Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 4 Quà Sinh Nhật Là Con Trai (4)
Vì giữ danh tiếng của gia tộc mà bà nội đưa cô qua Mỹ dưỡng thai.
Nhưng mà, ngay khi vừa sinh đứa bé, cô còn chưa kịp thấy mặt, đã bị người ta ôm đi, không biết đưa đi đâu.
Chỉ vây, cô bị lưu đày ở Mỹ một thân một mình suốt sáu năm.
Không có ai biết sáu năm qua, cô mang đầy hận thù rốt cuộc làm sao chịu nổi ngày qua ngày.
Cho đến năm nay, cô đang ở Mỹ thì được báo công ty xí nghiệp Lâm thị xuất hiện nguy cơ.
Trời mới biết, lúc cô thấy tin tức này kích động bao nhiêu, đây là cơ hội trở lại Lâm gia mà trời cao ban cho cô!
Cô ở Mỹ tra xét tài liệu ba ngày ba đêm, sau đó theo dõi đến thiên tài đang hoạt động lớn mạnh trong giới thương mại ở Bắc Kinh – Cẩm Dương!
Tài liệu về Cẩm Dương được lan truyền rất ít, họ tên Cẩm Dương, giới tính nam, quốc tịch Trung Quốc, tốt nghiệp từ Đại học Bắc Kinh.
Nói thật lòng, sơ yếu lý lịch như vậy thật sự rất bình thường.
Nhưng người đàn ông này phá vỡ thần thoại giới thương mại Bắc Kinh hết lần này tới lần khác, chạm đến độ cao mà không ai có thể vượt qua.
Anh như một truyền kỳ, dùng ánh mắt đặc biệt và thủ pháp quyết tuyệt, liên tục đánh chiếm mấy thương nghiệp tốt, làm cho một công ty nhỏ tầm thường trở thành một xí nghiệp lớn mang tầm quốc tế.
Quan trọng hơn là anh rất khiêm tốn, chưa từng xuất hiện trên kênh đài hay tạp chí kinh tế tài chính nào, thậm chí có xí nghiệp nổi tiếng dùng tiền lương hàng năm là tám con số dụ hoặc anh đổi nơi làm việc, nhưng bị anh từ chối thẳng thừng, vẫn nhận tiền lương mỗi tháng cùng lắm là năm con số như cũ.
Anh lựa chọn như vậy khiến vô số người trợn to mắt, đồng thời làm trổi dậy sự tò mò về anh của vô số người!
Một người đàn ông thần bí cùng với thành tựu truyền kỳ và phong cách làm việc cổ quái như vậy, nhìn thì giống như một giấc mộng phù hoa, mê loạn ánh mắt, rung động trái tim tất cả mọi người.
Cũng vì thế, Lâm Thâm Thâm mới phải theo Cẩm Dương!
Chỉ có truyền kỳ như vậy mới có thể khiến bà nội nhìn cô với cặp mắt khác xưa, cô mới có thể thuận lợi trở lại Lâm gia, có thể báo thù cho ba mẹ cô, quan trọng hơn là… Cô phải có tiền có thế, mới có thể tìm được con của cô!
Trong mắt Lâm Thâm Thâm thoáng qua tia sáng lạnh lẽo, cô ngẩng cằm thật cao, trong lòng nổi lên sự kiên quyết, bất luận thế nào, cô cũng phải làm cho Cẩm Dương ký thư mời của cô, bất kể hi sinh bao nhiêu, cô đều phải làm cho anh ký tên.
Bởi vì, cô phải trả thù cho ba mẹ mình, cũng phải tìm được con mình!
Mặc dù đứa bé kia đột nhiên xuất hiện trong bụng cô, mang đến cho cô vô số bất hạnh, nhưng mà, chỉ có những người mẹ trải qua mười tháng mang thai mới biết, khổ sở vì con mình bao nhiêu, đều cam tâm tình nguyện!
Cho nên, sau sáu năm, lần này trở lại Bắc Kinh, phải thành công!
…
Hôm sau lúc Lâm Thâm Thâm tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Lúc này đã không tính là chiều nắng nóng, ánh tà xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, vẩy sàn nhà đỏ ửng.
Lâm Thâm Thâm lười biếng duỗi người, vén chăn xuống giường, sau khi rửa mặt, đói bụng không thôi, đi vào bếp mở tủ lạnh ra, mới phát hiện bên trong trống rỗng, liền quay lại phòng ngủ, tùy ý mặc một bộ đồ, cầm ví tiền chìa khóa đi xuống siêu thị dưới lầu.
Nhưng mà, ngay khi vừa sinh đứa bé, cô còn chưa kịp thấy mặt, đã bị người ta ôm đi, không biết đưa đi đâu.
Chỉ vây, cô bị lưu đày ở Mỹ một thân một mình suốt sáu năm.
Không có ai biết sáu năm qua, cô mang đầy hận thù rốt cuộc làm sao chịu nổi ngày qua ngày.
Cho đến năm nay, cô đang ở Mỹ thì được báo công ty xí nghiệp Lâm thị xuất hiện nguy cơ.
Trời mới biết, lúc cô thấy tin tức này kích động bao nhiêu, đây là cơ hội trở lại Lâm gia mà trời cao ban cho cô!
Cô ở Mỹ tra xét tài liệu ba ngày ba đêm, sau đó theo dõi đến thiên tài đang hoạt động lớn mạnh trong giới thương mại ở Bắc Kinh – Cẩm Dương!
Tài liệu về Cẩm Dương được lan truyền rất ít, họ tên Cẩm Dương, giới tính nam, quốc tịch Trung Quốc, tốt nghiệp từ Đại học Bắc Kinh.
Nói thật lòng, sơ yếu lý lịch như vậy thật sự rất bình thường.
Nhưng người đàn ông này phá vỡ thần thoại giới thương mại Bắc Kinh hết lần này tới lần khác, chạm đến độ cao mà không ai có thể vượt qua.
Anh như một truyền kỳ, dùng ánh mắt đặc biệt và thủ pháp quyết tuyệt, liên tục đánh chiếm mấy thương nghiệp tốt, làm cho một công ty nhỏ tầm thường trở thành một xí nghiệp lớn mang tầm quốc tế.
Quan trọng hơn là anh rất khiêm tốn, chưa từng xuất hiện trên kênh đài hay tạp chí kinh tế tài chính nào, thậm chí có xí nghiệp nổi tiếng dùng tiền lương hàng năm là tám con số dụ hoặc anh đổi nơi làm việc, nhưng bị anh từ chối thẳng thừng, vẫn nhận tiền lương mỗi tháng cùng lắm là năm con số như cũ.
Anh lựa chọn như vậy khiến vô số người trợn to mắt, đồng thời làm trổi dậy sự tò mò về anh của vô số người!
Một người đàn ông thần bí cùng với thành tựu truyền kỳ và phong cách làm việc cổ quái như vậy, nhìn thì giống như một giấc mộng phù hoa, mê loạn ánh mắt, rung động trái tim tất cả mọi người.
Cũng vì thế, Lâm Thâm Thâm mới phải theo Cẩm Dương!
Chỉ có truyền kỳ như vậy mới có thể khiến bà nội nhìn cô với cặp mắt khác xưa, cô mới có thể thuận lợi trở lại Lâm gia, có thể báo thù cho ba mẹ cô, quan trọng hơn là… Cô phải có tiền có thế, mới có thể tìm được con của cô!
Trong mắt Lâm Thâm Thâm thoáng qua tia sáng lạnh lẽo, cô ngẩng cằm thật cao, trong lòng nổi lên sự kiên quyết, bất luận thế nào, cô cũng phải làm cho Cẩm Dương ký thư mời của cô, bất kể hi sinh bao nhiêu, cô đều phải làm cho anh ký tên.
Bởi vì, cô phải trả thù cho ba mẹ mình, cũng phải tìm được con mình!
Mặc dù đứa bé kia đột nhiên xuất hiện trong bụng cô, mang đến cho cô vô số bất hạnh, nhưng mà, chỉ có những người mẹ trải qua mười tháng mang thai mới biết, khổ sở vì con mình bao nhiêu, đều cam tâm tình nguyện!
Cho nên, sau sáu năm, lần này trở lại Bắc Kinh, phải thành công!
…
Hôm sau lúc Lâm Thâm Thâm tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Lúc này đã không tính là chiều nắng nóng, ánh tà xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, vẩy sàn nhà đỏ ửng.
Lâm Thâm Thâm lười biếng duỗi người, vén chăn xuống giường, sau khi rửa mặt, đói bụng không thôi, đi vào bếp mở tủ lạnh ra, mới phát hiện bên trong trống rỗng, liền quay lại phòng ngủ, tùy ý mặc một bộ đồ, cầm ví tiền chìa khóa đi xuống siêu thị dưới lầu.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ