Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 18
Sáu giờ tối,Trì Ngữ Mặc dưới sự chỉ dẫn của La Ngải cuối cùng cũng vào được trong trang viên một cách thuận lợi.
Rất nhiều mỹ nữ mặc lễ phục trắng hơn nữa còn có rất nhiều nam nhân có vẻ ngoài rực rỡ.Các mỹ nữ đều rất trẻ trung duyên dáng,nam nhân thì rất trẻ chỉ tầm mười tám đến hai mươi mà thôi.
Trì Ngữ Mặc mắt rủ xuống chán không muốn nhìn vào đám người phong hoa tuyết dạ này.
Thỉnh thoảng trong một vài góc tối còn phát sinh những việc buồn nôn, chẳng lẽ gia đình những người đàn ông đó không có vợ con hay sao? Còn những mỹ nữ kia không có tay chân à?
Cô nhớ tới trước kia có một bữa tiệc gì đó, để lộ ra việc nhiều người dựa dẫm vào nhan sắc của các cô người mẫu xinh đẹp để kiếm tiền, thật là...xuân phong xuy hựu sinh mà.
“Tiểu Mặc,cô đừng vội,đây mới chỉ là màn làm nóng người mà thôi,cuộc sống thật sự của bọn tôi mười giờ mới bắt đầu trở nên đặc sắc." La Ngải vừa cười vừa nói, gặp người quen liền vẫy tay, “hi, Tiểu Mễ."
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy từ phía trước một người con gái cũng mặc bộ áo cưới đang đi tới.
“Cậu và Trình Hán Nam chia tay rồi à,anh ta sao lại có thể để cậu tới nơi này cơ chứ?"La Ngải dùng ánh mắt hoài nghi hỏi thăm.
Tiểu Mễ cười một cách kỳ quái, nhìn về phía Trì Ngữ Mặc, “Qúy cô đây là?"
“Tiểu Mặc, bạn của mình."
“Mình và vài người bạn đã đồng ý sẽ chơi trò chơi vòng quay ngựa gỗ,các cậu muốn tham gia không?" Tiểu Mễ mời.
“Bao nhiêu tiền?"La Ngải hỏi.
“Hai mươi vạn một người,đối phương chỉ có năm người,nửa tiếng sau, ở trong phòng."Tiểu Mễ giải thích.
“Được. Coi như làm nóng người một chút, Tiểu Mặc, tham gia chứ?" La Ngải phấn khích hỏi Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc mặt đỏ ửng lên, “Thôi thôi, tôi thích một đối một."
“Thế cô tự chơi nhé."La Ngải khoác tay Tiểu Mễ, hai người họ liền rời đi luôn.
Trì Ngữ Mặc ôm khuôn mặt đang nóng bừng,ngồi xuống chỗ trụ mốc đá.
Một người con trai mặc áo khoác thắt cà vạt bưng hai ly rượu vang đi tới, một ly nhanh chóng đưa về phía trước mặt Trì Ngữ Mặc, “Người đẹp,có thể làm quen chứ?"
Trì Ngữ Mặc liếc nhìn anh ta, cao cao gầy gầy, tầm hơn ba mươi tuổi, bề ngoài nhân mô nhân dạng, lông mày đậm, cũng gọi là có chút ưa nhìn.
Ly rượu anh ta đưa tới, cô cũng không dám uống, lắc đầu, không thèm để ý.
Người đàn ông bị cự tuyệt, có chút thất vọng, “Rượu vang nhân đôi, đồng ý không?"
Rượu vang nhân đôi?
Trước kia cô có xem qua một tin tức,có vài thương phú giàu có thích tìm sinh viên,thường lái xe tới gần trường học, trên nóc xe hay để nước khoáng này, cocacola này, mỗi loại đại diện cho một giá khác nhau.
Lẽ nào, ở đây cũng vậy, mỗi loại rượu đều có giá khác nhau?
Trì Ngữ Mặc vẫn lắc đầu.
“Gấp mười lần, như vậy được chứ." Người đàn ông đó không đủ nhẫn nại nữa.
Trì Ngữ Mặc cười nhạt, quả nhiên phụ nữ trở nên hư đốn là có tiền liền, cô đứng lên, nói một câu quả quyết: “NO."
“Tại sao?" Người đàn ông đó không giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Anh cứ cho rằng tôi có vấn đề là được."Trì Ngữ Mặc quay người, hai tay chắp sau lưng, bước đi.
Nhưng bây giờ rời đi, ngay lúc này rất dễ bị La Ngải nghi ngờ,hay là, cô tìm một nơi nào đó trốn tạm, nói dối La Ngải là một đối một, sau đó diễn tiếp.
Cô tìm một căn phòng không có ai, đi vào, khóa chặt cửa, nằm lên trên giường.Nhìn thấy phía trên đầu giường có một bình nước khoáng miễn phí, xoay nắp, uống hai ngụm, bật tivi lên xem.
Dần dần, cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.
Có một luồng cảm giác rạo rực nóng bừng từ ngực toát ra,xộc lên tận não bộ, máu dồn tới tận xương tủy.
Toàn thân mềm nhũn, trong não sượt qua rất nhiều hình ảnh hỗn loạn, suy nghĩ dần bị phân tán.
Tiếng nói từ bên ngoài truyền tới.
“Xin lỗi Lôi tổng, tôi mở cửa phòng cho ngài ngay bây giờ, có khả năng thẻ khóa bị hỏng rồi." Người quản lý trang viên dùng khóa để mở cửa phòng.
Lôi Đình Lệ bước vào.
Anh ấy nhìn thấy Trì Ngữ Mặc bỗng khựng lại một chút, lướt qua trang phục mà cô ấy mặc, nhận thức được cô ấy tới đây để làm gì, hàng lông mày nhíu một cái, lạnh lùng nói: “Đi ra."
Cô hiện tại không thể tự ra ngoài được,khó chịu tới mức cảm giác như có hàng ngàn con côn trùng đang bò trên người vậy.
Lôi Đình Lệ túm chặt lấy cánh tay cô.
Cô muốn thoát ra, mà thoát không nổi.Sợ anh ấy sẽ ném cô ra ngoài, vội cầu xin; “Lôi Đình Lệ, tôi muốn ở lại đây, một đêm, chỉ một đêm."
“Cô cố ý phải không?"Anh rất ngạc nhiên.
Cô không lý giải nổi ý của anh là gì.
Cố ý cái gì?
Cố ý đến căn phòng này ư?
“Ừ." Cô trả lời.
“Ai nói cho cô biết tôi ở trong phòng này?Lý Hạo?" Lôi Đình Lệ hồ nghi.
Trì Ngữ Mặc thấy rất khó chịu, miệng khát, toàn thân rạo rực, cơ thể mềm nhũn, dựa vào người anh ấy, liếm liếm đôi môi, “Nước, nước."
Lôi Đình Lệ lấy nước ở phía tủ chỗ đầu giường cho cô ấy uống, chợt nghĩ ngay tới bình nước đó có vấn đề, mở ra rồi.
Vất xuống đất.
Cô nhìn sắc mặt của Lôi Đình Lệ trở nên ngày càng tồi tệ không được tốt cho lắm, nhưng không hiểu nghĩ gì, đột nhiên nhún chân hôn lên môi anh ấy.
Môi của anh rất mềm mại, giống như một miếng pudding vậy,đem theo một chút gì đó ẩm ướt, còn làm cho cơ thể cô cảm thấy rạo rực bừng lửa hơn cả chai nước khoáng kia.
Vẫn còn chưa kịp tiến sâu hơn nữa vào trong miệng anh ấy, cô đã bị một lực kéo giật mạnh ra.
Không có được Lôi Đình Lệ, cô cảm thấy gần như nổ tung, lại lao tới ôm chặt lấy anh ấy, hôn vồ vập lên đôi môi anh ấy.
Anh ấy nâng cao cằm lên, cô không với tới được, ánh mắt dường như mờ mịt đi không kiểm soát nổi, trực tiếp gặm vào yết hầu của anh ấy.
Lôi Đình Lệ nhìn xuống khuôn mặt hồng hào của cô, cái lưỡi quỷ đỏ cứ liếm lấy yết hầu anh, anh cũng bắt đầu cảm thấy có một luồng khí rạo rực từ từ dồn lên, phiền nhiễu đẩy cô ra.
Trì Ngữ Mặc đứng không vững, ngã sõng soài trên nền đất, thân thể rạo rực, trong tâm bi sầu lạnh lẽo, cảm giác lúc nóng lúc lạnh xông tới, thật khó chịu, cuộn tròn người lại, nức nở không thành tiếng.
Lôi Đình Lệ nhận ra được bộ dạng kỳ quái của cô, lông mày cau lại, “Cô uống thuốc phải không?"
Hàng lông mi của Trì Ngữ Mặc rung lên, nhìn về phía anh ấy, bị cảm xúc hoàn toàn chiếm giữ, đôi mắt đỏ lên,khẩn cầu nói: “Tôi muốn."
Cô cắn môi, lúng túng, mặt dúi chặt vào cánh tay của anh ấy, toàn thân run lên.
Lôi Đình Lệ nhìn cô một cái, cúi đầu, nhìn xuống phía dưới bụng mình, trong mắt thoáng lên một chút phiền toái.
Chỗ đó của anh đã ngóc đầu cương cứng lên rồi.
Anh từ trước tới giờ luôn tiết chế, thậm chí còn làm cho người khác thấy có chút thái quá. Khi còn thiếu niên, đối với phụ nữ không hề có chút cảm xúc nào, có lần cùng với bạn học xem phim sex, các bạn học không biết đã ra tới mấy lần rồi, nhưng anh thì lại không có chút cảm giác nào, chỉ thấy thật nhàm chán, mỗi một bộ phim đều có tình tiết gần như nhau, chẳng có chút mới mẻ gì cả.
Hai mươi tám năm nay, anh ngoài học hành ra thì chỉ là làm việc.
Bố mẹ, bà nội giới thiệu cho anh rất nhiều người con gái, đối tác làm ăn cũng dâng cho anh rất nhiều phụ nữ, công ty giải trí cũng đưa tới rất nhiều minh tinh, nhưng từ trước tới nay anh không có động thái gì,cũng không hề thèm muốn.
Nhưng hôm nay...
Anh ôm cô lên, đặt lên trên giường.
Trì Ngữ Mặc mê man nhìn anh, bị thuốc kích thích hành hạ làm cho thị giác rời rạc.
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô sao?"Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
Trì Ngữ Mặc gật đầu, lại lắc đầu, “Tôi chưa gần gũi đàn ông bao giờ."
“Thuận theo cô vậy." Lôi Đình Lệ nói, giống như thú cưng của đế vương vậy.
Trì Ngữ Mặc không hiểu rõ ràng lắm ý nghĩa câu nói này của anh ấy là gì, anh ấy cúi đầu, hôn lên môi của cô ấy...
Rất nhiều mỹ nữ mặc lễ phục trắng hơn nữa còn có rất nhiều nam nhân có vẻ ngoài rực rỡ.Các mỹ nữ đều rất trẻ trung duyên dáng,nam nhân thì rất trẻ chỉ tầm mười tám đến hai mươi mà thôi.
Trì Ngữ Mặc mắt rủ xuống chán không muốn nhìn vào đám người phong hoa tuyết dạ này.
Thỉnh thoảng trong một vài góc tối còn phát sinh những việc buồn nôn, chẳng lẽ gia đình những người đàn ông đó không có vợ con hay sao? Còn những mỹ nữ kia không có tay chân à?
Cô nhớ tới trước kia có một bữa tiệc gì đó, để lộ ra việc nhiều người dựa dẫm vào nhan sắc của các cô người mẫu xinh đẹp để kiếm tiền, thật là...xuân phong xuy hựu sinh mà.
“Tiểu Mặc,cô đừng vội,đây mới chỉ là màn làm nóng người mà thôi,cuộc sống thật sự của bọn tôi mười giờ mới bắt đầu trở nên đặc sắc." La Ngải vừa cười vừa nói, gặp người quen liền vẫy tay, “hi, Tiểu Mễ."
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy từ phía trước một người con gái cũng mặc bộ áo cưới đang đi tới.
“Cậu và Trình Hán Nam chia tay rồi à,anh ta sao lại có thể để cậu tới nơi này cơ chứ?"La Ngải dùng ánh mắt hoài nghi hỏi thăm.
Tiểu Mễ cười một cách kỳ quái, nhìn về phía Trì Ngữ Mặc, “Qúy cô đây là?"
“Tiểu Mặc, bạn của mình."
“Mình và vài người bạn đã đồng ý sẽ chơi trò chơi vòng quay ngựa gỗ,các cậu muốn tham gia không?" Tiểu Mễ mời.
“Bao nhiêu tiền?"La Ngải hỏi.
“Hai mươi vạn một người,đối phương chỉ có năm người,nửa tiếng sau, ở trong phòng."Tiểu Mễ giải thích.
“Được. Coi như làm nóng người một chút, Tiểu Mặc, tham gia chứ?" La Ngải phấn khích hỏi Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc mặt đỏ ửng lên, “Thôi thôi, tôi thích một đối một."
“Thế cô tự chơi nhé."La Ngải khoác tay Tiểu Mễ, hai người họ liền rời đi luôn.
Trì Ngữ Mặc ôm khuôn mặt đang nóng bừng,ngồi xuống chỗ trụ mốc đá.
Một người con trai mặc áo khoác thắt cà vạt bưng hai ly rượu vang đi tới, một ly nhanh chóng đưa về phía trước mặt Trì Ngữ Mặc, “Người đẹp,có thể làm quen chứ?"
Trì Ngữ Mặc liếc nhìn anh ta, cao cao gầy gầy, tầm hơn ba mươi tuổi, bề ngoài nhân mô nhân dạng, lông mày đậm, cũng gọi là có chút ưa nhìn.
Ly rượu anh ta đưa tới, cô cũng không dám uống, lắc đầu, không thèm để ý.
Người đàn ông bị cự tuyệt, có chút thất vọng, “Rượu vang nhân đôi, đồng ý không?"
Rượu vang nhân đôi?
Trước kia cô có xem qua một tin tức,có vài thương phú giàu có thích tìm sinh viên,thường lái xe tới gần trường học, trên nóc xe hay để nước khoáng này, cocacola này, mỗi loại đại diện cho một giá khác nhau.
Lẽ nào, ở đây cũng vậy, mỗi loại rượu đều có giá khác nhau?
Trì Ngữ Mặc vẫn lắc đầu.
“Gấp mười lần, như vậy được chứ." Người đàn ông đó không đủ nhẫn nại nữa.
Trì Ngữ Mặc cười nhạt, quả nhiên phụ nữ trở nên hư đốn là có tiền liền, cô đứng lên, nói một câu quả quyết: “NO."
“Tại sao?" Người đàn ông đó không giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Anh cứ cho rằng tôi có vấn đề là được."Trì Ngữ Mặc quay người, hai tay chắp sau lưng, bước đi.
Nhưng bây giờ rời đi, ngay lúc này rất dễ bị La Ngải nghi ngờ,hay là, cô tìm một nơi nào đó trốn tạm, nói dối La Ngải là một đối một, sau đó diễn tiếp.
Cô tìm một căn phòng không có ai, đi vào, khóa chặt cửa, nằm lên trên giường.Nhìn thấy phía trên đầu giường có một bình nước khoáng miễn phí, xoay nắp, uống hai ngụm, bật tivi lên xem.
Dần dần, cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.
Có một luồng cảm giác rạo rực nóng bừng từ ngực toát ra,xộc lên tận não bộ, máu dồn tới tận xương tủy.
Toàn thân mềm nhũn, trong não sượt qua rất nhiều hình ảnh hỗn loạn, suy nghĩ dần bị phân tán.
Tiếng nói từ bên ngoài truyền tới.
“Xin lỗi Lôi tổng, tôi mở cửa phòng cho ngài ngay bây giờ, có khả năng thẻ khóa bị hỏng rồi." Người quản lý trang viên dùng khóa để mở cửa phòng.
Lôi Đình Lệ bước vào.
Anh ấy nhìn thấy Trì Ngữ Mặc bỗng khựng lại một chút, lướt qua trang phục mà cô ấy mặc, nhận thức được cô ấy tới đây để làm gì, hàng lông mày nhíu một cái, lạnh lùng nói: “Đi ra."
Cô hiện tại không thể tự ra ngoài được,khó chịu tới mức cảm giác như có hàng ngàn con côn trùng đang bò trên người vậy.
Lôi Đình Lệ túm chặt lấy cánh tay cô.
Cô muốn thoát ra, mà thoát không nổi.Sợ anh ấy sẽ ném cô ra ngoài, vội cầu xin; “Lôi Đình Lệ, tôi muốn ở lại đây, một đêm, chỉ một đêm."
“Cô cố ý phải không?"Anh rất ngạc nhiên.
Cô không lý giải nổi ý của anh là gì.
Cố ý cái gì?
Cố ý đến căn phòng này ư?
“Ừ." Cô trả lời.
“Ai nói cho cô biết tôi ở trong phòng này?Lý Hạo?" Lôi Đình Lệ hồ nghi.
Trì Ngữ Mặc thấy rất khó chịu, miệng khát, toàn thân rạo rực, cơ thể mềm nhũn, dựa vào người anh ấy, liếm liếm đôi môi, “Nước, nước."
Lôi Đình Lệ lấy nước ở phía tủ chỗ đầu giường cho cô ấy uống, chợt nghĩ ngay tới bình nước đó có vấn đề, mở ra rồi.
Vất xuống đất.
Cô nhìn sắc mặt của Lôi Đình Lệ trở nên ngày càng tồi tệ không được tốt cho lắm, nhưng không hiểu nghĩ gì, đột nhiên nhún chân hôn lên môi anh ấy.
Môi của anh rất mềm mại, giống như một miếng pudding vậy,đem theo một chút gì đó ẩm ướt, còn làm cho cơ thể cô cảm thấy rạo rực bừng lửa hơn cả chai nước khoáng kia.
Vẫn còn chưa kịp tiến sâu hơn nữa vào trong miệng anh ấy, cô đã bị một lực kéo giật mạnh ra.
Không có được Lôi Đình Lệ, cô cảm thấy gần như nổ tung, lại lao tới ôm chặt lấy anh ấy, hôn vồ vập lên đôi môi anh ấy.
Anh ấy nâng cao cằm lên, cô không với tới được, ánh mắt dường như mờ mịt đi không kiểm soát nổi, trực tiếp gặm vào yết hầu của anh ấy.
Lôi Đình Lệ nhìn xuống khuôn mặt hồng hào của cô, cái lưỡi quỷ đỏ cứ liếm lấy yết hầu anh, anh cũng bắt đầu cảm thấy có một luồng khí rạo rực từ từ dồn lên, phiền nhiễu đẩy cô ra.
Trì Ngữ Mặc đứng không vững, ngã sõng soài trên nền đất, thân thể rạo rực, trong tâm bi sầu lạnh lẽo, cảm giác lúc nóng lúc lạnh xông tới, thật khó chịu, cuộn tròn người lại, nức nở không thành tiếng.
Lôi Đình Lệ nhận ra được bộ dạng kỳ quái của cô, lông mày cau lại, “Cô uống thuốc phải không?"
Hàng lông mi của Trì Ngữ Mặc rung lên, nhìn về phía anh ấy, bị cảm xúc hoàn toàn chiếm giữ, đôi mắt đỏ lên,khẩn cầu nói: “Tôi muốn."
Cô cắn môi, lúng túng, mặt dúi chặt vào cánh tay của anh ấy, toàn thân run lên.
Lôi Đình Lệ nhìn cô một cái, cúi đầu, nhìn xuống phía dưới bụng mình, trong mắt thoáng lên một chút phiền toái.
Chỗ đó của anh đã ngóc đầu cương cứng lên rồi.
Anh từ trước tới giờ luôn tiết chế, thậm chí còn làm cho người khác thấy có chút thái quá. Khi còn thiếu niên, đối với phụ nữ không hề có chút cảm xúc nào, có lần cùng với bạn học xem phim sex, các bạn học không biết đã ra tới mấy lần rồi, nhưng anh thì lại không có chút cảm giác nào, chỉ thấy thật nhàm chán, mỗi một bộ phim đều có tình tiết gần như nhau, chẳng có chút mới mẻ gì cả.
Hai mươi tám năm nay, anh ngoài học hành ra thì chỉ là làm việc.
Bố mẹ, bà nội giới thiệu cho anh rất nhiều người con gái, đối tác làm ăn cũng dâng cho anh rất nhiều phụ nữ, công ty giải trí cũng đưa tới rất nhiều minh tinh, nhưng từ trước tới nay anh không có động thái gì,cũng không hề thèm muốn.
Nhưng hôm nay...
Anh ôm cô lên, đặt lên trên giường.
Trì Ngữ Mặc mê man nhìn anh, bị thuốc kích thích hành hạ làm cho thị giác rời rạc.
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô sao?"Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
Trì Ngữ Mặc gật đầu, lại lắc đầu, “Tôi chưa gần gũi đàn ông bao giờ."
“Thuận theo cô vậy." Lôi Đình Lệ nói, giống như thú cưng của đế vương vậy.
Trì Ngữ Mặc không hiểu rõ ràng lắm ý nghĩa câu nói này của anh ấy là gì, anh ấy cúi đầu, hôn lên môi của cô ấy...
Tác giả :
[ Đan Bảo ]