Hôn Ước Tuổi 16!
Chương 57: Bắt cóc
Chiếc taxi vừa dừng trước một khách sạn năm sao sang trọng, Khánh Anh đã vội vã chạy vào bên trong theo địa chỉ Ngọc Ngân đưa cho. Bảo Nam đã tới trước đó. Hắn đi vào ngồi lên chiếc ghế còn lại nhìn ba người kia thắc mắc:
" Có chuyện gì? "
Bảo Nam hơi nghiêng đầu về phía hắn trả lời:
" Có lẽ kẻ dàn dựng ra cái xác chết một tuần trước đã lộ diện rồi "
Maris xoay chiếc màn hình vi tính lại phía trước mặt Khánh Anh và chỉ vào một người đàn ông tiếp lời:
" Đây là manh mối duy nhất chúng ta có thể nhanh chóng chấm dứt chuyện này "
Khánh Anh nhíu mày nhìn rồi vịn trán, hình như hắn đã gặp người này ở đâu đó. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ của người đàn ông đó nhưng không thể nhớ ra là kẻ nào.
-------------------------------------
New york 10:48AM
Trong một căn nhà hoang, tối om, lạnh lẽo. Một người con trai trên người máu me đầy mình, ngồi dựa vào bức tường gục đầu xuống. Bên cạnh là hai con người mặt mũi bặm trợn khoanh tay lạnh lùng đứng như hai bức tượng. Một người phụ nữ mặc một chiếc áo lông màu đen dài, đi phía trước đám người cao lớn tiến gần về phía người con trai rồi khụy một chân xuống sàn nâng cằm người con trai đó lên, giọng nói lạnh lùng đến rợn gáy:
" Yếu đuối vậy sao? "
Người con trai giương đôi mắt mệt mỏi ngước nhìn người phụ nữ nguy hiểm rồi thều thào:
" Bà là ai? Bà muốn gì? "
Người phụ nữ bật cười lớn rồi nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh:
" Hoàng Vũ Phong, con trai độc nhất của Hoàng Thanh Long. Quả là rất giống nhau "
Người con trai mệt mỏi cố gắng mở đôi mắt đang lờ đờ muốn khép lại, ánh mắt tỏ rõ sự tò mò, khó hiểu nhìn người phụ nữ bí hiểm. Người phụ nữ hiểu được liền đứng dậy chậm rãi đi quanh căn phòng nơi giam giữ cậu.
" Cậu chắc đã được nghe tới cái chết của ba mình rồi phải không? Haha " - Người phụ nữ cười lớn quay lại nhìn Vũ Phong - " Đó là quả báo mà họ phải nhận lấy. Chính những kẻ có tiền các người đã dồn chị tôi đến mức phải tự sát. Các người đều đáng chết. Hoàng Thị sẽ phải sụp đổ, sụp đổ trong đau đớn và mất mát! "
Nói tới đây, người phụ nữ nghiến răng một cái rồi xoay người bỏ đi. Vũ Phong hơi thở yếu ớt tựa người vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng, cậu nghe rõ từng chữ từng chữ một của người phụ nữ đó nhưng không thể nào phản kháng lại được. Ở trong căn nhà hoang kín mít cậu cũng không thể đoán biết được cậu đã bị bắt vào đây bao nhiêu ngày. Cậu chỉ nhớ khi bước chân xuống sân bay, cậu đụng phải một cô gái nào đó và rồi cậu bất tỉnh cho tới lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở đây. Những ngày đầu cậu luôn tìm cách trốn thoát nhưng đều bất thành. Dù cậu có la lối, giãy giụa đến thế nào bọn họ cũng không đáp lời cậu. Về sau mỗi ngày bọn chúng đều ép cậu uống một liều thuốc gì đó khiến cả người cậu mất hết sức lực.
-------------------------------------
Việt Nam, 23:17..
Kevin đưa tay lên xoa xoa nơi lồng ngực đang nhói đau. Anh nhíu mày khó chịu, cảm giác như có chuyện gì đó không hay đang xảy ra.
Leo hơi ngước lên nhìn Kevin rồi đặt chiếc máy vi tính xuống bên cạnh sau đó rót một li nước đẩy về phía Kevin:
" Cậu không sao chứ? "
Kevin gập sấp tài liệu bỏ xuống bàn rồi uống một ngụm nước nhìn Leo:
" Đột nhiên tớ có cảm giác rất bất an. "
Leo hơi nhíu mày, trên khuôn mặt điển trai toát lên một vẻ gì đó lo sợ. Hai người nhìn nhau rồi không ai bảo ai cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài giữa trời mưa xối xả. Một chiếc Toyota phóng nhanh xé toạc không khí giữa đêm khuya tĩnh mịch.
Ở một căn phòng sang trọng, cánh cửa bật tung làm bốn con người đều giật mình nhìn lại.
" Anna bị bắt cóc rồi " - Hải Minh thở hổn hển nói, vẻ mặt hơi nhíu lại, tay xoa xoa phía sau gáy
" Chuyện gì vậy? " - Ngọc Ngân lo lắng lên tiếng
" Sau khi em nhận được tin nhắn của chị thì vội vàng ra ngoài. Anna nhìn thấy em, hỏi ra mọi chuyện nó cũng muốn đi theo. Đến trước cổng khách sạn ai đó đã đánh vào đầu em làm em bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại đã không thấy nó ở đâu " - Hải Minh lắc mạnh đầu rồi giữ lấy cánh cửa. Ngọc Ngân vội đi tới đỡ cậu đi tới ngồi xuống chiếc ghế. Maris, Bảo Nam và Khánh Anh đều trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó.
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ của bọn hắn. Hắn vừa nhấc máy lên, khuôn mặt đã biến sắc đứng phắc dậy. Vừa nãy hắn còn đang sâu chuỗi lại mọi chuyện để nghĩ cách tìm ra Hải My nhưng giờ, hắn chẳng còn bình tĩnh để suy luận nữa.
" Lại chuyện gì nữa đây? " - Bảo Nam đứng hình nhìn hắn
" Rain mất tích rồi. Đến chỗ Kevin trước " - Khánh Anh nói xong liền quay ra đi một mạch.
" Rain? Sao có cả Kevin trong này nữa? " - Ngọc Ngân tá hỏa chạy theo Khánh Anh
" Có vẻ chúng đã nhắm vào Rain, Anna và Candy để uy hiếp chúng ta rồi " - Maris
" Em đi trước " - Bảo Nam cầm vội chiếc chìa khóa trên bàn rồi chạy vội ra ngoài. Vì không gọi được cho Thái Điệp, cậu lại càng lo sợ.
Bọn hắn nhanh chóng đến chỗ Kevin và Leo. Camera đã quay lại toàn bộ quá trình An Vy bị bắt cóc nhưng không thể nhìn rõ biển số xe vì vậy không thể xác định được vị trí của nó.
* Tinh *
Chiếc điện thoại của hắn lại vang lên. Hình ảnh hai cô gái đang bị trói chặt, bịt miệng ở trong một góc phòng được mở ra.
" Dãy F " - Hải Minh lên tiếng. Bọn hắn vội vàng lên xe và phóng đi.
-------------------------------------
" Ưm " - An Vy kinh hãi rụt chân lùi về phía sau khi chạm vào một bàn chân của ai đó. Cô gái đó không ai khác chính là Hải My. Cả hai đều giật mình hoảng sợ vì đều bị bịt mắt và trói ngược tay ra phía sau, hai chân cũng bị trói lại.
Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, Hải My mới giám gập chân về, cúi gập đầu xuống ma sát một bên má tìm kiếm một vật gì đó ở trên đầu gối. Đó là một bông hoa được làm bằng kim loại, chính giữa là nhụy, một viên ngọc trai, còn cánh hoa là những cây kim loại nhỏ như chiếc kim. Cô cố gắng móc một góc băng dính ở phía dưới cằm bên phải, đầu kim nhọn đâm vào da thịt cô làm máu nhỏ ra, một góc băng dính xước ra, sau đó cô ma sát với đầu gối cố gắng đẩy miếng băng dính ra khỏi miệng.
Gỡ được băng dính trên miệng, cô vội ngước lên ngoảnh đầu về mọi phía lên tiếng:
" Ai đang ở đây vậy? "
" Ưm Ưm "
Hải My chỉ nghe thấy được những tiếng như này. Có lẽ người này cũng bị trói giống cô. An Vy nhận ra giọng nói của Hải My vội lết về phía trước, đưa chân ra mò mẫm trên sàn khi chạm được chân Hải My nó vội dừng lại. Cố gắng viết ra chữ Vy trên bàn chân Hải My.
Hải My cảm nhận từng đường vẽ của An Vy liền đoán theo:
" V..i.. Vi sao? Là An Vy sao? "
" Ưm Ưm " - An Vy vội chạm nhẹ chân mình vào chân Hải My hai lần. Sau đó bàn chân nó lại run rẩy theo người nó. Cho thấy nó đang rất sợ hãi. Cả người nó đã đổ mồ hôi lạnh.
" Bình tĩnh, không sao đâu " - Hải My lên tiếng trấn an nó rồi cố gắng lết về phía nó ngồi sát vào người nó - " Cậu dựa người vào tôi đi, sẽ đỡ hơn "
An Vy làm theo lời Hải My và đúng là có đỡ sợ hơn nhưng hình ảnh lúc trước nó nhìn thấy khiến nó không khỏi ám ảnh. Nó nấc lên lại càng khó chịu vì đang bị bịt miệng lại, nó đã khóc không biết từ lúc nào.
" Anh hai sẽ tìm thấy chúng ta sớm thôi. Cô đừng lo " - Hải My lại lên tiếng trấn an nó nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang vì không thể định hình được mình đang ở đâu. Bỗng...
* Cạch *
Tiếng cửa mở ra. An Vy run rẩy nép vào người Hải My. Hải My trong lòng tuy sợ nhưng cũng cố gắng chắn trước người nó.
" Anna "
" Anh hai " - Hải My vui mừng đáp lại.
Hải Minh hốt hoảng chạy tới, phía dưới cằm cô bị rạch một đường nhỏ. Cậu khẽ liếc nhìn sang nó rồi lại nhìn Hải My, gỡ chiếc băng dính còn dán một bên má, sau đó cởi chiếc khăn bịt mắt cho Hải My.
Khánh Anh cũng nhanh chóng chạy tới cởi trói cho nó. Người nó đang run lên cầm cập. Nhìn thấy hắn, nước mắt nó lại càng rơi nhiều hơn. Hắn vừa cởi trói sau tay nó xong nó đã ôm ghì lấy hắn. Hắn đau lòng vỗ nhẹ sau lưng nó, đây là lần thứ ba nó bị bắt trói, hắn tự trách bản thân đã không bảo vệ tốt cho nó.
" Đừng khóc nữa " - Hắn bế sốc nó lên đi về phía mọi người rồi đặt nó xuống.
Ngọc Ngân vội gỡ miếng băng dính trên miệng nó, rồi xoa xoa đầu nó:
" Em không sao chứ? "
Nó vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc. Mọi người đều nhìn nó khó hiểu. Khánh Anh quỵ một chân xuống trước mặt nó, đưa hai tay lau đi nước mắt cho nó rồi áp hai bàn tay lên má nó nói:
" Đừng khóc nữa. Em bình tĩnh lại đi. Từ từ nói rõ với mọi người có chuyện gì xảy ra "
Nghe thấy hắn hỏi nó lại càng khóc lớn hơn làm mọi người càng lo lắng. Nó vừa nấc vừa vùng dậy chạy lên phía bục giảng. Nó lau đi bụi bám trên bảng rồi cầm lấy viên phấn vẽ ra một cái xác chết nửa thân còn nằm trong bao tải dựa đầu vào bức tường, khuôn mặt đã biến dạng. Nó vừa nấc vừa chỉ vào bức vẽ. Ai nấy đều nhíu mày khó hiểu còn Khánh Anh thì xoay người nó lại nhìn thẳng vào mắt nó:
" Em nói cái xác chết này đã bắt cóc em? "
Nó vội gật đầu lia lịa nhìn Khánh Anh.
" Cái xác chết gì cơ? " - Leo nhăn nhó lên tiếng. Trông nó sợ hãi như thế chắc chắn là đã nhìn thấy thứ gì đó rất kinh hoàng.
" Sợi dây chuyền đó? " - Khánh Anh nhíu mày nhìn bức vẽ rồi quay sang nhìn nó, thấy nó vẫn còn khóc thút thít, nấc lên từng đợt, hắn kéo nó vào lòng ôm chặt. Mọi người cũng hiểu nên không nói gì thêm nữa. Đợi nó bình tĩnh lại rồi mới có thể tính tiếp.
" Về nhà anh đi. Quần áo Rain ướt hết rồi " - Kevin nói rồi nhìn vào nó đang nấc lên trong vòng tay hắn.
Mọi người vừa bước ra cửa, Thái Điệp và Bảo Nam mới hớt hải chạy tới.
" Cậu không sao chứ? " - Thái Điệp lo lắng nhìn sắc mặt nó
" Về nhà đã " - Khánh Anh nói rồi đỡ lấy nó đi ra. Mọi người cũng lần lượt đi theo. Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt, gió thổi mỗi lúc một lớn. Cơn gió thịnh nộ như muốn cuốn đi tất thảy mọi thứ!
" Có chuyện gì? "
Bảo Nam hơi nghiêng đầu về phía hắn trả lời:
" Có lẽ kẻ dàn dựng ra cái xác chết một tuần trước đã lộ diện rồi "
Maris xoay chiếc màn hình vi tính lại phía trước mặt Khánh Anh và chỉ vào một người đàn ông tiếp lời:
" Đây là manh mối duy nhất chúng ta có thể nhanh chóng chấm dứt chuyện này "
Khánh Anh nhíu mày nhìn rồi vịn trán, hình như hắn đã gặp người này ở đâu đó. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ của người đàn ông đó nhưng không thể nhớ ra là kẻ nào.
-------------------------------------
New york 10:48AM
Trong một căn nhà hoang, tối om, lạnh lẽo. Một người con trai trên người máu me đầy mình, ngồi dựa vào bức tường gục đầu xuống. Bên cạnh là hai con người mặt mũi bặm trợn khoanh tay lạnh lùng đứng như hai bức tượng. Một người phụ nữ mặc một chiếc áo lông màu đen dài, đi phía trước đám người cao lớn tiến gần về phía người con trai rồi khụy một chân xuống sàn nâng cằm người con trai đó lên, giọng nói lạnh lùng đến rợn gáy:
" Yếu đuối vậy sao? "
Người con trai giương đôi mắt mệt mỏi ngước nhìn người phụ nữ nguy hiểm rồi thều thào:
" Bà là ai? Bà muốn gì? "
Người phụ nữ bật cười lớn rồi nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh:
" Hoàng Vũ Phong, con trai độc nhất của Hoàng Thanh Long. Quả là rất giống nhau "
Người con trai mệt mỏi cố gắng mở đôi mắt đang lờ đờ muốn khép lại, ánh mắt tỏ rõ sự tò mò, khó hiểu nhìn người phụ nữ bí hiểm. Người phụ nữ hiểu được liền đứng dậy chậm rãi đi quanh căn phòng nơi giam giữ cậu.
" Cậu chắc đã được nghe tới cái chết của ba mình rồi phải không? Haha " - Người phụ nữ cười lớn quay lại nhìn Vũ Phong - " Đó là quả báo mà họ phải nhận lấy. Chính những kẻ có tiền các người đã dồn chị tôi đến mức phải tự sát. Các người đều đáng chết. Hoàng Thị sẽ phải sụp đổ, sụp đổ trong đau đớn và mất mát! "
Nói tới đây, người phụ nữ nghiến răng một cái rồi xoay người bỏ đi. Vũ Phong hơi thở yếu ớt tựa người vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng, cậu nghe rõ từng chữ từng chữ một của người phụ nữ đó nhưng không thể nào phản kháng lại được. Ở trong căn nhà hoang kín mít cậu cũng không thể đoán biết được cậu đã bị bắt vào đây bao nhiêu ngày. Cậu chỉ nhớ khi bước chân xuống sân bay, cậu đụng phải một cô gái nào đó và rồi cậu bất tỉnh cho tới lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở đây. Những ngày đầu cậu luôn tìm cách trốn thoát nhưng đều bất thành. Dù cậu có la lối, giãy giụa đến thế nào bọn họ cũng không đáp lời cậu. Về sau mỗi ngày bọn chúng đều ép cậu uống một liều thuốc gì đó khiến cả người cậu mất hết sức lực.
-------------------------------------
Việt Nam, 23:17..
Kevin đưa tay lên xoa xoa nơi lồng ngực đang nhói đau. Anh nhíu mày khó chịu, cảm giác như có chuyện gì đó không hay đang xảy ra.
Leo hơi ngước lên nhìn Kevin rồi đặt chiếc máy vi tính xuống bên cạnh sau đó rót một li nước đẩy về phía Kevin:
" Cậu không sao chứ? "
Kevin gập sấp tài liệu bỏ xuống bàn rồi uống một ngụm nước nhìn Leo:
" Đột nhiên tớ có cảm giác rất bất an. "
Leo hơi nhíu mày, trên khuôn mặt điển trai toát lên một vẻ gì đó lo sợ. Hai người nhìn nhau rồi không ai bảo ai cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài giữa trời mưa xối xả. Một chiếc Toyota phóng nhanh xé toạc không khí giữa đêm khuya tĩnh mịch.
Ở một căn phòng sang trọng, cánh cửa bật tung làm bốn con người đều giật mình nhìn lại.
" Anna bị bắt cóc rồi " - Hải Minh thở hổn hển nói, vẻ mặt hơi nhíu lại, tay xoa xoa phía sau gáy
" Chuyện gì vậy? " - Ngọc Ngân lo lắng lên tiếng
" Sau khi em nhận được tin nhắn của chị thì vội vàng ra ngoài. Anna nhìn thấy em, hỏi ra mọi chuyện nó cũng muốn đi theo. Đến trước cổng khách sạn ai đó đã đánh vào đầu em làm em bất tỉnh, đến lúc tỉnh lại đã không thấy nó ở đâu " - Hải Minh lắc mạnh đầu rồi giữ lấy cánh cửa. Ngọc Ngân vội đi tới đỡ cậu đi tới ngồi xuống chiếc ghế. Maris, Bảo Nam và Khánh Anh đều trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó.
Tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ của bọn hắn. Hắn vừa nhấc máy lên, khuôn mặt đã biến sắc đứng phắc dậy. Vừa nãy hắn còn đang sâu chuỗi lại mọi chuyện để nghĩ cách tìm ra Hải My nhưng giờ, hắn chẳng còn bình tĩnh để suy luận nữa.
" Lại chuyện gì nữa đây? " - Bảo Nam đứng hình nhìn hắn
" Rain mất tích rồi. Đến chỗ Kevin trước " - Khánh Anh nói xong liền quay ra đi một mạch.
" Rain? Sao có cả Kevin trong này nữa? " - Ngọc Ngân tá hỏa chạy theo Khánh Anh
" Có vẻ chúng đã nhắm vào Rain, Anna và Candy để uy hiếp chúng ta rồi " - Maris
" Em đi trước " - Bảo Nam cầm vội chiếc chìa khóa trên bàn rồi chạy vội ra ngoài. Vì không gọi được cho Thái Điệp, cậu lại càng lo sợ.
Bọn hắn nhanh chóng đến chỗ Kevin và Leo. Camera đã quay lại toàn bộ quá trình An Vy bị bắt cóc nhưng không thể nhìn rõ biển số xe vì vậy không thể xác định được vị trí của nó.
* Tinh *
Chiếc điện thoại của hắn lại vang lên. Hình ảnh hai cô gái đang bị trói chặt, bịt miệng ở trong một góc phòng được mở ra.
" Dãy F " - Hải Minh lên tiếng. Bọn hắn vội vàng lên xe và phóng đi.
-------------------------------------
" Ưm " - An Vy kinh hãi rụt chân lùi về phía sau khi chạm vào một bàn chân của ai đó. Cô gái đó không ai khác chính là Hải My. Cả hai đều giật mình hoảng sợ vì đều bị bịt mắt và trói ngược tay ra phía sau, hai chân cũng bị trói lại.
Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, Hải My mới giám gập chân về, cúi gập đầu xuống ma sát một bên má tìm kiếm một vật gì đó ở trên đầu gối. Đó là một bông hoa được làm bằng kim loại, chính giữa là nhụy, một viên ngọc trai, còn cánh hoa là những cây kim loại nhỏ như chiếc kim. Cô cố gắng móc một góc băng dính ở phía dưới cằm bên phải, đầu kim nhọn đâm vào da thịt cô làm máu nhỏ ra, một góc băng dính xước ra, sau đó cô ma sát với đầu gối cố gắng đẩy miếng băng dính ra khỏi miệng.
Gỡ được băng dính trên miệng, cô vội ngước lên ngoảnh đầu về mọi phía lên tiếng:
" Ai đang ở đây vậy? "
" Ưm Ưm "
Hải My chỉ nghe thấy được những tiếng như này. Có lẽ người này cũng bị trói giống cô. An Vy nhận ra giọng nói của Hải My vội lết về phía trước, đưa chân ra mò mẫm trên sàn khi chạm được chân Hải My nó vội dừng lại. Cố gắng viết ra chữ Vy trên bàn chân Hải My.
Hải My cảm nhận từng đường vẽ của An Vy liền đoán theo:
" V..i.. Vi sao? Là An Vy sao? "
" Ưm Ưm " - An Vy vội chạm nhẹ chân mình vào chân Hải My hai lần. Sau đó bàn chân nó lại run rẩy theo người nó. Cho thấy nó đang rất sợ hãi. Cả người nó đã đổ mồ hôi lạnh.
" Bình tĩnh, không sao đâu " - Hải My lên tiếng trấn an nó rồi cố gắng lết về phía nó ngồi sát vào người nó - " Cậu dựa người vào tôi đi, sẽ đỡ hơn "
An Vy làm theo lời Hải My và đúng là có đỡ sợ hơn nhưng hình ảnh lúc trước nó nhìn thấy khiến nó không khỏi ám ảnh. Nó nấc lên lại càng khó chịu vì đang bị bịt miệng lại, nó đã khóc không biết từ lúc nào.
" Anh hai sẽ tìm thấy chúng ta sớm thôi. Cô đừng lo " - Hải My lại lên tiếng trấn an nó nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang vì không thể định hình được mình đang ở đâu. Bỗng...
* Cạch *
Tiếng cửa mở ra. An Vy run rẩy nép vào người Hải My. Hải My trong lòng tuy sợ nhưng cũng cố gắng chắn trước người nó.
" Anna "
" Anh hai " - Hải My vui mừng đáp lại.
Hải Minh hốt hoảng chạy tới, phía dưới cằm cô bị rạch một đường nhỏ. Cậu khẽ liếc nhìn sang nó rồi lại nhìn Hải My, gỡ chiếc băng dính còn dán một bên má, sau đó cởi chiếc khăn bịt mắt cho Hải My.
Khánh Anh cũng nhanh chóng chạy tới cởi trói cho nó. Người nó đang run lên cầm cập. Nhìn thấy hắn, nước mắt nó lại càng rơi nhiều hơn. Hắn vừa cởi trói sau tay nó xong nó đã ôm ghì lấy hắn. Hắn đau lòng vỗ nhẹ sau lưng nó, đây là lần thứ ba nó bị bắt trói, hắn tự trách bản thân đã không bảo vệ tốt cho nó.
" Đừng khóc nữa " - Hắn bế sốc nó lên đi về phía mọi người rồi đặt nó xuống.
Ngọc Ngân vội gỡ miếng băng dính trên miệng nó, rồi xoa xoa đầu nó:
" Em không sao chứ? "
Nó vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc. Mọi người đều nhìn nó khó hiểu. Khánh Anh quỵ một chân xuống trước mặt nó, đưa hai tay lau đi nước mắt cho nó rồi áp hai bàn tay lên má nó nói:
" Đừng khóc nữa. Em bình tĩnh lại đi. Từ từ nói rõ với mọi người có chuyện gì xảy ra "
Nghe thấy hắn hỏi nó lại càng khóc lớn hơn làm mọi người càng lo lắng. Nó vừa nấc vừa vùng dậy chạy lên phía bục giảng. Nó lau đi bụi bám trên bảng rồi cầm lấy viên phấn vẽ ra một cái xác chết nửa thân còn nằm trong bao tải dựa đầu vào bức tường, khuôn mặt đã biến dạng. Nó vừa nấc vừa chỉ vào bức vẽ. Ai nấy đều nhíu mày khó hiểu còn Khánh Anh thì xoay người nó lại nhìn thẳng vào mắt nó:
" Em nói cái xác chết này đã bắt cóc em? "
Nó vội gật đầu lia lịa nhìn Khánh Anh.
" Cái xác chết gì cơ? " - Leo nhăn nhó lên tiếng. Trông nó sợ hãi như thế chắc chắn là đã nhìn thấy thứ gì đó rất kinh hoàng.
" Sợi dây chuyền đó? " - Khánh Anh nhíu mày nhìn bức vẽ rồi quay sang nhìn nó, thấy nó vẫn còn khóc thút thít, nấc lên từng đợt, hắn kéo nó vào lòng ôm chặt. Mọi người cũng hiểu nên không nói gì thêm nữa. Đợi nó bình tĩnh lại rồi mới có thể tính tiếp.
" Về nhà anh đi. Quần áo Rain ướt hết rồi " - Kevin nói rồi nhìn vào nó đang nấc lên trong vòng tay hắn.
Mọi người vừa bước ra cửa, Thái Điệp và Bảo Nam mới hớt hải chạy tới.
" Cậu không sao chứ? " - Thái Điệp lo lắng nhìn sắc mặt nó
" Về nhà đã " - Khánh Anh nói rồi đỡ lấy nó đi ra. Mọi người cũng lần lượt đi theo. Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt, gió thổi mỗi lúc một lớn. Cơn gió thịnh nộ như muốn cuốn đi tất thảy mọi thứ!
Tác giả :
Ravi