Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!
Chương 74: Anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa
Lúc Hạ Thi Văn tỉnh dậy lần hai cũng đã là sáng ngày hôm sau…
Mở mắt ra, lại một lần nữa không gian xa lạ đập vào trước mắt Hạ Thi Văn, cô cố nhoài người ngồi dậy, nhưng đầu đau đến nỗi muốn nổ tung. Cô sờ thấy trên trán mình có một chiếc khăn đã nóng ran, nhìn xuống dưới chân thấy một cái chậu nhỏ, cô lờ mờ hiểu ra chuyện.
Lúc cô đang gắng gượng, một bóng người tiến vào bên trong, giọng nói đầy ấm áp:
“Em tỉnh rồi?"
Khúc Thiên Minh cầm một khay có cháo và cặp nhiệt độ đưa vào cho cô. Anh ăn mặc rất thoải mái, một chiếc quần thể thao dài và áo cộc, không còn phong thái của chủ tịch một tập đoàn lớn.
“Tôi bị sốt ư?"
Hạ Thi Văn ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy, em bị sốt từ lúc dầm mưa về, anh đã cho nữ giúp việc lau người rồi thay quần áo giúp em. Lúc nãy anh đã đo nhiệt độ, vẫn chưa hạ sốt đâu, vậy nên em nằm yên đấy đi!"
Nhìn Khúc Thiên Minh loay hoay hết giặt khăn rồi lại quay ra chỉnh nhiệt độ trong phòng, còn đắp lại chăn cho cô, lòng cô dâng lên một chút ấm áp.
“Sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
“Ừm… em nói xem?"
Khúc Thiên Minh dừng bàn tay đang giặt khăn, nở nụ cười giảo hoạt.
“Không vì gì hết, chỉ là làm việc thiện thôi mà!"
Hạ Thi Văn nhìn gương mặt cười tươi như nắng thu trong trẻo kia, cô cũng bất giác cười theo. Nụ cười của cô và anh, thật sự là có chút giống nhau….
Anh đưa bát cháo bắt cô ăn hết, sau đó còn cẩn thận đo lại nhiệt độ, kéo ghế ra ngồi đó trò chuyện với cô. Đa số anh đều kể cho cô nghe những câu truyện hài hước giúp tâm tình cô thoải mái hơn, anh cũng không hỏi tại sao hôm qua cô lại buồn phiền như vậy, mà chỉ ở bên cạnh bầu bạn với cô.
Nếu hỏi cảm giác lúc cô ở bên anh là cảm giác thế nào, chính bản thân cô cũng không biết nữa! Không phải là cảm giác thích, mà là cảm giác vô cùng an tâm, như là người thân vậy! Đối với anh, cô không có chút đề phòng nào, mà ngược lại còn cảm thấy rất gần gũi, rất muốn chia sẻ thật nhiều chuyện với anh.
“Thôi, chương trình trò chuyện dừng tại đây, em ngủ thêm lát nữa đi, lúc nào dậy anh sẽ đo lại nhiệt độ cho em!"
Anh định đứng lên đi ra ngoài, chẳng ngờ cô lại đưa đôi bàn tay nóng ấm của mình lên, cầm lấy vạt áo anh, nhỏ giọng:
“Anh ngồi đây nói chuyện với tôi thêm chút nữa, được không?"
Khúc Thiên Minh hơi ngạc nhiên, nhưng đây là yêu cầu của em gái đại nhân anh, đương nhiên anh phải làm theo rồi!
Anh ta lại kéo ghế ngồi xuống, thuận tiện đưa tay búng một cái vào chóp mũi cô:
“Được, vì em đang là người bệnh nên anh nghe em! Em muốn tư vấn cái gì, anh đây đều cho em lời khuyên!"
Hạ Thi Văn mỉm cười, nụ cười đã phần nào nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Khi ở bên cạnh anh, cô lúc nào cũng cảm thấy rất an tâm, vậy nên mỉm cười cũng rất nhiều, hoặc có lẽ là vì sau khi chút hết tâm sự ra, cô cảm thấy lòng mình thoải mái hơn chăng!?
“Anh nói xem, nếu người thân của anh lừa anh một chuyện vô cùng kinh khủng, anh sẽ làm thế nào?"
“Còn phải hỏi ư? Đương nhiên sẽ tuyệt giao."
Mặt Hạ Thi Văn ngỡ ngàng trước câu trả lời của anh, cô ngẩn ra, mặt vô cùng buồn cười khiến anh cười phì:
“Đùa em thôi. Nếu như thật sự là như vậy, anh sẽ đi hỏi rõ mọi chuyện. Em chưa hiểu rõ vì sao người ta làm vậy thì không thể tức giận vô cớ được, đúng không? Cách tốt nhất là ngồi xuống nói rõ ràng với họ, sau đó anh sẽ tùy vào câu trả lời của họ mà suy xét xem nên làm gì. Nếu như không đến mức tuyệt giao thì anh sẽ cố gắng để giữ, vì người thân vẫn là người chúng ta tin tưởng nhất, bảo tuyệt giao đâu phải điều dễ dàng chứ!"
“Vậy nếu họ ép anh lấy một người anh không thích thì sao?"
“Hạ Thi Văn, em biết không? Chúng ta ở trong cái giới thương trường hỗn loạn này, vốn dĩ không có chỗ cho tình yêu đích thực! Nếu chúng ta thật sự yêu một ai đó, đều sẽ phải thông qua sự suy xét của cả đại gia tộc lớn, vậy nên tìm được một người mình vừa yêu, vừa môn đăng hậu đối là vô cùng khó. Nếu như người mà gia tộc chọn cho em khiến em cảm thấy khá thích hợp, vậy tại sao không thử trước, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà? Còn nếu như em không thích, vậy thì từ chối quyết liệt cho anh, cùng lắm là… lại tuyệt giao!"
Nói đến câu cuối cùng, anh ta đã khiến cho cô một lần nữa mỉm cười, nụ cười này thật sự rất tươi tắn, cô còn cười ra tiếng.
“Anh có thể đừng hơi một chút lại tuyệt giao được không?"
Khúc Thiên Minh nhún vai, đắp lại chăn cho cô rồi nói:
“Thôi được rồi, ngủ đi thôi, cơ thể em còn chưa khỏe hẳn đâu đó!"
Hạ Thi Văn lần này không nói thêm gì, để yên cho anh đắp lại chăn cho cô. Đến khi anh đã đi ra đến tận ngoài cửa, cô mới lên tiếng, giọng nói có vẻ hơi xúc động:
“Anh không tò mò muốn biết tại sao tự nhiên tôi lại nói mấy chuyện đó sao?"
Anh ta nở nụ cười dịu dàng như đang an ủi cô, thấp giọng:
“Đợi đến khi em muốn nói cho anh cũng chưa muộn, anh có thể chờ!"
Cánh cửa đóng sầm lại, Hạ Thi Văn cảm thấy tất cả những uất ức, bực bội gần đây đều có thể buông xuôi hết sau khi nói chuyện với anh. Mặc dù cô không biết vì sao đối với anh cô lại có thể tự mở lòng mình như vậy, nhưng có một người bạn tâm giao không phải cũng tốt sao?
Cô nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, đây có lẽ sẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô trong mấy ngày này….
Ở ngoài cửa phòng, Khúc Thiên Minh điên cuồng bấm điện thoại, nối máy đến trợ lý của mình.
“Alo, điều tra cho tôi xem rốt cuộc tên Tư Hạo Hiên đang làm cái quái gì, tại sao lại khiến Thi Thi thành ra như thế này"
Giọng anh gằn ra từng chữ, nếu như bây giờ Tư Hạo Hiên đang đứng trước mặt anh, có lẽ anh sẽ nhảy xổ vào nghiền nát tên em rể này ra!
Tin hai người chuẩn bị kết hôn đã được Tư thị thông báo ra bên ngoài, chỉ cần là người làm việc trong giới kinh doanh thì ai ai cũng biết. Vậy mà bây giờ hắn lại đang làm gì chứ? Anh giao em gái mình cho hắn để hắn làm ra loại chuyện này ư?
“Vậy…vậy còn việc điều tra về mấy tên côn đồ đó với cả việc tìm chứng cứ thì sao ạ?
Trợ lý của anh lúng túng hỏi lại.
“Việc tìm chứng cứ thì rời lại, tập trung vào hai việc này trước!"
“Tôi rõ rồi, chủ tịch!"
Rồi trợ lý cúp máy.
Khúc Thiên Minh dựa người vào tường, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh tươi cười vui vẻ của cô. Đáng lẽ cô không nên có vẻ mặt buồn bã, cô lúc nào cũng phải được sống vui vẻ, hạnh phúc, phải là cô công chúa sung sướng nhất trên thế gian này!
Hạ Thi Văn, em yên tâm, anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa đâu! Khúc Thiên Minh tự nhủ….
Mở mắt ra, lại một lần nữa không gian xa lạ đập vào trước mắt Hạ Thi Văn, cô cố nhoài người ngồi dậy, nhưng đầu đau đến nỗi muốn nổ tung. Cô sờ thấy trên trán mình có một chiếc khăn đã nóng ran, nhìn xuống dưới chân thấy một cái chậu nhỏ, cô lờ mờ hiểu ra chuyện.
Lúc cô đang gắng gượng, một bóng người tiến vào bên trong, giọng nói đầy ấm áp:
“Em tỉnh rồi?"
Khúc Thiên Minh cầm một khay có cháo và cặp nhiệt độ đưa vào cho cô. Anh ăn mặc rất thoải mái, một chiếc quần thể thao dài và áo cộc, không còn phong thái của chủ tịch một tập đoàn lớn.
“Tôi bị sốt ư?"
Hạ Thi Văn ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy, em bị sốt từ lúc dầm mưa về, anh đã cho nữ giúp việc lau người rồi thay quần áo giúp em. Lúc nãy anh đã đo nhiệt độ, vẫn chưa hạ sốt đâu, vậy nên em nằm yên đấy đi!"
Nhìn Khúc Thiên Minh loay hoay hết giặt khăn rồi lại quay ra chỉnh nhiệt độ trong phòng, còn đắp lại chăn cho cô, lòng cô dâng lên một chút ấm áp.
“Sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
“Ừm… em nói xem?"
Khúc Thiên Minh dừng bàn tay đang giặt khăn, nở nụ cười giảo hoạt.
“Không vì gì hết, chỉ là làm việc thiện thôi mà!"
Hạ Thi Văn nhìn gương mặt cười tươi như nắng thu trong trẻo kia, cô cũng bất giác cười theo. Nụ cười của cô và anh, thật sự là có chút giống nhau….
Anh đưa bát cháo bắt cô ăn hết, sau đó còn cẩn thận đo lại nhiệt độ, kéo ghế ra ngồi đó trò chuyện với cô. Đa số anh đều kể cho cô nghe những câu truyện hài hước giúp tâm tình cô thoải mái hơn, anh cũng không hỏi tại sao hôm qua cô lại buồn phiền như vậy, mà chỉ ở bên cạnh bầu bạn với cô.
Nếu hỏi cảm giác lúc cô ở bên anh là cảm giác thế nào, chính bản thân cô cũng không biết nữa! Không phải là cảm giác thích, mà là cảm giác vô cùng an tâm, như là người thân vậy! Đối với anh, cô không có chút đề phòng nào, mà ngược lại còn cảm thấy rất gần gũi, rất muốn chia sẻ thật nhiều chuyện với anh.
“Thôi, chương trình trò chuyện dừng tại đây, em ngủ thêm lát nữa đi, lúc nào dậy anh sẽ đo lại nhiệt độ cho em!"
Anh định đứng lên đi ra ngoài, chẳng ngờ cô lại đưa đôi bàn tay nóng ấm của mình lên, cầm lấy vạt áo anh, nhỏ giọng:
“Anh ngồi đây nói chuyện với tôi thêm chút nữa, được không?"
Khúc Thiên Minh hơi ngạc nhiên, nhưng đây là yêu cầu của em gái đại nhân anh, đương nhiên anh phải làm theo rồi!
Anh ta lại kéo ghế ngồi xuống, thuận tiện đưa tay búng một cái vào chóp mũi cô:
“Được, vì em đang là người bệnh nên anh nghe em! Em muốn tư vấn cái gì, anh đây đều cho em lời khuyên!"
Hạ Thi Văn mỉm cười, nụ cười đã phần nào nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Khi ở bên cạnh anh, cô lúc nào cũng cảm thấy rất an tâm, vậy nên mỉm cười cũng rất nhiều, hoặc có lẽ là vì sau khi chút hết tâm sự ra, cô cảm thấy lòng mình thoải mái hơn chăng!?
“Anh nói xem, nếu người thân của anh lừa anh một chuyện vô cùng kinh khủng, anh sẽ làm thế nào?"
“Còn phải hỏi ư? Đương nhiên sẽ tuyệt giao."
Mặt Hạ Thi Văn ngỡ ngàng trước câu trả lời của anh, cô ngẩn ra, mặt vô cùng buồn cười khiến anh cười phì:
“Đùa em thôi. Nếu như thật sự là như vậy, anh sẽ đi hỏi rõ mọi chuyện. Em chưa hiểu rõ vì sao người ta làm vậy thì không thể tức giận vô cớ được, đúng không? Cách tốt nhất là ngồi xuống nói rõ ràng với họ, sau đó anh sẽ tùy vào câu trả lời của họ mà suy xét xem nên làm gì. Nếu như không đến mức tuyệt giao thì anh sẽ cố gắng để giữ, vì người thân vẫn là người chúng ta tin tưởng nhất, bảo tuyệt giao đâu phải điều dễ dàng chứ!"
“Vậy nếu họ ép anh lấy một người anh không thích thì sao?"
“Hạ Thi Văn, em biết không? Chúng ta ở trong cái giới thương trường hỗn loạn này, vốn dĩ không có chỗ cho tình yêu đích thực! Nếu chúng ta thật sự yêu một ai đó, đều sẽ phải thông qua sự suy xét của cả đại gia tộc lớn, vậy nên tìm được một người mình vừa yêu, vừa môn đăng hậu đối là vô cùng khó. Nếu như người mà gia tộc chọn cho em khiến em cảm thấy khá thích hợp, vậy tại sao không thử trước, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà? Còn nếu như em không thích, vậy thì từ chối quyết liệt cho anh, cùng lắm là… lại tuyệt giao!"
Nói đến câu cuối cùng, anh ta đã khiến cho cô một lần nữa mỉm cười, nụ cười này thật sự rất tươi tắn, cô còn cười ra tiếng.
“Anh có thể đừng hơi một chút lại tuyệt giao được không?"
Khúc Thiên Minh nhún vai, đắp lại chăn cho cô rồi nói:
“Thôi được rồi, ngủ đi thôi, cơ thể em còn chưa khỏe hẳn đâu đó!"
Hạ Thi Văn lần này không nói thêm gì, để yên cho anh đắp lại chăn cho cô. Đến khi anh đã đi ra đến tận ngoài cửa, cô mới lên tiếng, giọng nói có vẻ hơi xúc động:
“Anh không tò mò muốn biết tại sao tự nhiên tôi lại nói mấy chuyện đó sao?"
Anh ta nở nụ cười dịu dàng như đang an ủi cô, thấp giọng:
“Đợi đến khi em muốn nói cho anh cũng chưa muộn, anh có thể chờ!"
Cánh cửa đóng sầm lại, Hạ Thi Văn cảm thấy tất cả những uất ức, bực bội gần đây đều có thể buông xuôi hết sau khi nói chuyện với anh. Mặc dù cô không biết vì sao đối với anh cô lại có thể tự mở lòng mình như vậy, nhưng có một người bạn tâm giao không phải cũng tốt sao?
Cô nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, đây có lẽ sẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô trong mấy ngày này….
Ở ngoài cửa phòng, Khúc Thiên Minh điên cuồng bấm điện thoại, nối máy đến trợ lý của mình.
“Alo, điều tra cho tôi xem rốt cuộc tên Tư Hạo Hiên đang làm cái quái gì, tại sao lại khiến Thi Thi thành ra như thế này"
Giọng anh gằn ra từng chữ, nếu như bây giờ Tư Hạo Hiên đang đứng trước mặt anh, có lẽ anh sẽ nhảy xổ vào nghiền nát tên em rể này ra!
Tin hai người chuẩn bị kết hôn đã được Tư thị thông báo ra bên ngoài, chỉ cần là người làm việc trong giới kinh doanh thì ai ai cũng biết. Vậy mà bây giờ hắn lại đang làm gì chứ? Anh giao em gái mình cho hắn để hắn làm ra loại chuyện này ư?
“Vậy…vậy còn việc điều tra về mấy tên côn đồ đó với cả việc tìm chứng cứ thì sao ạ?
Trợ lý của anh lúng túng hỏi lại.
“Việc tìm chứng cứ thì rời lại, tập trung vào hai việc này trước!"
“Tôi rõ rồi, chủ tịch!"
Rồi trợ lý cúp máy.
Khúc Thiên Minh dựa người vào tường, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh tươi cười vui vẻ của cô. Đáng lẽ cô không nên có vẻ mặt buồn bã, cô lúc nào cũng phải được sống vui vẻ, hạnh phúc, phải là cô công chúa sung sướng nhất trên thế gian này!
Hạ Thi Văn, em yên tâm, anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa đâu! Khúc Thiên Minh tự nhủ….
Tác giả :
Mộng Dao Chi Hạ