Hồng Trang Tình Lang
Chương 8: Đệ bát chương
Sở Phong thân ảnh cao to đứng ở đính lý trong hoa viên, hai tay tiêu sái chắp sau lưng, hơi hé ra mảnh giấy mà bồ câu đưa tin truyền đến.
Hắn hồi tưởng ngày ấy cũng đồng dạng ở nội đình này, nhớ đến giọng ca như hoàng oanh xuất cốc cùng má lúm đồng tiền đáng yêu, nhưng sau này có lẽ không thể tái kiến nữa rồi.
Là hắn, hắn đã khiến nàng không còn tươi cười nữa, hắn đã khiến nàng ngày qua ngày không còn khoái hoạt như xưa. Nếu hắn thật sự làm nàng thống khổ như vậy … hắn lại nhìn tờ giấy trong tay liếc mắt một cái.
“Sớm biết như vậy thì sẽ chẳng làm … biết vậy thì đã không làm , ai …" Đem quyền quyết định hết thảy giao cho nàng có lẽ sẽ tốt hơn. – Hắn đau lòng nghĩ.
“Thiếu gi …" – Thanh âm Tiểu Hoàn điềm đạm đáng yêu ở sau lưng hắn vang lên.
“Tiểu Hoàn ? Sao ngươi lại tới đây ? " – Sở Phong không hờn giận nhíu nhíu đầu mày.
“Từ sau khi ngươi cưới Lăng cô nương, lão phu nhân đã điều ta đi hầu hạ nàng, ta vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy ngươi …" – Tiểu Hoàn hai tay vòng trụ thắt lưng hắn, thâm tình chân thành nói – “Ta rất nhớ ngươi …"
Sở Phong vặn tay nàng ra, không kiên nhẫn nói : “Ngươi nếu biết ta đã cưới vợ thì không nên lại tiếp cận ta. Còn nữa, Nữ Quyên là thê tử của ta, ngươi phải gọi nàng là Thiếu phu nhân chứ không phải Lăng cô nương. "
“Thiếu gia ngài …" – Tiểu Hoàn nhìn đến khuôn mặt tuấn tú lại nhiễm một tầng tối tăm của hắn, tâm không kìm được mà nhói đau – “Ngài yêu nàng sao ? "
Nàng sớm nghe nói từ sau đêm tân hôn, Sở Phong chưa từng bước vào phòng Nữ Quyên nửa bước. Nàng còn tưởng rằng Sở Phong chỉ cần một ngày liền chán ghét Nữ Quyên, càng vui sướng cho rằng Sở Phong sẽ gọi nàng trở về hầu hạ hắn.
Ai ngờ đợi đến mấy ngày, nàng cũng không đợi được Sở Phong triệu hồi, vậy nên hôm nay mới liều lĩnh tìm gặp hắn thế này.
Nay Sở Phong thế nhưng lại trầm tư đến không hề phát hiện nàng tiếp cận, trên mặt cũng là vẻ mặt tối tăm trước nay chưa từng có, còn có những lời hắn than vãn cùng tiếng thở dài lúc nãy, nàng mẫn cảm đoán rằng, hắn đã thật sự yêu thương thê tử của mình rồi.
“Đúng thế thì sao ? Không phải thì thế nào ? " – Sở Phong quay đầu đi, lạnh lùng nói. Cảm tình của hắn còn chưa đến phiên Tiểu Hoàn chất vấn.
“Ngài làm sao có thể ? " – Tiểu Hoàn giữ chặt lấy ống tay áo của hắn gào khóc – “Ngài đã đáp ứng ta, sẽ không yêu thương nữ nhân khác …"
Hắn lại lần nữa huy khai tay của Tiểu Hoàn, lãnh đạm nói : “Ta là không có yêu thương ‘nữ nhân khác’ ! "
Hắn chính là ‘lần đầu tiên’ yêu thương một nữ nhân. – Hắn cười khổ nghĩ.
“Ngài gạt ta ! Ta không cần biết ngài yêu thương tiền nhiệm nữ nhân nào …" – Tiểu Hoàn áp sát vào thân mình hắn, hôn lên đôi môi lạnh như băng không có cảm tình gì của hắn.
Quân : Làm đến đoạn này mà ta bẻ tay răng rắc, mẹ ta còn tưởng ta chuẩn bị đi đánh nhau cơ. =.=
“Làm càn ! " – Sở Phong một tay đẩy ngã nàng không chút lưu tình, mắt lạnh nhìn nàng nói – “Tiểu Hoàn, ta đã hồi phục thân nam nhân, không cần có nha hoàn bên người nữa. Nể tình ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm như vậy, ta sẽ tìm một người thật tốt để làm vị hôn phu cho ngươi. "
“Không ! " – Tiểu Hoàn quỳ trên mặt đất nắm lấy vạt áo hắn – “Thiếu gia, không cần đem ta gả cho người khác, ta muốn cả đời hầu hạ ngài. "
“Tiểu Hoàn ! " – Sở Phong cười lạnh cúi đầu nhìn nữ nhân không biết liêm sỉ này.
Tiểu Hoàn hầu hạ hắn đã nhiều năm qua làm sao có thể không biết rõ, vẻ tươi cười này xuất hiện liền đại biểu cho tính nhẫn nại của hắn đã hết. Nàng sợ hãi phát run cả người.
“Ngươi không muốn lập gia đình sao ? Vậy ta an bài ngươi đi thanh lâu chắc tốt hơn nhỉ. Bằng vào tư sắc của ngươi, làm danh kỹ hẳn là không thành vấn đề. " – Hăn lộ ra một nụ cười tàn khốc.
“Thiếu gia ! " – Tiểu Hoàn kinh hô một tiếng – “Ngài sao có thể tàn nhẫn như vậy ? "
Sở Phong vẻ mặt lạnh lùng tiêu sái đi ra khỏi đình, đầu cũng không thèm quay lại, nói với Tiểu Hoàn ở phía sau : “Ta lúc trước cũng đã nói với ngươi rất rõ ràng, nhưng thực hiển nhiên ngươi lại không biết. Ta ghét nhất là loại nữ nhân rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Nếu ngươi không muốn vào thanh lâu thì hãy ngoan ngoan nghe theo phân phó của ta, ta sẽ tìm một nam nhân tốt để gả ngươi đi. "
Sở Phong biết nàng chết tâm với hắn đau khổ thế nào, cũng hiểu được si tình cùng tất cả băn khoăn của nàng. Nhưng hắn từ trước đến nay đều chỉ xem nàng là muội muội, ngay cả ý niệm lấy nàng làm bạn giường cũng chưa từng có qua trong đầu hắn.
Nếu hắn đối với nàng không có chút cảm tình nào thì đã chẳng quan tâm đến nàng, để mặc nàng hao phí tuổi xuân cả đời bên hắn. Vì nàng tìm một nam nhân tốt gả cho, coi như là hắn bồi thường lại một mối tình si của nàng đi.
Nhưng Sở Phong không hiểu được tâm tư Tiểu Hoàn, liền ngay cả Nữ Quyên tránh ở sau bụi hoa, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người họ nhất thanh nhị sở cũng không hiểu được.
Nàng vốn định đến hoa viên đi dạo, giải mối sầu cùng tâm tình tích kết lâu ngày, không nghĩ tới lại gặp một màn này của Sở Phong cùng Tiểu Hoàn.
Hắn đến tột cùng là cái dạng nam nhân gì ? Thế nhưng bừa bãi đem nàng ra đùa bỡn. Càng khiến nàng toái tâm là chính mình nghe được sự thật, lại một lần nữa hắn chính mồm nói ra hắn không thương nàng…. Không ! Hắn căn bản là động vật máu lạnh không có yêu. (Phong ca nói ko yêu tỷ lúc nào ? =.= Động vật máu lạnh mà biết yêu tỷ, đau lòng vì tỷ à ? =.= Là ai khiến anh ý đau đớn cùng cực tới mức rơi lệ mà dám bảo anh ý lãnh huyết vô tình L Ta spoil đấy nhá, Phong ca thật sự khóc đó, nhưng ở mấy chương sau cơ. ^^)
Nhớ tới vẻ mặt hắn ngày ấy rời khỏi phòng, nàng còn si tâm vọng tưởng hắn có phải hay không có khả năng yêu thương nàng…. Nàng cười chính mình quá ngây thơ rồi.
Tiểu Hoàn nhất định là tình nhân bên gối từ trước tới nay của hắn, ai biết còn có bao nhiêu tình nhân bên ngoài được hắn ‘sủng hạnh’ ? – Nàng đau lòng nghĩ.
Nay tận mắt thấy hắn đối đãi lạnh lùng với người chung chăn gối như vậy, nàng sợ hãi nghĩ, hắn đều đối đãi với nữ nhân đã chơi chán như vậy sao ? Sau này liệu có đến phiên nàng không ? Hắn cũng sẽ coi nàng như rác rưởi gả cho người khác hoặc bán vào thanh lâu sao ? (Phong ca mà làm thế thì anh ấy sẽ chết chìm trong bể dấm chua trước khi tỷ kịp đau lòng)
Nam nhân vô tình lại vô nghĩa ! Nàng hận hắn, lúc này nàng tuyệt đối là hận hắn. Nếu hiện tại có cơ hội đưa hắn vào chỗ chết, nàng tuyệt đối sẽ không do dự.
Mang theo nước mắt cùng cõi lòng tan nát, Nữ Quyên chạy ra khỏi Lăng Ba trang viên, tựa ở tường biên bất lực mà khóc.
“Ai nha ! Không phải bang chủ phu nhân sao ? Là ai bắt nạt ngươi vậy ? " – Một thân ảnh xa lạ không biết đi đến bên cạnh Nữ Quyên từ lúc nào.
Nữ Quyên lau nước mắt, cảnh giác nhìn người vừa mới tới. Nàng bây giờ đối với bất luận kẻ nào đều không tin tưởng.
Người đến đúng là Phong trưởng lão, hắn đã chờ thời cơ Nữ Quyên một mình xuất môn mấy ngày nay rồi. Ngay khi hắn cơ hồ nghĩ nên tìm phương pháp khác thì lại thấy Nữ Quyên tựa người vào tường mà khóc.
Làm một nữ tử tân hôn khóc thương tâm như thế thì chỉ có một lý do, chính là vợ chồng trong lúc đó xảy ra vấn đề. Phong trưởng lão đắc ý nghĩ, đây đúng là trời giúp hắn đoạt lại vị trí Lang Thao bang bang chủ.
Nhìn Nữ Quyên vẻ mặt lúc này là tan nát cõi lòng cùng cảnh giác, hắn biết đây là thời cơ cực kỳ có lợi cho kế hoạch của hắn.
Hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười ấm áp nói với Nữ Quyên : “Bang chủ phu nhân, ta là Lang Thao bang Phong trưởng lão. Chúng ta đã từng gặp mặt một lần, ta nghĩ ngươi đại khái cũng không nhớ rõ. "
Nữ Quyên vẫn chưa trả lời, xoay người muốn rời đi. Nàng hiện tại không muốn nhìn thấy bất cứ cái gì cùng Sở Phong có liên quan.
“Bang chủ phu nhân xin dừng bước. " – Phong trưởng lão ngăn nàng lại, ánh mắt làm như cực kì quan tâm nhìn nàng – “Ngươi là không phải nghe được tin bang chủ muốn bán phường vải Lăng Ba cho người khác nên mới khóc thương tâm như vậy chứ ? "
“Ngươi nói cái gì ? " – Nữ Quyên ngạc nhiên chuyển hướng sang nhìn hắn – “Sở Phong đem phường vải Lăng Ba bán cho người khác ? "
“Đúng vậy ! " – Phong trưởng lão đóng kịch thật tốt, trên mặt biểu lộ vẻ bất đắc dĩ cùng oán giận – “Ta khuyên hắn không cần làm như vậy, nhưng hắn lại nói không muốn quản lý phường vải cho thêm phiền toái, chi bằng bán đi lấy chút tiền chi tiêu. "
Quân : Đọc đến đây cùng với kinh nghiệm đọc ngôn tình bấy lâu nay, ta kết luận : người cổ đại ai ai cũng là những diễn viên sáng giá của nền điện ảnh cùng với trình độ chém gió nói dối vô đối không ai bằng =.=
“Hắn làm sao có thể ? " – Nữ Quyên lộ ra vẻ mặt ghét cay ghét đắng muốn chết.
Phong trưởng lão biết lòng oán giận của nàng đã lên đến cực điểm, hắn tiếp tục khích bác.
“Bang chủ tuổi trẻ khí thịnh, bảo thủ nên các trưởng lão trong bang chúng ta khuyên thế nào cũng không nghe. Hiện tại các huynh đệ trong bang cũng không phục hắn, nhưng vì hắn võ công cao cường, không có ai là đối thủ của hắn, vì bảo mệnh nên chúng ta cũng không thể không thuận theo mệnh lệnh của hắn. "
Nữ Quyên nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói : “Võ công cao cường thì có gì đặc biệt hơn người ? Chẳng lẽ như vậy là muốn làm gì thì làm sao ? "
“Ai cũng mặc hắn muốn làm gì thì làm, cho nên chúng ta tưởng …" Nói được một nửa, Phong trưởng lão lập tức câm mồm, trên mặt lộ ra vẻ kinh hách.
“Làm sao vậy ? " – Nữ Quyên tả hữu nhìn nhìn, nơi này dù sao cũng hẻo lánh, ít có người qua lại.
“Bang chủ phu nhân, mời ngươi giơ cao đánh khẽ, trăm ngàn lần đừng đem những gì ta nói lúc nãy nói lại cho bang chủ …" Phong trưởng lão liều mình vái chào cầu xin Nữ Quyên.
“Ta làm sao có thể nói lại chuyện này với hắn. " Nữ Quyên thậm chí không muốn nói với hắn nửa câu nào nữa.
“Ngươi là bang chủ phu nhân a …"
“Ta không phải bang chủ phu nhân ! " – Nữ Quyên oán hận nói – “Ta còn hận không thể giết chết tên Sở Phong đó. "
“A ? Bang chủ phu nhân nói lời này là thật sao ? " – Phong trưởng lão vẫn là vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng lại mừng thầm vì đại kế đã thành công.
“Hừ ! Ai có bản lĩnh giúp ta giết Sở Phong, ta đây tình nguyện làm trâu làm ngựa cho kẻ đó. "
“Chuyện này …" Mắt thấy thời cơ đã đến, Phong trưởng lão trong lòng mừng rỡ, hắn thật cẩn thận nói với Nữ Quyên. “Chuyện này e là trừ bỏ phu nhân thì không ai có thể làm được. "
“Nói như vậy là sao ? " – Nữ Quyên buồn bực. Chỉ dựa vào một thiếu nữ tử như nàng thì sao có thể đưa một kẻ võ công cao cường như Sở Phong vào chỗ chết.
“Người có võ công cao cường thường phòng sơn phòng hải, phòng thiên phòng thủ, nhưng sẽ không phòng một nữ nhân bên gối trói gà không chặt. " Phong trưởng lão lấy từ trên người ra tuyệt mệnh đan, đưa tới trước mặt Nữ Quyên : “Chỉ cần phu nhân hoà viên đan hoàn vô sắc vô vị này vào thức ăn của hắn, cho dù là Đại La Kim Tiên tái thế cũng không cứu được hắn. "
Nữ Quyên nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay Phong trưởng lão, suy nghĩ ngàn phiên vạn chuyển, trong lúc đó quyết định lấy hay không lấy, lý trí cùng tình cảm của nàng lại đối kháng lẫn nhau.
Phong trưởng lão nghĩ là Nữ Quyên đang lo lắng về hiệu lực của tuyệt mệnh đan, hắn lấy ngữ khí cam đoan nói : “Tuyệt mệnh đan này độc tính phát tác thập phần nhanh chóng, vừa vào miệng liền khí tuyệt, hắn tuyệt đối không có cơ hội ra tay hoàn thủ với ngươi. "
Độc phát nhanh chóng, vào miệng khí tuyệt ? Hắn sẽ không chết quá mức thống khổ chứ ?
Nàng cắn cắn ngón tay chính mình, tâm nhất liên hoành tiếp nhận viên đan dược kia. Vợ chồng một đêm ân ái trăm ngày ân, làm hắn chết nhanh chóng không thống khổ, coi như cũng là không phụ tình đi. (Giết người ta còn bảo là không phụ tình =.=)
Về tới trong phòng, Nữ Quyên nhìn đan dược trong tay, chậm chạp đem nó hoà vào trong vò rượu. Nàng tự nói với chính mình, không cần phải luyến tiếc một mạng của hắn, mà chưa chắc hắn sẽ đến.
Dù sao từ sau đêm tân hôn, Sở Phong chưa từng bước qua cửa phòng nàng nửa bước. (Ko bước vào nhưng vẫn ở ngoài trộm ngắm ^_+)
Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng nàng lại có thanh âm của chính nàng cười nhạo : Đây đều là lấy cớ, ngươi thật sự muốn hắn đến. Chỉ cần phái Chức Nhi đi tìm hắn, tuỳ tiện nói một cái lý do thì hắn nhất định sẽ đến.
Lăng Nữ Quyên, ngươi không thể mềm lòng ! Nam nhân này hại ngươi đau khổ như vậy, còn muốn bán phường vải mà cha ngươi để lại. Vì chính ngươi, vì phường vải, ngươi tuyệt đối không được buông tha cho hắn. – Nàng lại lần lần nữa nói với chính mình.
Nàng thở sâu, chậm rãi đưa tay di gần hồ khẩu, lại chần chờ dừng lại.
Vì sao hành động này lại làm chính mình tâm đau lợi hại như vậy ? Vì sao nước mặt lại không nhịn được mà chảy xuống.
Nàng nên hận hắn, không phải sao ? Nàng lẽ ra không nên có chút do dự nào, không phải sao ?
Ngay tại lúc nàng chần chờ, cửa phong đột nhiên bị mở ra. Nàng cả kinh, đan dược trong tay liền rơi vào trong vò rượu, nháy mắt đã tan ra, hoàn toàn vô tung vô ảnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn người vừa tới, lại chịu kinh ngạc sâu sắc.
Sở Phong ! Hắn làm sao có thể đến đây ?
Sở Phong đứng ở cửa phòng, nhìn không chuyển mắt dừng ở người nàng, trong mắt hắn lại là ánh mắt nàng chưa bao giờ gặp qua – không thể phân rõ tuyệt vọng cùng bi thương.
“Sở … Sở Phong ? "
Hắn làm sao vậy ? Vì sao lại nhìn nàng như thế ? Hắn phát hiện ra gì sao ? Nữ Quyên chột dạ lùi về sau vài bước.
Sở Phong khoé miệng bứt lên một chút cười, nhưng là cười khổ cùng bất đắc dĩ.
Hắn nhìn về phía bầu rượu trên bàn, thản nhiên nói : “Bầu rượu này là do chính tay ngươi chuẩn bị cho ta sao ? "
Nữ Quyên đổ hít vào một hơi, lúng ta lúng túng nói : “Ta … đang muốn tìm ngươi …"
“Như vậy là chuẩn bị cho ta ? " Khoé miệng Sở Phong lại giương lên một nụ cười, vẫn là tươi cười khổ sở cùng bi thương.
“Ngươi … muốn uống liền uống … không muốn thì đừng uống …" Nữ Quyên quyết định giao vận mệnh hắn cho chính hắn lựa chọn. Nhưng nàng không cách nào phủ nhận, chính mình lại hy vọng hắn lựa chọn không uống.
Trên mặt Sở Phong ngay cả cười đều không có. Hắn đi đến bên cạnh bàn, châm một chén rượu : “Nương tử đã chuẩn bị rượu cho riêng ta, ta nếu không uống chẳng phải sẽ cô phụ một phen tâm ý của nương tử sao. "
Hắn giơ chén rượu lên hướng trong miệng đổ xuống, nhưng Nữ Quyên lại đột nhiên lên tiếng.
“Không …"
Sở Phong buông tay xuống, quay đầu nhìn nàng, trong mắt vốn là băng lạnh không cùng nay dường như dấy lên một ngọn lửa nhu hoà ấm áp.
“À … trước đừng uống … để lát nữa hãy uống …" Nàng tìm không ra lý do hợp lý để ngăn cản hắn, chỉ có thể chân tay luống cuống nắm lấy vạt áo chính mình.
Sở Phong buông chén rượu, hai mắt gắt gao nhắm lại, khi mở ra lần nữa thì ngọn lửa ấm áp kia đã không thấy tung tích, tất cả chỉ còn là tuyệt đoạn cùng kiên định.
“Vậy trước không uống. " Hắn chậm rãi đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, tràn đầy nhu tình nói với nàng : “Ta đã lâu không gặp nàng, nàng gần đây có khoẻ không ? Thân thể không còn nhiều chỗ không thoải mái chứ ? "
“Ta tốt lắm ! " Nữ Quyên lảng tránh ánh mắt hắn. Nàng không dám nhìn thẳng vào con mắt ẩn ẩn nhu tình của hắn, nàng sợ mình sẽ lại trầm luân trong đó.
Sở Phong nhẹ nhàng dùng sức đem nàng ôm vào trong lòng, nhìn đến cây phượng điệp trâm cài trên tóc nàng, khoé miệng lại mở ra một nụ cười chua xót.
Nàng còn cài nó, nhưng … Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cầm cây trâm kia ném sang một bên, nhẹ vỗ về những lọn tóc đen buông lơi tán loạn của nàng : “Ta rất nhớ nàng … còn nàng thì sao ? Có phải cũng từng nghĩ đến ta không ? "
Cho dù chỉ là vuốt ve làn tóc mây, Nữ Quyên vẫn cảm thấy từng trận chiến lẫm, hắn làm sao vậy ? Hôm nay hắn rất ôn nhu, ôn nhu làm lòng người ta như si như tuý, cũng ôn nhu làm nàng tan nát cõi lòng.
Nàng hơi đẩy hắn ra, vỗ về khuôn ngực không ngừng phập phồng, buông tay xuống, không dám cảm nhận ôn nhu của hắn nữa : “Làm sao vậy ? Ngươi hôm nay rất khác thường. "
Hắn lại đưa tay đem nàng hãm sâu trong lòng, mang theo nàng đổ nằm trên giường : “Ta rất nhớ nàng ! Ta muốn nàng ! "
“Không ! " Nữ Quyên vẻ mặt kinh hách, đưa tay chống trên ngực hắn đẩy hắn ra xa.
Sở Phong bắt lấy mười ngón tay ngọc ngà của nàng, trong mắt chứa đầy thống khổ cùng nhu tình : “Không cần cự tuyệt ta, chỉ một lần này thôi. Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không tái xúc phạm nàng nữa. "
Ánh mắt hắn hoà tan cứng ngắc của Nữ Quyên, cũng đánh tan kháng cự của nàng. Nàng im lặng nằm ở trong lồng ngực rộng lớn của hắn, lần đầu tiên phát hiện cảm giác ở trong lòng hắn lại tốt như vậy.
Nàng mặc cho hắn tinh tế hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt nàng, đuôi lông mày, chóp mũi cùng đôi môi đỏ mọng. Hắn chậm rãi đi xuống hôn lên gáy của nàng, xương quai xanh của nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm y của nàng, đường hôn tiếp tục đi đến cánh tay nàng, tiêm chỉ của nàng.
Mỗi một cái hôn đổi lấy một lần run sợ, vô số nụ hôn đổi lấy vô số lần run sợ. Cõi long không ngừng chấn động, Nữ Quyên nhịn không được mà nhẹ giọng ngâm nga.
Sở Phon giương mắt nhìn nàng, quyến luyến vỗ về hai gò má bắt đầu phiếm hồng của nàng. Giọng hắn thô trầm lẩm bẩm bên tai nàng : “Nữ Quyên … Quyên nhi của ta … nàng có biết hay không ta yêu nàng đến nhường nào ? Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng đã khiến cho ta không thể tự kiềm chế mà yêu thương …"
Nữ Quyên nghe vậy thân mình chấn động mãnh liệt. Nàng nhìn hắn, trong mắt viết rõ là khó có thể tin.
Sở Phong cười khổ : “Ta biết nàng không tin, bởi ngay cả chính ta cũng không tin tưởng. "
“Ngươi …" Nữ Quyên vừa mở miệng, Sở Phong liền dùng ngón tay chặn lên môi nàng.
“Không cần hỏi, cũng đừng nói gì cả. Chỉ cần để ta yêu nàng, chỉ một lần này thôi …" Lời nói của hắn dần mất hút trong miện nàng, mang theo tình ý dạt dào cùng tuyệt vọng mà hút lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, tựa như muốn đem tất cả những gì ngọt ngào trong miệng nàng cất chứa cho riêng mình.
Sở Phong hôn nàng, triền miên mà tràn đầy nhu tình. Tâm nàng tựa như mặt hồ phẳng lặng nay lại mãnh liệt rung động, sâu trong đáy hồ như đang có từng đợt sóng ta mãnh liệt trào dâng. Nàng không biết, được bao bọc bởi nhu tình lại tốt đẹp như thế. Vì sao trước đây hắn không như thế đối đãi nàng ? Vì sao phải chờ đến khi nàng tan nát cõi lòng, trái tim băng giá ? Hắn nói yêu nàng, có phải hay không lại lần nữa lừa nàng.
Thượng Quan Sở Phong à Thượng Quan Sở Phong ! Hiện tại ngươi đang đùa bỡn tâm của ta, hay là thật tâm yêu ta ? Ngươi nói cho ta biết, ta phải làm sao để tin tưởng ngươi khi mà chính ngươi cũng không tin tưởng mình như vậy.
Đắm mình thật sâu trong ngọt ngào cùng thống khổ, Nữ Quyên không khỏi lã chã rơi lệ.
Sở Phong không hỏi nàng vì sao rơi lệ, chỉ là yên lặng vì nàng lau đi nước mắt, có khi lại dùng những nụ hôn khẽ để tẩy đi nước mắt trên mặt nàng.
Hắn rút đi từng kiện quần áo của hai người, cho tới khi không còn gì có thể ngăn cách giữa họ nữa.
Một lần thoả mãn qua đi, hắn gắt gao ôm lấy thân hình kiều nhuyễn của nàng, sau đó buông nàng ra, đứng dậy, vì nàng cẩn thận mặc quần áo.
Cho đến khi bọn họ đều đã mặc xong, Nữ Quyên vẫn kinh ngạc dõi nhìn hắn, suy nghĩ vẫn miên man trong niềm vui thích hắn vừa đem đến cho nàng.
“Có mệt không ? " Sở Phong nhẹ vỗ vễ hai má vẫn một mảnh hồng nhuận của nàng, săn sóc hỏi.
Nữ Quyên đờ đẫn lắc đầu. Rời đi vòng ôm ấm áp của hắn, nàng chỉ đột nhiên cảm thấy thật hư không.
Sở Phong thản nhiên mỉm cười với nàng, lôi kéo nàng tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, cầm cây lược lên, nhẹ nhàng chải vuốt từng sợi tóc đen huyền hỗn độn, đem chúng vấn thành một búi tóc tao nhã, lại dùng cây phượng điệp trâm hắn tặng nàng lúc trước cài lên. Tiện đà, hắn cầm lên cây bút hoạ mi (kẻ mi mắt), vẽ lên mi hình vốn đã hoàn mỹ của nàng.
“Sở Phong … vì sao ? " Nàng nắm lấy tay hắn, mãn nhãn nghi hoặc nhìn hắn. Nàng không thể nhận hắn đột nhiên nhiều ôn nhu như vậy. Hắn thực tâm ôn nhu làm nàng cơ hồ muốn hận hắn mà không được.
Sở Phong buông mi bút trong tay, thâm tình cùng chân thành nhìn nàng : “Ta nghĩ cùng ngươi là vợ chồng trong lúc đó hoạ mi chi nhạc thôi. "
“Ngươi biết ta muốn hỏi không phải chuyện này. " Nữ Quyên cắn môi, cúi đầu nói.
Sở Phong thở dài, quay đầu đi, nói : “Nàng có điều gì muốn nói với ta sao ? "
“Ách ? " Nữ Quyên không rõ hắn vì sao lại hỏi thế, nhưng đây đồng dạng cũng là điều nàng muốn nói. “Còn ngươi ? Ngươi có điều gì muốn nói với ta sao ? "
Nữ Quyên chớp động mi mắt nhìn hắn, trong lòng hò hét : Nói thật đi ! Đem tất cả những gì ta biết cùng không biết nói ra hết đi. Làm cho ta tin tưởng vào dũng khí của ngươi, làm cho ta không còn lý do để hận ngươi nữa.
Sở Phong sao lại không biết chứ ? Kỳ thật hắn đã sớm phái người giám thị nhất cử nhất động của bốn vị trưởng lão, cũng đang thu thập tin tức các trưởng lão mưu đồ đoạt vị. Vì thế hắn quyết định đem mọi chuyện cùng Nữ Quyên hết thảy đều giao cho nàng quyết định.
Sau khi người giám thị Phong trưởng lão hướng hắn báo cáo Phong trưởng lão cùng Nữ Quyên đã tiếp xúc qua, hắn đau lòng cùng bất đắc dĩ đến khó nói thành lời.
Nàng thật sự hận hắn như vậy sao, hận đến mức muốn lấy mạng hắn sao? Hắn thử lấy ôn nhu trừ khử hận ý của nàng đối với hận, lại vẫn không thể được Nữ Quyên thành thực đáp lại.
Dù kết quả này từ tận đáy lòng hắn khó có thể chấp nhận, nhưng nếu Nữ Quyên đã muốn như vậy, đã lựa chọn như vậy, hắn vẫn quyết định buông tay trong đau đớn, chỉ cầu cuối cùng có được một lần, lần đầu và cũng là lần cuối, ôn nhu với nàng.
Hắn lại lần nữa thở dài, đi về phía bàn rượu, quay lưng lại với nàng, giơ lên chén rượu lúc nãy vẫn còn chưa ẩm.
“Phường vải Lăng Ba ư?" – Hắn thở dài nói nhỏ.
Nữ Quyên vốn định ngăn cản hắn uống chén rượu độc kia, nhưng vừa nghe đến thanh âm hắn nói nhỏ, liền một câu cũng nghẹn ở trong họng không nói ra được.
Nàng như thế nào chỉ vì hắn đối nàng ôn nhu mà quên đi những thống khổ không ngừng gia tăng hắn đem đến cho nàng? Nàng như thế nào có thể vì hắn ôn nhu mà để mặc cho hắn huỷ đi tâm huyết của phụ thân?
Nàng thống khổ ngậm miệng lại, ngăn không cho chính mình phát ra nửa điểm thanh âm. Nhìn hắn ngẩng đầu nâng chén, rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng.
“Tuyệt mệnh đan, vô sắc vô vị, nhập hầu tuyệt mệnh."Sở Phong chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, lộ ra một chút cười khổ cùng thê lương, đáy mắt hàn băng đông lạnh, nhưng lại chậm rãi rơi xuống một giọt thanh lệ: “Không thể tưởng được nàng lại như thế hận ta. Ta yêu nàng như vậy, nhưng đổi lại cũng chỉ là một ly rượu độc của nàng."
“Ngươi … ngươi không có uống?" Nữ Quyên nước mắt lưng trong nay lộ ra một tia vui mừng sung sướng, nhưng không phải là điều mà Sở Phong lúc này đang vô cùng đau đớn có thể nhìn thấy được.
“Thất vọng sao?" Sở Phong quay lưng lại, cười đến thê lãnh (thê lương + lãnh tình): “Ta không nghĩ cho ngươi trở thành hung thủ giết người."
“Không … ta là …"
Sở Phong đưa tay lên chặn lời giải thích của Nữ Quyên.
“Không cần nói gì nữa. Như ngươi mong muốn, ta sẽ thả ngươi, sau này ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy ta nữa. Tuy rằng không thể giết được ta, nhưng ngươi cứ coi như là ta đã chết đi."
Nghe hắn nói ra những lời lãnh tuyệt như vậy, bóng lưng tuyệt vọng khuất dần sau cánh cửa, nàng biết lần này nàng thực sự đã thoát khỏi hắn. Nhưng nàng cũng kinh ngạc khi nhận thấy chính mình không muốn mất đi hắn. Lòng nàng hận hắn bao nhiêu, thì cũng yêu thương hắn bấy nhiêu.
“Không cần đi! Sở Phong, ta không cho phép ngươi đi."
Nữ Quyên ở sau lưng hắn khóc hô, không ngờ lại có thể làm cho hắn dừng lại cước bộ. Nàng tình thế cấp bách vọt tới trước mặt hắn, mang theo nước mắt nắm chặt lấy cánh tay hắn.
“Ngươi làm sao có thể cứ như vậy mà đi, ngay cả một lời giải thích của ta cũng không cần? Ngươi muốn ta cả đời này mang theo ân hận cùng áy náy với ngươi sao? Ngươi thật quá đáng, quá phận." – Nàng không ngừng đánh lên ngực hắn, gào khóc.
Sở Phong giữ chặt tay nàng, trong mắt một mảng lạnh như băng nhìn không ra giận dữ hay gì khác: “Bàn tay này … coi như là nàng đánh ta bù cho những thua thiệt ta gây ra cho ngươi đi. Về phần giải thích cùng áy náy … nàng không cần phải như vậy."
Buông tay Nữ Quyên ra, hắn xoay người mở cửa phòng. Vừa mới bước được nửa bước, hắn liền hét lớn lui lại hai bước rồi ngã vào trong lòng Nữ Quyên.
Chống đỡ không được sức nặng của hắn, Nữ Quyên cùng hắn hai người song song ngã ngồi trên mặt đất.
“Sở Phong!"
Nàng nhìn Sở Phong, ngạc nhiên phát hiện trước ngực hắn là một mảng đỏ tươi rực rỡ đến chói mắt, nhuộm đẫm một thân y bào thuần trắng của hắn. Lại giương mắt nhìn về phía cửa thì thấy Tiểu Hoàn trong tay nắm một đoản kiếm dính đầy máu tươi, run run đứng trước cửa phòng.
“Tiểu Hoàn? Vì sao?" Nữ Quyên mặt tràn đầy nước mắt nhìn Tiểu Hoàn vẻ không thể tin.
“Ta có thể dễ dàng tha thứ hắn không thương ta … nhưng không thể tha thứ cho hắn yêu nữ nhân khác … Hắn dám làm trái lại hỠhẹn với ta … hắn đáng chết!" – Tiểu Hoàn lưu lệ, một tiếng lại một tiếng cười điên cuồng ngân dài không dứt.
“Người đâu! Mau tới đây!"Trước mắt máu tươi từ miệng vết thương hắn không ngừng chảy ra, Nữ Quyên cũng bất chấp Tiểu Hoàn cuồng tiếu, lo lắng hô to.
Đoản kiếm đâm xuyên qua ngực Sở Phong làm cho hắn ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn. Thương thế nặng như vậy, hắn không chắc mình có thể chống đỡ nổi.
Đối với Nữ Quyên lộ ra một cái mỉm cười suy yếu, hắn miễn cưỡng mở miệng nói: “Không thể tưởng được … Ta cuối cùng vẫn chết trong tay nữ nhân … Sớm biết như vậy … ta tình nguyện … uống của nàng … ly rượu độc kia …"
“Không, không cần! Ngươi sẽ không có việc gì! Ngươi còn nợ ta rất nhiều mà chưa có hoàn trả, ngươi không được phép có việc gì!" Nữ Quyên cầm tay hắn không ngừng gào thét.
“Nguyện vọng của nàng … lần này thật sự … đã đạt thành rồi …" Sở Phong nói xong một câu này đột nhiên hộc ra một ngụm máu to, cả người thoáng chốc mất đi ý thức.
“Sở Phong!" – Nữ Quyên hoảng sợ gọi một tiếng.
“Tỉnh lại đi … ngươi không thể chết được! Ngươi không thể bỏ lại ta." Nữ Quyên cúi đầu giữ chặt lấy mặt hắn, vỗ về hai mắt đã nhắm chặt của hắn, khóc đến tan nát cõi lòng: “Ta thực sự xin lỗi ngươi … thật ra ta không muốn giết ngươi. Ta hận ngươi, nhưng cũng là bởi vì ta yêu ngươi … Ta là như vậy yêu ngươi …."
Đầy tay máu tươi, Tiểu Hoàn kinh ngạc nhìn hai người đổ nằm trên mặt đất, bỗng nhiên sâu sắc ngộ ra được rằng: mình thua rồi, cũng thật sự sai lầm rồi.
Nàng nghĩ chỉ cần giết Sở Phong, hắn sẽ không bao giờ có thể yêu nữ nhân nào nữa, nhưng hắn lại nói hắn tình nguyện chết trong tay Nữ Quyên … Tuy rằng nàng không rõ Nữ Quyên vì sao cũng muốn giết hắn, nhưng hai nữ nhân thương hắn lại đều muốn mạng của hắn, so ra … Sở Phong bị kẹp ở giữa mới là người bị tổn thương sâu nhất.
Bây giờ mới nhận ra thì còn có ý nghĩa gì đây? Tiểu Hoàn nhìn trong tay mình dính đầy máu tươi, nàng buồn bã cười, giơ lên đoản kiếm hướng bụng mình mà đâm, cả thân mình mềm yếu cũng đổ nằm ngay trước cửa.
“Tiểu Hoàn!"
Nhìn Tiểu Hoàn cũng cử đao tự tuyệt, lại nhìn Sở Phong vẫn hôn mê bất tỉnh trong lòng, Nữ Quyên vừa giận vừa vội. Một cỗ xúc cảm phức tạp dâng trào mãnh liệt, nàng cũng cứ vậy mà ngất đi …..
P/S: It’s too late to apologize ……
Đã quá muộn màng cho một lời xin lỗi ………
Hắn hồi tưởng ngày ấy cũng đồng dạng ở nội đình này, nhớ đến giọng ca như hoàng oanh xuất cốc cùng má lúm đồng tiền đáng yêu, nhưng sau này có lẽ không thể tái kiến nữa rồi.
Là hắn, hắn đã khiến nàng không còn tươi cười nữa, hắn đã khiến nàng ngày qua ngày không còn khoái hoạt như xưa. Nếu hắn thật sự làm nàng thống khổ như vậy … hắn lại nhìn tờ giấy trong tay liếc mắt một cái.
“Sớm biết như vậy thì sẽ chẳng làm … biết vậy thì đã không làm , ai …" Đem quyền quyết định hết thảy giao cho nàng có lẽ sẽ tốt hơn. – Hắn đau lòng nghĩ.
“Thiếu gi …" – Thanh âm Tiểu Hoàn điềm đạm đáng yêu ở sau lưng hắn vang lên.
“Tiểu Hoàn ? Sao ngươi lại tới đây ? " – Sở Phong không hờn giận nhíu nhíu đầu mày.
“Từ sau khi ngươi cưới Lăng cô nương, lão phu nhân đã điều ta đi hầu hạ nàng, ta vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy ngươi …" – Tiểu Hoàn hai tay vòng trụ thắt lưng hắn, thâm tình chân thành nói – “Ta rất nhớ ngươi …"
Sở Phong vặn tay nàng ra, không kiên nhẫn nói : “Ngươi nếu biết ta đã cưới vợ thì không nên lại tiếp cận ta. Còn nữa, Nữ Quyên là thê tử của ta, ngươi phải gọi nàng là Thiếu phu nhân chứ không phải Lăng cô nương. "
“Thiếu gia ngài …" – Tiểu Hoàn nhìn đến khuôn mặt tuấn tú lại nhiễm một tầng tối tăm của hắn, tâm không kìm được mà nhói đau – “Ngài yêu nàng sao ? "
Nàng sớm nghe nói từ sau đêm tân hôn, Sở Phong chưa từng bước vào phòng Nữ Quyên nửa bước. Nàng còn tưởng rằng Sở Phong chỉ cần một ngày liền chán ghét Nữ Quyên, càng vui sướng cho rằng Sở Phong sẽ gọi nàng trở về hầu hạ hắn.
Ai ngờ đợi đến mấy ngày, nàng cũng không đợi được Sở Phong triệu hồi, vậy nên hôm nay mới liều lĩnh tìm gặp hắn thế này.
Nay Sở Phong thế nhưng lại trầm tư đến không hề phát hiện nàng tiếp cận, trên mặt cũng là vẻ mặt tối tăm trước nay chưa từng có, còn có những lời hắn than vãn cùng tiếng thở dài lúc nãy, nàng mẫn cảm đoán rằng, hắn đã thật sự yêu thương thê tử của mình rồi.
“Đúng thế thì sao ? Không phải thì thế nào ? " – Sở Phong quay đầu đi, lạnh lùng nói. Cảm tình của hắn còn chưa đến phiên Tiểu Hoàn chất vấn.
“Ngài làm sao có thể ? " – Tiểu Hoàn giữ chặt lấy ống tay áo của hắn gào khóc – “Ngài đã đáp ứng ta, sẽ không yêu thương nữ nhân khác …"
Hắn lại lần nữa huy khai tay của Tiểu Hoàn, lãnh đạm nói : “Ta là không có yêu thương ‘nữ nhân khác’ ! "
Hắn chính là ‘lần đầu tiên’ yêu thương một nữ nhân. – Hắn cười khổ nghĩ.
“Ngài gạt ta ! Ta không cần biết ngài yêu thương tiền nhiệm nữ nhân nào …" – Tiểu Hoàn áp sát vào thân mình hắn, hôn lên đôi môi lạnh như băng không có cảm tình gì của hắn.
Quân : Làm đến đoạn này mà ta bẻ tay răng rắc, mẹ ta còn tưởng ta chuẩn bị đi đánh nhau cơ. =.=
“Làm càn ! " – Sở Phong một tay đẩy ngã nàng không chút lưu tình, mắt lạnh nhìn nàng nói – “Tiểu Hoàn, ta đã hồi phục thân nam nhân, không cần có nha hoàn bên người nữa. Nể tình ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm như vậy, ta sẽ tìm một người thật tốt để làm vị hôn phu cho ngươi. "
“Không ! " – Tiểu Hoàn quỳ trên mặt đất nắm lấy vạt áo hắn – “Thiếu gia, không cần đem ta gả cho người khác, ta muốn cả đời hầu hạ ngài. "
“Tiểu Hoàn ! " – Sở Phong cười lạnh cúi đầu nhìn nữ nhân không biết liêm sỉ này.
Tiểu Hoàn hầu hạ hắn đã nhiều năm qua làm sao có thể không biết rõ, vẻ tươi cười này xuất hiện liền đại biểu cho tính nhẫn nại của hắn đã hết. Nàng sợ hãi phát run cả người.
“Ngươi không muốn lập gia đình sao ? Vậy ta an bài ngươi đi thanh lâu chắc tốt hơn nhỉ. Bằng vào tư sắc của ngươi, làm danh kỹ hẳn là không thành vấn đề. " – Hăn lộ ra một nụ cười tàn khốc.
“Thiếu gia ! " – Tiểu Hoàn kinh hô một tiếng – “Ngài sao có thể tàn nhẫn như vậy ? "
Sở Phong vẻ mặt lạnh lùng tiêu sái đi ra khỏi đình, đầu cũng không thèm quay lại, nói với Tiểu Hoàn ở phía sau : “Ta lúc trước cũng đã nói với ngươi rất rõ ràng, nhưng thực hiển nhiên ngươi lại không biết. Ta ghét nhất là loại nữ nhân rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Nếu ngươi không muốn vào thanh lâu thì hãy ngoan ngoan nghe theo phân phó của ta, ta sẽ tìm một nam nhân tốt để gả ngươi đi. "
Sở Phong biết nàng chết tâm với hắn đau khổ thế nào, cũng hiểu được si tình cùng tất cả băn khoăn của nàng. Nhưng hắn từ trước đến nay đều chỉ xem nàng là muội muội, ngay cả ý niệm lấy nàng làm bạn giường cũng chưa từng có qua trong đầu hắn.
Nếu hắn đối với nàng không có chút cảm tình nào thì đã chẳng quan tâm đến nàng, để mặc nàng hao phí tuổi xuân cả đời bên hắn. Vì nàng tìm một nam nhân tốt gả cho, coi như là hắn bồi thường lại một mối tình si của nàng đi.
Nhưng Sở Phong không hiểu được tâm tư Tiểu Hoàn, liền ngay cả Nữ Quyên tránh ở sau bụi hoa, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người họ nhất thanh nhị sở cũng không hiểu được.
Nàng vốn định đến hoa viên đi dạo, giải mối sầu cùng tâm tình tích kết lâu ngày, không nghĩ tới lại gặp một màn này của Sở Phong cùng Tiểu Hoàn.
Hắn đến tột cùng là cái dạng nam nhân gì ? Thế nhưng bừa bãi đem nàng ra đùa bỡn. Càng khiến nàng toái tâm là chính mình nghe được sự thật, lại một lần nữa hắn chính mồm nói ra hắn không thương nàng…. Không ! Hắn căn bản là động vật máu lạnh không có yêu. (Phong ca nói ko yêu tỷ lúc nào ? =.= Động vật máu lạnh mà biết yêu tỷ, đau lòng vì tỷ à ? =.= Là ai khiến anh ý đau đớn cùng cực tới mức rơi lệ mà dám bảo anh ý lãnh huyết vô tình L Ta spoil đấy nhá, Phong ca thật sự khóc đó, nhưng ở mấy chương sau cơ. ^^)
Nhớ tới vẻ mặt hắn ngày ấy rời khỏi phòng, nàng còn si tâm vọng tưởng hắn có phải hay không có khả năng yêu thương nàng…. Nàng cười chính mình quá ngây thơ rồi.
Tiểu Hoàn nhất định là tình nhân bên gối từ trước tới nay của hắn, ai biết còn có bao nhiêu tình nhân bên ngoài được hắn ‘sủng hạnh’ ? – Nàng đau lòng nghĩ.
Nay tận mắt thấy hắn đối đãi lạnh lùng với người chung chăn gối như vậy, nàng sợ hãi nghĩ, hắn đều đối đãi với nữ nhân đã chơi chán như vậy sao ? Sau này liệu có đến phiên nàng không ? Hắn cũng sẽ coi nàng như rác rưởi gả cho người khác hoặc bán vào thanh lâu sao ? (Phong ca mà làm thế thì anh ấy sẽ chết chìm trong bể dấm chua trước khi tỷ kịp đau lòng)
Nam nhân vô tình lại vô nghĩa ! Nàng hận hắn, lúc này nàng tuyệt đối là hận hắn. Nếu hiện tại có cơ hội đưa hắn vào chỗ chết, nàng tuyệt đối sẽ không do dự.
Mang theo nước mắt cùng cõi lòng tan nát, Nữ Quyên chạy ra khỏi Lăng Ba trang viên, tựa ở tường biên bất lực mà khóc.
“Ai nha ! Không phải bang chủ phu nhân sao ? Là ai bắt nạt ngươi vậy ? " – Một thân ảnh xa lạ không biết đi đến bên cạnh Nữ Quyên từ lúc nào.
Nữ Quyên lau nước mắt, cảnh giác nhìn người vừa mới tới. Nàng bây giờ đối với bất luận kẻ nào đều không tin tưởng.
Người đến đúng là Phong trưởng lão, hắn đã chờ thời cơ Nữ Quyên một mình xuất môn mấy ngày nay rồi. Ngay khi hắn cơ hồ nghĩ nên tìm phương pháp khác thì lại thấy Nữ Quyên tựa người vào tường mà khóc.
Làm một nữ tử tân hôn khóc thương tâm như thế thì chỉ có một lý do, chính là vợ chồng trong lúc đó xảy ra vấn đề. Phong trưởng lão đắc ý nghĩ, đây đúng là trời giúp hắn đoạt lại vị trí Lang Thao bang bang chủ.
Nhìn Nữ Quyên vẻ mặt lúc này là tan nát cõi lòng cùng cảnh giác, hắn biết đây là thời cơ cực kỳ có lợi cho kế hoạch của hắn.
Hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười ấm áp nói với Nữ Quyên : “Bang chủ phu nhân, ta là Lang Thao bang Phong trưởng lão. Chúng ta đã từng gặp mặt một lần, ta nghĩ ngươi đại khái cũng không nhớ rõ. "
Nữ Quyên vẫn chưa trả lời, xoay người muốn rời đi. Nàng hiện tại không muốn nhìn thấy bất cứ cái gì cùng Sở Phong có liên quan.
“Bang chủ phu nhân xin dừng bước. " – Phong trưởng lão ngăn nàng lại, ánh mắt làm như cực kì quan tâm nhìn nàng – “Ngươi là không phải nghe được tin bang chủ muốn bán phường vải Lăng Ba cho người khác nên mới khóc thương tâm như vậy chứ ? "
“Ngươi nói cái gì ? " – Nữ Quyên ngạc nhiên chuyển hướng sang nhìn hắn – “Sở Phong đem phường vải Lăng Ba bán cho người khác ? "
“Đúng vậy ! " – Phong trưởng lão đóng kịch thật tốt, trên mặt biểu lộ vẻ bất đắc dĩ cùng oán giận – “Ta khuyên hắn không cần làm như vậy, nhưng hắn lại nói không muốn quản lý phường vải cho thêm phiền toái, chi bằng bán đi lấy chút tiền chi tiêu. "
Quân : Đọc đến đây cùng với kinh nghiệm đọc ngôn tình bấy lâu nay, ta kết luận : người cổ đại ai ai cũng là những diễn viên sáng giá của nền điện ảnh cùng với trình độ chém gió nói dối vô đối không ai bằng =.=
“Hắn làm sao có thể ? " – Nữ Quyên lộ ra vẻ mặt ghét cay ghét đắng muốn chết.
Phong trưởng lão biết lòng oán giận của nàng đã lên đến cực điểm, hắn tiếp tục khích bác.
“Bang chủ tuổi trẻ khí thịnh, bảo thủ nên các trưởng lão trong bang chúng ta khuyên thế nào cũng không nghe. Hiện tại các huynh đệ trong bang cũng không phục hắn, nhưng vì hắn võ công cao cường, không có ai là đối thủ của hắn, vì bảo mệnh nên chúng ta cũng không thể không thuận theo mệnh lệnh của hắn. "
Nữ Quyên nắm chặt quyền, nghiến răng nghiến lợi nói : “Võ công cao cường thì có gì đặc biệt hơn người ? Chẳng lẽ như vậy là muốn làm gì thì làm sao ? "
“Ai cũng mặc hắn muốn làm gì thì làm, cho nên chúng ta tưởng …" Nói được một nửa, Phong trưởng lão lập tức câm mồm, trên mặt lộ ra vẻ kinh hách.
“Làm sao vậy ? " – Nữ Quyên tả hữu nhìn nhìn, nơi này dù sao cũng hẻo lánh, ít có người qua lại.
“Bang chủ phu nhân, mời ngươi giơ cao đánh khẽ, trăm ngàn lần đừng đem những gì ta nói lúc nãy nói lại cho bang chủ …" Phong trưởng lão liều mình vái chào cầu xin Nữ Quyên.
“Ta làm sao có thể nói lại chuyện này với hắn. " Nữ Quyên thậm chí không muốn nói với hắn nửa câu nào nữa.
“Ngươi là bang chủ phu nhân a …"
“Ta không phải bang chủ phu nhân ! " – Nữ Quyên oán hận nói – “Ta còn hận không thể giết chết tên Sở Phong đó. "
“A ? Bang chủ phu nhân nói lời này là thật sao ? " – Phong trưởng lão vẫn là vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng lại mừng thầm vì đại kế đã thành công.
“Hừ ! Ai có bản lĩnh giúp ta giết Sở Phong, ta đây tình nguyện làm trâu làm ngựa cho kẻ đó. "
“Chuyện này …" Mắt thấy thời cơ đã đến, Phong trưởng lão trong lòng mừng rỡ, hắn thật cẩn thận nói với Nữ Quyên. “Chuyện này e là trừ bỏ phu nhân thì không ai có thể làm được. "
“Nói như vậy là sao ? " – Nữ Quyên buồn bực. Chỉ dựa vào một thiếu nữ tử như nàng thì sao có thể đưa một kẻ võ công cao cường như Sở Phong vào chỗ chết.
“Người có võ công cao cường thường phòng sơn phòng hải, phòng thiên phòng thủ, nhưng sẽ không phòng một nữ nhân bên gối trói gà không chặt. " Phong trưởng lão lấy từ trên người ra tuyệt mệnh đan, đưa tới trước mặt Nữ Quyên : “Chỉ cần phu nhân hoà viên đan hoàn vô sắc vô vị này vào thức ăn của hắn, cho dù là Đại La Kim Tiên tái thế cũng không cứu được hắn. "
Nữ Quyên nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay Phong trưởng lão, suy nghĩ ngàn phiên vạn chuyển, trong lúc đó quyết định lấy hay không lấy, lý trí cùng tình cảm của nàng lại đối kháng lẫn nhau.
Phong trưởng lão nghĩ là Nữ Quyên đang lo lắng về hiệu lực của tuyệt mệnh đan, hắn lấy ngữ khí cam đoan nói : “Tuyệt mệnh đan này độc tính phát tác thập phần nhanh chóng, vừa vào miệng liền khí tuyệt, hắn tuyệt đối không có cơ hội ra tay hoàn thủ với ngươi. "
Độc phát nhanh chóng, vào miệng khí tuyệt ? Hắn sẽ không chết quá mức thống khổ chứ ?
Nàng cắn cắn ngón tay chính mình, tâm nhất liên hoành tiếp nhận viên đan dược kia. Vợ chồng một đêm ân ái trăm ngày ân, làm hắn chết nhanh chóng không thống khổ, coi như cũng là không phụ tình đi. (Giết người ta còn bảo là không phụ tình =.=)
Về tới trong phòng, Nữ Quyên nhìn đan dược trong tay, chậm chạp đem nó hoà vào trong vò rượu. Nàng tự nói với chính mình, không cần phải luyến tiếc một mạng của hắn, mà chưa chắc hắn sẽ đến.
Dù sao từ sau đêm tân hôn, Sở Phong chưa từng bước qua cửa phòng nàng nửa bước. (Ko bước vào nhưng vẫn ở ngoài trộm ngắm ^_+)
Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng nàng lại có thanh âm của chính nàng cười nhạo : Đây đều là lấy cớ, ngươi thật sự muốn hắn đến. Chỉ cần phái Chức Nhi đi tìm hắn, tuỳ tiện nói một cái lý do thì hắn nhất định sẽ đến.
Lăng Nữ Quyên, ngươi không thể mềm lòng ! Nam nhân này hại ngươi đau khổ như vậy, còn muốn bán phường vải mà cha ngươi để lại. Vì chính ngươi, vì phường vải, ngươi tuyệt đối không được buông tha cho hắn. – Nàng lại lần lần nữa nói với chính mình.
Nàng thở sâu, chậm rãi đưa tay di gần hồ khẩu, lại chần chờ dừng lại.
Vì sao hành động này lại làm chính mình tâm đau lợi hại như vậy ? Vì sao nước mặt lại không nhịn được mà chảy xuống.
Nàng nên hận hắn, không phải sao ? Nàng lẽ ra không nên có chút do dự nào, không phải sao ?
Ngay tại lúc nàng chần chờ, cửa phong đột nhiên bị mở ra. Nàng cả kinh, đan dược trong tay liền rơi vào trong vò rượu, nháy mắt đã tan ra, hoàn toàn vô tung vô ảnh.
Nàng ngẩng đầu nhìn người vừa tới, lại chịu kinh ngạc sâu sắc.
Sở Phong ! Hắn làm sao có thể đến đây ?
Sở Phong đứng ở cửa phòng, nhìn không chuyển mắt dừng ở người nàng, trong mắt hắn lại là ánh mắt nàng chưa bao giờ gặp qua – không thể phân rõ tuyệt vọng cùng bi thương.
“Sở … Sở Phong ? "
Hắn làm sao vậy ? Vì sao lại nhìn nàng như thế ? Hắn phát hiện ra gì sao ? Nữ Quyên chột dạ lùi về sau vài bước.
Sở Phong khoé miệng bứt lên một chút cười, nhưng là cười khổ cùng bất đắc dĩ.
Hắn nhìn về phía bầu rượu trên bàn, thản nhiên nói : “Bầu rượu này là do chính tay ngươi chuẩn bị cho ta sao ? "
Nữ Quyên đổ hít vào một hơi, lúng ta lúng túng nói : “Ta … đang muốn tìm ngươi …"
“Như vậy là chuẩn bị cho ta ? " Khoé miệng Sở Phong lại giương lên một nụ cười, vẫn là tươi cười khổ sở cùng bi thương.
“Ngươi … muốn uống liền uống … không muốn thì đừng uống …" Nữ Quyên quyết định giao vận mệnh hắn cho chính hắn lựa chọn. Nhưng nàng không cách nào phủ nhận, chính mình lại hy vọng hắn lựa chọn không uống.
Trên mặt Sở Phong ngay cả cười đều không có. Hắn đi đến bên cạnh bàn, châm một chén rượu : “Nương tử đã chuẩn bị rượu cho riêng ta, ta nếu không uống chẳng phải sẽ cô phụ một phen tâm ý của nương tử sao. "
Hắn giơ chén rượu lên hướng trong miệng đổ xuống, nhưng Nữ Quyên lại đột nhiên lên tiếng.
“Không …"
Sở Phong buông tay xuống, quay đầu nhìn nàng, trong mắt vốn là băng lạnh không cùng nay dường như dấy lên một ngọn lửa nhu hoà ấm áp.
“À … trước đừng uống … để lát nữa hãy uống …" Nàng tìm không ra lý do hợp lý để ngăn cản hắn, chỉ có thể chân tay luống cuống nắm lấy vạt áo chính mình.
Sở Phong buông chén rượu, hai mắt gắt gao nhắm lại, khi mở ra lần nữa thì ngọn lửa ấm áp kia đã không thấy tung tích, tất cả chỉ còn là tuyệt đoạn cùng kiên định.
“Vậy trước không uống. " Hắn chậm rãi đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, tràn đầy nhu tình nói với nàng : “Ta đã lâu không gặp nàng, nàng gần đây có khoẻ không ? Thân thể không còn nhiều chỗ không thoải mái chứ ? "
“Ta tốt lắm ! " Nữ Quyên lảng tránh ánh mắt hắn. Nàng không dám nhìn thẳng vào con mắt ẩn ẩn nhu tình của hắn, nàng sợ mình sẽ lại trầm luân trong đó.
Sở Phong nhẹ nhàng dùng sức đem nàng ôm vào trong lòng, nhìn đến cây phượng điệp trâm cài trên tóc nàng, khoé miệng lại mở ra một nụ cười chua xót.
Nàng còn cài nó, nhưng … Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cầm cây trâm kia ném sang một bên, nhẹ vỗ về những lọn tóc đen buông lơi tán loạn của nàng : “Ta rất nhớ nàng … còn nàng thì sao ? Có phải cũng từng nghĩ đến ta không ? "
Cho dù chỉ là vuốt ve làn tóc mây, Nữ Quyên vẫn cảm thấy từng trận chiến lẫm, hắn làm sao vậy ? Hôm nay hắn rất ôn nhu, ôn nhu làm lòng người ta như si như tuý, cũng ôn nhu làm nàng tan nát cõi lòng.
Nàng hơi đẩy hắn ra, vỗ về khuôn ngực không ngừng phập phồng, buông tay xuống, không dám cảm nhận ôn nhu của hắn nữa : “Làm sao vậy ? Ngươi hôm nay rất khác thường. "
Hắn lại đưa tay đem nàng hãm sâu trong lòng, mang theo nàng đổ nằm trên giường : “Ta rất nhớ nàng ! Ta muốn nàng ! "
“Không ! " Nữ Quyên vẻ mặt kinh hách, đưa tay chống trên ngực hắn đẩy hắn ra xa.
Sở Phong bắt lấy mười ngón tay ngọc ngà của nàng, trong mắt chứa đầy thống khổ cùng nhu tình : “Không cần cự tuyệt ta, chỉ một lần này thôi. Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không tái xúc phạm nàng nữa. "
Ánh mắt hắn hoà tan cứng ngắc của Nữ Quyên, cũng đánh tan kháng cự của nàng. Nàng im lặng nằm ở trong lồng ngực rộng lớn của hắn, lần đầu tiên phát hiện cảm giác ở trong lòng hắn lại tốt như vậy.
Nàng mặc cho hắn tinh tế hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt nàng, đuôi lông mày, chóp mũi cùng đôi môi đỏ mọng. Hắn chậm rãi đi xuống hôn lên gáy của nàng, xương quai xanh của nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm y của nàng, đường hôn tiếp tục đi đến cánh tay nàng, tiêm chỉ của nàng.
Mỗi một cái hôn đổi lấy một lần run sợ, vô số nụ hôn đổi lấy vô số lần run sợ. Cõi long không ngừng chấn động, Nữ Quyên nhịn không được mà nhẹ giọng ngâm nga.
Sở Phon giương mắt nhìn nàng, quyến luyến vỗ về hai gò má bắt đầu phiếm hồng của nàng. Giọng hắn thô trầm lẩm bẩm bên tai nàng : “Nữ Quyên … Quyên nhi của ta … nàng có biết hay không ta yêu nàng đến nhường nào ? Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng đã khiến cho ta không thể tự kiềm chế mà yêu thương …"
Nữ Quyên nghe vậy thân mình chấn động mãnh liệt. Nàng nhìn hắn, trong mắt viết rõ là khó có thể tin.
Sở Phong cười khổ : “Ta biết nàng không tin, bởi ngay cả chính ta cũng không tin tưởng. "
“Ngươi …" Nữ Quyên vừa mở miệng, Sở Phong liền dùng ngón tay chặn lên môi nàng.
“Không cần hỏi, cũng đừng nói gì cả. Chỉ cần để ta yêu nàng, chỉ một lần này thôi …" Lời nói của hắn dần mất hút trong miện nàng, mang theo tình ý dạt dào cùng tuyệt vọng mà hút lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, tựa như muốn đem tất cả những gì ngọt ngào trong miệng nàng cất chứa cho riêng mình.
Sở Phong hôn nàng, triền miên mà tràn đầy nhu tình. Tâm nàng tựa như mặt hồ phẳng lặng nay lại mãnh liệt rung động, sâu trong đáy hồ như đang có từng đợt sóng ta mãnh liệt trào dâng. Nàng không biết, được bao bọc bởi nhu tình lại tốt đẹp như thế. Vì sao trước đây hắn không như thế đối đãi nàng ? Vì sao phải chờ đến khi nàng tan nát cõi lòng, trái tim băng giá ? Hắn nói yêu nàng, có phải hay không lại lần nữa lừa nàng.
Thượng Quan Sở Phong à Thượng Quan Sở Phong ! Hiện tại ngươi đang đùa bỡn tâm của ta, hay là thật tâm yêu ta ? Ngươi nói cho ta biết, ta phải làm sao để tin tưởng ngươi khi mà chính ngươi cũng không tin tưởng mình như vậy.
Đắm mình thật sâu trong ngọt ngào cùng thống khổ, Nữ Quyên không khỏi lã chã rơi lệ.
Sở Phong không hỏi nàng vì sao rơi lệ, chỉ là yên lặng vì nàng lau đi nước mắt, có khi lại dùng những nụ hôn khẽ để tẩy đi nước mắt trên mặt nàng.
Hắn rút đi từng kiện quần áo của hai người, cho tới khi không còn gì có thể ngăn cách giữa họ nữa.
Một lần thoả mãn qua đi, hắn gắt gao ôm lấy thân hình kiều nhuyễn của nàng, sau đó buông nàng ra, đứng dậy, vì nàng cẩn thận mặc quần áo.
Cho đến khi bọn họ đều đã mặc xong, Nữ Quyên vẫn kinh ngạc dõi nhìn hắn, suy nghĩ vẫn miên man trong niềm vui thích hắn vừa đem đến cho nàng.
“Có mệt không ? " Sở Phong nhẹ vỗ vễ hai má vẫn một mảnh hồng nhuận của nàng, săn sóc hỏi.
Nữ Quyên đờ đẫn lắc đầu. Rời đi vòng ôm ấm áp của hắn, nàng chỉ đột nhiên cảm thấy thật hư không.
Sở Phong thản nhiên mỉm cười với nàng, lôi kéo nàng tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, cầm cây lược lên, nhẹ nhàng chải vuốt từng sợi tóc đen huyền hỗn độn, đem chúng vấn thành một búi tóc tao nhã, lại dùng cây phượng điệp trâm hắn tặng nàng lúc trước cài lên. Tiện đà, hắn cầm lên cây bút hoạ mi (kẻ mi mắt), vẽ lên mi hình vốn đã hoàn mỹ của nàng.
“Sở Phong … vì sao ? " Nàng nắm lấy tay hắn, mãn nhãn nghi hoặc nhìn hắn. Nàng không thể nhận hắn đột nhiên nhiều ôn nhu như vậy. Hắn thực tâm ôn nhu làm nàng cơ hồ muốn hận hắn mà không được.
Sở Phong buông mi bút trong tay, thâm tình cùng chân thành nhìn nàng : “Ta nghĩ cùng ngươi là vợ chồng trong lúc đó hoạ mi chi nhạc thôi. "
“Ngươi biết ta muốn hỏi không phải chuyện này. " Nữ Quyên cắn môi, cúi đầu nói.
Sở Phong thở dài, quay đầu đi, nói : “Nàng có điều gì muốn nói với ta sao ? "
“Ách ? " Nữ Quyên không rõ hắn vì sao lại hỏi thế, nhưng đây đồng dạng cũng là điều nàng muốn nói. “Còn ngươi ? Ngươi có điều gì muốn nói với ta sao ? "
Nữ Quyên chớp động mi mắt nhìn hắn, trong lòng hò hét : Nói thật đi ! Đem tất cả những gì ta biết cùng không biết nói ra hết đi. Làm cho ta tin tưởng vào dũng khí của ngươi, làm cho ta không còn lý do để hận ngươi nữa.
Sở Phong sao lại không biết chứ ? Kỳ thật hắn đã sớm phái người giám thị nhất cử nhất động của bốn vị trưởng lão, cũng đang thu thập tin tức các trưởng lão mưu đồ đoạt vị. Vì thế hắn quyết định đem mọi chuyện cùng Nữ Quyên hết thảy đều giao cho nàng quyết định.
Sau khi người giám thị Phong trưởng lão hướng hắn báo cáo Phong trưởng lão cùng Nữ Quyên đã tiếp xúc qua, hắn đau lòng cùng bất đắc dĩ đến khó nói thành lời.
Nàng thật sự hận hắn như vậy sao, hận đến mức muốn lấy mạng hắn sao? Hắn thử lấy ôn nhu trừ khử hận ý của nàng đối với hận, lại vẫn không thể được Nữ Quyên thành thực đáp lại.
Dù kết quả này từ tận đáy lòng hắn khó có thể chấp nhận, nhưng nếu Nữ Quyên đã muốn như vậy, đã lựa chọn như vậy, hắn vẫn quyết định buông tay trong đau đớn, chỉ cầu cuối cùng có được một lần, lần đầu và cũng là lần cuối, ôn nhu với nàng.
Hắn lại lần nữa thở dài, đi về phía bàn rượu, quay lưng lại với nàng, giơ lên chén rượu lúc nãy vẫn còn chưa ẩm.
“Phường vải Lăng Ba ư?" – Hắn thở dài nói nhỏ.
Nữ Quyên vốn định ngăn cản hắn uống chén rượu độc kia, nhưng vừa nghe đến thanh âm hắn nói nhỏ, liền một câu cũng nghẹn ở trong họng không nói ra được.
Nàng như thế nào chỉ vì hắn đối nàng ôn nhu mà quên đi những thống khổ không ngừng gia tăng hắn đem đến cho nàng? Nàng như thế nào có thể vì hắn ôn nhu mà để mặc cho hắn huỷ đi tâm huyết của phụ thân?
Nàng thống khổ ngậm miệng lại, ngăn không cho chính mình phát ra nửa điểm thanh âm. Nhìn hắn ngẩng đầu nâng chén, rốt cuộc cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng.
“Tuyệt mệnh đan, vô sắc vô vị, nhập hầu tuyệt mệnh."Sở Phong chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, lộ ra một chút cười khổ cùng thê lương, đáy mắt hàn băng đông lạnh, nhưng lại chậm rãi rơi xuống một giọt thanh lệ: “Không thể tưởng được nàng lại như thế hận ta. Ta yêu nàng như vậy, nhưng đổi lại cũng chỉ là một ly rượu độc của nàng."
“Ngươi … ngươi không có uống?" Nữ Quyên nước mắt lưng trong nay lộ ra một tia vui mừng sung sướng, nhưng không phải là điều mà Sở Phong lúc này đang vô cùng đau đớn có thể nhìn thấy được.
“Thất vọng sao?" Sở Phong quay lưng lại, cười đến thê lãnh (thê lương + lãnh tình): “Ta không nghĩ cho ngươi trở thành hung thủ giết người."
“Không … ta là …"
Sở Phong đưa tay lên chặn lời giải thích của Nữ Quyên.
“Không cần nói gì nữa. Như ngươi mong muốn, ta sẽ thả ngươi, sau này ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy ta nữa. Tuy rằng không thể giết được ta, nhưng ngươi cứ coi như là ta đã chết đi."
Nghe hắn nói ra những lời lãnh tuyệt như vậy, bóng lưng tuyệt vọng khuất dần sau cánh cửa, nàng biết lần này nàng thực sự đã thoát khỏi hắn. Nhưng nàng cũng kinh ngạc khi nhận thấy chính mình không muốn mất đi hắn. Lòng nàng hận hắn bao nhiêu, thì cũng yêu thương hắn bấy nhiêu.
“Không cần đi! Sở Phong, ta không cho phép ngươi đi."
Nữ Quyên ở sau lưng hắn khóc hô, không ngờ lại có thể làm cho hắn dừng lại cước bộ. Nàng tình thế cấp bách vọt tới trước mặt hắn, mang theo nước mắt nắm chặt lấy cánh tay hắn.
“Ngươi làm sao có thể cứ như vậy mà đi, ngay cả một lời giải thích của ta cũng không cần? Ngươi muốn ta cả đời này mang theo ân hận cùng áy náy với ngươi sao? Ngươi thật quá đáng, quá phận." – Nàng không ngừng đánh lên ngực hắn, gào khóc.
Sở Phong giữ chặt tay nàng, trong mắt một mảng lạnh như băng nhìn không ra giận dữ hay gì khác: “Bàn tay này … coi như là nàng đánh ta bù cho những thua thiệt ta gây ra cho ngươi đi. Về phần giải thích cùng áy náy … nàng không cần phải như vậy."
Buông tay Nữ Quyên ra, hắn xoay người mở cửa phòng. Vừa mới bước được nửa bước, hắn liền hét lớn lui lại hai bước rồi ngã vào trong lòng Nữ Quyên.
Chống đỡ không được sức nặng của hắn, Nữ Quyên cùng hắn hai người song song ngã ngồi trên mặt đất.
“Sở Phong!"
Nàng nhìn Sở Phong, ngạc nhiên phát hiện trước ngực hắn là một mảng đỏ tươi rực rỡ đến chói mắt, nhuộm đẫm một thân y bào thuần trắng của hắn. Lại giương mắt nhìn về phía cửa thì thấy Tiểu Hoàn trong tay nắm một đoản kiếm dính đầy máu tươi, run run đứng trước cửa phòng.
“Tiểu Hoàn? Vì sao?" Nữ Quyên mặt tràn đầy nước mắt nhìn Tiểu Hoàn vẻ không thể tin.
“Ta có thể dễ dàng tha thứ hắn không thương ta … nhưng không thể tha thứ cho hắn yêu nữ nhân khác … Hắn dám làm trái lại hỠhẹn với ta … hắn đáng chết!" – Tiểu Hoàn lưu lệ, một tiếng lại một tiếng cười điên cuồng ngân dài không dứt.
“Người đâu! Mau tới đây!"Trước mắt máu tươi từ miệng vết thương hắn không ngừng chảy ra, Nữ Quyên cũng bất chấp Tiểu Hoàn cuồng tiếu, lo lắng hô to.
Đoản kiếm đâm xuyên qua ngực Sở Phong làm cho hắn ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn. Thương thế nặng như vậy, hắn không chắc mình có thể chống đỡ nổi.
Đối với Nữ Quyên lộ ra một cái mỉm cười suy yếu, hắn miễn cưỡng mở miệng nói: “Không thể tưởng được … Ta cuối cùng vẫn chết trong tay nữ nhân … Sớm biết như vậy … ta tình nguyện … uống của nàng … ly rượu độc kia …"
“Không, không cần! Ngươi sẽ không có việc gì! Ngươi còn nợ ta rất nhiều mà chưa có hoàn trả, ngươi không được phép có việc gì!" Nữ Quyên cầm tay hắn không ngừng gào thét.
“Nguyện vọng của nàng … lần này thật sự … đã đạt thành rồi …" Sở Phong nói xong một câu này đột nhiên hộc ra một ngụm máu to, cả người thoáng chốc mất đi ý thức.
“Sở Phong!" – Nữ Quyên hoảng sợ gọi một tiếng.
“Tỉnh lại đi … ngươi không thể chết được! Ngươi không thể bỏ lại ta." Nữ Quyên cúi đầu giữ chặt lấy mặt hắn, vỗ về hai mắt đã nhắm chặt của hắn, khóc đến tan nát cõi lòng: “Ta thực sự xin lỗi ngươi … thật ra ta không muốn giết ngươi. Ta hận ngươi, nhưng cũng là bởi vì ta yêu ngươi … Ta là như vậy yêu ngươi …."
Đầy tay máu tươi, Tiểu Hoàn kinh ngạc nhìn hai người đổ nằm trên mặt đất, bỗng nhiên sâu sắc ngộ ra được rằng: mình thua rồi, cũng thật sự sai lầm rồi.
Nàng nghĩ chỉ cần giết Sở Phong, hắn sẽ không bao giờ có thể yêu nữ nhân nào nữa, nhưng hắn lại nói hắn tình nguyện chết trong tay Nữ Quyên … Tuy rằng nàng không rõ Nữ Quyên vì sao cũng muốn giết hắn, nhưng hai nữ nhân thương hắn lại đều muốn mạng của hắn, so ra … Sở Phong bị kẹp ở giữa mới là người bị tổn thương sâu nhất.
Bây giờ mới nhận ra thì còn có ý nghĩa gì đây? Tiểu Hoàn nhìn trong tay mình dính đầy máu tươi, nàng buồn bã cười, giơ lên đoản kiếm hướng bụng mình mà đâm, cả thân mình mềm yếu cũng đổ nằm ngay trước cửa.
“Tiểu Hoàn!"
Nhìn Tiểu Hoàn cũng cử đao tự tuyệt, lại nhìn Sở Phong vẫn hôn mê bất tỉnh trong lòng, Nữ Quyên vừa giận vừa vội. Một cỗ xúc cảm phức tạp dâng trào mãnh liệt, nàng cũng cứ vậy mà ngất đi …..
P/S: It’s too late to apologize ……
Đã quá muộn màng cho một lời xin lỗi ………
Tác giả :
Cung Sơn Thiến