Hồng Nhan Thiên Hạ
Chương 15: Thất bại
Sau khi xong chuyện, Trạm Nguyệt Hàn mồ hôi đầm đìa gục trên người Thanh Ca, thở hổn hển, động cũng không muốn động, dường như còn đang muốn nằm luôn như vậy.
Thanh Ca chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể hư nhược, cuối cùng cùng tnt mà khom thắt lưng theo động tác cuối cùng của hắn mà nằm trên giường, mới vừa bắt được cánh tay Trạm Nguyệt Hàn cũng không không có sức cầm lấy mà rơi xuống, toàn thân rã rời tùy ý để Trạm Nguyệt Hàn gục trên người của nàng.
Thanh Ca mở mắt ra nhìn chằm chằm Tiểu Yêu trên nóc giường, “Nhìn đủ chưa?" Mặc dù giọng nói có chút dữ tợn, nhưng thần sắc thì lại không có ý trách tội nó. Nàng đã sớm biết Tiểu Yêu gục trên nóc giường rình coi, nhưng lúc đó kích tình đang nồng, cũng lười dạy dỗ nó. Chủ yếu là nàng thấy không cần thiết, vì vậy cũng tùy ý nó quang minh chính đại nhìn.
Tiểu Yêu vừa rồi còn sáng mắt, lúc này thấy mình bị chủ nhân phát hiện, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái đầu rắn tinh xảo của nó trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó chớp chớp xinh đẹp, từ nóc giường bò xuống chỗ cổ tay Thanh Ca, lè lưỡi liếm liếm lấy lòng.
“Cái gì?" Trạm Nguyệt Hàn hoàn toàn không hiểu ý tứ của Thanh Ca. Với công lực của hắn không phát hiện người thứ ba tồn tại trong phòng, vậy ý của Thanh Ca là gì.
“Liếm cái gì mà liếm, ngươi cũng không phải chó." Thanh Ca tức giận trừng Tiểu Yêu.
Trạm Nguyệt Hàn quay đầu, theo tầm mắt Thanh Ca nhìn sang, nhìn thấy một con xích xà đang dùng lưỡi liếm Thanh Ca. Con rắn kia nghiêng đầu dán lên tay Thanh Ca, một bộ dáng lấy lòng. Hình ảnh quỷ dị như vậy khiến hắn hoài nghi hai mắt của mình có phải có vấn đề hay không, rắn sao lại có vẻ mặt nhân tính như vậy đâu.
“Xích luyện xà?" Trạm Nguyệt Hàn nhìn kĩ mới phát hiện tiểu tử này là xích luyện xà trong truyền thuyết, hắn giật mình cùng không xác định nói ra tên của nó. Hắn biết xích luyện xà cùng vì từng thấy qua trên sách, nhưng chưa từng thấy qua vật sống. Nếu thật là xích luyện xà trong truyền thuyết, vậy nó cực kỳ hiếm thấy, còn có kịch độc, hơn nữa tốc độ nhanh, mặc dù là thánh phẩm giải độc nhưng không dễ dàng để bắt được. Vậy sao nó lại xuất hiện ở đây? Trong truyền thuyết, hoàn cảnh sống của nó hẳn là sơn cốc không có người ở mới đúng a. Hơn nữa bộ dáng của nó hình như rất thân mật với Nguyệt Nhi (Thanh Ca).
“Không sai, Đại tướng quân từng thấy nó?" Nàng làm sao không biết Tiểu Yêu quý hiếm, trên sách không phải nói nó rất hiếm thấy sao?
“Ta cũng chỉ từng nhìn thấy những ghi chép về xích luyện xà trên sách, nhưng chưa từng thấy vật sống." Trạm Nguyệt Hàn nghiên cứu đánh giá Tiểu Yêu trên giường, nói rõ.
Thanh Ca lúc này mới hiểu rõ gật đầu, trên sách nói xích luyện xà rất hiếm gặp, Trạm Nguyệt Hàn chưa từng thấy qua cũng là bình thường, nhíu mày, tiếp tục đùa giỡn Tiểu Yêu.
Trạm Nguyệt Hàn giật mình nhìn Thanh Ca lại đem xích luyện xà cầm trong tay, dùng ngón tay đưa vào miệng của nó, trêu đùa nơi chứa độc ở lưỡi của nó, xích luyện xà cũng mở lớn miệng tùy ý nàng đùa giỡn, một chút ý tứ phản kháng cũng không có, ngược lại giống như tập mãi thành thói quen.
“Con xích luyện xà này là nàng nuôi?" Trạm Nguyệt Hàn nghi ngờ hỏi, một nữ tử phong trần, nhiều nhất chỉ tuyệt sắc hơn nữ tử thanh lâu khác một chút, tại sao lại được đãi ngộ đặc biệt như vậy, thậm chí còn có thánh phẩm giải độc nhiều người tha thiết ước mơ – xích luyện xà.
“Đúng vậy a, tới đây, nói gọi là Tiểu Yêu." Thanh Ca đem Tiểu Yêu giơ lên trước mặt Trạm Nguyệt Hàn giới thiệu. Tiểu Yêu nhưng lại nhìn cũng không thèm nhìn Trạm Nguyệt Hàn một cái, đúng chuẩn cao ngạo.
“Ngươi kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo, người ta là Đại tướng quân đó." Thanh Ca liền vung tay vứt Tiểu Yêu xuống giường. Tiểu Yêu bị vứt xuống đất cũng khoan thai bò trở lại.
“Nàng tại sao lại có xích luyện xà? Nàng phải biết tốc độc của nó rất nhanh lại thêm kịch độc nên không dễ gì bắt được, huống chi là thuần phục, khiến nó trở thành sủng vật." Trạm Nguyệt Hàn trở mình, để Thanh Ca nằm trong ngực hắn, nhưng bởi vì hai thân thể ma sát, nên hắn không khỏi có chút suy nghĩ miên man. Ai bảo tư vị của Thanh Ca quá mê người, đó là khoái cảm hắn chưa từng trải qua, nhưng hắn biết Thanh Ca là lần đầu tiên, không thể quá mức. Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được hắn vô thức suy nghĩ đến cảm thụ của Thanh Ca, quan tâm nàng hết thảy, đổi lại là hắn trước kia, hắn chưa từng quan tâm đến nữ nhân nào.
“Là nó quấn lấy ta." Thanh Ca đương nhiên đáp, nó vì thích ăn đồ nướng mà đi theo nàng, nói như vậy không sai không phải sao? Nàng sẽ không thừa nhận là mình dùng cá nướng dụ dỗ nó đâu.
“Là sao?" Hắn biết tiểu nữ nữ nhân trong ngực không nói thật.
“Ta nói này Đại Tướng quân, có phải ngài nên đi rồi hay không? Tiểu lâu của ta chưa bao giờ cho khách nhân ngủ lại." Thanh Ca từ trong ngực Trạm Nguyệt Hàn ngồi dậy, trước mặt hắn xuống giường, tóc đen dài xõa tung sau lưng. Khom người lấy áo ngoài màu đỏ khoác lên người, sau đó tư thái nữ vương ngồi trên ghế. Hai chân thon dài trắng noãn lộ ra ngoài y phục, gợi cảm cực kỳ. Sau đó tự mình rót một chén nữ nhi hồng, nhắm mắt hưởng thụ, sau đó hơi ngửa đầu nhấp một ngụm.
Thanh Ca không biết mặc như vậy, thân thể như ẩn như hiện dưới y phục so với không mặc còn hấp dẫn Trạm Nguyệt Hàn hơn. Dục vọng mà hắn vừa mới đè xuống lại tro tàn lại cháy, Trạm Nguyệt Hàn không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hắn buộc mình dời đi tầm mắt trên người Thanh Ca.
“Nguyệt Nhi, theo ta hồi Tướng quân phủ đi." Hắn nói ra những lời này ngay cả chính hắn cũng ngây ngẩn cả người. Hắn chưa từng chủ động mang nữ nhân về phủ, tại sao nữ nhân này lại làm cho hắn có dục vọng muốn giữ nàng bên người?
“Ta rất thích nơi này, cũng không có ý nghĩ muốn rời khỏi." Thanh Ca sửng sốt một chút, nàng cũng không ngờ nam nhân này sẽ nói ra lời này. Bất kể nói thế nào, bây giờ nàng là thanh lâu nữ tử không hải sao? Mà hắn là Chiến quốc Đại tướng quân, hắn làm vậy không sợ bôi nhọ danh tiếng sao? Nhưng nàng cũng không phải loại nữ nhân chỉ lăn trên giường một lần liền đi theo người ta. Huống chi nơi này là địa phương của Lãnh Thanh Ca nàng, nàng sao lại đi cùng hắn chứ.
“Thích nơi này? Thiếu nữ trong sạch sao lại thích địa phương này? Ngươi có phải có nỗi khổ tâm gì hay không?" Trạm Nguyệt Hàn suy đoán nói. Dù sao, đúng như lời hắn nói, thiếu nữ thanh bạch ở thời đại này cũng không ai thích cái chỗ này.
“Không có nỗi khổ tâm gì cả, ngươi cũng biết ta không có ký văn tự bán mình cho Phong Nguyệt lâu, ta là rất thích nơi này, hơn nữa lúc trước ta cũng đã nói ta sẽ không gả cho một nam nhân mà cam nguyện bị vây trong một tiểu viện." Thanh Ca nhìn ra được nam nhân này có tình cảm với nàng, nhưng nàng không phải là nữ nhân thích dây dưa với nam nhân.
“Cái gì mà thích nơi này, ta thấy nàng rõ ràng là tự xem thường mình, hay nên nói nàng có quan hệ với lão bản của Phong Nguyệt lâu?" Trạm Nguyệt Hàn lần đầu tiên muốn giữ một nữ nhân bên người, nhưng lại bị cự tuyệt, lấy cá tính cao ngạo lãnh khốc của hắn nhất thời cảm thấy mặt mũi của mình bị nữ nhân này dẫm ở dưới chân, lửa giận công tâm không lựa lời quát Thanh Ca.
Thanh Ca cũng không quan tâm Trạm Nguyệt Hàn vũ nhục, chẳng qua là giọng nói có chút lạnh lùng: “Nói như vậy cũng không sai, ta chính là người như vậy, hơn nữa ta có quan hệ với lão bản của Phong Nguyệt lâu, đó cũng là chuyện riêng của ta, sợ rằng không liên quan đến Đại tướng quân. Nếu Đại tướng quân không có chuyện gì, vậy ngài có thể đi rồi phải không?"
“Nàng, hừ" Trạm Nguyệt Hàn không ngờ Thanh Ca bị hắn nhục mạ cũng không sao cả, nhất thời tức giận không nói ra lời, hừ lạnh một tiếng, động tác lưu loát đứng dậy mặc y phục, rời khỏi phòng của Thanh Ca mà không quay đầu lại, hơn nữa còn ‘đông’ một tiếng đóng cửa lại..
Thanh Ca nhìn hành động của Trạm Nguyệt Hàn, cảm thán nam nhân luôn sĩ diện như vậy, bị cự tuyệt sẽ giận, thật trẻ con. Thanh Ca lắc đầu, hướng ngoài cửa hô: “Tiểu Hồng, chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm."
“Vâng, tiểu thư." Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Hồng, mà Tiểu Hồng chính là Lăng Hồng, người bị Thanh Ca điểm danh làm thiếp thân nha hoàn của nàng. Nàng (TH) đã đến tiểu lâu của Thanh Ca, ở phòng của hạ nhân ở tầng một.
…………….
Trạm Nguyệt Hàn một đường đi thẳng vào phủ tướng quân, hộ vệ gác cửa thấy tướng quân nhà mình đen mặt trở về, cũng tiểu tâm dực dực không dám lên tiếng, sợ tự rước lấy họa. Bọn họ đều biết tướng quân nóng giận lợi hại như thế nào, bọn họ không có can đảm trêu chọc.
Trạm Nguyệt Hàn vừa bước vào viện của mình liền nghe được thanh âm vô sỉ, “Ơ, Hàn, sao trở về nhanh vậy? Tư vị của mỹ nhân như thế nào?" Lại càng làm lửa giận của hắn bùng lên.
Người nói chuyện chính là Bắc Thần Tầm cùng Trạm Nguyệt Hàn đến Phong Nguyệt lâu. Sau khi Trạm Nguyệt Hàn đi theo Ngữ Tình, liền gắn cho mỹ nhân danh hoa đã có chủ, hắn còn ở lại ngốc cũng không được, vì vậy liền rời Phong Nguyệt lâu. Nhưng hắn cũng không trở về phủ hoàng tử của mình, ngược lại đi đến tướng quân phủ. Hắn là muốn đợi đến sáng mai khi Trạm Nguyệt Hàn trở lại sẽ mượn cơ hội trêu chọc hắn một phen. Ai ngờ mỹ nhân trong ngực mà hắn lại trở về sớm như vậy.
“Cút, nếu không đừng trách sao ta động thủ đánh ngươi." Trạm Nguyệt Hàn lướt qua Bắc Thần Tầm đang chắn đường, ‘Đông’ một tiếng, đá mở cửa phòng, đi vào.
Bắc Thần Tầm không để ý đến uy hiếp của Trạm Nguyệt Hàn, đi theo vào, còn không sợ chết trêu chọc: “Có một cực phẩm mỹ nhân như vậy còn phát giận, chẳng lẽ chưa thỏa mãn dục vọng?"
Trạm Nguyệt Hàn quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Bắc Thần Tầm một cái. Bắc Thần Tầm lúng từng sờ sờ lỗ mũi, chạy đến bên cạnh Trạm Nguyệt Hàn, rót trà, cười lấy lòng nói: “Hắc hắc, uống ngụm trà hạ hỏa đi."
Trạm Nguyệt Hàn đoạt lấy ly trà, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt mạnh ly trà lên bàn, ly trà gốm sứ cao cấp liền hóa thành tro bụi. Bắc Thần Tầm nhìn ly trà đã ‘hương tiêu ngọc vẫn’, không khỏi co cổ lại.
Bắc Thần Tầm mặc dù than thở công lực xuất thần nhập hóa của bạn tốt, nhưng hắn lại càng hiếu kỳ việc gì lại khiến cho Đại tướng quân luôn luôn hỉ nộ không lộ ra mặt, tỉnh táo cẩn thận lại phát giận lớn như vậy. Ánh mắt dè dặt nhìn về phía Trạm Nguyệt Hàn mặt đầy sương lạnh, hỏi: “Là ai to gan dám chọc cho Bắc Thần Chiến quốc Đại Tướng quân tức giận a?"
Thời điểm hắn hỏi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hướng chạy ra khỏi phòng, hắn không dám bảo đảm Trạm Nguyệt Hàn sẽ nhìn thân phận hoàng tử của hắn mà không ra tay với hắn.
Lúc Bắc Thần Tầm cho là Trạm Nguyệt Hàn sẽ không trả lời, ngoài ý muốn hắn lại bật thốt, “Nữ nhân chết tiệt kia lại dám cự tuyệt ta. Lên giường với ta thì là nữ nhân của Trạm Nguyệt Hàn ta, mà nàng lại cự tuyệt trở về phủ với ta."
Bắc Thần Tầm không nghĩ Trạm Nguyệt Hàn sẽ trả lời nên sửng sốt một chút. Càng làm hắn giật mình là bạn tốt thế nhưng lại chủ động muốn mang nữ nhân vào phủ. Hơn nữa đối phương còn không chịu. Trạm Đại tướng quân hắn chưa từng theo đuổi nữ nhân, có nữ nhân nào nhìn thấy hắn lại không chủ động hiến thân, hắn chưa từng bị nữ nhân cự tuyệt vì vậy hắn mới có thể phát giận lớn như vậy.
Bắc Thần Tầm cố nín cười, hắn không ngờ Trạm Nguyệt Hàn, Trạm Đại Tướng quân lại có mặt trẻ con như vậy. Nhưng hắn không dám bật cười, an ủi: “Cho dù kẻ ngu cũng biết sống trong phủ tướng quân tốt hơn thanh lâu. Nàng sao lại không hiểu, nói không chừng nàng có nỗi khổ tâm gì đó?"
Trạm Nguyệt Hàn đang nổi nóng, nhớ tới lời của Thanh Ca, lửa giận lại bùng nổ: “Chính nàng thừa nhận không có nỗi khổ tâm gì, nàng đơn thuần chỉ là thích ở nơi đó mà thôi. Ta quả thực bị người xem thường."
“Ngươi không biết nữ nhân luôn khẩu thị tâm phi sao? Nếu là nỗi khổ tâm thì sao có thể dễ dàng nói cho ngươi biết được. Có lẽ là bị uy hiếp bức bách ở lại đó? Dĩ nhiên cũng không loại bỏ khả năng nàng thích." Bắc Thần Tầm vỗ vỗ vai bạn tốt, ra dáng rất hiểu rõ nữ nhân.
Trạm Nguyệt Hàn không hổ là Đại Tướng quân, rất nhanh liền tỉnh táo lại, nghĩ đến nàng là thanh lâu nữ tử sao lại có Xích Luyện xà trân quý, còn có thái độ tổng quản Phong Nguyệt lâu Ngữ Tình với nàng khác biệt với các cô nương khác. Chẳng lẽ nàng không chỉ là thanh lâu nữ tử, lại có thân phận gì khác sao? Nhưng nếu không phải thanh lâu nữ tử thì sao lại cam nguyện đem thân thể trinh nguyên giao cho hắn? Trạm Nguyệt Hàn vừa nghĩ tới đó tâm tình liền bình ổn phần nào.
“Trạm Thanh" Trạm Nguyệt Hàn hướng về phía không khí hô lớn một tiếng, một nam nhân mặc thanh y liền xuất hiện trong phòng, quỳ một gối xuống trước mặt Trạm Nguyệt Hàn.
“Ngươi đi điều tra thân phận thật của Nguyệt Nhi cô nương của Phong Nguyệt lâu, sao lại vào Phong Nguyệt lâu, tiện thể điều tra thêm bối cảnh của Phong Nguyệt lâu." Trạm Nguyệt Hàn vừa khôi phục khí phách của mình, liền phân phó.
“Dạ" Trạm Thanh liền biến mất.
“Hàn, công phu của thị vệ ngươi càng ngày càng lợi hại." Bắc Thần Tầm nhìn phương hướng Trạm Thanh biến mất cảm thán.
Thanh Ca chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thân thể hư nhược, cuối cùng cùng tnt mà khom thắt lưng theo động tác cuối cùng của hắn mà nằm trên giường, mới vừa bắt được cánh tay Trạm Nguyệt Hàn cũng không không có sức cầm lấy mà rơi xuống, toàn thân rã rời tùy ý để Trạm Nguyệt Hàn gục trên người của nàng.
Thanh Ca mở mắt ra nhìn chằm chằm Tiểu Yêu trên nóc giường, “Nhìn đủ chưa?" Mặc dù giọng nói có chút dữ tợn, nhưng thần sắc thì lại không có ý trách tội nó. Nàng đã sớm biết Tiểu Yêu gục trên nóc giường rình coi, nhưng lúc đó kích tình đang nồng, cũng lười dạy dỗ nó. Chủ yếu là nàng thấy không cần thiết, vì vậy cũng tùy ý nó quang minh chính đại nhìn.
Tiểu Yêu vừa rồi còn sáng mắt, lúc này thấy mình bị chủ nhân phát hiện, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái đầu rắn tinh xảo của nó trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó chớp chớp xinh đẹp, từ nóc giường bò xuống chỗ cổ tay Thanh Ca, lè lưỡi liếm liếm lấy lòng.
“Cái gì?" Trạm Nguyệt Hàn hoàn toàn không hiểu ý tứ của Thanh Ca. Với công lực của hắn không phát hiện người thứ ba tồn tại trong phòng, vậy ý của Thanh Ca là gì.
“Liếm cái gì mà liếm, ngươi cũng không phải chó." Thanh Ca tức giận trừng Tiểu Yêu.
Trạm Nguyệt Hàn quay đầu, theo tầm mắt Thanh Ca nhìn sang, nhìn thấy một con xích xà đang dùng lưỡi liếm Thanh Ca. Con rắn kia nghiêng đầu dán lên tay Thanh Ca, một bộ dáng lấy lòng. Hình ảnh quỷ dị như vậy khiến hắn hoài nghi hai mắt của mình có phải có vấn đề hay không, rắn sao lại có vẻ mặt nhân tính như vậy đâu.
“Xích luyện xà?" Trạm Nguyệt Hàn nhìn kĩ mới phát hiện tiểu tử này là xích luyện xà trong truyền thuyết, hắn giật mình cùng không xác định nói ra tên của nó. Hắn biết xích luyện xà cùng vì từng thấy qua trên sách, nhưng chưa từng thấy qua vật sống. Nếu thật là xích luyện xà trong truyền thuyết, vậy nó cực kỳ hiếm thấy, còn có kịch độc, hơn nữa tốc độ nhanh, mặc dù là thánh phẩm giải độc nhưng không dễ dàng để bắt được. Vậy sao nó lại xuất hiện ở đây? Trong truyền thuyết, hoàn cảnh sống của nó hẳn là sơn cốc không có người ở mới đúng a. Hơn nữa bộ dáng của nó hình như rất thân mật với Nguyệt Nhi (Thanh Ca).
“Không sai, Đại tướng quân từng thấy nó?" Nàng làm sao không biết Tiểu Yêu quý hiếm, trên sách không phải nói nó rất hiếm thấy sao?
“Ta cũng chỉ từng nhìn thấy những ghi chép về xích luyện xà trên sách, nhưng chưa từng thấy vật sống." Trạm Nguyệt Hàn nghiên cứu đánh giá Tiểu Yêu trên giường, nói rõ.
Thanh Ca lúc này mới hiểu rõ gật đầu, trên sách nói xích luyện xà rất hiếm gặp, Trạm Nguyệt Hàn chưa từng thấy qua cũng là bình thường, nhíu mày, tiếp tục đùa giỡn Tiểu Yêu.
Trạm Nguyệt Hàn giật mình nhìn Thanh Ca lại đem xích luyện xà cầm trong tay, dùng ngón tay đưa vào miệng của nó, trêu đùa nơi chứa độc ở lưỡi của nó, xích luyện xà cũng mở lớn miệng tùy ý nàng đùa giỡn, một chút ý tứ phản kháng cũng không có, ngược lại giống như tập mãi thành thói quen.
“Con xích luyện xà này là nàng nuôi?" Trạm Nguyệt Hàn nghi ngờ hỏi, một nữ tử phong trần, nhiều nhất chỉ tuyệt sắc hơn nữ tử thanh lâu khác một chút, tại sao lại được đãi ngộ đặc biệt như vậy, thậm chí còn có thánh phẩm giải độc nhiều người tha thiết ước mơ – xích luyện xà.
“Đúng vậy a, tới đây, nói gọi là Tiểu Yêu." Thanh Ca đem Tiểu Yêu giơ lên trước mặt Trạm Nguyệt Hàn giới thiệu. Tiểu Yêu nhưng lại nhìn cũng không thèm nhìn Trạm Nguyệt Hàn một cái, đúng chuẩn cao ngạo.
“Ngươi kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo, người ta là Đại tướng quân đó." Thanh Ca liền vung tay vứt Tiểu Yêu xuống giường. Tiểu Yêu bị vứt xuống đất cũng khoan thai bò trở lại.
“Nàng tại sao lại có xích luyện xà? Nàng phải biết tốc độc của nó rất nhanh lại thêm kịch độc nên không dễ gì bắt được, huống chi là thuần phục, khiến nó trở thành sủng vật." Trạm Nguyệt Hàn trở mình, để Thanh Ca nằm trong ngực hắn, nhưng bởi vì hai thân thể ma sát, nên hắn không khỏi có chút suy nghĩ miên man. Ai bảo tư vị của Thanh Ca quá mê người, đó là khoái cảm hắn chưa từng trải qua, nhưng hắn biết Thanh Ca là lần đầu tiên, không thể quá mức. Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được hắn vô thức suy nghĩ đến cảm thụ của Thanh Ca, quan tâm nàng hết thảy, đổi lại là hắn trước kia, hắn chưa từng quan tâm đến nữ nhân nào.
“Là nó quấn lấy ta." Thanh Ca đương nhiên đáp, nó vì thích ăn đồ nướng mà đi theo nàng, nói như vậy không sai không phải sao? Nàng sẽ không thừa nhận là mình dùng cá nướng dụ dỗ nó đâu.
“Là sao?" Hắn biết tiểu nữ nữ nhân trong ngực không nói thật.
“Ta nói này Đại Tướng quân, có phải ngài nên đi rồi hay không? Tiểu lâu của ta chưa bao giờ cho khách nhân ngủ lại." Thanh Ca từ trong ngực Trạm Nguyệt Hàn ngồi dậy, trước mặt hắn xuống giường, tóc đen dài xõa tung sau lưng. Khom người lấy áo ngoài màu đỏ khoác lên người, sau đó tư thái nữ vương ngồi trên ghế. Hai chân thon dài trắng noãn lộ ra ngoài y phục, gợi cảm cực kỳ. Sau đó tự mình rót một chén nữ nhi hồng, nhắm mắt hưởng thụ, sau đó hơi ngửa đầu nhấp một ngụm.
Thanh Ca không biết mặc như vậy, thân thể như ẩn như hiện dưới y phục so với không mặc còn hấp dẫn Trạm Nguyệt Hàn hơn. Dục vọng mà hắn vừa mới đè xuống lại tro tàn lại cháy, Trạm Nguyệt Hàn không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hắn buộc mình dời đi tầm mắt trên người Thanh Ca.
“Nguyệt Nhi, theo ta hồi Tướng quân phủ đi." Hắn nói ra những lời này ngay cả chính hắn cũng ngây ngẩn cả người. Hắn chưa từng chủ động mang nữ nhân về phủ, tại sao nữ nhân này lại làm cho hắn có dục vọng muốn giữ nàng bên người?
“Ta rất thích nơi này, cũng không có ý nghĩ muốn rời khỏi." Thanh Ca sửng sốt một chút, nàng cũng không ngờ nam nhân này sẽ nói ra lời này. Bất kể nói thế nào, bây giờ nàng là thanh lâu nữ tử không hải sao? Mà hắn là Chiến quốc Đại tướng quân, hắn làm vậy không sợ bôi nhọ danh tiếng sao? Nhưng nàng cũng không phải loại nữ nhân chỉ lăn trên giường một lần liền đi theo người ta. Huống chi nơi này là địa phương của Lãnh Thanh Ca nàng, nàng sao lại đi cùng hắn chứ.
“Thích nơi này? Thiếu nữ trong sạch sao lại thích địa phương này? Ngươi có phải có nỗi khổ tâm gì hay không?" Trạm Nguyệt Hàn suy đoán nói. Dù sao, đúng như lời hắn nói, thiếu nữ thanh bạch ở thời đại này cũng không ai thích cái chỗ này.
“Không có nỗi khổ tâm gì cả, ngươi cũng biết ta không có ký văn tự bán mình cho Phong Nguyệt lâu, ta là rất thích nơi này, hơn nữa lúc trước ta cũng đã nói ta sẽ không gả cho một nam nhân mà cam nguyện bị vây trong một tiểu viện." Thanh Ca nhìn ra được nam nhân này có tình cảm với nàng, nhưng nàng không phải là nữ nhân thích dây dưa với nam nhân.
“Cái gì mà thích nơi này, ta thấy nàng rõ ràng là tự xem thường mình, hay nên nói nàng có quan hệ với lão bản của Phong Nguyệt lâu?" Trạm Nguyệt Hàn lần đầu tiên muốn giữ một nữ nhân bên người, nhưng lại bị cự tuyệt, lấy cá tính cao ngạo lãnh khốc của hắn nhất thời cảm thấy mặt mũi của mình bị nữ nhân này dẫm ở dưới chân, lửa giận công tâm không lựa lời quát Thanh Ca.
Thanh Ca cũng không quan tâm Trạm Nguyệt Hàn vũ nhục, chẳng qua là giọng nói có chút lạnh lùng: “Nói như vậy cũng không sai, ta chính là người như vậy, hơn nữa ta có quan hệ với lão bản của Phong Nguyệt lâu, đó cũng là chuyện riêng của ta, sợ rằng không liên quan đến Đại tướng quân. Nếu Đại tướng quân không có chuyện gì, vậy ngài có thể đi rồi phải không?"
“Nàng, hừ" Trạm Nguyệt Hàn không ngờ Thanh Ca bị hắn nhục mạ cũng không sao cả, nhất thời tức giận không nói ra lời, hừ lạnh một tiếng, động tác lưu loát đứng dậy mặc y phục, rời khỏi phòng của Thanh Ca mà không quay đầu lại, hơn nữa còn ‘đông’ một tiếng đóng cửa lại..
Thanh Ca nhìn hành động của Trạm Nguyệt Hàn, cảm thán nam nhân luôn sĩ diện như vậy, bị cự tuyệt sẽ giận, thật trẻ con. Thanh Ca lắc đầu, hướng ngoài cửa hô: “Tiểu Hồng, chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm."
“Vâng, tiểu thư." Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tiểu Hồng, mà Tiểu Hồng chính là Lăng Hồng, người bị Thanh Ca điểm danh làm thiếp thân nha hoàn của nàng. Nàng (TH) đã đến tiểu lâu của Thanh Ca, ở phòng của hạ nhân ở tầng một.
…………….
Trạm Nguyệt Hàn một đường đi thẳng vào phủ tướng quân, hộ vệ gác cửa thấy tướng quân nhà mình đen mặt trở về, cũng tiểu tâm dực dực không dám lên tiếng, sợ tự rước lấy họa. Bọn họ đều biết tướng quân nóng giận lợi hại như thế nào, bọn họ không có can đảm trêu chọc.
Trạm Nguyệt Hàn vừa bước vào viện của mình liền nghe được thanh âm vô sỉ, “Ơ, Hàn, sao trở về nhanh vậy? Tư vị của mỹ nhân như thế nào?" Lại càng làm lửa giận của hắn bùng lên.
Người nói chuyện chính là Bắc Thần Tầm cùng Trạm Nguyệt Hàn đến Phong Nguyệt lâu. Sau khi Trạm Nguyệt Hàn đi theo Ngữ Tình, liền gắn cho mỹ nhân danh hoa đã có chủ, hắn còn ở lại ngốc cũng không được, vì vậy liền rời Phong Nguyệt lâu. Nhưng hắn cũng không trở về phủ hoàng tử của mình, ngược lại đi đến tướng quân phủ. Hắn là muốn đợi đến sáng mai khi Trạm Nguyệt Hàn trở lại sẽ mượn cơ hội trêu chọc hắn một phen. Ai ngờ mỹ nhân trong ngực mà hắn lại trở về sớm như vậy.
“Cút, nếu không đừng trách sao ta động thủ đánh ngươi." Trạm Nguyệt Hàn lướt qua Bắc Thần Tầm đang chắn đường, ‘Đông’ một tiếng, đá mở cửa phòng, đi vào.
Bắc Thần Tầm không để ý đến uy hiếp của Trạm Nguyệt Hàn, đi theo vào, còn không sợ chết trêu chọc: “Có một cực phẩm mỹ nhân như vậy còn phát giận, chẳng lẽ chưa thỏa mãn dục vọng?"
Trạm Nguyệt Hàn quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Bắc Thần Tầm một cái. Bắc Thần Tầm lúng từng sờ sờ lỗ mũi, chạy đến bên cạnh Trạm Nguyệt Hàn, rót trà, cười lấy lòng nói: “Hắc hắc, uống ngụm trà hạ hỏa đi."
Trạm Nguyệt Hàn đoạt lấy ly trà, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt mạnh ly trà lên bàn, ly trà gốm sứ cao cấp liền hóa thành tro bụi. Bắc Thần Tầm nhìn ly trà đã ‘hương tiêu ngọc vẫn’, không khỏi co cổ lại.
Bắc Thần Tầm mặc dù than thở công lực xuất thần nhập hóa của bạn tốt, nhưng hắn lại càng hiếu kỳ việc gì lại khiến cho Đại tướng quân luôn luôn hỉ nộ không lộ ra mặt, tỉnh táo cẩn thận lại phát giận lớn như vậy. Ánh mắt dè dặt nhìn về phía Trạm Nguyệt Hàn mặt đầy sương lạnh, hỏi: “Là ai to gan dám chọc cho Bắc Thần Chiến quốc Đại Tướng quân tức giận a?"
Thời điểm hắn hỏi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hướng chạy ra khỏi phòng, hắn không dám bảo đảm Trạm Nguyệt Hàn sẽ nhìn thân phận hoàng tử của hắn mà không ra tay với hắn.
Lúc Bắc Thần Tầm cho là Trạm Nguyệt Hàn sẽ không trả lời, ngoài ý muốn hắn lại bật thốt, “Nữ nhân chết tiệt kia lại dám cự tuyệt ta. Lên giường với ta thì là nữ nhân của Trạm Nguyệt Hàn ta, mà nàng lại cự tuyệt trở về phủ với ta."
Bắc Thần Tầm không nghĩ Trạm Nguyệt Hàn sẽ trả lời nên sửng sốt một chút. Càng làm hắn giật mình là bạn tốt thế nhưng lại chủ động muốn mang nữ nhân vào phủ. Hơn nữa đối phương còn không chịu. Trạm Đại tướng quân hắn chưa từng theo đuổi nữ nhân, có nữ nhân nào nhìn thấy hắn lại không chủ động hiến thân, hắn chưa từng bị nữ nhân cự tuyệt vì vậy hắn mới có thể phát giận lớn như vậy.
Bắc Thần Tầm cố nín cười, hắn không ngờ Trạm Nguyệt Hàn, Trạm Đại Tướng quân lại có mặt trẻ con như vậy. Nhưng hắn không dám bật cười, an ủi: “Cho dù kẻ ngu cũng biết sống trong phủ tướng quân tốt hơn thanh lâu. Nàng sao lại không hiểu, nói không chừng nàng có nỗi khổ tâm gì đó?"
Trạm Nguyệt Hàn đang nổi nóng, nhớ tới lời của Thanh Ca, lửa giận lại bùng nổ: “Chính nàng thừa nhận không có nỗi khổ tâm gì, nàng đơn thuần chỉ là thích ở nơi đó mà thôi. Ta quả thực bị người xem thường."
“Ngươi không biết nữ nhân luôn khẩu thị tâm phi sao? Nếu là nỗi khổ tâm thì sao có thể dễ dàng nói cho ngươi biết được. Có lẽ là bị uy hiếp bức bách ở lại đó? Dĩ nhiên cũng không loại bỏ khả năng nàng thích." Bắc Thần Tầm vỗ vỗ vai bạn tốt, ra dáng rất hiểu rõ nữ nhân.
Trạm Nguyệt Hàn không hổ là Đại Tướng quân, rất nhanh liền tỉnh táo lại, nghĩ đến nàng là thanh lâu nữ tử sao lại có Xích Luyện xà trân quý, còn có thái độ tổng quản Phong Nguyệt lâu Ngữ Tình với nàng khác biệt với các cô nương khác. Chẳng lẽ nàng không chỉ là thanh lâu nữ tử, lại có thân phận gì khác sao? Nhưng nếu không phải thanh lâu nữ tử thì sao lại cam nguyện đem thân thể trinh nguyên giao cho hắn? Trạm Nguyệt Hàn vừa nghĩ tới đó tâm tình liền bình ổn phần nào.
“Trạm Thanh" Trạm Nguyệt Hàn hướng về phía không khí hô lớn một tiếng, một nam nhân mặc thanh y liền xuất hiện trong phòng, quỳ một gối xuống trước mặt Trạm Nguyệt Hàn.
“Ngươi đi điều tra thân phận thật của Nguyệt Nhi cô nương của Phong Nguyệt lâu, sao lại vào Phong Nguyệt lâu, tiện thể điều tra thêm bối cảnh của Phong Nguyệt lâu." Trạm Nguyệt Hàn vừa khôi phục khí phách của mình, liền phân phó.
“Dạ" Trạm Thanh liền biến mất.
“Hàn, công phu của thị vệ ngươi càng ngày càng lợi hại." Bắc Thần Tầm nhìn phương hướng Trạm Thanh biến mất cảm thán.
Tác giả :
Phong Lâm Uyển