Hợp Đồng Phúc Hắc: Cô Bé Chỉ Cho Yêu Tôi
Chương 38: Cô không nên chọc giận tôi
Là cô đã khơi dậy lửa giận của anh, sự tỉnh táo, trầm ổn mọi ngày đã biến mất không sót lại gì, Mạc Lãnh Tiêu giờ đây chỉ muốn cho người phụ nữ này biết, anh không phải dễ để cô khiêu khích.
Đè trên người cô, ôm cô thật chặt trong ngực, hai người cùng nhau dưới ánh đèn mờ mờ của phòng tắm.
“Buông tôi ra!" Ở trong lòng anh Thanh Thần dùng hết sức giằng co, dùng chân đá, lấy tay chụp nhưng anh vẫn như tảng đá một chút phản ứng cũng không có.
Khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười âm hiểm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, bàn tay thon dài của người đàn ông chậm rãi thăm dò vào trong khăn tắm, càn rỡ mà đi tới nơi mềm mại của cô.
Chân bị anh ép xuống căn bản không có sức để phản kháng. Mà sự bất lực của cô làm cho người đàn ông bất giác nở nụ cười, càng tăng thêm sức mà thăm dò.
“Không được….." Nằm trên mặt thảm Thanh Thần rất bối rối, nỗi sợ hãi trong nháy mắt tràn khắp toàn thân.
“Không được?" Mạc Lãnh Tiêu cười hả hê, cúi đầu gặm cắn cổ cô, thô lỗ mà để lại dấu vết trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
“Đau…." Đôi tay nhỏ bé không ngừng từ chối anh lại gần, lại bị anh bá đạo mà áp chế trên đỉnh đầu.
Một tay khác bỗng hướng bên trong áo ngủ của cô tìm kiếm…
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Thanh Thần sợ hãi, tư thế như vậy, ánh sáng như vậy, lại cho cô nếm trải tuyệt vọng một lần nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kinh nhạc mà nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, cánh môi run rẩy không ngừng: “Mạc Lãnh Tiêu…Anh…Anh muốn làm gì…"
“Làm gì?" người đàn ông cười nhẹ một tiếng, bàn tay thô lỗ xé rách chiếc khăn tắm ướt đẫm của cô, đôi mắt đen lánh tràn đầy khí lạnh làm cho người ta hoảng sợ: “Cô nói, tôi muốn làm gì?"
“Này…." Bàn tay thô ráp lướt qua da thịt của cô, Thanh Thần ngày càng sợ hãi: “Anh…không... không thể…"
Còn muốn từ chối nhưng khuôn mặt đẹp trai cùng lạnh lẽo của người đàn ông bỗng phủ xuống, giống như vừa rồi ngăn chặn môi của cô, thừa dịp cô há miệng kêu la đầu lưỡi ấm áp nhanh chóng chui vào, quấn quanh hàm răng cùng lưỡi ngọt ngào của cô.
Sức mạnh thô bạo như vậy làm cánh môi Thanh Thần phát đau, anh mút vào sức lực không nhẹ đi chút nào, hình như muốn đem cô cắn nuốt, dùng sức lực hung ác, để cho cô kinh hãi.
Thanh Thần vừa nóng vừa giận nhưng mà một chút cũng không giãy giụa chỉ trợn to hai mắt nhìn anh tràn đầy uất ức.
“Cô không nên chọc tôi". Lúc cô thở dốc giọng nói nỉ non mà lạnh lùng của người đàn ông cất lên, bàn tay có lực mang theo sự trừng phạt, dã man mà đánh vào sau gáy mềm mại của cô không hề có một chút thương tiếc.
“Không..không được" Giọng nói Thanh Thần mang theo sự nức nở nhưng cũng không thể đổi lấy nửa điểm đồng tình của người đàn ông.
Môi mỏng của anh quét qua chiếc cổ xinh đẹp của cô, đi tới xương quai xanh quyến rũ và không ngừng đi xuống dưới.
Cơ thể bị đè nặng, bị anh siết chặt hai tay, chỉ có thể nắm chặt quả đấm, trong mắt của cô chứa đầy nước mắt…
Bàn tay truyền tới đau đớn làm đôi mày xinh đẹp Thanh Thần nhíu chặt, ngay cả thở cũng khó khăn: “Mạc Lãnh Tiêu… không…"
Liều mạng lắc đầu nhìn chiếc khăn duy nhất trên người cô bị lấy đi, Thanh Thần cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt: “Không được, không được làm vậy…"
Không còn sức mà nhìn gương mặt anh, nhớ tới chuyện kia bị báo chí phanh phui, nhớ tới một đêm cô mất đi trong sạch, cô cảm giác đau không muốn sống tiếp…
Hôm nay, cô còn phải chịu lần cưỡng bức như trừng phạt này sao? Không cần, không thể….
Đè trên người cô, ôm cô thật chặt trong ngực, hai người cùng nhau dưới ánh đèn mờ mờ của phòng tắm.
“Buông tôi ra!" Ở trong lòng anh Thanh Thần dùng hết sức giằng co, dùng chân đá, lấy tay chụp nhưng anh vẫn như tảng đá một chút phản ứng cũng không có.
Khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười âm hiểm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô, bàn tay thon dài của người đàn ông chậm rãi thăm dò vào trong khăn tắm, càn rỡ mà đi tới nơi mềm mại của cô.
Chân bị anh ép xuống căn bản không có sức để phản kháng. Mà sự bất lực của cô làm cho người đàn ông bất giác nở nụ cười, càng tăng thêm sức mà thăm dò.
“Không được….." Nằm trên mặt thảm Thanh Thần rất bối rối, nỗi sợ hãi trong nháy mắt tràn khắp toàn thân.
“Không được?" Mạc Lãnh Tiêu cười hả hê, cúi đầu gặm cắn cổ cô, thô lỗ mà để lại dấu vết trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
“Đau…." Đôi tay nhỏ bé không ngừng từ chối anh lại gần, lại bị anh bá đạo mà áp chế trên đỉnh đầu.
Một tay khác bỗng hướng bên trong áo ngủ của cô tìm kiếm…
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Thanh Thần sợ hãi, tư thế như vậy, ánh sáng như vậy, lại cho cô nếm trải tuyệt vọng một lần nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kinh nhạc mà nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, cánh môi run rẩy không ngừng: “Mạc Lãnh Tiêu…Anh…Anh muốn làm gì…"
“Làm gì?" người đàn ông cười nhẹ một tiếng, bàn tay thô lỗ xé rách chiếc khăn tắm ướt đẫm của cô, đôi mắt đen lánh tràn đầy khí lạnh làm cho người ta hoảng sợ: “Cô nói, tôi muốn làm gì?"
“Này…." Bàn tay thô ráp lướt qua da thịt của cô, Thanh Thần ngày càng sợ hãi: “Anh…không... không thể…"
Còn muốn từ chối nhưng khuôn mặt đẹp trai cùng lạnh lẽo của người đàn ông bỗng phủ xuống, giống như vừa rồi ngăn chặn môi của cô, thừa dịp cô há miệng kêu la đầu lưỡi ấm áp nhanh chóng chui vào, quấn quanh hàm răng cùng lưỡi ngọt ngào của cô.
Sức mạnh thô bạo như vậy làm cánh môi Thanh Thần phát đau, anh mút vào sức lực không nhẹ đi chút nào, hình như muốn đem cô cắn nuốt, dùng sức lực hung ác, để cho cô kinh hãi.
Thanh Thần vừa nóng vừa giận nhưng mà một chút cũng không giãy giụa chỉ trợn to hai mắt nhìn anh tràn đầy uất ức.
“Cô không nên chọc tôi". Lúc cô thở dốc giọng nói nỉ non mà lạnh lùng của người đàn ông cất lên, bàn tay có lực mang theo sự trừng phạt, dã man mà đánh vào sau gáy mềm mại của cô không hề có một chút thương tiếc.
“Không..không được" Giọng nói Thanh Thần mang theo sự nức nở nhưng cũng không thể đổi lấy nửa điểm đồng tình của người đàn ông.
Môi mỏng của anh quét qua chiếc cổ xinh đẹp của cô, đi tới xương quai xanh quyến rũ và không ngừng đi xuống dưới.
Cơ thể bị đè nặng, bị anh siết chặt hai tay, chỉ có thể nắm chặt quả đấm, trong mắt của cô chứa đầy nước mắt…
Bàn tay truyền tới đau đớn làm đôi mày xinh đẹp Thanh Thần nhíu chặt, ngay cả thở cũng khó khăn: “Mạc Lãnh Tiêu… không…"
Liều mạng lắc đầu nhìn chiếc khăn duy nhất trên người cô bị lấy đi, Thanh Thần cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt: “Không được, không được làm vậy…"
Không còn sức mà nhìn gương mặt anh, nhớ tới chuyện kia bị báo chí phanh phui, nhớ tới một đêm cô mất đi trong sạch, cô cảm giác đau không muốn sống tiếp…
Hôm nay, cô còn phải chịu lần cưỡng bức như trừng phạt này sao? Không cần, không thể….
Tác giả :
Cô Nàng Mèo