Hồng Bì Hài
Quyển 2 - Chương 12
Vốn là cuộc sống độc thân biến thành cuộc sống hai người, vô luận như thế nào, ở các phương diện đều là sẽ có chút thay đổi. Mệt mỏi sau khi tan tầm khi về đến nhà sẽ biến mất một ít, bởi vì có người sẽ đứng ở cửa cười nhìn tôi, sau đó nói tiếng “Cậu đã về, có mệt không? Trước tiên nghỉ ngơi một chút đi…"
Cảm giác có ai đó quan tâm thật tốt, chiều nào đi làm về, khi ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ sáng đèn, đều có một loại cảm động thực ấm áp lưu chuyển trong lòng. Có nhà, trong nhà có một người đang chờ tôi… Mở cửa nhà, thấy Gia Văn nhẹ nhàng tiến đến đón lấy cặp hồ sơ trong tay tôi, nhìn nước trà tỏa nhiệt khí trên bàn, tôi cảm thấy, mình là người có nhà để về, trong lòng, có cảm giác chân thực.
Chuyện Gia Văn cắt cổ tay lúc trước đã qua vài tháng, trải qua mùa hè nóng bức, hiện tại gió thu bắt đầu thổi đã có thể làm cho người ta cảm thấy rét lạnh. Cuộc sống Gia Văn và tôi cùng một chỗ, thời gian bất tri bất giác trôi qua. Là một người ở chung, Gia Văn thực im lặng. Hắn không đi tìm công tác nữa, chỉ là ở nhà tu dưỡng thân thể. Ngoại trừ ra đường mua đồ dùng thường ngày, phần lớn thời gian hắn đều ở nhà đọc sách, hoặc là làm chút việc thủ công. Thời gian buổi tối tựa hồ là thời khắc hắn vui vẻ nhất mỗi ngày. Hắn luôn lôi kéo tôi ngồi cùng nhau, xem chương trình TV lại luôn cùng tôi nói chút chuyện thượng vàng hạ cám. Nói liên miên lan man một ít chuyện rất nhỏ rất nhỏ, thời điểm hắn nói chuyện rất khoái nhạc, tôi yên lặng nghe, chưa bao giờ ngắt lời hắn. Thời điểm không nói lời nào, hắn cũng sẽ cùng tôi cùng nhau ngồi. Gia Văn vẫn là thực dễ dàng mệt, thường thường dựa vào trên vai tôi mà ngủ, tôi sẽ không đánh thức hắn, chỉ là trực tiếp ôm hắn trở về trên giường ngủ. Giấc ngủ của hắn cũng không hề hời hợt giống như trước kia, sau khi sống cùng tôi rõ ràng đã ngủ thực sự hơn. Tôi thường nhìn hắn ngủ mà ngẩn người, nghĩ một ít gì đó chính mình đều không nhớ được.
Không biết từ khi nào thì Gia Văn bắt đầu làm nũng với tôi. Có đôi khi hắn sẽ quấn quít lấy tôi cùng hắn cùng nhau ngủ, khi ngủ ở trong lòng tôi, vẻ mặt của hắn giống hệt đứa con nít chiếm được kẹo. Thỉnh thoảng tùy hứng làm nũng lại cho cả người Gia Văn đều sinh động lên, đối mặt như vậy Gia Văn, tôi thường làm nhất, chính là ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng hôn môi.
Thân thể Gia Văn dần dần tốt lên, sắc mặt đã hồng nhuận, thân thể gầy yếu thoạt nhìn cũng nẩy nở chút, biểu tình trên mặt cũng sáng sủa rất nhiều. Tôi bắt đầu về muộn, tôi muốn tìm về cuộc sống trước kia.
Chuyện kết giao bạn gái mới, tôi không để cho Gia Văn biết. Khi Gia Văn hỏi tôi “Cậu sẽ yêu tôi sao…", tôi chỉ có thể ái muội nói “Không biết… Có lẽ đi…" Gia Văn tuy rằng thất vọng với câu trả lời đó, nhưng hắn không nói gì thêm, thái độ đối với tôi cũng không có gì thay đổi.
Tôi hẳn là có chút thích Gia Văn, nếu không tôi không có khả năng cùng hắn dây dưa lâu như vậy cũng không buông tay được. Nhưng trong loại “thích" này, có lẽ thương cảm chiếm phần lớn, thích bao hàm sự thương hại, thì không nên là yêu.
Tôi về muộn khiến cho Gia Văn có chút hiểu. Khi tôi về nhà hắn không còn tiến đến cho tôi ôm, ngược lại là đứng ở một bên không hề tới gần tôi. Cho đến khi tôi tắm xong hắn mới nhào vào trong lòng tôi không chịu buông tay. Nụ cười trên mặt Gia Văn theo số lần tôi về muộn tăng nhiều mà giảm đi, nét sầu bi tôi từng vô cùng quen thuộc lại chậm rãi bao phủ khuôn mặt hắn. Hương hoa phiêu tán thản nhiên ngày vừa ở chung đã không thấy, không khí trong trẻo nhưng tràn ngập lạnh lùng tồn tại trong nhà khi tôi và hắn cùng hiện diện.
Gia Văn lại bắt đầu thường xuyên hỏi tôi vấn đề có thương hắn hay không, biểu tình tôi khó xử không nói lời nào luôn dễ dàng đổi lấy việc hắn thấp giọng khóc nức nở. Ôm hắn an ủi hắn, cảm xúc trong tôi lại giống bị ngăn chận một chỗ, cảm giác trống rỗng lái đi không được. Gia Văn luôn gắt gao ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở thì thào. “Vì sao luôn không chiếm được? Vô luận tôi ôm bao nhiêu chặt, vẫn cảm giác trong lòng trống không…"
Cùng một chỗ dưới một mái hiên, khoảng cách tôi và Gia Văn lại càng ngày càng xa. Hắn thường nhìn tôi ngẩn người, vẻ mặt mất mát. Tôi ngược lại không dám nhìn hắn, thường thường tránh ở trong phòng không ra.
Quan hệ với Gia Văn lâm vào cục diện bế tắc, tôi cảm thấy thực phức tạp. Không nên như vậy! Tôi lặp lại tự hỏi nên làm như thế nào, nhưng đều nghĩ không ra cái biện pháp. Tình huống hiện tại đã chuyển biến xấu đến mức khi về nhà, chỉ có thể cùng Gia Văn gặp mặt không nói gì. Gia Văn vẫn là yên lặng làm mọi việc cho tôi. Hắn mỗi ngày giúp tôi chỉnh trang lại phòng, dành lại cơm chiều cho tôi, đem quần áo tôi cởi ra đi giặt rồi móc lên cây treo đồ… Nhưng hắn ít cùng tôi nói chuyện, mặc dù có thời điểm vẫn sẽ gắt gao ôm tôi trong lòng thật lâu, nhưng mà hỏi hắn “Làm sao vậy…", hắn lại luôn lắc đầu không hề trả lời.
Trong mắt Gia Văn có thứ tôi xem không hiểu, tôi không hỏi hắn đó là cái gì, tôi sợ hỏi, đáp án là cái tôi không thể nhận. Nhìn Gia Văn ẩn nhẫn hiện ra một phần kiên cường, tôi thế nhưng lại bắt đầu bất an. Hắn thay đổi sao? Trở nên kiên cường sao? Không cần có tôi, hắn cũng có thể hảo hảo sống sao…? Kỳ quái là, tôi bất an là vì “Gia Văn không cần ỷ lại tôi". Lý do này…
Tôi phải đi công tác một chuyến, Gia Văn giúp tôi thu dọn hành lý ổn thỏa, mỉm cười đưa tôi xuất môn. Tôi đi chưa bao xa, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân Gia Văn vội vàng đuổi theo.
“Khi không nhìn thấy tôi, thỉnh thoảng nghĩ về tôi, được không?" Thanh âm Gia Văn mang theo một tia run rẩy, tôi không có quay đầu, cũng không có gật đầu, mang theo hành lí bước nhanh đi, phía sau không truyền đến tiếng bước chân đuổi theo nữa. Đi trên đường tôi đã nghĩ, đi công tác chỉ vài ngày mà thôi, chờ sau khi tôi trở lại, sẽ cùng Gia Văn hảo hảo nói chuyện đi. Sau đó mời Gia Văn đi ra ngoài ăn bữa cơm, cứng nhắc lâu như vậy cũng không phải biện pháp, nên cải thiện quan hệ căng thẳng giữa tôi và hắn một chút…
Tôi mua một ít thổ sản muốn tặng cho Gia Văn, đã xong chuyến công tác ngắn ngủi, tôi trở về nhà trong tiếng mưa nhỏ tích tí tách. Nghênh đón tôi là cả căn nhà hắc ám, trong không khí lạnh lẽo khuyết thiếu hơi thở Gia Văn. Tôi đặt hành lý ở huyền quan rồi bật đèn.
Trên bàn sạch sẽ, phía trên không có đồ ăn bốc lên nhiệt khí, trên sô-pha trống trải, cũng không có thân ảnh của người luôn ngồi ở chỗ kia chờ tôi. Tôi đẩy cửa phòng Gia Văn, giường sạch sẽ, trên bàn hàng sách chỉnh tề. Tôi đi vào phòng mình, hết thảy bài trí y như khi tôi rời đi, chỉ có trên gối đầu có một tờ giấy trắng. Tôi cầm lấy tờ giấy kia đi đến phòng khách, mặt trên là chữ viết thanh tú của Gia Văn.
“Tôi đi rồi.
Tôi và cậu dây dưa nhiều năm như vậy, cậu vẫn là không thể yêu tôi, yêu một người như vậy, rất thống khổ.
Tôi mệt mỏi! Cho nên tôi muốn rời đi. Cậu không cần lo lắng tôi sẽ lại làm việc ngốc, rời đi cậu, là vì tôi muốn đi tìm cái lý do có thể khiến cho tôi sống tiếp.
Vệ Hải, cậu sẽ tưởng niệm tôi sao? Thời điểm nhìn không thấy tôi…"
Giấy trắng mỏng manh bay xuống, tôi vọt vào phòng Gia Văn tìm kiếm. Quần áo hắn có một phần không thấy, các giấy tờ tùy thân của hắn, sổ tiết kiệm cũng không thấy…
Ngồi yên ở trên giường một hồi lâu, tôi vươn hai tay, cánh tay nặng nề, trái tim co rút nhanh làm cho các đầu ngón tay ê ẩm vô lực. Nhìn ôm ấp trống rỗng, thật lâu mới hiểu được, người đàn ông gầy yếu thường thường nấp ở trong lòng tôi… đi rồi…
Gia Văn… rời đi tôi…
Cảm giác có ai đó quan tâm thật tốt, chiều nào đi làm về, khi ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ sáng đèn, đều có một loại cảm động thực ấm áp lưu chuyển trong lòng. Có nhà, trong nhà có một người đang chờ tôi… Mở cửa nhà, thấy Gia Văn nhẹ nhàng tiến đến đón lấy cặp hồ sơ trong tay tôi, nhìn nước trà tỏa nhiệt khí trên bàn, tôi cảm thấy, mình là người có nhà để về, trong lòng, có cảm giác chân thực.
Chuyện Gia Văn cắt cổ tay lúc trước đã qua vài tháng, trải qua mùa hè nóng bức, hiện tại gió thu bắt đầu thổi đã có thể làm cho người ta cảm thấy rét lạnh. Cuộc sống Gia Văn và tôi cùng một chỗ, thời gian bất tri bất giác trôi qua. Là một người ở chung, Gia Văn thực im lặng. Hắn không đi tìm công tác nữa, chỉ là ở nhà tu dưỡng thân thể. Ngoại trừ ra đường mua đồ dùng thường ngày, phần lớn thời gian hắn đều ở nhà đọc sách, hoặc là làm chút việc thủ công. Thời gian buổi tối tựa hồ là thời khắc hắn vui vẻ nhất mỗi ngày. Hắn luôn lôi kéo tôi ngồi cùng nhau, xem chương trình TV lại luôn cùng tôi nói chút chuyện thượng vàng hạ cám. Nói liên miên lan man một ít chuyện rất nhỏ rất nhỏ, thời điểm hắn nói chuyện rất khoái nhạc, tôi yên lặng nghe, chưa bao giờ ngắt lời hắn. Thời điểm không nói lời nào, hắn cũng sẽ cùng tôi cùng nhau ngồi. Gia Văn vẫn là thực dễ dàng mệt, thường thường dựa vào trên vai tôi mà ngủ, tôi sẽ không đánh thức hắn, chỉ là trực tiếp ôm hắn trở về trên giường ngủ. Giấc ngủ của hắn cũng không hề hời hợt giống như trước kia, sau khi sống cùng tôi rõ ràng đã ngủ thực sự hơn. Tôi thường nhìn hắn ngủ mà ngẩn người, nghĩ một ít gì đó chính mình đều không nhớ được.
Không biết từ khi nào thì Gia Văn bắt đầu làm nũng với tôi. Có đôi khi hắn sẽ quấn quít lấy tôi cùng hắn cùng nhau ngủ, khi ngủ ở trong lòng tôi, vẻ mặt của hắn giống hệt đứa con nít chiếm được kẹo. Thỉnh thoảng tùy hứng làm nũng lại cho cả người Gia Văn đều sinh động lên, đối mặt như vậy Gia Văn, tôi thường làm nhất, chính là ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng hôn môi.
Thân thể Gia Văn dần dần tốt lên, sắc mặt đã hồng nhuận, thân thể gầy yếu thoạt nhìn cũng nẩy nở chút, biểu tình trên mặt cũng sáng sủa rất nhiều. Tôi bắt đầu về muộn, tôi muốn tìm về cuộc sống trước kia.
Chuyện kết giao bạn gái mới, tôi không để cho Gia Văn biết. Khi Gia Văn hỏi tôi “Cậu sẽ yêu tôi sao…", tôi chỉ có thể ái muội nói “Không biết… Có lẽ đi…" Gia Văn tuy rằng thất vọng với câu trả lời đó, nhưng hắn không nói gì thêm, thái độ đối với tôi cũng không có gì thay đổi.
Tôi hẳn là có chút thích Gia Văn, nếu không tôi không có khả năng cùng hắn dây dưa lâu như vậy cũng không buông tay được. Nhưng trong loại “thích" này, có lẽ thương cảm chiếm phần lớn, thích bao hàm sự thương hại, thì không nên là yêu.
Tôi về muộn khiến cho Gia Văn có chút hiểu. Khi tôi về nhà hắn không còn tiến đến cho tôi ôm, ngược lại là đứng ở một bên không hề tới gần tôi. Cho đến khi tôi tắm xong hắn mới nhào vào trong lòng tôi không chịu buông tay. Nụ cười trên mặt Gia Văn theo số lần tôi về muộn tăng nhiều mà giảm đi, nét sầu bi tôi từng vô cùng quen thuộc lại chậm rãi bao phủ khuôn mặt hắn. Hương hoa phiêu tán thản nhiên ngày vừa ở chung đã không thấy, không khí trong trẻo nhưng tràn ngập lạnh lùng tồn tại trong nhà khi tôi và hắn cùng hiện diện.
Gia Văn lại bắt đầu thường xuyên hỏi tôi vấn đề có thương hắn hay không, biểu tình tôi khó xử không nói lời nào luôn dễ dàng đổi lấy việc hắn thấp giọng khóc nức nở. Ôm hắn an ủi hắn, cảm xúc trong tôi lại giống bị ngăn chận một chỗ, cảm giác trống rỗng lái đi không được. Gia Văn luôn gắt gao ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở thì thào. “Vì sao luôn không chiếm được? Vô luận tôi ôm bao nhiêu chặt, vẫn cảm giác trong lòng trống không…"
Cùng một chỗ dưới một mái hiên, khoảng cách tôi và Gia Văn lại càng ngày càng xa. Hắn thường nhìn tôi ngẩn người, vẻ mặt mất mát. Tôi ngược lại không dám nhìn hắn, thường thường tránh ở trong phòng không ra.
Quan hệ với Gia Văn lâm vào cục diện bế tắc, tôi cảm thấy thực phức tạp. Không nên như vậy! Tôi lặp lại tự hỏi nên làm như thế nào, nhưng đều nghĩ không ra cái biện pháp. Tình huống hiện tại đã chuyển biến xấu đến mức khi về nhà, chỉ có thể cùng Gia Văn gặp mặt không nói gì. Gia Văn vẫn là yên lặng làm mọi việc cho tôi. Hắn mỗi ngày giúp tôi chỉnh trang lại phòng, dành lại cơm chiều cho tôi, đem quần áo tôi cởi ra đi giặt rồi móc lên cây treo đồ… Nhưng hắn ít cùng tôi nói chuyện, mặc dù có thời điểm vẫn sẽ gắt gao ôm tôi trong lòng thật lâu, nhưng mà hỏi hắn “Làm sao vậy…", hắn lại luôn lắc đầu không hề trả lời.
Trong mắt Gia Văn có thứ tôi xem không hiểu, tôi không hỏi hắn đó là cái gì, tôi sợ hỏi, đáp án là cái tôi không thể nhận. Nhìn Gia Văn ẩn nhẫn hiện ra một phần kiên cường, tôi thế nhưng lại bắt đầu bất an. Hắn thay đổi sao? Trở nên kiên cường sao? Không cần có tôi, hắn cũng có thể hảo hảo sống sao…? Kỳ quái là, tôi bất an là vì “Gia Văn không cần ỷ lại tôi". Lý do này…
Tôi phải đi công tác một chuyến, Gia Văn giúp tôi thu dọn hành lý ổn thỏa, mỉm cười đưa tôi xuất môn. Tôi đi chưa bao xa, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân Gia Văn vội vàng đuổi theo.
“Khi không nhìn thấy tôi, thỉnh thoảng nghĩ về tôi, được không?" Thanh âm Gia Văn mang theo một tia run rẩy, tôi không có quay đầu, cũng không có gật đầu, mang theo hành lí bước nhanh đi, phía sau không truyền đến tiếng bước chân đuổi theo nữa. Đi trên đường tôi đã nghĩ, đi công tác chỉ vài ngày mà thôi, chờ sau khi tôi trở lại, sẽ cùng Gia Văn hảo hảo nói chuyện đi. Sau đó mời Gia Văn đi ra ngoài ăn bữa cơm, cứng nhắc lâu như vậy cũng không phải biện pháp, nên cải thiện quan hệ căng thẳng giữa tôi và hắn một chút…
Tôi mua một ít thổ sản muốn tặng cho Gia Văn, đã xong chuyến công tác ngắn ngủi, tôi trở về nhà trong tiếng mưa nhỏ tích tí tách. Nghênh đón tôi là cả căn nhà hắc ám, trong không khí lạnh lẽo khuyết thiếu hơi thở Gia Văn. Tôi đặt hành lý ở huyền quan rồi bật đèn.
Trên bàn sạch sẽ, phía trên không có đồ ăn bốc lên nhiệt khí, trên sô-pha trống trải, cũng không có thân ảnh của người luôn ngồi ở chỗ kia chờ tôi. Tôi đẩy cửa phòng Gia Văn, giường sạch sẽ, trên bàn hàng sách chỉnh tề. Tôi đi vào phòng mình, hết thảy bài trí y như khi tôi rời đi, chỉ có trên gối đầu có một tờ giấy trắng. Tôi cầm lấy tờ giấy kia đi đến phòng khách, mặt trên là chữ viết thanh tú của Gia Văn.
“Tôi đi rồi.
Tôi và cậu dây dưa nhiều năm như vậy, cậu vẫn là không thể yêu tôi, yêu một người như vậy, rất thống khổ.
Tôi mệt mỏi! Cho nên tôi muốn rời đi. Cậu không cần lo lắng tôi sẽ lại làm việc ngốc, rời đi cậu, là vì tôi muốn đi tìm cái lý do có thể khiến cho tôi sống tiếp.
Vệ Hải, cậu sẽ tưởng niệm tôi sao? Thời điểm nhìn không thấy tôi…"
Giấy trắng mỏng manh bay xuống, tôi vọt vào phòng Gia Văn tìm kiếm. Quần áo hắn có một phần không thấy, các giấy tờ tùy thân của hắn, sổ tiết kiệm cũng không thấy…
Ngồi yên ở trên giường một hồi lâu, tôi vươn hai tay, cánh tay nặng nề, trái tim co rút nhanh làm cho các đầu ngón tay ê ẩm vô lực. Nhìn ôm ấp trống rỗng, thật lâu mới hiểu được, người đàn ông gầy yếu thường thường nấp ở trong lòng tôi… đi rồi…
Gia Văn… rời đi tôi…
Tác giả :
Lạc Âm