Hồng Liên Bảo Giám
Chương 31: Tham lam (1)
Không ai nói Tiêu Dao Hầu ngốc đối địch với Thanh Dương cung, ít nhất hoàng đế bệ hạ và người Khổng Tước Đạo Cung rất vui vẻ.
Phía đông nam Ngọc Kinh thành, trên một ngọn núi nhỏ xinh mây mù lượn lờ, phía cuối con đường lên núi duy nhất, trên cổng bạch ngọc viết ba chữ to Thanh Dương cung.
Đỉnh núi có một cục đá bay lơ lửng, diện tích chỉ khoảng trăm trượng, dây leo rậm rạp rũ xuống, có nước chảy qua. Trên tảng đá trăm trượng xây một tòa đạo quan.
Trong đại điện đạo quan thờ phụng pho tượng tiên nhân.
Pho tượng làm bằng bạch ngọc thuần khiết, kích cỡ người thật, thân khoác thiên y, lưng treo trường kiếm, dưới thân cưỡi một con dê xanh. Đây là tổ sư sáng phái của Thanh Dương cung, Ngự Dương Chân Nhân ba vạn năm trước phi thăng.
Lịch sử trước kia của chư tử bách gia không thể khảo cứu, Đạo Môn có vô số truyền thuyết, nhưng chắc chắn một điều rằng Đạo Môn chỉ cỡ ba vạn năm. Thanh Dương cung cung phụng tổ sư của mình không có gì lạ, mười một Đạo Cung khác đại khái cũng làm vậy.
Chính giữa đại điện có một đạo nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi, sắc mặt hồng hào, lông mày dài đâm thái dương. Một đạo nhân trẻ quỳ trước mặt Bạch Mi Đạo Nhân, biểu tình âm trầm, đó là Diệp Thiêm.
Bạch Mi Đạo Nhân cầm thiệp mời Tiêu Dao Hầu phát ra, trên thiệp mời màu vàng nhạt có khí xanh đậm ngưng tụ không tán.
Diệp Thiêm sốt ruột nói:
- Sư phụ, Tô Dương đang thị uy với sư phụ! Hắn cho rằng dựa vào Khổng Tước cung là có thể không thèm để Thanh Dương cung chúng ta vào mắt sao?
- Ha.
Bạch Mi Đạo Nhân không nói gì nhưng thầm nghĩ Tô gia Dực châu thực lực không yếu, dù là lão nếu không tập hợp sức mạnh nguyên Đạo Cung thì không thể hạ gục được. Núi dựa thật sự của Tiêu Dao Hầu Tô Dương là Tô gia chứ không phải Khổng Tước Đạo Cung gì đó.
Nhưng ngươi thu đồ đệ thì thôi đi, còn đưa thiệp mời đến cho Diệp Thiêm là đạp thẳng vào mặt người ta. Tiêu Dao Hầu làm như thế khiến Bạch Mi Đạo Nhân khó xử.
Đúng vậy, việc Diệp Thiêm đi ngăn cản Lâm Hoành Sơn là Bạch Mi Đạo Nhân đồng ý cho làm. Tiêu Dao Hầu đã là Đại Tư Mã, có quyền kiểm soát tuyệt đối với những tinh binh mãnh tướng Nam Cương, nếu gã còn khống chế luôn biên quan bắc vực, cộng với thế lực huynh trưởng của gã là Bình An Hầu Tô Việt thì sẽ là thế lực trong Ngọc Kinh thành có thể đối kháng lại Đạo Cung. Đương nhiên quan trọng nhất là Bạch Mi Đạo Nhân nhận được người khác hối lộ rồi lại không hoàn thành được.
Diệp Thiêm đã là luyện khí sĩ đỉnh Trúc Cơ, nhưng ai ngờ Nhị Quản Gia của Tiêu Dao Hầu phủ đột nhiên xuất hiện đón Lâm Hoành Sơn đi. Diệp Thiêm không thể đánh với Nhị Quản Gia, nếu đối phương giết gã cùng lắm là một mạng đền một mạng.
Nhị Quản Gia tuy là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ nhưng thiên phú đã đến tận cùng, không thể tiến bộ thêm được. Diệp Thiêm mới hai mươi mấy tuổi, là một trong các đệ tử xuất sắc nhất của Bạch Mi Đạo Nhân, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện một mạng đổi một mạng.
Nghĩ đến đây Bạch Mi Đạo Nhân không nói gì.
Diệp Thiêm nóng nảy thò người đến gần hỏi:
- Sư phụ, hay làm mời sư thúc ra tay?
Bạch Mi Đạo Nhân nhẹ nhàng hỏi lại:
- Sư thúc?
Chợt một giọng nói vọng vào:
- Sư huynh, Diệp Thiêm nói đúng, Tiêu Dao Hầu quá là trong mắt không người. Sư huynh là mặt mũi của Thanh Dương cung nên không tiện ra tay, nhưng ta thì khác.
Bạch Mi Đạo Nhân cười nói:
- Thì ra là Sa sư đệ.
Một thân hình vạm vỡ xuất hiện ngoài đại điện, đạo nhân này đầu đội một tự đính lương quan, thân khoác đạo bào màu đỏ, chân đạp ủng vân cẩm màu đen. Da mặt đạo nhân khá xấu, đầy mỡ, lông mày mọc lộn xộn, môi dày như bị đàn ong mật chích, mũi vừa thấp vừa xẹp như bị đập vào khung cửa.
Sửu Đạo Nhân này lao vào đại điện như cơn gió, ngón tay bắn ra luồng kiếm khí thẳng đến giữa trán Bạch Mi Đạo Nhân. Kiếm khí vượt qua không gian, không dẫn phát dao động nguyên khí nào, vô hình vô ảnh.
Bạch Mi Đạo Nhân lắc đầu, gió nổi lên trước mặt lão thổi tán đi kiếm khí.
Bạch Mi Đạo Nhân khen:
- Kiếm thuật của sư đệ lại tiến bộ.
Sửu Đạo Nhân nói chuyện như đang chửi người:
- Da mặt của sư huynh dày hơn, lắc đầu một cái đã ma sát ra cơn gió. Sư đệ có luyện thêm một trăm năm cũng không bằng sư huynh.
Bạch Mi Đạo Nhân bình tĩnh hỏi:
- Sa sư đệ, là Diệp Thiêm kêu sư đệ đến?
Sửu Đạo Nhân bỗng thấy tức ngực, Bạch Mi Đạo Nhân liếc một cái lướt qua mặt gã, không biết có thứ gì chui vào người đè ép từng tấc huyết mạch.
Sửu Đạo Nhân hự một tiếng lùi ra sau đứng ngoài ngưỡng cửa.
Bạch Mi Đạo Nhân nhìn sư đệ của mình, khẽ thở dài:
- Không được lặp lại nữa, đạo quan này chỉ có ta và Diệp Thiêm vào.
Diệp Thiêm lộ vẻ mặt vui mừng, gã cúi đầu xuống thầm cảnh giác, có vẻ như sư phụ không vui vì biết gã quen thân với sư thúc.
Sửu Đạo Nhân định chửi tiếp nhưng thấy tượng tiên nhân sau lưng Bạch Mi Đạo Nhân tỏa ánh sáng như có như không bao phủ người lão thì gã xẹp hơi. Sửu Đạo Nhân thầm hận Diệp Thiêm.
Nếu đầu óc gã thông minh thì lúc trước đã không bị sư huynh cướp lấy vị trí này, chiếm được đạo quan, bù qua sớt lại bây giờ gã và Bạch Mi Đạo Nhân cách biệt càng lúc càng lớn, đời này kiếp này khó thể trở mình.
Bạch Mi Đạo Nhân chợt cười lấy một thứ ra khỏi ống tay áo giao cho Diệp Thiêm:
- Đồ nhi cầm thiệp mời cùng Sa sư thúc của ngươi đi Tiêu Dao Hầu phủ. Sư thúc của ngươi biết cách dùng thứ này thế nào.
Diệp Thiêm nhận lấy thứ Bạch Mi Đạo Nhân đưa cho gã, cầm trong tay thấy rõ đó là một khúc xương ngón tay. Màu xương ngón tay trắng bệch có vài vết rạn màu vàng nhạt, nếu không có phù lục xanh rậm rạp quấn quanh thì xương ngón tay đã nát.
Sửu Đạo Nhân đứng xa trông thấy xương ngón tay đó thì da mặt co giật.
Nắm giữ Thanh Dương cung không ngờ được lợi lớn như vậy, thần vật ngoại môn như thế có thể tùy tay lấy ra. Sửu Đạo Nhân không chút che giấu vẻ mặt tham lam của mình, Bạch Mi Đạo Nhân làm bộ như không nhìn thấy.
Bạch Mi Đạo Nhân nói với Diệp Thiêm:
- Nên làm thế nào ngươi hãy nghe theo sư thúc của mình là được, đi đi.
Nói xong Bạch Mi Đạo Nhân phất tay áo, Diệp Thiêm bị kéo bay lên, Sửu Đạo Nhân đứng ngoài đại điện cũng bị ống tay áo thổi rớt xuống đá bay trăm trượng.
Đuổi đồ đệ và sư đệ của mình đi rồi Bạch Mi Đạo Nhân mới chậm rãi đứng dậy, nhếch mép cười khẩy thầm nghĩ: Sa sư đệ ơi là Sa sư đệ, ta không tin ngươi không động lòng với Pháp gia Thần Ngục Chỉ. Ngươi cầm Thần Ngục Chỉ thì việc đắc tội Tiêu Dao Hầu tính lên đầu ngươi, ta không muốn chịu đoạn nhân quả này.
Phía đông nam Ngọc Kinh thành, trên một ngọn núi nhỏ xinh mây mù lượn lờ, phía cuối con đường lên núi duy nhất, trên cổng bạch ngọc viết ba chữ to Thanh Dương cung.
Đỉnh núi có một cục đá bay lơ lửng, diện tích chỉ khoảng trăm trượng, dây leo rậm rạp rũ xuống, có nước chảy qua. Trên tảng đá trăm trượng xây một tòa đạo quan.
Trong đại điện đạo quan thờ phụng pho tượng tiên nhân.
Pho tượng làm bằng bạch ngọc thuần khiết, kích cỡ người thật, thân khoác thiên y, lưng treo trường kiếm, dưới thân cưỡi một con dê xanh. Đây là tổ sư sáng phái của Thanh Dương cung, Ngự Dương Chân Nhân ba vạn năm trước phi thăng.
Lịch sử trước kia của chư tử bách gia không thể khảo cứu, Đạo Môn có vô số truyền thuyết, nhưng chắc chắn một điều rằng Đạo Môn chỉ cỡ ba vạn năm. Thanh Dương cung cung phụng tổ sư của mình không có gì lạ, mười một Đạo Cung khác đại khái cũng làm vậy.
Chính giữa đại điện có một đạo nhân râu tóc bạc phơ đang ngồi, sắc mặt hồng hào, lông mày dài đâm thái dương. Một đạo nhân trẻ quỳ trước mặt Bạch Mi Đạo Nhân, biểu tình âm trầm, đó là Diệp Thiêm.
Bạch Mi Đạo Nhân cầm thiệp mời Tiêu Dao Hầu phát ra, trên thiệp mời màu vàng nhạt có khí xanh đậm ngưng tụ không tán.
Diệp Thiêm sốt ruột nói:
- Sư phụ, Tô Dương đang thị uy với sư phụ! Hắn cho rằng dựa vào Khổng Tước cung là có thể không thèm để Thanh Dương cung chúng ta vào mắt sao?
- Ha.
Bạch Mi Đạo Nhân không nói gì nhưng thầm nghĩ Tô gia Dực châu thực lực không yếu, dù là lão nếu không tập hợp sức mạnh nguyên Đạo Cung thì không thể hạ gục được. Núi dựa thật sự của Tiêu Dao Hầu Tô Dương là Tô gia chứ không phải Khổng Tước Đạo Cung gì đó.
Nhưng ngươi thu đồ đệ thì thôi đi, còn đưa thiệp mời đến cho Diệp Thiêm là đạp thẳng vào mặt người ta. Tiêu Dao Hầu làm như thế khiến Bạch Mi Đạo Nhân khó xử.
Đúng vậy, việc Diệp Thiêm đi ngăn cản Lâm Hoành Sơn là Bạch Mi Đạo Nhân đồng ý cho làm. Tiêu Dao Hầu đã là Đại Tư Mã, có quyền kiểm soát tuyệt đối với những tinh binh mãnh tướng Nam Cương, nếu gã còn khống chế luôn biên quan bắc vực, cộng với thế lực huynh trưởng của gã là Bình An Hầu Tô Việt thì sẽ là thế lực trong Ngọc Kinh thành có thể đối kháng lại Đạo Cung. Đương nhiên quan trọng nhất là Bạch Mi Đạo Nhân nhận được người khác hối lộ rồi lại không hoàn thành được.
Diệp Thiêm đã là luyện khí sĩ đỉnh Trúc Cơ, nhưng ai ngờ Nhị Quản Gia của Tiêu Dao Hầu phủ đột nhiên xuất hiện đón Lâm Hoành Sơn đi. Diệp Thiêm không thể đánh với Nhị Quản Gia, nếu đối phương giết gã cùng lắm là một mạng đền một mạng.
Nhị Quản Gia tuy là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ nhưng thiên phú đã đến tận cùng, không thể tiến bộ thêm được. Diệp Thiêm mới hai mươi mấy tuổi, là một trong các đệ tử xuất sắc nhất của Bạch Mi Đạo Nhân, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện một mạng đổi một mạng.
Nghĩ đến đây Bạch Mi Đạo Nhân không nói gì.
Diệp Thiêm nóng nảy thò người đến gần hỏi:
- Sư phụ, hay làm mời sư thúc ra tay?
Bạch Mi Đạo Nhân nhẹ nhàng hỏi lại:
- Sư thúc?
Chợt một giọng nói vọng vào:
- Sư huynh, Diệp Thiêm nói đúng, Tiêu Dao Hầu quá là trong mắt không người. Sư huynh là mặt mũi của Thanh Dương cung nên không tiện ra tay, nhưng ta thì khác.
Bạch Mi Đạo Nhân cười nói:
- Thì ra là Sa sư đệ.
Một thân hình vạm vỡ xuất hiện ngoài đại điện, đạo nhân này đầu đội một tự đính lương quan, thân khoác đạo bào màu đỏ, chân đạp ủng vân cẩm màu đen. Da mặt đạo nhân khá xấu, đầy mỡ, lông mày mọc lộn xộn, môi dày như bị đàn ong mật chích, mũi vừa thấp vừa xẹp như bị đập vào khung cửa.
Sửu Đạo Nhân này lao vào đại điện như cơn gió, ngón tay bắn ra luồng kiếm khí thẳng đến giữa trán Bạch Mi Đạo Nhân. Kiếm khí vượt qua không gian, không dẫn phát dao động nguyên khí nào, vô hình vô ảnh.
Bạch Mi Đạo Nhân lắc đầu, gió nổi lên trước mặt lão thổi tán đi kiếm khí.
Bạch Mi Đạo Nhân khen:
- Kiếm thuật của sư đệ lại tiến bộ.
Sửu Đạo Nhân nói chuyện như đang chửi người:
- Da mặt của sư huynh dày hơn, lắc đầu một cái đã ma sát ra cơn gió. Sư đệ có luyện thêm một trăm năm cũng không bằng sư huynh.
Bạch Mi Đạo Nhân bình tĩnh hỏi:
- Sa sư đệ, là Diệp Thiêm kêu sư đệ đến?
Sửu Đạo Nhân bỗng thấy tức ngực, Bạch Mi Đạo Nhân liếc một cái lướt qua mặt gã, không biết có thứ gì chui vào người đè ép từng tấc huyết mạch.
Sửu Đạo Nhân hự một tiếng lùi ra sau đứng ngoài ngưỡng cửa.
Bạch Mi Đạo Nhân nhìn sư đệ của mình, khẽ thở dài:
- Không được lặp lại nữa, đạo quan này chỉ có ta và Diệp Thiêm vào.
Diệp Thiêm lộ vẻ mặt vui mừng, gã cúi đầu xuống thầm cảnh giác, có vẻ như sư phụ không vui vì biết gã quen thân với sư thúc.
Sửu Đạo Nhân định chửi tiếp nhưng thấy tượng tiên nhân sau lưng Bạch Mi Đạo Nhân tỏa ánh sáng như có như không bao phủ người lão thì gã xẹp hơi. Sửu Đạo Nhân thầm hận Diệp Thiêm.
Nếu đầu óc gã thông minh thì lúc trước đã không bị sư huynh cướp lấy vị trí này, chiếm được đạo quan, bù qua sớt lại bây giờ gã và Bạch Mi Đạo Nhân cách biệt càng lúc càng lớn, đời này kiếp này khó thể trở mình.
Bạch Mi Đạo Nhân chợt cười lấy một thứ ra khỏi ống tay áo giao cho Diệp Thiêm:
- Đồ nhi cầm thiệp mời cùng Sa sư thúc của ngươi đi Tiêu Dao Hầu phủ. Sư thúc của ngươi biết cách dùng thứ này thế nào.
Diệp Thiêm nhận lấy thứ Bạch Mi Đạo Nhân đưa cho gã, cầm trong tay thấy rõ đó là một khúc xương ngón tay. Màu xương ngón tay trắng bệch có vài vết rạn màu vàng nhạt, nếu không có phù lục xanh rậm rạp quấn quanh thì xương ngón tay đã nát.
Sửu Đạo Nhân đứng xa trông thấy xương ngón tay đó thì da mặt co giật.
Nắm giữ Thanh Dương cung không ngờ được lợi lớn như vậy, thần vật ngoại môn như thế có thể tùy tay lấy ra. Sửu Đạo Nhân không chút che giấu vẻ mặt tham lam của mình, Bạch Mi Đạo Nhân làm bộ như không nhìn thấy.
Bạch Mi Đạo Nhân nói với Diệp Thiêm:
- Nên làm thế nào ngươi hãy nghe theo sư thúc của mình là được, đi đi.
Nói xong Bạch Mi Đạo Nhân phất tay áo, Diệp Thiêm bị kéo bay lên, Sửu Đạo Nhân đứng ngoài đại điện cũng bị ống tay áo thổi rớt xuống đá bay trăm trượng.
Đuổi đồ đệ và sư đệ của mình đi rồi Bạch Mi Đạo Nhân mới chậm rãi đứng dậy, nhếch mép cười khẩy thầm nghĩ: Sa sư đệ ơi là Sa sư đệ, ta không tin ngươi không động lòng với Pháp gia Thần Ngục Chỉ. Ngươi cầm Thần Ngục Chỉ thì việc đắc tội Tiêu Dao Hầu tính lên đầu ngươi, ta không muốn chịu đoạn nhân quả này.
Tác giả :
Deathstate