Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương
Chương 68: Phục thù qua mạng của nhóm bạn thân quỷ
Đám antifan này kéo tới quá đông đảo.
Đến cả các fan đang lăn lộn gào khóc đều ngốc lăng, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng, đã bị antifan chiếm màn ảnh.
Một giây kế tiếp, lửa giận của các fan xông thẳng lên trời, nhào thân chiến trường. Đấu trí đấu dũng, quyết tử đấu tranh với cái đám antifan không hiểu được này.
Tỉ lệ ủng hộ của Mạc Cổn Cổn trong chương trình này vô cùng cao, vẫn luôn độc chiếm đầu bảng, hiện nay sau khi lăn quả cầu tuyết đã có năm trăm triệu lượt ủng hộ. Mà người thứ hai là một diễn viên tham gia chương trình liền có danh tiếng, này người đa tài đa nghệ lại có năng lực khống chế hiện trường rất mạnh, nói chuyện hài hước thuộc về hậu sinh khả uý, là thí sinh số 63, hiện nay anh ta có hơn 400 triệu lượt ủng hộ.
Anh ta nuôi một con cực kỳ mèo tam thể cực kỳ trân quý, sau khi tham gia trận đấu, dường như là anh ta đã bị Mạc Cổn Cổn dẫn dắt, bình thường sẽ trực tiếp cuộc sống thường ngày của anh ta và con mèo nhà mình, cho nên thu được rất nhiều sự yêu thích và ủng hộ của người xem.
Mạc Cổn Cổn vẫn đang chăm chỉ làm việc trong chương trình trực tiếp, lần này khoảng cách giữa nhóc và máy tính có hơi xa, lại đang mê mẩn chơi nước, nên nhóc ta cũng không biết chuyện tiết mục trình diễn của mình đã máu chảy thành sông, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Đây là thế giới mà con người có thể nhìn thấy, nhưng ở mức độ mà bọn họ không có cách nào chạm đến, có vài tồn tại đã nổi trận lôi đình.
Rất nhiều quỷ bị trói buộc không có cách nào siêu thoát, bọn họ quý trọng mỗi một cơ hội gấu trúc trực tiếp, thậm chí không nhận thức được đã trở thành fan não tàn trung thành nhất của Mạc Cổn Cổn, các quỷ quái khác đã nhận được ân huệ của Mạc Cổn Cổn cũng vô cùng có hảo cảm với nhóc, đang mong đợi có thể gặp mặt vị này, hoặc là giao lưu một cách thân thiện.
Mỗi ngày quỷ quái đều tiến đến trước màn hình, cùng xem trực tiếp với con người.
Có quỷ quái năng lực cường đại thực sự không nhịn được, còn theo fanboy fangirl nhân loại để lại bình luận, phát biểu một lời ca ngợi.
Cục lông làm cho bọn họ tâm tâm niệm niệm cảm kích này bỗng nhiên có một ngày bị vô số người công kích, phê bình không đáng một đồng.
Trong lòng quỷ quái có thể zui zẻ?!
Quỷ quái chưa biết Mạc Cổn Cổn còn như này, nhóm bạn thân Tiểu Ôn từ lúc bắt đầu đã đi theo Mạc Cổn Cổn, đã sớm đỏ mắt.
Tóc của Tiểu Ôn không gió cũng tự bay, con ngươi đỏ thắm tràn ra vài phần sát ý.
Trương Lan híp mắt: “Hình như là anh hùng bàn phím đó."
Quỷ giáo sư xoa xoa cằm: “Rất hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hẳn là nhằm vào Cổn Cổn."
Tiểu Ôn cười nhạt một tiếng: “Lão đại của chúng ta là người mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể khi dễ hay sao?"
Trương Lan: “Hiện tại biện pháp trực tiếp nhất chính là xông thẳng qua mạng, làm chết cái người đang ngồi trước bàn máy tính kia."
Dù Lục Kiêu Kỳ chưa vào màn hình, nhưng sự quan tâm của anh dành cho Cổn Cổn nghiêm túc bất kỳ người nào, anh phát hiện ngay lập tức và có phản ứng ngay, đả thông thông tin, hạ một loạt mệnh lệnh. Sau đó, anh nhìn chung quanh một vòng, nói với quỷ quái: “Ra đây."
Lệ quỷ hai mặt nhìn nhau, ngoan ngoãn đuổi kịp.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, thân thể anh trở nên mạnh mẻ, năng lực nhận biết cũng mạnh hơn, hiện tại anh nhắm mắt lại liền có thể rõ ràng cảm giác được nhất cử nhất động của những tồn tại này, đại khái sẽ có vài chi tiết khác biệt với cảm nhận trực quan của Mạc Cổn Cổn, quá trình hơi phiền phức một chút.
Lục Kiêu Kỳ đứng ở cửa, thân thể bút thẳng tắp.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn không hiểu ra sao, vị này gọi bọn họ làm gì đây.
Sau khi nghe Lục Kiêu Kỳ nói, bọn họ liền trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên tột đỉnh.
Cho nên nói, Thượng tướng vinh dự thế mà lại lấy quyền mưu tư à!
Lục Kiêu Kỳ từ từ nhắm hai mắt lại, “Tôi là người giám hộ của Cổn Cổn, những chuyện này là nghĩa vụ và quyền lực của tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn em ấy."
Dừng một chút, Lục Kiêu Kỳ lại nói tiếp: “Các người có nguyện ý không?"
Tiểu Ôn là người đầu tiên đứng ra: “Tất nhiên rồi! Nếu không nhờ có Cổn Đoàn Nhi lão đại, hiện tại tôi còn đang ở tinh vực màu xám đợi kẻ chết thay đây này! Nhưng cho dù tìm được kẻ chết thay thực sự có thể rời đi, tương lai cả đời tôi cũng sẽ đầy nhấp nhô, tôi cảm kích Cổn Đoàn Nhi lão đại, đã sớm không kịp đợi!"
Các lệ quỷ khác gật đầu phụ họa.
Lục Kiêu Kỳ: “Vậy đi đi." Ngày mai, chính là nghi thức thụ huấn của anh.
Một bên kia, Lý Văn Nhiễu và Lý Thanh Văn đang híp mắt nhìn số liệu liếc nhau, trong mắt tràn ra một chút khoái trá.
Quần áo Lý Thanh Văn hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ, trong ngực hắn ôm một con mèo nhỏ.
Lý Thanh Văn: “Anh họ, em không ngờ rằng anh sẽ đồng ý giúp em."
Lý Văn Nhiễu mỉm cười gật đầu.
Lý Thanh Văn: “Em đường đường là một tiểu thiên vương, thế mà lại phải dựa vào động vật để hút fan, mà người hạng nhất vậy mà trực tiếp là một con vật, tinh tế bây giờ đúng là không có cách nào đánh giá, nhân loại thế mà lại không thắng nổi một cno quỷ nhỏ." Nói rồi hắn ta bắt đầu vuốt ve mèo.
Lý Thanh Văn nói, trên gương mặt tuấn mỹ có thêm một chút bất mãn.
Lý Văn Nhiễu đảo mắt: “Lần này, em phải biểu hiện tốt một chút, anh nghĩ chắc là cha em sẽ vui lắm."
Nhắc tới chuyện này, Lý Thanh Văn lại bĩu môi: “Con trai lý tưởng trong lòng ông ấy là anh đó, ông ấy hi vọng em tòng quân như anh, sau này trở thành Đại Tướng quân, hiện tại anh đã làm được rồi, sau này anh liền thay em phát triển trong quân đội đi, anh họ."
Lúc nói đến hai chữ cuối cùng, Lý Thanh Văn ý vị thâm trường.
Lý Văn Nhiễu khẽ gật đầu, ngầm hiểu ý cười.
Tuy rằng hai người đều họ Lý, nhưng không có liên hệ máu mủ, Lý Văn Nhiễu là con nuôi được Lý gia nhận về từ nửa năm trước. Hắn có thể trở thành Tướng quân, có một nguyên nhân lớn là nhờ Lý gia ủng hộ hắn, hắn có tư bản trở thành Tướng quân.
Hắn quay đầu nhìn về phía màn hình, con ngươi tràn ra vài phần âm lãnh, nam nhân kia có hóa thành tro hắn đều biết. Vật dụng trong ngôi nhà, khuy măng sét và quần áo, trước đây đều là hắn đến chuẩn bị, thân phận chủ nhân con gấu trúc mà mỗi người nói một kiểu trên mạng, nhưng chỉ có hắn rõ ràng, người đàn ông này chính là Lục Kiêu Kỳ!
Nếu con gấu trúc này thuộc về Lục Kiêu Kỳ, vậy hắn liền làm cho tên đó ngột ngạt, về phần nguyên nhân càng sâu.
Đây bất quá chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.
Nhưng mà, miệng hắn còn chưa kịp nở nụ cười, liền thấy màn hình chợt tối sầm lại, một điểm đỏ quỷ dị nhấp nháy không ngừng.
Lý Thanh Văn cau mày: “Đây là làm sao?"
Hai người đang ở trong một căn biệt thự bí mật, cũng không có người nào khác cả.
Sắc mặt Lý Thanh Văn chìm xuống: “Lẽ nào là hacker?"
Hắn thân là tiểu thiên vương, thân phận càng đặc thù, mạng internet trong nhà càng là bí mật nhất, trừ phi là hacker đỉnh cấp liền không có cách nào công phá. Nhưng màn hình số liệu đang êm đẹp bỗng nhiên biến dạng, đúng là làm cho người khác phải nghĩ nhiều.
Con ngươi Lý Văn Nhiễu hơi co lại: “Đừng nhúc nhích, anh xem thử."
Hắn đứng dậy, đi về phía màn hình, bỗng nhiên đèn trong biệt thự lấp lóe, bùm một cái, cả phòng tối thui.
Đèn treo phát ra tiếng đánh lửa tí tách, sáng lên một cái rồi tối sầm.
Ngay thời khắc sáng tối đan xen, hai người thấy rõ ràng có một nữ quỷ áo đỏ đang ngồi ở bên trên đánh đu.
Trong tai bọn họ nghe thấy có tiếng cười phảng phất từ chân trời vọng lại bên tai.
Lý Thanh Văn khẽ hô một tiếng, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Đèn lại bật lên, nó chỉ đang tự lắc lư, cứ như bên trên chưa từng xuất hiện nữ nhân áo đỏ nào cả.
Răng rắc, răng rắc.
Lý Thanh Văn hoảng sợ lui về phía sau: “Quỷ! Anh họ, là quỷ!!"
Trán của Lý Văn Nhiễu cũng đổ mồ hôi, dù sao hắn đã trải qua rất nhiều chiến sự, còn có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
Oanh một tiếng, sau đó là tiếng rầm rầm vỡ vụn.
Lý Thanh Văn thét chói tai, con mèo bị bóp đau hung hăng cào hắn một cái, chạy đi.
Đẩy ra con mèo đang nhào tới, mặt Lý Văn Nhiễu âm trầm: “Đừng làm ồn!"
Bọn họ không thể tự loạn trận cước, Lý Văn Nhiễu rất khẩn trương, còn hơn cả quỷ quái quấy phá, hắn càng tin tưởng là người làm, chẳng lẽ đã bị Lục Kiêu Kỳ phát hiện rồi?
Nhưng mà, một giây sau, trên màn ảnh bỗng nhiên xuất hiện một quỷ áo đỏ, hắn há to miệng, răng nanh toát ra, theo sự chuyển động của hắn khuôn mặt rơi xuống dưới, tròng mắt rơi xoạch xuống đất, lăn vài vòng thẳng đến khi đụng trúng mũi giày Lý Văn Nhiễu mới dừng lại.
Lý Văn Nhiễu rõ ràng cảm giác được có vật gì đụng trúng.
Hai tròng mắt của lệ quỷ đỏ tươi, miệng nhếch đến sau ót: “Ăn các ngươi! A, là hai cái lòng dạ hiểm độc, ta muốn ăn các ngươi."
Lý Thanh Văn kêu một tiếng, chớp mắt, liền muốn xỉu.
Lý Văn Nhiễu bị tiếng kêu dọa nhảy dựng, tức giận đầu đều bốc khói, hắn khẩn trương lui về phía sau: “Ai, đang giả thần giả quỷ!"
“Hì hì hì." Đây là tiếng trẻ con cười.
Cái trán Lý Văn Nhiễu toát ra mồ hôi.
Bỗng nhiên, một bóng đen lướt qua, Lý Văn Nhiễu rõ ràng cảm nhận được mặt bị hung hăng xé rách một nhát, đau nhức truyền lên não.
Căn bản là hắn không nhìn ra đó là cái gì, chỉ dùng tay sờ sờ gương mặt, ướt át dính dấp.
Đây là máu!
Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một nữ quỷ áo đỏ, cô cười híp mắt ngẩng đầu, quần áo màu đỏ đong đưa theo gió.
Cô cười một cách tự nhiên: “Giả thần giả quỷ? Không không, ta là quỷ thật á."
Một giây trước, cô còn ở phía xa, sau một khắc, liền đến trước mắt Lý Thanh Văn đang bò ra xa xa, “Mi định đi đâu đó?"
Miệng nữ quỷ mở to như chậu máu, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, lập tức liền muốn nuốt cả đầu của Lý Thanh Văn vào…
Nước tiểu rơi xuống lộp độp, cả người Lý Thanh Văn co quắp kịch liệt, run run rẩy rẩy trợn trắng mắt, trong miệng phun ra bọt mép.
Lý Thanh Văn thế mà lại trực tiếp bị dọa xỉu.
Con ngươi Lý Văn Nhiễu chợt co lại, hắn móc súng ra, bắng pằng pằng vài phát.
Trương Lan bị bắn rơi nửa cái đầu, văng óc ra ngoài, cô lại cười híp mắt xoay người: “Ngươi bắn ta hả. Đau quá đi à."
Nói rồi, cô liền bay về phía Lý Văn Nhiễu.
Lý Văn Nhiễu nắm chặt súng, lại bắn tiếp vài phát: “Ngươi đừng qua đây!"
Thân thể Trương Lan trực tiếp biến thành gợn sóng, nuốt chửng mấy viên đạn kia.
Con ngươi Lý Văn Nhiễu chợt lui: “Mi là trí năng?!"
Hình chiếu trí năng có thể làm giống như thật, Lý Văn Nhiễu cũng không tin hắn gặp quỷ, về phần vết thương trên mặt hắn…
Tạm thời hắn còn chưa nghĩ thông suốt.
Rốt cuộc cũng đã từng theo Thượng tướng nam chinh bắc chiến, năng lực kháng đòn của Lý Văn Nhiễu rất mạnh.
Tình huống bên này, Mạc Cổn Cổn không hề hay biết, nhóc trực tiếp xong, đọc bài bốn ngay trên trực tiếp, hài lòng tắt máy tính, sau đó thân thể nhoáng cái biến thành thiếu niên, hừ tiểu ca khúc tự chế, lắc lư cái mông nhỏ đi tắm rửa.
Lục Kiêu Kỳ ngồi trước màn hình cá nhân, tùy ý liếc mấy cái, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh lùng. Trên màn ảnh của anh là vô số màn hình nhỏ, mỗi một cái đều là màn chơi đùa giữa người và quỷ.
Ngay năm phút đồng hồ trước, anh hùng bàn phím A9 ngậm điếu thuốc, hưởng thụ khoái cảm tùy ý mắng chửi ở trên mạng.
Hắn vừa mới đánh được một nửa bình luận: “Lông của con tiểu súc sinh này vô cùng tốt, dùng đến làm quần bông… …"
Một giây kế tiếp, một hô hấp nặng nề vang lên bên tai hắn: “Quần bông? Biện pháp hay, ta nghĩ da của ngươi càng tốt hơn nữa đấy."
Đây là không gian nhỏ của riêng hắn, chỉ có một mình hắn. Tóc gáy của A9 dựng ngược lên, hoảng sợ nuốt miệng nước.
Giọng nói bên tai này thuộc, thuộc về ai?!
Tay hắn có hơi run, dùng hết dũng khí xoay người, nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ ai cả. Lại cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, trong phòng nhỏ hình vuông chỉ có một mình hắn, căn bản không có người khác.
A9 mộng bức chớp mắt, sau đó quay đầu.
A9: “Ảo, ảo giác sao?"
Lần này bên tai vẫn là một giọng nói rõ ràng, thậm chí một phần nhỏ da thịt của hắn còn cảm nhận được độ ấm.
Giọng kia nói: “Không phải là ảo giác đâu, ta ở ngay sau lưng ngươi đây."
A9 hoảng sợ chợt quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt gần trong gang tấc, nhưng gương mặt này lại không có con ngươi.
“A!!!!"
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng đất trời.
Đây không phải là trường hợp duy nhất.
Chủ đề kinh dị trên diễn đàn, bỗng nhiên một đêm này có thêm vô số người, bọn họ run run rẩy rẩy xuất hiện.
“Thật đáng sợ, quỷ quỷ quỷ! Nhà của tôi có quỷ á á á! Hù chết tôi!"
“Tôi đang bình luận một chương trình trực tiếp trên mạng, sau đó đột nhiên tất cả đèn trong nhà đều tắt, tiếp sau đó… Có nữ quỷ áo đó á cô ta thật đáng sợ."
“Đúng đúng đúng! Tôi cũng vậy, đèn treo trong nhà đều rơi xuống đất, mặt của tôi còn bị đâm trúng. Hiện tại tôi đang ở bên ngoài không dám về nhà, hắn nói chuyện ở ngay trên đầu tôi, tôi cũng có thể cảm giác được hơi thở của hắn thổi tới lên lỗ tai tôi, ông trời của con ơi."
“Tôi thì nghe thấy tiếng trẻ con cười, sau đó, liền thấy trên giường có một đứa trẻ không có mắt nhìn tôi cười, tiếp đó…"
Có quá nhiều người thổ tào như vậy. Liền có người quan tâm đến.
“Ha ha ha, mấy người này đang kể chuyện cười à, làm sao mà trên thế giới có thể có quỷ được chứ!"
“Mấy người này tổ chức thành đoàn thể xoát hoạt động gì đấy. Đừng cho là bọn tôi ngu xuẩn, tôi biết cái này là hành động nghệ thuật á. Bất quá không thể không nói, chuyện mấy người biên ra y như thật vậy, nhưng mà mấy người nói nhìn trực tiếp gì vậy, tôi cũng nhìn trực tiếp nè, thậm chí tôi cũng bình luận nữa nè, bất quá không thể không nói, đám antifan ghê tởm này, tôi còn chưa mắng bọn chúng đã ghiền đâu."
“Tôi cũng xem trực tiếp nè, tôi còn xem trực tiếp của gấu trúc nữa nè. Tôi cũng đâu có nhìn thấy quỷ đâu à."
“Là thật đó! Chính mắt tôi nhìn thấy nè! ( ảnh chụp ) ( ảnh chụp )" Người này đăng ảnh của mình lên, hắn thấy chân chân thật thật, nhưng sau khi đăng lên mạng, hắn mới phát hiện, chỉ có một hàng chữ: “Quỷ đâu ra? Giỡn với mấy người thôi."
Ảnh chụp là ảnh chụp thật, nhưng khi hắn đăng lên mạng, liền biến thành một dòng chữ đỏ trên nền đen.
Cư dân mạng thấy vậy, đều mắng hắn máu chó đầy đầu, cái này con mọe nó là đang đùa với bọn họ mà.
Người đăng ảnh đã bị dọa đến mất vía.
Hắn cho là mình đã trốn ra được, nhưng khi hắn thấy ảnh chụp biến dạng cả người liền không tốt.
Hắn mở ra xem lần nữa, lại thấy một dòng chữ khác.
“Anh hùng bàn phím, nhìn về phía đối diện."
Đứng trên đường cái có dòng người qua lại tấp nập, hắn nhìn về một phía bỗng nhiên con ngươi chợt co lại.
Đó là một mặc người mặc đồ đỏ, đang nhếch môi nở nụ cười quỷ dị với hắn, tay cũng đang lắc lư nhẹ nhàng. Mà thân thể hắn bị vô số người đi xuyên qua, nhân loại xuyên qua thân thể hắn nhịn không được đánh rùng mình một cái.
Anh hùng bàn phím triệt để bị dọa khóc.
Anh hùng bàn phím quỳ ở dưới đất: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi không phải anh hùng bàn phím không phải…"
Hắn lên mạng, để lại một câu cuối cùng trên diễn đàn: “Tôi phải về nhà trồng trọt, tạm biệt internet. Tôi không phải anh hùng bàn phím không phải!"
Nói rồi, hắn liền tự ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy của mình, khóc rống lên.
Tiểu Ôn bĩu môi, biến mất.
Lục Kiêu Kỳ dỗ Gấu Trúc Đoàn Nhi mơ mơ màng màng ngủ xong, cẩn cẩn thậ thận đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đứng ở thư phòng, sắc mặt Lục Kiêu Kỳ thất thường.
Tiểu Ôn: “Tướng quân."
Lục Kiêu Kỳ híp mắt: “Ổn rồi, đây là video của lần này."
Hai mắt của đám lệ quỷ Tiểu Ôn sáng ngời.
Vì Mạc Cổn Cổn, lệ quỷ và Lục Kiêu Kỳ đạt thành nhận thức chung. Về phần hù dọa chỉ là bước đầu tiên, mà bước thứ hai…
Lục Kiêu Kỳ nheo hai mắt lại.
Tiểu Ôn mở video lên, an tường xem Cổn Đoàn Nhi trong video, nghe nhóc lẩm bẩm.
Nghe xong rồi, Tôn Tiểu Tuyền chép chép miệng: “Tuy rằng không tốt bằng nghe Cổn Đoàn Nhi lão đại trực tiếp, nhưng hiệu quả cũng tạm được, sau này chúng ta muốn nghe liền trực tiếp mở video là được. À, Tướng quân có thể cho mỗi người chúng tôi một cái máy chiếu được không?!"
Hai mắt quỷ giáo sư sáng ngời: “Ý kiến này được đấy. Lúc không có trực tiếp, chúng ta liền tự mở video nghe."
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, im lặng cười một tiếng.
Lục Kiêu Kỳ: “Sau này khu R trên đảo lơ lửng, phát lại tuần hoàn, các người có thể tự nghe."
Các lệ quỷ hưng phấn lên.
Mạc Cổn Cổn mơ mơ màng màng sờ sờ ngồi dậy, hử, Đại Quái Vật đâu rồi?
Nhóc hóa thành Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, bốn cái chân nhỏ xíu ngắn củn bước trên đất cộp cộp, cất tiếng kêu non nớt.
Mạc Cổn Cổn: “Ư ư, ư ư!" Bởi vì mệt mỏi, đi đường đều đi không thẳng được.
Nghe được tiếng vang, Lục Kiêu Kỳ mở cửa, nâng Cục Bông Nhỏ trong lòng bàn tay: “Sao vậy?"
Mạc Cổn Cổn cọ cọ ủy ủy khuất khuất.
Không thấy Đại Quái Vật. Nhóc đến tìm người, kêu hai tiếng với Đại Quái Vật, nhóc mệt mỏi ngáp một cái.
Mắt Lục Kiêu Kỳ ngậm cười.
Mạc Cổn Cổn: “Ư ư?" Mới nãy lại nói cái gì á.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Ngay mai, là nghi thức thụ huấn, Cổn Cổn đến xem không?"
Đầu Mạc Cổn Cổn rủ xuống, tai nhỏ run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt ướt sũng, nhưng đã triệt để khôi phục tinh thần.
Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt: “Ư ư???"
Nghi thức thụ huấn của Đại Quái Vật?! Chính là quân hàm đã nói mấy ngày trước sao. Nghi thức thụ huấn lần này của Lục Kiêu Kỳ chỉ là một loại trấn an.
Lục Kiêu Kỳ cười ôn nhu: “Muốn đến xem không?"
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.
Mạc Cổn Cổn biến thành thiếu niên, nhảy nhót lôi kéo cánh tay của Đại Quái Vật: “Muốn xem muốn xem!"
Nghe nói Đại Quái Vật sắp tham dự nghi thức thụ huấn, Gấu Trúc Đoàn Nhi còn kích động hơn cả Đại Quái Vật, cậu lôi kéo Đại Quái Vật đi về phía phòng ngủ: “Mau, chúng ta đi xem thử, ngày mai anh phải mặc đẹp trai nhất. Tôi liền biết Đại Quái Vật lợi hại nhất mà."
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, “Thật đáng tiếc, chỉ có thể mặc quân trang thôi."
Mạc Cổn Cổn sửng sốt, lại kiên định lên: “Cho dù là quân trang, chúng ta cũng phải lựa ra bộ đẹp mắt nhất."
Lục Kiêu Kỳ gật đầu bất đắc dĩ: “Được."
Anh có nhiều bộ quân trang để thay giặt, chính là kiểu dáng giống nhau như đúc. Bất quá nhóc nhỏ kia muốn chọn, anh liền dung túng.
Mỗi lần Mạc Cổn Cổn biến thân, đều là trần trùi trụi.
Lục Kiêu Kỳ nhìn cái mông nhỏ đang lắc lư và phần lưng có đường cong duyên dáng, con ngươi dần dần tối xuống.
Mạc Cổn Cổn không hề hay biết chuyện mình bị thị gian.
Bỗng nhiên Lục Kiêu Kỳ phát bên thân có thêm vài tồn tại, anh chợt kéo người vào lòng, cởi áo khoác xuống bọc lấy người lại.
Mạc Cổn Cổn bị bao thành bánh chưng, nghi ngờ ngẩng đầu.
Lục Kiêu Kỳ dùng hai tay ôm người vào lòng, anh cởi áo sơmi cho thiếu niên, còn anh thì để trần thân trên, anh đảo ánh mắt lạnh lẽo qua.
Nét mặt là cảnh cáo bất kỳ tồn tại nào không là người, tay lại nhịn không được xoa nắn vài cái không nhẹ không nặng.
Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu: “Đại Quái Vật??"
Giọng của Lục Kiêu Kỳ khàn khàn: “Mặc vào, lạnh."
Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu, kỳ thực cậu muốn nói không lạnh, nhưng lúc này trực giác của dã thú nói cho cậu biết không nên cự tuyệt mới tốt.
Mạc Cổn Cổn chọt chọt lồng ngực của Đại Quái Vật: " Đại Quái Vật cũng lạnh nha, chúng ta mau về phòng đi."
Lục Kiêu Kỳ gật đầu.
Tổ tiên Lục gia đứng cách Lục Kiêu Kỳ không xa không duy trì nổi nụ cười, đứa cháu đỉnh thiên lập địa kia của ông thế mà lại là một tên hèn mọn như vậy.
Đến chết ông cũng không nghĩ tới, trình độ muộn tao của cháu trai nhà ông lại nặng tới mức này.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn bay ở một bên, chép chép miệng: “Lòng ham chiếm hữu này a, chúng ta đều không nhìn thấy gì cả."
Ngày thứ hai, có vài bài báo không quá được mọi người chú ý, là một vài tin ngắn về người bị hù chết do tắc nghẽn cơ tim, mấy tin này không thu hút được bao nhiêu sự chú ý, dù sao ở tinh tế, không còn điều gì đáng sợ hơn sâu giết người cả.
Bọn họ sớm đã củng cố được một trái tim cường tráng rồi. Về số bị dọa điên, sợ đến mức từ này mai danh ẩn tích cũng không ít.
Cũng cùng ngày đó, một ổ đã được ẩn giấu nhiều năm bị càn quét.
Bọn họ đang truyền bá lời đồn trên mạng.
Mà lời đồn bọn họ lan truyền lớn nhất, chính là chuyện Lục Kiêu Kỳ tử vong.
Lục Kiêu Kỳ vẫn không thể công khai lên tiếng, lần này anh mượn sự kiện này đứng ở trước mặt mọi người, anh trực tiếp đánh tan tin đồn thất thiệt kia. Lục Kiêu Kỳ nói mình đang tiến hành một nhiệm vụ bí mật, mà bởi vì có người tâm hoài bất quỹ, khiến cho thế giới khủng hoảng.
Lục Kiêu Kỳ lên tiếng vang dội hữu lực, làm cho vô số người phải hò hét, tâm tình sùng bái không ngừng trào lên.
Lục Kiêu Kỳ cẩn thận báo cáo những chiến công mình đã đạt được.
Cũng vào ngày này, Lục Kiêu Kỳ đứng ở phía trước, dáng người cao ngất đứng trước thiên hạ, ánh mắt của anh thâm trầm.
Anh đang được phong làm Phó Nguyên soái.
Chỉ còn cách nhân vật số một quân bộ chân chính một chút nữa, lão Nguyên soái vuốt chòm râu cười vô cùng phức tạp.
Mà Lý Văn Nhiễu đứng ở một góc kéo căng mặt làm ra trạng thái ok, sắc mặt hắn âm trầm.
Đến cả các fan đang lăn lộn gào khóc đều ngốc lăng, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng, đã bị antifan chiếm màn ảnh.
Một giây kế tiếp, lửa giận của các fan xông thẳng lên trời, nhào thân chiến trường. Đấu trí đấu dũng, quyết tử đấu tranh với cái đám antifan không hiểu được này.
Tỉ lệ ủng hộ của Mạc Cổn Cổn trong chương trình này vô cùng cao, vẫn luôn độc chiếm đầu bảng, hiện nay sau khi lăn quả cầu tuyết đã có năm trăm triệu lượt ủng hộ. Mà người thứ hai là một diễn viên tham gia chương trình liền có danh tiếng, này người đa tài đa nghệ lại có năng lực khống chế hiện trường rất mạnh, nói chuyện hài hước thuộc về hậu sinh khả uý, là thí sinh số 63, hiện nay anh ta có hơn 400 triệu lượt ủng hộ.
Anh ta nuôi một con cực kỳ mèo tam thể cực kỳ trân quý, sau khi tham gia trận đấu, dường như là anh ta đã bị Mạc Cổn Cổn dẫn dắt, bình thường sẽ trực tiếp cuộc sống thường ngày của anh ta và con mèo nhà mình, cho nên thu được rất nhiều sự yêu thích và ủng hộ của người xem.
Mạc Cổn Cổn vẫn đang chăm chỉ làm việc trong chương trình trực tiếp, lần này khoảng cách giữa nhóc và máy tính có hơi xa, lại đang mê mẩn chơi nước, nên nhóc ta cũng không biết chuyện tiết mục trình diễn của mình đã máu chảy thành sông, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Đây là thế giới mà con người có thể nhìn thấy, nhưng ở mức độ mà bọn họ không có cách nào chạm đến, có vài tồn tại đã nổi trận lôi đình.
Rất nhiều quỷ bị trói buộc không có cách nào siêu thoát, bọn họ quý trọng mỗi một cơ hội gấu trúc trực tiếp, thậm chí không nhận thức được đã trở thành fan não tàn trung thành nhất của Mạc Cổn Cổn, các quỷ quái khác đã nhận được ân huệ của Mạc Cổn Cổn cũng vô cùng có hảo cảm với nhóc, đang mong đợi có thể gặp mặt vị này, hoặc là giao lưu một cách thân thiện.
Mỗi ngày quỷ quái đều tiến đến trước màn hình, cùng xem trực tiếp với con người.
Có quỷ quái năng lực cường đại thực sự không nhịn được, còn theo fanboy fangirl nhân loại để lại bình luận, phát biểu một lời ca ngợi.
Cục lông làm cho bọn họ tâm tâm niệm niệm cảm kích này bỗng nhiên có một ngày bị vô số người công kích, phê bình không đáng một đồng.
Trong lòng quỷ quái có thể zui zẻ?!
Quỷ quái chưa biết Mạc Cổn Cổn còn như này, nhóm bạn thân Tiểu Ôn từ lúc bắt đầu đã đi theo Mạc Cổn Cổn, đã sớm đỏ mắt.
Tóc của Tiểu Ôn không gió cũng tự bay, con ngươi đỏ thắm tràn ra vài phần sát ý.
Trương Lan híp mắt: “Hình như là anh hùng bàn phím đó."
Quỷ giáo sư xoa xoa cằm: “Rất hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hẳn là nhằm vào Cổn Cổn."
Tiểu Ôn cười nhạt một tiếng: “Lão đại của chúng ta là người mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể khi dễ hay sao?"
Trương Lan: “Hiện tại biện pháp trực tiếp nhất chính là xông thẳng qua mạng, làm chết cái người đang ngồi trước bàn máy tính kia."
Dù Lục Kiêu Kỳ chưa vào màn hình, nhưng sự quan tâm của anh dành cho Cổn Cổn nghiêm túc bất kỳ người nào, anh phát hiện ngay lập tức và có phản ứng ngay, đả thông thông tin, hạ một loạt mệnh lệnh. Sau đó, anh nhìn chung quanh một vòng, nói với quỷ quái: “Ra đây."
Lệ quỷ hai mặt nhìn nhau, ngoan ngoãn đuổi kịp.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, thân thể anh trở nên mạnh mẻ, năng lực nhận biết cũng mạnh hơn, hiện tại anh nhắm mắt lại liền có thể rõ ràng cảm giác được nhất cử nhất động của những tồn tại này, đại khái sẽ có vài chi tiết khác biệt với cảm nhận trực quan của Mạc Cổn Cổn, quá trình hơi phiền phức một chút.
Lục Kiêu Kỳ đứng ở cửa, thân thể bút thẳng tắp.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn không hiểu ra sao, vị này gọi bọn họ làm gì đây.
Sau khi nghe Lục Kiêu Kỳ nói, bọn họ liền trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên tột đỉnh.
Cho nên nói, Thượng tướng vinh dự thế mà lại lấy quyền mưu tư à!
Lục Kiêu Kỳ từ từ nhắm hai mắt lại, “Tôi là người giám hộ của Cổn Cổn, những chuyện này là nghĩa vụ và quyền lực của tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn em ấy."
Dừng một chút, Lục Kiêu Kỳ lại nói tiếp: “Các người có nguyện ý không?"
Tiểu Ôn là người đầu tiên đứng ra: “Tất nhiên rồi! Nếu không nhờ có Cổn Đoàn Nhi lão đại, hiện tại tôi còn đang ở tinh vực màu xám đợi kẻ chết thay đây này! Nhưng cho dù tìm được kẻ chết thay thực sự có thể rời đi, tương lai cả đời tôi cũng sẽ đầy nhấp nhô, tôi cảm kích Cổn Đoàn Nhi lão đại, đã sớm không kịp đợi!"
Các lệ quỷ khác gật đầu phụ họa.
Lục Kiêu Kỳ: “Vậy đi đi." Ngày mai, chính là nghi thức thụ huấn của anh.
Một bên kia, Lý Văn Nhiễu và Lý Thanh Văn đang híp mắt nhìn số liệu liếc nhau, trong mắt tràn ra một chút khoái trá.
Quần áo Lý Thanh Văn hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ, trong ngực hắn ôm một con mèo nhỏ.
Lý Thanh Văn: “Anh họ, em không ngờ rằng anh sẽ đồng ý giúp em."
Lý Văn Nhiễu mỉm cười gật đầu.
Lý Thanh Văn: “Em đường đường là một tiểu thiên vương, thế mà lại phải dựa vào động vật để hút fan, mà người hạng nhất vậy mà trực tiếp là một con vật, tinh tế bây giờ đúng là không có cách nào đánh giá, nhân loại thế mà lại không thắng nổi một cno quỷ nhỏ." Nói rồi hắn ta bắt đầu vuốt ve mèo.
Lý Thanh Văn nói, trên gương mặt tuấn mỹ có thêm một chút bất mãn.
Lý Văn Nhiễu đảo mắt: “Lần này, em phải biểu hiện tốt một chút, anh nghĩ chắc là cha em sẽ vui lắm."
Nhắc tới chuyện này, Lý Thanh Văn lại bĩu môi: “Con trai lý tưởng trong lòng ông ấy là anh đó, ông ấy hi vọng em tòng quân như anh, sau này trở thành Đại Tướng quân, hiện tại anh đã làm được rồi, sau này anh liền thay em phát triển trong quân đội đi, anh họ."
Lúc nói đến hai chữ cuối cùng, Lý Thanh Văn ý vị thâm trường.
Lý Văn Nhiễu khẽ gật đầu, ngầm hiểu ý cười.
Tuy rằng hai người đều họ Lý, nhưng không có liên hệ máu mủ, Lý Văn Nhiễu là con nuôi được Lý gia nhận về từ nửa năm trước. Hắn có thể trở thành Tướng quân, có một nguyên nhân lớn là nhờ Lý gia ủng hộ hắn, hắn có tư bản trở thành Tướng quân.
Hắn quay đầu nhìn về phía màn hình, con ngươi tràn ra vài phần âm lãnh, nam nhân kia có hóa thành tro hắn đều biết. Vật dụng trong ngôi nhà, khuy măng sét và quần áo, trước đây đều là hắn đến chuẩn bị, thân phận chủ nhân con gấu trúc mà mỗi người nói một kiểu trên mạng, nhưng chỉ có hắn rõ ràng, người đàn ông này chính là Lục Kiêu Kỳ!
Nếu con gấu trúc này thuộc về Lục Kiêu Kỳ, vậy hắn liền làm cho tên đó ngột ngạt, về phần nguyên nhân càng sâu.
Đây bất quá chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.
Nhưng mà, miệng hắn còn chưa kịp nở nụ cười, liền thấy màn hình chợt tối sầm lại, một điểm đỏ quỷ dị nhấp nháy không ngừng.
Lý Thanh Văn cau mày: “Đây là làm sao?"
Hai người đang ở trong một căn biệt thự bí mật, cũng không có người nào khác cả.
Sắc mặt Lý Thanh Văn chìm xuống: “Lẽ nào là hacker?"
Hắn thân là tiểu thiên vương, thân phận càng đặc thù, mạng internet trong nhà càng là bí mật nhất, trừ phi là hacker đỉnh cấp liền không có cách nào công phá. Nhưng màn hình số liệu đang êm đẹp bỗng nhiên biến dạng, đúng là làm cho người khác phải nghĩ nhiều.
Con ngươi Lý Văn Nhiễu hơi co lại: “Đừng nhúc nhích, anh xem thử."
Hắn đứng dậy, đi về phía màn hình, bỗng nhiên đèn trong biệt thự lấp lóe, bùm một cái, cả phòng tối thui.
Đèn treo phát ra tiếng đánh lửa tí tách, sáng lên một cái rồi tối sầm.
Ngay thời khắc sáng tối đan xen, hai người thấy rõ ràng có một nữ quỷ áo đỏ đang ngồi ở bên trên đánh đu.
Trong tai bọn họ nghe thấy có tiếng cười phảng phất từ chân trời vọng lại bên tai.
Lý Thanh Văn khẽ hô một tiếng, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Đèn lại bật lên, nó chỉ đang tự lắc lư, cứ như bên trên chưa từng xuất hiện nữ nhân áo đỏ nào cả.
Răng rắc, răng rắc.
Lý Thanh Văn hoảng sợ lui về phía sau: “Quỷ! Anh họ, là quỷ!!"
Trán của Lý Văn Nhiễu cũng đổ mồ hôi, dù sao hắn đã trải qua rất nhiều chiến sự, còn có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
Oanh một tiếng, sau đó là tiếng rầm rầm vỡ vụn.
Lý Thanh Văn thét chói tai, con mèo bị bóp đau hung hăng cào hắn một cái, chạy đi.
Đẩy ra con mèo đang nhào tới, mặt Lý Văn Nhiễu âm trầm: “Đừng làm ồn!"
Bọn họ không thể tự loạn trận cước, Lý Văn Nhiễu rất khẩn trương, còn hơn cả quỷ quái quấy phá, hắn càng tin tưởng là người làm, chẳng lẽ đã bị Lục Kiêu Kỳ phát hiện rồi?
Nhưng mà, một giây sau, trên màn ảnh bỗng nhiên xuất hiện một quỷ áo đỏ, hắn há to miệng, răng nanh toát ra, theo sự chuyển động của hắn khuôn mặt rơi xuống dưới, tròng mắt rơi xoạch xuống đất, lăn vài vòng thẳng đến khi đụng trúng mũi giày Lý Văn Nhiễu mới dừng lại.
Lý Văn Nhiễu rõ ràng cảm giác được có vật gì đụng trúng.
Hai tròng mắt của lệ quỷ đỏ tươi, miệng nhếch đến sau ót: “Ăn các ngươi! A, là hai cái lòng dạ hiểm độc, ta muốn ăn các ngươi."
Lý Thanh Văn kêu một tiếng, chớp mắt, liền muốn xỉu.
Lý Văn Nhiễu bị tiếng kêu dọa nhảy dựng, tức giận đầu đều bốc khói, hắn khẩn trương lui về phía sau: “Ai, đang giả thần giả quỷ!"
“Hì hì hì." Đây là tiếng trẻ con cười.
Cái trán Lý Văn Nhiễu toát ra mồ hôi.
Bỗng nhiên, một bóng đen lướt qua, Lý Văn Nhiễu rõ ràng cảm nhận được mặt bị hung hăng xé rách một nhát, đau nhức truyền lên não.
Căn bản là hắn không nhìn ra đó là cái gì, chỉ dùng tay sờ sờ gương mặt, ướt át dính dấp.
Đây là máu!
Đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một nữ quỷ áo đỏ, cô cười híp mắt ngẩng đầu, quần áo màu đỏ đong đưa theo gió.
Cô cười một cách tự nhiên: “Giả thần giả quỷ? Không không, ta là quỷ thật á."
Một giây trước, cô còn ở phía xa, sau một khắc, liền đến trước mắt Lý Thanh Văn đang bò ra xa xa, “Mi định đi đâu đó?"
Miệng nữ quỷ mở to như chậu máu, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, lập tức liền muốn nuốt cả đầu của Lý Thanh Văn vào…
Nước tiểu rơi xuống lộp độp, cả người Lý Thanh Văn co quắp kịch liệt, run run rẩy rẩy trợn trắng mắt, trong miệng phun ra bọt mép.
Lý Thanh Văn thế mà lại trực tiếp bị dọa xỉu.
Con ngươi Lý Văn Nhiễu chợt co lại, hắn móc súng ra, bắng pằng pằng vài phát.
Trương Lan bị bắn rơi nửa cái đầu, văng óc ra ngoài, cô lại cười híp mắt xoay người: “Ngươi bắn ta hả. Đau quá đi à."
Nói rồi, cô liền bay về phía Lý Văn Nhiễu.
Lý Văn Nhiễu nắm chặt súng, lại bắn tiếp vài phát: “Ngươi đừng qua đây!"
Thân thể Trương Lan trực tiếp biến thành gợn sóng, nuốt chửng mấy viên đạn kia.
Con ngươi Lý Văn Nhiễu chợt lui: “Mi là trí năng?!"
Hình chiếu trí năng có thể làm giống như thật, Lý Văn Nhiễu cũng không tin hắn gặp quỷ, về phần vết thương trên mặt hắn…
Tạm thời hắn còn chưa nghĩ thông suốt.
Rốt cuộc cũng đã từng theo Thượng tướng nam chinh bắc chiến, năng lực kháng đòn của Lý Văn Nhiễu rất mạnh.
Tình huống bên này, Mạc Cổn Cổn không hề hay biết, nhóc trực tiếp xong, đọc bài bốn ngay trên trực tiếp, hài lòng tắt máy tính, sau đó thân thể nhoáng cái biến thành thiếu niên, hừ tiểu ca khúc tự chế, lắc lư cái mông nhỏ đi tắm rửa.
Lục Kiêu Kỳ ngồi trước màn hình cá nhân, tùy ý liếc mấy cái, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh lùng. Trên màn ảnh của anh là vô số màn hình nhỏ, mỗi một cái đều là màn chơi đùa giữa người và quỷ.
Ngay năm phút đồng hồ trước, anh hùng bàn phím A9 ngậm điếu thuốc, hưởng thụ khoái cảm tùy ý mắng chửi ở trên mạng.
Hắn vừa mới đánh được một nửa bình luận: “Lông của con tiểu súc sinh này vô cùng tốt, dùng đến làm quần bông… …"
Một giây kế tiếp, một hô hấp nặng nề vang lên bên tai hắn: “Quần bông? Biện pháp hay, ta nghĩ da của ngươi càng tốt hơn nữa đấy."
Đây là không gian nhỏ của riêng hắn, chỉ có một mình hắn. Tóc gáy của A9 dựng ngược lên, hoảng sợ nuốt miệng nước.
Giọng nói bên tai này thuộc, thuộc về ai?!
Tay hắn có hơi run, dùng hết dũng khí xoay người, nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ ai cả. Lại cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, trong phòng nhỏ hình vuông chỉ có một mình hắn, căn bản không có người khác.
A9 mộng bức chớp mắt, sau đó quay đầu.
A9: “Ảo, ảo giác sao?"
Lần này bên tai vẫn là một giọng nói rõ ràng, thậm chí một phần nhỏ da thịt của hắn còn cảm nhận được độ ấm.
Giọng kia nói: “Không phải là ảo giác đâu, ta ở ngay sau lưng ngươi đây."
A9 hoảng sợ chợt quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt gần trong gang tấc, nhưng gương mặt này lại không có con ngươi.
“A!!!!"
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng đất trời.
Đây không phải là trường hợp duy nhất.
Chủ đề kinh dị trên diễn đàn, bỗng nhiên một đêm này có thêm vô số người, bọn họ run run rẩy rẩy xuất hiện.
“Thật đáng sợ, quỷ quỷ quỷ! Nhà của tôi có quỷ á á á! Hù chết tôi!"
“Tôi đang bình luận một chương trình trực tiếp trên mạng, sau đó đột nhiên tất cả đèn trong nhà đều tắt, tiếp sau đó… Có nữ quỷ áo đó á cô ta thật đáng sợ."
“Đúng đúng đúng! Tôi cũng vậy, đèn treo trong nhà đều rơi xuống đất, mặt của tôi còn bị đâm trúng. Hiện tại tôi đang ở bên ngoài không dám về nhà, hắn nói chuyện ở ngay trên đầu tôi, tôi cũng có thể cảm giác được hơi thở của hắn thổi tới lên lỗ tai tôi, ông trời của con ơi."
“Tôi thì nghe thấy tiếng trẻ con cười, sau đó, liền thấy trên giường có một đứa trẻ không có mắt nhìn tôi cười, tiếp đó…"
Có quá nhiều người thổ tào như vậy. Liền có người quan tâm đến.
“Ha ha ha, mấy người này đang kể chuyện cười à, làm sao mà trên thế giới có thể có quỷ được chứ!"
“Mấy người này tổ chức thành đoàn thể xoát hoạt động gì đấy. Đừng cho là bọn tôi ngu xuẩn, tôi biết cái này là hành động nghệ thuật á. Bất quá không thể không nói, chuyện mấy người biên ra y như thật vậy, nhưng mà mấy người nói nhìn trực tiếp gì vậy, tôi cũng nhìn trực tiếp nè, thậm chí tôi cũng bình luận nữa nè, bất quá không thể không nói, đám antifan ghê tởm này, tôi còn chưa mắng bọn chúng đã ghiền đâu."
“Tôi cũng xem trực tiếp nè, tôi còn xem trực tiếp của gấu trúc nữa nè. Tôi cũng đâu có nhìn thấy quỷ đâu à."
“Là thật đó! Chính mắt tôi nhìn thấy nè! ( ảnh chụp ) ( ảnh chụp )" Người này đăng ảnh của mình lên, hắn thấy chân chân thật thật, nhưng sau khi đăng lên mạng, hắn mới phát hiện, chỉ có một hàng chữ: “Quỷ đâu ra? Giỡn với mấy người thôi."
Ảnh chụp là ảnh chụp thật, nhưng khi hắn đăng lên mạng, liền biến thành một dòng chữ đỏ trên nền đen.
Cư dân mạng thấy vậy, đều mắng hắn máu chó đầy đầu, cái này con mọe nó là đang đùa với bọn họ mà.
Người đăng ảnh đã bị dọa đến mất vía.
Hắn cho là mình đã trốn ra được, nhưng khi hắn thấy ảnh chụp biến dạng cả người liền không tốt.
Hắn mở ra xem lần nữa, lại thấy một dòng chữ khác.
“Anh hùng bàn phím, nhìn về phía đối diện."
Đứng trên đường cái có dòng người qua lại tấp nập, hắn nhìn về một phía bỗng nhiên con ngươi chợt co lại.
Đó là một mặc người mặc đồ đỏ, đang nhếch môi nở nụ cười quỷ dị với hắn, tay cũng đang lắc lư nhẹ nhàng. Mà thân thể hắn bị vô số người đi xuyên qua, nhân loại xuyên qua thân thể hắn nhịn không được đánh rùng mình một cái.
Anh hùng bàn phím triệt để bị dọa khóc.
Anh hùng bàn phím quỳ ở dưới đất: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi không phải anh hùng bàn phím không phải…"
Hắn lên mạng, để lại một câu cuối cùng trên diễn đàn: “Tôi phải về nhà trồng trọt, tạm biệt internet. Tôi không phải anh hùng bàn phím không phải!"
Nói rồi, hắn liền tự ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy của mình, khóc rống lên.
Tiểu Ôn bĩu môi, biến mất.
Lục Kiêu Kỳ dỗ Gấu Trúc Đoàn Nhi mơ mơ màng màng ngủ xong, cẩn cẩn thậ thận đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đứng ở thư phòng, sắc mặt Lục Kiêu Kỳ thất thường.
Tiểu Ôn: “Tướng quân."
Lục Kiêu Kỳ híp mắt: “Ổn rồi, đây là video của lần này."
Hai mắt của đám lệ quỷ Tiểu Ôn sáng ngời.
Vì Mạc Cổn Cổn, lệ quỷ và Lục Kiêu Kỳ đạt thành nhận thức chung. Về phần hù dọa chỉ là bước đầu tiên, mà bước thứ hai…
Lục Kiêu Kỳ nheo hai mắt lại.
Tiểu Ôn mở video lên, an tường xem Cổn Đoàn Nhi trong video, nghe nhóc lẩm bẩm.
Nghe xong rồi, Tôn Tiểu Tuyền chép chép miệng: “Tuy rằng không tốt bằng nghe Cổn Đoàn Nhi lão đại trực tiếp, nhưng hiệu quả cũng tạm được, sau này chúng ta muốn nghe liền trực tiếp mở video là được. À, Tướng quân có thể cho mỗi người chúng tôi một cái máy chiếu được không?!"
Hai mắt quỷ giáo sư sáng ngời: “Ý kiến này được đấy. Lúc không có trực tiếp, chúng ta liền tự mở video nghe."
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, im lặng cười một tiếng.
Lục Kiêu Kỳ: “Sau này khu R trên đảo lơ lửng, phát lại tuần hoàn, các người có thể tự nghe."
Các lệ quỷ hưng phấn lên.
Mạc Cổn Cổn mơ mơ màng màng sờ sờ ngồi dậy, hử, Đại Quái Vật đâu rồi?
Nhóc hóa thành Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi, bốn cái chân nhỏ xíu ngắn củn bước trên đất cộp cộp, cất tiếng kêu non nớt.
Mạc Cổn Cổn: “Ư ư, ư ư!" Bởi vì mệt mỏi, đi đường đều đi không thẳng được.
Nghe được tiếng vang, Lục Kiêu Kỳ mở cửa, nâng Cục Bông Nhỏ trong lòng bàn tay: “Sao vậy?"
Mạc Cổn Cổn cọ cọ ủy ủy khuất khuất.
Không thấy Đại Quái Vật. Nhóc đến tìm người, kêu hai tiếng với Đại Quái Vật, nhóc mệt mỏi ngáp một cái.
Mắt Lục Kiêu Kỳ ngậm cười.
Mạc Cổn Cổn: “Ư ư?" Mới nãy lại nói cái gì á.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt: “Ngay mai, là nghi thức thụ huấn, Cổn Cổn đến xem không?"
Đầu Mạc Cổn Cổn rủ xuống, tai nhỏ run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt ướt sũng, nhưng đã triệt để khôi phục tinh thần.
Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt: “Ư ư???"
Nghi thức thụ huấn của Đại Quái Vật?! Chính là quân hàm đã nói mấy ngày trước sao. Nghi thức thụ huấn lần này của Lục Kiêu Kỳ chỉ là một loại trấn an.
Lục Kiêu Kỳ cười ôn nhu: “Muốn đến xem không?"
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.
Mạc Cổn Cổn biến thành thiếu niên, nhảy nhót lôi kéo cánh tay của Đại Quái Vật: “Muốn xem muốn xem!"
Nghe nói Đại Quái Vật sắp tham dự nghi thức thụ huấn, Gấu Trúc Đoàn Nhi còn kích động hơn cả Đại Quái Vật, cậu lôi kéo Đại Quái Vật đi về phía phòng ngủ: “Mau, chúng ta đi xem thử, ngày mai anh phải mặc đẹp trai nhất. Tôi liền biết Đại Quái Vật lợi hại nhất mà."
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, “Thật đáng tiếc, chỉ có thể mặc quân trang thôi."
Mạc Cổn Cổn sửng sốt, lại kiên định lên: “Cho dù là quân trang, chúng ta cũng phải lựa ra bộ đẹp mắt nhất."
Lục Kiêu Kỳ gật đầu bất đắc dĩ: “Được."
Anh có nhiều bộ quân trang để thay giặt, chính là kiểu dáng giống nhau như đúc. Bất quá nhóc nhỏ kia muốn chọn, anh liền dung túng.
Mỗi lần Mạc Cổn Cổn biến thân, đều là trần trùi trụi.
Lục Kiêu Kỳ nhìn cái mông nhỏ đang lắc lư và phần lưng có đường cong duyên dáng, con ngươi dần dần tối xuống.
Mạc Cổn Cổn không hề hay biết chuyện mình bị thị gian.
Bỗng nhiên Lục Kiêu Kỳ phát bên thân có thêm vài tồn tại, anh chợt kéo người vào lòng, cởi áo khoác xuống bọc lấy người lại.
Mạc Cổn Cổn bị bao thành bánh chưng, nghi ngờ ngẩng đầu.
Lục Kiêu Kỳ dùng hai tay ôm người vào lòng, anh cởi áo sơmi cho thiếu niên, còn anh thì để trần thân trên, anh đảo ánh mắt lạnh lẽo qua.
Nét mặt là cảnh cáo bất kỳ tồn tại nào không là người, tay lại nhịn không được xoa nắn vài cái không nhẹ không nặng.
Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu: “Đại Quái Vật??"
Giọng của Lục Kiêu Kỳ khàn khàn: “Mặc vào, lạnh."
Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn gật đầu, kỳ thực cậu muốn nói không lạnh, nhưng lúc này trực giác của dã thú nói cho cậu biết không nên cự tuyệt mới tốt.
Mạc Cổn Cổn chọt chọt lồng ngực của Đại Quái Vật: " Đại Quái Vật cũng lạnh nha, chúng ta mau về phòng đi."
Lục Kiêu Kỳ gật đầu.
Tổ tiên Lục gia đứng cách Lục Kiêu Kỳ không xa không duy trì nổi nụ cười, đứa cháu đỉnh thiên lập địa kia của ông thế mà lại là một tên hèn mọn như vậy.
Đến chết ông cũng không nghĩ tới, trình độ muộn tao của cháu trai nhà ông lại nặng tới mức này.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn bay ở một bên, chép chép miệng: “Lòng ham chiếm hữu này a, chúng ta đều không nhìn thấy gì cả."
Ngày thứ hai, có vài bài báo không quá được mọi người chú ý, là một vài tin ngắn về người bị hù chết do tắc nghẽn cơ tim, mấy tin này không thu hút được bao nhiêu sự chú ý, dù sao ở tinh tế, không còn điều gì đáng sợ hơn sâu giết người cả.
Bọn họ sớm đã củng cố được một trái tim cường tráng rồi. Về số bị dọa điên, sợ đến mức từ này mai danh ẩn tích cũng không ít.
Cũng cùng ngày đó, một ổ đã được ẩn giấu nhiều năm bị càn quét.
Bọn họ đang truyền bá lời đồn trên mạng.
Mà lời đồn bọn họ lan truyền lớn nhất, chính là chuyện Lục Kiêu Kỳ tử vong.
Lục Kiêu Kỳ vẫn không thể công khai lên tiếng, lần này anh mượn sự kiện này đứng ở trước mặt mọi người, anh trực tiếp đánh tan tin đồn thất thiệt kia. Lục Kiêu Kỳ nói mình đang tiến hành một nhiệm vụ bí mật, mà bởi vì có người tâm hoài bất quỹ, khiến cho thế giới khủng hoảng.
Lục Kiêu Kỳ lên tiếng vang dội hữu lực, làm cho vô số người phải hò hét, tâm tình sùng bái không ngừng trào lên.
Lục Kiêu Kỳ cẩn thận báo cáo những chiến công mình đã đạt được.
Cũng vào ngày này, Lục Kiêu Kỳ đứng ở phía trước, dáng người cao ngất đứng trước thiên hạ, ánh mắt của anh thâm trầm.
Anh đang được phong làm Phó Nguyên soái.
Chỉ còn cách nhân vật số một quân bộ chân chính một chút nữa, lão Nguyên soái vuốt chòm râu cười vô cùng phức tạp.
Mà Lý Văn Nhiễu đứng ở một góc kéo căng mặt làm ra trạng thái ok, sắc mặt hắn âm trầm.
Tác giả :
Thủy Sâm Sâm