Hồng Nhan Cổ Quái
Chương 4
Thôi rồi! Quỳnh Tinh tính sổ ở một bên nói thầm.
Tối hôm qua nàng ở chỗ Hải Đườn đến tận canh ba mới trở về sơn trang nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay, lúc đang ngủ mơ màng, đại háo sắc Nhạc Tâm Trừng kia lại xông thẳng vào phòng nàng, nói là muốn gọi nàng rời giường, may mắn, nàng luôn bao bọc chặt chẽ khi đi ngủ, tính cảnh giác mạnh, cho nên mới không bị lộ.
Họp cái gì! Báo cáo cái gì thôi! Hại nàng không thể ngủ được, ô...
Nghĩ vậy, Quỳnh Tinh không khỏi liếc về phía Nhạc Tâm Trừng. Không nhìn thì không biết, nhìn một lần này khiến nàng phát hiện ánh mắt háo sắc gian tà kia đang nhìn mình.
Trừ những tổng quản đang chuyên tâm báo cáo ở ngoài cửa, những ngườu khác đều phát hiện Hàn Tinh oán hận nhìn chằm chằm Nhạc Tâm Trừng, chắc hẳn Nhạc Tâm Trừng cũng chú ý tới.
Nhạc Tâm Trừng buồn cười nhìn ánh mắt như muốn đâm thủng mình kia.
Buổi sáng hắn có chút lỗ mãng, nhưng mà cách này dùng rất tốt!
Hắn quyết định lại kích thích một chút.vì thế đứng lên, nhìn về phía Hàn Tinh nói: “Ta phát hiện là trong những tổng quản, Hàn Tinh là nhỏ tuổi nhất."
Quỳnh Tinh vốn là nhanh chóng ngủ thiếp đi, vừa nghe thấy lời nói của Nhạc Tâm Trừng, lập tức thanh tỉnh lại, hai mắt trừng thẳng về phía hắn.
Hắn muốn làm cái gì?
Nhạc Tâm Trừng ngả ngớn cười nhìn Hàn Tinh, nói tiếp: “Thì ra là Hàn Tinh ở Kính Trúc viên quá nhỏ, lại gần cửa chính, nếu thực sự có người muốn gây bất lợi với sơn trang, Hàn Tinh nhất định là người thứ nhất gặp xui xẻo. Lại nói, gương mặt hắn mềm mại hơn người còn đẹp, không chừng tặc nhân sẽ coi hắn thành nữ nhân..."
Một cái nghiên mực bay tới, tốc độ vừa nhanh vừa vững vàng, mục tiêu được xác định rõ và rất chính xác. Nhạc Tâm Trừng dễ dàng tiếp được, lại nói: “Vì bảo vệ hắn, bắt đầu từ hôm nay, Hàn Tinh sẽ vào ở tại Tuyết Mặc Hiên, vừa an toàn lại kín đáo, sẽ không bị ai dùng thủ đoạn hiểm độc."
Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Không phải Tuyết Mặc hiên là nơi vắng vẻ nhất sơn trang sao? Quỳnh Tinh càng nghĩ càng thấy có cái gì không đúng, tại sao Nhạc Tâm Trừng luôn tìm nàng gây phiền toái?
Dáng vẻ nàng xinh đẹp động lòng người, nhưng bây giờ nàng là nam nhân! Bị nàng hấp dẫn chỉ có thể là nữ nhân, mà không phải Nhạc Tâm Trừng. Cái tên xú nam nhân đó, trừ khi... Hắn đoạn tụ! Quỳnh Tinh nghĩ như vậy, sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng xanh trong nháy mắt, nàng không muốn chơi trò chơi này với hắn đâu.
Ở cùng Hàn Tinh lâu nhất trong đám tổng quản Cốc Úy Tố nghe xong lời nói của Nhạc Tâm Trừng, kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt của Hàn Tinh thay đổi nhiều lần...
"Nhạc Tâm Trừng!" Giọng nói dịu dàng của Quỳnh Tinh, đổi thành tiếng hét tức giận.
Quả nhiên! Đám người Cốc Úy Tố gào thét, chỉ muốn tìm một nơi tốt để trốn.
Sắc mặt Quỳnh Tinh u ám, một tiếng hét giận dữ không chút khách khí.
"Người chết tiệt này, ta và ngươi có thù oán sao? Từ khi ngươi trở lại đến bây giờ, hết lần này đến lần khác nhằm vào ta. Thế nào? Ta đụng chạm đến ngươi chỗ nào sao? Hay là do dáng vẻ ta quá tuấn mĩ, ngươi ghen tỵ! Chưa từng thấy qua nam nhân nào nhàm chán giống như ngươi, ta nghỉ ngơi ở đâu đâu cần ngươi quan tâm, ta ở Trúc viên rất rốt, tại sao phải đổi? Tuyết Mặc hiên là nơi vắng vẻ, quỷ quái, chim còn không muốn đi, sao ta lại muốn vào đấy ở? Còn nữa, buổi sáng ngươi vọt vào phòng ta làm cái gì? Cũng không gọi trước một tiếng, nếu ta thật sự gặp tặc nhân gì đó, cũng là cái tên tặc nhà ngươi, ngươi là đồng tính luyến ái, nhưng ta không phải, đừng nghĩ ta sẽ chơi với ngươi. Đáng chết, Dịch Thần Đình so với ngươi còn mạnh hơn nhiều. Mẹ nó, lão tử khó chịu, bây giờ muốn đi ngủ bù, còn nói nữa ta liền K* ngươi! Ai dũng cảm dám đến Trúc viên ầm ĩ ta, ta sẽ chờ xem! Tan họp!"
*K (mình cũng chịu, raw nó vậy, cv nó vậy ~~)
Hét xong, Quỳnh Tinh đá văng cái ghế ra, bỏ lại đám người ở trong Hạo Vân lâu đang trợn mắt há mồm, đi ngủ bù.
Về phần người đang xem cuộc vui, bị một tiếng hét của Quỳnh Tinh, tất cả đều thất điên bát đảo.
Thật lâu sau, Cốc Úy Minh bật cười một cái, những người khác cũng cười theo, tất cả tổng quản đứng ở cửa khổ sở, không dám cười ra nhưng không thể nhịn được, khuôn mặt đều đỏ hết lên, vẫn là Cốc Úy Minh hảo tâm cho bọn họ rời đi.
Thấy tất cả tổng quản đều đi rồi, Huyền Đình Thiệu là người đầu tiên lên tiếng: “Thật hối hận vì lúc trước đi xa nhà cùng các ngươi, không gặp hàn Tinh, hắn thật là một người thú vị."
"Đúng vậy, tiếng hét vừa rồi, toàn bộ sơn trang chưa bao giờ thấy ai dám làm như vậy." Nhạc Tâm Viễn cũng cười nói.
Nhạc Tâm Trừng nghe xong cười khổ nói: “Sao hắn lại không có phong độ như vậy, đổi phòng cũng là vì tốt cho hắn, hơn nữa những lời ta nói cũng đâu có sai đâu!"
Cốc Úy Tố cười lạnh: “Không có phong độ sao? Hắn không có cầm cái bàn đập ngươi đã là rất khách khí rồi! Ta nói trước, các ngươi người nào làm cho hắn tức mà bỏ chạy, huynh đệ sẽ không can thiệp! Ta dùng thời gian rất dài và nghị lực mới tìm được thiên tài giống như vậy, các ngươi nghĩ trên dời này có mấy người như Hàn Tinh?"
"Hắc hắc, khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình Hàn Tinh dám hét to với chủ tử!" Huyền Đình Thiệu chế nhạo.
"Ha ha..." Nhạc Tâm Trừng cười to.
Huyền Đình Vận vỗ Nhạc Tâm Trừng một cái: “Đừng cười! Ngươi không thấy sắc mặt của Úy Tố rất khó nhìn sao."
"Đâu? Ta nhìn xem." Nhạc Tâm Trừng thật sự mở to mắt nhìn chằm chằm Cốc Úy Tố.
"Thật là tệ, không biết có cần mời Nhị thúc xem cho hắn hay không..."
Lời hắn còn chưa nói hết, đã thấy ly trà Cốc Úy Tố tiện tay ném ra.
Nhạc Tâm Trừng đỡ lấy, ly trà rơi vào tay hắn một cách hoàn hảo.
"Cảm ơn! Ta đang khát." Nhạc Tâm Trừng không chút khách khí uống ly trà kia.
Cốc Úy Tố không có cách nào thở dài.
Cốc Úy Minh chậm rãi nói: “Trước hết để Hàn Tinh nghỉ ngơi cho tốt đã, tiểu tử kia canh ba mới trở về, cũng khó trách không ngủ đủ."
Nhạc Tâm Trừng không có ý kiến nhún vai.
Yên lặng một lát, Cốc Úy Tố không nhịn được nói với Nhạc Tâm Trừng: “Ngươi đừng luôn tìm Hàn Tinh gây phiền toái! Cẩn thận làm hắn tức giận mà chạy, lấy tài năng của hắn, người khác cũng muốn cướp lấy!"
"Ừ! Úy nói rất đúng, ngươi cũng đừng tìm hắn gây phiền toái, nếu như hắn tức giận chạy mất thì ta cũng có thêm phiền toái." Huyền Đình Thiệu phụ họa.
Nhạc Tâm Trừng miễn cưỡng gật đầu, nhưng mà muốn hắn không trêu chọc Hàn Tinh, thì rất nhàm chán! Hơn nữa vừa rồi diễn xuất của Hàn Tinh thật đặc sắc, làm người ta phấn khích."
Huyền Đình Vận lắc đầu nhìn Tâm Trừng, Thật là! Rõ ràng có thể nói chuyện thật tốt, nhưng lại muốn làm cho chướng khí mù mịt.
Hắn hắng giọng nói: “Gian phòng của Hàn Tinh không thể đổi."
"Ngươi nhìn phản ứng của hắn, muốn hắn ở Tuyết Mặc hiên sao? Thật là nằm mơ!" Cốc Úy Tố không hiểu nổi, vì sao lại bắt Hàn Tinh phải đổi chỗ ở?
"Mơ mộng hão huyền!" Nhạc Tâm Viễn cũng không hiểu.
"Căn bản là nói chuyện viển vông mà thôi!" Huyền Đình Thiệu phụ họa.
Huyền Điình Vận buồn cười nhìn ba người kẻ xướng người họa, Cốc Úy Minh nói hết lời thay hắn.
"Nhất định phải đổi, chỉ là Tâm Trừng thích trêu chọc Hàn Tinh, không nói tới trọng điểm, nói mấy lời vô dụng khiến người ta nổi giận."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Nhạc Tâm Viễn không kiên nhẫn thúc giục.
"Còn nhớ việc chúng ta buôn bán với Hồ Gia Bảo không?" Nhạc Tâm Trừng cuối cùng cũng nghiêm chỉnh mộ chút, nhưng mà vẫn mang một nụ cười như có như không.
"Không phải ngưng rồi sao?" Huyền Đình Thiệu không hiểu hỏi.
"Đúng vậy, nhưng mà chúng ta hoàn toàn ngưng hẳn việc buôn bán của bọn họ, việc này đối với uy tín của Hồ Gia Bảo như một đả kích lớn."
"Ngươi sợ bọn họ trả thù sao? Huyền Đình Thiệu không quá tin tưởng hỏi.
Nhạc Tâm Trừng nói: “Ta sợ bọn họ tổn thương tới người của sơn trang. Các ngươi biết Hàn Tinh có công phu, nếu không cái nghiên mực kia không thể có tốc độ và lực mạnh như vậy được, nhưng mà, rốt cuộc công phu của Hàn Tinh như thế nào, chúng ta cũng không biết được, lại càng không nói tới người của Hồ Gia Bảo, bản lĩnh cũng không tệ. Tóm lại, bên trong sơn trang không thể có bất kỳ ai bị thương, nhất là Hàn Tinh." Một câu cuối cùng Nhạc Tâm Trừng nói rất lạnh.
Mỗi người đang ngồi cũng rất kinh ngạc vì những gì mình vừa nghe được.
"Tâm Trừng, ta phải nói cho ngươi biết, Hàn Tinh là nam nhân, không phải nữ nhân. Dáng vẻ của hắn... ách, rất xinh đẹp, nhưng hắn thật sự là nam nhân." Giống như sợ Nhạc Tâm Trừng không nghe được, Cốc Úy Tố gấp đến độ lớn tiếng nói, chỉ sợ Tâm Trừng si mê tiểu sắc ma Hàn Tinh.
"Cho ta một ít thời gian, ta nhất định sẽ chứng minh được Hàn Tinh là một nữ nhân." Nhạc Tâm Trừng thản nhiên nói.
Nngươi thật sự là..." Cốc Úy Tố không chịu nổi tính tình quật cường của hắn.
Cốc Úy Minh trấn an đệ đệ của mình, nói hắn đừng kích động.
Huyền Đình Vận vội vàng đổi chủ đề: “Tâm Trừng, Hàn Tinh sẽ không đi tới Tuyết Mặc Hiên, hắn đâu muốn chuyển."
"Tuyết Mặc hiên không được thì liền ở Đông Tình các, dù sao cũng không khác biệt."
Để lại mọi người hai mắt nhìn nhau.
***
Kể từ khi Quỳnh Tinh vỗ bàn chửi mắng ở Hạo Vân lâu, công lao to lớn vĩ đại ất được truyền khắp sơn trang, bốn vị lớn tuổi nhất là lão gia gia và lão nãi nãi càng thêm nhớ tới và muốn tìm Hàn Tinh. Nhưng sau khi tỉnh ngủ, nàng đã sớm chạy ra khỏi sơn trang, đi nàng bạn lâu năm của nàng Hải Đường.
Bốn ngày liên tiếp, Quỳnh Tinh đều ở Liễu Nhạn lâu.
"Tinh, ngươi đã ở đây nhiều ngày như vậy, người của Lăng Hạo sơn trang cũng không nói gì sao?" Hải Đường nhịn bốn ngày, rốt cuộc cũng hỏi.
Sau khi nghe Hải Đường nói, cả người Quỳnh Tinh giống như không còn sức lực, hứng thú ngắm trăng cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Hải Đường tò mò theo vào, thấy bằng hữu không có tinh thần, có chút sốt ruột.
"Ngươi nói chuyện đi nha!" Nàng rất quan tâm vị bằng hữu vô cùng đặc biệt này, nhớ tới lúc họ mới gặp nhau, đến nay Hải Đường vẫn là vừa buồn cười vừa tức giận.
Đêm đó là một đêm trăng xinh đẹp -
"Đại mĩ nhân, nàng chính là Hải Đường ở Liễu Nhạn lâu sao?" Quỳnh Tinh dùng cặp mắt háo sắc quan sát nàng từ đầu đến chân một lần.
Đầu tiên Hải Đường bị sự xuất hiện của nàng dọa sợ hết hồn, lại bị ánh mắt chăm chú nhìn chăm chú của nàng làm mặt đỏ bừng.
Sau khi tự trấn định, Hải Đường chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ta là Hải Đường. Xin hỏi..." Trời! Nào có nam nhân nào đẹp như vậy, dung mạo của hắn làm nàng mang danh hoa khôi kinh thành cũng cảm thấy thât sắc.
"Đừng nhìn ta như vậy, sẽ làm cho ta nghĩ, nàng bây giờ rất cần ta." Quỳnh Tinh mập mờ nháy mắt mấy cái.
"Ngươi... Ngươi là ai?"
Quỳnh Tinh bức một bước dài, người đã ở ngay bên cạnh Hải Đường, ôm hông của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta tên Hàn Tinh, Hàn trong giá lạnh, Tinh là ngôi sao. Hải Đường, nàng thật là người cũng như tên, dáng vẻ không tệ!"
Hải Đường kinh ngạc cảm giác chính mình chạm được. Mềm mại sao?
Nàng không dấu vết kéo ra khoảng cách của hai người.
"Hải Đường cô nương, đừng cự tuyệt ta nha, ôm một cái cũng đâu có sao!" Quỳnh Tinh cười nói.
"Công tử, Hải Đường không phải nữ tử thanh lâu bình thường, xin đừng làm ra chuyện mất thân phận mới phải." Nàng càng lúc càng hoài nghi thân phận người trước mắt, không, phải nói là hoài nghi giới tính của hắn.Tay của hắn rất mềm, hơn nữa giọng nói cũng rất trong trẻo ngọt ngào.
"Cái gì gọi là chuyện mất thân phận vậy?" Quỳnh Tinh đến gần Hải Đường, dùng giọng điệu chế nhạo nói.
Ừ! Hải Đường thật không tệ. Quỳnh Tinh lập tức quyết định trêu nàng một chút.
"Hải Đường à! Chuyện mất thân phận, có phải là như này hay không?" Quỳnh Tinh tới gần phía trước, khẽ chạm môi xuống môi của Hải Đường.
"A! Ngươi...." Lần này Hải Đường không hoài nghi gì nữa, vô cùng khẳng định người trước mắt là nam tử.
Quỳnh Tinh thấy dáng vẻ không có sức lực của Hải Đường, ngoạn tâm nổi lên.
"Hải Đường, đừng kêu! Ta tới yêu nàng thật tốt được không?" Quỳnh Tinh điểm á huyệt của Hải Đường, lại đẩy nàng vào trong góc tường, ôm trong ngực.
Hải Đường gấp đến độ nước mắt chảy xuống, vô cùng hối hận sao lúc nhìn thấy hắn lại không gọi người.
"Nàng đừng khóc! Ta sẽ đau lòng." Quỳnh Tinh ra sức diễn vai nhân vật háo sắc, một đường hôn lên nước mắt của Hải Đường.
Hiện tại Hải Đường chỉ nghĩ làm như thế nào để không chịu ô nhục. Đột nhiên, nàng nghĩ tới phương pháp tự vẫn kia cũng không tệ. đang muốn cắn lưỡi, liền bị Quỳnh Tinh ngăn lại.
"Ai nha! May mà ta phát hiện ra sớm." Quỳnh Tinh ra sức diễn xuất, bởi vì nàng muốn trừng phạt Hải Đường dễ dàng muốn tìm chết, đối với hành vi này nàng rất tức giận. Vì vậy, nàng hôn một đường từ mi tâm đến mũi, vàng tai, gương mặt, môi, rồi lại quay lại hôn cổ....
Hải Đường không chịu nổi nhục, hôn mê bất tỉnh.
Hôn mê! Thật kém cỏi! Quỳnh Tinh vẫn không vui.
Một lát sau, Hàn Tinh điểm một huyệt đạo của Hải Đường, nàng từ từ tỉnh lại, mới nghĩ tới tình cảnh vưà rồi, lập tức nhìn về xiêm áo của mình.
"Yên tâm! Ta không làm vậy với nàng." Quỳnh Tinh lạnh lùng nói.
Hải Đường rụt rè liếc nhìn hắn, bị sắc mặt lạnh lẽo cả hắn dọa sợ hết hồn.
Hắn làm sao vậy? Hải Đường tò mò nhìn hắn, vẻ mặt xen lẫn một chút không đành lòng, không thể chịu được khi nhìn hắn nhíu mày.
"Nàng tò mò vì sao ta không động vào nàng sao?"
Hải Đường gật đầu một cái, á huyệt của nàng vẫn chưa được giải.
"Hừ! Đối với một nữ nhân dễ dàng đi tìm chết, ta không có hứng thú."
Lạnh quá! Hải Đường rụt vai lại, không hiểu sao lời của vị công tử này từng chữ từng chữ giống như viên ngọc lạnh lẽo, lạnh làm người ta sợ hãi.
Quỳnh Tinh nhìn thấy Hải Đường sợ, khẽ cười nói: “Sợ sao?" Nụ cười lạnh kia làm người ta rợn cả tóc gáy.
Hải Đường lại gật đầu một cái.
"Hừ! Trên thế giới này, chỉ có một loại người có tư cách dễ dàng đi tìm cái chết, đó chính là bệnh nhân có bệnh tình nguy kịch, người bị tử thần theo dõi, người bị dày vò sống không bằng chết, khi đó chết là cách giải thoát tốt nhất với bọn họ. Mà ngươi, gặp khó khăn liền dễ dàng tìm chết, là điểm mà ta ghét nhất, ngươi không cần suy nghĩ mà tự vẫn, không phụ lòng cha mẹ sao? Huống chi, xuống tay đối với ngươi, cùng là nữ nhân như nhau cả thôi! Cho nên, hôm nay cho dù ngươi là cô nhi, cũng không thể dễ dàng muốn chết, bởi vì như vậy sẽ làm tổn thương rất nhiều người khác." Quỳnh Tinh có chút khổ sở khi nghĩ lại ngày nàng gặp chuyện không may đó, những lời Phi Thu từng nói với nàng, và cả lời bảo đảm của nàng với Phi Thu.
Ngay từ lúc Quỳnh Tinh nói mình là nữ nhân Hải Đường liền ngây ngẩn cả người...
Đúng vậy! Sớm nên nhận ra nàng là một cô nương, sớm nên nhận ra đáy mắt nàng chứa sự đau khổ. Vì sao nàng lại đau khổ vậy?
Hải Đường từ từ đến gần Quỳnh Tinh, vươn tay khích lệ nàng, Quỳnh Tinh nhất thời không nhịn được, liền mang những ngày khổ sở trôi qua, nhớ nhung cùng đau buồn thổ lộ ra ngoài....
Một đêm này, Hải Đường từ không tin đến cuối cùng là đau lòng gặp gỡ Quỳnh Tinh, họ ôm nhau cùng nhau tâm tình, khóc to, kể cho nhau nghe nhưng chuyện trước khi gặp gỡ.
Rồi sau đó, họ thành bạn tốt, không chuyện gì không nói, không có gì giấu nhau, sau khi nghe Quỳnh Tinh kể lại mọi chuyện, Hải Đường quyết định gọi nàng là Tinh, thứ nhất tránh cho người khác biết tên thật của nàng, hơn nữa cũng có thể che dấu giới tính của nàng.
Mà Quỳnh Tinh cũng dùng danh nghĩa Hàn Tinh, mua Hải Đường, thứ nhất có thể bảo vệ sự trong sạch của Hải Đường, thứ hai nàng có thể thường xuyên nói chuyện phiếm cùng Hải Đường.
Quỳnh Tinh giờ phút này, sắc mặt âm tình bất định, theo như Hải Đường nhận thức, nhất định là có người trêu chọc nàng.
Quả nhiên -
"Nhạc Tâm Trừng đáng chết, suốt ngày đến tìm ta, ta với hắn giống như hai cực xung khắc, hắn không có việc gì liền nhìn ta chằm chằm, còn nói châm chọc ta, đáng ghét! Đều tại hắn, chọc ta không muốn trở về Lăng Hạo sơn trang." Quỳnh Tinh vừa bực vừa hận buồn nôn nói.
Hải Đường nghe xong, cười thầm, sau khi Quỳnh Tinh tới đây, ngày ngày đều trưng ra khuôn mặt thối, cuối cùng hôm nay cũng biết nguyên nhân, nhưng mà, Nhạc Tâm Trừng cũng sẽ không không có phong độ như vậy mới đúng chứ.
"Thôi, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc Nhạc Tâm Trừng đã làm việc gì khiến cho ngươi tức giận như vậy được không?" Hải Đường nhẹ giọng trấn an nàng nói...
Quỳnh Tinh bắt đầu tự thuật lại tình cảnh ngày đó, sau khi Hải Đường nghe xong đã sớm cười nghiêng ngả, như nhùn ra nằm ở trên giường.
"Ưm hừm! Thật là làm ta cười chết rồi! Cái tên Nhạc Tâm Trừng đó có lẽ là chán sống rồi nên mới có thể luôn trêu ngươi, ai! Thật là đáng thương." Hải Đường nói xong, không nhịn được cười.
"Này! Ngươi đừng quá phận, ta bị người ta khi dễ, ngươi lại cười vui vẻ như vậy!" Quỳnh Tinh ảo não nhìn Hải Đường.
Hải Đường lập tức ngưng cười, ngồi dậy nghẹn cười nói: “Thật xin lỗi Tinh.... Ta thật sự không nhịn được rồi, thật xin lỗi, ha...." Nàng vừa cười vừa khom người.
"Hừ!" Quỳnh Tinh liếc xéo nàng một cái, đứng lên đi về phía cửa sổ.
"Này, đừng tức giận! Ta mời ngươi ăn đường." Hải Đường đi về phía Quỳnh Tinh lôi kéo tay của nàng, dụ dỗ nói.
Quỳnh Tinh trở tay ôm Hải Đường, vô cùng tỉnh táo, giống như phát hiện ra cái gì, vừa đi vừa nói: “Hừ! Có người tới, cứ chơi như thế này tiếp."
Nàng mới nói xong, chỉ nghe thấy có người gõ cửa nói: “Nữ nhi ngoan! Ta là mama, con mở cửa nhanh."
Hải Đường kỳ quái nhìn Quỳnh Tinh một cái, bình thường nếu Quỳnh Tinh ở đây thì sẽ không có ai tới quầy rầy.
Quỳnh Tinh liếc mắt một cái, gọi Hải Đường mau đi mở cửa, mình thì ngồi trên ghế, bưng ly trà, từ từ thưởng thức.
Hải Đường vừa mở cửa, mama liền kêu lên: “Ai nha! Tại sao trễ như vậy con mới ra mở cửa vậy? Hàn công tử! Thật ngại ngùng, quấy rầy ngài nghỉ ngơi, không biết...." Mama giống như có gì khó khăn không nói được.
Quỳnh Tinh bưng trà, liếc mama một cái, lạnh lùng nói: “Nói đi! Có chuyên gì, mama cứ nói đi."
Nhàm chán! Có gì mà bà ta không dám nói! Quỳnh Tinh để ly xuống, cầm tay của Hải Đường, hơi dùng lực, Hải Đường liền an toàn ngồi trên đùi nàng.
Này... Nói như thế nào mới phải đây? Mama nhìn đôi nam nữ thân mật trước mắt, đau đầu nghĩ.
Tiền Đại Quý bà không đắc tội nổi! Nhạc đại đương gia của Lăng Hạo sơn trang thì càng không thể chọc, nhưng Hải Đường đã là người của Hàn công tử, đúng lúc Hàn công tử đang ở đây, này,... Liệu hắn có chịu không?
Hải Đường thấy mama chậm chạp không dám mở miệng, cười nói: “Mẹ, người có nói đi! Người không nói, chúng ta làm sao biết người muốn cái gì nha?"
Mama nhìn Hàn Tinh lạnh lùng một cái, nuốt từng ngụm nước bọt mới nói: “Hàn công tử, không biết ngài có thể cho bên ngoài mượn Hải Đường một lát hay không?"
Lời nói vừa mới dứt, một đôi mắt lạnh lùng của Quỳnh Tinh quét tới.
Lạnh quá! Mama bị dọa đến liên tục nuốt nước miếng.
"Lý do?"
Muốn đánh chủ ý lên Hải Đường sao? Lăn xa một chút đi! Hàn Tinh ôm Hải Đường, lạnh lùng nhìn chằm chằm mama bị dọa sợ.
Mama nhìn về phía Hải Đường, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Là như vậy, Tiền Đại Quý cùng mấy vị đương gia của Lăng Hạo sơn trang tới Liễu Nhạn lâu của chúng ta, vốn là rất tốt, ai biết được, Tiền Đại Quý lại gọi Hải Đường, Tiền Đại Quý này ta không thể đắc tội. Mama đã nói cùng hắn rất lâu, nhưng mà Tiền Đại Quý bắt Hải Đường phải đi ra ngoài đánh đàn, ta biết là Hàn công tử ngài thương Hải Đường, nhưng Liễu Nhạn lâu vẫn phải làm ăn nha!" Sau khi mama nói xong, liếc về phía Hàn Tinh, liếc một cái này liền phát hiện ra chuyện không hay rồi, hình như Hàn công tử có chút tức giận.
Bọn họ tới chỗ này làm gì? Khẳng định cái đồ xấu xa kia cũng tới. Quỳnh Tinh vốn là tâm tình không tốt, bây giờ lại như lửa đổ thêm dầu.
"Ta hỏi bà, Lăng Hạo sơn trang có mấy người tới?" Giọng điệu Quỳnh Tinh không tốt hỏi.
'Mấy vị đương gia đều đã tới." Mama vội vàng trả lời.
Hàn công tử là tổng quản của Lăng Hạo sơn trang, sẽ phải nể mặt đi! Mama vui mừng nghĩ.
Đáng tiếc nàng tính sai rồi, tâm tình cảu Quỳnh Tinh càng tệ hơn.
Đều đã tới! Sắc lang, mỗi người đều là sắc lang. Quỳnh Tinh vô cùng tức giận. Nàng thật vất vả mới chạy ra khỏi sơn trang, không nghĩ Nhạc Tâm Trừng cũng tới, yên tĩnh không được mấy ngày, tên đáng ghét lại tới.
"Không phải ngươi biết thân thể Hải Đường không tốt sao?" Giọng điệu nàng càng lạnh hơn.
"Biết, mà ta không ngăn hết được." Mama cầu khẩn nói.
Hàn công tử như vậy giống như không được vui lắm? Mama thật sự sợ Hàn Tinh không đồng ý.
Hải Đường thấy sắc mặt của Quỳnh Tinh hết sức khó coi, ra mặt hòa giải.
"Tinh, ta đi đàn một khúc cũng được mà, ít nhất phải để mama không mất mặt."
"Đúng vậy! Hải Đường thật biết nghe lời." Mama phụ họa.
"Nàng đi ra ngoài đàn một lúc liền thoát thân được sao? Thật là ngây thơ!" Quýnh tình hét to với Hải Đường.
Thật không chịu nổi! Nàng sao lại không suy nghĩ như vậy! Quỳnh Tinh rất tức giận.
Hải Đường nghe xong, không biết nói gì mới tốt, mama thì càng không phải nói, bà buồn phiền nghĩ, Hàn Tinh không chịu, ai tới cũng không được, huống chi Hải Đường đã bị “bán đứt", trừ khi Hàn Tinh gật đầu, nếu không ngay cả Hải Đường muốn cũng không được.
"Tiền Đại Quý kia chỉ cần Hải Đường sao?" Quỳnh Tinh đột nhiên nói ra những lời này, dọa hai người giật mình.
"Đúng vậy! Hắn chỉ đích danh Hải Đường." Bị dọa đến dợ, mama vội vàng trả lời...
"Hải Đường, đi chuẩn bị một chút đi." Quỳnh Tinh phân phó.
"Hàn công tử...." Mama vô cùng kinh ngạc.
"Đừng nóng vội, ta đưa Hải Đường đi." Thuận tiện gặp lại mấy sắc lang.
Mama vốn là muốn nói cái gì, sau lại nghĩ, Hàn Tinh đồng ý là đã không tệ rồi, lại nói, Hàn Tinh là người của Lăng Hạo sơn trang, cũng sẽ không sao mới phải.
"Tốt, ta đi thông báo một tiếng." Mama vui mừng đóng cửa lại rời đi.
Hải Đường chờ sau khi mama rời khỏi đây, do dự hỏi: “Tinh, như vậy có được không? Ngươi...." Nàng không nghĩ ra Quỳnh Tinh muốn làm gì.
Quỳnh Tinh vỗ vỗ tay Hải Đường nói: “Đừng sợ! Nhanh đi chuẩn bị đi, thuận tiện mang theo tỳ bà của ngươi, tất cả đã có ta ở đây."
Hải Đường gật đầu một cái, đi tới phía sau bình phong thay quần áo.
Hừ! Nhạc Tâm Trừng, ta với ngươi lại gặp nhau, trong lòng Quỳnh Tinh có tính toán khác.
***
Bên trong Đông Sương phòng ở Liễu Nhạn lâu, một nam tử gầy gò trái ôm phải ấp vô cùng sung sướng.
"Tới đây, Nhạc huynh, uống một chén. Khó được khi ngươi nể mặt, tới Liễu Nahnj lâu nhất định phải gặp Hải Đường, nàng là hoa khôi đẹp nhất toàn bộ Biện Kinh này!" Tên nam tử gầy kia chính là Tiền Đại Quý, dáng vẻ còn tạm được, chính là ỷ có tiền mà phách lối, tính tình háo sắc.
Nhạc Tâm Trừng cầm ly rượu lên, cười lạnh lùng.
"Ngươi xác định Hải Đường sẽ đến sao?" Cốc Úy Tố hỏi.
Hắn cũng muốn nhìn một chút, xem Hải Đường này đẹp như thế nào mà có thể buộc được sắc tâm của tiểu tử Hàn Tinh kia, khiến hắn bốn ngày liên tiếp không trở về sơn trang, chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.
Tiền Đại Quý cười to, dùng biểu tình hết sức thèm thuồng nói: “Úy Tố lão đệ, yên tâm đi! Không phải mama vừa mới nói Hải Đường sẽ tới sao?"
Tiếng người đi đến, lập tức thấy mama đi vào cửa kêu lên: “Các vị đại gia, Hải Đường tới rồi, khiến các ngài đợi lâu."
"Đúng là vậy." Tiền Đại Quý kiêu ngạo nói.
"Thật là xin lỗi!" Mama liên tiếp khom lưng bồi lễ.
"Phải là ta nói xin lỗi mới đúng, khiến các vị đợi lâu." Hải Đường vừa vào cửa, trước hết nói xin lỗi.
"Ai nha! Thật đẹp! Ta nói không sai đi, không có ai có thể so sánh với Hải Đường." Sau khi Tiền Đại Quý nhìn thấy Hải Đường, giống như bị mê nhìn chằm chằm vào nàng.
Ừ! Rất đẹp, cùng Hàn Tinh đẹp như nhau, không trách được tiểu tử kia không chịu trở về sơn trang, sau khi người của Lăng Hạo sơn trang nhìn thấy Hải Đường, trong lòng chỉ nghĩ đến Hàn Tinh, mà không phải Hải Đường.
Tiền Đại Quý đứng dậy đang muốn cầm tay nhỏ bé của Hải Đường, liền bị người sau lưng nàng Quỳnh Tinh chặn lại.
"Nàng không phải xin lỗi ai cả, bọn hắn phải xin lỗi nàng mới đúng, có tiền là có tất cả sao? Ta lại muốn nhìn xem là ai gọi người bệnh ra khỏi cửa, người kia muốn ăn đòn rồi sao." Quỳnh Tinh dắt tay Hải Đường, phóng khoáng đi vào bên trong phòng, không để cho Tiền Đại Quý động vào nàng.
Hàn Tinh! Mắt mọi người sáng lên.
"Tiểu quỷ, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, dám giành nữ nhân cùng ta." Tiền Đại Quý thấy một tiểu tử lôi kéo tay Hải Đường, không để cho hắn đụng, lại nói mấy câu vừa rồi, lập tức nổi giận.
Hải Đường dắt Hải Đường ngồi vào chỗ của mình, không nhìn Tiền Đại Quý, nhìn chằm chằm đám người Nhạc Tâm Trừng.
Cốc Úy Tố nhìn thấy Hàn Tinh, lập tức nhảy lên, nói: “Hàn Tinh, bốn ngày liên tiếp ngươi đều không vể, ta còn tưởng ngươi bị sói tha đi mất rồi. Hừ... Uổng công ta đây chăm sóc cho ngươi, ngươi cũng không thèm nói một câu, chỉ lo cho mỹ nhân."
"Ta không định về, các ngươi thật đáng ghét, đi theo ta đi hình với bóng vậy." Quỳnh Tinh cầm ly trà lên uống, không nhìn Cốc Úy Tố, chỉ thấy trước mắt là Nhạc Tâm Trừng làm nàng chán ghét... Tiền Đại Quý thấy người này không để ý tới hắn, lại uống trà tự nhiên, hét lớn: “Tiểu quỷ, ngươi là ai? Ta mời Hải Đường, chứ không mời ngươi tới uống trà, ngươi mau cút."
Quỳnh Tinh liếc mắt nhìn Tiền Đại Quý, lắc đầu nói: “Thật là người cũng như tên, thật tục! Đại Quý sao? Ta xem ngươi thật là đắt*, chặt thịt ngươi bán, thịt cũng không nhiều như một con heo, còn đắt hơn! Ta thấy tên ngươi đổi thành Tiện Nghi rất tốt, giá tiền tiện nghi! Họ cũng sửa lại luôn đi, họ Tằng, gọi là Tằng Tiện Nghi** thôi."
*Quý: có nhiều nghĩa: - đồ vật quý giá hoặc địa vị cao quý,...
- đắt đỏ
Tên của Tiền Đại Quý chắc có nghĩa địa vị cao quý nhưng Hàn Tinh lại cố tình hiểu theo nghĩa đắt đỏ để chế nhạo TĐQ.
**Tằng: đã từng
Hải Đường nghe xong, kéo tay áo che miệng cười.
Tiền Đại Quý thấy người hắn yêu đang cười hắn, nổi giận cầm đoản kiếm tùy thân nói: “Mau cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không, đừng trách lão tử khắc hoa trên mặt ngươi, mặt ngươi còn xinh đẹp hơn so với nữ tử, không muốn bị khắc hoa lên trên chứ!"
Quỳnh Tinh nhìn về phía hắn, đứng dậy đi về phía Tiền Đại Quý, không có vẻ sợ hãi nào nói: “Thân thủ của ngươi không bằng ta được. Kêu ta cút sao? Ngươi mới là người phải cút, ta tên Hàn Tinh, Hải Đường là người của ta, nghĩ sàm sỡ nàng sao? Đừng hòng mơ tưởng. Trở về tắm rửa sach sẽ một chút, ta sẽ cầm dao chờ ngươi, cũng sẽ tốt bụng nghĩ cách cắt nhiều thêm mấy khối thịt của ngươi, tránh cho ngươi mất mặt."
Lời nàng vừa mới dứt, Tiền Đại Quý thẹn quá hóa giận lao tới.
Quỳnh Tinh gọn gàng tránh, Huyền Đình Thiệu cách nàng gần nhất ra tay đánh lại một chưởng.
"Huyền huynh, ngươi,..." Tiền Đại Quý kinh ngạc nhìn Huyền Đình Thiệu.
"Tinh, ngươi có làm sao không?" Hải Đường vội vã nhìn Quỳnh Tinh.
"Không có việc gì, ngươi ngồi xuống đừng động." Quỳnh Tinh an ủi Hải Đường, liếc Huyền Đình Thiệu một cái.
Cốc Úy Tố kêu lên: “Tiền Đại Quý, Hàn Tinh là người của Lăng Hạo sơn trang chúng ta, ngươi cũng dám động, chán sống sao?
"Bất kể hắn đúng hay sai, không tới phiên ngươi ra tay." Nhạc Tâm Viễn cũng nói mấy lời.
"Hừ! Các ngươi lại để mặc cho loại người như vậy làm bại hoại danh tiếng của Lăng Hạo sơn trang." Tiền Đại Quý chỉ Hàn Tinh, cũng không dám có hành động gì, một chưởng vừa rồi không nhẹ, hắn sẽ không ngốc đến nỗi động đến tên ẻo lả đó ở trước mặt Nhạc Tâm Trừng.
Cốc Úy Tố vốn muốn nói gì, nhưng lại bị ánh mắt của Quỳnh Tinh đảo qua mới nuốt về.
Quỳnh Tinh nâng chung trà lên, uống một hớp xong, nhàn nhạt nói: “Chuyện ta làm không liên quan đến Lăng Hạo sơn trang, đừng tính lên người bọn họ. Bây giờ là chuyện giữa ta và ngươi, không phải ngươi muốn lấy được Hải Đường sao? Đó là chuyện không thể nào, nhưng nếu muốn nghe nàng đàn một khúc, thì vẫn có thể được.
Tiền Đại Quý hừ lạnh một tiếng, nhìn Hàn Tinh một hồi lâu, cười gian nói: “Được, ngươi liền đàn một khúc đi! Như đã nói qua, người của Lăng Hạo sơn trang không được phép nhúng tay, phải do bản thân ngươi tự mình đàn một khúc, dùng đàn tỳ bà trên tay Hải Đường. Nếu đàn được không mắc một lỗi, có thể làm ta chìm đắm trong khúc nhạc thì chuyện ngày hôm nay sẽ xóa bỏ, ta không động đến Hải Đường, nếu như làm không được, Hải Đường phải theo ta trở về làm tiểu thiếp, mà ngươi cũng phải cút ra khỏi Biện Kinh, đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa."
Hải Đường nghe vậy liền luống cuống, nàng chưa từng nghe thấy Tinh đàn qua khúc nhạc nào, chứ đừng nói là dùng tỳ bà.
Cốc Úy Tố cũng gấp, không biết được Hàn huynh đệ của hắn có biết về âm nhạc hay không, hình như hắn biết thổi tiêu đi! Nếu không hắn cầm tiêu Hàn Ngọc cuat biểu thúc làm gì! Nhưng đàn tỳ bà, khó nói.
Nhạc Tâm Viễn nhìn huynh trưởng một cái, chỉ thấy ai cũng rất vội vàng, duy chỉ mình hắn là không vội, vẫn ngồi đó uống trà!
Quỳnh Tinh nhận lấy tỳ bà xong, nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng. Đáng chết! Muốn xem kịch phải trả tiền, không có tiền, nàng cũng không làm.
Vì vậy nàng nói: “Nói như thế, ngươi chiếm hết chỗ tốt, ta lại không có nửa điểm tiện nghi, muốn xem cuộc vui cũng phải thu tiền, mỗi vị đang ngồi ở đây, trừ Hải Đường, đều phải lấy tiền ra, ta là thương nhân, buôn bán lỗ vốn, ta không làm." Nói xong lại ôm Hải Đường cùng đàn tỳ bà, rất thích ý.
Hải Đường biết Quỳnh Tinh muốn làm gì, theo nàng thấy, Nhạc Tâm Trừng chỉ chú ý nhìn chằm chằm vào Quỳnh Tinh, ánh mắt hắn nhìn Quỳnh Tinh giống như ánh mắt nhìn nữ nhân.
Tiểu tử giỏi! Hắn thật là được. Cốc Úy Tố hào phóng lấy tiền ra, trong lòng rất bội phục Hàn Tinh.
Quỳnh Tinh thấy Nhạc Tâm Trừng thờ ơ bỏ tiền, bỗng nhiên lại nói: “Chậm đã!" Thấy mọi người ngừng lại, khóe miệng nàng dâng lên một nụ cười.
Mọi người nhìn về phía Hàn Tinh, vẻ mặt mù mịt.
"Không đủ một ngàn lượng ta không lấy*, hơn nữa, thiếu một người, ta liền không đàn." Quỳnh Tinh vui vẻ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người. (chắc là mỗi người không đủ một ngàn lượng thì không lấy)
Nhạc Tâm Trừng dừng một chút, bỗng nhiên cười to: “Khúc nhạc của ngươi, thật đúng là ngàn vàng khó cầu a!"
"Nói hay. Ngươi có thể không bỏ tiền ra, nhưng mà, không bỏ thì phải rời đi." Quỳnh Tinh nâng cao mặt, kiêu ngạo nói.
Nhạc Tâm Trừng không nói gì, lấy ra hai ngàn lượng.
Những người khác vốn đang nhức đầu xem nên bỏ ra bao nhiêu, thấy số tiền Nhạc Tâm Trừng bỏ ra, cũng làm theo.
Quỳnh Tinh rất hài lòng nhìn mọi người vô cùng nể mặt, thấy Tiền Đại Quý cùng lấy ra hai ngàn lượng, mở miệng nói: “Tiền Đại Quý, là ngươi gọi ta đàn, làm sao lại cũng ra hai ngàn lượng được đây?"
Hải Đường lập tức nói tiếp: “Theo tiểu nữ thấy, tối thiểu Tiền công tử phải cho ra hai vạn hai." Nói xong nhìn về phía Quỳnh Tinh, giống như đòi thưởng.
"Đúng đúng đúng, Hải Đường nói không sai, chính là hai vạn hai." Quỳnh Tinh ôm Hải Đường cười nói.
Tiền Đại Quý căm tức nhìn tiểu quỷ này, nếu hắn không lấy ra được hai vạn hai, bị truyền đi, người khác chả cười rụng răng, cười Tiền Đại Quý ngươi không bỏ ra được hai vạn hai lượng bạc.
Tiền Đại Quý lấy ra tất cả ngân phiếu ở trên người, ném trên bàn nói: “Hai vạn hai đúng không! Những ngân phiếu này không dưới hai vạn hai, cho ngươi hết, hi vọng ngươi đàn ra một khúc hay như khúc nhạc trời." Nói xong phấn chấn ngồi vào ghế, mười phần dáng vẻ con em hoàn khố*"
*chỉ con em nhà giàu sang
Quỳnh Tinh nhìn thấy, trong lòng rất hài lòng, cầm tỳ bà lên nói: “Cảm ơn! Đầu tiên nói trước, đây là tiền nghe hát, sau đó còn phải khen thưởng Hải Đường." Lại chuyển hướng nói với Tiền Đại Quý: “Số tiền này của ngươi, đáng giá, yên tâm đi!"
Không đợi Tiền Đại Quý mở miệng, Quỳnh Tinh thử đàn mấy âm, trước thử âm cùng điều âm*.
*Thanh luật trong âm nhạc, nhịp.
"Ngươi đừng nói cho ta biết, đây chính là khúc nhạc mà ngươi nói." Nhạc Tâm Trừng trêu nói.
Tiền Đại Quý nghe cười to không ngừng.
"Đừng nóng vội! Kịch hay ở phía sau." Quỳnh Tinh chỉnh âm ở một bên cười đáp.
Nhạc Tâm Trừng nhướn mày không nói, chờ đợi tiếp.
Quỳnh Tinh ngồi thẳng người, bắt đầu đàn thử ra từng âm, từ nhẹ, chậm, tới mãnh liệt, nhanh chóng, nàng không ngừng đàn qua lại, khiến tâm tình người càng lúc càng sục sôi, hòa cùng với tiếng đàn của nàng.
Quỳnh Tinh đột nhiên ngừng lại, tỏ vẻ nàng muốn đi vào vấn đề chính. Nàng muốn dùng âm nhạc tây dương tới kích thích những cổ nhân này, trước hết thích hợp nhất là khúc tỳ bà.
Những người đang ngồi, ban đầu ôm thái độ xem chuyện vui chuyển thành kính nể.
Huyền Đình Vận cũng Hải Đường hiểu tỳ bà càng thêm khâm phục Quỳnh Tinh dùng những âm luật đơn giản cùng với kỹ thuật bình thường như vậy có thể đàn ra khúc nhạc chấn động lòng người.
Mà người không hiểu tỳ bà, cũng đã sớm quỳ dưới tài đánh đàn của nàng.
Hừ! Như vậy liênf bội phục ta, kịch hay ở phía sau! Quỳnh Tinh buồn cười nhìn người ở trong phòng.
Khúc nhạc lúc ban đầu hết sức mãnh liệt, lại không mất đi tốc độ, đến giữa thì nhẹ dần, nhẹ đến nỗi dường như không nghe được, trở lại với âm thanh chậm rãi, ung dung.... (... bạn editor vô năng:<)
Có trào dâng, có dịu dàng, có dồn dập, có khẩn trương.... Chỉ cần là những cảm xúc nói ra được, khúc nhạc này đều có, Nhạc Tâm Trừng không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Tinh trước mắt, rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào? Lại đàn được tới cảnh giới đó.
Quỳnh Tinh đàn xong một khúc, mỉm cười uống trà, nhìn người trước mắt lộ ra các loại vẻ mặt.
"Hàn Tinh, rốt cuộc ngươi còn biết cái gì? Nói luôn một lần đi, tránh cho ta mỗi lần đều bị ngươi làm cho đứng hình." Cốc Úy Tố oán trách.
"Thứ ta biết còn nhiều." Quỳnh Tinh kiêu ngạo trả lời.
Sau khi Tiền Đại Quý lấy lại tinh thần, mặt như màu đất, đại khái là vừa hận vừa kính nể Quỳnh Tinh đi.
Quỳnh Tinh trào phúng nói với Tiền Đại Quý: “Có muốn khen thưởng hay không? Ta không ngại thu nhiều tiền một chút." Có chút khinh người quá đáng.
Tiền Đại Quý biết trận đấu vừa rồi, là hắn thua, bị thua triệt để hoàn toàn. Hắn không nghĩ tới một tiểu tử có thể có tài năng như vậy, mà danh tiếng Lăng Hạo sơn trang to lớn, hắn cũng chọc không nổi.
Chỉ thấy sắc mặt Tiền Đại Quý lúc xanh lúc trắng, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Như vậy liền chạy sao? Thật không có phong độ!" Hải Đường khinh thường mà mắng.
Quỳnh Tinh đứng lên, lôi kéo Hải Đường muốn rời đi, đang bước ra tới ngưỡng cửa, liền bị Nhạc Tâm Trừng gọi lại.
"Hàn Tinh, ngươi chơi cũng chơi đã, nên trở về sơn trang đi!" Trong giọng nói có vài phần uy nghiêm.
Quỳnh Tinh thiếu chút nữa ngã ở cửa ra vào, nàng cho là, nàng sớm đã bị cuốn gói rồi. ( bị đuổi)
"Ta còn chưa bị xóa tên sao?" Quỳnh Tinh quái dị nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng...
"Chúng ta đối với mỗi người, cũng sẽ cho một không gian nhất định." Huyền Đình Vận trả lời thay.
Ai! Đại khái bọn họ không có não đi, nàng “du lịch" lâu như vậy, cũng không phải là giả, nhân viên như vậy, bọn họ cũng muốn sao? Nếu như trong công ty cha có người dám như thế, đã sớm cuốn gói về nhà.
Quỳnh Tinh hứng thú nổi lên, đi tới vị trí cũ ngồi xuống, đồng thời kéo lại Hải Đường phải đi,
Hải Đường vốn muốn ra ngoài cho họ có không gian, không nghĩ tới Quỳnh Tinh kéo nàng, không chịu buông ra.
Hải Đường ngồi trở lại bên cạnh Quỳnh Tinh, có chút không hiểu.
Nhạc Tâm Trừng bí ẩn nhìn chằm chằm Hàn Tinh, không dám đưa ra bình luận.
Quỳnh Tinh kéo tay Hải Đường đùa bỡn, một lúc lâu, bên trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
"Được rồi! Cũng nên đi về." Quỳnh Tinh bỗng nhiên nói ra những lời này.
Cốc Úy Tố vui mừng đang định nói gì, Quỳnh Tinh cản lại những lời hắn định nói..
"Đừng quá vui mừng, ta muốn mang theo Hải Đường cùng trở về." Quỳnh Tinh hả hê nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng.
Hải Đường sợ hết hồn, Quỳnh Tinh nhéo tay nàng một cái, ý bảo nàng đừng lên tiếng. Hải Đường biết Quỳnh Tinh làm như vậy nhất định là có lý của nàng, liền không lên tiếng.
Cốc Úy Minh buồn cười nói: “Không sao! Chỉ cần ngươi có bản lãnh mang Hải Đường rởi khỏi Liễu Nhạn lâu." Nụ cười trên mặt hắn thật lâu không tiêu tan.
Nhạc Tâm Trừng nhún vai, tỏ vẻ không có ý kiến.
Về phần những người khác cũng không nói lời nào, bày tỏ đồng ý với lời Cốc Úy Minh nói.
Quỳnh Tinh thấy bọn họ không phản đối, lập tức gọi Hải Đường đi tìm mama.
Hải Đường vừa đi, Nhạc Tâm Viễn lập tức nói: “Ngươi thật mười sáu tuổi rồi hả?"
"Mừng bảy tháng bảy ta ra đời, đến mừng bảy tháng bảy năm nay, ta liền tròn mười sáu tuổi rồi." Coi như tuổi mụ là mười sáu cũng không sai.
Huyền Đình Thiệu không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi chưa đầy mười sáu sao lại hiểu nhiều thứ như vậy?"
"Thứ ta bỏ ra, các ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi đâu."
Lạnh lùng bò xuống những lời này, nàng cũng không nói thêm nữa, bởi vì nói càng nhiều, sẽ càng làm nàng nhớ tới người nhà ở thế kỉ hai mươi.
Tất cả mọi người thấy được Hàn Tinh không muốn nhiều lời, cũng không nói cái gì nữa.
Trên mặt Quỳnh Tinh nhiều thêm một vẻ u sầu, tựa hồ so với trước kia còn sâu hơn.
Cốc Úy Tố thấy, càng thêm không hiểu, rốt cuộc Hàn Tinh bi thương cái gì? Không chỉ hắn, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ chân tướng
Tối hôm qua nàng ở chỗ Hải Đườn đến tận canh ba mới trở về sơn trang nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay, lúc đang ngủ mơ màng, đại háo sắc Nhạc Tâm Trừng kia lại xông thẳng vào phòng nàng, nói là muốn gọi nàng rời giường, may mắn, nàng luôn bao bọc chặt chẽ khi đi ngủ, tính cảnh giác mạnh, cho nên mới không bị lộ.
Họp cái gì! Báo cáo cái gì thôi! Hại nàng không thể ngủ được, ô...
Nghĩ vậy, Quỳnh Tinh không khỏi liếc về phía Nhạc Tâm Trừng. Không nhìn thì không biết, nhìn một lần này khiến nàng phát hiện ánh mắt háo sắc gian tà kia đang nhìn mình.
Trừ những tổng quản đang chuyên tâm báo cáo ở ngoài cửa, những ngườu khác đều phát hiện Hàn Tinh oán hận nhìn chằm chằm Nhạc Tâm Trừng, chắc hẳn Nhạc Tâm Trừng cũng chú ý tới.
Nhạc Tâm Trừng buồn cười nhìn ánh mắt như muốn đâm thủng mình kia.
Buổi sáng hắn có chút lỗ mãng, nhưng mà cách này dùng rất tốt!
Hắn quyết định lại kích thích một chút.vì thế đứng lên, nhìn về phía Hàn Tinh nói: “Ta phát hiện là trong những tổng quản, Hàn Tinh là nhỏ tuổi nhất."
Quỳnh Tinh vốn là nhanh chóng ngủ thiếp đi, vừa nghe thấy lời nói của Nhạc Tâm Trừng, lập tức thanh tỉnh lại, hai mắt trừng thẳng về phía hắn.
Hắn muốn làm cái gì?
Nhạc Tâm Trừng ngả ngớn cười nhìn Hàn Tinh, nói tiếp: “Thì ra là Hàn Tinh ở Kính Trúc viên quá nhỏ, lại gần cửa chính, nếu thực sự có người muốn gây bất lợi với sơn trang, Hàn Tinh nhất định là người thứ nhất gặp xui xẻo. Lại nói, gương mặt hắn mềm mại hơn người còn đẹp, không chừng tặc nhân sẽ coi hắn thành nữ nhân..."
Một cái nghiên mực bay tới, tốc độ vừa nhanh vừa vững vàng, mục tiêu được xác định rõ và rất chính xác. Nhạc Tâm Trừng dễ dàng tiếp được, lại nói: “Vì bảo vệ hắn, bắt đầu từ hôm nay, Hàn Tinh sẽ vào ở tại Tuyết Mặc Hiên, vừa an toàn lại kín đáo, sẽ không bị ai dùng thủ đoạn hiểm độc."
Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Không phải Tuyết Mặc hiên là nơi vắng vẻ nhất sơn trang sao? Quỳnh Tinh càng nghĩ càng thấy có cái gì không đúng, tại sao Nhạc Tâm Trừng luôn tìm nàng gây phiền toái?
Dáng vẻ nàng xinh đẹp động lòng người, nhưng bây giờ nàng là nam nhân! Bị nàng hấp dẫn chỉ có thể là nữ nhân, mà không phải Nhạc Tâm Trừng. Cái tên xú nam nhân đó, trừ khi... Hắn đoạn tụ! Quỳnh Tinh nghĩ như vậy, sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng xanh trong nháy mắt, nàng không muốn chơi trò chơi này với hắn đâu.
Ở cùng Hàn Tinh lâu nhất trong đám tổng quản Cốc Úy Tố nghe xong lời nói của Nhạc Tâm Trừng, kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt của Hàn Tinh thay đổi nhiều lần...
"Nhạc Tâm Trừng!" Giọng nói dịu dàng của Quỳnh Tinh, đổi thành tiếng hét tức giận.
Quả nhiên! Đám người Cốc Úy Tố gào thét, chỉ muốn tìm một nơi tốt để trốn.
Sắc mặt Quỳnh Tinh u ám, một tiếng hét giận dữ không chút khách khí.
"Người chết tiệt này, ta và ngươi có thù oán sao? Từ khi ngươi trở lại đến bây giờ, hết lần này đến lần khác nhằm vào ta. Thế nào? Ta đụng chạm đến ngươi chỗ nào sao? Hay là do dáng vẻ ta quá tuấn mĩ, ngươi ghen tỵ! Chưa từng thấy qua nam nhân nào nhàm chán giống như ngươi, ta nghỉ ngơi ở đâu đâu cần ngươi quan tâm, ta ở Trúc viên rất rốt, tại sao phải đổi? Tuyết Mặc hiên là nơi vắng vẻ, quỷ quái, chim còn không muốn đi, sao ta lại muốn vào đấy ở? Còn nữa, buổi sáng ngươi vọt vào phòng ta làm cái gì? Cũng không gọi trước một tiếng, nếu ta thật sự gặp tặc nhân gì đó, cũng là cái tên tặc nhà ngươi, ngươi là đồng tính luyến ái, nhưng ta không phải, đừng nghĩ ta sẽ chơi với ngươi. Đáng chết, Dịch Thần Đình so với ngươi còn mạnh hơn nhiều. Mẹ nó, lão tử khó chịu, bây giờ muốn đi ngủ bù, còn nói nữa ta liền K* ngươi! Ai dũng cảm dám đến Trúc viên ầm ĩ ta, ta sẽ chờ xem! Tan họp!"
*K (mình cũng chịu, raw nó vậy, cv nó vậy ~~)
Hét xong, Quỳnh Tinh đá văng cái ghế ra, bỏ lại đám người ở trong Hạo Vân lâu đang trợn mắt há mồm, đi ngủ bù.
Về phần người đang xem cuộc vui, bị một tiếng hét của Quỳnh Tinh, tất cả đều thất điên bát đảo.
Thật lâu sau, Cốc Úy Minh bật cười một cái, những người khác cũng cười theo, tất cả tổng quản đứng ở cửa khổ sở, không dám cười ra nhưng không thể nhịn được, khuôn mặt đều đỏ hết lên, vẫn là Cốc Úy Minh hảo tâm cho bọn họ rời đi.
Thấy tất cả tổng quản đều đi rồi, Huyền Đình Thiệu là người đầu tiên lên tiếng: “Thật hối hận vì lúc trước đi xa nhà cùng các ngươi, không gặp hàn Tinh, hắn thật là một người thú vị."
"Đúng vậy, tiếng hét vừa rồi, toàn bộ sơn trang chưa bao giờ thấy ai dám làm như vậy." Nhạc Tâm Viễn cũng cười nói.
Nhạc Tâm Trừng nghe xong cười khổ nói: “Sao hắn lại không có phong độ như vậy, đổi phòng cũng là vì tốt cho hắn, hơn nữa những lời ta nói cũng đâu có sai đâu!"
Cốc Úy Tố cười lạnh: “Không có phong độ sao? Hắn không có cầm cái bàn đập ngươi đã là rất khách khí rồi! Ta nói trước, các ngươi người nào làm cho hắn tức mà bỏ chạy, huynh đệ sẽ không can thiệp! Ta dùng thời gian rất dài và nghị lực mới tìm được thiên tài giống như vậy, các ngươi nghĩ trên dời này có mấy người như Hàn Tinh?"
"Hắc hắc, khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình Hàn Tinh dám hét to với chủ tử!" Huyền Đình Thiệu chế nhạo.
"Ha ha..." Nhạc Tâm Trừng cười to.
Huyền Đình Vận vỗ Nhạc Tâm Trừng một cái: “Đừng cười! Ngươi không thấy sắc mặt của Úy Tố rất khó nhìn sao."
"Đâu? Ta nhìn xem." Nhạc Tâm Trừng thật sự mở to mắt nhìn chằm chằm Cốc Úy Tố.
"Thật là tệ, không biết có cần mời Nhị thúc xem cho hắn hay không..."
Lời hắn còn chưa nói hết, đã thấy ly trà Cốc Úy Tố tiện tay ném ra.
Nhạc Tâm Trừng đỡ lấy, ly trà rơi vào tay hắn một cách hoàn hảo.
"Cảm ơn! Ta đang khát." Nhạc Tâm Trừng không chút khách khí uống ly trà kia.
Cốc Úy Tố không có cách nào thở dài.
Cốc Úy Minh chậm rãi nói: “Trước hết để Hàn Tinh nghỉ ngơi cho tốt đã, tiểu tử kia canh ba mới trở về, cũng khó trách không ngủ đủ."
Nhạc Tâm Trừng không có ý kiến nhún vai.
Yên lặng một lát, Cốc Úy Tố không nhịn được nói với Nhạc Tâm Trừng: “Ngươi đừng luôn tìm Hàn Tinh gây phiền toái! Cẩn thận làm hắn tức giận mà chạy, lấy tài năng của hắn, người khác cũng muốn cướp lấy!"
"Ừ! Úy nói rất đúng, ngươi cũng đừng tìm hắn gây phiền toái, nếu như hắn tức giận chạy mất thì ta cũng có thêm phiền toái." Huyền Đình Thiệu phụ họa.
Nhạc Tâm Trừng miễn cưỡng gật đầu, nhưng mà muốn hắn không trêu chọc Hàn Tinh, thì rất nhàm chán! Hơn nữa vừa rồi diễn xuất của Hàn Tinh thật đặc sắc, làm người ta phấn khích."
Huyền Đình Vận lắc đầu nhìn Tâm Trừng, Thật là! Rõ ràng có thể nói chuyện thật tốt, nhưng lại muốn làm cho chướng khí mù mịt.
Hắn hắng giọng nói: “Gian phòng của Hàn Tinh không thể đổi."
"Ngươi nhìn phản ứng của hắn, muốn hắn ở Tuyết Mặc hiên sao? Thật là nằm mơ!" Cốc Úy Tố không hiểu nổi, vì sao lại bắt Hàn Tinh phải đổi chỗ ở?
"Mơ mộng hão huyền!" Nhạc Tâm Viễn cũng không hiểu.
"Căn bản là nói chuyện viển vông mà thôi!" Huyền Đình Thiệu phụ họa.
Huyền Điình Vận buồn cười nhìn ba người kẻ xướng người họa, Cốc Úy Minh nói hết lời thay hắn.
"Nhất định phải đổi, chỉ là Tâm Trừng thích trêu chọc Hàn Tinh, không nói tới trọng điểm, nói mấy lời vô dụng khiến người ta nổi giận."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Nhạc Tâm Viễn không kiên nhẫn thúc giục.
"Còn nhớ việc chúng ta buôn bán với Hồ Gia Bảo không?" Nhạc Tâm Trừng cuối cùng cũng nghiêm chỉnh mộ chút, nhưng mà vẫn mang một nụ cười như có như không.
"Không phải ngưng rồi sao?" Huyền Đình Thiệu không hiểu hỏi.
"Đúng vậy, nhưng mà chúng ta hoàn toàn ngưng hẳn việc buôn bán của bọn họ, việc này đối với uy tín của Hồ Gia Bảo như một đả kích lớn."
"Ngươi sợ bọn họ trả thù sao? Huyền Đình Thiệu không quá tin tưởng hỏi.
Nhạc Tâm Trừng nói: “Ta sợ bọn họ tổn thương tới người của sơn trang. Các ngươi biết Hàn Tinh có công phu, nếu không cái nghiên mực kia không thể có tốc độ và lực mạnh như vậy được, nhưng mà, rốt cuộc công phu của Hàn Tinh như thế nào, chúng ta cũng không biết được, lại càng không nói tới người của Hồ Gia Bảo, bản lĩnh cũng không tệ. Tóm lại, bên trong sơn trang không thể có bất kỳ ai bị thương, nhất là Hàn Tinh." Một câu cuối cùng Nhạc Tâm Trừng nói rất lạnh.
Mỗi người đang ngồi cũng rất kinh ngạc vì những gì mình vừa nghe được.
"Tâm Trừng, ta phải nói cho ngươi biết, Hàn Tinh là nam nhân, không phải nữ nhân. Dáng vẻ của hắn... ách, rất xinh đẹp, nhưng hắn thật sự là nam nhân." Giống như sợ Nhạc Tâm Trừng không nghe được, Cốc Úy Tố gấp đến độ lớn tiếng nói, chỉ sợ Tâm Trừng si mê tiểu sắc ma Hàn Tinh.
"Cho ta một ít thời gian, ta nhất định sẽ chứng minh được Hàn Tinh là một nữ nhân." Nhạc Tâm Trừng thản nhiên nói.
Nngươi thật sự là..." Cốc Úy Tố không chịu nổi tính tình quật cường của hắn.
Cốc Úy Minh trấn an đệ đệ của mình, nói hắn đừng kích động.
Huyền Đình Vận vội vàng đổi chủ đề: “Tâm Trừng, Hàn Tinh sẽ không đi tới Tuyết Mặc Hiên, hắn đâu muốn chuyển."
"Tuyết Mặc hiên không được thì liền ở Đông Tình các, dù sao cũng không khác biệt."
Để lại mọi người hai mắt nhìn nhau.
***
Kể từ khi Quỳnh Tinh vỗ bàn chửi mắng ở Hạo Vân lâu, công lao to lớn vĩ đại ất được truyền khắp sơn trang, bốn vị lớn tuổi nhất là lão gia gia và lão nãi nãi càng thêm nhớ tới và muốn tìm Hàn Tinh. Nhưng sau khi tỉnh ngủ, nàng đã sớm chạy ra khỏi sơn trang, đi nàng bạn lâu năm của nàng Hải Đường.
Bốn ngày liên tiếp, Quỳnh Tinh đều ở Liễu Nhạn lâu.
"Tinh, ngươi đã ở đây nhiều ngày như vậy, người của Lăng Hạo sơn trang cũng không nói gì sao?" Hải Đường nhịn bốn ngày, rốt cuộc cũng hỏi.
Sau khi nghe Hải Đường nói, cả người Quỳnh Tinh giống như không còn sức lực, hứng thú ngắm trăng cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Hải Đường tò mò theo vào, thấy bằng hữu không có tinh thần, có chút sốt ruột.
"Ngươi nói chuyện đi nha!" Nàng rất quan tâm vị bằng hữu vô cùng đặc biệt này, nhớ tới lúc họ mới gặp nhau, đến nay Hải Đường vẫn là vừa buồn cười vừa tức giận.
Đêm đó là một đêm trăng xinh đẹp -
"Đại mĩ nhân, nàng chính là Hải Đường ở Liễu Nhạn lâu sao?" Quỳnh Tinh dùng cặp mắt háo sắc quan sát nàng từ đầu đến chân một lần.
Đầu tiên Hải Đường bị sự xuất hiện của nàng dọa sợ hết hồn, lại bị ánh mắt chăm chú nhìn chăm chú của nàng làm mặt đỏ bừng.
Sau khi tự trấn định, Hải Đường chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Đúng vậy, ta là Hải Đường. Xin hỏi..." Trời! Nào có nam nhân nào đẹp như vậy, dung mạo của hắn làm nàng mang danh hoa khôi kinh thành cũng cảm thấy thât sắc.
"Đừng nhìn ta như vậy, sẽ làm cho ta nghĩ, nàng bây giờ rất cần ta." Quỳnh Tinh mập mờ nháy mắt mấy cái.
"Ngươi... Ngươi là ai?"
Quỳnh Tinh bức một bước dài, người đã ở ngay bên cạnh Hải Đường, ôm hông của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta tên Hàn Tinh, Hàn trong giá lạnh, Tinh là ngôi sao. Hải Đường, nàng thật là người cũng như tên, dáng vẻ không tệ!"
Hải Đường kinh ngạc cảm giác chính mình chạm được. Mềm mại sao?
Nàng không dấu vết kéo ra khoảng cách của hai người.
"Hải Đường cô nương, đừng cự tuyệt ta nha, ôm một cái cũng đâu có sao!" Quỳnh Tinh cười nói.
"Công tử, Hải Đường không phải nữ tử thanh lâu bình thường, xin đừng làm ra chuyện mất thân phận mới phải." Nàng càng lúc càng hoài nghi thân phận người trước mắt, không, phải nói là hoài nghi giới tính của hắn.Tay của hắn rất mềm, hơn nữa giọng nói cũng rất trong trẻo ngọt ngào.
"Cái gì gọi là chuyện mất thân phận vậy?" Quỳnh Tinh đến gần Hải Đường, dùng giọng điệu chế nhạo nói.
Ừ! Hải Đường thật không tệ. Quỳnh Tinh lập tức quyết định trêu nàng một chút.
"Hải Đường à! Chuyện mất thân phận, có phải là như này hay không?" Quỳnh Tinh tới gần phía trước, khẽ chạm môi xuống môi của Hải Đường.
"A! Ngươi...." Lần này Hải Đường không hoài nghi gì nữa, vô cùng khẳng định người trước mắt là nam tử.
Quỳnh Tinh thấy dáng vẻ không có sức lực của Hải Đường, ngoạn tâm nổi lên.
"Hải Đường, đừng kêu! Ta tới yêu nàng thật tốt được không?" Quỳnh Tinh điểm á huyệt của Hải Đường, lại đẩy nàng vào trong góc tường, ôm trong ngực.
Hải Đường gấp đến độ nước mắt chảy xuống, vô cùng hối hận sao lúc nhìn thấy hắn lại không gọi người.
"Nàng đừng khóc! Ta sẽ đau lòng." Quỳnh Tinh ra sức diễn vai nhân vật háo sắc, một đường hôn lên nước mắt của Hải Đường.
Hiện tại Hải Đường chỉ nghĩ làm như thế nào để không chịu ô nhục. Đột nhiên, nàng nghĩ tới phương pháp tự vẫn kia cũng không tệ. đang muốn cắn lưỡi, liền bị Quỳnh Tinh ngăn lại.
"Ai nha! May mà ta phát hiện ra sớm." Quỳnh Tinh ra sức diễn xuất, bởi vì nàng muốn trừng phạt Hải Đường dễ dàng muốn tìm chết, đối với hành vi này nàng rất tức giận. Vì vậy, nàng hôn một đường từ mi tâm đến mũi, vàng tai, gương mặt, môi, rồi lại quay lại hôn cổ....
Hải Đường không chịu nổi nhục, hôn mê bất tỉnh.
Hôn mê! Thật kém cỏi! Quỳnh Tinh vẫn không vui.
Một lát sau, Hàn Tinh điểm một huyệt đạo của Hải Đường, nàng từ từ tỉnh lại, mới nghĩ tới tình cảnh vưà rồi, lập tức nhìn về xiêm áo của mình.
"Yên tâm! Ta không làm vậy với nàng." Quỳnh Tinh lạnh lùng nói.
Hải Đường rụt rè liếc nhìn hắn, bị sắc mặt lạnh lẽo cả hắn dọa sợ hết hồn.
Hắn làm sao vậy? Hải Đường tò mò nhìn hắn, vẻ mặt xen lẫn một chút không đành lòng, không thể chịu được khi nhìn hắn nhíu mày.
"Nàng tò mò vì sao ta không động vào nàng sao?"
Hải Đường gật đầu một cái, á huyệt của nàng vẫn chưa được giải.
"Hừ! Đối với một nữ nhân dễ dàng đi tìm chết, ta không có hứng thú."
Lạnh quá! Hải Đường rụt vai lại, không hiểu sao lời của vị công tử này từng chữ từng chữ giống như viên ngọc lạnh lẽo, lạnh làm người ta sợ hãi.
Quỳnh Tinh nhìn thấy Hải Đường sợ, khẽ cười nói: “Sợ sao?" Nụ cười lạnh kia làm người ta rợn cả tóc gáy.
Hải Đường lại gật đầu một cái.
"Hừ! Trên thế giới này, chỉ có một loại người có tư cách dễ dàng đi tìm cái chết, đó chính là bệnh nhân có bệnh tình nguy kịch, người bị tử thần theo dõi, người bị dày vò sống không bằng chết, khi đó chết là cách giải thoát tốt nhất với bọn họ. Mà ngươi, gặp khó khăn liền dễ dàng tìm chết, là điểm mà ta ghét nhất, ngươi không cần suy nghĩ mà tự vẫn, không phụ lòng cha mẹ sao? Huống chi, xuống tay đối với ngươi, cùng là nữ nhân như nhau cả thôi! Cho nên, hôm nay cho dù ngươi là cô nhi, cũng không thể dễ dàng muốn chết, bởi vì như vậy sẽ làm tổn thương rất nhiều người khác." Quỳnh Tinh có chút khổ sở khi nghĩ lại ngày nàng gặp chuyện không may đó, những lời Phi Thu từng nói với nàng, và cả lời bảo đảm của nàng với Phi Thu.
Ngay từ lúc Quỳnh Tinh nói mình là nữ nhân Hải Đường liền ngây ngẩn cả người...
Đúng vậy! Sớm nên nhận ra nàng là một cô nương, sớm nên nhận ra đáy mắt nàng chứa sự đau khổ. Vì sao nàng lại đau khổ vậy?
Hải Đường từ từ đến gần Quỳnh Tinh, vươn tay khích lệ nàng, Quỳnh Tinh nhất thời không nhịn được, liền mang những ngày khổ sở trôi qua, nhớ nhung cùng đau buồn thổ lộ ra ngoài....
Một đêm này, Hải Đường từ không tin đến cuối cùng là đau lòng gặp gỡ Quỳnh Tinh, họ ôm nhau cùng nhau tâm tình, khóc to, kể cho nhau nghe nhưng chuyện trước khi gặp gỡ.
Rồi sau đó, họ thành bạn tốt, không chuyện gì không nói, không có gì giấu nhau, sau khi nghe Quỳnh Tinh kể lại mọi chuyện, Hải Đường quyết định gọi nàng là Tinh, thứ nhất tránh cho người khác biết tên thật của nàng, hơn nữa cũng có thể che dấu giới tính của nàng.
Mà Quỳnh Tinh cũng dùng danh nghĩa Hàn Tinh, mua Hải Đường, thứ nhất có thể bảo vệ sự trong sạch của Hải Đường, thứ hai nàng có thể thường xuyên nói chuyện phiếm cùng Hải Đường.
Quỳnh Tinh giờ phút này, sắc mặt âm tình bất định, theo như Hải Đường nhận thức, nhất định là có người trêu chọc nàng.
Quả nhiên -
"Nhạc Tâm Trừng đáng chết, suốt ngày đến tìm ta, ta với hắn giống như hai cực xung khắc, hắn không có việc gì liền nhìn ta chằm chằm, còn nói châm chọc ta, đáng ghét! Đều tại hắn, chọc ta không muốn trở về Lăng Hạo sơn trang." Quỳnh Tinh vừa bực vừa hận buồn nôn nói.
Hải Đường nghe xong, cười thầm, sau khi Quỳnh Tinh tới đây, ngày ngày đều trưng ra khuôn mặt thối, cuối cùng hôm nay cũng biết nguyên nhân, nhưng mà, Nhạc Tâm Trừng cũng sẽ không không có phong độ như vậy mới đúng chứ.
"Thôi, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc Nhạc Tâm Trừng đã làm việc gì khiến cho ngươi tức giận như vậy được không?" Hải Đường nhẹ giọng trấn an nàng nói...
Quỳnh Tinh bắt đầu tự thuật lại tình cảnh ngày đó, sau khi Hải Đường nghe xong đã sớm cười nghiêng ngả, như nhùn ra nằm ở trên giường.
"Ưm hừm! Thật là làm ta cười chết rồi! Cái tên Nhạc Tâm Trừng đó có lẽ là chán sống rồi nên mới có thể luôn trêu ngươi, ai! Thật là đáng thương." Hải Đường nói xong, không nhịn được cười.
"Này! Ngươi đừng quá phận, ta bị người ta khi dễ, ngươi lại cười vui vẻ như vậy!" Quỳnh Tinh ảo não nhìn Hải Đường.
Hải Đường lập tức ngưng cười, ngồi dậy nghẹn cười nói: “Thật xin lỗi Tinh.... Ta thật sự không nhịn được rồi, thật xin lỗi, ha...." Nàng vừa cười vừa khom người.
"Hừ!" Quỳnh Tinh liếc xéo nàng một cái, đứng lên đi về phía cửa sổ.
"Này, đừng tức giận! Ta mời ngươi ăn đường." Hải Đường đi về phía Quỳnh Tinh lôi kéo tay của nàng, dụ dỗ nói.
Quỳnh Tinh trở tay ôm Hải Đường, vô cùng tỉnh táo, giống như phát hiện ra cái gì, vừa đi vừa nói: “Hừ! Có người tới, cứ chơi như thế này tiếp."
Nàng mới nói xong, chỉ nghe thấy có người gõ cửa nói: “Nữ nhi ngoan! Ta là mama, con mở cửa nhanh."
Hải Đường kỳ quái nhìn Quỳnh Tinh một cái, bình thường nếu Quỳnh Tinh ở đây thì sẽ không có ai tới quầy rầy.
Quỳnh Tinh liếc mắt một cái, gọi Hải Đường mau đi mở cửa, mình thì ngồi trên ghế, bưng ly trà, từ từ thưởng thức.
Hải Đường vừa mở cửa, mama liền kêu lên: “Ai nha! Tại sao trễ như vậy con mới ra mở cửa vậy? Hàn công tử! Thật ngại ngùng, quấy rầy ngài nghỉ ngơi, không biết...." Mama giống như có gì khó khăn không nói được.
Quỳnh Tinh bưng trà, liếc mama một cái, lạnh lùng nói: “Nói đi! Có chuyên gì, mama cứ nói đi."
Nhàm chán! Có gì mà bà ta không dám nói! Quỳnh Tinh để ly xuống, cầm tay của Hải Đường, hơi dùng lực, Hải Đường liền an toàn ngồi trên đùi nàng.
Này... Nói như thế nào mới phải đây? Mama nhìn đôi nam nữ thân mật trước mắt, đau đầu nghĩ.
Tiền Đại Quý bà không đắc tội nổi! Nhạc đại đương gia của Lăng Hạo sơn trang thì càng không thể chọc, nhưng Hải Đường đã là người của Hàn công tử, đúng lúc Hàn công tử đang ở đây, này,... Liệu hắn có chịu không?
Hải Đường thấy mama chậm chạp không dám mở miệng, cười nói: “Mẹ, người có nói đi! Người không nói, chúng ta làm sao biết người muốn cái gì nha?"
Mama nhìn Hàn Tinh lạnh lùng một cái, nuốt từng ngụm nước bọt mới nói: “Hàn công tử, không biết ngài có thể cho bên ngoài mượn Hải Đường một lát hay không?"
Lời nói vừa mới dứt, một đôi mắt lạnh lùng của Quỳnh Tinh quét tới.
Lạnh quá! Mama bị dọa đến liên tục nuốt nước miếng.
"Lý do?"
Muốn đánh chủ ý lên Hải Đường sao? Lăn xa một chút đi! Hàn Tinh ôm Hải Đường, lạnh lùng nhìn chằm chằm mama bị dọa sợ.
Mama nhìn về phía Hải Đường, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Là như vậy, Tiền Đại Quý cùng mấy vị đương gia của Lăng Hạo sơn trang tới Liễu Nhạn lâu của chúng ta, vốn là rất tốt, ai biết được, Tiền Đại Quý lại gọi Hải Đường, Tiền Đại Quý này ta không thể đắc tội. Mama đã nói cùng hắn rất lâu, nhưng mà Tiền Đại Quý bắt Hải Đường phải đi ra ngoài đánh đàn, ta biết là Hàn công tử ngài thương Hải Đường, nhưng Liễu Nhạn lâu vẫn phải làm ăn nha!" Sau khi mama nói xong, liếc về phía Hàn Tinh, liếc một cái này liền phát hiện ra chuyện không hay rồi, hình như Hàn công tử có chút tức giận.
Bọn họ tới chỗ này làm gì? Khẳng định cái đồ xấu xa kia cũng tới. Quỳnh Tinh vốn là tâm tình không tốt, bây giờ lại như lửa đổ thêm dầu.
"Ta hỏi bà, Lăng Hạo sơn trang có mấy người tới?" Giọng điệu Quỳnh Tinh không tốt hỏi.
'Mấy vị đương gia đều đã tới." Mama vội vàng trả lời.
Hàn công tử là tổng quản của Lăng Hạo sơn trang, sẽ phải nể mặt đi! Mama vui mừng nghĩ.
Đáng tiếc nàng tính sai rồi, tâm tình cảu Quỳnh Tinh càng tệ hơn.
Đều đã tới! Sắc lang, mỗi người đều là sắc lang. Quỳnh Tinh vô cùng tức giận. Nàng thật vất vả mới chạy ra khỏi sơn trang, không nghĩ Nhạc Tâm Trừng cũng tới, yên tĩnh không được mấy ngày, tên đáng ghét lại tới.
"Không phải ngươi biết thân thể Hải Đường không tốt sao?" Giọng điệu nàng càng lạnh hơn.
"Biết, mà ta không ngăn hết được." Mama cầu khẩn nói.
Hàn công tử như vậy giống như không được vui lắm? Mama thật sự sợ Hàn Tinh không đồng ý.
Hải Đường thấy sắc mặt của Quỳnh Tinh hết sức khó coi, ra mặt hòa giải.
"Tinh, ta đi đàn một khúc cũng được mà, ít nhất phải để mama không mất mặt."
"Đúng vậy! Hải Đường thật biết nghe lời." Mama phụ họa.
"Nàng đi ra ngoài đàn một lúc liền thoát thân được sao? Thật là ngây thơ!" Quýnh tình hét to với Hải Đường.
Thật không chịu nổi! Nàng sao lại không suy nghĩ như vậy! Quỳnh Tinh rất tức giận.
Hải Đường nghe xong, không biết nói gì mới tốt, mama thì càng không phải nói, bà buồn phiền nghĩ, Hàn Tinh không chịu, ai tới cũng không được, huống chi Hải Đường đã bị “bán đứt", trừ khi Hàn Tinh gật đầu, nếu không ngay cả Hải Đường muốn cũng không được.
"Tiền Đại Quý kia chỉ cần Hải Đường sao?" Quỳnh Tinh đột nhiên nói ra những lời này, dọa hai người giật mình.
"Đúng vậy! Hắn chỉ đích danh Hải Đường." Bị dọa đến dợ, mama vội vàng trả lời...
"Hải Đường, đi chuẩn bị một chút đi." Quỳnh Tinh phân phó.
"Hàn công tử...." Mama vô cùng kinh ngạc.
"Đừng nóng vội, ta đưa Hải Đường đi." Thuận tiện gặp lại mấy sắc lang.
Mama vốn là muốn nói cái gì, sau lại nghĩ, Hàn Tinh đồng ý là đã không tệ rồi, lại nói, Hàn Tinh là người của Lăng Hạo sơn trang, cũng sẽ không sao mới phải.
"Tốt, ta đi thông báo một tiếng." Mama vui mừng đóng cửa lại rời đi.
Hải Đường chờ sau khi mama rời khỏi đây, do dự hỏi: “Tinh, như vậy có được không? Ngươi...." Nàng không nghĩ ra Quỳnh Tinh muốn làm gì.
Quỳnh Tinh vỗ vỗ tay Hải Đường nói: “Đừng sợ! Nhanh đi chuẩn bị đi, thuận tiện mang theo tỳ bà của ngươi, tất cả đã có ta ở đây."
Hải Đường gật đầu một cái, đi tới phía sau bình phong thay quần áo.
Hừ! Nhạc Tâm Trừng, ta với ngươi lại gặp nhau, trong lòng Quỳnh Tinh có tính toán khác.
***
Bên trong Đông Sương phòng ở Liễu Nhạn lâu, một nam tử gầy gò trái ôm phải ấp vô cùng sung sướng.
"Tới đây, Nhạc huynh, uống một chén. Khó được khi ngươi nể mặt, tới Liễu Nahnj lâu nhất định phải gặp Hải Đường, nàng là hoa khôi đẹp nhất toàn bộ Biện Kinh này!" Tên nam tử gầy kia chính là Tiền Đại Quý, dáng vẻ còn tạm được, chính là ỷ có tiền mà phách lối, tính tình háo sắc.
Nhạc Tâm Trừng cầm ly rượu lên, cười lạnh lùng.
"Ngươi xác định Hải Đường sẽ đến sao?" Cốc Úy Tố hỏi.
Hắn cũng muốn nhìn một chút, xem Hải Đường này đẹp như thế nào mà có thể buộc được sắc tâm của tiểu tử Hàn Tinh kia, khiến hắn bốn ngày liên tiếp không trở về sơn trang, chuyện này trước kia chưa từng xảy ra.
Tiền Đại Quý cười to, dùng biểu tình hết sức thèm thuồng nói: “Úy Tố lão đệ, yên tâm đi! Không phải mama vừa mới nói Hải Đường sẽ tới sao?"
Tiếng người đi đến, lập tức thấy mama đi vào cửa kêu lên: “Các vị đại gia, Hải Đường tới rồi, khiến các ngài đợi lâu."
"Đúng là vậy." Tiền Đại Quý kiêu ngạo nói.
"Thật là xin lỗi!" Mama liên tiếp khom lưng bồi lễ.
"Phải là ta nói xin lỗi mới đúng, khiến các vị đợi lâu." Hải Đường vừa vào cửa, trước hết nói xin lỗi.
"Ai nha! Thật đẹp! Ta nói không sai đi, không có ai có thể so sánh với Hải Đường." Sau khi Tiền Đại Quý nhìn thấy Hải Đường, giống như bị mê nhìn chằm chằm vào nàng.
Ừ! Rất đẹp, cùng Hàn Tinh đẹp như nhau, không trách được tiểu tử kia không chịu trở về sơn trang, sau khi người của Lăng Hạo sơn trang nhìn thấy Hải Đường, trong lòng chỉ nghĩ đến Hàn Tinh, mà không phải Hải Đường.
Tiền Đại Quý đứng dậy đang muốn cầm tay nhỏ bé của Hải Đường, liền bị người sau lưng nàng Quỳnh Tinh chặn lại.
"Nàng không phải xin lỗi ai cả, bọn hắn phải xin lỗi nàng mới đúng, có tiền là có tất cả sao? Ta lại muốn nhìn xem là ai gọi người bệnh ra khỏi cửa, người kia muốn ăn đòn rồi sao." Quỳnh Tinh dắt tay Hải Đường, phóng khoáng đi vào bên trong phòng, không để cho Tiền Đại Quý động vào nàng.
Hàn Tinh! Mắt mọi người sáng lên.
"Tiểu quỷ, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, dám giành nữ nhân cùng ta." Tiền Đại Quý thấy một tiểu tử lôi kéo tay Hải Đường, không để cho hắn đụng, lại nói mấy câu vừa rồi, lập tức nổi giận.
Hải Đường dắt Hải Đường ngồi vào chỗ của mình, không nhìn Tiền Đại Quý, nhìn chằm chằm đám người Nhạc Tâm Trừng.
Cốc Úy Tố nhìn thấy Hàn Tinh, lập tức nhảy lên, nói: “Hàn Tinh, bốn ngày liên tiếp ngươi đều không vể, ta còn tưởng ngươi bị sói tha đi mất rồi. Hừ... Uổng công ta đây chăm sóc cho ngươi, ngươi cũng không thèm nói một câu, chỉ lo cho mỹ nhân."
"Ta không định về, các ngươi thật đáng ghét, đi theo ta đi hình với bóng vậy." Quỳnh Tinh cầm ly trà lên uống, không nhìn Cốc Úy Tố, chỉ thấy trước mắt là Nhạc Tâm Trừng làm nàng chán ghét... Tiền Đại Quý thấy người này không để ý tới hắn, lại uống trà tự nhiên, hét lớn: “Tiểu quỷ, ngươi là ai? Ta mời Hải Đường, chứ không mời ngươi tới uống trà, ngươi mau cút."
Quỳnh Tinh liếc mắt nhìn Tiền Đại Quý, lắc đầu nói: “Thật là người cũng như tên, thật tục! Đại Quý sao? Ta xem ngươi thật là đắt*, chặt thịt ngươi bán, thịt cũng không nhiều như một con heo, còn đắt hơn! Ta thấy tên ngươi đổi thành Tiện Nghi rất tốt, giá tiền tiện nghi! Họ cũng sửa lại luôn đi, họ Tằng, gọi là Tằng Tiện Nghi** thôi."
*Quý: có nhiều nghĩa: - đồ vật quý giá hoặc địa vị cao quý,...
- đắt đỏ
Tên của Tiền Đại Quý chắc có nghĩa địa vị cao quý nhưng Hàn Tinh lại cố tình hiểu theo nghĩa đắt đỏ để chế nhạo TĐQ.
**Tằng: đã từng
Hải Đường nghe xong, kéo tay áo che miệng cười.
Tiền Đại Quý thấy người hắn yêu đang cười hắn, nổi giận cầm đoản kiếm tùy thân nói: “Mau cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không, đừng trách lão tử khắc hoa trên mặt ngươi, mặt ngươi còn xinh đẹp hơn so với nữ tử, không muốn bị khắc hoa lên trên chứ!"
Quỳnh Tinh nhìn về phía hắn, đứng dậy đi về phía Tiền Đại Quý, không có vẻ sợ hãi nào nói: “Thân thủ của ngươi không bằng ta được. Kêu ta cút sao? Ngươi mới là người phải cút, ta tên Hàn Tinh, Hải Đường là người của ta, nghĩ sàm sỡ nàng sao? Đừng hòng mơ tưởng. Trở về tắm rửa sach sẽ một chút, ta sẽ cầm dao chờ ngươi, cũng sẽ tốt bụng nghĩ cách cắt nhiều thêm mấy khối thịt của ngươi, tránh cho ngươi mất mặt."
Lời nàng vừa mới dứt, Tiền Đại Quý thẹn quá hóa giận lao tới.
Quỳnh Tinh gọn gàng tránh, Huyền Đình Thiệu cách nàng gần nhất ra tay đánh lại một chưởng.
"Huyền huynh, ngươi,..." Tiền Đại Quý kinh ngạc nhìn Huyền Đình Thiệu.
"Tinh, ngươi có làm sao không?" Hải Đường vội vã nhìn Quỳnh Tinh.
"Không có việc gì, ngươi ngồi xuống đừng động." Quỳnh Tinh an ủi Hải Đường, liếc Huyền Đình Thiệu một cái.
Cốc Úy Tố kêu lên: “Tiền Đại Quý, Hàn Tinh là người của Lăng Hạo sơn trang chúng ta, ngươi cũng dám động, chán sống sao?
"Bất kể hắn đúng hay sai, không tới phiên ngươi ra tay." Nhạc Tâm Viễn cũng nói mấy lời.
"Hừ! Các ngươi lại để mặc cho loại người như vậy làm bại hoại danh tiếng của Lăng Hạo sơn trang." Tiền Đại Quý chỉ Hàn Tinh, cũng không dám có hành động gì, một chưởng vừa rồi không nhẹ, hắn sẽ không ngốc đến nỗi động đến tên ẻo lả đó ở trước mặt Nhạc Tâm Trừng.
Cốc Úy Tố vốn muốn nói gì, nhưng lại bị ánh mắt của Quỳnh Tinh đảo qua mới nuốt về.
Quỳnh Tinh nâng chung trà lên, uống một hớp xong, nhàn nhạt nói: “Chuyện ta làm không liên quan đến Lăng Hạo sơn trang, đừng tính lên người bọn họ. Bây giờ là chuyện giữa ta và ngươi, không phải ngươi muốn lấy được Hải Đường sao? Đó là chuyện không thể nào, nhưng nếu muốn nghe nàng đàn một khúc, thì vẫn có thể được.
Tiền Đại Quý hừ lạnh một tiếng, nhìn Hàn Tinh một hồi lâu, cười gian nói: “Được, ngươi liền đàn một khúc đi! Như đã nói qua, người của Lăng Hạo sơn trang không được phép nhúng tay, phải do bản thân ngươi tự mình đàn một khúc, dùng đàn tỳ bà trên tay Hải Đường. Nếu đàn được không mắc một lỗi, có thể làm ta chìm đắm trong khúc nhạc thì chuyện ngày hôm nay sẽ xóa bỏ, ta không động đến Hải Đường, nếu như làm không được, Hải Đường phải theo ta trở về làm tiểu thiếp, mà ngươi cũng phải cút ra khỏi Biện Kinh, đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi lần nữa."
Hải Đường nghe vậy liền luống cuống, nàng chưa từng nghe thấy Tinh đàn qua khúc nhạc nào, chứ đừng nói là dùng tỳ bà.
Cốc Úy Tố cũng gấp, không biết được Hàn huynh đệ của hắn có biết về âm nhạc hay không, hình như hắn biết thổi tiêu đi! Nếu không hắn cầm tiêu Hàn Ngọc cuat biểu thúc làm gì! Nhưng đàn tỳ bà, khó nói.
Nhạc Tâm Viễn nhìn huynh trưởng một cái, chỉ thấy ai cũng rất vội vàng, duy chỉ mình hắn là không vội, vẫn ngồi đó uống trà!
Quỳnh Tinh nhận lấy tỳ bà xong, nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng. Đáng chết! Muốn xem kịch phải trả tiền, không có tiền, nàng cũng không làm.
Vì vậy nàng nói: “Nói như thế, ngươi chiếm hết chỗ tốt, ta lại không có nửa điểm tiện nghi, muốn xem cuộc vui cũng phải thu tiền, mỗi vị đang ngồi ở đây, trừ Hải Đường, đều phải lấy tiền ra, ta là thương nhân, buôn bán lỗ vốn, ta không làm." Nói xong lại ôm Hải Đường cùng đàn tỳ bà, rất thích ý.
Hải Đường biết Quỳnh Tinh muốn làm gì, theo nàng thấy, Nhạc Tâm Trừng chỉ chú ý nhìn chằm chằm vào Quỳnh Tinh, ánh mắt hắn nhìn Quỳnh Tinh giống như ánh mắt nhìn nữ nhân.
Tiểu tử giỏi! Hắn thật là được. Cốc Úy Tố hào phóng lấy tiền ra, trong lòng rất bội phục Hàn Tinh.
Quỳnh Tinh thấy Nhạc Tâm Trừng thờ ơ bỏ tiền, bỗng nhiên lại nói: “Chậm đã!" Thấy mọi người ngừng lại, khóe miệng nàng dâng lên một nụ cười.
Mọi người nhìn về phía Hàn Tinh, vẻ mặt mù mịt.
"Không đủ một ngàn lượng ta không lấy*, hơn nữa, thiếu một người, ta liền không đàn." Quỳnh Tinh vui vẻ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người. (chắc là mỗi người không đủ một ngàn lượng thì không lấy)
Nhạc Tâm Trừng dừng một chút, bỗng nhiên cười to: “Khúc nhạc của ngươi, thật đúng là ngàn vàng khó cầu a!"
"Nói hay. Ngươi có thể không bỏ tiền ra, nhưng mà, không bỏ thì phải rời đi." Quỳnh Tinh nâng cao mặt, kiêu ngạo nói.
Nhạc Tâm Trừng không nói gì, lấy ra hai ngàn lượng.
Những người khác vốn đang nhức đầu xem nên bỏ ra bao nhiêu, thấy số tiền Nhạc Tâm Trừng bỏ ra, cũng làm theo.
Quỳnh Tinh rất hài lòng nhìn mọi người vô cùng nể mặt, thấy Tiền Đại Quý cùng lấy ra hai ngàn lượng, mở miệng nói: “Tiền Đại Quý, là ngươi gọi ta đàn, làm sao lại cũng ra hai ngàn lượng được đây?"
Hải Đường lập tức nói tiếp: “Theo tiểu nữ thấy, tối thiểu Tiền công tử phải cho ra hai vạn hai." Nói xong nhìn về phía Quỳnh Tinh, giống như đòi thưởng.
"Đúng đúng đúng, Hải Đường nói không sai, chính là hai vạn hai." Quỳnh Tinh ôm Hải Đường cười nói.
Tiền Đại Quý căm tức nhìn tiểu quỷ này, nếu hắn không lấy ra được hai vạn hai, bị truyền đi, người khác chả cười rụng răng, cười Tiền Đại Quý ngươi không bỏ ra được hai vạn hai lượng bạc.
Tiền Đại Quý lấy ra tất cả ngân phiếu ở trên người, ném trên bàn nói: “Hai vạn hai đúng không! Những ngân phiếu này không dưới hai vạn hai, cho ngươi hết, hi vọng ngươi đàn ra một khúc hay như khúc nhạc trời." Nói xong phấn chấn ngồi vào ghế, mười phần dáng vẻ con em hoàn khố*"
*chỉ con em nhà giàu sang
Quỳnh Tinh nhìn thấy, trong lòng rất hài lòng, cầm tỳ bà lên nói: “Cảm ơn! Đầu tiên nói trước, đây là tiền nghe hát, sau đó còn phải khen thưởng Hải Đường." Lại chuyển hướng nói với Tiền Đại Quý: “Số tiền này của ngươi, đáng giá, yên tâm đi!"
Không đợi Tiền Đại Quý mở miệng, Quỳnh Tinh thử đàn mấy âm, trước thử âm cùng điều âm*.
*Thanh luật trong âm nhạc, nhịp.
"Ngươi đừng nói cho ta biết, đây chính là khúc nhạc mà ngươi nói." Nhạc Tâm Trừng trêu nói.
Tiền Đại Quý nghe cười to không ngừng.
"Đừng nóng vội! Kịch hay ở phía sau." Quỳnh Tinh chỉnh âm ở một bên cười đáp.
Nhạc Tâm Trừng nhướn mày không nói, chờ đợi tiếp.
Quỳnh Tinh ngồi thẳng người, bắt đầu đàn thử ra từng âm, từ nhẹ, chậm, tới mãnh liệt, nhanh chóng, nàng không ngừng đàn qua lại, khiến tâm tình người càng lúc càng sục sôi, hòa cùng với tiếng đàn của nàng.
Quỳnh Tinh đột nhiên ngừng lại, tỏ vẻ nàng muốn đi vào vấn đề chính. Nàng muốn dùng âm nhạc tây dương tới kích thích những cổ nhân này, trước hết thích hợp nhất là khúc tỳ bà.
Những người đang ngồi, ban đầu ôm thái độ xem chuyện vui chuyển thành kính nể.
Huyền Đình Vận cũng Hải Đường hiểu tỳ bà càng thêm khâm phục Quỳnh Tinh dùng những âm luật đơn giản cùng với kỹ thuật bình thường như vậy có thể đàn ra khúc nhạc chấn động lòng người.
Mà người không hiểu tỳ bà, cũng đã sớm quỳ dưới tài đánh đàn của nàng.
Hừ! Như vậy liênf bội phục ta, kịch hay ở phía sau! Quỳnh Tinh buồn cười nhìn người ở trong phòng.
Khúc nhạc lúc ban đầu hết sức mãnh liệt, lại không mất đi tốc độ, đến giữa thì nhẹ dần, nhẹ đến nỗi dường như không nghe được, trở lại với âm thanh chậm rãi, ung dung.... (... bạn editor vô năng:<)
Có trào dâng, có dịu dàng, có dồn dập, có khẩn trương.... Chỉ cần là những cảm xúc nói ra được, khúc nhạc này đều có, Nhạc Tâm Trừng không thể tưởng tượng nổi nhìn Hàn Tinh trước mắt, rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào? Lại đàn được tới cảnh giới đó.
Quỳnh Tinh đàn xong một khúc, mỉm cười uống trà, nhìn người trước mắt lộ ra các loại vẻ mặt.
"Hàn Tinh, rốt cuộc ngươi còn biết cái gì? Nói luôn một lần đi, tránh cho ta mỗi lần đều bị ngươi làm cho đứng hình." Cốc Úy Tố oán trách.
"Thứ ta biết còn nhiều." Quỳnh Tinh kiêu ngạo trả lời.
Sau khi Tiền Đại Quý lấy lại tinh thần, mặt như màu đất, đại khái là vừa hận vừa kính nể Quỳnh Tinh đi.
Quỳnh Tinh trào phúng nói với Tiền Đại Quý: “Có muốn khen thưởng hay không? Ta không ngại thu nhiều tiền một chút." Có chút khinh người quá đáng.
Tiền Đại Quý biết trận đấu vừa rồi, là hắn thua, bị thua triệt để hoàn toàn. Hắn không nghĩ tới một tiểu tử có thể có tài năng như vậy, mà danh tiếng Lăng Hạo sơn trang to lớn, hắn cũng chọc không nổi.
Chỉ thấy sắc mặt Tiền Đại Quý lúc xanh lúc trắng, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Như vậy liền chạy sao? Thật không có phong độ!" Hải Đường khinh thường mà mắng.
Quỳnh Tinh đứng lên, lôi kéo Hải Đường muốn rời đi, đang bước ra tới ngưỡng cửa, liền bị Nhạc Tâm Trừng gọi lại.
"Hàn Tinh, ngươi chơi cũng chơi đã, nên trở về sơn trang đi!" Trong giọng nói có vài phần uy nghiêm.
Quỳnh Tinh thiếu chút nữa ngã ở cửa ra vào, nàng cho là, nàng sớm đã bị cuốn gói rồi. ( bị đuổi)
"Ta còn chưa bị xóa tên sao?" Quỳnh Tinh quái dị nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng...
"Chúng ta đối với mỗi người, cũng sẽ cho một không gian nhất định." Huyền Đình Vận trả lời thay.
Ai! Đại khái bọn họ không có não đi, nàng “du lịch" lâu như vậy, cũng không phải là giả, nhân viên như vậy, bọn họ cũng muốn sao? Nếu như trong công ty cha có người dám như thế, đã sớm cuốn gói về nhà.
Quỳnh Tinh hứng thú nổi lên, đi tới vị trí cũ ngồi xuống, đồng thời kéo lại Hải Đường phải đi,
Hải Đường vốn muốn ra ngoài cho họ có không gian, không nghĩ tới Quỳnh Tinh kéo nàng, không chịu buông ra.
Hải Đường ngồi trở lại bên cạnh Quỳnh Tinh, có chút không hiểu.
Nhạc Tâm Trừng bí ẩn nhìn chằm chằm Hàn Tinh, không dám đưa ra bình luận.
Quỳnh Tinh kéo tay Hải Đường đùa bỡn, một lúc lâu, bên trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
"Được rồi! Cũng nên đi về." Quỳnh Tinh bỗng nhiên nói ra những lời này.
Cốc Úy Tố vui mừng đang định nói gì, Quỳnh Tinh cản lại những lời hắn định nói..
"Đừng quá vui mừng, ta muốn mang theo Hải Đường cùng trở về." Quỳnh Tinh hả hê nhìn về phía Nhạc Tâm Trừng.
Hải Đường sợ hết hồn, Quỳnh Tinh nhéo tay nàng một cái, ý bảo nàng đừng lên tiếng. Hải Đường biết Quỳnh Tinh làm như vậy nhất định là có lý của nàng, liền không lên tiếng.
Cốc Úy Minh buồn cười nói: “Không sao! Chỉ cần ngươi có bản lãnh mang Hải Đường rởi khỏi Liễu Nhạn lâu." Nụ cười trên mặt hắn thật lâu không tiêu tan.
Nhạc Tâm Trừng nhún vai, tỏ vẻ không có ý kiến.
Về phần những người khác cũng không nói lời nào, bày tỏ đồng ý với lời Cốc Úy Minh nói.
Quỳnh Tinh thấy bọn họ không phản đối, lập tức gọi Hải Đường đi tìm mama.
Hải Đường vừa đi, Nhạc Tâm Viễn lập tức nói: “Ngươi thật mười sáu tuổi rồi hả?"
"Mừng bảy tháng bảy ta ra đời, đến mừng bảy tháng bảy năm nay, ta liền tròn mười sáu tuổi rồi." Coi như tuổi mụ là mười sáu cũng không sai.
Huyền Đình Thiệu không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi chưa đầy mười sáu sao lại hiểu nhiều thứ như vậy?"
"Thứ ta bỏ ra, các ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi đâu."
Lạnh lùng bò xuống những lời này, nàng cũng không nói thêm nữa, bởi vì nói càng nhiều, sẽ càng làm nàng nhớ tới người nhà ở thế kỉ hai mươi.
Tất cả mọi người thấy được Hàn Tinh không muốn nhiều lời, cũng không nói cái gì nữa.
Trên mặt Quỳnh Tinh nhiều thêm một vẻ u sầu, tựa hồ so với trước kia còn sâu hơn.
Cốc Úy Tố thấy, càng thêm không hiểu, rốt cuộc Hàn Tinh bi thương cái gì? Không chỉ hắn, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ chân tướng
Tác giả :
Ngọc Tiêu Diêu