Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại
Chương 15
Bốn phía là bạch sắc sa man trong gió chậm rãi lay động, mà y cũng giống như sa man kia không có chút sức lực nào. Tới nông nỗi như thế này, bản thân y cũng không thể nói là hoàn toàn không có trách nhiệm, ngay từ đầu do y mê luyến mới có thể dung túng bọn họ đối với bản thân mình càng ngày càng tàn bạo.
Trên mặt một tát kia vẫn đang nóng rát đau đớn, nội tâm dường như sông đang cuồn cuộn đổ ra biển, mà trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Y đã vô pháp tưởng tượng sau này sẽ có kết cục như thế nào.
Bọn họ đến cuối cùng cũng sẽ có ngày ngoạn chán, đến lúc đó lưu lại y chính là một loại xấu hổ, nhất định y sẽ bị giết chết. Dù sao cũng là chết, nếu đến ngày đó mắt mở trừng trừng mà nhìn người mình thích đối với mình hạ thủ, cũng là một loại nan kham không nói nên lời.
Triệu Trường Thanh trên mặt lộ ra 1 tia mỉm cười, khuôn mặt bình thản không hề khiến kẻ khác chú mục của y thoáng chốc hiện ra thần thái có chút khiến người khác nhìn thấy mà giật mình. Y chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt dần dần an tường bình tĩnh.
Hầu như là ngay lập tức, Lạc Vân Phi cảm thấy có gì đó không đúng, liền chế trụ cằm y, nhưng đã muộn, trong miệng y tuôn ra rất nhiều tiên huyết.
Tức giận dần dần hiện lên trên mi gian của Lạc Vân Phi, Triệu Trường Thanh có 1 loại ảo giác mưa bão ập tới, thế nhưng đau nhức trong miệng đã làm y nói không nên lời. Y nhàn nhạt nhìn Lạc Vân Phi, trên gương mặt bình thản còn có chút tiếu ý, cho dù trước mắt cuối cùng cũng tới lúc xa nhau, y vẫn đối với người này không có chút hận ý nào.
Vốn cho rằng bản thân cứ như vậy mà bình thản trải qua cuộc sống nhạt nhẽo, ai ngờ giữa đường còn phải trải qua sóng to gió lớn như vậy... Thì ra trong lòng y, cư nhiên cũng sẽ loại thâm tình khiến kẻ khác điên cuồng này.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, những … điều này lại chẳng đáng 1 lần quay đầu nhìn lại. Còn Lạc Vân Phi... Triệu Trường Thanh tự nhận là không ai so với y có thể hiểu Lạc Vân Phi rõ hơn. Không có gì đối với hắn mà nói là tối trân quý, chỉ cần y tiết lộ nửa điểm ý nghĩ – yêu thích, Lạc Vân Phi gặp sẽ lập tức sinh ghét.
Biết rõ như vậy là có thể giải thoát, nhưng nhiều năm như thế lại chưa bao giờ biểu lộ, cho dù đến bây giờ cũng là như nhau, trong ngực ngoại trừ kiêu ngạo không chịu bị người lăng nhục, lẽ nào không có mong muốn khiến Lạc Vân Phi vĩnh viễn không chiếm được sao?
Tại lúc bình tĩnh đối mặt với cái chết cận kề, Triệu Trường Thanh bỗng nhiên phát giác bản thân cư nhiên lại tuyệt vọng nhưng lại bất đắc yêu thương cái người mà từ nhỏ vẫn nhìn thấy này, cho dù đã thật sâu chôn giấu ở trong lòng, nhưng một khi bị khơi ra, lập tức tựa như hỏa diễm lan tràn trên đồng cỏ, trong chớp mắt cả người đã bị chiếm đoạt.
Cùng lúc yêu thương hai người, đây thật là điều kẻ khác khó có thể tin được, mà hai người kia đều tà ác mỹ lệ như vậy, càng khiến kẻ khác khó có thể tin. Nhưng y lại giống như một người vĩnh viễn học cũng không thông, biết rõ là không thể làm được, mà vẫn còn mắc thêm lỗi lầm.
Có thể đây chính là kết cục tốt nhất.
Triệu Trường Thanh mỉm cười, nhãn thần không hề có tiêu cự nhìn Lạc Vân Phi. Lạc Vân Phi thấy 1 mạt mỉm cười nhàn nhạt của y, bỗng nhiên ngực liền trầm xuống, đem cằm y mở ra, cuống quít tìm kim sang dược. Nhưng này kim sang dược vừa bôi vào, liền bị huyết làm trôi đi. Lạc Vân Phi luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng có chút luống cuống tay chân.
“Không cho ngươi chết, có nghe thấy không?"
Đã quen ra lệnh cho người khác hiển nhiên cũng cho rằng sinh tử là tùy mình quyết định. Triệu Trường Thanh cười rộ lên, có điểm tự giễu. Y chỉ là hạ nhân, đương nhiên là phải nghe lệnh của mình. Có cái gì mà oán giận chứ? Mà người này cũng luôn luôn không cãi lời, vô luận hắn yêu cầu gì, đều tận tâm thực hiện. Đáng tiếc lần này là không thể đáp ứng được rồi.
Tựa hồ bị dáng tươi cười vô vị của Triệu Trường Thanh làm chấn động, Lạc Vân Phi có chút giật mình, cuống quít đứng dậy đi ra cửa tìm Giang Hàn Yên. Giang Hàn Yên vừa nghe, dung nhan mỹ lệ nhất thời tái nhợt vài phần, hung hăng trừng Lạc Vân Phi: “Ngươi đúng là đại bản lĩnh, mỗi lần đều làm thành như vậy!"Trường kiếm nắm trong tay, liền muốn động thủ.
Lạc Vân Phi lúc này cũng đã trấn định, dù sốt ruột nhưng vẫn ung dung: “Ngươi xác định thực sự muốn đánh với ta để lãng phí thời gian sao?"
Một câu nói này làm cho Giang Hàn Yên lập tức tỉnh táo lại, vào cửa liền đi cứu Triệu Trường Thanh. Hai người hỗ trợ tự nhiên sẽ dễ làm hơn, đều có nội công trong người, tuy rằng hao tổn không ít nội lực, nhưng vẫn đang đem được Triệu Trường Thanh từ quỷ môn quan kéo trở về.
Trên mặt một tát kia vẫn đang nóng rát đau đớn, nội tâm dường như sông đang cuồn cuộn đổ ra biển, mà trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Y đã vô pháp tưởng tượng sau này sẽ có kết cục như thế nào.
Bọn họ đến cuối cùng cũng sẽ có ngày ngoạn chán, đến lúc đó lưu lại y chính là một loại xấu hổ, nhất định y sẽ bị giết chết. Dù sao cũng là chết, nếu đến ngày đó mắt mở trừng trừng mà nhìn người mình thích đối với mình hạ thủ, cũng là một loại nan kham không nói nên lời.
Triệu Trường Thanh trên mặt lộ ra 1 tia mỉm cười, khuôn mặt bình thản không hề khiến kẻ khác chú mục của y thoáng chốc hiện ra thần thái có chút khiến người khác nhìn thấy mà giật mình. Y chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt dần dần an tường bình tĩnh.
Hầu như là ngay lập tức, Lạc Vân Phi cảm thấy có gì đó không đúng, liền chế trụ cằm y, nhưng đã muộn, trong miệng y tuôn ra rất nhiều tiên huyết.
Tức giận dần dần hiện lên trên mi gian của Lạc Vân Phi, Triệu Trường Thanh có 1 loại ảo giác mưa bão ập tới, thế nhưng đau nhức trong miệng đã làm y nói không nên lời. Y nhàn nhạt nhìn Lạc Vân Phi, trên gương mặt bình thản còn có chút tiếu ý, cho dù trước mắt cuối cùng cũng tới lúc xa nhau, y vẫn đối với người này không có chút hận ý nào.
Vốn cho rằng bản thân cứ như vậy mà bình thản trải qua cuộc sống nhạt nhẽo, ai ngờ giữa đường còn phải trải qua sóng to gió lớn như vậy... Thì ra trong lòng y, cư nhiên cũng sẽ loại thâm tình khiến kẻ khác điên cuồng này.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, những … điều này lại chẳng đáng 1 lần quay đầu nhìn lại. Còn Lạc Vân Phi... Triệu Trường Thanh tự nhận là không ai so với y có thể hiểu Lạc Vân Phi rõ hơn. Không có gì đối với hắn mà nói là tối trân quý, chỉ cần y tiết lộ nửa điểm ý nghĩ – yêu thích, Lạc Vân Phi gặp sẽ lập tức sinh ghét.
Biết rõ như vậy là có thể giải thoát, nhưng nhiều năm như thế lại chưa bao giờ biểu lộ, cho dù đến bây giờ cũng là như nhau, trong ngực ngoại trừ kiêu ngạo không chịu bị người lăng nhục, lẽ nào không có mong muốn khiến Lạc Vân Phi vĩnh viễn không chiếm được sao?
Tại lúc bình tĩnh đối mặt với cái chết cận kề, Triệu Trường Thanh bỗng nhiên phát giác bản thân cư nhiên lại tuyệt vọng nhưng lại bất đắc yêu thương cái người mà từ nhỏ vẫn nhìn thấy này, cho dù đã thật sâu chôn giấu ở trong lòng, nhưng một khi bị khơi ra, lập tức tựa như hỏa diễm lan tràn trên đồng cỏ, trong chớp mắt cả người đã bị chiếm đoạt.
Cùng lúc yêu thương hai người, đây thật là điều kẻ khác khó có thể tin được, mà hai người kia đều tà ác mỹ lệ như vậy, càng khiến kẻ khác khó có thể tin. Nhưng y lại giống như một người vĩnh viễn học cũng không thông, biết rõ là không thể làm được, mà vẫn còn mắc thêm lỗi lầm.
Có thể đây chính là kết cục tốt nhất.
Triệu Trường Thanh mỉm cười, nhãn thần không hề có tiêu cự nhìn Lạc Vân Phi. Lạc Vân Phi thấy 1 mạt mỉm cười nhàn nhạt của y, bỗng nhiên ngực liền trầm xuống, đem cằm y mở ra, cuống quít tìm kim sang dược. Nhưng này kim sang dược vừa bôi vào, liền bị huyết làm trôi đi. Lạc Vân Phi luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng có chút luống cuống tay chân.
“Không cho ngươi chết, có nghe thấy không?"
Đã quen ra lệnh cho người khác hiển nhiên cũng cho rằng sinh tử là tùy mình quyết định. Triệu Trường Thanh cười rộ lên, có điểm tự giễu. Y chỉ là hạ nhân, đương nhiên là phải nghe lệnh của mình. Có cái gì mà oán giận chứ? Mà người này cũng luôn luôn không cãi lời, vô luận hắn yêu cầu gì, đều tận tâm thực hiện. Đáng tiếc lần này là không thể đáp ứng được rồi.
Tựa hồ bị dáng tươi cười vô vị của Triệu Trường Thanh làm chấn động, Lạc Vân Phi có chút giật mình, cuống quít đứng dậy đi ra cửa tìm Giang Hàn Yên. Giang Hàn Yên vừa nghe, dung nhan mỹ lệ nhất thời tái nhợt vài phần, hung hăng trừng Lạc Vân Phi: “Ngươi đúng là đại bản lĩnh, mỗi lần đều làm thành như vậy!"Trường kiếm nắm trong tay, liền muốn động thủ.
Lạc Vân Phi lúc này cũng đã trấn định, dù sốt ruột nhưng vẫn ung dung: “Ngươi xác định thực sự muốn đánh với ta để lãng phí thời gian sao?"
Một câu nói này làm cho Giang Hàn Yên lập tức tỉnh táo lại, vào cửa liền đi cứu Triệu Trường Thanh. Hai người hỗ trợ tự nhiên sẽ dễ làm hơn, đều có nội công trong người, tuy rằng hao tổn không ít nội lực, nhưng vẫn đang đem được Triệu Trường Thanh từ quỷ môn quan kéo trở về.
Tác giả :
Nguyệt Bội Hoàn