Hợp Đồng Bao Dưỡng
Chương 6: Nước mắt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Đông nghe vậy lập tức nhắm mắt lại, gần như ngủ ngay lập tức.
—
Giằng co cả một buổi tối, hôm sau mở mắt ra đương nhiên Mục Đông cảm thấy cả người bị dằn vặt đến sắp vỡ tan.
Trong một buổi tiệc rượu tuần trước cậu nhận được vai diễn nam thứ sáu đến tên còn không có trong một bộ phim cổ trang. Bản thân cậu là người mới, người đại diện cảm thấy chắc cậu không nổi lên được nên cũng chẳng chú ý đến, bởi vậy trên tay cậu chả có tài nguyên gì nhiều, cho tới giờ chỉ giấu mình trong phòng luyện tập.
Vất vả lắm mới nhận được vai diễn cũng là nhờ đoàn phim kia đột nhiên thiếu người, người đại diện thấy cậu rảnh rỗi đến sắp mọc nấm, không vừa mắt nên tiện tay ném cho cho cậu rồi bỏ mặc cậu tự sinh tự diệt.
Bộ phim cổ trang này có đề tài võ hiệp truyền thống, nhà đầu tư là Thần Hải Ent., bởi vậy việc nhét một người vào vai nam thứ sáu căn bản chẳng cần tốn nước miếng. Mục Đông biết đối với đoàn phim có mình hay không có mình đều chẳng khác gì nhau, nhưng một câu oán giận cậu cũng không dám nói, còn phải tận tâm tận lực tích lũy kinh nghiệm.
Vai trò của nam số sáu trong bộ phim chỉ như lề sách, cơ bản chẳng cần đối diễn với nam chính nữ chính, dù có cũng là cảnh đánh nhau cần số lượng người cỡ hai chữ số, gọi cậu vào chỉ để làm bối cảnh. Nhân vật này lời thoại ít hoạt động ít chết lại sớm, không phải Mục Đông không thất vọng, nhưng cậu làm gì có chỗ để mà xoi mói.
Phần diễn của cậu rất phân tán, không thể không đến trình diện mỗi ngày, hơn nữa mỗi sáng còn phải rời giường đúng sáu giờ, lúc này mới có thể tập thể dục rồi nhanh chóng ăn chút điểm tâm trước khi nhóm ngôi sao thức dậy, nếu không chờ những người đó tỉnh rồi thì sẽ chẳng ai để ý đến cậu, đến cơm còn chưa ăn nổi đã phải chạy việc vặt cho các tiền bối.
Đương nhiên cậu chẳng hề có trợ lý, các nhân viên của người đại diện còn có nghệ sĩ khác phải lo, cậu cơ bản là được nuôi thả.
Rõ ràng những diễn viên khác đều là nghệ sĩ cùng công ty với cậu, nhưng có thể nói cậu chính là cô đơn chiếc bóng.
Cuộc sống như vậy nào cần nhiều, chỉ mới năm ngày mà Mục Đông đã gầy đi trông thấy. Cũng may cậu kiên trì rèn luyện thân thể, thịt trên người đều là cơ bắp cho nên khá rắn chắc, không mỏng manh đến mức như tờ giấy.
Có điều đồng hồ sinh lý của cậu đã thành thói quen rồi, mặc dù tối hôm trước bị Lục Nghiễn Chi kéo lại thao hơn hai tiếng nhưng đúng sáu giờ sáng cứ mở mắt thức giấc như cũ.
Sau khi tỉnh dậy đầu óc cậu vẫn mơ mơ màng màng, nhìn chằm chằm vào đèn thủy tinh treo trên trần nhà nửa phút, đến khi hai mắt bắt đầu chua xót mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào.
Ký ức của cậu không sót chút gì, cho nên sau khi nhớ ra mình đang nằm trên giường ai liền theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn một người khác trên giường.
Lục Nghiễn Chi vẫn còn ngủ, lúc ngủ đối phương không ôm cậu, hai người mỗi người chiếm một bên giường. Giường rất lớn, giữa cậu và hắn còn cách nhau khoảng một cánh tay.
Cậu thử cử động hạ thân liền cảm thấy cả người đều nhức mỏi đau đớn, đặc biệt eo và nửa người dưới căn bản là không có chút sức nào. Cậu dò tay ra sau sờ vào hậu huyệt mình, phát hiện thân thể rất sạch sẽ, có lẽ là hôm qua sau khi cậu ngủ thì Lục Nghiễn Chi đã thanh lý qua rồi.
Trong nhất thời cậu không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, không quá khó chịu nhưng cũng chẳng hề thoải mái. Cậu vẫn cảm thấy rất mệt rất buồn ngủ nhưng chả hiểu sao lại chẳng thể nào không tim không phổi mà ngủ tiếp. Cậu lật nghiêng cơ thể một cách tốn sức, khiến cho mặt mình đối diện với Lục Nghiễn Chi. Đối phương đang nằm ngay trước mắt cho nên cậu có thể thấy gương mặt hắn một cách rõ ràng.
Lúc ngủ gương mặt Lục Nghiễn Chi không hề thay đổi. Bộ dáng hắn có hơi lạnh lùng, hoàn toàn khác so với dáng vẻ mặt mày giãn ra khóe môi luôn mang ý cười thường ngày. Cũng không phải tới hôm nay cậu mới biết Lục Nghiễn Chi, lúc trước mới ký hợp đồng với Thần Hải chưa được bao lâu thì nơi này đã bị Lục thị thu mua. Cậu từng gặp Lục Nghiễn Chi một lần ở tổng công ty, lúc đó người đại diện còn từng ám chỉ cậu, bảo cậu nghĩ cách câu dẫn đối phương.
Có điều cậu cự tuyệt. Cho nên lần này người đại diện mới có thể ra tay hãm hại cậu, khiến cho cậu rơi vào hoàn cảnh kinh khủng thế này?
Không ngờ vòng vòng chuyển chuyển một hồi cuối cùng cậu vẫn ngủ với Lục Nghiễn Chi, đây có xem như là hoàn thành tâm nguyện của người đại diện không?
Nghĩ tới đây bỗng nhiên không nhịn được thấy mũi cay cay. Lúc bị hạ thuốc rơi vào đường cùng phải nhảy cửa sổ cậu còn không cảm thấy oan ức mấy. Thế nhưng lưu lạc đến mức này rồi cậu lại không nhịn được mà xúc động muốn khóc. Cậu không cố gắng nhẫn nhịn nữa, cho nên chẳng mấy chốc trong mắt đã dâng lên một tầng hơi nước.
Ngay lúc một giọt nước mắt sắp không khống chế được chảy ra thì Lục Nghiễn Chi nằm đối diện cậu lại đột nhiên mở mắt mà chẳng hề báo trước.
Mục Đông quả thật bị dọa sợ, trong phút chốc tới tim cũng như ngừng đập, đầu ong lên một tiếng rồi trống rỗng. Chỉ có không muốn sống nữa mới khóc trước mặt Lục Nghiễn Chi, rõ ràng lúc trước làm tình với đối phương còn bày ra vẻ cam tâm tình nguyện, nếu giờ xong việc lại nằm khóc sướt mướt nhất định sẽ làm đối phương mất hứng, cậu bỗng dưng vô cùng sốt ruột.
Cậu muốn nhắm mắt theo bản năng, nào ngờ động tác này trái lại còn ép giọt nước nơi khóe mắt chảy ra, trượt theo gò má xuống dưới, thấm vào gối đầu.
Trong đầu Mục Đông tuyệt vọng, mới vừa đắc tội ông chủ Mạnh giờ còn làm phật ý Lục tổng, cậu chẳng dám tưởng tượng kết cục của mình sẽ ra sao nữa. Cậu không dám mở mắt mà lén lút nắm chặt ga trải giường bằng bàn tay lạnh như băng.
Thật ra lúc Mục Đông lật người thì Lục Nghiễn Chi đã tỉnh rồi. Hắn có chút lạ giường nên ngủ rất nông, vừa vặn đồng hồ sinh lý của hắn cũng vào khoảng sáu giờ. Bởi vậy lúc đối phương cựa mình di chuyển cũng nhân tiện đánh thức hắn.
Đã hơn một tuần không được ngon giấc, hiện giờ hắn cũng rất mệt mỏi, vốn chẳng hề muốn mở mắt ra. Kết quả còn chưa ngủ lại được thì nghe thấy tiếng khịt mũi của người cách đó không xa. Hắn không biết vì sao lại giật mình, thần xui quỷ khiến muốn mở mắt nhìn đối phương một cái.
Vì vậy hắn liền nhìn thấy Mục Đông hoảng sợ nhắm mắt lại, giọt nước nơi khóe mắt vì vậy mà rơi xuống, đọng lại trên gối đầu.
Điển hình cho câu giấu đầu hở đuôi.
Hắn nhìn sắc mặt cậu ngay lập tức trở nên trắng bệch, mặc dù trên người đắp kín chăn nhưng vẫn không che được cơ thể đang run lên.
Lục Nghiễn Chi im lặng nhìn cậu một lát liền hiểu được trong đầu cậu nghĩ gì.
Đơn giản là sợ hắn mất hứng, Mục Đông đã đắc tội ông chủ Mạnh rồi, nếu như giờ còn đắc tội hắn thì đời này coi như hết duyên với giới giải trí.
Hắn không biết vì sao cậu lại muốn bước chân vào cái giới này, nhưng nhìn bộ dáng đối phương bây giờ thì có thể hiểu rõ, cậu không muốn cứ như thế mà bị đá ra khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy.
Nhưng thật ra Lục Nghiễn Chi cũng đâu có cảm thấy mất hứng.
Hắn biết rõ, cho dù bề ngoài Mục Đông tỏ vẻ phối hợp tới đâu thì tâm lý cậu thật ra vẫn chống cự loại quan hệ thân thể này. Nhưng đối phương có thể nhịn tới giờ mới khóc ra đã khiến hắn cảm thấy đáng quý.
Hắn thoáng động hạ thân thu hẹp khoảng cách với đối phương, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
Mục Đông bị hắn đụng vào liền cứng người lại, hít thở mấy hơi mới bất an mở mắt ra.
“Cuối cùng cũng cảm thấy tủi thân rồi?" Lục Nghiễn Chi không quan tâm đến nước mắt trên mặt đối phương, chỉ lấy tay vân vê mấy lọn tóc đen không mềm không cứng của cậu.
Mục Đông không dám xác định tâm trạng và hàm ý trong lời nói của hắn, chỉ có thể cẩn thận lắc đầu, không dám nói lời nào lung tung.
“Được rồi, đừng tự dọa mình nữa. Rơi vài giọt nước mắt thôi mà, tôi sẽ không ghét cậu vì chuyện đó. Cậu mới bước vào giới đã bị lôi xuống nước, làm được tới mức này đã là bình tĩnh lắm rồi. Muốn khóc thì khóc đi, bây giờ cứ ôm chăn mà khóc cho thoải mái, khóc xong thì ngủ một giấc thật ngon, mấy chuyện khác cứ để tỉnh dậy rồi tính."
Lục Nghiễn Chi nói xong liền trượt tay xuống vỗ lên má cậu hai cái, thấy Mục Đông sững sờ nhìn mình, nửa ngày sau viền mắt mới đột nhiên đỏ lên, không nói tiếng nào mà chảy nước mắt.
“Vậy là được rồi." Hắn cong khóe miệng nở nụ cười lười biếng, sau đó cũng không quản tâm trạng đối phương phức tạp tới đâu, cứ thế nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.
Hắn nghe được âm thanh nức nở trầm khàn mơ hồ của đối phương, âm thanh kia hình như bị chăn che bớt, đứt quãng không rõ ràng cũng không hề ầm ĩ.
Bên tai cứ luẩn quẩn âm thanh như có như không này, chẳng biết tại sao Lục Nghiễn Chi lại cảm thấy tâm tình trở nên thoải mái hơn một chút, không bao lâu đã buồn ngủ đến mức nhấc mắt hết nổi, chẳng chờ Mục Đông bình tĩnh lại đã ngủ mất.
Mục Đông nghe vậy lập tức nhắm mắt lại, gần như ngủ ngay lập tức.
—
Giằng co cả một buổi tối, hôm sau mở mắt ra đương nhiên Mục Đông cảm thấy cả người bị dằn vặt đến sắp vỡ tan.
Trong một buổi tiệc rượu tuần trước cậu nhận được vai diễn nam thứ sáu đến tên còn không có trong một bộ phim cổ trang. Bản thân cậu là người mới, người đại diện cảm thấy chắc cậu không nổi lên được nên cũng chẳng chú ý đến, bởi vậy trên tay cậu chả có tài nguyên gì nhiều, cho tới giờ chỉ giấu mình trong phòng luyện tập.
Vất vả lắm mới nhận được vai diễn cũng là nhờ đoàn phim kia đột nhiên thiếu người, người đại diện thấy cậu rảnh rỗi đến sắp mọc nấm, không vừa mắt nên tiện tay ném cho cho cậu rồi bỏ mặc cậu tự sinh tự diệt.
Bộ phim cổ trang này có đề tài võ hiệp truyền thống, nhà đầu tư là Thần Hải Ent., bởi vậy việc nhét một người vào vai nam thứ sáu căn bản chẳng cần tốn nước miếng. Mục Đông biết đối với đoàn phim có mình hay không có mình đều chẳng khác gì nhau, nhưng một câu oán giận cậu cũng không dám nói, còn phải tận tâm tận lực tích lũy kinh nghiệm.
Vai trò của nam số sáu trong bộ phim chỉ như lề sách, cơ bản chẳng cần đối diễn với nam chính nữ chính, dù có cũng là cảnh đánh nhau cần số lượng người cỡ hai chữ số, gọi cậu vào chỉ để làm bối cảnh. Nhân vật này lời thoại ít hoạt động ít chết lại sớm, không phải Mục Đông không thất vọng, nhưng cậu làm gì có chỗ để mà xoi mói.
Phần diễn của cậu rất phân tán, không thể không đến trình diện mỗi ngày, hơn nữa mỗi sáng còn phải rời giường đúng sáu giờ, lúc này mới có thể tập thể dục rồi nhanh chóng ăn chút điểm tâm trước khi nhóm ngôi sao thức dậy, nếu không chờ những người đó tỉnh rồi thì sẽ chẳng ai để ý đến cậu, đến cơm còn chưa ăn nổi đã phải chạy việc vặt cho các tiền bối.
Đương nhiên cậu chẳng hề có trợ lý, các nhân viên của người đại diện còn có nghệ sĩ khác phải lo, cậu cơ bản là được nuôi thả.
Rõ ràng những diễn viên khác đều là nghệ sĩ cùng công ty với cậu, nhưng có thể nói cậu chính là cô đơn chiếc bóng.
Cuộc sống như vậy nào cần nhiều, chỉ mới năm ngày mà Mục Đông đã gầy đi trông thấy. Cũng may cậu kiên trì rèn luyện thân thể, thịt trên người đều là cơ bắp cho nên khá rắn chắc, không mỏng manh đến mức như tờ giấy.
Có điều đồng hồ sinh lý của cậu đã thành thói quen rồi, mặc dù tối hôm trước bị Lục Nghiễn Chi kéo lại thao hơn hai tiếng nhưng đúng sáu giờ sáng cứ mở mắt thức giấc như cũ.
Sau khi tỉnh dậy đầu óc cậu vẫn mơ mơ màng màng, nhìn chằm chằm vào đèn thủy tinh treo trên trần nhà nửa phút, đến khi hai mắt bắt đầu chua xót mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào.
Ký ức của cậu không sót chút gì, cho nên sau khi nhớ ra mình đang nằm trên giường ai liền theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn một người khác trên giường.
Lục Nghiễn Chi vẫn còn ngủ, lúc ngủ đối phương không ôm cậu, hai người mỗi người chiếm một bên giường. Giường rất lớn, giữa cậu và hắn còn cách nhau khoảng một cánh tay.
Cậu thử cử động hạ thân liền cảm thấy cả người đều nhức mỏi đau đớn, đặc biệt eo và nửa người dưới căn bản là không có chút sức nào. Cậu dò tay ra sau sờ vào hậu huyệt mình, phát hiện thân thể rất sạch sẽ, có lẽ là hôm qua sau khi cậu ngủ thì Lục Nghiễn Chi đã thanh lý qua rồi.
Trong nhất thời cậu không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, không quá khó chịu nhưng cũng chẳng hề thoải mái. Cậu vẫn cảm thấy rất mệt rất buồn ngủ nhưng chả hiểu sao lại chẳng thể nào không tim không phổi mà ngủ tiếp. Cậu lật nghiêng cơ thể một cách tốn sức, khiến cho mặt mình đối diện với Lục Nghiễn Chi. Đối phương đang nằm ngay trước mắt cho nên cậu có thể thấy gương mặt hắn một cách rõ ràng.
Lúc ngủ gương mặt Lục Nghiễn Chi không hề thay đổi. Bộ dáng hắn có hơi lạnh lùng, hoàn toàn khác so với dáng vẻ mặt mày giãn ra khóe môi luôn mang ý cười thường ngày. Cũng không phải tới hôm nay cậu mới biết Lục Nghiễn Chi, lúc trước mới ký hợp đồng với Thần Hải chưa được bao lâu thì nơi này đã bị Lục thị thu mua. Cậu từng gặp Lục Nghiễn Chi một lần ở tổng công ty, lúc đó người đại diện còn từng ám chỉ cậu, bảo cậu nghĩ cách câu dẫn đối phương.
Có điều cậu cự tuyệt. Cho nên lần này người đại diện mới có thể ra tay hãm hại cậu, khiến cho cậu rơi vào hoàn cảnh kinh khủng thế này?
Không ngờ vòng vòng chuyển chuyển một hồi cuối cùng cậu vẫn ngủ với Lục Nghiễn Chi, đây có xem như là hoàn thành tâm nguyện của người đại diện không?
Nghĩ tới đây bỗng nhiên không nhịn được thấy mũi cay cay. Lúc bị hạ thuốc rơi vào đường cùng phải nhảy cửa sổ cậu còn không cảm thấy oan ức mấy. Thế nhưng lưu lạc đến mức này rồi cậu lại không nhịn được mà xúc động muốn khóc. Cậu không cố gắng nhẫn nhịn nữa, cho nên chẳng mấy chốc trong mắt đã dâng lên một tầng hơi nước.
Ngay lúc một giọt nước mắt sắp không khống chế được chảy ra thì Lục Nghiễn Chi nằm đối diện cậu lại đột nhiên mở mắt mà chẳng hề báo trước.
Mục Đông quả thật bị dọa sợ, trong phút chốc tới tim cũng như ngừng đập, đầu ong lên một tiếng rồi trống rỗng. Chỉ có không muốn sống nữa mới khóc trước mặt Lục Nghiễn Chi, rõ ràng lúc trước làm tình với đối phương còn bày ra vẻ cam tâm tình nguyện, nếu giờ xong việc lại nằm khóc sướt mướt nhất định sẽ làm đối phương mất hứng, cậu bỗng dưng vô cùng sốt ruột.
Cậu muốn nhắm mắt theo bản năng, nào ngờ động tác này trái lại còn ép giọt nước nơi khóe mắt chảy ra, trượt theo gò má xuống dưới, thấm vào gối đầu.
Trong đầu Mục Đông tuyệt vọng, mới vừa đắc tội ông chủ Mạnh giờ còn làm phật ý Lục tổng, cậu chẳng dám tưởng tượng kết cục của mình sẽ ra sao nữa. Cậu không dám mở mắt mà lén lút nắm chặt ga trải giường bằng bàn tay lạnh như băng.
Thật ra lúc Mục Đông lật người thì Lục Nghiễn Chi đã tỉnh rồi. Hắn có chút lạ giường nên ngủ rất nông, vừa vặn đồng hồ sinh lý của hắn cũng vào khoảng sáu giờ. Bởi vậy lúc đối phương cựa mình di chuyển cũng nhân tiện đánh thức hắn.
Đã hơn một tuần không được ngon giấc, hiện giờ hắn cũng rất mệt mỏi, vốn chẳng hề muốn mở mắt ra. Kết quả còn chưa ngủ lại được thì nghe thấy tiếng khịt mũi của người cách đó không xa. Hắn không biết vì sao lại giật mình, thần xui quỷ khiến muốn mở mắt nhìn đối phương một cái.
Vì vậy hắn liền nhìn thấy Mục Đông hoảng sợ nhắm mắt lại, giọt nước nơi khóe mắt vì vậy mà rơi xuống, đọng lại trên gối đầu.
Điển hình cho câu giấu đầu hở đuôi.
Hắn nhìn sắc mặt cậu ngay lập tức trở nên trắng bệch, mặc dù trên người đắp kín chăn nhưng vẫn không che được cơ thể đang run lên.
Lục Nghiễn Chi im lặng nhìn cậu một lát liền hiểu được trong đầu cậu nghĩ gì.
Đơn giản là sợ hắn mất hứng, Mục Đông đã đắc tội ông chủ Mạnh rồi, nếu như giờ còn đắc tội hắn thì đời này coi như hết duyên với giới giải trí.
Hắn không biết vì sao cậu lại muốn bước chân vào cái giới này, nhưng nhìn bộ dáng đối phương bây giờ thì có thể hiểu rõ, cậu không muốn cứ như thế mà bị đá ra khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy.
Nhưng thật ra Lục Nghiễn Chi cũng đâu có cảm thấy mất hứng.
Hắn biết rõ, cho dù bề ngoài Mục Đông tỏ vẻ phối hợp tới đâu thì tâm lý cậu thật ra vẫn chống cự loại quan hệ thân thể này. Nhưng đối phương có thể nhịn tới giờ mới khóc ra đã khiến hắn cảm thấy đáng quý.
Hắn thoáng động hạ thân thu hẹp khoảng cách với đối phương, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
Mục Đông bị hắn đụng vào liền cứng người lại, hít thở mấy hơi mới bất an mở mắt ra.
“Cuối cùng cũng cảm thấy tủi thân rồi?" Lục Nghiễn Chi không quan tâm đến nước mắt trên mặt đối phương, chỉ lấy tay vân vê mấy lọn tóc đen không mềm không cứng của cậu.
Mục Đông không dám xác định tâm trạng và hàm ý trong lời nói của hắn, chỉ có thể cẩn thận lắc đầu, không dám nói lời nào lung tung.
“Được rồi, đừng tự dọa mình nữa. Rơi vài giọt nước mắt thôi mà, tôi sẽ không ghét cậu vì chuyện đó. Cậu mới bước vào giới đã bị lôi xuống nước, làm được tới mức này đã là bình tĩnh lắm rồi. Muốn khóc thì khóc đi, bây giờ cứ ôm chăn mà khóc cho thoải mái, khóc xong thì ngủ một giấc thật ngon, mấy chuyện khác cứ để tỉnh dậy rồi tính."
Lục Nghiễn Chi nói xong liền trượt tay xuống vỗ lên má cậu hai cái, thấy Mục Đông sững sờ nhìn mình, nửa ngày sau viền mắt mới đột nhiên đỏ lên, không nói tiếng nào mà chảy nước mắt.
“Vậy là được rồi." Hắn cong khóe miệng nở nụ cười lười biếng, sau đó cũng không quản tâm trạng đối phương phức tạp tới đâu, cứ thế nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.
Hắn nghe được âm thanh nức nở trầm khàn mơ hồ của đối phương, âm thanh kia hình như bị chăn che bớt, đứt quãng không rõ ràng cũng không hề ầm ĩ.
Bên tai cứ luẩn quẩn âm thanh như có như không này, chẳng biết tại sao Lục Nghiễn Chi lại cảm thấy tâm tình trở nên thoải mái hơn một chút, không bao lâu đã buồn ngủ đến mức nhấc mắt hết nổi, chẳng chờ Mục Đông bình tĩnh lại đã ngủ mất.
Tác giả :
Mạch Khách