Hồng Liên Bảo Giám
Chương 247: Miệng quạ (2)
Con yêu thú cái đầu to đến không thể hình dung, dài nhất là mấy cái răng dài cỡ cao ốc. Những cái răng nhỏ thì khủng như tên lửa lên mặt trăng, rậm rạp. Nếu bị hàm răng nghiền một phát thì cả ngọn núi cũng nát.
May mắn mai rùa của hắn đối với con yêu thú này nhỏ hơn hạt mè, hy vọng nó không để ý đến.
Tô Kính không dám nói gì nữa, hắn sợ mỉnh xui ảnh hưởng đến hành vi con yêu thú.
Vô Ưu công chúa hỏi:
- Tô Kính, nếu bị ăn thì ngươi có lời gì muốn nói không?
Ánh sáng chợt tối sầm, một dòng nước xiết từ bên dưới vọt lên đẩy mai rùa rời xa dung nham. Yêu thú há mồm hút, mai rùa và vô số ngọc đỏ bị hút vào miệng nó.
Tô Kính cảm thán rằng:
- Vô Ưu nói thật chính xác.
Vô Ưu công chúa còn độc miệng hơn hắn, nói bị ăn liền thành hiện thực. Vừa rồi lực lượng tuôn ra là lòng đất phun ngọc đỏ hình thành dòng nước xiết, yêu thú muốn ăn ngọc đỏ, không liên quan gì mai rùa của Tô Kính.
Vô Ưu công chúa nhìn quanh:
- Xui thật. Tô Kính nói xem chúng ta nên tự sát hay chờ thêm chút?
Cổ họng con yêu thú đủ rộng, nhiều thứ to bị nghiền hết. Mai rùa không lớn, có thể thuận lợi vào dạ dày yêu thú.
- Tự sát làm gì, có chết ta cũng phải kéo tới cuối cùng.
Tô Kính cắn răng nói:
- Con người của ta nghiêm túc, muốn biết mình chết như thế nào.
Thật ra Tô Kính cũng sợ, vì như Vô Ưu công chúa nói, luyện khí sĩ chết đôi khi là quá trình rất dài lâu. Nếu bị chất dịch tiêu hóa của con quái vật hòa tan cũng đỡ, sợ nhất là một số yêu thú cho ngươi giữ tỉnh táo rồi từ từ tiêu hóa khí quan không quan trọng của ngươi, dùng thứ trong người yêu thú thay thế công năng những khí quan này. Cuối cùng ngươi chỉ còn cái đầu cung cấp lực lượng thần thức kích thích yêu thú hưng phấn.
Vô Ưu công chúa nhoẻn miệng cười nói:
- Thật là đại trượng phu, ưm, vậy ta không chết, chờ xem yêu thú này làm sao tiêu hóa ta.
Vô Ưu công chúa thử thăm dò Tô Kính, phát hiện tuy hắn sợ nhưng đã quyết định rồi thì rất kiên quyết.
Tô Kính bĩu môi, hắn nhìn ra được thủ đoạn nhỏ của Vô Ưu công chúa, nói đến tâm kế thì nàng còn không bằng tiểu sư muội Lâm Tạ Hồng. Lâm Tạ Hồng nhỏ tuổi hơn nhưng từ khi hiểu chuyện luôn sống trong bóng tối, không thể lộ thân phận, làm việc cẩn trọng, nói dối trước mặt người mà không đỏ mặt, sau lưng đâm dao không nương tay.
Đó là sự chính chắn rèn luyện từ trong sống chết, không liên quan đến tuổi tác. Bất cứ loại sinh vật nào được cường hóa năm năm như thế thì đều có thành tích này.
Vô Ưu công chúa không có điều kiện đó. Phụ thân và nữ nhi đối địch với toàn Đạo Môn.
Còn Vô Ưu công chúa? Thiên chi kiêu nữ, người mạnh nhất trên thế giới này là phụ thân của nàng. Nếu ai dám hại Vô Ưu công chúa thì hoàng đế Khương Diễm sẽ lấy danh nghĩa đế quốc diệt kẻ đó ra tro.
Có lẽ tâm trí của Vô Ưu công chúa mạnh nhưng không bỏ nhiều công sức vào bóng tối.
Trong lúc họ nói chuyện thì mai rùa đã trôi qua cổ họng yêu thú, tốc độ mau khiến người sợ hãi. Cổ họng yêu thú không ngừng co rút hình thành dòng khí mạnh đưa mai rùa vào bóng tối.
Đầu ngón tay Vô Ưu công chúa lóe ánh sáng trắng chiếu bên ngoài:
- Nơi này là dạ dày sao?
Tiếc rằng mai rùa màu lam ngăn cản, ánh sáng không bắn ra, bên ngoài vẫn đen ngòm. Những thứ vào không gian này hoặc tắt ánh sáng hoặc bị điên cuồng hút đi năng lượng.
Hai người thấy rõ mọi thứ gần mình, cùng đưa lực lượng thần thức vào mai rùa.
Vô Ưu công chúa khẽ rên, mai rùa không cho phép nàng dùng thần thức quét hình. Mặt Tô Kính tái nhợt, lực lượng trên mai rùa không bài xích hắn, nhưng thần thức của hắn vẫn như đụng vào vách sắt.
- Vô Ưu, may mắn chúng ta không lộ ra chút hơi thở nào mai rùa cũng cứng rắn.
Vô Ưu công chúa thở phào:
- Thế thì may, chắc yêu thú sẽ không phí sức tiêu hóa chúng ta.
Vô Ưu công chúa và Tô Kính chỉ cần chờ bị yêu thú bài tiết ra ngoài là tốt rồi.
Nhiều lúc bị thành đống phân còn hạnh phúc hơn là làm mâm thịt.
Giờ không phải lúc bày tỏ cảm giác ưu việt, so đấu với con yêu thú mạnh đến mức có thể nuốt nguyên sơn mạch là chỉ số thông minh thấp.
- Vô Ưu có thể tạm thời...đừng đánh giá không?
Tô Kính vừa dứt lời ngoài mai rùa đã rực sáng. Hai người ở trong mai rùa bị chấn động mạnh, tiếp theo mai rùa lăn lông lốc. Tô Kính và Vô Ưu công chúa ôm chặt nhau.
Ánh sáng tối dần, mức độ tia sáng giảm xuống cỡ hoàng hôn rồi không có biến đổi gì mới. Từ mai rùa nhìn ra ngoài Tô Kính thấy một khối đất bằng phẳng, cảm giác như muốn khóc.
Yêu thú không đưa hai người vào ruột mà là từ bao tử dời đến không gian yêu dị.
Trong người yêu thú miễn là huyết mạch đủ mạnh thì đều có không gian yêu dị như vậy, giống trang bị không gian của nhân loại. Khác biệt là không gian yêu dị không quá ổn định, nếu yêu thú chết thì không gian sẽ tan vỡ.
Trong không gian yêu dị có thể sống được, thời đại thượng cổ trong người yêu thú cường đại thậm chí có sinh linh tổ kiến quốc gia, không biết chính mình sống trong bụng yêu thú. Nhiều yêu thú mạnh lợi dụng lực lượng trong không gian yêu dị nâng cao tu vi của chúng nó.
Nhưng yêu thú này thì xem không gian yêu dị là bãi rác, Tô Kính và Vô Ưu công chúa không có giá trị tiêu hóa nên bị đưa đến đây, có lẽ qua ba, năm trăm năm mới được thanh lý ra ngoài.
Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng tệ hơn là không gian yêu dị cũng có khí quan tiêu hóa, có thể khai quật tiềm lực của đồ bỏ.
Ở trong không gian yêu dị thì không thấy được bến bờ, để hình thành không gian yêu dị khác với trang bị không gian, không gian này như cái vòng nối với nhau mãi không đi đến cuối cùng. Nhưng không có nghĩa là không gian yêu dị siêu lớn, kích cỡ của nó liên quan đến huyết mạch hoặc thực lực của yêu thú. Huyết mạch kém mấy nếu thực lực lên đến cảnh giới Tiên Nhân thì không gian yêu dị lớn khủng khiếp. Thực lực thấp mấy nếu thiên phú là huyết mạch mở mang không gian thì không gian yêu dị sẽ không quá nhỏ.
Tô Kính và Vô Ưu công chúa vào trong người một yêu thú cường đại, kích cỡ không gian yêu dị phỏng chừng lớn bằng vùng đất một phủ Thần Châu. Tức là cỡ mấy ngàn dặm, ít nhất không thấp hơn một ngàn dặm.
Vô Ưu công chúa muốn nói gì:
- Hình như chúng ta...
Tô Kính giơ tay ra hiệu muốn nói chuyện, Vô Ưu công chúa nghe lời ngậm miệng lại.
May mắn mai rùa của hắn đối với con yêu thú này nhỏ hơn hạt mè, hy vọng nó không để ý đến.
Tô Kính không dám nói gì nữa, hắn sợ mỉnh xui ảnh hưởng đến hành vi con yêu thú.
Vô Ưu công chúa hỏi:
- Tô Kính, nếu bị ăn thì ngươi có lời gì muốn nói không?
Ánh sáng chợt tối sầm, một dòng nước xiết từ bên dưới vọt lên đẩy mai rùa rời xa dung nham. Yêu thú há mồm hút, mai rùa và vô số ngọc đỏ bị hút vào miệng nó.
Tô Kính cảm thán rằng:
- Vô Ưu nói thật chính xác.
Vô Ưu công chúa còn độc miệng hơn hắn, nói bị ăn liền thành hiện thực. Vừa rồi lực lượng tuôn ra là lòng đất phun ngọc đỏ hình thành dòng nước xiết, yêu thú muốn ăn ngọc đỏ, không liên quan gì mai rùa của Tô Kính.
Vô Ưu công chúa nhìn quanh:
- Xui thật. Tô Kính nói xem chúng ta nên tự sát hay chờ thêm chút?
Cổ họng con yêu thú đủ rộng, nhiều thứ to bị nghiền hết. Mai rùa không lớn, có thể thuận lợi vào dạ dày yêu thú.
- Tự sát làm gì, có chết ta cũng phải kéo tới cuối cùng.
Tô Kính cắn răng nói:
- Con người của ta nghiêm túc, muốn biết mình chết như thế nào.
Thật ra Tô Kính cũng sợ, vì như Vô Ưu công chúa nói, luyện khí sĩ chết đôi khi là quá trình rất dài lâu. Nếu bị chất dịch tiêu hóa của con quái vật hòa tan cũng đỡ, sợ nhất là một số yêu thú cho ngươi giữ tỉnh táo rồi từ từ tiêu hóa khí quan không quan trọng của ngươi, dùng thứ trong người yêu thú thay thế công năng những khí quan này. Cuối cùng ngươi chỉ còn cái đầu cung cấp lực lượng thần thức kích thích yêu thú hưng phấn.
Vô Ưu công chúa nhoẻn miệng cười nói:
- Thật là đại trượng phu, ưm, vậy ta không chết, chờ xem yêu thú này làm sao tiêu hóa ta.
Vô Ưu công chúa thử thăm dò Tô Kính, phát hiện tuy hắn sợ nhưng đã quyết định rồi thì rất kiên quyết.
Tô Kính bĩu môi, hắn nhìn ra được thủ đoạn nhỏ của Vô Ưu công chúa, nói đến tâm kế thì nàng còn không bằng tiểu sư muội Lâm Tạ Hồng. Lâm Tạ Hồng nhỏ tuổi hơn nhưng từ khi hiểu chuyện luôn sống trong bóng tối, không thể lộ thân phận, làm việc cẩn trọng, nói dối trước mặt người mà không đỏ mặt, sau lưng đâm dao không nương tay.
Đó là sự chính chắn rèn luyện từ trong sống chết, không liên quan đến tuổi tác. Bất cứ loại sinh vật nào được cường hóa năm năm như thế thì đều có thành tích này.
Vô Ưu công chúa không có điều kiện đó. Phụ thân và nữ nhi đối địch với toàn Đạo Môn.
Còn Vô Ưu công chúa? Thiên chi kiêu nữ, người mạnh nhất trên thế giới này là phụ thân của nàng. Nếu ai dám hại Vô Ưu công chúa thì hoàng đế Khương Diễm sẽ lấy danh nghĩa đế quốc diệt kẻ đó ra tro.
Có lẽ tâm trí của Vô Ưu công chúa mạnh nhưng không bỏ nhiều công sức vào bóng tối.
Trong lúc họ nói chuyện thì mai rùa đã trôi qua cổ họng yêu thú, tốc độ mau khiến người sợ hãi. Cổ họng yêu thú không ngừng co rút hình thành dòng khí mạnh đưa mai rùa vào bóng tối.
Đầu ngón tay Vô Ưu công chúa lóe ánh sáng trắng chiếu bên ngoài:
- Nơi này là dạ dày sao?
Tiếc rằng mai rùa màu lam ngăn cản, ánh sáng không bắn ra, bên ngoài vẫn đen ngòm. Những thứ vào không gian này hoặc tắt ánh sáng hoặc bị điên cuồng hút đi năng lượng.
Hai người thấy rõ mọi thứ gần mình, cùng đưa lực lượng thần thức vào mai rùa.
Vô Ưu công chúa khẽ rên, mai rùa không cho phép nàng dùng thần thức quét hình. Mặt Tô Kính tái nhợt, lực lượng trên mai rùa không bài xích hắn, nhưng thần thức của hắn vẫn như đụng vào vách sắt.
- Vô Ưu, may mắn chúng ta không lộ ra chút hơi thở nào mai rùa cũng cứng rắn.
Vô Ưu công chúa thở phào:
- Thế thì may, chắc yêu thú sẽ không phí sức tiêu hóa chúng ta.
Vô Ưu công chúa và Tô Kính chỉ cần chờ bị yêu thú bài tiết ra ngoài là tốt rồi.
Nhiều lúc bị thành đống phân còn hạnh phúc hơn là làm mâm thịt.
Giờ không phải lúc bày tỏ cảm giác ưu việt, so đấu với con yêu thú mạnh đến mức có thể nuốt nguyên sơn mạch là chỉ số thông minh thấp.
- Vô Ưu có thể tạm thời...đừng đánh giá không?
Tô Kính vừa dứt lời ngoài mai rùa đã rực sáng. Hai người ở trong mai rùa bị chấn động mạnh, tiếp theo mai rùa lăn lông lốc. Tô Kính và Vô Ưu công chúa ôm chặt nhau.
Ánh sáng tối dần, mức độ tia sáng giảm xuống cỡ hoàng hôn rồi không có biến đổi gì mới. Từ mai rùa nhìn ra ngoài Tô Kính thấy một khối đất bằng phẳng, cảm giác như muốn khóc.
Yêu thú không đưa hai người vào ruột mà là từ bao tử dời đến không gian yêu dị.
Trong người yêu thú miễn là huyết mạch đủ mạnh thì đều có không gian yêu dị như vậy, giống trang bị không gian của nhân loại. Khác biệt là không gian yêu dị không quá ổn định, nếu yêu thú chết thì không gian sẽ tan vỡ.
Trong không gian yêu dị có thể sống được, thời đại thượng cổ trong người yêu thú cường đại thậm chí có sinh linh tổ kiến quốc gia, không biết chính mình sống trong bụng yêu thú. Nhiều yêu thú mạnh lợi dụng lực lượng trong không gian yêu dị nâng cao tu vi của chúng nó.
Nhưng yêu thú này thì xem không gian yêu dị là bãi rác, Tô Kính và Vô Ưu công chúa không có giá trị tiêu hóa nên bị đưa đến đây, có lẽ qua ba, năm trăm năm mới được thanh lý ra ngoài.
Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng tệ hơn là không gian yêu dị cũng có khí quan tiêu hóa, có thể khai quật tiềm lực của đồ bỏ.
Ở trong không gian yêu dị thì không thấy được bến bờ, để hình thành không gian yêu dị khác với trang bị không gian, không gian này như cái vòng nối với nhau mãi không đi đến cuối cùng. Nhưng không có nghĩa là không gian yêu dị siêu lớn, kích cỡ của nó liên quan đến huyết mạch hoặc thực lực của yêu thú. Huyết mạch kém mấy nếu thực lực lên đến cảnh giới Tiên Nhân thì không gian yêu dị lớn khủng khiếp. Thực lực thấp mấy nếu thiên phú là huyết mạch mở mang không gian thì không gian yêu dị sẽ không quá nhỏ.
Tô Kính và Vô Ưu công chúa vào trong người một yêu thú cường đại, kích cỡ không gian yêu dị phỏng chừng lớn bằng vùng đất một phủ Thần Châu. Tức là cỡ mấy ngàn dặm, ít nhất không thấp hơn một ngàn dặm.
Vô Ưu công chúa muốn nói gì:
- Hình như chúng ta...
Tô Kính giơ tay ra hiệu muốn nói chuyện, Vô Ưu công chúa nghe lời ngậm miệng lại.
Tác giả :
Deathstate