Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Chương 60: Đi công tác
Mạc Lãnh Tiêu họp xong đem tài liệu tùy ý ném một cái lên trên bàn, lật xem điện thoại di động nhìn không một tin tức.
Chân mày nhẹ chau lại, bàn tay lười biếng bám lấy cằm thở ra một hơi thật sâu.
Cửa đột nhiên bị mở ra anh không cần đoán cũng biết là ai: "Không học được gõ cửa?"
Mạc Lãnh Nhuệ sắc bén vào phòng làm việc ngồi vào vị trí đối diện với anh, hai người đàn ông anh tuấn giống nhau thậm chí có bảy phần tương tự: "Là anh gọi em tới."
"Tòa nhà DK bên kia bán hoặc cho thuê giữ lại một biệt thự." Giọng nói người đàn ông vững vàng trầm thấp coi như đối với em ruột của mình cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Như có điều suy nghĩ liếc anh một cái Mạc Lãnh Nhuệ sắc bén gật đầu một cái, "Chuyện như vậy cần gọi em tự mình đến đây?"
"Tòa nhà bán hoặc cho thuê xác định tên chưa?"
"Vẫn chưa có." Lông mi dài sắc bén của Mạc Lãnh Nhuệ nhảy lên trêu ghẹo nhìn đến trước mặt người người đàn ông: "Anh có đề nghị?"
"Cây cát cánh."
"Tốt." Mạc Lãnh Nhuệ sắc bén đáp sảng khoái rất nhanh: " Sau khi phòng ốc chuẩn bị xong em sẽ thông báo cho anh."
Nhìn bóng lưng anh rời đi, con mắt Mạc Lãnh Tiêu rũ xuống đem tất cả tâm tư đặt ở trước mắt trên tài liệu.
Điện thoại di động vang lên. Mà thời gian vừa lúc mười hai giờ.
Anh bắt máy chỉ là ừ một tiếng liền cúp điện thoại.
Chưa đầy năm phút đồng hồ cửa phòng làm việc của anh bị người đẩy ra Thanh Thần ôm hộp cơm đi tới trước bàn làm việc của anh: "Bữa trưa của anh."
Anh giương mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Cô rũ mí mắt xuống giọng nói có chút gấp rút: "Vì báo đáp anh mời tôi ăn tiramisu."
Người đàn ông không nói gì chỉ đứng dậy đi đến ngồi trên ghế sa lon một bên.
Nhìn anh từng miếng từng miếng một mà ăn cơm mình tự làm, trong lòng Thanh Thần một hồi vui vẻ: "Lãnh, ngày mai tôi muốn đi so tài đến tỉnh Bình Viễn."
"Tôi hiểu biết rõ."
"Ngày mai tôi đưa em đi." Anh nói yên lặng ăn cơm.
"Không cần. Anh còn bận việc của anh tự tôi đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ tốt." Nói cho anh biết cũng không phải là hi vọng anh có thể đưa mình.
"Tôi đưa em." Lời của anh không cho phép cô có thể cự tuyệt.
Ngoan ngoãn gật đầu một cái nghi hoặc nhìn anh cô cảm thấy rất kỳ quái quan hệ giữa bọn họ cũng không phải giống như trong tưởng tượng của cô.
Giữa bọn họ luôn có một khoảng cách một đoạn coi như đến gần khoảng cách cũng thủy chung khó có thể hiểu rõ.
Lông mi nhẹ nhàng rủ xuống giấu đi trầm mặc đang làn tràn ở lẫn nhau.
"Tôi lại đi công tác." Anh nói nhìn cô một cái cũng buông chiếc đũa trong tay xuống.
"A! sẽ rất lâu sao?" Lông mi rủ xuống giấu tâm tình trong mắt cô.
"Không nhất định."
Anh chưa cho cô một thời gian xác thực Thanh Thần trong lòng cũng ước chừng có ý nghĩ không nói đến chuyện rời đi nữa.
Trong lòng nói không ra tư vị gì đi ra khỏi tòa Cao ốc văn phòng mây bay trôi nổi trên trời qua ánh mắt của cô có chút đau nhói, lỗ mũi cũng có chút chua chua.
Mạc Lãnh Tiêu đứng ở cửa sổ sát đất vạt áo dài phía trước tựa vào trên cửa sổ sát đất.
Tìm kiếm điếu thuốc từ trong ngăn kéo đốt, khói mù mịt lượn lờ bên trên, anh đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên anh coi việc đóng cửa và mở cửa, Lâm Sách đẩy cửa vào: "Cô gái nhỏ kia đi rồi?"
Nhìn khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu cầm điếu thuốc Lâm Sách hơi sững sờ: "Lãnh Tiêu đã bao nhiêu năm rồi không thấy cậu hút thuốc lá."
Người đàn ông vẫn không nói chuyện ngồi ở trên ghế đệm, anh cũng chỉ là đột nhiên rất muốn hút thuốc lá mà thôi.
Thật ra thì người kia còn không có tung tích xác thực ở châu Úc. Nếu như vẫn không tìm được chỉ có chết....
Chân mày nhẹ chau lại, bàn tay lười biếng bám lấy cằm thở ra một hơi thật sâu.
Cửa đột nhiên bị mở ra anh không cần đoán cũng biết là ai: "Không học được gõ cửa?"
Mạc Lãnh Nhuệ sắc bén vào phòng làm việc ngồi vào vị trí đối diện với anh, hai người đàn ông anh tuấn giống nhau thậm chí có bảy phần tương tự: "Là anh gọi em tới."
"Tòa nhà DK bên kia bán hoặc cho thuê giữ lại một biệt thự." Giọng nói người đàn ông vững vàng trầm thấp coi như đối với em ruột của mình cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Như có điều suy nghĩ liếc anh một cái Mạc Lãnh Nhuệ sắc bén gật đầu một cái, "Chuyện như vậy cần gọi em tự mình đến đây?"
"Tòa nhà bán hoặc cho thuê xác định tên chưa?"
"Vẫn chưa có." Lông mi dài sắc bén của Mạc Lãnh Nhuệ nhảy lên trêu ghẹo nhìn đến trước mặt người người đàn ông: "Anh có đề nghị?"
"Cây cát cánh."
"Tốt." Mạc Lãnh Nhuệ sắc bén đáp sảng khoái rất nhanh: " Sau khi phòng ốc chuẩn bị xong em sẽ thông báo cho anh."
Nhìn bóng lưng anh rời đi, con mắt Mạc Lãnh Tiêu rũ xuống đem tất cả tâm tư đặt ở trước mắt trên tài liệu.
Điện thoại di động vang lên. Mà thời gian vừa lúc mười hai giờ.
Anh bắt máy chỉ là ừ một tiếng liền cúp điện thoại.
Chưa đầy năm phút đồng hồ cửa phòng làm việc của anh bị người đẩy ra Thanh Thần ôm hộp cơm đi tới trước bàn làm việc của anh: "Bữa trưa của anh."
Anh giương mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Cô rũ mí mắt xuống giọng nói có chút gấp rút: "Vì báo đáp anh mời tôi ăn tiramisu."
Người đàn ông không nói gì chỉ đứng dậy đi đến ngồi trên ghế sa lon một bên.
Nhìn anh từng miếng từng miếng một mà ăn cơm mình tự làm, trong lòng Thanh Thần một hồi vui vẻ: "Lãnh, ngày mai tôi muốn đi so tài đến tỉnh Bình Viễn."
"Tôi hiểu biết rõ."
"Ngày mai tôi đưa em đi." Anh nói yên lặng ăn cơm.
"Không cần. Anh còn bận việc của anh tự tôi đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ tốt." Nói cho anh biết cũng không phải là hi vọng anh có thể đưa mình.
"Tôi đưa em." Lời của anh không cho phép cô có thể cự tuyệt.
Ngoan ngoãn gật đầu một cái nghi hoặc nhìn anh cô cảm thấy rất kỳ quái quan hệ giữa bọn họ cũng không phải giống như trong tưởng tượng của cô.
Giữa bọn họ luôn có một khoảng cách một đoạn coi như đến gần khoảng cách cũng thủy chung khó có thể hiểu rõ.
Lông mi nhẹ nhàng rủ xuống giấu đi trầm mặc đang làn tràn ở lẫn nhau.
"Tôi lại đi công tác." Anh nói nhìn cô một cái cũng buông chiếc đũa trong tay xuống.
"A! sẽ rất lâu sao?" Lông mi rủ xuống giấu tâm tình trong mắt cô.
"Không nhất định."
Anh chưa cho cô một thời gian xác thực Thanh Thần trong lòng cũng ước chừng có ý nghĩ không nói đến chuyện rời đi nữa.
Trong lòng nói không ra tư vị gì đi ra khỏi tòa Cao ốc văn phòng mây bay trôi nổi trên trời qua ánh mắt của cô có chút đau nhói, lỗ mũi cũng có chút chua chua.
Mạc Lãnh Tiêu đứng ở cửa sổ sát đất vạt áo dài phía trước tựa vào trên cửa sổ sát đất.
Tìm kiếm điếu thuốc từ trong ngăn kéo đốt, khói mù mịt lượn lờ bên trên, anh đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên anh coi việc đóng cửa và mở cửa, Lâm Sách đẩy cửa vào: "Cô gái nhỏ kia đi rồi?"
Nhìn khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu cầm điếu thuốc Lâm Sách hơi sững sờ: "Lãnh Tiêu đã bao nhiêu năm rồi không thấy cậu hút thuốc lá."
Người đàn ông vẫn không nói chuyện ngồi ở trên ghế đệm, anh cũng chỉ là đột nhiên rất muốn hút thuốc lá mà thôi.
Thật ra thì người kia còn không có tung tích xác thực ở châu Úc. Nếu như vẫn không tìm được chỉ có chết....
Tác giả :
Cô Nàng Mèo