Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 125: Cố đại thiếu tranh thủ sự đồng tình
"Xảy ra tai nạn xe cộ?" Đầu Tần Tích tỉnh táo được đôi chút, vén chăn lên xuống giường, cầm một bộ quần áo mặc vào nhanh chóng ra khỏi phòng, Tần Mộ Tây ngồi ở trên giường, khen mình một chút, cậu thật sự là quá cơ trí mà, chắc chắn có thể kích thích sự áy náy của mẹ.
Tần Tích đi xuống lầu nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi tê đít trên ghế sa lon, một cái chân bó thạch cao đặt ở trên bàn trà, cánh tay còn treo trên cổ, cô sửng sốt một chút, thật sự xảy ra tai nạn xe cộ.
"Bà xã." Cố Mộ nghiêm làm bộ đáng thương nhìn cô: "Thật là đau."
Vạn Kiệt đứng ở một bên, thiếu chút nữa muốn ói rồi, Cố đại thiếu anh thật là đủ rồi, có thể nói ra miệng được lời như thế.
Tần Tích cau mày: "Anh không đợi ở bệnh viện, chạy tới đây làm gì?"
Chưa từng thấy qua người bị thương nhưng không an phận như vậy.
Vạn Kiệt vội vàng ở bên cạnh mở miệng nói: "Cố đại thiếu không thích đợi ở bệnh viện, nhưng vừa sợ về nhà gia đình ông Cố bọn họ lo lắng, cho nên tôi mới đưa Cố đại thiếu đến chỗ thiếu phu nhân."
"Khụ khụ. . ." Cố Mộ Nghiêm ngồi ở đàng kia ho khan hai tiếng, Vạn Kiệt còn nói: "Thiếu phu nhân, bác sĩ nói bây giờ thân thể Cố đại thiếu tương đối mệt mỏi, rất dễ dàng cảm mạo nóng sốt, cho nên kính xin thiếu phu nhân người chăm sóc nhiều hơn. . . Khụ. . . Xuống tay lưu tình."
"Thật sự là phiền toái!" Tần Tích đi tới nhìn anh chằm chằm.
Cố Mộ Nghiêm lập tức nhắm lại hai mắt: "Ai nha, đau đầu quá."
"Mẹ, mẹ mau nhìn chú Cố đi, mẹ xoa cho chú ấy đi." Tần Mộ Tây ở bên cạnh trợ giúp, thấy Tần Tích không động, Tần Mộ Tây lơ đãng lại nói: "Mẹ, nếu không tối hôm qua mẹ nhất định bảo chú Cố trở về, chú Cố cũng sẽ không bị thương."
Trải qua mấy ngày nay chung đụng, Tần Mộ Tây có thể cảm thấy chú Cố là thật sự tốt với mẹ, cho nên bé thật hy vọng bọn họ có thể ở cùng nhau, như vậy bé có thể nắm giữ một gia đình hoàn chỉnh, có cha có mẹ, nói không chừng sau này vẫn còn sẽ có một em gái nhỏ.
Tần Tích vừa nghe lới nói của Tần Mộ Tây, cho dù cô sẽ không tình không nguyện vẫn đi tới ngồi xuống bên người Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm nhân cơ hội dựa đầu trên vai của cô, còn cọ xát hai cái, Tần Tích giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của anh, không kiên nhẫn nói: "Khỏe chưa."
"Không có, vẫn rất choáng váng." Cố Mộ Nghiêm ngửi mùi thơm nơi cổ Tần Tích, tâm viên ý mãn, đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc.
Tần Tích bĩu môi, tiếp tục xoa giúp anh.
Tần Mộ Tây và Vạn Kiệt đứng ở bên ngoài, nhìn Cố Mộ Nghiêm cười đến hả hê như vậy, đều nhao nhao ở trong lòng hung hăng khinh bỉ nhìn anh một phen, thật là quá dối trá mà.
Cố Mộ Nghiêm dựa vào dựa vào thì bắt đầu không an phận, tay không băng bó nhân cơ hội ôm eo thon nhỏ của Tần Tích, còn len lén hoạt động trên dưới mấy cái, thân thể Tần Tích căng thẳng, hơi mất tự nhiên, nhướng mày, lấy tay anh ra, nhưng không bao lâu, cảm giác ngang hông lại dính một cái tay.
Tần Tích nhìn anh chằm chằm, lại phát hiện anh nhắm mắt lại tựa vào trên vai của mình, cau mày, dáng vẻ giống như là rất không thoải mái, cô vốn là quát lớn nhưng lời nói đã đến khóe miệng lại nuốt trở vào, trong lòng nín giận lại không nơi phát ra, Tần Tích rất là buồn bực.
Cố Mộ Nghiêm ôm eo thon nhỏ của Tần Tích, tựa vào trên vai của cô, cảm thấy hưởng thụ cực kỳ, đã sớm nên nghĩ ra cách này, như vậy mấy ngày trước anh cũng không cần đau khổ như vậy, vừa nghĩ tới những ngày kế tiếp, bà xã đều muốn tự mình chăm sóc anh, Cố Mộ Nghiêm trở nên kích động, hơi thở nóng rực phun trên cổ Tần Tích, cô cảm thấy ngứa một chút, muốn đẩy đầu anh ra, nhưng động tác mới nhất, Cố Mộ Nghiêm đã nói: "Thật là đau. . ."
Vạn Việt đều nổi da gà, xoa xoa đôi bàn tay cánh tay: "Cố đại thiếu, thiếu phu nhân, tôi đi trước đây."
"Mẹ, con cũng lên lầu đây ạ." Tần Mộ Tây cũng đi theo luôn, bây giờ bé cũng nhìn không nổi nữa, thật là thật là ác tâm mà.
"Bà xã. . ." Cố Mộ Nghiêm gặp người đều không thấy, càng thêm cọ trên người cô, cánh tay còn làm bộ lơ đãng cọ xát trước ngực của cô một chút, Tần Tích nhất thời chưa chuẩn bị đã bị anh đè xuống ghế sa lon, Cố Mộ Nghiêm đổi người nằm ở trên người của cô.
"Cố Mộ Nghiêm, anh đứng lên cho tôi!" Tần Tích không nhịn được quát.
"Em nói cái gì. . . Đầu anh thật choáng váng. . ." Cố Mộ Nghiêm làm bộ muốn chống thân thể, nhưng tay lại nhân cơ hội sờ tới sờ lui ở trên người của cô: "Bà xã. . . Chân thật là đau. . . Tay cũng rất đau. . ."
Oa, vóc người bà xã giống như tốt hơn ba năm trước đây nha, chỉ là sau khi sinh Mộ Tây, ngực lớn hơn ba năm trước đây à, cái này hay.
Tần Tích đẩy anh, nhưng cô vừa đẩy anh đã kêu đau, làm cho cô đều không biết làm sao đẩy anh ra, mẹ nó.
"Anh trước để cho tôi, tôi xoa đầu cho anh." Tần Tích bị anh ép tới không thể động đậy, rất là căm tức.
"Anh dựa vào như vậy mới thoải mái một chút, đầu giống như cũng không còn mờ mịt như mới vừa rồi nữa." Anh mới không nghĩ tới tới đây, khó được có thể cùng bà xã tiếp xúc thân mật như vậy.
Tần Tích hít sâu một hơi, nói: "Tôi đỡ anh lên trên lầu đi nghỉ ngơi."
Cố Mộ Nghiêm không có phản ứng, không nhúc nhích nằm ở trên người của cô, giống như là ngủ thiếp đi vậy, Tần Tích chọc chọc đầu của anh, thử gọi: "Cố Mộ Nghiêm. . ."
Đáng chết, anh sẽ không thật sự ngủ thiếp đi đi, mẹ nó, cô cũng không phải là cái giường đâu đó.
Tần Tích nắm chặt bả vai anh, cô muốn chống lên thân thể của anh, nhưng anh giống như dính vào trên người của cô vậy, hoàn toàn đẩy không ra.
Tần Tích đi xuống lầu nhìn thấy Cố Mộ Nghiêm ngồi tê đít trên ghế sa lon, một cái chân bó thạch cao đặt ở trên bàn trà, cánh tay còn treo trên cổ, cô sửng sốt một chút, thật sự xảy ra tai nạn xe cộ.
"Bà xã." Cố Mộ nghiêm làm bộ đáng thương nhìn cô: "Thật là đau."
Vạn Kiệt đứng ở một bên, thiếu chút nữa muốn ói rồi, Cố đại thiếu anh thật là đủ rồi, có thể nói ra miệng được lời như thế.
Tần Tích cau mày: "Anh không đợi ở bệnh viện, chạy tới đây làm gì?"
Chưa từng thấy qua người bị thương nhưng không an phận như vậy.
Vạn Kiệt vội vàng ở bên cạnh mở miệng nói: "Cố đại thiếu không thích đợi ở bệnh viện, nhưng vừa sợ về nhà gia đình ông Cố bọn họ lo lắng, cho nên tôi mới đưa Cố đại thiếu đến chỗ thiếu phu nhân."
"Khụ khụ. . ." Cố Mộ Nghiêm ngồi ở đàng kia ho khan hai tiếng, Vạn Kiệt còn nói: "Thiếu phu nhân, bác sĩ nói bây giờ thân thể Cố đại thiếu tương đối mệt mỏi, rất dễ dàng cảm mạo nóng sốt, cho nên kính xin thiếu phu nhân người chăm sóc nhiều hơn. . . Khụ. . . Xuống tay lưu tình."
"Thật sự là phiền toái!" Tần Tích đi tới nhìn anh chằm chằm.
Cố Mộ Nghiêm lập tức nhắm lại hai mắt: "Ai nha, đau đầu quá."
"Mẹ, mẹ mau nhìn chú Cố đi, mẹ xoa cho chú ấy đi." Tần Mộ Tây ở bên cạnh trợ giúp, thấy Tần Tích không động, Tần Mộ Tây lơ đãng lại nói: "Mẹ, nếu không tối hôm qua mẹ nhất định bảo chú Cố trở về, chú Cố cũng sẽ không bị thương."
Trải qua mấy ngày nay chung đụng, Tần Mộ Tây có thể cảm thấy chú Cố là thật sự tốt với mẹ, cho nên bé thật hy vọng bọn họ có thể ở cùng nhau, như vậy bé có thể nắm giữ một gia đình hoàn chỉnh, có cha có mẹ, nói không chừng sau này vẫn còn sẽ có một em gái nhỏ.
Tần Tích vừa nghe lới nói của Tần Mộ Tây, cho dù cô sẽ không tình không nguyện vẫn đi tới ngồi xuống bên người Cố Mộ Nghiêm, Cố Mộ Nghiêm nhân cơ hội dựa đầu trên vai của cô, còn cọ xát hai cái, Tần Tích giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của anh, không kiên nhẫn nói: "Khỏe chưa."
"Không có, vẫn rất choáng váng." Cố Mộ Nghiêm ngửi mùi thơm nơi cổ Tần Tích, tâm viên ý mãn, đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc.
Tần Tích bĩu môi, tiếp tục xoa giúp anh.
Tần Mộ Tây và Vạn Kiệt đứng ở bên ngoài, nhìn Cố Mộ Nghiêm cười đến hả hê như vậy, đều nhao nhao ở trong lòng hung hăng khinh bỉ nhìn anh một phen, thật là quá dối trá mà.
Cố Mộ Nghiêm dựa vào dựa vào thì bắt đầu không an phận, tay không băng bó nhân cơ hội ôm eo thon nhỏ của Tần Tích, còn len lén hoạt động trên dưới mấy cái, thân thể Tần Tích căng thẳng, hơi mất tự nhiên, nhướng mày, lấy tay anh ra, nhưng không bao lâu, cảm giác ngang hông lại dính một cái tay.
Tần Tích nhìn anh chằm chằm, lại phát hiện anh nhắm mắt lại tựa vào trên vai của mình, cau mày, dáng vẻ giống như là rất không thoải mái, cô vốn là quát lớn nhưng lời nói đã đến khóe miệng lại nuốt trở vào, trong lòng nín giận lại không nơi phát ra, Tần Tích rất là buồn bực.
Cố Mộ Nghiêm ôm eo thon nhỏ của Tần Tích, tựa vào trên vai của cô, cảm thấy hưởng thụ cực kỳ, đã sớm nên nghĩ ra cách này, như vậy mấy ngày trước anh cũng không cần đau khổ như vậy, vừa nghĩ tới những ngày kế tiếp, bà xã đều muốn tự mình chăm sóc anh, Cố Mộ Nghiêm trở nên kích động, hơi thở nóng rực phun trên cổ Tần Tích, cô cảm thấy ngứa một chút, muốn đẩy đầu anh ra, nhưng động tác mới nhất, Cố Mộ Nghiêm đã nói: "Thật là đau. . ."
Vạn Việt đều nổi da gà, xoa xoa đôi bàn tay cánh tay: "Cố đại thiếu, thiếu phu nhân, tôi đi trước đây."
"Mẹ, con cũng lên lầu đây ạ." Tần Mộ Tây cũng đi theo luôn, bây giờ bé cũng nhìn không nổi nữa, thật là thật là ác tâm mà.
"Bà xã. . ." Cố Mộ Nghiêm gặp người đều không thấy, càng thêm cọ trên người cô, cánh tay còn làm bộ lơ đãng cọ xát trước ngực của cô một chút, Tần Tích nhất thời chưa chuẩn bị đã bị anh đè xuống ghế sa lon, Cố Mộ Nghiêm đổi người nằm ở trên người của cô.
"Cố Mộ Nghiêm, anh đứng lên cho tôi!" Tần Tích không nhịn được quát.
"Em nói cái gì. . . Đầu anh thật choáng váng. . ." Cố Mộ Nghiêm làm bộ muốn chống thân thể, nhưng tay lại nhân cơ hội sờ tới sờ lui ở trên người của cô: "Bà xã. . . Chân thật là đau. . . Tay cũng rất đau. . ."
Oa, vóc người bà xã giống như tốt hơn ba năm trước đây nha, chỉ là sau khi sinh Mộ Tây, ngực lớn hơn ba năm trước đây à, cái này hay.
Tần Tích đẩy anh, nhưng cô vừa đẩy anh đã kêu đau, làm cho cô đều không biết làm sao đẩy anh ra, mẹ nó.
"Anh trước để cho tôi, tôi xoa đầu cho anh." Tần Tích bị anh ép tới không thể động đậy, rất là căm tức.
"Anh dựa vào như vậy mới thoải mái một chút, đầu giống như cũng không còn mờ mịt như mới vừa rồi nữa." Anh mới không nghĩ tới tới đây, khó được có thể cùng bà xã tiếp xúc thân mật như vậy.
Tần Tích hít sâu một hơi, nói: "Tôi đỡ anh lên trên lầu đi nghỉ ngơi."
Cố Mộ Nghiêm không có phản ứng, không nhúc nhích nằm ở trên người của cô, giống như là ngủ thiếp đi vậy, Tần Tích chọc chọc đầu của anh, thử gọi: "Cố Mộ Nghiêm. . ."
Đáng chết, anh sẽ không thật sự ngủ thiếp đi đi, mẹ nó, cô cũng không phải là cái giường đâu đó.
Tần Tích nắm chặt bả vai anh, cô muốn chống lên thân thể của anh, nhưng anh giống như dính vào trên người của cô vậy, hoàn toàn đẩy không ra.
Tác giả :
Tần Tích