Hồng Phúc Dao
Chương 15
Nghênh Hoan lâu lớn nhất kinh thành bị tiểu vương gia Lưu Tích Tứ đóng cửa, trong nhất thời đầu đường xó chợ đều sôi nổi thảo luận việc này. Lưu Tích Tứ một câu “nhìn không vừa mắt", khiến cho các đại lão gia có tiền trong kinh thành mất đi chỗ chơi đùa. Mà hơn trăm công tử cô nương trong lâu, mắt nhìn thấy không thể tiếp khách, cuộc sống sau này không có chỗ dựa. Lam Vận Vanh chưa bao giờ quản loại sự tình này, Lưu Tích Tứ muốn làm cái gì, thông thường có đạo lý của hắn, cho nên Lam Vận Vanh hoàn toàn không coi việc này xem như đại sự gì, chẳng qua là cái kỹ viện, đóng cửa thì đóng cửa. Nhưng Lưu Tích Tứ vào cung, người muốn nói giúp cho Nghênh Hoan lâu không tìm thấy hắn, chỉ có thể đến phiền Lam Vận Vanh, mà Lưu Mặc Huyền bị Lưu Tích Tứ tránh không gặp mặt cũng tìm tới y, xin y Lưu Tích Tứ giúp hắn đòi một người từ trong tay, Lam Vận Vanh nổi lên tò mò đối với hành động hiếm thấy của Lưu Tích Tứ.
“Tích Tứ, Mặc Huyền nói ngươi nhốt người của hắn trong quý phủ ngươi, đây là có chuyện gì?" Lam Vận Vanh vừa mới thỉnh an hoàng gia gia trở về thấy Lưu Tích Tứ đang ở trong ngự hoa viên cho cá ăn.
“Thái tử ca ca đâu? Sao mấy ngày rồi không gặp?" Lưu Tích Tứ làm bộ không có nghe thấy, chuyên tâm đùa với con cá.
“Hắn đi Hối Xuyên." Lúc trả lời, ánh mắt Lam Vận lấp lánh.
“Hối Xuyên? Hãn Triệt ở Hối Xuyên sao?" Lưu Tích Tứ thông minh nghĩ tới.
“Ừ." Lam Vận Vanh cũng không che giấu.
“Nhị ca, ta hỏi ngươi, nếu như Hãn Triệt xuất thân thanh lâu, nhưng ngại thân phận giấu giếm ngươi, sau ngươi biết được, sẽ làm như thế nào?" Nếu nhị ca trả lời cũng như Lưu Mặc Huyền, hắn liền trả người lại, sau này không quản, nếu không phải, hắn sẽ nghĩ nghĩ làm thế nào để cho Lưu Mặc Huyền lại nếm chút khổ sở.
“Làm như thế nào?" Lam Vận Vanh rõ ràng không thoải mái tưởng tượng, một lát sau hắn đáp trả, “Chuộc hắn ra, trói trên giường làm cho hắn không xuống giường được."
“Khụ… Khụ…" Lưu Tích Tứ bị nước miếng làm cho sặc, vội lấy trà qua thuận khí, “Nhị ca, ta còn chưa khai huân đâu, ngươi đừng ở trước mặt ta nói lộ liễu như vậy." Không hổ là huynh trưởng của mình,cũng chỉ có một ý niệm trong đầu đối với Hãn Triệt.
“Ngươi không phải hỏi ta làm như thế nào? Ta đáp." Lam Vận Vanh đúng là một chút cũng không đỏ mặt.
“Vậy… Nếu trước khi ngươi chuộc Hãn Triệt, hắn vì ngươi không tiếp khách, bị người đánh, ngươi lại sẽ làm như thế nào?" Lưu Tích Tứ tiếp tục hỏi.
Lam Vận Vanh lúc này nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời: “Ai động hắn, dùng chỗ nào của cơ thể động, ta liền cắt bỏ chỗ đấy của y, lâu kia… tất nhiên là sẽ không để nó giữ lại." Khi nói lời này, trong mắt Lam Vận Vanh mang theo tàn nhẫn, có thể tưởng tượng, nếu Bạch Hãn Triệt thực bị người khi dễ, kết cục người nọ sẽ có bao nhiêu thảm. Đáp xong, Lam Vận Vanh nghe ra một chút nói nói, “Người trong quý phủ ngươi kia có phải bị người ta đánh hay không?"
“Đúng vậy…" Lưu Tích Tứ tiếp tục cho cá ăn, ngữ điệu kéo rất chậm rãi, tựa như nói một chuyện vớ vẩn nhàm chán gì đó, “Có điều là một tiểu công tử hơi ngu ngốc, thích Mặc Huyền, giấu giếm thân phận của bản thân, không những thế, sau khi bị Mặc Huyền biết liền bị nhốt lại, muốn cơ thể người ta đã không nói, còn mặc hắn bị tú bà đánh, Trúc nhị kia cũng vì thay Mặc Huyền thủ thân mới bị đánh. Ta thấy hắn đáng thương, Mặc Huyền lại mặc kệ sống chết của hắn, liền chuộc ra, sợ sau này nhị thúc biết được giận ta. Nhị ca, tuy nói là một tiểu quan, nhưng từ nhỏ phụ thân đã khuyên bảo chúng ta, chớ lấy thân phận áp người, chớ coi khinh người khác, ta chính là nghe lời nói của phụ thân nhất, người này ta tuyệt đối sẽ không giao cho Mặc Huyền, không để bên này chúng ta giao ra, bên kia liền phải nhặt xác cho hắn, đến lúc đó, sẽ không chỉ có nhị thúc giận ta, phụ thân cũng không thể không đánh chết ta." Lưu Tích Tứ đúng là vẻ mặt bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, nhưng ngữ khí kia nghe như thế nào cũng cảm giác được mang theo một chút trêu cợt cùng bất mãn.
“Tùy ngươi, Mặc Huyền nếu tới tìm ta, ta liền đẩy." Lam Vận Vanh vừa nghe nguyên nhân hậu quả, ném khẩn cầu của Lưu Mặc Huyền sang một bên, vươn vai nói, “Ta hồi phủ, làm ăn của Nghênh Hoan lâu gần đây không tệ, Vận phường còn chưa có làm ăn ở phương diện này, trở về ta cùng thái tử bàn bạc một chút, tiếp nhận Nghênh Hoan lâu, để cho những người đó khỏi đến phiền ta. Tú bà cùng quy công ban đầu ngươi nếu không thích, tìm một cái tội giam lại hoặc sung quân."
“Đuổi khỏi kinh thành là được, đừng để cho người ta nói chúng ta lấy quyền áp người." Rõ ràng chính là lấy quyền áp người, Lưu Tích Tứ nói xong mặt không đỏ thở không gấp, “Tìm quản sự nói một tiếng, nói bọn chúng ép người lành làm điếm, ác độc đánh người của ta."
“Ừ." Làm như mệt mỏi, Lam Vận Vanh lên kiệu mềm, để người nâng xuất cung, nhưng mọi người trong cung đều rõ, vị chủ tử ưa ngủ này của bọn họ, cũng là nhân vật lợi hại ngang với thái tử.
………
Đêm đến, Lưu Tích Tứ nằm trên giường nhắm mắt, sắp ngủ, cửa sổ mở ra, lại đóng vào, hắn nhưng xoay người coi như không phát hiện trong phòng có thêm một người. Giường động, Lưu Tích Tứ duỗi chân ra ngoài chăn, một cước liền đá về phía sau, ngay sau đó đã bị người bắt được, hảo hảo mà thả lại vào trong chăn, Lưu Tích Tứ vẫn là mặt hướng vào trong, không lên tiếng.
Người tới ngồi cạnh gối hắn, một viên đá màu đỏ tươi đung đa đung đưa trước mắt Lưu Tích Tứ, Lưu Tích Tứ đưa tay cầm, người cầm buông dây hồng trong tay ra, trong cổ họng tiếng cười khẽ trầm thấp.
“Còn giận?" Vẻ mặt Ly Nghiêu lúc này nếu để cho mấy tên thủ hạ của y nhìn thấy, thế nào cũng phải đi nhảy hồ Tiêu Tương, không vì cái gì khác, chỉ vì chủ tử bọn họ điên rồi, bọn họ đương nhiên phải lấy cái chết tạ tội.
“Giận a, ngươi chọc bổn vương nhiều như vậy, bổn vương sao có thể dễ dàng tha cho ngươi?" Quay hướng ánh nến nhìn huyết thạch trong tay, trên mặt Lưu Tích Tứ là nụ cười thích thú, “Viên đá này là cái gì?"
“Đấy là mạng của ta." Lời này Ly Nghiêu nói ngả ngớn, nhưng Lưu Tích Tứ lại hiểu được, mặc cho Ly Nghiêu cầm viên đá qua, buộc dây hồng vào cổ hắn, “Ta đem mạng của ta cho vương gia, vương gia còn giận?"
“Vậy phải xem ngươi sau này còn chọc ta sinh khí hay không, nếu còn không hối cải, khí này, sợ phải mười hai mươi năm mới có thể sinh hết." Ngồi xuống, Lưu Tích Tứ cười lạnh lên, kéo vạt áo Ly Nghiêu, chỉ vào vết thương vẫn chưa khỏi hỏi, “Vết thương này là xảy ra chuyện gì? Dù là đầu heo, cũng nên khỏi rồi. Huống chi là Ly giáo chủ ngươi, trong tay nhiều thuốc như thế, vết thương của chính mình lại trị không khỏi?"
“Vương gia đây là đang quan tâm Ly Nghiêu sao?" Hai tay Ly Nghiêu vòng lấy thắt lưng Lưu Tích Tứ, thần thái lại từ ngả ngớn chuyển sang chuyên chú.
“Nếu bổn vương nói không phải thì sao?" Lưu Tích Tứ đẩy tay Ly Nghiêu ra, trên mặt lại không còn nụ cười.
“Vương gia cũng thật ngang ngạnh…" Trong mắt Ly Nghiêu mang theo vẻ điên cuồng, đột nhiên nghiêng người, bắt được môi Lưu Tích Tứ. Quyền cước như dự đoán không có xuất hiện, Lưu Tích Tứ cũng há miệng mặc cho lưỡi Ly Nghiêu tiến vào, dùng nhiệt tình so với Ly Nghiêu còn hơn gấp trăm lần cùng môi hắn quấn lấy nhau một chỗ. Tựa hồ muốn cắn chết đối phương, thở gấp cùng với hôn, cắn của hai người càng ngày càng mãnh liệt, tỏa ra nhiệt khí nồng đậm. Ngay lúc Ly Nghiêu không kiêng nể gì chà đạp môi Lưu Tích Tứ, lưỡi y bị người hung hăng cắn, không chảy máu, nhưng lại làm cho y không thể không ngừng lại. Trong mắt Lưu Tích Tứ lộ ra dục tình buông Ly Nghiêu ra, thối lui về phía sau, trong mắt Ly Nghiêu cũng là lửa nóng có thể thiêu cháy Lưu Tích Tứ.
“Của ngươi… chính là lần đầu tiên?" Lưu Tích Tứ giống như đùa giỡn với tiểu quan thanh lâu, ngón tay cọ môi Ly Nghiêu hỏi, “Bổn vương là lần đầu tiên, nếu ngươi không phải… bổn vương coi như bị chó cắn miệng, sau này sẽ không để cho chó dại tới gần nữa."
“Tích Tứ… Ta đã từng có không ít nữ nhân…" Ly Nghiêu cũng sờ lên môi Lưu Tích Tứ, trước khi Lưu Tích Tứ biến sắc nói, “Nhưng nơi này, trừ ngươi ra, không ai có cái can đảm để tới chạm vào, mà ta… cũng sẽ không cho bọn chúng cái can đảm ấy."
“Ồ? Vậy vẫn là vinh hạnh của bổn vương?" Lưu Tích Tứ rốt cuộc lại cười, càng ngả ngớn nâng cằm Ly Nghiêu lên.
“Không…" Ly Nghiêu lần nữa đè môi xuống, “Là vinh hạnh của Ly mỗ."
“Lời này ta thích nghe." Lưu Tích Tứ ngửa đầu, mở miệng.
Trước khi hai người không khống chế được, Lưu Tích Tứ đẩy Ly Nghiêu ra, nằm lên trên giường, cười dị thường quyến rũ mà nói: “Bổn vương mặc dù hôn ngươi, cũng không có nghĩa là bổn vương đã đón nhận ngươi, ngươi nhưng chớ tự mình đa tình a." Đối với Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ tuyệt đối sẽ không để hắn chiếm thượng phong mình.
“Ly Nghiêu không dám." Cũng giống Lưu Tích Tứ nói không đúng tâm, Ly Nghiêu xốc chăn Lưu Tích Tứ lên chuẩn bị đi vào trong, lại bị Lưu Tích Tứ túm chăn lại.
“Vết thương của ngươi còn chưa giải thích rõ ràng đâu." Lưu Tích Tứ nằm về phía trong, cho Ly Nghiêu hiểu, rõ ràng, là có thể tiến vào.
“Thể chất như vậy," Ly Nghiêu lấy ra thuốc bôi, dùng vải trắng tìm thấy trong phòng Lưu Tích Tứ băng bó lần nữa, “Tích Tứ, ta nếu bị thương sẽ không dễ khỏi, sau này ta nếu có chỗ nào chọc giận ngươi sinh khí, ngươi muốn hết giận, cứ làm ta bị thương." Chui vào trong chăn, Ly Nghiêu nói bên tai Lưu Tích Tứ, “Chuyện này ngoại trừ mấy tên thủ hạ của ta ra, chỉ có vương gia biết, vương gia nếu nghĩ muốn trả thù, chỉ cần hạ nặng tay trên người Ly Nghiêu, Ly Nghiêu nhất định sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết."
“Vậy ngươi thật đúng là phải cẩn thận…" Lưu Tích Tứ giận, xoay người đưa lưng về phía Ly Nghiêu, tay Ly Nghiêu lại dùng một chút lực trên lưng hắn, kéo hắn tới trong lòng mình, Lưu Tích Tứ muốn tránh thoát, lại sợ làm cho Ly Nghiêu bị thương, tóm lấy tay Ly Nghiêu cắn một ngụm, Ly Nghiêu lại cười ra tiếng.
“Đồ điên!" Hơi nóng bên tai, làm cho Lưu Tích Tứ dúi đầu vào trong chăn, “Không có cách nào khác trị khỏi sao?" Đây là cái bệnh gì, bị thương, cũng không dễ dàng khỏi, ngay cả dùng thuốc cũng không được. Lưu Tích Tứ không thấy được mặt Ly Nghiêu trở nên có bao nhiêu đáng sợ, liền như vô thường nơi địa phủ, hắn lấy giọng điệu bình thản Lưu Tích Tứ nghe không ra đáp lại: “Không có cách nào… bị từ trong bụng mẹ…"
“Đã như thế, vậy ngươi cần phải cẩn thận chút, đừng để không chết ở trong tay người khác, lại chết ở ngay trên người mình." Lưu Tích Tứ nói lời dường như không quan tâm lại dường như có khiến cho sắc mặt Ly Nghiêu tốt hơn chút, hắn cắn cổ Lưu Tích Tứ, trước khi Lưu Tích Tứ trở mình liền tách khỏi, nói, “Ly Nghiêu sẽ không chết ở trên tay người khác, muốn chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay vương gia."
“Hừ!" Không cho Ly Nghiêu lại chơi đùa cổ mình, Lưu Tích Tứ xoay người, môi hai người chỉ cách nhau có một ngón tay, hắn mị nhãn cười, lúc Ly Nghiêu có chút thất thần, một quyền đánh vào bụng Ly Nghiêu, “Ly Nghiêu, cái miệng này của ngươi cũng thật là ngọt, không vào trong lâu làm tiểu gia thực đáng tiếc." Lấy công phu của hắn, tuyệt đối không có thể đánh được Ly Nghiêu, nếu Ly Nghiêu để mặc hắn đánh, chính là thập phần thắng, cho nên một quyền này, Lưu Tích Tứ là trút giận, hắn để cho Ly Nghiêu hôn mình, không có nghĩa là Ly Nghiêu có thể càn quấy hắn.
“Nếu vương gia không chê, Ly Nghiêu không ngại làm tiểu gia của vương gia." Lời này nói xong, bên ngoài dường như có người từ nóc nhà rơi xuống, Lưu Tích Tứ “ha hả" cười, đánh cái ngáp, hai mắt ngấn lệ mông lung nói, “Ngươi quá già rồi, bổn vương thấy không hợp. Bổn vương sáng mai muốn đi thỉnh an hoàng gia gia, ngươi nhớ phải rời đi trước khi trời sáng, đừng quấy nhiễu lão nhân gia trong cung, rước phiền toái cho bổn vương." Cũng không quản Ly Nghiêu có nghe lọt hay không, Lưu Tích Tứ lại trở mình, đúng là thật sự tính đi ngủ.
Cơ thể bị người ôm lấy, ôm chặt, Lưu Tích Tứ không nhúc nhích, tựa vào lồng ngực có chút nóng hô hấp dần dần vững vàng, chỉ là trước khi hắn ngủ, tay hắn và tay người còn lại giao nhau cùng một chỗ.
Mắt Ly Nghiêu thủy chung chưa nhắm lại, không phải bởi vì tật xấu ưa đạp người của Lưu Tích Tứ, trái lại Lưu Tích Tứ ngủ thực an ổn, cả người chôn ở trong ngực y, tư thế vốn quay lưng của hắn không lâu sau khi ngủ liền quay vào trong ngực y. Ly Nghiêu ngửi hương thơm trên người Lưu Tích Tứ, là cái loại hương thơm quanh năm ở trong cung pha với mùi sạch sẽ trên cơ thể. Khối huyết ngọc hắn đeo cho Lưu Tích Tứ, sau khi ánh nến tắt hết, phát ra ánh hồng nhàn nhạt, bên trong mơ hồ có thể thấy được có cái gì đang chuyển động. Ly Nghiêu bỏ khối huyết ngọc kia vào trong vạt áo Lưu Tích Tứ… Đúng như hắn đã nói, hắn đem mạng của mình tự tay giao đến trên tay Lưu Tích Tứ.
“Tích Tứ, Mặc Huyền nói ngươi nhốt người của hắn trong quý phủ ngươi, đây là có chuyện gì?" Lam Vận Vanh vừa mới thỉnh an hoàng gia gia trở về thấy Lưu Tích Tứ đang ở trong ngự hoa viên cho cá ăn.
“Thái tử ca ca đâu? Sao mấy ngày rồi không gặp?" Lưu Tích Tứ làm bộ không có nghe thấy, chuyên tâm đùa với con cá.
“Hắn đi Hối Xuyên." Lúc trả lời, ánh mắt Lam Vận lấp lánh.
“Hối Xuyên? Hãn Triệt ở Hối Xuyên sao?" Lưu Tích Tứ thông minh nghĩ tới.
“Ừ." Lam Vận Vanh cũng không che giấu.
“Nhị ca, ta hỏi ngươi, nếu như Hãn Triệt xuất thân thanh lâu, nhưng ngại thân phận giấu giếm ngươi, sau ngươi biết được, sẽ làm như thế nào?" Nếu nhị ca trả lời cũng như Lưu Mặc Huyền, hắn liền trả người lại, sau này không quản, nếu không phải, hắn sẽ nghĩ nghĩ làm thế nào để cho Lưu Mặc Huyền lại nếm chút khổ sở.
“Làm như thế nào?" Lam Vận Vanh rõ ràng không thoải mái tưởng tượng, một lát sau hắn đáp trả, “Chuộc hắn ra, trói trên giường làm cho hắn không xuống giường được."
“Khụ… Khụ…" Lưu Tích Tứ bị nước miếng làm cho sặc, vội lấy trà qua thuận khí, “Nhị ca, ta còn chưa khai huân đâu, ngươi đừng ở trước mặt ta nói lộ liễu như vậy." Không hổ là huynh trưởng của mình,cũng chỉ có một ý niệm trong đầu đối với Hãn Triệt.
“Ngươi không phải hỏi ta làm như thế nào? Ta đáp." Lam Vận Vanh đúng là một chút cũng không đỏ mặt.
“Vậy… Nếu trước khi ngươi chuộc Hãn Triệt, hắn vì ngươi không tiếp khách, bị người đánh, ngươi lại sẽ làm như thế nào?" Lưu Tích Tứ tiếp tục hỏi.
Lam Vận Vanh lúc này nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời: “Ai động hắn, dùng chỗ nào của cơ thể động, ta liền cắt bỏ chỗ đấy của y, lâu kia… tất nhiên là sẽ không để nó giữ lại." Khi nói lời này, trong mắt Lam Vận Vanh mang theo tàn nhẫn, có thể tưởng tượng, nếu Bạch Hãn Triệt thực bị người khi dễ, kết cục người nọ sẽ có bao nhiêu thảm. Đáp xong, Lam Vận Vanh nghe ra một chút nói nói, “Người trong quý phủ ngươi kia có phải bị người ta đánh hay không?"
“Đúng vậy…" Lưu Tích Tứ tiếp tục cho cá ăn, ngữ điệu kéo rất chậm rãi, tựa như nói một chuyện vớ vẩn nhàm chán gì đó, “Có điều là một tiểu công tử hơi ngu ngốc, thích Mặc Huyền, giấu giếm thân phận của bản thân, không những thế, sau khi bị Mặc Huyền biết liền bị nhốt lại, muốn cơ thể người ta đã không nói, còn mặc hắn bị tú bà đánh, Trúc nhị kia cũng vì thay Mặc Huyền thủ thân mới bị đánh. Ta thấy hắn đáng thương, Mặc Huyền lại mặc kệ sống chết của hắn, liền chuộc ra, sợ sau này nhị thúc biết được giận ta. Nhị ca, tuy nói là một tiểu quan, nhưng từ nhỏ phụ thân đã khuyên bảo chúng ta, chớ lấy thân phận áp người, chớ coi khinh người khác, ta chính là nghe lời nói của phụ thân nhất, người này ta tuyệt đối sẽ không giao cho Mặc Huyền, không để bên này chúng ta giao ra, bên kia liền phải nhặt xác cho hắn, đến lúc đó, sẽ không chỉ có nhị thúc giận ta, phụ thân cũng không thể không đánh chết ta." Lưu Tích Tứ đúng là vẻ mặt bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, nhưng ngữ khí kia nghe như thế nào cũng cảm giác được mang theo một chút trêu cợt cùng bất mãn.
“Tùy ngươi, Mặc Huyền nếu tới tìm ta, ta liền đẩy." Lam Vận Vanh vừa nghe nguyên nhân hậu quả, ném khẩn cầu của Lưu Mặc Huyền sang một bên, vươn vai nói, “Ta hồi phủ, làm ăn của Nghênh Hoan lâu gần đây không tệ, Vận phường còn chưa có làm ăn ở phương diện này, trở về ta cùng thái tử bàn bạc một chút, tiếp nhận Nghênh Hoan lâu, để cho những người đó khỏi đến phiền ta. Tú bà cùng quy công ban đầu ngươi nếu không thích, tìm một cái tội giam lại hoặc sung quân."
“Đuổi khỏi kinh thành là được, đừng để cho người ta nói chúng ta lấy quyền áp người." Rõ ràng chính là lấy quyền áp người, Lưu Tích Tứ nói xong mặt không đỏ thở không gấp, “Tìm quản sự nói một tiếng, nói bọn chúng ép người lành làm điếm, ác độc đánh người của ta."
“Ừ." Làm như mệt mỏi, Lam Vận Vanh lên kiệu mềm, để người nâng xuất cung, nhưng mọi người trong cung đều rõ, vị chủ tử ưa ngủ này của bọn họ, cũng là nhân vật lợi hại ngang với thái tử.
………
Đêm đến, Lưu Tích Tứ nằm trên giường nhắm mắt, sắp ngủ, cửa sổ mở ra, lại đóng vào, hắn nhưng xoay người coi như không phát hiện trong phòng có thêm một người. Giường động, Lưu Tích Tứ duỗi chân ra ngoài chăn, một cước liền đá về phía sau, ngay sau đó đã bị người bắt được, hảo hảo mà thả lại vào trong chăn, Lưu Tích Tứ vẫn là mặt hướng vào trong, không lên tiếng.
Người tới ngồi cạnh gối hắn, một viên đá màu đỏ tươi đung đa đung đưa trước mắt Lưu Tích Tứ, Lưu Tích Tứ đưa tay cầm, người cầm buông dây hồng trong tay ra, trong cổ họng tiếng cười khẽ trầm thấp.
“Còn giận?" Vẻ mặt Ly Nghiêu lúc này nếu để cho mấy tên thủ hạ của y nhìn thấy, thế nào cũng phải đi nhảy hồ Tiêu Tương, không vì cái gì khác, chỉ vì chủ tử bọn họ điên rồi, bọn họ đương nhiên phải lấy cái chết tạ tội.
“Giận a, ngươi chọc bổn vương nhiều như vậy, bổn vương sao có thể dễ dàng tha cho ngươi?" Quay hướng ánh nến nhìn huyết thạch trong tay, trên mặt Lưu Tích Tứ là nụ cười thích thú, “Viên đá này là cái gì?"
“Đấy là mạng của ta." Lời này Ly Nghiêu nói ngả ngớn, nhưng Lưu Tích Tứ lại hiểu được, mặc cho Ly Nghiêu cầm viên đá qua, buộc dây hồng vào cổ hắn, “Ta đem mạng của ta cho vương gia, vương gia còn giận?"
“Vậy phải xem ngươi sau này còn chọc ta sinh khí hay không, nếu còn không hối cải, khí này, sợ phải mười hai mươi năm mới có thể sinh hết." Ngồi xuống, Lưu Tích Tứ cười lạnh lên, kéo vạt áo Ly Nghiêu, chỉ vào vết thương vẫn chưa khỏi hỏi, “Vết thương này là xảy ra chuyện gì? Dù là đầu heo, cũng nên khỏi rồi. Huống chi là Ly giáo chủ ngươi, trong tay nhiều thuốc như thế, vết thương của chính mình lại trị không khỏi?"
“Vương gia đây là đang quan tâm Ly Nghiêu sao?" Hai tay Ly Nghiêu vòng lấy thắt lưng Lưu Tích Tứ, thần thái lại từ ngả ngớn chuyển sang chuyên chú.
“Nếu bổn vương nói không phải thì sao?" Lưu Tích Tứ đẩy tay Ly Nghiêu ra, trên mặt lại không còn nụ cười.
“Vương gia cũng thật ngang ngạnh…" Trong mắt Ly Nghiêu mang theo vẻ điên cuồng, đột nhiên nghiêng người, bắt được môi Lưu Tích Tứ. Quyền cước như dự đoán không có xuất hiện, Lưu Tích Tứ cũng há miệng mặc cho lưỡi Ly Nghiêu tiến vào, dùng nhiệt tình so với Ly Nghiêu còn hơn gấp trăm lần cùng môi hắn quấn lấy nhau một chỗ. Tựa hồ muốn cắn chết đối phương, thở gấp cùng với hôn, cắn của hai người càng ngày càng mãnh liệt, tỏa ra nhiệt khí nồng đậm. Ngay lúc Ly Nghiêu không kiêng nể gì chà đạp môi Lưu Tích Tứ, lưỡi y bị người hung hăng cắn, không chảy máu, nhưng lại làm cho y không thể không ngừng lại. Trong mắt Lưu Tích Tứ lộ ra dục tình buông Ly Nghiêu ra, thối lui về phía sau, trong mắt Ly Nghiêu cũng là lửa nóng có thể thiêu cháy Lưu Tích Tứ.
“Của ngươi… chính là lần đầu tiên?" Lưu Tích Tứ giống như đùa giỡn với tiểu quan thanh lâu, ngón tay cọ môi Ly Nghiêu hỏi, “Bổn vương là lần đầu tiên, nếu ngươi không phải… bổn vương coi như bị chó cắn miệng, sau này sẽ không để cho chó dại tới gần nữa."
“Tích Tứ… Ta đã từng có không ít nữ nhân…" Ly Nghiêu cũng sờ lên môi Lưu Tích Tứ, trước khi Lưu Tích Tứ biến sắc nói, “Nhưng nơi này, trừ ngươi ra, không ai có cái can đảm để tới chạm vào, mà ta… cũng sẽ không cho bọn chúng cái can đảm ấy."
“Ồ? Vậy vẫn là vinh hạnh của bổn vương?" Lưu Tích Tứ rốt cuộc lại cười, càng ngả ngớn nâng cằm Ly Nghiêu lên.
“Không…" Ly Nghiêu lần nữa đè môi xuống, “Là vinh hạnh của Ly mỗ."
“Lời này ta thích nghe." Lưu Tích Tứ ngửa đầu, mở miệng.
Trước khi hai người không khống chế được, Lưu Tích Tứ đẩy Ly Nghiêu ra, nằm lên trên giường, cười dị thường quyến rũ mà nói: “Bổn vương mặc dù hôn ngươi, cũng không có nghĩa là bổn vương đã đón nhận ngươi, ngươi nhưng chớ tự mình đa tình a." Đối với Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ tuyệt đối sẽ không để hắn chiếm thượng phong mình.
“Ly Nghiêu không dám." Cũng giống Lưu Tích Tứ nói không đúng tâm, Ly Nghiêu xốc chăn Lưu Tích Tứ lên chuẩn bị đi vào trong, lại bị Lưu Tích Tứ túm chăn lại.
“Vết thương của ngươi còn chưa giải thích rõ ràng đâu." Lưu Tích Tứ nằm về phía trong, cho Ly Nghiêu hiểu, rõ ràng, là có thể tiến vào.
“Thể chất như vậy," Ly Nghiêu lấy ra thuốc bôi, dùng vải trắng tìm thấy trong phòng Lưu Tích Tứ băng bó lần nữa, “Tích Tứ, ta nếu bị thương sẽ không dễ khỏi, sau này ta nếu có chỗ nào chọc giận ngươi sinh khí, ngươi muốn hết giận, cứ làm ta bị thương." Chui vào trong chăn, Ly Nghiêu nói bên tai Lưu Tích Tứ, “Chuyện này ngoại trừ mấy tên thủ hạ của ta ra, chỉ có vương gia biết, vương gia nếu nghĩ muốn trả thù, chỉ cần hạ nặng tay trên người Ly Nghiêu, Ly Nghiêu nhất định sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết."
“Vậy ngươi thật đúng là phải cẩn thận…" Lưu Tích Tứ giận, xoay người đưa lưng về phía Ly Nghiêu, tay Ly Nghiêu lại dùng một chút lực trên lưng hắn, kéo hắn tới trong lòng mình, Lưu Tích Tứ muốn tránh thoát, lại sợ làm cho Ly Nghiêu bị thương, tóm lấy tay Ly Nghiêu cắn một ngụm, Ly Nghiêu lại cười ra tiếng.
“Đồ điên!" Hơi nóng bên tai, làm cho Lưu Tích Tứ dúi đầu vào trong chăn, “Không có cách nào khác trị khỏi sao?" Đây là cái bệnh gì, bị thương, cũng không dễ dàng khỏi, ngay cả dùng thuốc cũng không được. Lưu Tích Tứ không thấy được mặt Ly Nghiêu trở nên có bao nhiêu đáng sợ, liền như vô thường nơi địa phủ, hắn lấy giọng điệu bình thản Lưu Tích Tứ nghe không ra đáp lại: “Không có cách nào… bị từ trong bụng mẹ…"
“Đã như thế, vậy ngươi cần phải cẩn thận chút, đừng để không chết ở trong tay người khác, lại chết ở ngay trên người mình." Lưu Tích Tứ nói lời dường như không quan tâm lại dường như có khiến cho sắc mặt Ly Nghiêu tốt hơn chút, hắn cắn cổ Lưu Tích Tứ, trước khi Lưu Tích Tứ trở mình liền tách khỏi, nói, “Ly Nghiêu sẽ không chết ở trên tay người khác, muốn chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay vương gia."
“Hừ!" Không cho Ly Nghiêu lại chơi đùa cổ mình, Lưu Tích Tứ xoay người, môi hai người chỉ cách nhau có một ngón tay, hắn mị nhãn cười, lúc Ly Nghiêu có chút thất thần, một quyền đánh vào bụng Ly Nghiêu, “Ly Nghiêu, cái miệng này của ngươi cũng thật là ngọt, không vào trong lâu làm tiểu gia thực đáng tiếc." Lấy công phu của hắn, tuyệt đối không có thể đánh được Ly Nghiêu, nếu Ly Nghiêu để mặc hắn đánh, chính là thập phần thắng, cho nên một quyền này, Lưu Tích Tứ là trút giận, hắn để cho Ly Nghiêu hôn mình, không có nghĩa là Ly Nghiêu có thể càn quấy hắn.
“Nếu vương gia không chê, Ly Nghiêu không ngại làm tiểu gia của vương gia." Lời này nói xong, bên ngoài dường như có người từ nóc nhà rơi xuống, Lưu Tích Tứ “ha hả" cười, đánh cái ngáp, hai mắt ngấn lệ mông lung nói, “Ngươi quá già rồi, bổn vương thấy không hợp. Bổn vương sáng mai muốn đi thỉnh an hoàng gia gia, ngươi nhớ phải rời đi trước khi trời sáng, đừng quấy nhiễu lão nhân gia trong cung, rước phiền toái cho bổn vương." Cũng không quản Ly Nghiêu có nghe lọt hay không, Lưu Tích Tứ lại trở mình, đúng là thật sự tính đi ngủ.
Cơ thể bị người ôm lấy, ôm chặt, Lưu Tích Tứ không nhúc nhích, tựa vào lồng ngực có chút nóng hô hấp dần dần vững vàng, chỉ là trước khi hắn ngủ, tay hắn và tay người còn lại giao nhau cùng một chỗ.
Mắt Ly Nghiêu thủy chung chưa nhắm lại, không phải bởi vì tật xấu ưa đạp người của Lưu Tích Tứ, trái lại Lưu Tích Tứ ngủ thực an ổn, cả người chôn ở trong ngực y, tư thế vốn quay lưng của hắn không lâu sau khi ngủ liền quay vào trong ngực y. Ly Nghiêu ngửi hương thơm trên người Lưu Tích Tứ, là cái loại hương thơm quanh năm ở trong cung pha với mùi sạch sẽ trên cơ thể. Khối huyết ngọc hắn đeo cho Lưu Tích Tứ, sau khi ánh nến tắt hết, phát ra ánh hồng nhàn nhạt, bên trong mơ hồ có thể thấy được có cái gì đang chuyển động. Ly Nghiêu bỏ khối huyết ngọc kia vào trong vạt áo Lưu Tích Tứ… Đúng như hắn đã nói, hắn đem mạng của mình tự tay giao đến trên tay Lưu Tích Tứ.
Tác giả :
Neleta