong, ôm Đường Nhã Đình vào ngực. “Không phải chúng ta đã nói sẽ tin tưởng nhau sao, Nhã Đình, đừng suy nghĩ lung tung, mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần em nói không có, thì anh sẽ tin em."
“Thật sao?"
“Đương nhiên là thật." Tiêu Lăng Phong mỉm cười, chỉ là Đường Nhã Đình không thể nhìn thấy tận sâu trong đôi mắt anh lại là vẻ thiếu tự tin… Là thật sao? Không phải, chính bản thân anh cũng không biết…
Tác giả :
Hải Diệp