Hợp Đồng Hôn Nhân (Cô Dâu 14 Tuổi)
Chương 117
- Được rồi, lần sau đừng trốn đi nữa, sẽ làm anh lo. Còn bây giờ vào rửa mặt đi._Hắn lấy tay lau nước mắt cho tôi. Tôi gật đầu rồi nghe theo lời hắn vào nhà tắm để rửa mặt.
Hôm sau là ngày thi mà tôi chỉ cần hoàn thành nốt lần thi này là sẽ được tự do rồi. Mang một niềm vui lớn lao đi vào phòng thi, tôi có lẽ làm bài khá tốt. Cũng nhờ công sức của người nào đó mà kiến thức tôi nắm được vô cùng chắc, làm bài thành công ngoài sức mong đợi. Tôi cso lẽ là đứa làm xong gần nhất nhì trong phòng và đương nhiên sẽ được đặc sá ra khỏi phòng đầu tiên. Sau 3 tiếng 10 phút thi, tôi vui mừng trở ra cổng trường. Rất nhanh tôi đã thấy ông chồng anh tuấn của tôi cùng con Lamborghini mui trần đợi sẵn. Hắn lại đổi xe rồi, hừ! Mặc dù không muốn hắn lãng phí, đến đón tôi bằng con xe sang trọng này khiến tôi thấy ngại khi bị mọi người cứ nhìn chằm chằm nhưng tôi không thể phủ nhận lúc này trông hắn rất men lì (manly). Tôi vui vẻ đi đến chỗ hắn, bộ dạng hắn thảnh thơi hết thảy. Thấy tôi, hắn chỉ hỏi bằng một chữ ngắn gọn và vô cùng súc tích:
- Tốt?_Nghe hắn hỏi thế, tôi gật đầu.
Lúc tôi lên xe Kỳ, thấy chiếc xe Lincoln quen thuộc cũng đỗ xịch trước mặt. Người con trai khí thế hơn người bước xuống, kẻ đó còn ai khác ngoài Thiên. Mặc dù trong lòng có chút hân hoan vì gặp lại bạn cũ nhưng tôi vẫn theo phép lịch sự của mình, chào hỏi:
- Anh về rồi sao? Lâu quá không gặp. Mà sao anh phải ra nước ngoài vậy?
- Tôi có việc._Cũng là phong thái ngắn gọn nhưng có phần lạnh nhạt khiến tôi kinh ngạc.
Mới mấy tháng không gặp thôi mà anh ta đã thay đổi đến nỗi ngay cả tôi cũng còn không nhận ra được. Giờ thì tôi cũng hiểu được phần nào câu nói của Huy lúc ấy, hắn nói tất cả đều là vì tôi mới khiến Thiên phải bỏ đi. Có lẽ đúng là vì tôi thật, dù sao tôi cũng không thể phủ nhận tôi đã gây ra vết thương lòng cho hắn và hắn cần thời gian để quên tôi. Tốt thôi, tôi sẽ giúp hắn quên triệt để tôi vì nếu tình cảm hắn dành cho tôi không mất đi thì không có gì tốt với cả tôi và hắn cả. Mặc dù tôi biết mình làm thế là tàn nhẫn nhưng đâu còn cách nào khác chứ.
Khi cả ba gặp mặt, không khí có mấy phần u ám, Kỳ và Thiên nhìn nhau tóe lửa, đến nỗi tôi cũng thấy rùng mình vì ánh mắt hận thù đỏ ngầu của họ lúc này. Rồi không biết tại sao, Kỳ bỗng đến bên, ôm eo tôi, kéo tôi lên xe trong sự chiếm hữu vô cùng lớn, hắn nói:
- Đi thôi, không có việc gì phải để ý đến hắn._Nghe cái giọng điệu chua loét toàn mùi dấm của hắn là tôi biết hắn lại ghen rồi. Vì thế, tôi vẫn phải lựa chọn một trong hai, tôi ngoan ngoãn lên xe. Chờ khi tôi yên vị, hắn liền phóng vụt đi.
Tôi ngồi bên cạnh không ngừng liếc hắn, hai tay bấu chặt vào dây an toàn, không dám nhúc nhích cũng như thở mạnh một cái bởi tôi sợ hắn giận cá chém thớt chém luôn cả tôi. Nhìn khuôn mặt “không cảm xúc" của người bên cạnh, tôi có chút đắc ý cười trộm. Đang cười trộm bỗng nhiên hắn quay sang, nụ cười của tôi vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có. Hắn có vẻ hài lòng, hỏi:
- Hôm nay muốn ăn gì?_hắn đột ngột hỏi làm tôi khó hiểu, hỏi lại- Sao lại muốn ăn gì? Ngày nào mà chả ăn như thế.
- Hôm nay ăn món khác, anh muốn đưa em đi ăn mừng.
- Chưa cần, chờ khi nào có kết quả ăn mừng một thể cũng không muộn. Nhưng đến lúc đó anh đừng có chê em tiêu xài tiền của anh là được.
- Có cần anh vác đống tiền đến trước mặt em và nói rằng “nếu em không tiêu hết có nghĩa em không yêu anh" không?_Hắn quay lại, hỏi. Tôi đẩy hắn- Thôi đi, anh học cái chiêu đó ở đâu vậy? Miệng lưỡi cũng thật dẻo.
Tôi biết hắn rất nhiều tiền và đương nhiên cũng biết hắn rất chiều tôi, tôi có thể thoải mái tiêu tiền, vung tay quá trán cũng được vì tiền hắn có tiêu cả đời cũng không hết nhưng tôi không phải người quá lãng phí và tôi không thích sự lãng phí. Tôi là người có nguyên tắc, tôi sẽ không tiêu tiền vào những thứ không đáng, hơn nữa số tiền đó cũng đâu phải của mình hắn. Nó là công sức của cả tập thể người trong công ti hắn, cũng là công sức vất vả của hắn mà mới có. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ, có người làm đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được mấy đồng bạc dùng để duy trì cuộc sống đó chứ, vì thế cũng nên biết trân trọng đồng tiền chứ không thể lúc nào cũng cậy ta đây giàu sang mà tiêu sài hoang phí.
Mà nhắc đến hắn tôi lại thấy dạo này mình hơi vô tâm thì phải, chỉ lo ôn thi và lo những thứ không đâu mà quên mất hắn, khi nào tôi phải bù đắp cho hắn mới được. Tôi hiểu rằng trên đời này không ai có thể đợi mình mãi mãi mà, cũng hiểu rằng chân tình đôi lúc rất khó tìm được mà tôi lại quá dễ dàng có được, vì thế tôi nhất định phải trân trọng.
Cuộc sống lại tiếp tục trôi qua một cách… quá đỗi hạnh phúc chứ chẳng nhàm chán như tôi tưởng. Tại sao trước kia tôi không biết có người yêu mình thật là hạnh phúc nhỉ? Bây giờ cho dù tự do tôi cũng không thèm, tôi chỉ cần hắn thôi. Quả thật như người ta nói, cho dù cuộc sống sau này có thế nào thì ở bên cạnh người mình yêu vẫn là nơi an toàn và hạnh phúc nhất.
Dạo này hắn vô cùng bận, tới mức không còn đủ thời gian dành cho tôi, nhưng không sao tôi vẫn có thể tự tìm niềm vui riêng cho mình. Tôi suốt ngày tụ tập với đám bạn nhưng không quên chăm sóc hắn. Sáng trước khi hắn đi tôi chuẩn bị đồ ăn cho hắn, đến trưa lại mang cơm đến, chiều thì đến công ti đón hắn rồi về cùng. Cuộc sống ngưỡng tưởng thế là hạnh phúc nhưng đôi lúc gặp không ít rắc rối. Mấy cô thư kí dù biết sếp của mình có vợ rồi nhưng vẫn không ngừng lượn lờ và vo ve bên hắn, thật sự là không biết xấu hổ. Chờ hè đến xem tôi dạy dỗ mấy ả đó thế nào cho ra trò.
Thời gian lại tiếp tục trôi và đến hôm nay tôi đã có thể nhận được kết quả, mong rằng nó sẽ tốt. Tôi rất hồi hộp muốn nhìn thấy kết quả ngay lập tức nhưng lại sợ mình thất vọng. Tôi đứng trước bảng xếp hạng mà tim đập không ngừng, mắt nhắm tịt lại không dám nhìn. Rồi tôi bỗng hít một hơi dài, chuẩn bị sẵn tinh thần, mở banh mắt ra. Đập vào mắt tôi là dòng chữ “Lâm Như Nguyệt" to đùng đùng trên bảng và đứng thứ…hai đó. Yeah, đây là lần đầu tiên kết quả học tập của tôi lại cao như vậy, tôi lấy làm vui mừng vô cùng. Bởi ngày trước thành tích của tôi lẹt đẹt cũng chỉ trong top 10 thôi, đây là top 5 hạng hai đó. Nhưng mà người đầu tiên là ai mà giỏi thế nhỉ? Tôi đọc xong mà bàng hoàng:
- Đỗ Tú Oanh, toán 10 văn 10!_Quả là điểm Max rồi. Cuối cùng vẫn là tôi thua con nhỏ đó ư? Nhưng không sao, dù sao con nhỏ đó là hotgirl, học giỏi cũng phải thôi, mình không việc gì phải buồn. Mặc dù tự nhủ như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu. Ngày trước tôi nhớ con nhỏ đó thành tích cũng đâu hơn được tôi, điểm thi lúc nào cũng thấp lè tè, toàn xếp hạng cuối không à. Không biết sức mạnh to lớn nào đã biến cô ta trở nên thần kì như vậy, tôi cũng muốn học hỏi. “Thôi, dù sao hạng hai cũng điểm cao rồi, không cần phải bận tâm đến con nhỏ đó nữa"_Tôi tự nhủ.
Tôi đang định trở ra thì có một bạn gái nào đó đến tìm tôi, nói rằng Tú Oanh muốn gặp tôi ở sân sau. Ngay khi vừa nhận được tin, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là “chả nhẽ cô ta lại không vừa mắt tôi cái gì mà gọi tên Long kiki đến đánh tôi". Mà cũng phải thôi, thành tích học tập của cô ta cũng chỉ nhỉnh hơn tôi một chút, không tức sao được. Tôi mặc dù trong lòng nổi lên bất an nhưng vẫn dũng cảm tiến về sân sau. Lần này tôi còn lâu mới sợ nhé, đứa nào đến tôi đánh đứa đó. Khi tôi ra tới sân sau, trái ngược với tưởng tượng của tôi, chờ ở đó chỉ có mỗi mình Tú Oanh. Tôi đến gần, khoanh tay trước ngức, hỏi:
- Có chuyện gì?_Học theo lối nói ngắn gọn của Kỳ. Nhỏ đó rất kiêu kì, vừa đi vừa ưỡn ngực, nhìn đã không thấy thuận mắt. Nhếch mép đến trước mắt tôi, ả hỏi:
- Biết vì sao tao lại hơn điểm mày trong kì thi đó không?
- Vì sao?
- Vì tao muốn cho mọi người thấy tao hơn mày, cái gì cũng hơn mày.
- Cậu vẫn luôn hơn tôi._Tôi đáp lại như một điều tất nhiên. Mà nó đúng là sự thật đấy, nhỏ đó cái gì cũng hơn tôi: sắc đẹp, địa vị, tiền tài và cả sự yêu mến của mọi người thì điểm số hơn tôi là chuyện bình thường.
- Nhưng tại sao số mày vẫn luôn tốt hơn tao? Trước là Trần Tuấn, sau lại là Thiên Kỳ. Trần Tuấn…rõ ràng là tao thích cậu ấy trước, sao cậu ấy lại chọn mày?
- Không phải giờ cậu toại nguyện rồi sao? Giờ cậu ấy thuộc về cậu đấy.
- Có sao? Bây giờ cậu ta vẫn còn vương vấn không quên với mày, lại đi quay lại với con người yêu cũ Bảo Linh, tao có cơ hội sao? Nhưng không sao cả, tao bây giờ không thích hắn nữa, người tao thích là thằng chồng mày. Giờ tao chính thức khiêu chiến với mày.
- Cậu!..._Tôi tức nghẹn, nhìn ả ta trân trân không thốt được lên lời.
Bây giờ tôi mới rõ ý đồ của con nhỏ đó. Nhưng tôi cũng không lo lắm bởi tôi biết rằng cửa nhà họ Vũ đâu có dễ vào như vậy. Họ đã chấp nhận tôi là con dâu thì cô ta miễn bàn đi. Còn về Kỳ tôi cũng chẳng lo lắng bởi tôi biết hắn chả có chút hứng thú nào với con nhỏ. Tôi nghĩ mình tốt nhất không nên để ý đến lời nói của nhỏ đó, nếu không sẽ tự khiến mình phát điên mất. Tôi lạnh lùng nhìn ả, hỏi:
- Cậu nghĩ mình là ai mà có thể muốn gì được nấy. Cậu nghĩ mình tài giỏi thì sẽ dễ dàng cướp anh ấy đi thế sao? Không tự xem lại bản thân mình. Tuy cậu cái gì cũng hơn tôi nhưng nghĩ xem vì cái gì mà bọn họ thích tôi hơn cậu. Hơn nữa tôi cũng là người được cưới hỏi đàng hoàng, dùng kiệu tám người khiêng mà rước vào nhà, còn cậu chỉ là kẻ thứ ba tội nghiệp, cậu nghĩ lấy gì đấu với tôi? Tuy nhiên nếu cậu thích làm tình nhân như thế, có cần tôi dùng chút lòng thương hại còn xót lại của mình xin chồng tôi cưới cậu về làm vợ lẽ không? Nhưng tôi cũng nói cho cậu biết, một ngày còn có tôi trong nhà họ Vũ thì cậu đừng mơ sẽ trèo được lên đầu tôi._Tôi nói xong khinh bỉ rời đi.
- Mày… Tao không tin là không đuổi được mày ra khỏi cái vị trí ấy. Tao nhất định sẽ nói với ba tao. Mày biết mà, ba tao là người góp cổ phần lớn trong công ti của anh ấy, một khi rút vốn, công ti sẽ bị lỗ to, lúc ấy một đứa vô dụng như mày sẽ cứu được anh ấy sao? Hừ, chuẩn bị cuốn gói đi là vừa._Nhỏ đó hét lên. Lời nói của nhỏ tôi không thể không bận tâm, khựng lại trong giây lát rồi tiếp tục bước về phía trước.
Tuy nhiên, nói tôi không có dao động cũng không phải. Tôi đang sợ, sợ những lời nói của cô ta sẽ thành sự thật và tôi phải rời khỏi Kỳ để bảo toàn đại cục. Cô ta nói không sai, ba cô ta là Đỗ Trường Hải, là một cổ đông lớn trong công ti Kỳ. Mấy lần theo Kỳ đi dự tiệc tôi có chút quen biết. Và tôi cũng thừa biết, người quan trọng như thế một khi rút vốn công ti khẳng định sẽ sụp đổ. Tôi đang rất lo lắng, nhỡ đâu Kỳ vì công ti mà cưới cô ta thật, đến lúc đó tôi phải làm sao đây? Dù gì chúng tôi cũng còn một bản hợp đồng to bự ngăn cách, cho dù có yêu nhau cỡ mấy thì vẫn không thực sự có thể ở cùng nhau.
Tóm tắt chương sau:
Chương sau sẽ là cuộc gặp gỡ của chị dâu – em chồng, một kẻ ranh ma, một kẻ tinh quái, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Liệu người em chồng này có chấp nhận người chị dâu như Nguyệt hay không? Chờ đọc cháp sau nhé!
-----------------------------------------------------------------Hết chương 117--------------------------------------------------------------------
Hôm sau là ngày thi mà tôi chỉ cần hoàn thành nốt lần thi này là sẽ được tự do rồi. Mang một niềm vui lớn lao đi vào phòng thi, tôi có lẽ làm bài khá tốt. Cũng nhờ công sức của người nào đó mà kiến thức tôi nắm được vô cùng chắc, làm bài thành công ngoài sức mong đợi. Tôi cso lẽ là đứa làm xong gần nhất nhì trong phòng và đương nhiên sẽ được đặc sá ra khỏi phòng đầu tiên. Sau 3 tiếng 10 phút thi, tôi vui mừng trở ra cổng trường. Rất nhanh tôi đã thấy ông chồng anh tuấn của tôi cùng con Lamborghini mui trần đợi sẵn. Hắn lại đổi xe rồi, hừ! Mặc dù không muốn hắn lãng phí, đến đón tôi bằng con xe sang trọng này khiến tôi thấy ngại khi bị mọi người cứ nhìn chằm chằm nhưng tôi không thể phủ nhận lúc này trông hắn rất men lì (manly). Tôi vui vẻ đi đến chỗ hắn, bộ dạng hắn thảnh thơi hết thảy. Thấy tôi, hắn chỉ hỏi bằng một chữ ngắn gọn và vô cùng súc tích:
- Tốt?_Nghe hắn hỏi thế, tôi gật đầu.
Lúc tôi lên xe Kỳ, thấy chiếc xe Lincoln quen thuộc cũng đỗ xịch trước mặt. Người con trai khí thế hơn người bước xuống, kẻ đó còn ai khác ngoài Thiên. Mặc dù trong lòng có chút hân hoan vì gặp lại bạn cũ nhưng tôi vẫn theo phép lịch sự của mình, chào hỏi:
- Anh về rồi sao? Lâu quá không gặp. Mà sao anh phải ra nước ngoài vậy?
- Tôi có việc._Cũng là phong thái ngắn gọn nhưng có phần lạnh nhạt khiến tôi kinh ngạc.
Mới mấy tháng không gặp thôi mà anh ta đã thay đổi đến nỗi ngay cả tôi cũng còn không nhận ra được. Giờ thì tôi cũng hiểu được phần nào câu nói của Huy lúc ấy, hắn nói tất cả đều là vì tôi mới khiến Thiên phải bỏ đi. Có lẽ đúng là vì tôi thật, dù sao tôi cũng không thể phủ nhận tôi đã gây ra vết thương lòng cho hắn và hắn cần thời gian để quên tôi. Tốt thôi, tôi sẽ giúp hắn quên triệt để tôi vì nếu tình cảm hắn dành cho tôi không mất đi thì không có gì tốt với cả tôi và hắn cả. Mặc dù tôi biết mình làm thế là tàn nhẫn nhưng đâu còn cách nào khác chứ.
Khi cả ba gặp mặt, không khí có mấy phần u ám, Kỳ và Thiên nhìn nhau tóe lửa, đến nỗi tôi cũng thấy rùng mình vì ánh mắt hận thù đỏ ngầu của họ lúc này. Rồi không biết tại sao, Kỳ bỗng đến bên, ôm eo tôi, kéo tôi lên xe trong sự chiếm hữu vô cùng lớn, hắn nói:
- Đi thôi, không có việc gì phải để ý đến hắn._Nghe cái giọng điệu chua loét toàn mùi dấm của hắn là tôi biết hắn lại ghen rồi. Vì thế, tôi vẫn phải lựa chọn một trong hai, tôi ngoan ngoãn lên xe. Chờ khi tôi yên vị, hắn liền phóng vụt đi.
Tôi ngồi bên cạnh không ngừng liếc hắn, hai tay bấu chặt vào dây an toàn, không dám nhúc nhích cũng như thở mạnh một cái bởi tôi sợ hắn giận cá chém thớt chém luôn cả tôi. Nhìn khuôn mặt “không cảm xúc" của người bên cạnh, tôi có chút đắc ý cười trộm. Đang cười trộm bỗng nhiên hắn quay sang, nụ cười của tôi vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có. Hắn có vẻ hài lòng, hỏi:
- Hôm nay muốn ăn gì?_hắn đột ngột hỏi làm tôi khó hiểu, hỏi lại- Sao lại muốn ăn gì? Ngày nào mà chả ăn như thế.
- Hôm nay ăn món khác, anh muốn đưa em đi ăn mừng.
- Chưa cần, chờ khi nào có kết quả ăn mừng một thể cũng không muộn. Nhưng đến lúc đó anh đừng có chê em tiêu xài tiền của anh là được.
- Có cần anh vác đống tiền đến trước mặt em và nói rằng “nếu em không tiêu hết có nghĩa em không yêu anh" không?_Hắn quay lại, hỏi. Tôi đẩy hắn- Thôi đi, anh học cái chiêu đó ở đâu vậy? Miệng lưỡi cũng thật dẻo.
Tôi biết hắn rất nhiều tiền và đương nhiên cũng biết hắn rất chiều tôi, tôi có thể thoải mái tiêu tiền, vung tay quá trán cũng được vì tiền hắn có tiêu cả đời cũng không hết nhưng tôi không phải người quá lãng phí và tôi không thích sự lãng phí. Tôi là người có nguyên tắc, tôi sẽ không tiêu tiền vào những thứ không đáng, hơn nữa số tiền đó cũng đâu phải của mình hắn. Nó là công sức của cả tập thể người trong công ti hắn, cũng là công sức vất vả của hắn mà mới có. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ, có người làm đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được mấy đồng bạc dùng để duy trì cuộc sống đó chứ, vì thế cũng nên biết trân trọng đồng tiền chứ không thể lúc nào cũng cậy ta đây giàu sang mà tiêu sài hoang phí.
Mà nhắc đến hắn tôi lại thấy dạo này mình hơi vô tâm thì phải, chỉ lo ôn thi và lo những thứ không đâu mà quên mất hắn, khi nào tôi phải bù đắp cho hắn mới được. Tôi hiểu rằng trên đời này không ai có thể đợi mình mãi mãi mà, cũng hiểu rằng chân tình đôi lúc rất khó tìm được mà tôi lại quá dễ dàng có được, vì thế tôi nhất định phải trân trọng.
Cuộc sống lại tiếp tục trôi qua một cách… quá đỗi hạnh phúc chứ chẳng nhàm chán như tôi tưởng. Tại sao trước kia tôi không biết có người yêu mình thật là hạnh phúc nhỉ? Bây giờ cho dù tự do tôi cũng không thèm, tôi chỉ cần hắn thôi. Quả thật như người ta nói, cho dù cuộc sống sau này có thế nào thì ở bên cạnh người mình yêu vẫn là nơi an toàn và hạnh phúc nhất.
Dạo này hắn vô cùng bận, tới mức không còn đủ thời gian dành cho tôi, nhưng không sao tôi vẫn có thể tự tìm niềm vui riêng cho mình. Tôi suốt ngày tụ tập với đám bạn nhưng không quên chăm sóc hắn. Sáng trước khi hắn đi tôi chuẩn bị đồ ăn cho hắn, đến trưa lại mang cơm đến, chiều thì đến công ti đón hắn rồi về cùng. Cuộc sống ngưỡng tưởng thế là hạnh phúc nhưng đôi lúc gặp không ít rắc rối. Mấy cô thư kí dù biết sếp của mình có vợ rồi nhưng vẫn không ngừng lượn lờ và vo ve bên hắn, thật sự là không biết xấu hổ. Chờ hè đến xem tôi dạy dỗ mấy ả đó thế nào cho ra trò.
Thời gian lại tiếp tục trôi và đến hôm nay tôi đã có thể nhận được kết quả, mong rằng nó sẽ tốt. Tôi rất hồi hộp muốn nhìn thấy kết quả ngay lập tức nhưng lại sợ mình thất vọng. Tôi đứng trước bảng xếp hạng mà tim đập không ngừng, mắt nhắm tịt lại không dám nhìn. Rồi tôi bỗng hít một hơi dài, chuẩn bị sẵn tinh thần, mở banh mắt ra. Đập vào mắt tôi là dòng chữ “Lâm Như Nguyệt" to đùng đùng trên bảng và đứng thứ…hai đó. Yeah, đây là lần đầu tiên kết quả học tập của tôi lại cao như vậy, tôi lấy làm vui mừng vô cùng. Bởi ngày trước thành tích của tôi lẹt đẹt cũng chỉ trong top 10 thôi, đây là top 5 hạng hai đó. Nhưng mà người đầu tiên là ai mà giỏi thế nhỉ? Tôi đọc xong mà bàng hoàng:
- Đỗ Tú Oanh, toán 10 văn 10!_Quả là điểm Max rồi. Cuối cùng vẫn là tôi thua con nhỏ đó ư? Nhưng không sao, dù sao con nhỏ đó là hotgirl, học giỏi cũng phải thôi, mình không việc gì phải buồn. Mặc dù tự nhủ như vậy nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu. Ngày trước tôi nhớ con nhỏ đó thành tích cũng đâu hơn được tôi, điểm thi lúc nào cũng thấp lè tè, toàn xếp hạng cuối không à. Không biết sức mạnh to lớn nào đã biến cô ta trở nên thần kì như vậy, tôi cũng muốn học hỏi. “Thôi, dù sao hạng hai cũng điểm cao rồi, không cần phải bận tâm đến con nhỏ đó nữa"_Tôi tự nhủ.
Tôi đang định trở ra thì có một bạn gái nào đó đến tìm tôi, nói rằng Tú Oanh muốn gặp tôi ở sân sau. Ngay khi vừa nhận được tin, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là “chả nhẽ cô ta lại không vừa mắt tôi cái gì mà gọi tên Long kiki đến đánh tôi". Mà cũng phải thôi, thành tích học tập của cô ta cũng chỉ nhỉnh hơn tôi một chút, không tức sao được. Tôi mặc dù trong lòng nổi lên bất an nhưng vẫn dũng cảm tiến về sân sau. Lần này tôi còn lâu mới sợ nhé, đứa nào đến tôi đánh đứa đó. Khi tôi ra tới sân sau, trái ngược với tưởng tượng của tôi, chờ ở đó chỉ có mỗi mình Tú Oanh. Tôi đến gần, khoanh tay trước ngức, hỏi:
- Có chuyện gì?_Học theo lối nói ngắn gọn của Kỳ. Nhỏ đó rất kiêu kì, vừa đi vừa ưỡn ngực, nhìn đã không thấy thuận mắt. Nhếch mép đến trước mắt tôi, ả hỏi:
- Biết vì sao tao lại hơn điểm mày trong kì thi đó không?
- Vì sao?
- Vì tao muốn cho mọi người thấy tao hơn mày, cái gì cũng hơn mày.
- Cậu vẫn luôn hơn tôi._Tôi đáp lại như một điều tất nhiên. Mà nó đúng là sự thật đấy, nhỏ đó cái gì cũng hơn tôi: sắc đẹp, địa vị, tiền tài và cả sự yêu mến của mọi người thì điểm số hơn tôi là chuyện bình thường.
- Nhưng tại sao số mày vẫn luôn tốt hơn tao? Trước là Trần Tuấn, sau lại là Thiên Kỳ. Trần Tuấn…rõ ràng là tao thích cậu ấy trước, sao cậu ấy lại chọn mày?
- Không phải giờ cậu toại nguyện rồi sao? Giờ cậu ấy thuộc về cậu đấy.
- Có sao? Bây giờ cậu ta vẫn còn vương vấn không quên với mày, lại đi quay lại với con người yêu cũ Bảo Linh, tao có cơ hội sao? Nhưng không sao cả, tao bây giờ không thích hắn nữa, người tao thích là thằng chồng mày. Giờ tao chính thức khiêu chiến với mày.
- Cậu!..._Tôi tức nghẹn, nhìn ả ta trân trân không thốt được lên lời.
Bây giờ tôi mới rõ ý đồ của con nhỏ đó. Nhưng tôi cũng không lo lắm bởi tôi biết rằng cửa nhà họ Vũ đâu có dễ vào như vậy. Họ đã chấp nhận tôi là con dâu thì cô ta miễn bàn đi. Còn về Kỳ tôi cũng chẳng lo lắng bởi tôi biết hắn chả có chút hứng thú nào với con nhỏ. Tôi nghĩ mình tốt nhất không nên để ý đến lời nói của nhỏ đó, nếu không sẽ tự khiến mình phát điên mất. Tôi lạnh lùng nhìn ả, hỏi:
- Cậu nghĩ mình là ai mà có thể muốn gì được nấy. Cậu nghĩ mình tài giỏi thì sẽ dễ dàng cướp anh ấy đi thế sao? Không tự xem lại bản thân mình. Tuy cậu cái gì cũng hơn tôi nhưng nghĩ xem vì cái gì mà bọn họ thích tôi hơn cậu. Hơn nữa tôi cũng là người được cưới hỏi đàng hoàng, dùng kiệu tám người khiêng mà rước vào nhà, còn cậu chỉ là kẻ thứ ba tội nghiệp, cậu nghĩ lấy gì đấu với tôi? Tuy nhiên nếu cậu thích làm tình nhân như thế, có cần tôi dùng chút lòng thương hại còn xót lại của mình xin chồng tôi cưới cậu về làm vợ lẽ không? Nhưng tôi cũng nói cho cậu biết, một ngày còn có tôi trong nhà họ Vũ thì cậu đừng mơ sẽ trèo được lên đầu tôi._Tôi nói xong khinh bỉ rời đi.
- Mày… Tao không tin là không đuổi được mày ra khỏi cái vị trí ấy. Tao nhất định sẽ nói với ba tao. Mày biết mà, ba tao là người góp cổ phần lớn trong công ti của anh ấy, một khi rút vốn, công ti sẽ bị lỗ to, lúc ấy một đứa vô dụng như mày sẽ cứu được anh ấy sao? Hừ, chuẩn bị cuốn gói đi là vừa._Nhỏ đó hét lên. Lời nói của nhỏ tôi không thể không bận tâm, khựng lại trong giây lát rồi tiếp tục bước về phía trước.
Tuy nhiên, nói tôi không có dao động cũng không phải. Tôi đang sợ, sợ những lời nói của cô ta sẽ thành sự thật và tôi phải rời khỏi Kỳ để bảo toàn đại cục. Cô ta nói không sai, ba cô ta là Đỗ Trường Hải, là một cổ đông lớn trong công ti Kỳ. Mấy lần theo Kỳ đi dự tiệc tôi có chút quen biết. Và tôi cũng thừa biết, người quan trọng như thế một khi rút vốn công ti khẳng định sẽ sụp đổ. Tôi đang rất lo lắng, nhỡ đâu Kỳ vì công ti mà cưới cô ta thật, đến lúc đó tôi phải làm sao đây? Dù gì chúng tôi cũng còn một bản hợp đồng to bự ngăn cách, cho dù có yêu nhau cỡ mấy thì vẫn không thực sự có thể ở cùng nhau.
Tóm tắt chương sau:
Chương sau sẽ là cuộc gặp gỡ của chị dâu – em chồng, một kẻ ranh ma, một kẻ tinh quái, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Liệu người em chồng này có chấp nhận người chị dâu như Nguyệt hay không? Chờ đọc cháp sau nhé!
-----------------------------------------------------------------Hết chương 117--------------------------------------------------------------------
Tác giả :
Junsong