Hồng Đậu
Chương 2
“Hòa thân?"
Mặt Công Tôn Vũ không còn chút máu, lặp lại lời Công Tôn Lẫm vừa mới nói cho nàng.
“…… Ừ." Công Tôn Lẫm lắp bắp gật đầu.
Nhìn nàng như chịu đả kích rất mạnh, làm cho hắn âm thầm run rẩy, cảm thấy như mình làm chuyện gì đó vô cùng sai trái, Rất có lỗi với nàng.
Hắn cảm thấy hơi do dự, quyết định của hắn là sai sao?
“Này……" Hắn không khỏi khẩn trương hít sâu một hơi.“Hoàng thượng nói Tam hoàng tử Tư Quốc cá tính ôn hòa, nhân phẩm thượng thừa, hơn nữa hắn cũng thông thao âm luật thi từ, thực tương xứng với sở thích của ngươi, các ngươi nhất định sẽ hòa hợp, nói không chừng còn có thể phu xướng phụ tùy, hòa thuận vui vẻ……"
Hắn cố gắng nói tốt giúp trượng phu tương lai của nàng, thấy mặt nàng vẫn trắng bệch như cũ, hốc mắt thậm chí dần dần đỏ lên, khiến ngực hắn cũng khó chịu, đành phải gãi gãi gò má, lắc đầu thở dài.
Ai, hắn bắt đầu có cảm giác hối hận.
Ban đầu, hắn cho rằng gả Vũ Nhi đi là chuyện chính xác, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện đã xem nhẹ cảm xúc của Vũ Nhi.
Nhưng nàng khổ sở như vậy, trong lòng hắn cũng thật không dễ chịu.
“Mấy năm nay, người thay ta chắn không ít lời cầu hôn, thà rằng đắc tội với người ta cũng chưa từng gật đầu một lần…… Ta còn cho rằng…… Nghĩ rằng cả đời này người sẽ không nỡ để cho ta xuất giá." Nàng cúi đầu nói.
Đầu nàng cúi thấp, rất thấp, nên giọng nói cũng nhỏ gần như không nghe thấy.
Công Tôn Lẫm nghe vậy, quay đầu nhìn thẳng nàng, thấy đầu nàng cúi rất thấp, không nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn không chịu được hơi hơi kích động.
Nàng…… Nàng đang khóc sao? Sao cổ họng nghe qua giống như có chút nghẹn ngào?
Hắn cố gắng thoải mái mà cười ha ha vài tiếng.“Ta sao có thể không cho ngươi xuất giá? Lúc trước giúp ngươi từ chối vô số lời cầu hôn là vì cảm thấy ngươi còn quá nhỏ. Bây giờ ngươi trưởng thành rồi, cái gọi là ‘Nữ đại bất trung lưu’, là đến lúc nên xuất giá."
“Vốn ta còn ở phiền não chọn lựa đối tượng cho ngươi, vừa khéo hôm nay hoàng thượng nhắc đến tam hoàng tử Tư Quốc vs ta. Ta cảm thấy rất xứng đôi vs ngươi. Ta còn nghe nói, hoàng đế Tư Quốc rất yêu thích tam hoàng tử, nói không chừng tương lai có cơ hội ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nói như vậy, ngươi có khi được lên làm hoàng hậu Tư Quốc đó! Những mà cũng nghĩ quá xa rồi, cho dù cuối cùng tam hoàng tử không lên ngôi vị hoàng đế, ngươi vẫn cứ là một vị vương phi thân phận tôn quý."
“Ta không muốn làm vương phi, muốn cùng người cả đời, thậm chí cả đời không gả cũng được."
Nàng ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa nước mắt tuyệt vọng cầu xin.
“Nói ngốc cái gì đó? Lúc ta thu dưỡng ngươi, trong lòng sớm đã chuẩn bị có một ngày đưa ngươi đi lấy chồng, ngay cả đồ cưới cũng đã chuẩn bị nhiều năm, chính là ngóng trông ngươi có thể thuận lợi vui vẻ gả ra khỏi Tiêu Dao vương phủ."
Nàng không đáp lời, bắt đầu lặng lẽ khóc nước mắt một giọt, một giọt, lại một giọt từ bên má chảy xuống.
Hắn gằn từng tiếng, nàng nghe mà xót xa không thôi.
Thì ra hắn luôn dự định gả nàng cho nam nhân khác?
Hắn thực sự chưa từng hiểu được tâm ý của nàng, bằng không sao có thể ở trước mặt nàng mà thoải mái nói ra những lời làm cho nàng tan nát cõi lòng như vậy?
“Ngươi…… Ngươi đừng khóc! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Tư Quốc quá xa, luyến tiếc nơi này, sợ gả qua sẽ nhớ nhà sao? Ta đây sẽ bảo hoàng thượng can thiệp Tư Quốc, bảo hoàng thượng ban thưởng cho ngươi một tòa biệt viên hoặc phủ đệ gì đó, yêu cầu hoàng tử Tư Quốc hàng năm dẫn ngươi trở về thăm, ít nhất phải ở lại một tháng, như vậy ngươi sẽ không nhớ nhà, hàng năm đều có thể thấy ta — Vũ, Vũ Nhi?"
Lời của hắn bị cắt đứt, cứng họng nhìn Công Tôn Vũ bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn.
“Đừng đưa ta đi hòa thân!" Công Tôn Vũ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực ấm áp quen thuộc từ khi nàng bắt đầu có trí nhớ, tuyệt vọng cầu xin .
Khi còn nhỏ, lúc nàng chịu uất ức đều đi tìm hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn thút thít làm nũng, để hắn dỗ nàng, hơn nữa nói với nàng tất cả đã có hắn, không cần lo lắng bất cứ cái gì.
Hắn đứng yên một hồi lâu sau, nâng tay lên, không giống như trước kia ôm lấy nàng, ngược lại đẩy nhẹ nàng ra.
Trên mặt nàng là nước mắt lẳng lặng nhìn hắn.
“Vũ Nhi, ngươi trưởng thành rồi, không thể ôm ta như vậy."
Hắn nói rất không được thoải mái, cũng cố ý cách xa nàng hơn một ít, dường như là sợ nàng lại một lần nữa nhào về phía hắn.
“Ta thực sự không muốn gả cho người khác, van cầu người, xin hoàng thượng thu hồi chiếu mệnh, đừng phái ta đi hòa thân! Tư Quốc…… Thực sự quá xa ……"
Nàng nước mắt đầy mặt cầu xin, gần như nói không thành tiếng.
“Cho ngươi đi hòa thân, thật là khiến ngươi chịu thiệt thòi. Nhưng ta tin tưởng ánh mắt của ta cùng hoàng thượng, ngươi gả đi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt ."
“Ta không muốn rời khỏi người!"
“Ta đã nói rồi, nữ đại bất trung lưu, ngươi không lập gia đình, biến thành gái lỡ thì, cho dù có xinh đẹp tài hoa thì cũng –"
“Ta không quan tâm!"
“…… Vũ Nhi, đừng nghĩ quẩn như vậy."
Hắn xoa xoa cái trán, cảm thấy không thể giúp nàng hiểu ra được. Hắn đang suy nghĩ xem phải nói thế nào để thuyết phục nàng, không ngờ lời nàng nói sau đó lại khiến hắn thần hồn phách tán –
“Bởi vì trong lòng ta chỉ có chàng, cũng chỉ có thể có chàng! Trừ chàng ra, ta sẽ không gả cho bất cứ nam nhân nào khác!"
Nàng cảm thấy trong lòng như phá tan một hàng rào, tình ý sâu nặng những năm gần đây cất giấu không dám tràn ra, không dám để cho hắn phát hiện giờ lại cuồn cuộn không thể ngăn chặn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Công Tôn Lẫm bị nàng đột nghiêm bày tỏ, hơi thở cứng lại, lập tức biến sắc, vô cùng nghiêm khắc trợn mắt nhìn nàng.
“Làm càn! Vũ Nhi, thu hồi những lời này của ngươi!" Hắn cắn răng tức giận nói.
Nàng lắc đầu, lại lắc đầu.
“Ta không thu, tất cả đều là lời thật lòng của ta, ta muốn nói những lời này đã lâu ." Khuôn mặt nàng tái nhợt nói.
“Ngươi…… Thật sự rất không đứng đắn, rất hoang đường! Ngươi đã quên, ta là nghĩa phụ của ngươi sao!"
Giờ phút này, hắn rất muốn dùng sức làm thanh tỉnh đầu óc đã bị những ý tưởng điên rồ kia lấp đầy của nàng, hy vọng nàng tỉnh táo lại, đừng làm ra chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ nữa.
“Ta không quên, ta không lúc nào quên được! Chúng ta không có huyết thống, vì sao ta không thể yêu chàng? Những năm gần đây, ta thầm yêu chàng cũng không dám nói, đơn giản vì chàng là ‘Nghĩa phụ’ của ta! Thân phận này làm cho ta đau khổ không thôi, ta thường nghĩ, vì sao chàng lại là ‘Nghĩa phụ’ của ta?" Nàng không cam lòng hỏi.
Tuyệt vọng làm cho nàng không hề chùn bước, vứt bỏ tôn nghiêm cùng dè dặt, chỉ hy vọng…… Chỉ hy vọng hắn hiểu được tình cảm của nàng đối với hắn.
Từ khi nàng bắt đầu có trí nhớ, hắn đem nàng từ đám bụi cỏ ở ngoài thành ôm vào trong lòng, che chở nàng trưởng thành.
Trong sinh mệnh của nàng, hắn là bầu trời của nàng, thần của nàng, là tất cả của nàng, cũng là điểm xuất phát và là nơi nương tựa duy nhất của nàng.
Ngoài hắn ra, nàng có thể vứt bỏ tất cả.
“Hồ đồ! Sao ngươi có thể nói những lời trái với luân thường như vậy?"
Hắn nắm chặt hai đấm, đè nén tức giận để không đập vỡ đồ.
“Đây là lời tâm huyết của ta!"
Nàng lén lút nắm chặt hai tay, dũng cảm đối mặt với cơn cuồng nộ của hắn.
“…… Ngươi biết xuất thân của ta, cho dù cha mẹ ruột của ta tôn quý đến nhường nào, nhưng làm ra chuyện vượt qua luân thường vẫn sẽ làm cho người ta khinh thường, làm cho người ta phỉ nhổ. Muốn ta vô duyên vô cớ gánh vác tội danh sỉ nhục này sao! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn người khác phỉ nhổ khinh bỉ sao?"
Hắn khổ sở vạch ra vết sẹo xấu xí nhất trong lòng ra, chính vì không muốn thấy nàng cố chấp để rồi phạm phải sai lầm khiến người ta căm thù đến tận xương tuỷ giống như cha mẹ ruột hắn.
“Ta không cần!"
“Đây là loạn luân! Bỏ ngay cái ý nghĩ vô sỉ đến cực điểm đấy của ngươi đi! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi có loại tình cảm gì khác ngoại trừ tình thân cha và con gái!"
Khuôn mặt nàng nháy mắt trắng bệch, cứng đờ tại chỗ.
…… Loạn luân?
Tâm ý của nàng, bị ném trở về chỉ vì hai chữ “Loạn luân"…………
“Trong lòng chàng, cái gọi là luân thường, thực sự cao hơn tất cả sao? Chẳng lẽ không có chuyện gì, ko có ai khiến chàng muốn mạo hiểm mà giữ lấy sao?"
“Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Sớm biết hôm nay trong lòng ngươi có giấu tâm tư xấu xa như vậy, năm đó ta đã không ôm ngươi từ đồng hoang về, nhận làm ‘Nghĩa nữ’ rồi!"
“Ta có khi cũng hy vọng lúc ấy nếu chết ở chỗ đó thì tốt bao nhiêu, như vậy mỗi ngày ta sẽ không phải ngoài mặt nhận chàng là làm cha, trong lòng lại khổ sở giãy dụa, lưu luyến không thôi –"
“Im miệng! Ngươi không dc nói nữa! Ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng, nhanh ban chiếu lệnh xuống, nhanh nhanh cho ngươi và tam hoàng tử Tư Quốc hòa thân, cho ngươi sớm ngày rời khỏi Tiêu Dao vương phủ của ta, đừng để ta thấy ngươi nữa!"
Hắn oán hận phất tay áo xoay người, dường như vô cùng xem thường nàng, không muốn liếc mắt nhìn lại một cái.
“Rầm" một tiếng, hắn dùng lực đẩy cửa ra, đóng sầm lại, bước chân thật mạnh, cũng không quay đầu lại rời đi.
Cái dũng khí mà nàng vừa dùng để chống lại hắn, theo hắn rời đi cũng nhanh chóng tiêu tan, cả người chỉ có thể từ từ ngã ngồi trên đất, lệ rơi đầy mặt.
Nàng cảm thấy trái tim mình hoàn toàn bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, bị hắn nhẫn tâm đạp vỡ, đau đớn đến tột cùng, đã không còn cảm giác, chỉ còn lại sự chết lặng.
“Sớm biết vướng bận lòng người như thế, thà rằng không quen biết…… Ta rốt cuộc đã hiểu những lời này. Nghĩa phụ…… Công Tôn Lẫm…… Ta hy vọng biết bao…… Chàng và ta chưa bao giờ quen biết……"
Nàng níu chặt ngực, thì thào nói.
Tiếng xô cửa rầm rầm vừa rồi khiến tất cả nô tì thị vệ bận rộn ngoài cửa trong viện đều kinh sợ tới mức choáng váng, không ai dám thốt ra một tiếng nào.
Mọi người không biết vương gia và tiểu thư vì sao xảy ra xung đột nghiêm trọng như vậy, cũng không hiểu kết quả đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ là hạ nhân, một câu cũng không dám hỏi, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục làm việc, làm bộ không thấy gì hết. Ngay cả khi vương gia đã rời phủ, cũng không ai dám vào an ủi tiểu thư Vũ Nhi đang đau lòng.
Từng đợt gió mát ngày xuân từ ngoài cửa thổi vào, lại ko thổi được những giọt nước mắt bi thương trên má Công Tôn Vũ ……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Công Tôn Lẫm tức giận rời đi. Sau khi hắn tiến cung hoàng thượng ban cho hắn ngủ lại trong tẩm điện phía sau, mấy ngày liên tục không hề quay lại vương phủ Tiêu Dao của hắn.
Hoàng thượng nghe được tin không triệu kiến hắn, mà tự mình đi đến tẩm điện của hắn hỏi han.
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Hoàng thượng ngồi ở ghế trên, dè dặt cẩn trọng mở miệng hỏi, vừa quan sát vẻ mặt giận dữ không khống chế được của hắn.
“Không có việc gì." Sắc mặt Công Tôn Lẫm cực kém ngồi ở sườn bên ghế hoàng thượng.
“Cãi nhau với Vũ Nhi rồi hả?" Hoàng thượng mỉm cười hỏi nói.
Thứ có thể tác động đến cảm xúc của hắn không nhiều lắm, ngoài Vũ Nhi có thể ảnh hưởng đến vui giận của hắn, còn chưa từng thấy hắn vì người nào hoặc chuyện gì mà tức giận hoặc cười to.
Công Tôn Lẫm không nói, lạnh lùng hừ một tiếng.
Hoàng thượng chau chau mày, trong lòng nắm chắc.
Hắn phản ứng thế này, rõ ràng là thừa nhận rồi.
“Ừm…… Nếu là vì chuyện hòa thân của Vũ Nhi mà ồn ào không thoải mái, vậy trẫm có thể thu hồi chiếu mệnh trước, ngẫm lại cách với các đại thần –" Hoàng thượng nói.
“Không cần! Cứ phái Vũ Nhi hòa thân đi, hơn nữa ta hy vọng càng nhanh càng tốt!" Hắn tức giận đánh gãy lời hoàng thượng nói.
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn hắn.“Ngươi thực sự không hối hận cho gả Vũ Nhi đến Tư Quốc sao?"
Dù sao hắn cũng không muốn Vũ Nhi hòa thân thật, trong lòng sớm muốn thu hồi chiếu mệnh. Hơn nữa bên Tư Quốc kia hắn vẫn chưa hồi âm, hẳn không đến mức làm cho Tư Quốc không vui lại lấy cớ khởi xướng chiến tranh lần nữa.
“Hoàng thượng, ngài nhìn thấy ta hối hận sao?" Công Tôn Lẫm cắn răng nói.
Hoàng thượng nhìn trái nhìn phải, không nhìn ra vẻ mặt hối hận trên mặt Công Tôn Lẫm, nhưng cảm thấy hắn không dễ chịu, lộ ra ánh mắt dữ tợn như mãnh thú giẫm phải cây gai, đau đến phát cuồng lại không biết làm thế nào.
“Hoàng đệ……"
“Ai là hoàng đệ ngài!" Biểu cảm Công Tôn Lẫm hết sức không kiên nhẫn.
“À…… Được rồi, Tiêu Dao vương, trẫm cảm thấy không có chuyện gì là không thể thương lượng. Nếu Vũ Nhi không muốn gả đến Tư Quốc xa xôi, trẫm sẽ không bắt ép nàng. Nàng là cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, trẫm cũng rất đau thương nàng, không nỡ để nàng khổ."
“Nàng là nghĩa nữ của ta, ta quyết định chung thân đại sự của nàng là thiên kinh địa nghĩa (theo đạo lý), nàng không thể nói không!"
Hắn vẫn khăng khăng quyết định hòa thân, hai chữ “nghĩa nữ", như cắn răng nói ra.
Hoàng thượng nhìn hắn, cẩn thận xem xét xem cơn cuồng nộ không tầm thường hiện nay của hắn từ đâu mà đến?
Mọi khi, hắn thương nhất Vũ Nhi, rất ít làm trái ý Vũ Nhi, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn lấy thái độ cương quyết như thế đối xử với Vũ Nhi.
“Ngươi và Vũ Nhi xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng bình tĩnh lên tiếng hỏi.
Công Tôn Lẫm quay đầu mạnh nhìn về phía hoàng thượng.
Lúc này hắn mới phát hiện ánh mắt hoàng thượng lợi hại như ưng, dường như đã nhìn ra cái gì rồi.
“Không có, chẳng có chuyện gì hết!"
Trong lòng Công Tôn Lẫm giật thót, có chút hốt hoảng tránh tầm mắt hoàng thượng.
Có quỷ! Trong lòng hoàng thượng nghĩ.
Ngón tay hoàng thượng gõ nhẹ tlên tay vịn ghế dựa một lúc, cân nhắc mở miệng.
“Dù ngươi và Vũ Nhi đã xảy ra chuyện gì, trẫm hy vọng ngươi và Vũ Nhi hãy cùng bàn bạc cho tốt, trấn an cảm xúc của nàng một chút. Nếu không có vấn đề gì, ba ngày sau trẫm sẽ cử hành nghi thức sắc phong, phong Vũ Nhi là công chúa An Nghi của Uyên Quốc, hòa thân với Tư Quốc, hơn nữa sẽ báo tin này cho sứ thần Uyên Quốc."
Hắn đang ám chỉ Công Tôn Lẫm còn có ba ngày có thể lo lắng đổi ý.
Công Tôn Lẫm không hưởng ứng, mất hồn mất vía nhìn nơi nào đó trong điện.
Hoàng thượng thở dài một hơi, hắn làm được gì thì đã làm rồi, phải xem tính tình kỳ quái này của hoàng đệ hắn sẽ làm thế nào .
Ba ngày sau, nếu Công Tôn Lẫm không mở miệng đổi ý, vận mệnh Vũ Nhi hòa thân xuất giá không thể thay đổi nữa rồi.
Giờ này khắc này, tâm tư hai người đang xoay vòng, tất cả đều không ngờ ngày sau lại sẽ xảy ra biến cố làm người ta sợ hãi không kịp trở tay như vậy……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Sắc mặt Công Tôn Lẫm âm trầm, đứng trên đỉnh núi cuồng phong gào thét, nhìn xuống dưới là một vực sâu tối đen không thấy đáy vực.
Hắn không thể tin Vũ Nhi lại…… Lại nhảy xuống từ nơi này ……
Tinh thần hắn hoảng hốt, trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì cả, cảm thấy ngực có một lỗ thủng không biết nên vá lại thế nào.
Phía sau hắn, một đám đang quỳ khóc sướt mướt, thị nữ run rẩy co rúm lại, sắc mặt mọi người trắng bệch lộ ra sợ hãi.
Đám thị nữ này là hoàng đế tặng cho Công Tôn Vũ, là của hồi môn đến Tư Quốc, chuyên hầu hạ Công Tôn Vũ. Các nàng tất cả đều chính mắt nhìn thấy Công Tôn Vũ nhảy từ đỉnh núi xuống, nhưng không có người nào có thể ngăn nàng lại.
Khi tin đến, hắn hận đến mức muốn giết sạch cái đám trơ mắt nhìn Vũ Nhi nhảy xuống vực nhưng không có một ai giữ nàng lại kia.
Hắn chưa bao giờ ngờ, Vũ Nhi dịu dàng trầm tĩnh, tính tình lại mạnh mẽ đến thế.
Không ai đoán được, trên đường xuất giá nàng lại nhảy xuống vực, dùng sinh mệnh của chính mình kịch liệt phản kháng khiến hắn kinh hãi.
Khi tin nàng nhảy xuống vực truyền đến cung, cả thân thể hắn như rơi vào trong hầm băng, nháy mắt lạnh cứng, trong đầu trừ âm thanh ong ong thì không nghe thấy gì nữa.
Đầu óc còn chưa phản ứng lại, thân thể đã có ý thức chạy vội tới chuồng ngựa, kéo một con ngựa nhảy lên, lao ra cửa cung, phi nước đại tới chỗ nàng gặp chuyện không may, không để ý một số lớn bọn thị vệ thái giám của hắn ở phía sau đuổi theo hô to cái gì.
Giờ phút này, hắn vẫn không thể tin, Vũ Nhi của hắn thực sự nhảy xuống .
Nhưng nhiều người tận mắt làm chứng như vậy, làm hắn không thể không chấp nhận sự thật khiến thần hồn hắn như nứt ra này.
Mờ mịt ngỡ ngàng trừng mắt nhìn đáy vực, dốc núi này cao như thế, sâu như thế, nàng luôn sợ độ cao, vì sao lại có can đảm lớn như vậy nhảy xuống?
Nàng tuyệt vọng tới cực điểm thật sao?
Mười năm, hắn thương yêu nàng, sủng nàng, nâng niu che chở nàng trong lòng bàn tay, cho dù người khác không ngừng khuyên hắn cưới vợ sinh con, thương con do chính mình sinh ra vẫn hơn thương một đứa nhỏ không rõ lai, hắn vẫn bỏ ngoài tai, tất cả sủng ái dành cho nàng.
Hắn chưa từng nghĩ đến, cảm tình của nàng với hắn, ngoại trừ tình thân, lại còn có tình cảm giữa nam nữ.
Quan hệ xấu hổ của cha mẹ làm cho hắn có yêu cầu sạch sẽ mãnh liệt trong tình yêu, hơn nữa hoàn toàn không thể chịu đựng được tình yêu nam nữ trái với luân thường.
Bởi vậy, Vũ Nhi nói thật lại như đâm trúng vào điểm yếu nhất của hắn. Không thể chịu đựng được chỗ đau, lúc ấy vừa sợ vừa giận, khiến hắn chỉ có thể phẩy tay áo bỏ đi.
Hai người rạn nứt, mãi đến lúc nàng khởi hành xuất giá, hắn cũng chưa gặp lại nàng một lần.
Bây giờ nhớ lại, hắn thực sự làm nàng tổn thương quá sâu.
Sinh mệnh nàng, trừ hắn ra không có cơ hội quen với nam nhân khác, đương nhiên sẽ đem tình cảm quấn quýt như trẻ con quấn lấy cha mẹ, nghĩ lầm là tình yêu nam nữ.
Nếu hắn có thể nghĩ nàng tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, kìm chế mà giảng giải cho nàng, hoặc thỉnh cầu hoàng thượng giúp đỡ cùng tạo ra cơ hội để nàng và hoàng tử Tư Quốc gặp mặt trước, bồi dưỡng một chút cảm tình, nói không chừng sẽ xuất hiện tình thế khả quan, thậm chí có thể khiến mọi người đều vui vẻ.
Có rất nhiều cách để xử lý viên mãn hơn, nhưng hắn xúc động nổi giận, rồi lại hỏng hết chuyện.
Hắn tự tay mình đánh nát thân duyên cha và con gái mười năm, cũng tự tay đẩy Vũ Nhi đến chỗ tuyệt vọng.
Hóa ra, hắn là người vô tình như thế, làm được chuyện vô tình như thế.
Hắn không nhịn được bắt đầu đoán, Vũ Nhi bị hắn tuyệt tình vứt bỏ ở trong phủ, mãi cho đến khi ngồi cô đơn trên kiệu hoa mấy ngày nay, nàng làm gì? Lại muốn gì?
Nhớ ngày ấy nàng khóc đến tan nát cõi lòng, xót thương khuôn mặt đầm đìa nước mắt, hắn không khỏi nhắm mắt lại, khổ sở ngăn sự hối hận trào ra từ trong cơ thể.
Hắn rất muốn giết mình…… Ngay tại đỉnh núi Vũ Nhi nhảy xuống……
“Vương gia, tất cả đều xuống đáy vực tìm rồi nhưng vẫn không tìm được nơi công chúa an nghỉ."
“Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm được nàng! Sống thì gặp người, chết…… Phải thấy xác!"
Hắn dùng lực nắm tay, cắn răng hạ lệnh.
Câu cuối cùng, khó khăn lắm mới nói ra được, cũng làm cho hắn không kìm chế được mà cả người lạnh phát run.
Trên chiến trường, từng gặp phải vô số lần sinh tử nguy hiểm, hắn cũng chưa từng quá lo sợ. Nhưng giờ phút này, sợ hãi giống như rắn độc lạnh như băng xoắn sâu lại trong lòng hắn, chặt không thở nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết dưới miệng rắn.
“Đừng cáu kỉnh nữa, Vũ Nhi, nhanh trở lại bên ta…… Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, chỉ cần ngươi trở lại bên ta……"
Công Tôn Lẫm thì thào với đáy vực sâu đen, nội tâm mãnh liệt khẩn cầu có thể xuất hiện kỳ tích……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Cuộc tìm kiếm quy mô lớn duy trì một tháng, Công Tôn Lẫm ở vách đá đợi đằng đẵng đã một tháng, một bước cũng chưa từng rời đi.
Nhưng, dù bọn lính có cố gắng tìm thế nào, cũng không thu hoạch được gì, chỉ mấy ngày đầu, thợ săn trong núi tìm được một bộ áo cưới nhuốm máu đỏ thẫm rách nát.
Khi bộ áo tìm được, chính miệng các thị nữ hầu hạ Công Tôn Vũ xác nhận, ngày xuất giá nàng mặc bộ quần áo giống thế này.
Tìm thợ thủ công may đồ trong cung xác nhận, cũng chứng thực áo cưới này là bọn họ tự tay may, trong nghi thức phong sắc hoàng thượng đã ban cho Công Tôn Vũ một bộ đồ cưới.
Nghe thợ săn nói, ngọn núi này thường có dã thú, xung quanh chỗ tìm được đồ, cũng phát hiện dấu vết hổ thường đi tới.
Tất cả mọi người đoán, sau khi Công Tôn Vũ nhảy xuống vực vì bị trọng thương, hổ ngửi thấy mùi máu mà đến, đã ăn sạch nàng rồi.
Mọi người trong lòng thương hại không thôi, lại không dám nói sự thật với Công Tôn Lẫm không chịu hết hy vọng.
Công Tôn Lẫm không tin Vũ Nhi sẽ biến mất như vậy.
“Vũ Nhi, cho dù phải lên trời hay xuống hoàng tuyền, ta cũng phải tìm được ngươi……"
Nhìn đáy vực, hắn cắn răng âm thầm thề.
Mặt Công Tôn Vũ không còn chút máu, lặp lại lời Công Tôn Lẫm vừa mới nói cho nàng.
“…… Ừ." Công Tôn Lẫm lắp bắp gật đầu.
Nhìn nàng như chịu đả kích rất mạnh, làm cho hắn âm thầm run rẩy, cảm thấy như mình làm chuyện gì đó vô cùng sai trái, Rất có lỗi với nàng.
Hắn cảm thấy hơi do dự, quyết định của hắn là sai sao?
“Này……" Hắn không khỏi khẩn trương hít sâu một hơi.“Hoàng thượng nói Tam hoàng tử Tư Quốc cá tính ôn hòa, nhân phẩm thượng thừa, hơn nữa hắn cũng thông thao âm luật thi từ, thực tương xứng với sở thích của ngươi, các ngươi nhất định sẽ hòa hợp, nói không chừng còn có thể phu xướng phụ tùy, hòa thuận vui vẻ……"
Hắn cố gắng nói tốt giúp trượng phu tương lai của nàng, thấy mặt nàng vẫn trắng bệch như cũ, hốc mắt thậm chí dần dần đỏ lên, khiến ngực hắn cũng khó chịu, đành phải gãi gãi gò má, lắc đầu thở dài.
Ai, hắn bắt đầu có cảm giác hối hận.
Ban đầu, hắn cho rằng gả Vũ Nhi đi là chuyện chính xác, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện đã xem nhẹ cảm xúc của Vũ Nhi.
Nhưng nàng khổ sở như vậy, trong lòng hắn cũng thật không dễ chịu.
“Mấy năm nay, người thay ta chắn không ít lời cầu hôn, thà rằng đắc tội với người ta cũng chưa từng gật đầu một lần…… Ta còn cho rằng…… Nghĩ rằng cả đời này người sẽ không nỡ để cho ta xuất giá." Nàng cúi đầu nói.
Đầu nàng cúi thấp, rất thấp, nên giọng nói cũng nhỏ gần như không nghe thấy.
Công Tôn Lẫm nghe vậy, quay đầu nhìn thẳng nàng, thấy đầu nàng cúi rất thấp, không nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn không chịu được hơi hơi kích động.
Nàng…… Nàng đang khóc sao? Sao cổ họng nghe qua giống như có chút nghẹn ngào?
Hắn cố gắng thoải mái mà cười ha ha vài tiếng.“Ta sao có thể không cho ngươi xuất giá? Lúc trước giúp ngươi từ chối vô số lời cầu hôn là vì cảm thấy ngươi còn quá nhỏ. Bây giờ ngươi trưởng thành rồi, cái gọi là ‘Nữ đại bất trung lưu’, là đến lúc nên xuất giá."
“Vốn ta còn ở phiền não chọn lựa đối tượng cho ngươi, vừa khéo hôm nay hoàng thượng nhắc đến tam hoàng tử Tư Quốc vs ta. Ta cảm thấy rất xứng đôi vs ngươi. Ta còn nghe nói, hoàng đế Tư Quốc rất yêu thích tam hoàng tử, nói không chừng tương lai có cơ hội ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Nói như vậy, ngươi có khi được lên làm hoàng hậu Tư Quốc đó! Những mà cũng nghĩ quá xa rồi, cho dù cuối cùng tam hoàng tử không lên ngôi vị hoàng đế, ngươi vẫn cứ là một vị vương phi thân phận tôn quý."
“Ta không muốn làm vương phi, muốn cùng người cả đời, thậm chí cả đời không gả cũng được."
Nàng ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa nước mắt tuyệt vọng cầu xin.
“Nói ngốc cái gì đó? Lúc ta thu dưỡng ngươi, trong lòng sớm đã chuẩn bị có một ngày đưa ngươi đi lấy chồng, ngay cả đồ cưới cũng đã chuẩn bị nhiều năm, chính là ngóng trông ngươi có thể thuận lợi vui vẻ gả ra khỏi Tiêu Dao vương phủ."
Nàng không đáp lời, bắt đầu lặng lẽ khóc nước mắt một giọt, một giọt, lại một giọt từ bên má chảy xuống.
Hắn gằn từng tiếng, nàng nghe mà xót xa không thôi.
Thì ra hắn luôn dự định gả nàng cho nam nhân khác?
Hắn thực sự chưa từng hiểu được tâm ý của nàng, bằng không sao có thể ở trước mặt nàng mà thoải mái nói ra những lời làm cho nàng tan nát cõi lòng như vậy?
“Ngươi…… Ngươi đừng khóc! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Tư Quốc quá xa, luyến tiếc nơi này, sợ gả qua sẽ nhớ nhà sao? Ta đây sẽ bảo hoàng thượng can thiệp Tư Quốc, bảo hoàng thượng ban thưởng cho ngươi một tòa biệt viên hoặc phủ đệ gì đó, yêu cầu hoàng tử Tư Quốc hàng năm dẫn ngươi trở về thăm, ít nhất phải ở lại một tháng, như vậy ngươi sẽ không nhớ nhà, hàng năm đều có thể thấy ta — Vũ, Vũ Nhi?"
Lời của hắn bị cắt đứt, cứng họng nhìn Công Tôn Vũ bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn.
“Đừng đưa ta đi hòa thân!" Công Tôn Vũ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực ấm áp quen thuộc từ khi nàng bắt đầu có trí nhớ, tuyệt vọng cầu xin .
Khi còn nhỏ, lúc nàng chịu uất ức đều đi tìm hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn thút thít làm nũng, để hắn dỗ nàng, hơn nữa nói với nàng tất cả đã có hắn, không cần lo lắng bất cứ cái gì.
Hắn đứng yên một hồi lâu sau, nâng tay lên, không giống như trước kia ôm lấy nàng, ngược lại đẩy nhẹ nàng ra.
Trên mặt nàng là nước mắt lẳng lặng nhìn hắn.
“Vũ Nhi, ngươi trưởng thành rồi, không thể ôm ta như vậy."
Hắn nói rất không được thoải mái, cũng cố ý cách xa nàng hơn một ít, dường như là sợ nàng lại một lần nữa nhào về phía hắn.
“Ta thực sự không muốn gả cho người khác, van cầu người, xin hoàng thượng thu hồi chiếu mệnh, đừng phái ta đi hòa thân! Tư Quốc…… Thực sự quá xa ……"
Nàng nước mắt đầy mặt cầu xin, gần như nói không thành tiếng.
“Cho ngươi đi hòa thân, thật là khiến ngươi chịu thiệt thòi. Nhưng ta tin tưởng ánh mắt của ta cùng hoàng thượng, ngươi gả đi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt ."
“Ta không muốn rời khỏi người!"
“Ta đã nói rồi, nữ đại bất trung lưu, ngươi không lập gia đình, biến thành gái lỡ thì, cho dù có xinh đẹp tài hoa thì cũng –"
“Ta không quan tâm!"
“…… Vũ Nhi, đừng nghĩ quẩn như vậy."
Hắn xoa xoa cái trán, cảm thấy không thể giúp nàng hiểu ra được. Hắn đang suy nghĩ xem phải nói thế nào để thuyết phục nàng, không ngờ lời nàng nói sau đó lại khiến hắn thần hồn phách tán –
“Bởi vì trong lòng ta chỉ có chàng, cũng chỉ có thể có chàng! Trừ chàng ra, ta sẽ không gả cho bất cứ nam nhân nào khác!"
Nàng cảm thấy trong lòng như phá tan một hàng rào, tình ý sâu nặng những năm gần đây cất giấu không dám tràn ra, không dám để cho hắn phát hiện giờ lại cuồn cuộn không thể ngăn chặn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Công Tôn Lẫm bị nàng đột nghiêm bày tỏ, hơi thở cứng lại, lập tức biến sắc, vô cùng nghiêm khắc trợn mắt nhìn nàng.
“Làm càn! Vũ Nhi, thu hồi những lời này của ngươi!" Hắn cắn răng tức giận nói.
Nàng lắc đầu, lại lắc đầu.
“Ta không thu, tất cả đều là lời thật lòng của ta, ta muốn nói những lời này đã lâu ." Khuôn mặt nàng tái nhợt nói.
“Ngươi…… Thật sự rất không đứng đắn, rất hoang đường! Ngươi đã quên, ta là nghĩa phụ của ngươi sao!"
Giờ phút này, hắn rất muốn dùng sức làm thanh tỉnh đầu óc đã bị những ý tưởng điên rồ kia lấp đầy của nàng, hy vọng nàng tỉnh táo lại, đừng làm ra chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ nữa.
“Ta không quên, ta không lúc nào quên được! Chúng ta không có huyết thống, vì sao ta không thể yêu chàng? Những năm gần đây, ta thầm yêu chàng cũng không dám nói, đơn giản vì chàng là ‘Nghĩa phụ’ của ta! Thân phận này làm cho ta đau khổ không thôi, ta thường nghĩ, vì sao chàng lại là ‘Nghĩa phụ’ của ta?" Nàng không cam lòng hỏi.
Tuyệt vọng làm cho nàng không hề chùn bước, vứt bỏ tôn nghiêm cùng dè dặt, chỉ hy vọng…… Chỉ hy vọng hắn hiểu được tình cảm của nàng đối với hắn.
Từ khi nàng bắt đầu có trí nhớ, hắn đem nàng từ đám bụi cỏ ở ngoài thành ôm vào trong lòng, che chở nàng trưởng thành.
Trong sinh mệnh của nàng, hắn là bầu trời của nàng, thần của nàng, là tất cả của nàng, cũng là điểm xuất phát và là nơi nương tựa duy nhất của nàng.
Ngoài hắn ra, nàng có thể vứt bỏ tất cả.
“Hồ đồ! Sao ngươi có thể nói những lời trái với luân thường như vậy?"
Hắn nắm chặt hai đấm, đè nén tức giận để không đập vỡ đồ.
“Đây là lời tâm huyết của ta!"
Nàng lén lút nắm chặt hai tay, dũng cảm đối mặt với cơn cuồng nộ của hắn.
“…… Ngươi biết xuất thân của ta, cho dù cha mẹ ruột của ta tôn quý đến nhường nào, nhưng làm ra chuyện vượt qua luân thường vẫn sẽ làm cho người ta khinh thường, làm cho người ta phỉ nhổ. Muốn ta vô duyên vô cớ gánh vác tội danh sỉ nhục này sao! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn người khác phỉ nhổ khinh bỉ sao?"
Hắn khổ sở vạch ra vết sẹo xấu xí nhất trong lòng ra, chính vì không muốn thấy nàng cố chấp để rồi phạm phải sai lầm khiến người ta căm thù đến tận xương tuỷ giống như cha mẹ ruột hắn.
“Ta không cần!"
“Đây là loạn luân! Bỏ ngay cái ý nghĩ vô sỉ đến cực điểm đấy của ngươi đi! Ta tuyệt đối không cho phép ngươi có loại tình cảm gì khác ngoại trừ tình thân cha và con gái!"
Khuôn mặt nàng nháy mắt trắng bệch, cứng đờ tại chỗ.
…… Loạn luân?
Tâm ý của nàng, bị ném trở về chỉ vì hai chữ “Loạn luân"…………
“Trong lòng chàng, cái gọi là luân thường, thực sự cao hơn tất cả sao? Chẳng lẽ không có chuyện gì, ko có ai khiến chàng muốn mạo hiểm mà giữ lấy sao?"
“Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Sớm biết hôm nay trong lòng ngươi có giấu tâm tư xấu xa như vậy, năm đó ta đã không ôm ngươi từ đồng hoang về, nhận làm ‘Nghĩa nữ’ rồi!"
“Ta có khi cũng hy vọng lúc ấy nếu chết ở chỗ đó thì tốt bao nhiêu, như vậy mỗi ngày ta sẽ không phải ngoài mặt nhận chàng là làm cha, trong lòng lại khổ sở giãy dụa, lưu luyến không thôi –"
“Im miệng! Ngươi không dc nói nữa! Ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng, nhanh ban chiếu lệnh xuống, nhanh nhanh cho ngươi và tam hoàng tử Tư Quốc hòa thân, cho ngươi sớm ngày rời khỏi Tiêu Dao vương phủ của ta, đừng để ta thấy ngươi nữa!"
Hắn oán hận phất tay áo xoay người, dường như vô cùng xem thường nàng, không muốn liếc mắt nhìn lại một cái.
“Rầm" một tiếng, hắn dùng lực đẩy cửa ra, đóng sầm lại, bước chân thật mạnh, cũng không quay đầu lại rời đi.
Cái dũng khí mà nàng vừa dùng để chống lại hắn, theo hắn rời đi cũng nhanh chóng tiêu tan, cả người chỉ có thể từ từ ngã ngồi trên đất, lệ rơi đầy mặt.
Nàng cảm thấy trái tim mình hoàn toàn bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, bị hắn nhẫn tâm đạp vỡ, đau đớn đến tột cùng, đã không còn cảm giác, chỉ còn lại sự chết lặng.
“Sớm biết vướng bận lòng người như thế, thà rằng không quen biết…… Ta rốt cuộc đã hiểu những lời này. Nghĩa phụ…… Công Tôn Lẫm…… Ta hy vọng biết bao…… Chàng và ta chưa bao giờ quen biết……"
Nàng níu chặt ngực, thì thào nói.
Tiếng xô cửa rầm rầm vừa rồi khiến tất cả nô tì thị vệ bận rộn ngoài cửa trong viện đều kinh sợ tới mức choáng váng, không ai dám thốt ra một tiếng nào.
Mọi người không biết vương gia và tiểu thư vì sao xảy ra xung đột nghiêm trọng như vậy, cũng không hiểu kết quả đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ là hạ nhân, một câu cũng không dám hỏi, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục làm việc, làm bộ không thấy gì hết. Ngay cả khi vương gia đã rời phủ, cũng không ai dám vào an ủi tiểu thư Vũ Nhi đang đau lòng.
Từng đợt gió mát ngày xuân từ ngoài cửa thổi vào, lại ko thổi được những giọt nước mắt bi thương trên má Công Tôn Vũ ……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Công Tôn Lẫm tức giận rời đi. Sau khi hắn tiến cung hoàng thượng ban cho hắn ngủ lại trong tẩm điện phía sau, mấy ngày liên tục không hề quay lại vương phủ Tiêu Dao của hắn.
Hoàng thượng nghe được tin không triệu kiến hắn, mà tự mình đi đến tẩm điện của hắn hỏi han.
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Hoàng thượng ngồi ở ghế trên, dè dặt cẩn trọng mở miệng hỏi, vừa quan sát vẻ mặt giận dữ không khống chế được của hắn.
“Không có việc gì." Sắc mặt Công Tôn Lẫm cực kém ngồi ở sườn bên ghế hoàng thượng.
“Cãi nhau với Vũ Nhi rồi hả?" Hoàng thượng mỉm cười hỏi nói.
Thứ có thể tác động đến cảm xúc của hắn không nhiều lắm, ngoài Vũ Nhi có thể ảnh hưởng đến vui giận của hắn, còn chưa từng thấy hắn vì người nào hoặc chuyện gì mà tức giận hoặc cười to.
Công Tôn Lẫm không nói, lạnh lùng hừ một tiếng.
Hoàng thượng chau chau mày, trong lòng nắm chắc.
Hắn phản ứng thế này, rõ ràng là thừa nhận rồi.
“Ừm…… Nếu là vì chuyện hòa thân của Vũ Nhi mà ồn ào không thoải mái, vậy trẫm có thể thu hồi chiếu mệnh trước, ngẫm lại cách với các đại thần –" Hoàng thượng nói.
“Không cần! Cứ phái Vũ Nhi hòa thân đi, hơn nữa ta hy vọng càng nhanh càng tốt!" Hắn tức giận đánh gãy lời hoàng thượng nói.
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn hắn.“Ngươi thực sự không hối hận cho gả Vũ Nhi đến Tư Quốc sao?"
Dù sao hắn cũng không muốn Vũ Nhi hòa thân thật, trong lòng sớm muốn thu hồi chiếu mệnh. Hơn nữa bên Tư Quốc kia hắn vẫn chưa hồi âm, hẳn không đến mức làm cho Tư Quốc không vui lại lấy cớ khởi xướng chiến tranh lần nữa.
“Hoàng thượng, ngài nhìn thấy ta hối hận sao?" Công Tôn Lẫm cắn răng nói.
Hoàng thượng nhìn trái nhìn phải, không nhìn ra vẻ mặt hối hận trên mặt Công Tôn Lẫm, nhưng cảm thấy hắn không dễ chịu, lộ ra ánh mắt dữ tợn như mãnh thú giẫm phải cây gai, đau đến phát cuồng lại không biết làm thế nào.
“Hoàng đệ……"
“Ai là hoàng đệ ngài!" Biểu cảm Công Tôn Lẫm hết sức không kiên nhẫn.
“À…… Được rồi, Tiêu Dao vương, trẫm cảm thấy không có chuyện gì là không thể thương lượng. Nếu Vũ Nhi không muốn gả đến Tư Quốc xa xôi, trẫm sẽ không bắt ép nàng. Nàng là cô gái ngoan ngoãn dịu dàng, trẫm cũng rất đau thương nàng, không nỡ để nàng khổ."
“Nàng là nghĩa nữ của ta, ta quyết định chung thân đại sự của nàng là thiên kinh địa nghĩa (theo đạo lý), nàng không thể nói không!"
Hắn vẫn khăng khăng quyết định hòa thân, hai chữ “nghĩa nữ", như cắn răng nói ra.
Hoàng thượng nhìn hắn, cẩn thận xem xét xem cơn cuồng nộ không tầm thường hiện nay của hắn từ đâu mà đến?
Mọi khi, hắn thương nhất Vũ Nhi, rất ít làm trái ý Vũ Nhi, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn lấy thái độ cương quyết như thế đối xử với Vũ Nhi.
“Ngươi và Vũ Nhi xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng bình tĩnh lên tiếng hỏi.
Công Tôn Lẫm quay đầu mạnh nhìn về phía hoàng thượng.
Lúc này hắn mới phát hiện ánh mắt hoàng thượng lợi hại như ưng, dường như đã nhìn ra cái gì rồi.
“Không có, chẳng có chuyện gì hết!"
Trong lòng Công Tôn Lẫm giật thót, có chút hốt hoảng tránh tầm mắt hoàng thượng.
Có quỷ! Trong lòng hoàng thượng nghĩ.
Ngón tay hoàng thượng gõ nhẹ tlên tay vịn ghế dựa một lúc, cân nhắc mở miệng.
“Dù ngươi và Vũ Nhi đã xảy ra chuyện gì, trẫm hy vọng ngươi và Vũ Nhi hãy cùng bàn bạc cho tốt, trấn an cảm xúc của nàng một chút. Nếu không có vấn đề gì, ba ngày sau trẫm sẽ cử hành nghi thức sắc phong, phong Vũ Nhi là công chúa An Nghi của Uyên Quốc, hòa thân với Tư Quốc, hơn nữa sẽ báo tin này cho sứ thần Uyên Quốc."
Hắn đang ám chỉ Công Tôn Lẫm còn có ba ngày có thể lo lắng đổi ý.
Công Tôn Lẫm không hưởng ứng, mất hồn mất vía nhìn nơi nào đó trong điện.
Hoàng thượng thở dài một hơi, hắn làm được gì thì đã làm rồi, phải xem tính tình kỳ quái này của hoàng đệ hắn sẽ làm thế nào .
Ba ngày sau, nếu Công Tôn Lẫm không mở miệng đổi ý, vận mệnh Vũ Nhi hòa thân xuất giá không thể thay đổi nữa rồi.
Giờ này khắc này, tâm tư hai người đang xoay vòng, tất cả đều không ngờ ngày sau lại sẽ xảy ra biến cố làm người ta sợ hãi không kịp trở tay như vậy……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Sắc mặt Công Tôn Lẫm âm trầm, đứng trên đỉnh núi cuồng phong gào thét, nhìn xuống dưới là một vực sâu tối đen không thấy đáy vực.
Hắn không thể tin Vũ Nhi lại…… Lại nhảy xuống từ nơi này ……
Tinh thần hắn hoảng hốt, trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì cả, cảm thấy ngực có một lỗ thủng không biết nên vá lại thế nào.
Phía sau hắn, một đám đang quỳ khóc sướt mướt, thị nữ run rẩy co rúm lại, sắc mặt mọi người trắng bệch lộ ra sợ hãi.
Đám thị nữ này là hoàng đế tặng cho Công Tôn Vũ, là của hồi môn đến Tư Quốc, chuyên hầu hạ Công Tôn Vũ. Các nàng tất cả đều chính mắt nhìn thấy Công Tôn Vũ nhảy từ đỉnh núi xuống, nhưng không có người nào có thể ngăn nàng lại.
Khi tin đến, hắn hận đến mức muốn giết sạch cái đám trơ mắt nhìn Vũ Nhi nhảy xuống vực nhưng không có một ai giữ nàng lại kia.
Hắn chưa bao giờ ngờ, Vũ Nhi dịu dàng trầm tĩnh, tính tình lại mạnh mẽ đến thế.
Không ai đoán được, trên đường xuất giá nàng lại nhảy xuống vực, dùng sinh mệnh của chính mình kịch liệt phản kháng khiến hắn kinh hãi.
Khi tin nàng nhảy xuống vực truyền đến cung, cả thân thể hắn như rơi vào trong hầm băng, nháy mắt lạnh cứng, trong đầu trừ âm thanh ong ong thì không nghe thấy gì nữa.
Đầu óc còn chưa phản ứng lại, thân thể đã có ý thức chạy vội tới chuồng ngựa, kéo một con ngựa nhảy lên, lao ra cửa cung, phi nước đại tới chỗ nàng gặp chuyện không may, không để ý một số lớn bọn thị vệ thái giám của hắn ở phía sau đuổi theo hô to cái gì.
Giờ phút này, hắn vẫn không thể tin, Vũ Nhi của hắn thực sự nhảy xuống .
Nhưng nhiều người tận mắt làm chứng như vậy, làm hắn không thể không chấp nhận sự thật khiến thần hồn hắn như nứt ra này.
Mờ mịt ngỡ ngàng trừng mắt nhìn đáy vực, dốc núi này cao như thế, sâu như thế, nàng luôn sợ độ cao, vì sao lại có can đảm lớn như vậy nhảy xuống?
Nàng tuyệt vọng tới cực điểm thật sao?
Mười năm, hắn thương yêu nàng, sủng nàng, nâng niu che chở nàng trong lòng bàn tay, cho dù người khác không ngừng khuyên hắn cưới vợ sinh con, thương con do chính mình sinh ra vẫn hơn thương một đứa nhỏ không rõ lai, hắn vẫn bỏ ngoài tai, tất cả sủng ái dành cho nàng.
Hắn chưa từng nghĩ đến, cảm tình của nàng với hắn, ngoại trừ tình thân, lại còn có tình cảm giữa nam nữ.
Quan hệ xấu hổ của cha mẹ làm cho hắn có yêu cầu sạch sẽ mãnh liệt trong tình yêu, hơn nữa hoàn toàn không thể chịu đựng được tình yêu nam nữ trái với luân thường.
Bởi vậy, Vũ Nhi nói thật lại như đâm trúng vào điểm yếu nhất của hắn. Không thể chịu đựng được chỗ đau, lúc ấy vừa sợ vừa giận, khiến hắn chỉ có thể phẩy tay áo bỏ đi.
Hai người rạn nứt, mãi đến lúc nàng khởi hành xuất giá, hắn cũng chưa gặp lại nàng một lần.
Bây giờ nhớ lại, hắn thực sự làm nàng tổn thương quá sâu.
Sinh mệnh nàng, trừ hắn ra không có cơ hội quen với nam nhân khác, đương nhiên sẽ đem tình cảm quấn quýt như trẻ con quấn lấy cha mẹ, nghĩ lầm là tình yêu nam nữ.
Nếu hắn có thể nghĩ nàng tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, kìm chế mà giảng giải cho nàng, hoặc thỉnh cầu hoàng thượng giúp đỡ cùng tạo ra cơ hội để nàng và hoàng tử Tư Quốc gặp mặt trước, bồi dưỡng một chút cảm tình, nói không chừng sẽ xuất hiện tình thế khả quan, thậm chí có thể khiến mọi người đều vui vẻ.
Có rất nhiều cách để xử lý viên mãn hơn, nhưng hắn xúc động nổi giận, rồi lại hỏng hết chuyện.
Hắn tự tay mình đánh nát thân duyên cha và con gái mười năm, cũng tự tay đẩy Vũ Nhi đến chỗ tuyệt vọng.
Hóa ra, hắn là người vô tình như thế, làm được chuyện vô tình như thế.
Hắn không nhịn được bắt đầu đoán, Vũ Nhi bị hắn tuyệt tình vứt bỏ ở trong phủ, mãi cho đến khi ngồi cô đơn trên kiệu hoa mấy ngày nay, nàng làm gì? Lại muốn gì?
Nhớ ngày ấy nàng khóc đến tan nát cõi lòng, xót thương khuôn mặt đầm đìa nước mắt, hắn không khỏi nhắm mắt lại, khổ sở ngăn sự hối hận trào ra từ trong cơ thể.
Hắn rất muốn giết mình…… Ngay tại đỉnh núi Vũ Nhi nhảy xuống……
“Vương gia, tất cả đều xuống đáy vực tìm rồi nhưng vẫn không tìm được nơi công chúa an nghỉ."
“Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm được nàng! Sống thì gặp người, chết…… Phải thấy xác!"
Hắn dùng lực nắm tay, cắn răng hạ lệnh.
Câu cuối cùng, khó khăn lắm mới nói ra được, cũng làm cho hắn không kìm chế được mà cả người lạnh phát run.
Trên chiến trường, từng gặp phải vô số lần sinh tử nguy hiểm, hắn cũng chưa từng quá lo sợ. Nhưng giờ phút này, sợ hãi giống như rắn độc lạnh như băng xoắn sâu lại trong lòng hắn, chặt không thở nổi, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết dưới miệng rắn.
“Đừng cáu kỉnh nữa, Vũ Nhi, nhanh trở lại bên ta…… Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, chỉ cần ngươi trở lại bên ta……"
Công Tôn Lẫm thì thào với đáy vực sâu đen, nội tâm mãnh liệt khẩn cầu có thể xuất hiện kỳ tích……
☆☆☆ ☆☆☆ ☆☆☆
Cuộc tìm kiếm quy mô lớn duy trì một tháng, Công Tôn Lẫm ở vách đá đợi đằng đẵng đã một tháng, một bước cũng chưa từng rời đi.
Nhưng, dù bọn lính có cố gắng tìm thế nào, cũng không thu hoạch được gì, chỉ mấy ngày đầu, thợ săn trong núi tìm được một bộ áo cưới nhuốm máu đỏ thẫm rách nát.
Khi bộ áo tìm được, chính miệng các thị nữ hầu hạ Công Tôn Vũ xác nhận, ngày xuất giá nàng mặc bộ quần áo giống thế này.
Tìm thợ thủ công may đồ trong cung xác nhận, cũng chứng thực áo cưới này là bọn họ tự tay may, trong nghi thức phong sắc hoàng thượng đã ban cho Công Tôn Vũ một bộ đồ cưới.
Nghe thợ săn nói, ngọn núi này thường có dã thú, xung quanh chỗ tìm được đồ, cũng phát hiện dấu vết hổ thường đi tới.
Tất cả mọi người đoán, sau khi Công Tôn Vũ nhảy xuống vực vì bị trọng thương, hổ ngửi thấy mùi máu mà đến, đã ăn sạch nàng rồi.
Mọi người trong lòng thương hại không thôi, lại không dám nói sự thật với Công Tôn Lẫm không chịu hết hy vọng.
Công Tôn Lẫm không tin Vũ Nhi sẽ biến mất như vậy.
“Vũ Nhi, cho dù phải lên trời hay xuống hoàng tuyền, ta cũng phải tìm được ngươi……"
Nhìn đáy vực, hắn cắn răng âm thầm thề.
Tác giả :
Đường Sương