Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh
Chương 131
Bạch Hải Châu bất an ngồi xuống bên cạnh Thẩm An Nhiên, món quà trong tay tiện tay đặt bên cạnh đôi chân, cô cúi đầu xuống nên không thấy biểu cảm gì cả.
“Xin lỗi, lẽ ra một năm trước tôi từng nói sẽ đến cô nhi viện thăm anh nhưng tôi đã xảy ra một chút chuyện"
“Xảy ra chuyện gì thế?"
“Chuyện nhỏ, bị bệnh nên phải nằm viện"
Bạch Hải Châu cho dù là thằng ngốc nhưng trong lòng vẫn rõ hơn ai hết, nếu như chỉ là chuyện nhỏ thì tại sao cô lại không nghe điện thoại, đến tin nhắn cũng không trả lời.
“Người đó thật sự là chồng của cô sao?"
Thẩm An Nhiên chống cằm và bình thản trả lời: “Ù"
“Anh ta đối xử với cô có tốt không?" Bạch Hải Châu lại hỏi.
Thẩm An Nhiên cười ngơ ngác một cái: “Anh hỏi những chuyện này làm gì chứ? Tốt hay không có liên quan gì đến anh chứ?"
Bạch Hải Châu trở nên im lặng, hơi thở hình như có chút đau nhói, có lẽ Thẩm An Nhiên chỉ tùy tiện hỏi thôi nhưng cậu ta vẫn cảm thấy lòng rất đau, giống như có con dao chọc vào trong tim cậu ta vậy.
Đối với Thẩm An Nhiên mà nói, người đó là chồng cô là người thân mật nhất, còn cậu ta chẳng qua chỉ là một thẳng ngốc mới gặp qua một lần, đặt cả hai lên bàn cân thì tất nhiên là có cũng được không có cũng chẳng sao.
Đúng vậy…chuyện này có liên quan gì đến cậu ta chứ? Nhưng khi lần đầu tiên gặp cô cậu ta đã rất muốn mang hết toàn bộ mọi thứ trên người dành tặng hết cho cô.
“Thế anh tại sao lại đối xử tốt với tôi như thế? Chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần thôi đúng không?" Thẩm An Nhiên quay đầu qua nhìn cậu ta, ánh mắt điển trai của người đàn ông ẩn hiện trong luông ánh sáng u ám, một đôi mắt long lanh đang nhìn về phía khuôn mặt cô.
Khuôn mặt đang thả lỏng của Thẩm An Nhiên bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Bạch Hải Châu để lộ ra vẻ chán nản chỉ vào phía ngực trái của mình: “Nơi này sẽ khó chịu"
Nhìn thấy Thẩm An Nhiên không vui, nơi này sẽ khó chịu, nhìn thấy cô bị thương bị bệnh cũng sẽ khó chịu, khi biết cô đã kết hôn càng trở nên đau đến mức không thể thở nổi.
Cậu ta không cách nào để mặc không quan tâm, cậu ta muốn đối xử thật tốt với cô.
Chỉ một câu nói vu vơ đã khiến Thẩm An Nhiên ngơ ngác, sau đó cười thành tiếng: “Đừng đối xử tối với tôi, không xứng đáng đâu"
Thẩm An Nhiên nhìn thời gian một cái, cô đã đi ra ngoài sáu phút rồi, còn không quay trở lại thì Lệ Đình Phong sẽ tức giận đấy.
Cô đứng dậy nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh" Dù sao trên đời này cũng không có mấy ai đối xử tốt với cô như thế.
Cô nở ra nụ cười rạng rỡ nhưng Bạch Hải Châu nhìn thấy nụ cười của cô không phải xuất phát từ thật lòng.
Thẩm An Nhiên đưa tay ra đón lấy cái túi, cái tay vừa chạm phải một cái bóng đen vội vàng lướt qua phía góc khuất là một con chuột.
Thẩm An Nhiên rất sợ chuột nhưng đó giờ cô rất bình tĩnh nên dù sợ hãi cô vẫn chỉ biến sắc chứ không hét lớn lên.
Ngược lại Bạch Hải Châu đứng bên cạnh, động tác nhanh chóng đạp lên cơ thể con chuột rồi lại nhặt lấy cây kéo cũ kỹ dưới đất dứt khoác cắt đầu con chuột.
Trên cây kéo đầy rỉ sét, nằm ở trong lòng bàn tay thì sẽ hơi đâm vào tay một chút, Bạch Hải Châu dẫm một chân lên con chuột, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ngay lập tức dùng sức để đâm mũi kéo vào cổ con chuột, kéo xuyên qua đầu nó rồi để lại một mảnh máu.
Bạch Hải Châu nhìn chằm chắm con chuột chết dưới chân, biểu cảm trở nên dữ tợn hơn.
Thẩm An Nhiên mới nhìn thấy một cảnh này, sống lưng bỗng nảy ra một cảm giác lạnh lẽo, quá quỷ dị.
Mặt Bạch Hải Châu không biểu cảm mà dùng kéo nhặt xác con chuột chết ném vào trong thùng rác.
Cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Thẩm An Nhiên, vẻ mặt đầy lạnh lẽo biến mất trong nháy mắt, lại trở thành bề ngoài ngốc ngốc giống như trước kia..