Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương
Chương 90: Ba manh vật tiến vào quân bộ
Edit: Tiểu Điềm Điềm
Tiểu Ôn nhìn phía trước, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Hài quá nha."
Quỷ nhỏ nút ngón tay, nhìn Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng đầy hâm mộ.
Nó lớn lên xấu, nhưng nó có một trái tim hướng tới sự xinh đẹp và ấm áp, quỷ nhỏ rầm rì một hơi, quay đầu nhào vào trong lòng Tôn Tiểu Tuyền.
Tôn Tiểu Tuyền thụ sủng nhược kinh.
Lần đầu tiên Mạc Cổn Cổn tiến vào quân bộ, nhìn trái nhìn phải, đầu nhỏ chuyển đến chuyển đi.
Bởi vì Tiểu Hoàng đã từng làm cái chén hạ ngải, cho nên thế giới cậu ta biết đến toàn là u ám và máu tánh, thẳng đến khi nhìn thấy Tiểu Hồng ngây thơ được sinh ra, trái tim lãnh khốc của cậu ta mới dần dần bị đả động. Cậu ta có thể kiểm tra xem chung quanh có đồ vật liên quan tới ngải hay không.
Mà cái mũi nhỏ của Tiểu Hồng lại được xem như là thiên phú dị bẩm.
Cậu ta có thể ngửi được vật âm tà mà Tiểu Hoàng có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, khiến cho mấy yêu quái quỷ quái không có chỗ nào che giấu.
Điểm này, Tiểu Hoàng là không có lời nào để nói.
Sở dĩ tiến vào quân bộ, một mặt là bởi vì Lục Kiêu Kỳ suy đoán người chơi ngải anh là người trong quân đội, một mặt khác anh cũng hi vọng có thể bắt lấy con rối trùng tộc tinh tế đang đội lốt người, khác với trùng si hoạt thi, trùng si hoạt thi vẫn còn giữ lại ý thức của mình. Mà mấy con rối trùng tộc tinh tế lại hoàn toàn là hình người tim trùng.
Co lại ngồi trong lồng ngực của Nguyên soái, có nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền đến lưng nhỏ của Mạc Cổn Cổn.
“Chào Nguyên soái!"
Chạm mặt với một loạt binh lính đang huấn luyện, binh lính kia lập tức lập đứng nghiêm, hô lên khẩu hiệu.
Âm thanh này như hổ gầm sơn lâm, Mạc Cổn Cổn bị dọa cho nhảy dựng.
Lục Kiêu Kỳ khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Một hàng binh sĩ kia đứng thẳng tắp, y như đang đợi kiểm duyệt, bọn họ tinh thần sung mãn, ưỡn ngực ngẩng đầu.
Thẳng đến khi Lục Kiêu Kỳ đi xa, người đứng đầu hàng nhóm binh sĩ này mới hô một tiếng khẩu hiệu, một đội người bước lên đều bước.
Mạc Cổn Cổn nghe tiếng kêu vang dội, nhịn không được nghiêng đầu nhỏ qua nhìn.
Tiểu Hồng đầy mặt kinh ngạc, chắt lưỡi không thôi: “Chỉnh tề quá nha, y như là một người đang hô vậy."
Mạc Cổn Cổn cũng gật đầu, cực tán thành.
Tiểu Hồng ham thích nở nụ cười, “Tiểu Hoàng, chúng ta cũng thử một lần nha?"
Tiểu Hoàng: “… …"
Cậu sờ sờ đầu Tiểu Hồng: “Được, chờ đến khi chúng ta làm xong chính sự, được chứ?"
Tiểu Hồng dùng sức gật đầu, xem như là bị lừa dối qua.
Mạc Cổn Cổn nghe vậy, sẵn tiện nói: “Vậy tôi sẽ hô khẩu hiệu cho hai cậu nha."
Tiểu Hồng hưng phấn kêu lên: “Được đó được đó."
Tiểu Hoàng: “… …"
Tiểu Hoàng nhìn hai người đang châu đầu vào nhau cân nhắc xem nên làm sao mới càng có khí thế hơn, cậu ta âm thầm thở dài.
Tiểu Hoàng ngẩng đầu, nhìn Nguyên soái mặt không thay đổi, trong lòng âm thầm bội phục anh.
Tiểu Hồng nhấc tay: “Chúng ta có thể mặc quần áo giống như vậy nha, sẽ có vẻ đẹp trai hơn đó."
Mạc Cổn Cổn gật đầu tán thành: “Ừm!"
Hai mắt ướt nhẹp của Mạc Cổn Cổn bỗng nhiên trở nên sáng ngời: “Cậu và Tiểu Hoàng lần lượt, sẽ càng chỉnh tề hơn."
Tiểu Hồng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cực tán thành.
Lúc hai nhóc nhỏ kia thảo luận, Lục Kiêu Kỳ buồn cười lại bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.
Rất tốt, nhóc nhỏ của anh đã học được tinh thần tinh túy của quân nhân rồi.
So với việc anh lo lắng nhóc con bị những người đàn ông này hấp dẫn lực chú ý, cứ để cho nhóc nhỏ kia tùy ý lăn qua lăn lại tiểu quân đoàn thịt đô đô của mình đi.
Lục Kiêu Kỳ thong thả bước đi trong quân bộ, nhìn binh lính đang huấn luyện cách đó không xa, bọn họ đang reo hò.
Lục Kiêu Kỳ quét mắt nhìn một loạt thân ảnh ở bên kia, nheo hai mắt lại.
Tiểu Hồng đang định nói cái gì, bỗng nhiên cậu che mũi, nhíu mày: “Hôi quá đi à."
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại.
Biểu tình điềm tĩnh của Tiểu Hoàng run lên: “Tiểu Hồng, tìm ra là ai?"
Tiểu Hồng ừm một tiếng, cậu ta xòe cặp cánh nhỏ xinh đẹp ra, nhấp nháy nhấp nháy bay ra ngoài, dạo quanh toàn bộ hội trường một vòng, sau khi ghi nhớ tên phát ra mùi hôi vào đầu, cậu ta liền che mũi, mang theo hai mắt đẫm lệ bay trở về.
Tiểu Hồng: “QAQ, a, muốn nghẹt thở!"
Tiểu Hoàng vội an ủi, chờ đến khi người không còn ủy khuất mới hỏi: “Là ai, có nhớ không?"
Mạc Cổn Cổn và Lục Kiêu Kỳ cũng vô cùng lưu ý.
Hai mắt Lục Kiêu Kỳ đen kịt, con ngươi sâu thẳm không thể lường được.
Tiểu Hồng dùng sức gật đầu, cậu có điểm mạnh được sử dụng đến, rất vui vẻ mở miệng, chợt bị sặc một ngụm.
Mạc Cổn Cổn: “Từ từ nói, đừng gấp."
Tiểu Hồng hít một hơi: “Có vài tên."
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ run lên.
Không ngờ còn nhiều hơn cả dự đoán của anh, nếu như dựa theo tỷ lệ, đây chính là một số liệu rất khủng bộ.
Tiểu Hồng chỉ vào ba người trong đó.
“Người cao nhất kia là hôi nhất, sau đó là tên mặt dài, tên tròn trịa ở bên kia cũng vậy, rất hôi."
Lục Kiêu Kỳ đảo mắt qua ba người, ánh mắt càng thêm tối nghĩa.
Nhưng một giây kế tiếp, Tiểu Hồng liền nói: “Mùi hôi trên người mặt tròn không quá giống với mấy người khác, mùi kia truyền ra từ nách, rất nồng luôn á, để tôi suy nghĩ thử, giống với cái trái gì mà đầy gai…"
Ánh mắt Tiểu Hoàng lóe lên: “Sầu riêng?"
Tiểu Hồng một tay nhỏ: “Đúng, chính nó, cực kỳ giống cái mùi đó!"
Nói rồi, cậu còn chỉ vào mấy người ở bên cạnh người mặt tròn: “Nhìn kìa, bọn họ đều bị anh ta hun đến bỏ chạy."
Nói xong còn gật đầu y như thật, biểu thị lời mình nói rất chính xác.
Lục Kiêu Kỳ: “… …"
Tiểu Hoàng: “… …"
Mạc Cổn Cổn: “… Hử?"
Tiểu Hồng nhìn ba người bên cạnh, một không hiểu, hai không nói gì, nghi ngờ gãi đầu một cái: “Tôi làm sao?"
Tiểu Hoàng nhịn xúc động co quắp khóe miệng, 囧 囧 hữu thần thở dài: “Tiểu Hồng làm rất tốt."
Tiểu Hồng lập tức gật đầu, ưỡn ngực ngẩng đầu biểu thị mình đặc biệt có khả năng.
Mạc Cổn Cổn không rõ, nhưng thấy Tiểu Hoàng tỏ thái độ, cũng liền gật đầu: “Quá giỏi."
Tiểu Hồng ngượng ngùng lắc lắc đầu: “He he he."
Lục Kiêu Kỳ: “… …"
Tiểu Hoàng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Kiêu Kỳ, rõ ràng nhìn ra được cảm giác bất đắc dĩ từ trong mắt nhau.
Mùi hôi đó, không giống với loại mà bọn họ cần.
Cái đó rõ ràng là hôi nách mà.
Vào lúc mình không hay biết, suýt nữa mặt tròn đã bị mùi hôi trên người mình hại rồi.
Lục Kiêu Kỳ đảo ánh mắt lạnh lùng qua, liền xoay người rời đi, anh đã âm thầm báo hai người cho Thừa Phong biết, chờ đến khi Thừa Phong xác nhận thân phận xong xuôi…
Quân bộ chia làm vài đại quân khu, bên trong tổng bộ loại người yêu ma quỷ quái gì cũng có.
Lục Kiêu Kỳ nghĩ tới điều gì, con ngươi càng trở nên sâu thẳm.
Dọc theo đường đi, Tiểu Hồng lại tìm thấy hai người có mùi hôi, trải qua sự xác nhận của Tiểu Hoàng, không còn xuất hiện loại hiểu lầm hôi nách quỷ dị này nữa. Tiểu Hồng vỗ ngực nhỏ biểu thị, nhất định mình sẽ dùng hết toàn lực giúp đỡ tìm cho ra hung thủ!
Căn bản là cậu cũng không biết rõ hung thủ và binh sĩ có mùi hôi thì liên quan gì đến nhau.
Tiến vào tổng bộ quân bộ, ba tiểu manh vật Mạc Cổn Cổn liền bị kiến trúc nguy nga chót vót khiến cho chấn động. Kiến trúc cao vút trong mây phát huy khí thế hoành tráng, từng khối kim loại tản ra màu sắc kỳ lạ, đây chính là tổng bộ quân bộ của tinh vực Celta.
Bên trên có vài đảo nhỏ lơ lửng, giống như là bảo vệ kiến trúc cao ngất như vậy.
Nhìn thoáng qua, vô cùng làm chấn động lòng người.
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, nhìn kiến trúc này bằng cặp mắt kinh ngạc, nội tâm của nhóc dã bị chấn động.
“Trời ạ." Mạc Cổn Cổn cúi đầu hô một tiếng.
Nhóc chưa bao giờ biết mỗi ngày Đại Quái Vật đều làm việc ở chỗ này, nhóc nghĩ đến đảo lơ lửng, nghĩ đến trường học, nhưng mà có chết cũng không nghĩ ra thế giới của Đại Quái Vật lại là như vậy. Mạc Cổn Cổn liếm liếm miệng cánh hoa lông xù xù, trong mắt tràn ra sự hướng tới nồng đậm và tự ti nhàn nhạt.
Hai cái tai đen tròn vo rũ xuống, đôi mắt với hai quầng thâm đen ươn ướt càng ướt át hơn, y như có thể khóc lên bất cứ lúc nào.
Hai tiểu tinh linh vẫn còn đang chấn động, trong cuộc sống thiếu thốn của bọn họ, còn chưa từng nhìn thấy loại kiến trúc này đâu.
Trên thực tế, hai tiểu tinh linh và Mạc Cổn Cổn cũng giống nhau, chưa từng trải sự đời.
Ba tiểu quê mùa mềm manh manh ngẩng đầu, ba cặp mắt đen lúng liếng trừng đến tròn vo, Tiểu Hồng mới kịp phản ứng: “Thật là cao nha."
Tiểu Hoàng âu sầu trong lòng gật đầu.
Nếu như thần vật này sinh ra linh vật, sẽ là tồn tại mạnh mẽ tới cỡ nào đây.
Lục Kiêu Kỳ vẫn luôn quan tâm nhóc nhỏ, anh mẫn cảm nhận thấy được sau khi Cổn Cổn nhìn thấy cảnh tượng này, đã lộ ra một chút bất an và mất mát. Vươn tay khẽ vuốt đầu của tiểu gấu trúc, Lục Kiêu Kỳ cực kỳ đau lòng. Hai tai của nhóc nhỏ đều rũ xuống một cách ỉu xìu, hình như là đang khó chịu.
Lục Kiêu Kỳ kiên nhẫn nói: “Sao vậy?"
Mạc Cổn Cổn nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay đang sờ mình: “Ư ~ "
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, chân mày hơi nhíu lên: “Là không thích chỗ này hả?"
Mạc Cổn Cổn dùng sức lắc đầu, nhóc ngẩng đầu nhìn kiến trúc rộng lớn rồi kêu lên “ư ư".
Không phải là nhóc không thích, chỉ là chưa bao giờ biết tới một mặt này của Đại Quái Vật, nhóc rất muốn biết tất cả mọi chuyện của Đại Quái Vật, nhưng thấy cảnh này rồi nhóc mới phát hiện ra, nhóc vẫn còn chưa hiểu biết về Đại Quái Vật bao nhiêu cả, điều này làm cho nhóc cảm thấy rất mất mát, ở nơi nhóc không nhìn thấy, Đại Quái Vật có hình tượng cùng với vòng xã giao khác mà mình không biết.
Đó là nơi mà nhóc không có cách nào xen vào được.
Mạc Cổn Cổn có chút lo lắng, cũng có chút hướng tới, nhóc rất muốn biết rốt cuộc chỗ làm việc mỗi ngày của Đại Quái Vật là như thế nào.
Nhóc nhỏ kêu ư ư non nớt, nói năng gần như lộn xộn, nhưng Lục Kiêu Kỳ lại lấy ra được tin tức hữu dụng.
Anh hoảng hốt một lát, nhéo nhéo cái trán vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Lục Kiêu Kỳ: “Vậy sau này mỗi ngày tôi đều đưa em đến đây, chúng ta có thể ở cùng một chỗ suốt cả ngày."
Trên thực tế, đối với đề nghị này, nội tâm Lục Kiêu Kỳ là cực kỳ động tâm.
Mạc Cổn Cổn ngây người, nhóc gãi gãi mặt nhỏ đầy lông của mình: “Ư ư?"
Trong mắt Lục Kiêu Kỳ đã chứa chút ý cười: “Đương nhiên, không sao cả."
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.
Lúc này, rốt cục nhóc cũng khôi phục tinh thần, lần thứ hai nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, tiểu bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Có thể tiến vào tổng bộ đa số đều có quân hàm, nhưng so với Nguyên soái, như cũ chỉ có thể tính là binh sĩ. Lục Kiêu Kỳ đi một đường, liền nhận được một đường ánh mắt kính ngưỡng hoặc thực hoặc giả.
Tiểu Hồng che mũi.
Tiểu Ôn nhìn phía trước, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Hài quá nha."
Quỷ nhỏ nút ngón tay, nhìn Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng đầy hâm mộ.
Nó lớn lên xấu, nhưng nó có một trái tim hướng tới sự xinh đẹp và ấm áp, quỷ nhỏ rầm rì một hơi, quay đầu nhào vào trong lòng Tôn Tiểu Tuyền.
Tôn Tiểu Tuyền thụ sủng nhược kinh.
Lần đầu tiên Mạc Cổn Cổn tiến vào quân bộ, nhìn trái nhìn phải, đầu nhỏ chuyển đến chuyển đi.
Bởi vì Tiểu Hoàng đã từng làm cái chén hạ ngải, cho nên thế giới cậu ta biết đến toàn là u ám và máu tánh, thẳng đến khi nhìn thấy Tiểu Hồng ngây thơ được sinh ra, trái tim lãnh khốc của cậu ta mới dần dần bị đả động. Cậu ta có thể kiểm tra xem chung quanh có đồ vật liên quan tới ngải hay không.
Mà cái mũi nhỏ của Tiểu Hồng lại được xem như là thiên phú dị bẩm.
Cậu ta có thể ngửi được vật âm tà mà Tiểu Hoàng có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, khiến cho mấy yêu quái quỷ quái không có chỗ nào che giấu.
Điểm này, Tiểu Hoàng là không có lời nào để nói.
Sở dĩ tiến vào quân bộ, một mặt là bởi vì Lục Kiêu Kỳ suy đoán người chơi ngải anh là người trong quân đội, một mặt khác anh cũng hi vọng có thể bắt lấy con rối trùng tộc tinh tế đang đội lốt người, khác với trùng si hoạt thi, trùng si hoạt thi vẫn còn giữ lại ý thức của mình. Mà mấy con rối trùng tộc tinh tế lại hoàn toàn là hình người tim trùng.
Co lại ngồi trong lồng ngực của Nguyên soái, có nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền đến lưng nhỏ của Mạc Cổn Cổn.
“Chào Nguyên soái!"
Chạm mặt với một loạt binh lính đang huấn luyện, binh lính kia lập tức lập đứng nghiêm, hô lên khẩu hiệu.
Âm thanh này như hổ gầm sơn lâm, Mạc Cổn Cổn bị dọa cho nhảy dựng.
Lục Kiêu Kỳ khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Một hàng binh sĩ kia đứng thẳng tắp, y như đang đợi kiểm duyệt, bọn họ tinh thần sung mãn, ưỡn ngực ngẩng đầu.
Thẳng đến khi Lục Kiêu Kỳ đi xa, người đứng đầu hàng nhóm binh sĩ này mới hô một tiếng khẩu hiệu, một đội người bước lên đều bước.
Mạc Cổn Cổn nghe tiếng kêu vang dội, nhịn không được nghiêng đầu nhỏ qua nhìn.
Tiểu Hồng đầy mặt kinh ngạc, chắt lưỡi không thôi: “Chỉnh tề quá nha, y như là một người đang hô vậy."
Mạc Cổn Cổn cũng gật đầu, cực tán thành.
Tiểu Hồng ham thích nở nụ cười, “Tiểu Hoàng, chúng ta cũng thử một lần nha?"
Tiểu Hoàng: “… …"
Cậu sờ sờ đầu Tiểu Hồng: “Được, chờ đến khi chúng ta làm xong chính sự, được chứ?"
Tiểu Hồng dùng sức gật đầu, xem như là bị lừa dối qua.
Mạc Cổn Cổn nghe vậy, sẵn tiện nói: “Vậy tôi sẽ hô khẩu hiệu cho hai cậu nha."
Tiểu Hồng hưng phấn kêu lên: “Được đó được đó."
Tiểu Hoàng: “… …"
Tiểu Hoàng nhìn hai người đang châu đầu vào nhau cân nhắc xem nên làm sao mới càng có khí thế hơn, cậu ta âm thầm thở dài.
Tiểu Hoàng ngẩng đầu, nhìn Nguyên soái mặt không thay đổi, trong lòng âm thầm bội phục anh.
Tiểu Hồng nhấc tay: “Chúng ta có thể mặc quần áo giống như vậy nha, sẽ có vẻ đẹp trai hơn đó."
Mạc Cổn Cổn gật đầu tán thành: “Ừm!"
Hai mắt ướt nhẹp của Mạc Cổn Cổn bỗng nhiên trở nên sáng ngời: “Cậu và Tiểu Hoàng lần lượt, sẽ càng chỉnh tề hơn."
Tiểu Hồng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cực tán thành.
Lúc hai nhóc nhỏ kia thảo luận, Lục Kiêu Kỳ buồn cười lại bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.
Rất tốt, nhóc nhỏ của anh đã học được tinh thần tinh túy của quân nhân rồi.
So với việc anh lo lắng nhóc con bị những người đàn ông này hấp dẫn lực chú ý, cứ để cho nhóc nhỏ kia tùy ý lăn qua lăn lại tiểu quân đoàn thịt đô đô của mình đi.
Lục Kiêu Kỳ thong thả bước đi trong quân bộ, nhìn binh lính đang huấn luyện cách đó không xa, bọn họ đang reo hò.
Lục Kiêu Kỳ quét mắt nhìn một loạt thân ảnh ở bên kia, nheo hai mắt lại.
Tiểu Hồng đang định nói cái gì, bỗng nhiên cậu che mũi, nhíu mày: “Hôi quá đi à."
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại.
Biểu tình điềm tĩnh của Tiểu Hoàng run lên: “Tiểu Hồng, tìm ra là ai?"
Tiểu Hồng ừm một tiếng, cậu ta xòe cặp cánh nhỏ xinh đẹp ra, nhấp nháy nhấp nháy bay ra ngoài, dạo quanh toàn bộ hội trường một vòng, sau khi ghi nhớ tên phát ra mùi hôi vào đầu, cậu ta liền che mũi, mang theo hai mắt đẫm lệ bay trở về.
Tiểu Hồng: “QAQ, a, muốn nghẹt thở!"
Tiểu Hoàng vội an ủi, chờ đến khi người không còn ủy khuất mới hỏi: “Là ai, có nhớ không?"
Mạc Cổn Cổn và Lục Kiêu Kỳ cũng vô cùng lưu ý.
Hai mắt Lục Kiêu Kỳ đen kịt, con ngươi sâu thẳm không thể lường được.
Tiểu Hồng dùng sức gật đầu, cậu có điểm mạnh được sử dụng đến, rất vui vẻ mở miệng, chợt bị sặc một ngụm.
Mạc Cổn Cổn: “Từ từ nói, đừng gấp."
Tiểu Hồng hít một hơi: “Có vài tên."
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ run lên.
Không ngờ còn nhiều hơn cả dự đoán của anh, nếu như dựa theo tỷ lệ, đây chính là một số liệu rất khủng bộ.
Tiểu Hồng chỉ vào ba người trong đó.
“Người cao nhất kia là hôi nhất, sau đó là tên mặt dài, tên tròn trịa ở bên kia cũng vậy, rất hôi."
Lục Kiêu Kỳ đảo mắt qua ba người, ánh mắt càng thêm tối nghĩa.
Nhưng một giây kế tiếp, Tiểu Hồng liền nói: “Mùi hôi trên người mặt tròn không quá giống với mấy người khác, mùi kia truyền ra từ nách, rất nồng luôn á, để tôi suy nghĩ thử, giống với cái trái gì mà đầy gai…"
Ánh mắt Tiểu Hoàng lóe lên: “Sầu riêng?"
Tiểu Hồng một tay nhỏ: “Đúng, chính nó, cực kỳ giống cái mùi đó!"
Nói rồi, cậu còn chỉ vào mấy người ở bên cạnh người mặt tròn: “Nhìn kìa, bọn họ đều bị anh ta hun đến bỏ chạy."
Nói xong còn gật đầu y như thật, biểu thị lời mình nói rất chính xác.
Lục Kiêu Kỳ: “… …"
Tiểu Hoàng: “… …"
Mạc Cổn Cổn: “… Hử?"
Tiểu Hồng nhìn ba người bên cạnh, một không hiểu, hai không nói gì, nghi ngờ gãi đầu một cái: “Tôi làm sao?"
Tiểu Hoàng nhịn xúc động co quắp khóe miệng, 囧 囧 hữu thần thở dài: “Tiểu Hồng làm rất tốt."
Tiểu Hồng lập tức gật đầu, ưỡn ngực ngẩng đầu biểu thị mình đặc biệt có khả năng.
Mạc Cổn Cổn không rõ, nhưng thấy Tiểu Hoàng tỏ thái độ, cũng liền gật đầu: “Quá giỏi."
Tiểu Hồng ngượng ngùng lắc lắc đầu: “He he he."
Lục Kiêu Kỳ: “… …"
Tiểu Hoàng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Kiêu Kỳ, rõ ràng nhìn ra được cảm giác bất đắc dĩ từ trong mắt nhau.
Mùi hôi đó, không giống với loại mà bọn họ cần.
Cái đó rõ ràng là hôi nách mà.
Vào lúc mình không hay biết, suýt nữa mặt tròn đã bị mùi hôi trên người mình hại rồi.
Lục Kiêu Kỳ đảo ánh mắt lạnh lùng qua, liền xoay người rời đi, anh đã âm thầm báo hai người cho Thừa Phong biết, chờ đến khi Thừa Phong xác nhận thân phận xong xuôi…
Quân bộ chia làm vài đại quân khu, bên trong tổng bộ loại người yêu ma quỷ quái gì cũng có.
Lục Kiêu Kỳ nghĩ tới điều gì, con ngươi càng trở nên sâu thẳm.
Dọc theo đường đi, Tiểu Hồng lại tìm thấy hai người có mùi hôi, trải qua sự xác nhận của Tiểu Hoàng, không còn xuất hiện loại hiểu lầm hôi nách quỷ dị này nữa. Tiểu Hồng vỗ ngực nhỏ biểu thị, nhất định mình sẽ dùng hết toàn lực giúp đỡ tìm cho ra hung thủ!
Căn bản là cậu cũng không biết rõ hung thủ và binh sĩ có mùi hôi thì liên quan gì đến nhau.
Tiến vào tổng bộ quân bộ, ba tiểu manh vật Mạc Cổn Cổn liền bị kiến trúc nguy nga chót vót khiến cho chấn động. Kiến trúc cao vút trong mây phát huy khí thế hoành tráng, từng khối kim loại tản ra màu sắc kỳ lạ, đây chính là tổng bộ quân bộ của tinh vực Celta.
Bên trên có vài đảo nhỏ lơ lửng, giống như là bảo vệ kiến trúc cao ngất như vậy.
Nhìn thoáng qua, vô cùng làm chấn động lòng người.
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, nhìn kiến trúc này bằng cặp mắt kinh ngạc, nội tâm của nhóc dã bị chấn động.
“Trời ạ." Mạc Cổn Cổn cúi đầu hô một tiếng.
Nhóc chưa bao giờ biết mỗi ngày Đại Quái Vật đều làm việc ở chỗ này, nhóc nghĩ đến đảo lơ lửng, nghĩ đến trường học, nhưng mà có chết cũng không nghĩ ra thế giới của Đại Quái Vật lại là như vậy. Mạc Cổn Cổn liếm liếm miệng cánh hoa lông xù xù, trong mắt tràn ra sự hướng tới nồng đậm và tự ti nhàn nhạt.
Hai cái tai đen tròn vo rũ xuống, đôi mắt với hai quầng thâm đen ươn ướt càng ướt át hơn, y như có thể khóc lên bất cứ lúc nào.
Hai tiểu tinh linh vẫn còn đang chấn động, trong cuộc sống thiếu thốn của bọn họ, còn chưa từng nhìn thấy loại kiến trúc này đâu.
Trên thực tế, hai tiểu tinh linh và Mạc Cổn Cổn cũng giống nhau, chưa từng trải sự đời.
Ba tiểu quê mùa mềm manh manh ngẩng đầu, ba cặp mắt đen lúng liếng trừng đến tròn vo, Tiểu Hồng mới kịp phản ứng: “Thật là cao nha."
Tiểu Hoàng âu sầu trong lòng gật đầu.
Nếu như thần vật này sinh ra linh vật, sẽ là tồn tại mạnh mẽ tới cỡ nào đây.
Lục Kiêu Kỳ vẫn luôn quan tâm nhóc nhỏ, anh mẫn cảm nhận thấy được sau khi Cổn Cổn nhìn thấy cảnh tượng này, đã lộ ra một chút bất an và mất mát. Vươn tay khẽ vuốt đầu của tiểu gấu trúc, Lục Kiêu Kỳ cực kỳ đau lòng. Hai tai của nhóc nhỏ đều rũ xuống một cách ỉu xìu, hình như là đang khó chịu.
Lục Kiêu Kỳ kiên nhẫn nói: “Sao vậy?"
Mạc Cổn Cổn nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay đang sờ mình: “Ư ~ "
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, chân mày hơi nhíu lên: “Là không thích chỗ này hả?"
Mạc Cổn Cổn dùng sức lắc đầu, nhóc ngẩng đầu nhìn kiến trúc rộng lớn rồi kêu lên “ư ư".
Không phải là nhóc không thích, chỉ là chưa bao giờ biết tới một mặt này của Đại Quái Vật, nhóc rất muốn biết tất cả mọi chuyện của Đại Quái Vật, nhưng thấy cảnh này rồi nhóc mới phát hiện ra, nhóc vẫn còn chưa hiểu biết về Đại Quái Vật bao nhiêu cả, điều này làm cho nhóc cảm thấy rất mất mát, ở nơi nhóc không nhìn thấy, Đại Quái Vật có hình tượng cùng với vòng xã giao khác mà mình không biết.
Đó là nơi mà nhóc không có cách nào xen vào được.
Mạc Cổn Cổn có chút lo lắng, cũng có chút hướng tới, nhóc rất muốn biết rốt cuộc chỗ làm việc mỗi ngày của Đại Quái Vật là như thế nào.
Nhóc nhỏ kêu ư ư non nớt, nói năng gần như lộn xộn, nhưng Lục Kiêu Kỳ lại lấy ra được tin tức hữu dụng.
Anh hoảng hốt một lát, nhéo nhéo cái trán vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Lục Kiêu Kỳ: “Vậy sau này mỗi ngày tôi đều đưa em đến đây, chúng ta có thể ở cùng một chỗ suốt cả ngày."
Trên thực tế, đối với đề nghị này, nội tâm Lục Kiêu Kỳ là cực kỳ động tâm.
Mạc Cổn Cổn ngây người, nhóc gãi gãi mặt nhỏ đầy lông của mình: “Ư ư?"
Trong mắt Lục Kiêu Kỳ đã chứa chút ý cười: “Đương nhiên, không sao cả."
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.
Lúc này, rốt cục nhóc cũng khôi phục tinh thần, lần thứ hai nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, tiểu bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Có thể tiến vào tổng bộ đa số đều có quân hàm, nhưng so với Nguyên soái, như cũ chỉ có thể tính là binh sĩ. Lục Kiêu Kỳ đi một đường, liền nhận được một đường ánh mắt kính ngưỡng hoặc thực hoặc giả.
Tiểu Hồng che mũi.
Tác giả :
Thủy Sâm Sâm