Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 117: Nhớ ra chưa?
Edit: Sun520 – DĐ.
"Anh cũng không phải là chưa có nhìn thấy qua." Cố Mộ Nghiêm cười nói.
"Anh nói lại lần nữa!" Đôi mắt của Tần Tích muốn phun lửa, ba năm qua, cô chưa bao giờ mất thể diện giống như bây giờ.
Cố Mộ Nghiêm thấy cô tức giận không thôi, thu lại nụ cười, vội vàng dụ dỗ nói: "Đã xé rồi, em lại tức giận cũng vô dụng thôi, được rồi, đừng tức giận nữa mà."
Anh cũng không muốn mới tìm được bà xã, lại làm cho bà xã tức giận mà chạy mất.
"Anh cút ngay." Tần Tích nhìn người đàn ông đang đè ép mình.
Dĩ nhiên Cố Mộ Nghiêm không muốn rời đi, lại cố ý nặng nề đè ép cô xuống, vẻ mặt gian manh: "Anh không cút."
"Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"Sun520 – DĐ.
"Anh muốn để cho em thừa nhận em là bà xã của anh, mà anh là người đàn ông của em, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."
"Tôi không!"
Nhà họ Cố? Đột nhiên, Tần Tích nhớ đến trong thư điện tử Tần Mộ Tây gởi cho cô có viết, nói là người nhà họ Cố ở Phượng thành bắt cóc bé.
"Chính anh đưa Mộ Tây đến đây, anh thật hèn hạ, thế nhưng dùng một chiêu này."
Cố Mộ Nghiêm giải thích: "Là anh đưa Mộ Tây đến, chỉ là lúc anh đưa bé đến vẫn không biết bé là con của chúng ta, nếu sớm biết anh đã đưa em cùng nhau về, cũng không phải đợi tới bây giờ."
"Chớ nói lung tung, tôi không có thừa nhận anh là cha của Mộ Tây."
"Em không thừa nhận cũng không thay đổi được sự thật anh chính là cha của Mộ Tây."
Tần Tích thở ra một hơi, giọng nói dịu xuống: "Được rồi, cho dù anh là cha của Mộ Tây thì như thế nào, trên thế giới có nhiều người có con rồi vẫn ly hôn nhiều đi...... Ưm..."
Lời của cô còn chưa nói hết, miệng đã bị anh bị điên cuồng chặn lại, anh không muốn nghe cô nói lời làm cho anh khó chịu, cô bị anh hôn không thở nổi, đột nhiên trong đầu thoáng qua một hình ảnh, đã từng có một người đàn ông bá đạo như thế hôn qua mình, trong đầu của cô thoáng qua hai thân thể dây dưa với nhau, còn có tiếng thở dốc cực nóng......
Tay Cố Mộ Nghiêm nâng đầu của cô, thâm tình rồi lại thô lỗ hôn cô, hận không được nuốt trọn cả người cô vào trong bụng.
"Ưm ưm ưm......" Tần Tích hơi thở mạnh, đưa tay đánh bờ vai của anh mấy cái.
Cố Mộ Nghiêm chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu nhìn cô: "Nhớ ra chưa? Chúng ta đã từng hôn qua vô số lần như vậy, nếu em còn chưa có nhớ ra, anh không ngại để cho em thể nghiệm một cái khác."
"Anh dám!" Tần Tích nhìn anh chằm chằm.
Cố Mộ Nghiêm dùng hành động để cho cô biết mình có dám hay không, anh giống như sói đói bụng rất lâu rồi vậy, điên cuồng bắt đầu chiếm đoạt thân thể của cô, cuối cùng lúc cô không hề chuẩn bị, lập tức hòa làm một thể với cô, Tần Tích một hơi tức ở ngực, ba năm xa nhau, lần nữa ở chung một chỗ, thân thể cảm thấy có chút đau.
"Nhớ ra chưa?" Mỗi lần Cố Mộ Nghiêm làm một động tác cũng sẽ hỏi cô một lần.
"Anh đi ra ngoài cho tôi." Tay Tần Tích bóp bờ vai của anh, móng tay hãm vào trong da thịt của anh.
Cố Mộ Nghiêm không chỉ không đi ra, còn càng thêm xâm nhập, Tần Tích đau đến hít vào một hơi, vốn là anh muốn dừng một chút đợi cô thích ứng, nhưng cô lại động lại xoay, anh thật sự nhịn không được rồi, nín ba năm, lần này muốn toàn bộ phát tiết ra ngoài.
#Sun520 – DĐ.
Thân thể Tần Tích rất là căng thẳng lại vô lực, không biết vì sao ngay cả tay cũng nâng không nổi, cô nghe được giọng của mình đều đang run rẩy: "Hỗn... đản, tôi giết chết anh!"
Loại cảm giác này giống như rất quen thuộc, lại giống như rất xa lạ.
Mười ngón tay của Cố Mộ Nghiêm và cô đan xen, động tác càng thêm cuồng dã, Tần Tích vẫn không ngừng mắng, bộ dáng nhíu mày không chịu nổi thấy tâm tình kích động của Cố Mộ Nghiêm, cô vẫn không đáng yêu giống như ba năm trước đây.
Con mịa mày, người đàn ông này là bao lâu chưa từng thấy phụ nữ rồi, có phải muốn giết chết cô không đây.
Cuối cùng, Tần Tích đều cảm thấy thân thể mệt rã rời, nhưng anh vẫn còn ở đó mà động động động, cô tức giận đến nỗi muốn đạp anh đi xuống, nhưng thân thể lại không có hơi sức, cho nên chỉ có thể dùng mắt tức giận nhìn anh chằm chằm, nhưng đổi lấy chỉ là anh chiếm đoạt thô bạo hơn.
Mẹ nó, cô muốn chết, nếu sự thật là như vậy, vậy thật là mất thể diện vứt xuống nhà bà ngoại rồi.
**
Bây giờ tâm tình của Tần Mộ Tây có chút phức tạp, vẫn cho là cha đã chết, nhưng bây giờ một người cha anh tuấn lại xông ra, hơn nữa lại là chú Cố nữa chứ, thật ra thì bé không có không thích chú Cố làm cha của bé chút nào.
Khó trách bé thích gần gũi chú Cố như vậy, khó trách lúc chú Cố tắm cho bé, bé lại cảm thấy ấm áp như vậy, hoá ra chú Cố chính là cha ruột của bé.
Không biết mẹ và cha nói chuyện thế nào rồi? Hi vọng sẽ không đánh nhau.
"Mộ Tây, cha cậu thật mạnh mẽ." Trần Thần hâm mộ nói.
"Hắc hắc, tôi cũng vậy cảm thấy." Vẻ mặt Tần Mộ Tây hài lòng.
Trần Tâm nhỏ giọng hỏi Trần Thần: "Anh trai, anh nói cha của chúng ta mạnh mẽ giống như cha của Mộ Tây không?"
Trần Thần nói thật: "Không biết, nhưng anh lại tin ánh mắt của mẹ, cha của chúng ta cũng lợi hại giống như cha của Mộ Tây thôi."
"Dạ." Trần Tâm nặng nề gật đầu.
Tần Mộ Tây phủi mông một cái đứng lên, chuẩn bị đi ra phía ngoài, Vạn Kiệt nhìn Vạn Hổ núp ở góc tường: "Tiểu thiếu gia, xử lý cậu ta thế nào?"
Vạn Hổ vội vàng lại dập đầu lại cầu xin tha thứ: "Tiểu thiếu gia, xin cậu tha cho tôi, cậu thấy tôi nơi này một đường phục vụ các người ăn uống rất tốt, cũng đừng so đo với tôi."
Thật ra thì Tần Mộ Tây cảm thấy Vạn Hổ dại dột có chút đáng yêu, thứ người như thế có thể làm lão đại, thật không biết người phía dưới là dạng gì.
Vạn Hổ thấy Tần Mộ Tây không nói gì, liền lăn một vòng đến bên chân của Tần Mộ Tây: "Tiểu thiếu gia, chỉ cần cậu lưu lại cho tôi một mạng, về sau tôi mặc cho cậu sai khiến, tuyệt đối không có hai lời, cậu coi như nuôi con chó, cầu xin cậu phát thiện tâm, tôi về sau nhất định một lòng hướng thiện, tuyệt đối không làm côn đồ nữa, tôi ngày ngày chạy đến lối đi bộ đỡ người già."
Đầu Tần Mộ Tây đầy vạch đen, không biết nói gì: "Ai cho ông đi đỡ người già, người già không có bệnh tim cũng bị ông hù dọa ra bệnh tim mất thôi."
"Vậy tôi không đỡ người già, tôi không nhặt của rơi, tôi nhặt được tiền nhất định giao cho chú cảnh sát, tuyệt đối không nuốt riêng một phân một hào, tranh thủ làm công dân tốt hợp pháp."
Khoé miệng Vạn Kiệt giật giật một cái, thật không biết tại sao có thể có người nguyện ý đi theo thứ người như vậy, đây rõ ràng chính là một cái hố to chứ sao.
Tần Mộ Tây vốn là cũng không có tính toán giết Vạn Hổ, tuy nói có lòng muốn muốn bắt cóc bọn họ, nhưng cũng không có chiếm được tiện nghi gì, bây giờ còn bị sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần, cũng coi là trừng phạt hắn ta rồi.
"Có thể tha cho ông một cái mạng, nhưng ông nên nhớ, về sau mồng một mười lăm phải ăn chay niệm Phật, không cho bắt nạt người khác nữa, tôi sẽ để cho người giám thị ông, nếu ông còn dám làm chuyện xấu, cũng đừng trách tôi không khách khí."
"Dạ dạ dạ, tôi bảo đảm tuyệt đối một lòng hướng thiện, hơn nữa tôi còn ngày ngày thắp hương phù hộ tiểu thiếu gia sống lâu trăm tuổi, thọ so Thiên Tề......" Vạn Hổ nói qua một đống lớn lời nịnh hót, Tần Mộ Tây cắt đứt lời của hắn ta: "Được rồi, đừng ôm chân tôi nữa, tôi phải đi."
Vạn Hổ vội vàng buông ra, Tần Mộ Tây mang theo anh em Trần Thần đi ra ngoài, ngồi lên xe.
Lúc Vạn Kiệt rời đi lại uy hiếp Vạn Hổ một lần nữa: "Nhớ lời của tiểu thiếu gia nhà chúng tôi đó, dám không làm theo, tùy thời muốn mạng nhỏ của mày đó."
Vạn Hổ vội vàng ngoan ngoãn trả lời: "Tôi nhất định nghe theo!"
Mọi người rút lui, lúc này Vạn Hổ mới đặt mông ngồi xuống dưới đất, trên trán tất cả đều là mồ hôi, làm côn đồ còn khó hơn cảnh sát mà, vốn cho là làm côn đồ thì sau đó không cần nhìn sắc mặt người nữa, có thể diễu võ dương oai rồi, nhưng không ngờ khi côn đồ còn khó khăn hơn.Sun520 – DĐ.
Trần Tâm thấy dáng vẻ Tần Mộ Tây, sùng bái cực kỳ: "Mộ Tây, mới vừa rồi cậu thật đẹp trai nha."
"Ha ha." Đột nhiên được cô bé khen, Tần Mộ Tây có chút ngượng ngùng.
Trần Thần thấy em gái mình một lòng toàn bộ dính vào trên người Tần Mộ Tây, có chút ghen ghét, trước kia trong mắt em gái chỉ có mình, lập tức trợn mắt nhìn Tần Mộ Tây, Tần Mộ Tây có chút như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), Trần Thần làm gì trừng mình?
Vạn Kiệt đưa Tần Mộ Tây và Trần Thần trở lại nhà họ Cố, trong nhà lập tức nhiều hơn ba người bạn, Hàn Thu bọn họ đừng nhắc tới có nhiều vui vẻ thế nào, cười đến giống như đóa hoa loa kèn vậy đó.
Ở nhà họ Cố, Trần Thần không sợ Trần Tâm gặp nguy hiểm, cho nên cũng ít quan tâm đến Trần Tâm, ngược lại gần gũi với Tần Mộ Tây hơn, hai người đều cảm thấy hứng thú với vũ khí, Tần Mộ Tây muốn học công phu quyền cước, Trần Thần sẽ dạy cậu, không giấu giếm chút nào.
Trần Tâm đi theo sau cái mông của bọn họ, nhìn Tần Mộ Tây học võ, cô ở bên cạnh kêu lên: "Mộ Tây thật là giỏi, Mộ Tây rất đẹp trai!"
Trần Thần nhìn em gái mình hoàn toàn luân hãm vào trong sức hấp dẫn của Tần Mộ Tây, nhíu nhíu mày, đi tới bên người Trần Tâm: "Trần Tâm, anh trai nói cho em biết, chờ sau này em trưởng thành, em sẽ gặp được bé trai đẹp trai hơn khốc hơn, cô gái phải có ánh mắt nhìn xa nhìn lâu dài một chút."
Vẻ mặt Trần Tâm ngây thơ: "Anh trai, lâu dài là cái gì?"
Trần Thần sửng sốt một chút, cậu biết lâu dài là có ý gì, nhưng lại không biết làm sao giải thích với Trần Tâm, cuối cùng chỉ có thể nói: "Dù sao sau này em sẽ biết Tần Mộ Tây không phải khốc nhất là được rồi."
"Ồ." Trần Tâm cái hiểu cái không gật đầu.
Trước đây Tần Mộ Tây cũng có chút võ, nhưng đánh nhau không có lực như Trần Thần, trước đó bé chủ yếu là tấn công vào máy vi tính, cho nên thuật cận chiến chỉ là phụ trợ, nhưng nhớ đến ngày đó nhìn thấy Trần Thần đánh nhau đẹp trai như vậy, Tần Mộ Tây rất là hâm mộ, âm thầm hạ quyết tâm phải chuyên cần luyện tập mới được.
Trần Thần thấy Tần Mộ Tây luyện tập một giờ, còn chưa có ý tứ muốn ngừng: "Mộ Tây, nghỉ ngơi một chút thôi."
"Tôi không mệt." Tần Mộ Tây cảm giác mình không dùng hết tinh lực vậy.
Hàn Thu thấy Tần Mộ Tây luyện đầu đầy mồ hôi, rất là đau lòng, bưng nước ô mai đi ra: "Mộ Tây, Trần Thần, Trần Tâm, mau tới uống nước ô mai nào."
Tần Mộ Tây vừa nhìn thấy Hàn Thu ra ngoài lúc này mới dừng lại, bưng nước ô mai uống, Hàn Thu cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Tần Mộ Tây, càng nhìn càng thích, đây là cháu của bà, cháu trai bảo bối thật giỏi, về sau chắc chắn có tiền đồ hơn so với Mộ Nghiêm đó nha.
"Anh cũng không phải là chưa có nhìn thấy qua." Cố Mộ Nghiêm cười nói.
"Anh nói lại lần nữa!" Đôi mắt của Tần Tích muốn phun lửa, ba năm qua, cô chưa bao giờ mất thể diện giống như bây giờ.
Cố Mộ Nghiêm thấy cô tức giận không thôi, thu lại nụ cười, vội vàng dụ dỗ nói: "Đã xé rồi, em lại tức giận cũng vô dụng thôi, được rồi, đừng tức giận nữa mà."
Anh cũng không muốn mới tìm được bà xã, lại làm cho bà xã tức giận mà chạy mất.
"Anh cút ngay." Tần Tích nhìn người đàn ông đang đè ép mình.
Dĩ nhiên Cố Mộ Nghiêm không muốn rời đi, lại cố ý nặng nề đè ép cô xuống, vẻ mặt gian manh: "Anh không cút."
"Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"Sun520 – DĐ.
"Anh muốn để cho em thừa nhận em là bà xã của anh, mà anh là người đàn ông của em, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."
"Tôi không!"
Nhà họ Cố? Đột nhiên, Tần Tích nhớ đến trong thư điện tử Tần Mộ Tây gởi cho cô có viết, nói là người nhà họ Cố ở Phượng thành bắt cóc bé.
"Chính anh đưa Mộ Tây đến đây, anh thật hèn hạ, thế nhưng dùng một chiêu này."
Cố Mộ Nghiêm giải thích: "Là anh đưa Mộ Tây đến, chỉ là lúc anh đưa bé đến vẫn không biết bé là con của chúng ta, nếu sớm biết anh đã đưa em cùng nhau về, cũng không phải đợi tới bây giờ."
"Chớ nói lung tung, tôi không có thừa nhận anh là cha của Mộ Tây."
"Em không thừa nhận cũng không thay đổi được sự thật anh chính là cha của Mộ Tây."
Tần Tích thở ra một hơi, giọng nói dịu xuống: "Được rồi, cho dù anh là cha của Mộ Tây thì như thế nào, trên thế giới có nhiều người có con rồi vẫn ly hôn nhiều đi...... Ưm..."
Lời của cô còn chưa nói hết, miệng đã bị anh bị điên cuồng chặn lại, anh không muốn nghe cô nói lời làm cho anh khó chịu, cô bị anh hôn không thở nổi, đột nhiên trong đầu thoáng qua một hình ảnh, đã từng có một người đàn ông bá đạo như thế hôn qua mình, trong đầu của cô thoáng qua hai thân thể dây dưa với nhau, còn có tiếng thở dốc cực nóng......
Tay Cố Mộ Nghiêm nâng đầu của cô, thâm tình rồi lại thô lỗ hôn cô, hận không được nuốt trọn cả người cô vào trong bụng.
"Ưm ưm ưm......" Tần Tích hơi thở mạnh, đưa tay đánh bờ vai của anh mấy cái.
Cố Mộ Nghiêm chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu nhìn cô: "Nhớ ra chưa? Chúng ta đã từng hôn qua vô số lần như vậy, nếu em còn chưa có nhớ ra, anh không ngại để cho em thể nghiệm một cái khác."
"Anh dám!" Tần Tích nhìn anh chằm chằm.
Cố Mộ Nghiêm dùng hành động để cho cô biết mình có dám hay không, anh giống như sói đói bụng rất lâu rồi vậy, điên cuồng bắt đầu chiếm đoạt thân thể của cô, cuối cùng lúc cô không hề chuẩn bị, lập tức hòa làm một thể với cô, Tần Tích một hơi tức ở ngực, ba năm xa nhau, lần nữa ở chung một chỗ, thân thể cảm thấy có chút đau.
"Nhớ ra chưa?" Mỗi lần Cố Mộ Nghiêm làm một động tác cũng sẽ hỏi cô một lần.
"Anh đi ra ngoài cho tôi." Tay Tần Tích bóp bờ vai của anh, móng tay hãm vào trong da thịt của anh.
Cố Mộ Nghiêm không chỉ không đi ra, còn càng thêm xâm nhập, Tần Tích đau đến hít vào một hơi, vốn là anh muốn dừng một chút đợi cô thích ứng, nhưng cô lại động lại xoay, anh thật sự nhịn không được rồi, nín ba năm, lần này muốn toàn bộ phát tiết ra ngoài.
#Sun520 – DĐ.
Thân thể Tần Tích rất là căng thẳng lại vô lực, không biết vì sao ngay cả tay cũng nâng không nổi, cô nghe được giọng của mình đều đang run rẩy: "Hỗn... đản, tôi giết chết anh!"
Loại cảm giác này giống như rất quen thuộc, lại giống như rất xa lạ.
Mười ngón tay của Cố Mộ Nghiêm và cô đan xen, động tác càng thêm cuồng dã, Tần Tích vẫn không ngừng mắng, bộ dáng nhíu mày không chịu nổi thấy tâm tình kích động của Cố Mộ Nghiêm, cô vẫn không đáng yêu giống như ba năm trước đây.
Con mịa mày, người đàn ông này là bao lâu chưa từng thấy phụ nữ rồi, có phải muốn giết chết cô không đây.
Cuối cùng, Tần Tích đều cảm thấy thân thể mệt rã rời, nhưng anh vẫn còn ở đó mà động động động, cô tức giận đến nỗi muốn đạp anh đi xuống, nhưng thân thể lại không có hơi sức, cho nên chỉ có thể dùng mắt tức giận nhìn anh chằm chằm, nhưng đổi lấy chỉ là anh chiếm đoạt thô bạo hơn.
Mẹ nó, cô muốn chết, nếu sự thật là như vậy, vậy thật là mất thể diện vứt xuống nhà bà ngoại rồi.
**
Bây giờ tâm tình của Tần Mộ Tây có chút phức tạp, vẫn cho là cha đã chết, nhưng bây giờ một người cha anh tuấn lại xông ra, hơn nữa lại là chú Cố nữa chứ, thật ra thì bé không có không thích chú Cố làm cha của bé chút nào.
Khó trách bé thích gần gũi chú Cố như vậy, khó trách lúc chú Cố tắm cho bé, bé lại cảm thấy ấm áp như vậy, hoá ra chú Cố chính là cha ruột của bé.
Không biết mẹ và cha nói chuyện thế nào rồi? Hi vọng sẽ không đánh nhau.
"Mộ Tây, cha cậu thật mạnh mẽ." Trần Thần hâm mộ nói.
"Hắc hắc, tôi cũng vậy cảm thấy." Vẻ mặt Tần Mộ Tây hài lòng.
Trần Tâm nhỏ giọng hỏi Trần Thần: "Anh trai, anh nói cha của chúng ta mạnh mẽ giống như cha của Mộ Tây không?"
Trần Thần nói thật: "Không biết, nhưng anh lại tin ánh mắt của mẹ, cha của chúng ta cũng lợi hại giống như cha của Mộ Tây thôi."
"Dạ." Trần Tâm nặng nề gật đầu.
Tần Mộ Tây phủi mông một cái đứng lên, chuẩn bị đi ra phía ngoài, Vạn Kiệt nhìn Vạn Hổ núp ở góc tường: "Tiểu thiếu gia, xử lý cậu ta thế nào?"
Vạn Hổ vội vàng lại dập đầu lại cầu xin tha thứ: "Tiểu thiếu gia, xin cậu tha cho tôi, cậu thấy tôi nơi này một đường phục vụ các người ăn uống rất tốt, cũng đừng so đo với tôi."
Thật ra thì Tần Mộ Tây cảm thấy Vạn Hổ dại dột có chút đáng yêu, thứ người như thế có thể làm lão đại, thật không biết người phía dưới là dạng gì.
Vạn Hổ thấy Tần Mộ Tây không nói gì, liền lăn một vòng đến bên chân của Tần Mộ Tây: "Tiểu thiếu gia, chỉ cần cậu lưu lại cho tôi một mạng, về sau tôi mặc cho cậu sai khiến, tuyệt đối không có hai lời, cậu coi như nuôi con chó, cầu xin cậu phát thiện tâm, tôi về sau nhất định một lòng hướng thiện, tuyệt đối không làm côn đồ nữa, tôi ngày ngày chạy đến lối đi bộ đỡ người già."
Đầu Tần Mộ Tây đầy vạch đen, không biết nói gì: "Ai cho ông đi đỡ người già, người già không có bệnh tim cũng bị ông hù dọa ra bệnh tim mất thôi."
"Vậy tôi không đỡ người già, tôi không nhặt của rơi, tôi nhặt được tiền nhất định giao cho chú cảnh sát, tuyệt đối không nuốt riêng một phân một hào, tranh thủ làm công dân tốt hợp pháp."
Khoé miệng Vạn Kiệt giật giật một cái, thật không biết tại sao có thể có người nguyện ý đi theo thứ người như vậy, đây rõ ràng chính là một cái hố to chứ sao.
Tần Mộ Tây vốn là cũng không có tính toán giết Vạn Hổ, tuy nói có lòng muốn muốn bắt cóc bọn họ, nhưng cũng không có chiếm được tiện nghi gì, bây giờ còn bị sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần, cũng coi là trừng phạt hắn ta rồi.
"Có thể tha cho ông một cái mạng, nhưng ông nên nhớ, về sau mồng một mười lăm phải ăn chay niệm Phật, không cho bắt nạt người khác nữa, tôi sẽ để cho người giám thị ông, nếu ông còn dám làm chuyện xấu, cũng đừng trách tôi không khách khí."
"Dạ dạ dạ, tôi bảo đảm tuyệt đối một lòng hướng thiện, hơn nữa tôi còn ngày ngày thắp hương phù hộ tiểu thiếu gia sống lâu trăm tuổi, thọ so Thiên Tề......" Vạn Hổ nói qua một đống lớn lời nịnh hót, Tần Mộ Tây cắt đứt lời của hắn ta: "Được rồi, đừng ôm chân tôi nữa, tôi phải đi."
Vạn Hổ vội vàng buông ra, Tần Mộ Tây mang theo anh em Trần Thần đi ra ngoài, ngồi lên xe.
Lúc Vạn Kiệt rời đi lại uy hiếp Vạn Hổ một lần nữa: "Nhớ lời của tiểu thiếu gia nhà chúng tôi đó, dám không làm theo, tùy thời muốn mạng nhỏ của mày đó."
Vạn Hổ vội vàng ngoan ngoãn trả lời: "Tôi nhất định nghe theo!"
Mọi người rút lui, lúc này Vạn Hổ mới đặt mông ngồi xuống dưới đất, trên trán tất cả đều là mồ hôi, làm côn đồ còn khó hơn cảnh sát mà, vốn cho là làm côn đồ thì sau đó không cần nhìn sắc mặt người nữa, có thể diễu võ dương oai rồi, nhưng không ngờ khi côn đồ còn khó khăn hơn.Sun520 – DĐ.
Trần Tâm thấy dáng vẻ Tần Mộ Tây, sùng bái cực kỳ: "Mộ Tây, mới vừa rồi cậu thật đẹp trai nha."
"Ha ha." Đột nhiên được cô bé khen, Tần Mộ Tây có chút ngượng ngùng.
Trần Thần thấy em gái mình một lòng toàn bộ dính vào trên người Tần Mộ Tây, có chút ghen ghét, trước kia trong mắt em gái chỉ có mình, lập tức trợn mắt nhìn Tần Mộ Tây, Tần Mộ Tây có chút như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), Trần Thần làm gì trừng mình?
Vạn Kiệt đưa Tần Mộ Tây và Trần Thần trở lại nhà họ Cố, trong nhà lập tức nhiều hơn ba người bạn, Hàn Thu bọn họ đừng nhắc tới có nhiều vui vẻ thế nào, cười đến giống như đóa hoa loa kèn vậy đó.
Ở nhà họ Cố, Trần Thần không sợ Trần Tâm gặp nguy hiểm, cho nên cũng ít quan tâm đến Trần Tâm, ngược lại gần gũi với Tần Mộ Tây hơn, hai người đều cảm thấy hứng thú với vũ khí, Tần Mộ Tây muốn học công phu quyền cước, Trần Thần sẽ dạy cậu, không giấu giếm chút nào.
Trần Tâm đi theo sau cái mông của bọn họ, nhìn Tần Mộ Tây học võ, cô ở bên cạnh kêu lên: "Mộ Tây thật là giỏi, Mộ Tây rất đẹp trai!"
Trần Thần nhìn em gái mình hoàn toàn luân hãm vào trong sức hấp dẫn của Tần Mộ Tây, nhíu nhíu mày, đi tới bên người Trần Tâm: "Trần Tâm, anh trai nói cho em biết, chờ sau này em trưởng thành, em sẽ gặp được bé trai đẹp trai hơn khốc hơn, cô gái phải có ánh mắt nhìn xa nhìn lâu dài một chút."
Vẻ mặt Trần Tâm ngây thơ: "Anh trai, lâu dài là cái gì?"
Trần Thần sửng sốt một chút, cậu biết lâu dài là có ý gì, nhưng lại không biết làm sao giải thích với Trần Tâm, cuối cùng chỉ có thể nói: "Dù sao sau này em sẽ biết Tần Mộ Tây không phải khốc nhất là được rồi."
"Ồ." Trần Tâm cái hiểu cái không gật đầu.
Trước đây Tần Mộ Tây cũng có chút võ, nhưng đánh nhau không có lực như Trần Thần, trước đó bé chủ yếu là tấn công vào máy vi tính, cho nên thuật cận chiến chỉ là phụ trợ, nhưng nhớ đến ngày đó nhìn thấy Trần Thần đánh nhau đẹp trai như vậy, Tần Mộ Tây rất là hâm mộ, âm thầm hạ quyết tâm phải chuyên cần luyện tập mới được.
Trần Thần thấy Tần Mộ Tây luyện tập một giờ, còn chưa có ý tứ muốn ngừng: "Mộ Tây, nghỉ ngơi một chút thôi."
"Tôi không mệt." Tần Mộ Tây cảm giác mình không dùng hết tinh lực vậy.
Hàn Thu thấy Tần Mộ Tây luyện đầu đầy mồ hôi, rất là đau lòng, bưng nước ô mai đi ra: "Mộ Tây, Trần Thần, Trần Tâm, mau tới uống nước ô mai nào."
Tần Mộ Tây vừa nhìn thấy Hàn Thu ra ngoài lúc này mới dừng lại, bưng nước ô mai uống, Hàn Thu cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Tần Mộ Tây, càng nhìn càng thích, đây là cháu của bà, cháu trai bảo bối thật giỏi, về sau chắc chắn có tiền đồ hơn so với Mộ Nghiêm đó nha.
Tác giả :
Tần Tích