Hồng Liên Bảo Giám
Chương 362: Hiến bảo (Hạ) (2)
Những người có mặt trừ chưởng môn là cảnh giới Kim Đan tứ trọng ra trong bảy trưởng lão có một người Kim Đan tam trọng, bốn người Kim Đan nhị trọng, hai người Kim Đan nhất trọng. Phật môn không lấy cảnh giới quyết định thân phận môn phái, hai Kim Đan nhất trọng khá nhỏ tuổi, mới trăm tuổi, tương lai về sau tốt hơn Vô Niệm nhiều.
Dù Vô Niệm thay đổi địa vị cũng không cách nào biến đổi phật tâm của mình. Cảnh giới Kim Đan tứ trọng ở Phật môn gọi là Phục Hổ La Hán, đến trình độ này Vô Niệm chỉ có thể đặt hy vọng vào chuyển thế đầu thai. Cho nên Vô Niệm nói muốn theo quân, từ chức chưởng môn. Tâm Ý tông không có nhân vật trên Kim Đan tam trọng mới thật sự hòa nhập vào Đạo Môn.
Khi nói chuyện đỉnh đầu chấn động, đệ tử tục gia ở bên dưới hò reo.
Vô Niệm thở phào nói:
- Thế tử, Hư Không Phật Nhãn trên chiến tháp Phật môn đã mở ra, cường giả Kim Đan địch xuất hiện sẽ bị cảm ứng ngay, tuyệt đối không bị đánh lén.
- Khoảng cách cảm ứng được bao xa?
- Ngoài trăm dặm ta biết ngay, trong ba mươi dặm phật nhãn tự động phát ra cảnh báo. Nếu đối phương chuẩn bị công kích Hư Không Phật Nhãn sẽ đánh trả, có thể suy yếu uy lực pháp thuật của đối phương.
Tô Kính gật đầu, pháp thuật của cường giả Kim Đan dù bị suy yếu một phần trăm cũng tốt rồi.
Tô Quyết Tâm tuần thị trên đầu tường, từ xa thấy một hạt châu mờ nhạt lơ lửng trên chiến tháp Phật môn màu xanh, thoạt trông như con mắt khép hờ buồn ngủ.
Lực lượng Phật môn nếu không phải bị đuổi ra Thần Châu thì ngang ngửa Đạo Môn rồi. Năm xưa bệ hạ thật là anh minh thần vũ, kiên quyết đập bẹp Phật môn không thì hôm nay Thần Châu rất có thể không thuộc về Đạo Môn.
Tô Quyết Tâm nhìn con mắt đó một lát đã thấy ghét, cảm giác này chớp mắt biến mất, là người trong chiến tháp Phật môn điều chỉnh thuộc tính con mắt, không ảnh hưởng người trong Hồ Lô khẩu nữa.
Ánh trăng sáng người, tuyết trắng bao trùm mặt đất. Khoảnh đất giữa Hồ Lô khẩu và chiến tháp Phật môn có màu tím đỏ. Khô lâu huyết nhục đã bị thanh lý sạch nhưng vết máu dưới đất đã đông lại, hơi thở chết chóc bị xua tan, vết máu tím đó dưới ánh trăng mơ hồ tỏa sắc xanh ngọc khiến người cảm giác lạnh hơn cả tuyết.
Ngoài Lạc Nhật Khư, tận cùng bình nguyên có một đội kỵ binh xuất hiện, chỉ hơn ba mươi người, xem bộ dạng là tiểu đội thám báo. Hơn ba mươi kỵ binh mặc áo da dày, đầu đội mũ sắt vòm cong, sau đuôi ngựa treo cương nỗ. Người đi đầu cầm kính viễn vọng ống đồng nhìn hướng Lạc Nhật Khư.
- Kỳ lạ, An Đức Lỗ đại nhân truyền tin về nói đã đánh tan một quân đoàn Đông Tần đế quốc, hơn nữa chế tạo mấy chục vạn đại quân khô lâu, nhưng đi đâu hết rồi?
Người nói chuyện còn khá trẻ, khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, mặt bôi vệt xanh đen khiến khuôn mặt tuấn tú tăng vẻ dữ tợn.
- Vương tử...
- Gọi ta là đội trưởng!
Một kỵ binh chỉ hướng tay phải gần núi:
- Vâng thưa đội trưởng, nhìn bên kia xem hình như có thôn.
Thám bảo trẻ dời kính viễn vọng thấy một con đường đi hướng lòng núi, ven đường có một cột đá, là nhân công chế tạo.
Thám báo trẻ buông xuống kính viễn vọng, lấy một la bàn ra. la bàn có hai tầng, tầng trên trong suốt, tầng dưới là tấm bản đồ đại lục. Cây kim la bàn lúc xoay trái khi xoay phải.
Chết tiệt, hình như lực lượng nguyên tố bên Đông Tần đế quốc rất mỏng manh, nhưng An Đức Lỗ là pháp sư vong lên, miễn có nhiều sinh mệnh là có thể chế tạo ra quân đội khổng lồ, không cần lực lượng nguyên tố. Theo lý thuyết An Đức Lỗ tuyệt đối sẽ không có sai lầm.
Thám báo trẻ giục ngựa chạy hướng đường nhỏ:
- Đi xem thử.
Kỵ binh vội theo sau, đây là vương tử của vương quốc, thực lực mạnh mấy nếu bị mai phục sẽ gặp nguy hiểm. Vương tử chết thì không ai trong nhóm sống nổi.
Đội kỵ binh đi đường nhỏ quẹo qua lòng núi thấy tường gỗ dày nặng bị đẩy ngã, dưới đất toàn là vụn băng hòa cùng máu. Tường gỗ xây rắn chắc, kỵ sĩ bình thường phát ra đấu khí chưa chắc có thể đẩy ngã, giờ tường xiêu vẹo, bặng trên gỗ vụn bị nhuộm đỏ.
Thám báo trẻ giục ngựa đến gần, cúi đầu nhìn kỹ:
- Là Hắc Kỵ Sĩ của An Đức Lỗ đại sư, thôn này chắc không còn sự sống nào, ai!?.
Thám báo trẻ hét lớn một tiếng, rút ra trường kiếm. Thám báo khác tháo nỗ, giương cung, cầm kiếm, giơ thương.
Phế tích trong thôn có hai bóng người chợt lóe chạy nhanh hướng đông, hai bóng dáng nhỏ gầy nhanh nhẹn nương kiến trục sụp đổ che chắn tránh thoát mũi tên bắn rải rác của thám báo.
- Đừng đuổi theo.
Thám báo trẻ giơ cao tay ngăn thuộc hạ lại:
- Đối phương đến xem xét thôn xóm thì chắc An Đức Lỗ đại sư đã thua, có đuổi theo cũng vô nghĩa, về đi.
Đám thuộc hạ thở phào, nếu vương tử kiên quyết đi bắt tù binh thì bọn họ chỉ có thể liều mạng tiến lên.
Hai bóng người chạy đến cuối thôn, ngoái đầu lại không thấy đối phương không đuổi theo. Dưới ánh trăng bọn họ bước ra từ bóng ma, phun ra hạt châu ngậm trong miệng, thở dài.
- Sư huynh, hay là trở lại dụ bọn chúng đến Kim Ngọc Liên Thai?
Nói chuyện là tiểu sa di, đầu đội mũ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhún mũi toát ra vẻ trẻ con.
Sư huynh là hòa thượng trẻ tuổi, biểu tình nghiêm túc hủi tuyết dính trên áo tăng, nói:
- Không cần, đối diện gian xảo chỉ có hơn ba mươi người, không chịu theo đến. Chúng ta nghe không hiểu bọn họ nói cái gì đúng là rắc rối, không thì đối thoại của họ sẽ cung cấp nhiều tin tức.
Hai hòa thượng đến xem xét trong thôn xóm bị đồ có người sống không, kết quả đụng phải thám báo của quốc gia Tà Thần. Hai người lá gan lớn muốn dụ thám báo đến cạm bẫy Tâm Ý tông để lại, nhưng thám báo cảnh giác không đuổi theo.
Hòa thượng lớn tuổi chút không nghe ý kiến của sư đệ, nếu thật sự đi dụ địch thì hai người không thể an toàn rút lui. Tiễn thuật của đối phương rất giỏi, ngựa chiến hình như lai với yêu thú. Nếu không phải nơi này địa hình phức tạp, khắp nơi có tuyết đọng thì vừa rồi hai người chưa chắc chạy thoát.
Rạng sáng Tô Kính được một đống tình báo. Tâm Ý tông có mất mát mới, hơn mười đệ tử đụng phải thám báo địch không thể trở về. Đa số hòa thượng nhờ vào quen thuộc địa hình an toàn trở lại chiến tháp Phật môn, chiến tháp này có cái tên là Thập Bát Phù Đồ.
Trên mặt đất mười tầng, lòng đất tám tầng dùng vào chiến tranh. Hòa thượng ở bên dưới bắt đầu phân tích tình báo,, lợi dụng công năng chiến tháp. Những hòa thượng này không có kinh nghiệm hành quân đánh nhau, toàn dựa vào tri thức trên sách điều khiển tháp này.
Dù Vô Niệm thay đổi địa vị cũng không cách nào biến đổi phật tâm của mình. Cảnh giới Kim Đan tứ trọng ở Phật môn gọi là Phục Hổ La Hán, đến trình độ này Vô Niệm chỉ có thể đặt hy vọng vào chuyển thế đầu thai. Cho nên Vô Niệm nói muốn theo quân, từ chức chưởng môn. Tâm Ý tông không có nhân vật trên Kim Đan tam trọng mới thật sự hòa nhập vào Đạo Môn.
Khi nói chuyện đỉnh đầu chấn động, đệ tử tục gia ở bên dưới hò reo.
Vô Niệm thở phào nói:
- Thế tử, Hư Không Phật Nhãn trên chiến tháp Phật môn đã mở ra, cường giả Kim Đan địch xuất hiện sẽ bị cảm ứng ngay, tuyệt đối không bị đánh lén.
- Khoảng cách cảm ứng được bao xa?
- Ngoài trăm dặm ta biết ngay, trong ba mươi dặm phật nhãn tự động phát ra cảnh báo. Nếu đối phương chuẩn bị công kích Hư Không Phật Nhãn sẽ đánh trả, có thể suy yếu uy lực pháp thuật của đối phương.
Tô Kính gật đầu, pháp thuật của cường giả Kim Đan dù bị suy yếu một phần trăm cũng tốt rồi.
Tô Quyết Tâm tuần thị trên đầu tường, từ xa thấy một hạt châu mờ nhạt lơ lửng trên chiến tháp Phật môn màu xanh, thoạt trông như con mắt khép hờ buồn ngủ.
Lực lượng Phật môn nếu không phải bị đuổi ra Thần Châu thì ngang ngửa Đạo Môn rồi. Năm xưa bệ hạ thật là anh minh thần vũ, kiên quyết đập bẹp Phật môn không thì hôm nay Thần Châu rất có thể không thuộc về Đạo Môn.
Tô Quyết Tâm nhìn con mắt đó một lát đã thấy ghét, cảm giác này chớp mắt biến mất, là người trong chiến tháp Phật môn điều chỉnh thuộc tính con mắt, không ảnh hưởng người trong Hồ Lô khẩu nữa.
Ánh trăng sáng người, tuyết trắng bao trùm mặt đất. Khoảnh đất giữa Hồ Lô khẩu và chiến tháp Phật môn có màu tím đỏ. Khô lâu huyết nhục đã bị thanh lý sạch nhưng vết máu dưới đất đã đông lại, hơi thở chết chóc bị xua tan, vết máu tím đó dưới ánh trăng mơ hồ tỏa sắc xanh ngọc khiến người cảm giác lạnh hơn cả tuyết.
Ngoài Lạc Nhật Khư, tận cùng bình nguyên có một đội kỵ binh xuất hiện, chỉ hơn ba mươi người, xem bộ dạng là tiểu đội thám báo. Hơn ba mươi kỵ binh mặc áo da dày, đầu đội mũ sắt vòm cong, sau đuôi ngựa treo cương nỗ. Người đi đầu cầm kính viễn vọng ống đồng nhìn hướng Lạc Nhật Khư.
- Kỳ lạ, An Đức Lỗ đại nhân truyền tin về nói đã đánh tan một quân đoàn Đông Tần đế quốc, hơn nữa chế tạo mấy chục vạn đại quân khô lâu, nhưng đi đâu hết rồi?
Người nói chuyện còn khá trẻ, khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, mặt bôi vệt xanh đen khiến khuôn mặt tuấn tú tăng vẻ dữ tợn.
- Vương tử...
- Gọi ta là đội trưởng!
Một kỵ binh chỉ hướng tay phải gần núi:
- Vâng thưa đội trưởng, nhìn bên kia xem hình như có thôn.
Thám bảo trẻ dời kính viễn vọng thấy một con đường đi hướng lòng núi, ven đường có một cột đá, là nhân công chế tạo.
Thám báo trẻ buông xuống kính viễn vọng, lấy một la bàn ra. la bàn có hai tầng, tầng trên trong suốt, tầng dưới là tấm bản đồ đại lục. Cây kim la bàn lúc xoay trái khi xoay phải.
Chết tiệt, hình như lực lượng nguyên tố bên Đông Tần đế quốc rất mỏng manh, nhưng An Đức Lỗ là pháp sư vong lên, miễn có nhiều sinh mệnh là có thể chế tạo ra quân đội khổng lồ, không cần lực lượng nguyên tố. Theo lý thuyết An Đức Lỗ tuyệt đối sẽ không có sai lầm.
Thám báo trẻ giục ngựa chạy hướng đường nhỏ:
- Đi xem thử.
Kỵ binh vội theo sau, đây là vương tử của vương quốc, thực lực mạnh mấy nếu bị mai phục sẽ gặp nguy hiểm. Vương tử chết thì không ai trong nhóm sống nổi.
Đội kỵ binh đi đường nhỏ quẹo qua lòng núi thấy tường gỗ dày nặng bị đẩy ngã, dưới đất toàn là vụn băng hòa cùng máu. Tường gỗ xây rắn chắc, kỵ sĩ bình thường phát ra đấu khí chưa chắc có thể đẩy ngã, giờ tường xiêu vẹo, bặng trên gỗ vụn bị nhuộm đỏ.
Thám báo trẻ giục ngựa đến gần, cúi đầu nhìn kỹ:
- Là Hắc Kỵ Sĩ của An Đức Lỗ đại sư, thôn này chắc không còn sự sống nào, ai!?.
Thám báo trẻ hét lớn một tiếng, rút ra trường kiếm. Thám báo khác tháo nỗ, giương cung, cầm kiếm, giơ thương.
Phế tích trong thôn có hai bóng người chợt lóe chạy nhanh hướng đông, hai bóng dáng nhỏ gầy nhanh nhẹn nương kiến trục sụp đổ che chắn tránh thoát mũi tên bắn rải rác của thám báo.
- Đừng đuổi theo.
Thám báo trẻ giơ cao tay ngăn thuộc hạ lại:
- Đối phương đến xem xét thôn xóm thì chắc An Đức Lỗ đại sư đã thua, có đuổi theo cũng vô nghĩa, về đi.
Đám thuộc hạ thở phào, nếu vương tử kiên quyết đi bắt tù binh thì bọn họ chỉ có thể liều mạng tiến lên.
Hai bóng người chạy đến cuối thôn, ngoái đầu lại không thấy đối phương không đuổi theo. Dưới ánh trăng bọn họ bước ra từ bóng ma, phun ra hạt châu ngậm trong miệng, thở dài.
- Sư huynh, hay là trở lại dụ bọn chúng đến Kim Ngọc Liên Thai?
Nói chuyện là tiểu sa di, đầu đội mũ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhún mũi toát ra vẻ trẻ con.
Sư huynh là hòa thượng trẻ tuổi, biểu tình nghiêm túc hủi tuyết dính trên áo tăng, nói:
- Không cần, đối diện gian xảo chỉ có hơn ba mươi người, không chịu theo đến. Chúng ta nghe không hiểu bọn họ nói cái gì đúng là rắc rối, không thì đối thoại của họ sẽ cung cấp nhiều tin tức.
Hai hòa thượng đến xem xét trong thôn xóm bị đồ có người sống không, kết quả đụng phải thám báo của quốc gia Tà Thần. Hai người lá gan lớn muốn dụ thám báo đến cạm bẫy Tâm Ý tông để lại, nhưng thám báo cảnh giác không đuổi theo.
Hòa thượng lớn tuổi chút không nghe ý kiến của sư đệ, nếu thật sự đi dụ địch thì hai người không thể an toàn rút lui. Tiễn thuật của đối phương rất giỏi, ngựa chiến hình như lai với yêu thú. Nếu không phải nơi này địa hình phức tạp, khắp nơi có tuyết đọng thì vừa rồi hai người chưa chắc chạy thoát.
Rạng sáng Tô Kính được một đống tình báo. Tâm Ý tông có mất mát mới, hơn mười đệ tử đụng phải thám báo địch không thể trở về. Đa số hòa thượng nhờ vào quen thuộc địa hình an toàn trở lại chiến tháp Phật môn, chiến tháp này có cái tên là Thập Bát Phù Đồ.
Trên mặt đất mười tầng, lòng đất tám tầng dùng vào chiến tranh. Hòa thượng ở bên dưới bắt đầu phân tích tình báo,, lợi dụng công năng chiến tháp. Những hòa thượng này không có kinh nghiệm hành quân đánh nhau, toàn dựa vào tri thức trên sách điều khiển tháp này.
Tác giả :
Deathstate