Hồng Liên Bảo Giám
Chương 242: Không ai cứu viện (2)
- Còn xa lắm, các ngươi có tin chắc vào chiến tranh với quốc gia Tà Thần không?
Mọi người lắc đầu.
Hoàng đế nói:
- Lực lượng của Tà Thần mạnh nhất sẽ không đến Kim Đan bát trọng, nhưng hoàng thất hay Đạo Cung, hoặc chín gia tộc lớn có nhân vật trên Kim Đan bát trọng đều khó rời khỏi khu vực tu luyện, không thì sẽ dẫn đến Thần Châu xao động. Vì vậy chúng ta không có nhiều ưu thế.
Một nam nhân mặt mày thanh tú oán trách:
- Tại ngươi hết, đuổi đám hòa thượng đi làm ta không có tăng binh để dùng. Không thì ta dẫn dắt trăm vạn tăng binh đi quốc gia Tà Thần san bằng vòng ngoài trước cho ngươi, khi đó dễ đánh hơn nhiều.
Nam nhân mặc áo tăng, đầu trọc, cổ treo chuỗi hạt phật to, mỗi hạt như con mắt màu hổ phách, bên trong có một đường đồng tử màu đen trông thật âm trầm.
Một nam nhân mắt xanh biếc bĩu môi giơ ngón giữa hướng hòa thượng nói chuyện:
- Thế giới này không nên có hòa thượng!
Nam nhân mắt xanh biếc bộ dạng tuấn tú nhưng biểu tình xấu xa, lưu manh. Hòa thượng không dám phản bác, sợ chọc giận nam nhân mắt xanh biếc.
Hoàng đế giải thích rằng:
- Sức chiến đấu của tăng binh mạnh mấy cũng không tốt cho đế quốc. Thần Châu mới là quan trọng nhất, e rằng chúng ta không có cơ hội lần sau, phải nghiêm túc ứng đối nó.
Mọi người gật gù đồng ý, trong đám người này không ai dùng tôn xưng với hoàng đế mặc dù giữ thái độ răm rắp nghe theo.
Tay hoàng đế cầm trường thương, thân thương có hoa văn nghịch lân:
- Bắt đầu đi!
Trường thương chỉ vào vực sâu.
Một giọng nói khàn đục phát ra từ vực sâu:
- Kẻ xâm nhập, các ngươi vĩnh viễn đừng hòng chiếm được vị diện này!
Vẻ mặt hoàng đế khinh thường nói:
- Chỉ bằng vào ngươi?
Hoàng đế nhảy người vào vực sâu, mười bốn tùy tùng cũng nhảy theo, phớt lờ dung nham cuồn cuộn trong vực sâu.
Hoàng đế không thể ra tay nhưng có mặt gã khiến các tùy tùng bộc phát ra sức chiến đấu lớn nhất. Hoàng đế nhảy xuống Thâm Uyên, sau lưng hiện ra ảo ảnh Chu Tước chiến kỳ to lớn. Tùy tùng phát ra ánh sáng đỏ chói lòa, dung nham dưới Thâm Uyên bị ánh sáng đỏ chiếu vào nhuộm màu đỏ thẫm như tùy thời hóa khí.
Trong dung nham có một thân hình cao mấy trăm trượng huơ búa to chặt chém bên dưới, mặt đất không ngừng nứt ra, càng nhiều dung nham tuôn ra.
Người đó cuồng cười:
- Ta sẽ không cho các ngươi chiếm vị diện này!
Người đó mặc chiến giáp màu đen có vẻ rất âm trầm, chói mắt trong dung nham. Búa to liên tục nhấp nháy phù văn kỳ dị, mỗi lần chém xuống lòng đất sẽ cắt đứt nham thạch, chấn động, đang uấn nhưỡng động đất kinh khủng tùy thời bùng nổ.
Bóng dáng đoàn người hoàng đế càng lúc càng gần, thân hình to lớn ngước đầu lên, đôi mắt xanh biếc nhìn hoàng đế chằm chằm.
Người đó lạnh lùng nói:
- Ngươi đưa mười bốn nhóm người vào đều sắp chết mà ngươi còn ở đây gây rối ta?
Hoàng đế lạnh nhạt nói:
- Đó là kiếp số, ngươi không hiểu.
Nam nhân mắt xanh phất tay:
- Nói nhảm làm gì, mọi người làm thịt hắn đi! Tên ngu này to xác, tiếc rằng ta không có kho lạnh lớn như vậy, không thì lưu trữ có thể ăn mấy chục năm.
Một vật sáu mặt trong suốt bay tới gần đỉnh đầu người khổng lồ.
- Ta chết thì các ngươi đừng hòng có ai rời khỏi thế giới này được!
Cùng với tiếng rống giận là cây búa to vung lên. Nam nhân mắt xanh biếc phát ra vật sáu mặt trong suốt từ xa bị cây búa to trao ánh sáng bắn trúng bay lên trên. Nam nhân mắt xanh biếc rên đau, mũi chảy ra hai vệt máu đỏ. Gã hít mạnh hai dòng máu đặc rút lên.
- Ngươi chết rồi bọn họ sẽ an toàn, còn thế giới này...
Hoàng đế bình tĩnh nhìn tùy tùng của mình lao lên, nói:
- Ngươi không cách nào hủy diệt, ta đã xuyên thủng nó, chờ ngươi chết là sẽ hợp nhất với tiểu thế giới khác, bổ sung hư hao ngươi gây ra.
Yêu ma mắt xanh nghe hoàng đế nói thì tức điên, tay kia cầm sợi xích sắt rực lửa vung lên:
- Grào!
Một sao sáu cánh to lớn dâng lên ngăn lại các tùy tùng tấn công, búa lớn không công kích mặt đất nữa mà dần thu nhỏ, từ màu đen dần biến thành sắc hoàng kim. Lưỡi búa bắt đầu có phù văn màu tím chảy xuôi, lấp lóe ánh sáng lôi điện.
Trong vị diện Thâm Uyên này còn có mười ba đội săn bắn khác, quy mô toàn trên vạn người. Bọn họ ở vị trí khác nhau bắt giữ Tiểu Lĩnh Chủ, Lĩnh Chủ, Ma Vương.
Giống như nhóm Tô Kính, mọi người bị chống trả quyết liệt. Hoàng đế mang theo tùy tùng đi săn giết chủ Thâm Uyên, còn những đội kia là mục tiêu bị săn.
Đây là một phần kế hoạch của hoàng đế, nếu không tách rời lực lượng của chủ Thâm Uyên ra thì người đó sẽ triệu hoán tất cả yêu ma trên Tiểu Lĩnh Chủ phá hoại căn nguyên thế giới này, đồng quy vu tận với hoàng đế.
Ngược lại khiến chủ Thâm Uyên giáng lệnh cho yêu ma công kích đội săn bắn, hoàng đế có thể mang người xông vào hang ổ của chủ Thâm Uyên.
Giờ để xem ai giành được chiến thắng trước. Đây giống như ván bài, nhưng sự thật chỉ có nhóm Tô Kính là thật sự gặp nguy hiểm. Chỗ bọn họ ở đột nhiên có thêm sáu yêu ma Kim Đan kỳ, những yêu ma này có lẽ từ mười vạn dặm xa kéo đến.
Nhóm Khương Hoàn không hay biết rằng dù bọn họ chờ mòn mỏi thêm một canh giờ cũng sẽ không được giúp đỡ. Đám hoàng tử trực giác khá nhạy bén, bắt đầu dùng thuật đạo bày ra phòng ngự. Các tấm ngưng thạch phù dán vào gò đất bị dùng thuật đạo kéo cao lên, nhanh chóng chuyển hóa thành tường đá.
Lần này chỉ một phút, hơn trăm người cố gắng xây dựng hai thành lũy nhỏ tại chỗ. Giữa hai thành lũy nhỏ có một con đường rộng năm trượng, sáu cánh cửa gồm các tầng tháp thuẫn giáp xen lẫn miếng gỗ, dùng phù lục cố định, tùy thời có thể đẩy ngã, lao ra.
Nhưng khi đám yêu ma đến gần thì lòng Khương Hoàn chùng xuống.
Đây là một đội bộ binh nhưng có hơn ba mươi sinh vật giống rồng đất làm tọa kỵ. Đám yêu ma cảnh giới Kim Đan này bay và chạy nhanh không mau bằng Yên Vân thú, nhưng đám sinh vật giống rồng đất có cánh ngắn không thể bay, hoàng tộc gọi
loại yêu thú này là Tê Phong thú. Chúng có huyết mạch ma long, thân hình to lớn, chạy nhanh bỏ xa Yên Vân thú.
Bọn họ săn bắn trong thế giới này ỷ lại lớn nhất là kẻ địch cường đại đã bị quét sạch, yêu ma cảnh giới Kim Đan bình thường không chạy mau bằng Yên Vân thú. Nhưng bây giờ quân đội yêu ma đó đến cách một dặm, bộ binh đi đằng trước giơ tấm chắn lên, dường như biết cung tên của nhân loại có thể bắn khoảng cách xa như vậy.
Trong binh sĩ nhân loại mười người đứng trên tường thành thấp bé, giương trường cung bắn ra xa. Mười mũi tên phát ra tiếng rít sắc nhọn vẽ một đường cong lớn trên không trung rồi cắm phập xuống.
Mọi người lắc đầu.
Hoàng đế nói:
- Lực lượng của Tà Thần mạnh nhất sẽ không đến Kim Đan bát trọng, nhưng hoàng thất hay Đạo Cung, hoặc chín gia tộc lớn có nhân vật trên Kim Đan bát trọng đều khó rời khỏi khu vực tu luyện, không thì sẽ dẫn đến Thần Châu xao động. Vì vậy chúng ta không có nhiều ưu thế.
Một nam nhân mặt mày thanh tú oán trách:
- Tại ngươi hết, đuổi đám hòa thượng đi làm ta không có tăng binh để dùng. Không thì ta dẫn dắt trăm vạn tăng binh đi quốc gia Tà Thần san bằng vòng ngoài trước cho ngươi, khi đó dễ đánh hơn nhiều.
Nam nhân mặc áo tăng, đầu trọc, cổ treo chuỗi hạt phật to, mỗi hạt như con mắt màu hổ phách, bên trong có một đường đồng tử màu đen trông thật âm trầm.
Một nam nhân mắt xanh biếc bĩu môi giơ ngón giữa hướng hòa thượng nói chuyện:
- Thế giới này không nên có hòa thượng!
Nam nhân mắt xanh biếc bộ dạng tuấn tú nhưng biểu tình xấu xa, lưu manh. Hòa thượng không dám phản bác, sợ chọc giận nam nhân mắt xanh biếc.
Hoàng đế giải thích rằng:
- Sức chiến đấu của tăng binh mạnh mấy cũng không tốt cho đế quốc. Thần Châu mới là quan trọng nhất, e rằng chúng ta không có cơ hội lần sau, phải nghiêm túc ứng đối nó.
Mọi người gật gù đồng ý, trong đám người này không ai dùng tôn xưng với hoàng đế mặc dù giữ thái độ răm rắp nghe theo.
Tay hoàng đế cầm trường thương, thân thương có hoa văn nghịch lân:
- Bắt đầu đi!
Trường thương chỉ vào vực sâu.
Một giọng nói khàn đục phát ra từ vực sâu:
- Kẻ xâm nhập, các ngươi vĩnh viễn đừng hòng chiếm được vị diện này!
Vẻ mặt hoàng đế khinh thường nói:
- Chỉ bằng vào ngươi?
Hoàng đế nhảy người vào vực sâu, mười bốn tùy tùng cũng nhảy theo, phớt lờ dung nham cuồn cuộn trong vực sâu.
Hoàng đế không thể ra tay nhưng có mặt gã khiến các tùy tùng bộc phát ra sức chiến đấu lớn nhất. Hoàng đế nhảy xuống Thâm Uyên, sau lưng hiện ra ảo ảnh Chu Tước chiến kỳ to lớn. Tùy tùng phát ra ánh sáng đỏ chói lòa, dung nham dưới Thâm Uyên bị ánh sáng đỏ chiếu vào nhuộm màu đỏ thẫm như tùy thời hóa khí.
Trong dung nham có một thân hình cao mấy trăm trượng huơ búa to chặt chém bên dưới, mặt đất không ngừng nứt ra, càng nhiều dung nham tuôn ra.
Người đó cuồng cười:
- Ta sẽ không cho các ngươi chiếm vị diện này!
Người đó mặc chiến giáp màu đen có vẻ rất âm trầm, chói mắt trong dung nham. Búa to liên tục nhấp nháy phù văn kỳ dị, mỗi lần chém xuống lòng đất sẽ cắt đứt nham thạch, chấn động, đang uấn nhưỡng động đất kinh khủng tùy thời bùng nổ.
Bóng dáng đoàn người hoàng đế càng lúc càng gần, thân hình to lớn ngước đầu lên, đôi mắt xanh biếc nhìn hoàng đế chằm chằm.
Người đó lạnh lùng nói:
- Ngươi đưa mười bốn nhóm người vào đều sắp chết mà ngươi còn ở đây gây rối ta?
Hoàng đế lạnh nhạt nói:
- Đó là kiếp số, ngươi không hiểu.
Nam nhân mắt xanh phất tay:
- Nói nhảm làm gì, mọi người làm thịt hắn đi! Tên ngu này to xác, tiếc rằng ta không có kho lạnh lớn như vậy, không thì lưu trữ có thể ăn mấy chục năm.
Một vật sáu mặt trong suốt bay tới gần đỉnh đầu người khổng lồ.
- Ta chết thì các ngươi đừng hòng có ai rời khỏi thế giới này được!
Cùng với tiếng rống giận là cây búa to vung lên. Nam nhân mắt xanh biếc phát ra vật sáu mặt trong suốt từ xa bị cây búa to trao ánh sáng bắn trúng bay lên trên. Nam nhân mắt xanh biếc rên đau, mũi chảy ra hai vệt máu đỏ. Gã hít mạnh hai dòng máu đặc rút lên.
- Ngươi chết rồi bọn họ sẽ an toàn, còn thế giới này...
Hoàng đế bình tĩnh nhìn tùy tùng của mình lao lên, nói:
- Ngươi không cách nào hủy diệt, ta đã xuyên thủng nó, chờ ngươi chết là sẽ hợp nhất với tiểu thế giới khác, bổ sung hư hao ngươi gây ra.
Yêu ma mắt xanh nghe hoàng đế nói thì tức điên, tay kia cầm sợi xích sắt rực lửa vung lên:
- Grào!
Một sao sáu cánh to lớn dâng lên ngăn lại các tùy tùng tấn công, búa lớn không công kích mặt đất nữa mà dần thu nhỏ, từ màu đen dần biến thành sắc hoàng kim. Lưỡi búa bắt đầu có phù văn màu tím chảy xuôi, lấp lóe ánh sáng lôi điện.
Trong vị diện Thâm Uyên này còn có mười ba đội săn bắn khác, quy mô toàn trên vạn người. Bọn họ ở vị trí khác nhau bắt giữ Tiểu Lĩnh Chủ, Lĩnh Chủ, Ma Vương.
Giống như nhóm Tô Kính, mọi người bị chống trả quyết liệt. Hoàng đế mang theo tùy tùng đi săn giết chủ Thâm Uyên, còn những đội kia là mục tiêu bị săn.
Đây là một phần kế hoạch của hoàng đế, nếu không tách rời lực lượng của chủ Thâm Uyên ra thì người đó sẽ triệu hoán tất cả yêu ma trên Tiểu Lĩnh Chủ phá hoại căn nguyên thế giới này, đồng quy vu tận với hoàng đế.
Ngược lại khiến chủ Thâm Uyên giáng lệnh cho yêu ma công kích đội săn bắn, hoàng đế có thể mang người xông vào hang ổ của chủ Thâm Uyên.
Giờ để xem ai giành được chiến thắng trước. Đây giống như ván bài, nhưng sự thật chỉ có nhóm Tô Kính là thật sự gặp nguy hiểm. Chỗ bọn họ ở đột nhiên có thêm sáu yêu ma Kim Đan kỳ, những yêu ma này có lẽ từ mười vạn dặm xa kéo đến.
Nhóm Khương Hoàn không hay biết rằng dù bọn họ chờ mòn mỏi thêm một canh giờ cũng sẽ không được giúp đỡ. Đám hoàng tử trực giác khá nhạy bén, bắt đầu dùng thuật đạo bày ra phòng ngự. Các tấm ngưng thạch phù dán vào gò đất bị dùng thuật đạo kéo cao lên, nhanh chóng chuyển hóa thành tường đá.
Lần này chỉ một phút, hơn trăm người cố gắng xây dựng hai thành lũy nhỏ tại chỗ. Giữa hai thành lũy nhỏ có một con đường rộng năm trượng, sáu cánh cửa gồm các tầng tháp thuẫn giáp xen lẫn miếng gỗ, dùng phù lục cố định, tùy thời có thể đẩy ngã, lao ra.
Nhưng khi đám yêu ma đến gần thì lòng Khương Hoàn chùng xuống.
Đây là một đội bộ binh nhưng có hơn ba mươi sinh vật giống rồng đất làm tọa kỵ. Đám yêu ma cảnh giới Kim Đan này bay và chạy nhanh không mau bằng Yên Vân thú, nhưng đám sinh vật giống rồng đất có cánh ngắn không thể bay, hoàng tộc gọi
loại yêu thú này là Tê Phong thú. Chúng có huyết mạch ma long, thân hình to lớn, chạy nhanh bỏ xa Yên Vân thú.
Bọn họ săn bắn trong thế giới này ỷ lại lớn nhất là kẻ địch cường đại đã bị quét sạch, yêu ma cảnh giới Kim Đan bình thường không chạy mau bằng Yên Vân thú. Nhưng bây giờ quân đội yêu ma đó đến cách một dặm, bộ binh đi đằng trước giơ tấm chắn lên, dường như biết cung tên của nhân loại có thể bắn khoảng cách xa như vậy.
Trong binh sĩ nhân loại mười người đứng trên tường thành thấp bé, giương trường cung bắn ra xa. Mười mũi tên phát ra tiếng rít sắc nhọn vẽ một đường cong lớn trên không trung rồi cắm phập xuống.
Tác giả :
Deathstate