Hồng Liên Bảo Giám
Chương 168: Xung đột nhỏ (1)
Đám hoàng tử hoàng tôn khá khách sáo, chỉ có hai người thái độ hơi hờ hững, không phải nhằm vào Tô Kính, bọn họ vốn không hợp với quần thể, chỉ ngồi một mình sau cái bàn dài từ từ nhấm nháp trà. Hai người nhẹ gật đầu với Tô Kính rồi dời mắt sang chỗ khác.
Đời này bọn họ sẽ không tham gia vào đấu tranh chính trị giành quyền giật lợi, không hứng thú làm quen đại thần trong triều. Họ vùi đầu vào tu luyện nên hình thành tính cách như vậy.
Đương kim thánh thượng còn khá trẻ, Kim Đan cửu trọng dễ dàng sống thêm hai, ba ngàn năm, chỉ cần không phi thăng thì không hoàng tử nào có hy vọng làm hoàng đế.
Chỗ ngồi kế bên có thiếu nữ mặc đạo y màu tím hỏi Tô Kính:
- Thế tử, sinh nhật Văn ca không biết thế tử mang thứ thú vị gì đến, cho mọi người mở rộng tầm mắt được không?
Thiếu nữ đạo y tím nói chuyện ngây thơ nhưng Vô Ưu công chúa thầm cau mày. Đang trong yến hội hoàng tộc, trực tiếp hỏi về quà cáp rất thô tục.
Tô Kính cười khổ nói:
- Đột ngột nhận được thiệp mời nên không có thời gian chuẩn bị, nghe nói bệ hạ am hiểu âm luật, chắc hẳn vương gia cũng giỏi đạo này, nên ta làm ra một thứ.
Tô Kính lấy một cây tiêu dài ra đặt ở trước mặt Võ Uy Quận Vương.
Võ Uy Quận Vương cười liếc qua, không để ý. Tiêu dài màu xanh nhạt lấm tấm sắc vàng như cánh hoa rơi, hồn nhiên thiên thành. Ánh mắt Võ Uy Quận Vương rất sắc bén, lỗ trên tiêu dài cực kỳ hoàn mỹ, có thể truyền tải âm luật vô cùng chính xác.
Khi Tô Kính đặt tiêu lên bài khá mạnh tay, nghe tiếng động là một ống tiêu tre. Phẩm loại tre này rất đặc biệt, Võ Uy Quận Vương chưa từng nghe qua.
Mọi người nhìn Võ Uy Quận Vương chằm chằm, lặng ngắt như tờ.
Thiếu nữ cao giọng nói:
- Ha, quà của thế tử nghèo nàn thật.
Không khí trở nên căng thẳng, các cặp mắt tập trung vào Tô Kính, chờ xem nhi tử của Tiêu Dao Hầu có phản ứng gì.
Bởi vì bọn họ biết nếu Tiêu Dao Hầu ở đây, nghe câu này sẽ tát bay mục tiêu, mặc kệ ngươi là hoàng thân quốc thích hay trưởng lão Đạo Cung.
Thiếu nữ nói năng gay gắt. Tô Kính liếc qua Vô Ưu công chúa, nhìn thấy mặt nàng tức giận.
Tô Kính ra vẻ bất ngờ hỏi thiếu nữ:
- Sao... nàng nói vậy?
Thiếu nữ che miệng cười khẽ, tiếp tục nói:
- Tuy hoàng gia chúng ta cái gì đều có, không ham quà của thế tử nhưng cây trúc này là bảo bối đào từ Bạch Mã Tự đúng không? Ngay cả ta cũng không vừa mắt nữa là.
Võ Uy Quận Vương tò mò nhìn Tô Kính, chờ xem hắn phản kích thế nào.
Vô Ưu công chúa lạnh lùng nói:
- Thập Lục quận chúa, đủ rồi.
Nói sao thì Tô Kính được Vô Ưu công chúa mời mới đến đây, Thập Lục quận chúa có chút mâu thuẫn với nàng, trước kia nàng chỉ xem đối phương như con nít ai biết hôm nay nói ra lời vô lễ như vậy.
Tô Kính cười nói:
- Con người ta đúng là hơi nghèo nhưng cây trúc này vốn định tặng cho người khác, nếu không phải được vương gia mời thì ta không nỡ tặng đâu.
Mới rồi Thập Lục quận chúa nói quá ác, Tô Kính đáp trả câu này làm nàng không thể tiếp tục cười nhạo.
Thập Lục quận chúa đành cầu cứu:
- Văn ca nói xem...
Võ Uy Quận Vương bỗng cầm lấy tiêu ngọc, tay rót chân khí vào, mặt lộ biểu tình kinh ngạc.
Đây không phải trụ tiêu mà là tiêu ngọc, không biết Tô Kính dùng cách gì luyện chế, Võ Uy Quận Vương không dùng thần thức phân biệt. Võ Uy Quận Vương là hoàng tử duy nhất có thể tu luyện thành công Chu Tước Chi Đồng của phụ thân, nhìn thấu bản chất sự việc đã là bản năng.
Trong cây tiêu ngọc không có phù văn nào, tức là...
Võ Uy Quận Vương liếc qua Tô Kính, cười nói:
- Thập Lục muội, thứ này không nghèo nàn chút nào, có thể nói trong bảo khố hoàng gia khó tìm được cùng loại. Tô Kính, ta xin đa tạ. Vô Ưu, lần trước muội muốn một phôi thai đạo khí nhưng ta không cho, lần này ta chuyển giao cho muội.
Võ Uy Quận Vương nói rồi ném tiêu ngọc rơi vào tay Vô Ưu công chúa.
Vô Ưu công chúa ngẩn ngơ, vừa rồi Tô Kính nói rất rõ ràng, hắn vốn định tặng cho nàng làm quà gặp mặt, nhưng vì hạ thọ, không tiện lấy thứ quá nghèo nàn góp đủ số nên mới tặng lại Võ Uy Quận Vương.
Không ngờ thứ này là phôi thai đạo khí.
Vô Ưu công chúa rất được phụ hoàng yêu thương, muốn phôi thai đạo khí cũng được nhưng quy định của hoàng tộc giống Tiêu Dao Hầu, tử tôn hậu đại muốn tài liệu tu hành thì phải trả giá.
Hơn nữa ngươi không dựa dẫm gia tộc lấy được thành tựu sẽ được xem trọng hơn. Vô Ưu công chúa có chút kiêu hãnh, nàng không muốn trực tiếp đòi đạo khí mà xin mấy ca ca cho phôi thai rồi từ từ luyện chế. Dù sao Vô Ưu công chúa chưa thành tựu Kim Đan, có chậm mấy năm cũng không sao.
Nhưng trong tay Võ Uy Quận Vương tạm thời không có phôi thai đạo khí thích hợp để đưa, hôm nay bỗng nhiên được tiêu ngọc này như Tô Kính đặc biệt làm ra cho Vô Ưu công chúa.
Thế tử Tiêu Dao Hầu thật thú vị, đổi lại người khác tốn công sức làm ra món quà thế này tuyệt đối không chuyển giao cho Võ Uy Quận Vương, đưa thẳng vào tay Vô Ưu công chúa sẽ tăng hảo cảm lớn hơn.
Làm Vô Ưu công chúa động lòng không phải điều này mà vì thái độ của Tô Kính đối với Thập Lục quận chúa, đó là lơ đẹp.
Tô Kính ngửi được mùi ghen ghét, hiển nhiên Thập Lục quận chúa rất ghen tỵ Vô Ưu công chúa, nàng không dám trút lên Vô Ưu công chúa vì bệ hạ không cho phép. Thập Lục quận chúa có thể trực tiếp khiêu khích Tô Kính, ai kêu hắn không có tước vị gì, hắn chỉ là nhi tử của Tiêu Dao Hầu chứ không phải Tiêu Dao Hầu.
Vô Ưu công chúa rất xuất sắc, đến mức tỷ muội đều ghen tỵ nàng. Tô Kính không muốn bị kéo vào sự ghen tỵ này, dứt khoát dùng sự thật tát mặt.
Không ai thèm nhìn Thập Lục quận chúa cái nào, sợ nàng xấu hổ không leo xuống được. Vấn đề là dù không ai nhìn vẫn khiến Thập Lục quận chúa thấy toàn thân nóng ran, oán khí bốc lên cao, nàng sắp khùng lên.
Võ Uy Quận Vương vỗ tay mỉm cười nói:
- Được rồi, hôm nay là ngày tốt, mọi người vui vẻ nói chuyện một lúc Tiêu Dao Hầu là trọng thần của quốc gia, các ngươi nhớ phải tôn trọng Tô Kính chút. Hôm nay chúng ta được ngồi tại đây là tự dựa vào mình sao? Tất cả chỉ vì phụ thân!
Tô Kính ngây người. Võ Uy Quận Vương Khương Vân rất đại khí, nói ra lời như thế thẳng thắn đến bất ngờ, hơn nữa gã không hề giả bộ, rất là bằng phẳng.
Hèn gì được hoàng đế xem trọng, tin tưởng, thống lĩnh lực lượng quan trọng như Long Kỳ quân đoàn. Tô Kính từ người Võ Uy Quận Vương cảm giác được ánh mắt của đương kim bệ hạ.
Đời này bọn họ sẽ không tham gia vào đấu tranh chính trị giành quyền giật lợi, không hứng thú làm quen đại thần trong triều. Họ vùi đầu vào tu luyện nên hình thành tính cách như vậy.
Đương kim thánh thượng còn khá trẻ, Kim Đan cửu trọng dễ dàng sống thêm hai, ba ngàn năm, chỉ cần không phi thăng thì không hoàng tử nào có hy vọng làm hoàng đế.
Chỗ ngồi kế bên có thiếu nữ mặc đạo y màu tím hỏi Tô Kính:
- Thế tử, sinh nhật Văn ca không biết thế tử mang thứ thú vị gì đến, cho mọi người mở rộng tầm mắt được không?
Thiếu nữ đạo y tím nói chuyện ngây thơ nhưng Vô Ưu công chúa thầm cau mày. Đang trong yến hội hoàng tộc, trực tiếp hỏi về quà cáp rất thô tục.
Tô Kính cười khổ nói:
- Đột ngột nhận được thiệp mời nên không có thời gian chuẩn bị, nghe nói bệ hạ am hiểu âm luật, chắc hẳn vương gia cũng giỏi đạo này, nên ta làm ra một thứ.
Tô Kính lấy một cây tiêu dài ra đặt ở trước mặt Võ Uy Quận Vương.
Võ Uy Quận Vương cười liếc qua, không để ý. Tiêu dài màu xanh nhạt lấm tấm sắc vàng như cánh hoa rơi, hồn nhiên thiên thành. Ánh mắt Võ Uy Quận Vương rất sắc bén, lỗ trên tiêu dài cực kỳ hoàn mỹ, có thể truyền tải âm luật vô cùng chính xác.
Khi Tô Kính đặt tiêu lên bài khá mạnh tay, nghe tiếng động là một ống tiêu tre. Phẩm loại tre này rất đặc biệt, Võ Uy Quận Vương chưa từng nghe qua.
Mọi người nhìn Võ Uy Quận Vương chằm chằm, lặng ngắt như tờ.
Thiếu nữ cao giọng nói:
- Ha, quà của thế tử nghèo nàn thật.
Không khí trở nên căng thẳng, các cặp mắt tập trung vào Tô Kính, chờ xem nhi tử của Tiêu Dao Hầu có phản ứng gì.
Bởi vì bọn họ biết nếu Tiêu Dao Hầu ở đây, nghe câu này sẽ tát bay mục tiêu, mặc kệ ngươi là hoàng thân quốc thích hay trưởng lão Đạo Cung.
Thiếu nữ nói năng gay gắt. Tô Kính liếc qua Vô Ưu công chúa, nhìn thấy mặt nàng tức giận.
Tô Kính ra vẻ bất ngờ hỏi thiếu nữ:
- Sao... nàng nói vậy?
Thiếu nữ che miệng cười khẽ, tiếp tục nói:
- Tuy hoàng gia chúng ta cái gì đều có, không ham quà của thế tử nhưng cây trúc này là bảo bối đào từ Bạch Mã Tự đúng không? Ngay cả ta cũng không vừa mắt nữa là.
Võ Uy Quận Vương tò mò nhìn Tô Kính, chờ xem hắn phản kích thế nào.
Vô Ưu công chúa lạnh lùng nói:
- Thập Lục quận chúa, đủ rồi.
Nói sao thì Tô Kính được Vô Ưu công chúa mời mới đến đây, Thập Lục quận chúa có chút mâu thuẫn với nàng, trước kia nàng chỉ xem đối phương như con nít ai biết hôm nay nói ra lời vô lễ như vậy.
Tô Kính cười nói:
- Con người ta đúng là hơi nghèo nhưng cây trúc này vốn định tặng cho người khác, nếu không phải được vương gia mời thì ta không nỡ tặng đâu.
Mới rồi Thập Lục quận chúa nói quá ác, Tô Kính đáp trả câu này làm nàng không thể tiếp tục cười nhạo.
Thập Lục quận chúa đành cầu cứu:
- Văn ca nói xem...
Võ Uy Quận Vương bỗng cầm lấy tiêu ngọc, tay rót chân khí vào, mặt lộ biểu tình kinh ngạc.
Đây không phải trụ tiêu mà là tiêu ngọc, không biết Tô Kính dùng cách gì luyện chế, Võ Uy Quận Vương không dùng thần thức phân biệt. Võ Uy Quận Vương là hoàng tử duy nhất có thể tu luyện thành công Chu Tước Chi Đồng của phụ thân, nhìn thấu bản chất sự việc đã là bản năng.
Trong cây tiêu ngọc không có phù văn nào, tức là...
Võ Uy Quận Vương liếc qua Tô Kính, cười nói:
- Thập Lục muội, thứ này không nghèo nàn chút nào, có thể nói trong bảo khố hoàng gia khó tìm được cùng loại. Tô Kính, ta xin đa tạ. Vô Ưu, lần trước muội muốn một phôi thai đạo khí nhưng ta không cho, lần này ta chuyển giao cho muội.
Võ Uy Quận Vương nói rồi ném tiêu ngọc rơi vào tay Vô Ưu công chúa.
Vô Ưu công chúa ngẩn ngơ, vừa rồi Tô Kính nói rất rõ ràng, hắn vốn định tặng cho nàng làm quà gặp mặt, nhưng vì hạ thọ, không tiện lấy thứ quá nghèo nàn góp đủ số nên mới tặng lại Võ Uy Quận Vương.
Không ngờ thứ này là phôi thai đạo khí.
Vô Ưu công chúa rất được phụ hoàng yêu thương, muốn phôi thai đạo khí cũng được nhưng quy định của hoàng tộc giống Tiêu Dao Hầu, tử tôn hậu đại muốn tài liệu tu hành thì phải trả giá.
Hơn nữa ngươi không dựa dẫm gia tộc lấy được thành tựu sẽ được xem trọng hơn. Vô Ưu công chúa có chút kiêu hãnh, nàng không muốn trực tiếp đòi đạo khí mà xin mấy ca ca cho phôi thai rồi từ từ luyện chế. Dù sao Vô Ưu công chúa chưa thành tựu Kim Đan, có chậm mấy năm cũng không sao.
Nhưng trong tay Võ Uy Quận Vương tạm thời không có phôi thai đạo khí thích hợp để đưa, hôm nay bỗng nhiên được tiêu ngọc này như Tô Kính đặc biệt làm ra cho Vô Ưu công chúa.
Thế tử Tiêu Dao Hầu thật thú vị, đổi lại người khác tốn công sức làm ra món quà thế này tuyệt đối không chuyển giao cho Võ Uy Quận Vương, đưa thẳng vào tay Vô Ưu công chúa sẽ tăng hảo cảm lớn hơn.
Làm Vô Ưu công chúa động lòng không phải điều này mà vì thái độ của Tô Kính đối với Thập Lục quận chúa, đó là lơ đẹp.
Tô Kính ngửi được mùi ghen ghét, hiển nhiên Thập Lục quận chúa rất ghen tỵ Vô Ưu công chúa, nàng không dám trút lên Vô Ưu công chúa vì bệ hạ không cho phép. Thập Lục quận chúa có thể trực tiếp khiêu khích Tô Kính, ai kêu hắn không có tước vị gì, hắn chỉ là nhi tử của Tiêu Dao Hầu chứ không phải Tiêu Dao Hầu.
Vô Ưu công chúa rất xuất sắc, đến mức tỷ muội đều ghen tỵ nàng. Tô Kính không muốn bị kéo vào sự ghen tỵ này, dứt khoát dùng sự thật tát mặt.
Không ai thèm nhìn Thập Lục quận chúa cái nào, sợ nàng xấu hổ không leo xuống được. Vấn đề là dù không ai nhìn vẫn khiến Thập Lục quận chúa thấy toàn thân nóng ran, oán khí bốc lên cao, nàng sắp khùng lên.
Võ Uy Quận Vương vỗ tay mỉm cười nói:
- Được rồi, hôm nay là ngày tốt, mọi người vui vẻ nói chuyện một lúc Tiêu Dao Hầu là trọng thần của quốc gia, các ngươi nhớ phải tôn trọng Tô Kính chút. Hôm nay chúng ta được ngồi tại đây là tự dựa vào mình sao? Tất cả chỉ vì phụ thân!
Tô Kính ngây người. Võ Uy Quận Vương Khương Vân rất đại khí, nói ra lời như thế thẳng thắn đến bất ngờ, hơn nữa gã không hề giả bộ, rất là bằng phẳng.
Hèn gì được hoàng đế xem trọng, tin tưởng, thống lĩnh lực lượng quan trọng như Long Kỳ quân đoàn. Tô Kính từ người Võ Uy Quận Vương cảm giác được ánh mắt của đương kim bệ hạ.
Tác giả :
Deathstate