Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)
Chương 119: Nguy hiểm bất ngờ
Editor: ViVu
Diệu Tinh siết chắt nắm đấm. Tất cả những gì đã xảy ra hiện rõ mồn một trước mắt, từ từ ngẩng đầu lên, Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong đang lom lom nhìn mình. Còn có câu hỏi nào buồn cười hơn câu hỏi này sao?
Nụ cười Diệu Tinh làm Tiêu Lăng Phong cảm thấy thật chói mắt. Quả nhiên cô hận anh thấu xương.
“Em thừa nhận rồi sao?" Tiêu Lăng Phong nghiến chặt răng.
“Hừ!" Diệu Tinh cười châm biếm. Anh cảm thấy anh không đáng bị như vậy sao? Từng chuyện đã qua không phải đều chứng thực sự điên cuồng của anh ư? “Tôi cũng không có nói vậy! Nếu anh có thời gian ở đây tranh luận với tôi về những thứ vô dụng này, vậy sao anh không tự mình đến bệnh viện đi? Bây giờ, phiền anh buông tôi ra!"
“Diệu Tinh, tại sao thái độ của em đối với tôi vĩnh viễn đều cay nghiệt như thế?" Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tôi thật sự đáng ghét đến thế sao?" Đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy thật thê lương. Hiện tại anh đã rơi vào tình cảnh này, ngay cả người an ủi anh cũng không có. Đến cuối cùng thì mình đáng thương hại đến mức nào! Diệu Tinh ghét anh. Ngay cả người yêu thanh mai trúc mã cũng phản bội anh. “Em nói đi! Có phải tôi đáng để bị người ta ghét hay không…"
“Tiêu Lăng Phong, anh nổi điên cái gì, buông tay ra!" Diệu Tinh hô to. Cổ tay của cô rất đau. “Anh có bị ghét hay không thì liên quan gì đến tôi. Tiêu Lăng Phong, bắt đầu từ khi nào mà anh lại để ý đến thái độ của người khác với mình hả!" Diệu Tinh chế giễu.
“Trả lời câu hỏi của tôi!" Tiêu Lăng Phong nắm cằm Diệu Tinh. “Hay là… Tất cả mọi người đều ghét tôi? Chẳng qua tôi không biết mà thôi!" Tiêu Lăng Phong hỏi.
Diệu Tinh cau mày nhìn phản ứng quái dị của Tiêu Lăng Phong. “Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không hề vội sao? Hay là anh đã bị đả kích gì?"
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là anh vội, vội đến sắp chết rồi, nhưng… Hơn cả là anh mệt mỏi. Lúc sự tình xảy ra, đối mặt với hết thảy, chỉ có mình anh. Thậm chí người an ủi anh cũng không có. Anh cảm thấy mình sắp bị ép vỡ rồi.
“Nếu như một dứa bé bị vứt bỏ, là vì cha mẹ đứa bé độc ác, hay là vì đứa bé đáng ghét đến nỗi ngay cả cha mẹ đều không cần!" Không để ý đến lời nói Diệu Tinh. Anh vẫn đang như tự hỏi mình.
“Tiêu Lăng Phong, anh nói những thứ này thì có ý nghĩa gì sao?" Diệu Tinh hết cách.
“Cho nên, em cảm thấy tôi rất đáng ghét, nói cũng không muốn nói, có phải không!" Một câu nói không thể hiện tâm tình gì cả. “Trình Diệu Tinh, nếu như tôi chết, em có chút đồng tình nào không!"
“Tiêu Lăng Phong, anh phát điên cái gì vậy, rốt cuộc anh có muốn tôi đi hay không!" Tiêu Lăng Phong trước sau vẫn không trả lời làm cô cực kỳ buồn bực.
“Tôi điên?" Khóe môi Tiêu Lăng Phong hiện lên nụ cười chua xót. “Tôi không bị điên, tôi đang nổi điên! Tôi sắp điên rồi!" Anh nói xong giữ chặt cằm Diệu Tinh, hôn mạnh lên môi cô. Ghét tôi sao? Ghét đến mức gấp rút rời khỏi tôi sao? A!!! Tại sao người bị vứt bỏ, vĩnh viễn đều là anh! Càng nghĩ thì trong lòng càng không cách nào bình tĩnh được. Vì thế mà nụ hôn của anh càng thô bạo hơn. Hình như anh đang muốn chứng minh cái gì đó, anh hôn Diệu Tinh như điên. Ôm chặt cô trong ngực. Tựa như đang muốn khẩn cầu một chút ấm ấp, muốn khảm cô vào trong cơ thể mình…
Trên cánh môi xuất hiện từng trận đau đớn, một mùi máu tanh tràn ra. Kịch liệt đến thế, mạnh mẽ đến thế, làm cho Diệu Tinh cảm thấy thiếu không khí. Ngay cơ thể bị Tiêu Lăng Phong xoa nắn cũng cảm thấy đau. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, làm Diệu Tinh muốn đẩy anh ra cũng không được.
“Ừm!" Diệu Tinh dùng sức giãy giụa, nhưng lại không thể tránh thoát. Ngược lại, Tiêu Lăng Phong còn lợi dụng thời cơ cạy mở hàm răng của cô, cái này thay vì gọi là hôn, thì nên gọi là hành hạ, phát tiết.
Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh thật chặt, trên môi lại có vị tanh tanh, Anh không biết máu là của ai, rõ ràng trên môi rất đau, nhưng anh tuyệt đối không muốn dừng lại nụ hôn này.
Thật lâu sau…
“Đừng ghét tôi, có được không!" Tiêu Lăng Phong hôn gò má Diệu Tinh. Khẽ nỉ non bên tai cô. “Đừng ghét tôi!" Giọng nói của anh thật nhỏ, thậm chí còn mang theo chút bất lực.
“Không muốn bị người ta ghét thì anh đừng làm chuyện để người ta ghét!" Diệu Tinh quát lên, đẩy mạnh Tiêu Lăng Phong ra. Tiêu Lăng Phong vội lui về sau hai bước, đụng mạnh vào góc bàn.
Rầm! Cái bàn bị đụng trúng nên bị xê dịch. Âm thanh va chạm vang lên trong đêm tối lại có chút đột ngột. Anh đau đến kêu rên một tiếng, ngã xuống đất, một lúc lâu vẫn không thấy nhúc nhích.
Không ngờ cái đẩy này của cô lại gây ra hiệu quả mãnh liệt như vậy. Diệu Tinh lo lắng nhìn người đàn ông phía trước. “Tiêu Lăng Phong, anh… anh sao rồi?" Nhìn Tiêu Lăng Phong nằm bất động trên đất, Diệu Tinh có chút hoảng sợ. “Này! Tiêu Lăng Phong?"
Tiêu Lăng Phong nằm co trên đất, trái tim hình như đã bị xé rách. Mới vừa không còn cảm thấy lạnh, mới vừa muốn bày tỏ áp lực trong lòng. Nhưng lại không ngờ Diệu Tinh tuyệt tình đẩy anh ra như vậy… Anh không hề phát ra tiếng động nào. Nếu nhất định phải chỉ có một mình, như vậy thì yếu ớt hay bất lực cũng sẽ chỉ làm trò cười mà thôi…
“Tiêu Lăng Phong?" Cô bước tới muốn xem tình hình của Tiêu Lăng Phong. “Này, anh làm sao vậy?" Diệu Tinh bước qua vài bước. Thử đỡ Tiêu Lăng Phong dậy. Nhưng vừa chạm vào người anh, cô đã cảm thấy lòng bàn tay mình có gì đó dinh dính…
Cảm xúc dinh dính ở tay làm lòng Diệu Tinh chùn xuống. “Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh hét lên một tiếng, cố gắng đỡ anh ta dậy. Lúc này, áo sơ mi của anh cũng bị máu thấm ướt một mảng lớn. Thậm chí dưới sàn nhà cũng có vết máu…
Cũng không cần ánh đèn sáng rỡ, chút máu này cũng đã cực kỳ chói mắt.
“Tiêu Lăng Phong, anh có phải bệnh thật rồi không!" Diệu Tinh giận đến mức quát lên. Đúng là điên rồi mà. “Nhanh lên một chút!" Cô lớn tiếng nói.
Tay Tiêu Lăng Phong chậm rãi đè lên vết thương, cố gắng đỡ lấy cơ thể mình, nhìn hốt hoảng trong mắt Diệu Tinh. “Em lo lắng vì tôi bị thương? Hay là không vừa lòng tôi dựa vào em quá gần!" Tiêu Lăng Phong giễu cợt hỏi.
“Anh…" Diệu Tinh nổi đóa. “Tôi đưa anh đến bệnh viện!" Diệu Tinh tức giận nói xong muốn đỡ Tiêu Lăng Phong lên.
“Cảm ơn ý tốt của em, tôi cần không em thương hại!" Tiêu Lăng Phong nói xong hất tay Diệu Tinh ra. “Em có thể đi được rồi!" Anh chỉ vào cửa.
“Cái người này lại làm sao nữa đây hả!" Diệu Tinh nổi giận. “Vừa rồi không phải là anh lôi lôi kéo kéo không chịu thả tôi, giờ tôi muốn giúp anh… anh lại muốn tôi đi, anh muốn thế nào hả?"
“Tại sao, em lại có thể lạnh lùng với tôi như vậy, tàn nhẫn như vậy?" Tiêu Lăng Phong nắm cằm Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, hai chúng ta, rốt cuộc thì ai độc ác hơn ai?" Tiêu Lăng Phong nhịn đau hỏi, nhìn thấy Diệu Tinh bị thương, lòng anh sẽ rất đau, nhưng tại sao, đến khi anh bị thương thì thái độ Diệu Tinh lại như không có chuyện gì.
“Anh cảm thấy chúng ta ai tàn nhẫn hơn!" Diệu Tinh bình tĩnh ngẩng đầu. “Tiêu Lăng Phong, anh có tư cách gì mà châm chọc khiêu khích, tôi không mặc kệ anh mà đi thẳng, đã là hết tình hết nghĩa rồi. Anh có thể tưởng tượng thử xem, dựa vào quan hệ của chúng ta, lúc anh bị thương, tôi gấp gáp, đau lòng đến mức rớt nước mắt là một hình ảnh buồn cười đến mức nào?"
Tiêu Lăng Phong rầu rĩ, trái tim rất đau. Bàn tay đè trên vết thương đã hoàn toàn không còn sức lực. Máu, từ từ chảy ra khỏi những kẽ tay.
Ha ha… Anh cười khẽ. “Nghĩ thử thì hình ảnh đó đúng là đáng cười!" Tiêu Lăng Phong gật đầu. Diệu Tinh sẽ khóc vì anh sao? E rằng cả đời này cũng không thể. “Cho nên. Cả đời này, nhất định chúng ta phải căm hận lẫn nhau, không chết không thôi." Tiêu Lăng Phong gật đầu, sau đó lợi dụng cái bàn để chống đỡ cơ thể. “Tôi không sao rồi, em đi đi!"
Đi thì đi, Diệu Tinh cười lạnh. “Có muốn báo cho Đường Nhã Đình không!" Không muốn tiếp tục dây dưa nữa, Diệu Tinh nói xong thì lấy điện thoại di động ra.
“Ai muốn em nhiều chuyện!" Tiêu Lăng Phong quát lên, giật lấy điện thoại Diệu Tinh.
Đường Nhã Đình, cô ấy làm gì có thời gian để ý đến anh. Thật là buồn cười.
“Tiêu Lăng Phong, anh đúng là không thể nói lý, tôi điên rồi mới quản anh, anh làm gì không liên quan đến tôi!" Trợn mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh xoay người, lau mạnh môi.
Hừ… Tiêu Lăng Phong mỉm cười. Nhìn đi, mình ghê tởm đến mức đấy đấy! Đè vết thương, anh từ từ ngồi xổm xuống. Đi hết đi, đi càng xa càng tốt, đi đi, cũng đừng trở lại nữa.
Diệu Tinh đi rất vội vàng. Từng tiếng cốp cốp vang lên, chấn động cả hành lang. Nhìn vết máu trên tay. Đã sắp đi đến cửa thang máy. Đột nhiên cô lại dừng bước. Quay lại nhìn về hướng phòng làm việc. Anh ấy ở bệnh viện chỉ có vài ngày, chắc là vết thương bị rách rồi. Bây giờ trời lại nóng như vậy, nếu như bị nhiễm trùng cũng không phải chuyện đùa!
Trình Diệu Tinh, cô có bệnh sao! Anh ta ra sao thì liên quan gì đến cô! Trong lòng thì nghĩ như vậy. Cô lại đi tiếp vài bước, nhưng bước chân lại có chút nặng nề.
Trình Diệu Tinh. Cô thật sự bỏ mặc anh ấy thì có khác gì anh ấy. Nghĩ như vậy, Diệu Tinh xoay người, đi trở vào.
Tiêu Lăng Phong dựa vào chân bàn, ngồi dưới đất, nghe tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, anh chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn Diệu Tinh vừa đi lại quay trở về, cô quay mặt sang một bên.
“Tiêu Lăng Phong, coi như anh ghét tôi, nhưng cũng không cần thiết dùng sinh mệnh mình để đùa giỡn, không phải sao?" Cô nói xong, xé áo sơ mi của Tiêu Lăng Phong. Nhìn miệng vết thương bị xé rách, cô hít sâu một hôi. Vết thương bị nứt toạc, có thể thấy rõ phần thịt ở đó…
“Anh…" Diệu Tinh nổi đóa. “Tôi đưa anh đến bệnh viện! Tiêu Lăng Phong, anh mà còn dài dòng, tôi sẽ không quản anh thật đấy!" Diệu Tinh nói xong thì tránh cánh tay bị thương của Tiêu Lăng Phong, đỡ anh dậy, thật bất ngờ, lần này anh lại ngoan ngoãn không có phản kháng.
Lấy khăn tay ở trong túi ra, đè lên vết thương của Tiêu Lăng Phong, khăn tay màu trắng đã nhanh chóng bị máu đỏ thấm ướt. Diệu Tinh cắn môi, quay mặt sang hướng khác. Không dám nhìn hình ảnh thê thảm này.
Gió đêm thật lạnh, mang theo một chút lạnh lẽo của hơi nước, tầng tầng mây đen kịt phủ kín cả bầu trời, giống như chẳng mấy chốc nữa sẽ rơi xuống. Nhét Tiêu Lăng Phong vào ghế phụ, Diệu Tinh khởi động xe.
“Đuổi theo bọn họ!" Giọng nói lạnh lùng vang lên ngay khi Diệu Tinh vừa khởi động xe. “Tiêu Lăng Phong, tôi muốn xem xem, anh tốt số đến mức nào! Hôm nay, tôi muốn anh phải chết…"
Diệu Tinh siết chắt nắm đấm. Tất cả những gì đã xảy ra hiện rõ mồn một trước mắt, từ từ ngẩng đầu lên, Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong đang lom lom nhìn mình. Còn có câu hỏi nào buồn cười hơn câu hỏi này sao?
Nụ cười Diệu Tinh làm Tiêu Lăng Phong cảm thấy thật chói mắt. Quả nhiên cô hận anh thấu xương.
“Em thừa nhận rồi sao?" Tiêu Lăng Phong nghiến chặt răng.
“Hừ!" Diệu Tinh cười châm biếm. Anh cảm thấy anh không đáng bị như vậy sao? Từng chuyện đã qua không phải đều chứng thực sự điên cuồng của anh ư? “Tôi cũng không có nói vậy! Nếu anh có thời gian ở đây tranh luận với tôi về những thứ vô dụng này, vậy sao anh không tự mình đến bệnh viện đi? Bây giờ, phiền anh buông tôi ra!"
“Diệu Tinh, tại sao thái độ của em đối với tôi vĩnh viễn đều cay nghiệt như thế?" Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tôi thật sự đáng ghét đến thế sao?" Đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy thật thê lương. Hiện tại anh đã rơi vào tình cảnh này, ngay cả người an ủi anh cũng không có. Đến cuối cùng thì mình đáng thương hại đến mức nào! Diệu Tinh ghét anh. Ngay cả người yêu thanh mai trúc mã cũng phản bội anh. “Em nói đi! Có phải tôi đáng để bị người ta ghét hay không…"
“Tiêu Lăng Phong, anh nổi điên cái gì, buông tay ra!" Diệu Tinh hô to. Cổ tay của cô rất đau. “Anh có bị ghét hay không thì liên quan gì đến tôi. Tiêu Lăng Phong, bắt đầu từ khi nào mà anh lại để ý đến thái độ của người khác với mình hả!" Diệu Tinh chế giễu.
“Trả lời câu hỏi của tôi!" Tiêu Lăng Phong nắm cằm Diệu Tinh. “Hay là… Tất cả mọi người đều ghét tôi? Chẳng qua tôi không biết mà thôi!" Tiêu Lăng Phong hỏi.
Diệu Tinh cau mày nhìn phản ứng quái dị của Tiêu Lăng Phong. “Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không hề vội sao? Hay là anh đã bị đả kích gì?"
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là anh vội, vội đến sắp chết rồi, nhưng… Hơn cả là anh mệt mỏi. Lúc sự tình xảy ra, đối mặt với hết thảy, chỉ có mình anh. Thậm chí người an ủi anh cũng không có. Anh cảm thấy mình sắp bị ép vỡ rồi.
“Nếu như một dứa bé bị vứt bỏ, là vì cha mẹ đứa bé độc ác, hay là vì đứa bé đáng ghét đến nỗi ngay cả cha mẹ đều không cần!" Không để ý đến lời nói Diệu Tinh. Anh vẫn đang như tự hỏi mình.
“Tiêu Lăng Phong, anh nói những thứ này thì có ý nghĩa gì sao?" Diệu Tinh hết cách.
“Cho nên, em cảm thấy tôi rất đáng ghét, nói cũng không muốn nói, có phải không!" Một câu nói không thể hiện tâm tình gì cả. “Trình Diệu Tinh, nếu như tôi chết, em có chút đồng tình nào không!"
“Tiêu Lăng Phong, anh phát điên cái gì vậy, rốt cuộc anh có muốn tôi đi hay không!" Tiêu Lăng Phong trước sau vẫn không trả lời làm cô cực kỳ buồn bực.
“Tôi điên?" Khóe môi Tiêu Lăng Phong hiện lên nụ cười chua xót. “Tôi không bị điên, tôi đang nổi điên! Tôi sắp điên rồi!" Anh nói xong giữ chặt cằm Diệu Tinh, hôn mạnh lên môi cô. Ghét tôi sao? Ghét đến mức gấp rút rời khỏi tôi sao? A!!! Tại sao người bị vứt bỏ, vĩnh viễn đều là anh! Càng nghĩ thì trong lòng càng không cách nào bình tĩnh được. Vì thế mà nụ hôn của anh càng thô bạo hơn. Hình như anh đang muốn chứng minh cái gì đó, anh hôn Diệu Tinh như điên. Ôm chặt cô trong ngực. Tựa như đang muốn khẩn cầu một chút ấm ấp, muốn khảm cô vào trong cơ thể mình…
Trên cánh môi xuất hiện từng trận đau đớn, một mùi máu tanh tràn ra. Kịch liệt đến thế, mạnh mẽ đến thế, làm cho Diệu Tinh cảm thấy thiếu không khí. Ngay cơ thể bị Tiêu Lăng Phong xoa nắn cũng cảm thấy đau. Hai cơ thể dán chặt vào nhau, làm Diệu Tinh muốn đẩy anh ra cũng không được.
“Ừm!" Diệu Tinh dùng sức giãy giụa, nhưng lại không thể tránh thoát. Ngược lại, Tiêu Lăng Phong còn lợi dụng thời cơ cạy mở hàm răng của cô, cái này thay vì gọi là hôn, thì nên gọi là hành hạ, phát tiết.
Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh thật chặt, trên môi lại có vị tanh tanh, Anh không biết máu là của ai, rõ ràng trên môi rất đau, nhưng anh tuyệt đối không muốn dừng lại nụ hôn này.
Thật lâu sau…
“Đừng ghét tôi, có được không!" Tiêu Lăng Phong hôn gò má Diệu Tinh. Khẽ nỉ non bên tai cô. “Đừng ghét tôi!" Giọng nói của anh thật nhỏ, thậm chí còn mang theo chút bất lực.
“Không muốn bị người ta ghét thì anh đừng làm chuyện để người ta ghét!" Diệu Tinh quát lên, đẩy mạnh Tiêu Lăng Phong ra. Tiêu Lăng Phong vội lui về sau hai bước, đụng mạnh vào góc bàn.
Rầm! Cái bàn bị đụng trúng nên bị xê dịch. Âm thanh va chạm vang lên trong đêm tối lại có chút đột ngột. Anh đau đến kêu rên một tiếng, ngã xuống đất, một lúc lâu vẫn không thấy nhúc nhích.
Không ngờ cái đẩy này của cô lại gây ra hiệu quả mãnh liệt như vậy. Diệu Tinh lo lắng nhìn người đàn ông phía trước. “Tiêu Lăng Phong, anh… anh sao rồi?" Nhìn Tiêu Lăng Phong nằm bất động trên đất, Diệu Tinh có chút hoảng sợ. “Này! Tiêu Lăng Phong?"
Tiêu Lăng Phong nằm co trên đất, trái tim hình như đã bị xé rách. Mới vừa không còn cảm thấy lạnh, mới vừa muốn bày tỏ áp lực trong lòng. Nhưng lại không ngờ Diệu Tinh tuyệt tình đẩy anh ra như vậy… Anh không hề phát ra tiếng động nào. Nếu nhất định phải chỉ có một mình, như vậy thì yếu ớt hay bất lực cũng sẽ chỉ làm trò cười mà thôi…
“Tiêu Lăng Phong?" Cô bước tới muốn xem tình hình của Tiêu Lăng Phong. “Này, anh làm sao vậy?" Diệu Tinh bước qua vài bước. Thử đỡ Tiêu Lăng Phong dậy. Nhưng vừa chạm vào người anh, cô đã cảm thấy lòng bàn tay mình có gì đó dinh dính…
Cảm xúc dinh dính ở tay làm lòng Diệu Tinh chùn xuống. “Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh hét lên một tiếng, cố gắng đỡ anh ta dậy. Lúc này, áo sơ mi của anh cũng bị máu thấm ướt một mảng lớn. Thậm chí dưới sàn nhà cũng có vết máu…
Cũng không cần ánh đèn sáng rỡ, chút máu này cũng đã cực kỳ chói mắt.
“Tiêu Lăng Phong, anh có phải bệnh thật rồi không!" Diệu Tinh giận đến mức quát lên. Đúng là điên rồi mà. “Nhanh lên một chút!" Cô lớn tiếng nói.
Tay Tiêu Lăng Phong chậm rãi đè lên vết thương, cố gắng đỡ lấy cơ thể mình, nhìn hốt hoảng trong mắt Diệu Tinh. “Em lo lắng vì tôi bị thương? Hay là không vừa lòng tôi dựa vào em quá gần!" Tiêu Lăng Phong giễu cợt hỏi.
“Anh…" Diệu Tinh nổi đóa. “Tôi đưa anh đến bệnh viện!" Diệu Tinh tức giận nói xong muốn đỡ Tiêu Lăng Phong lên.
“Cảm ơn ý tốt của em, tôi cần không em thương hại!" Tiêu Lăng Phong nói xong hất tay Diệu Tinh ra. “Em có thể đi được rồi!" Anh chỉ vào cửa.
“Cái người này lại làm sao nữa đây hả!" Diệu Tinh nổi giận. “Vừa rồi không phải là anh lôi lôi kéo kéo không chịu thả tôi, giờ tôi muốn giúp anh… anh lại muốn tôi đi, anh muốn thế nào hả?"
“Tại sao, em lại có thể lạnh lùng với tôi như vậy, tàn nhẫn như vậy?" Tiêu Lăng Phong nắm cằm Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, hai chúng ta, rốt cuộc thì ai độc ác hơn ai?" Tiêu Lăng Phong nhịn đau hỏi, nhìn thấy Diệu Tinh bị thương, lòng anh sẽ rất đau, nhưng tại sao, đến khi anh bị thương thì thái độ Diệu Tinh lại như không có chuyện gì.
“Anh cảm thấy chúng ta ai tàn nhẫn hơn!" Diệu Tinh bình tĩnh ngẩng đầu. “Tiêu Lăng Phong, anh có tư cách gì mà châm chọc khiêu khích, tôi không mặc kệ anh mà đi thẳng, đã là hết tình hết nghĩa rồi. Anh có thể tưởng tượng thử xem, dựa vào quan hệ của chúng ta, lúc anh bị thương, tôi gấp gáp, đau lòng đến mức rớt nước mắt là một hình ảnh buồn cười đến mức nào?"
Tiêu Lăng Phong rầu rĩ, trái tim rất đau. Bàn tay đè trên vết thương đã hoàn toàn không còn sức lực. Máu, từ từ chảy ra khỏi những kẽ tay.
Ha ha… Anh cười khẽ. “Nghĩ thử thì hình ảnh đó đúng là đáng cười!" Tiêu Lăng Phong gật đầu. Diệu Tinh sẽ khóc vì anh sao? E rằng cả đời này cũng không thể. “Cho nên. Cả đời này, nhất định chúng ta phải căm hận lẫn nhau, không chết không thôi." Tiêu Lăng Phong gật đầu, sau đó lợi dụng cái bàn để chống đỡ cơ thể. “Tôi không sao rồi, em đi đi!"
Đi thì đi, Diệu Tinh cười lạnh. “Có muốn báo cho Đường Nhã Đình không!" Không muốn tiếp tục dây dưa nữa, Diệu Tinh nói xong thì lấy điện thoại di động ra.
“Ai muốn em nhiều chuyện!" Tiêu Lăng Phong quát lên, giật lấy điện thoại Diệu Tinh.
Đường Nhã Đình, cô ấy làm gì có thời gian để ý đến anh. Thật là buồn cười.
“Tiêu Lăng Phong, anh đúng là không thể nói lý, tôi điên rồi mới quản anh, anh làm gì không liên quan đến tôi!" Trợn mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh xoay người, lau mạnh môi.
Hừ… Tiêu Lăng Phong mỉm cười. Nhìn đi, mình ghê tởm đến mức đấy đấy! Đè vết thương, anh từ từ ngồi xổm xuống. Đi hết đi, đi càng xa càng tốt, đi đi, cũng đừng trở lại nữa.
Diệu Tinh đi rất vội vàng. Từng tiếng cốp cốp vang lên, chấn động cả hành lang. Nhìn vết máu trên tay. Đã sắp đi đến cửa thang máy. Đột nhiên cô lại dừng bước. Quay lại nhìn về hướng phòng làm việc. Anh ấy ở bệnh viện chỉ có vài ngày, chắc là vết thương bị rách rồi. Bây giờ trời lại nóng như vậy, nếu như bị nhiễm trùng cũng không phải chuyện đùa!
Trình Diệu Tinh, cô có bệnh sao! Anh ta ra sao thì liên quan gì đến cô! Trong lòng thì nghĩ như vậy. Cô lại đi tiếp vài bước, nhưng bước chân lại có chút nặng nề.
Trình Diệu Tinh. Cô thật sự bỏ mặc anh ấy thì có khác gì anh ấy. Nghĩ như vậy, Diệu Tinh xoay người, đi trở vào.
Tiêu Lăng Phong dựa vào chân bàn, ngồi dưới đất, nghe tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, anh chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn Diệu Tinh vừa đi lại quay trở về, cô quay mặt sang một bên.
“Tiêu Lăng Phong, coi như anh ghét tôi, nhưng cũng không cần thiết dùng sinh mệnh mình để đùa giỡn, không phải sao?" Cô nói xong, xé áo sơ mi của Tiêu Lăng Phong. Nhìn miệng vết thương bị xé rách, cô hít sâu một hôi. Vết thương bị nứt toạc, có thể thấy rõ phần thịt ở đó…
“Anh…" Diệu Tinh nổi đóa. “Tôi đưa anh đến bệnh viện! Tiêu Lăng Phong, anh mà còn dài dòng, tôi sẽ không quản anh thật đấy!" Diệu Tinh nói xong thì tránh cánh tay bị thương của Tiêu Lăng Phong, đỡ anh dậy, thật bất ngờ, lần này anh lại ngoan ngoãn không có phản kháng.
Lấy khăn tay ở trong túi ra, đè lên vết thương của Tiêu Lăng Phong, khăn tay màu trắng đã nhanh chóng bị máu đỏ thấm ướt. Diệu Tinh cắn môi, quay mặt sang hướng khác. Không dám nhìn hình ảnh thê thảm này.
Gió đêm thật lạnh, mang theo một chút lạnh lẽo của hơi nước, tầng tầng mây đen kịt phủ kín cả bầu trời, giống như chẳng mấy chốc nữa sẽ rơi xuống. Nhét Tiêu Lăng Phong vào ghế phụ, Diệu Tinh khởi động xe.
“Đuổi theo bọn họ!" Giọng nói lạnh lùng vang lên ngay khi Diệu Tinh vừa khởi động xe. “Tiêu Lăng Phong, tôi muốn xem xem, anh tốt số đến mức nào! Hôm nay, tôi muốn anh phải chết…"
Tác giả :
Hải Diệp