Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương
Chương 59: Gấu trúc Cổn Cổn thi nhập học
Edit: Tiểu Điềm Điềm
Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào con ngươi mơ hồ của thiếu niên hồi lâu, trong con ngươi sâu thẳm có thêm một ít bất đắc dĩ.
Trái tim vẫn đang đập loạn nhịp, tế bào toàn thân đều đang nhảy nhót một cách hưng phấn.
Lục Kiêu Kỳ cũng không có tiến về phía trước, anh bình tĩnh nhìn mỹ thiếu niên.
Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt, “Đại Quái Vật?"
Hoang mang gãi gãi mặt, mỹ thiếu niên cúi đầu nhìn chung quanh một vòng, không hiểu làm sao truy vấn: “Tôi bị sao hả?"
Lục Kiêu Kỳ há to miệng, ngăn chặn nội tâm đang sục sôi, khẽ vuốt tóc của thiếu niên.
Nắm chặt lấy tay của thiếu niên, Lục Kiêu Kỳ xoay người, hiển nhiên giọng nói đã có hơi khàn: “Đi thôi."
Mạc Cổn Cổn “Leng keng", trên đầu nhô ra bốn năm cái dấu hỏi, ngoan ngoãn đi theo sau Đại Quái Vật, nhìn bóng lưng cao to của anh.
Mới nãy Đại Quái Vật muốn thì thầm gì với mình hả ta.
Từ khi ra đời đến nay, trừ ma ma ra, cậu chỉ gần gũi với Đại Quái Vật như vậy thôi. Cậu cũng thích được Đại Quái Vật vuốt ve.
Lệ quỷ bay ở đằng xa hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Ôn: “Mới nãy chúng ta không có quấy rầy chứ hả. Sao Lục Kiêu Kỳ lại không xuống ta vậy cà."
Tôn Tiểu Tuyền nhẹ giọng nói: “Ai quan tâm chứ." Nói rồi khẽ lắc lư cánh tay, bế quỷ nhỏ trong ngực bay xa.
Một khúc hát ru truyền từ xa tới, Tiểu Ôn phức tạp lau lau mặt. Khóe miệng cậu ta giật giật, như vầy cũng rất tội nghiệp cho quỷ nhỏ, khó nghe như vậy không bị dọa ra ác mộng đã vô cùng lợi hại rồi đó.
Tiểu Ôn quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay nhau: “Nhút nhát?"
Lệ quỷ không hiểu nổi suy nghĩ của Lục Kiêu Kỳ.
Đường nhỏ quanh co phủ kín đá cuội, ánh nắng xuyên qua lá cây, tạo thành từng tia nắng vàng chiếu xuống.
Mạc Cổn Cổn đi trên đường nhỏ trong rừng rậm, hít một hơi thật sâu, trong không khí ở đây còn thẩm thấu một chút hương vị của kim loại ở thời đại tinh tế mới. Bất quá không khí nồng nặc mùi cỏ xanh cũng đã đủ để cho cậu thả lỏng tâm thần. So với phủ Thượng tướng hoang vu, rất hiển nhiên Mạc Cổn Cổn càng thích toàn cảnh màu xanh này hơn.
Cỏ xanh hệt như tấm thảm, Mạc Cổn Cổn thực sự rất thích, đi đi, mỹ thiếu niên liền bổ nhào về phía trước biến thân thành Gấu Trúc Đoàn Nhi béo đô đô.
Lục Kiêu Kỳ đi theo ở phía sau, im lặng dung túng.
Công viên giải trí không có ai vẫn đèn đuốc sáng trưng, công trình tiên tiến chỉ mở cửa riêng cho một con.
Ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, Mạc Cổn Cổn leo lên trên đầu ngựa gỗ, hai móng nhỏ bông xù xù nắm lấy sừng Kỳ Lân. Lục Kiêu Kỳ đứng ở một bên, thân thể thẳng tắp, anh lại đưa tay ra che chở gấu trúc, rất sợ nhóc ta không cẩn thận ngã từ trên xuống.
Mạc Cổn Cổn ngồi vài vòng, đầu óc có hơi choáng váng.
Nhóc nhỏ mơ mơ màng màng ngẩng đầu, quyết đoán vươn móng vuốt nhỏ về phía Đại Quái Vật.
Gấu Trúc Đoàn Nhi vô cùng tin tưởng trực tiếp rơi xuống, nếu không phải Lục Kiêu Kỳ phản ứng mau lẹ, kịp thời đỡ được nhóc trên không trung, lúc này Mạc Cổn Cổn đã ngã nhào xuống đất lăn vài vòng, nói không chừng còn té thành bánh gấu trúc luôn kia kìa. Lại chơi tiếp vài trò khác, Lục Kiêu Kỳ vuốt ve Gấu Trúc Đoàn Nhi đã hơi mệt ở trong lòng.
Lục Kiêu Kỳ: “Mệt thì cứ ngủ đi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
Mạc Cổn Cổn mềm mềm trả lời, kêu ư ư tựa như đang làm nũng.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ ôn hòa.
Trung tâm của đảo lơ lửng gần với kiến trúc tự nhiên, Mạc Cổn Cổn thấy quản gia đã đứng ở cửa từ sớm, nhóc cực kỳ kinh ngạc.
Lục Kiêu Kỳ: “Sau này, chúng ta sẽ ở lại đây."
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.
Chờ hai vị ăn cơm tối xong, quản gia cười tủm tỉm: “Hiệu trưởng của học viện Fate đã gửi tin đến."
Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn cùng ngẩng đầu.
Quản gia: “Đã xác nhận thành công thủ tục thân phận, tiểu phu nhân có thể vào học viện học tập rồi."
Nhất thời Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt: “Con có thể đến học viện rồi ạ?"
Lục Kiêu Kỳ híp mắt, yên lặng ra hiệu cho ông nói tiếp.
Quản gia ngầm hiểu, bổ sung: “Bất quá, để biết sẽ vào lớp nào, cần phải thông qua một đợt kiểm tra mới xác định được."
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc: “Kiểm tra?"
Quản gia: “Ví dụ như phương diện tố chất thân thể, tinh thần, và thi viết vân vân."
Mạc Cổn Cổn có hơi cương.
Lục Kiêu Kỳ vỗ nhẹ: “Đừng lo, có thể mà."
Quản gia cười ha ha gật đầu: “Tuy nói là kiểm tra, nhưng cũng chỉ là lướt qua thôi, thành tích tốt thì tốt, thành tích bình thường cũng không sao cả."
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, vẫn có hơi khẩn trương.
Từ trước tới nay, cậu là con gấu trúc đầu tiên phải tham dự cuộc thi nhập học của con người đó.
Tiểu Ôn thấy sắc mặt của lão đại nhà mình vẫn mất tự nhiên như trước, liền dựa sát vào nói: “Lão đại cứ yên tâm đi, đến lúc đó không biết cái nào chúng tôi sẽ nói cho cậu biết!"
Con ngươi chợt sáng ngời, hai mắt Mạc Cổn Cổn đen lúng liếng.
Tạm thời còn chưa biết hành vi này thuộc về ăn gian, Mạc Cổn Cổn yên tâm thoải mái liền vui vẻ nha.
Học viện Fate tọa lạc trên một hòn đảo cực lớn, lưng dựa vào núi, rừng cây trùng trùng điệp điệp dần dần trải rộng ra.
Theo lý thuyết, ngày đầu tiên của tháng, là thời điểm báo cáo công tác và hội họp của quân bộ. Lục Kiêu Kỳ thế mà lại ngang nhiên vắng họp. Anh đang dẫn mỹ thiếu niên vào nhập học, Mạc Cổn Cổn đột kích vài ngày, lúc này vẫn còn đầy đầu tri thức, đi đường đều mê man không ngừng nhẩm bài, sợ lát nữa mình sẽ quên mất.
Võ Nhị thấy vậy, đều đau lòng hỏng.
Võ Nhị: “Cái đồ xấu xí này đang làm gì vậy hả? Để cho Cổn Cổn của chúng ta mệt thành như vậy! Thằng bé vẫn còn là một con non đó! Quá khi dễ người mà!"
Võ Đại nhíu mày, thân thể vẫn nhấp nháy nhấp nháy.
Võ Nhị quay đầu, có hơi gấp: “Đại ca, anh nói cái gì đi chứ."
Võ Đại: “Mệt, nhưng mà Cổn Cổn thích."
Võ Nhị bị nghẹn lại, nhìn chằm chằm Cổn Cổn đang mỹ tư tư nhẩm bài mà không phản bác được, qua nửa ngày mới mệt tâm bụm mặt. Trùng hợp là vào lúc này, Lục Kiêu Kỳ liền đút một ly nước mật ong ngọt tác tác, nhận được hôn hôn cảm kích của Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Võ Nhị thống khổ xoay người, dùng sức hít sâu: Hậu bối nhà mình đều sắp thành nhà người ta rồi!
Võ Đại cau mày: “Trọng điểm là, cái đồ xấu xí này, ý đồ bất chính." Hai chữ cuối cùng, ông nói cực kỳ gian nan.
Dù sao Lục Kiêu Kỳ cũng là anh hùng của cả tinh vực, hiệu trưởng và tất cả lãnh đạo của trường đều ra chào đón.
Học viện Fate nằm trong top 10 trong tổng số đông đảo các học việc trên tinh tế, là số một số hai trong các tinh vực ở chung quanh, đa số học sinh tốt nghiệp từ trường này đều nổi tiếng. Nhưng trên thực tế trong vòng vài năm trở lại đây, hiệu trưởng lại thường xuyên nhăn mày nhíu mặt, mỗi ngày đều sợ mất mật, qua một ngày như một năm.
Học viện đang ở vào thời điểm khó khăn, cũng không biết là nguyên nhân gì, học sinh của học viện Fate cực kỳ xui xẻo, suốt một năm cứ xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn. Càng là học sinh ưu tú, càng bị thương tổn nặng nề. Trong vòng năm năm, gần như một tháng liền có một học sinh bị thương. Cứ kéo dài tình trạng này, cho dù lực lượng giáo viên của trường học bọn họ có hùng hậu đến đâu, vẫn không có cách nào chống cự lại ảnh hưởng của tin đồn đáng sợ như học ở đây có thể chết bất kỳ lúc nào.
Bỗng nhiên vị Thượng tướng vinh dự Lục Kiêu Kỳ này giáng lâm, đối với học viện Fate mà nói, được xem như là một việc vui trọng đại.
Về phần Mạc Cổn Cổn, hiệu trưởng của học viện đã chuẩn bị nắm lỗ mũi, bất luận vị bà con Công tước này có không ra gì tới cỡ nào, ông đều nhận hết.
Chỉ cần Lục Kiêu Kỳ đến học viện của bọn họ làm giáo viên thỉnh giảng vài buổi, tự nhiên sẽ hấp dẫn được học sinh đến đây.
Đánh bàn tính cả hai cùng có lợi, hiệu trưởng cười hệt như một đóa hoa.
Mạc Cổn Cổn đi theo Lục Kiêu Kỳ xuống xe bay, một ông hiệu trưởng mặt đầy nếp nhăn liền nhịn không được tiến lên vài bước.
Nhìn chung quanh một vòng phát hiện có máy quay cỡ nhỏ, vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ nghiêm nghị, hiệu trưởng ngượng ngùng.
Hiệu trưởng giả bộ bình tĩnh: “Lục Thượng tướng, hoan nghênh ngài đến học viện Fate."
Lục Kiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Lục Thượng tướng không nói quá nhiều, hiệu trưởng sớm đã được nghe nói tới, dứt khoát liền chào hỏi một cách tự nhiên, sau đó liền chuyển trọng tâm câu chuyện sang Mạc Cổn Cổn.
Hiệu trưởng: “Vị này chính là bạn học Mạc Cổn Cổn muốn nhập học phải không?"
Bị nêu tên, Mạc Cổn Cổn có chút khẩn trương, đồng thời cũng hết sức kích động. Cậu âm thầm nắm lấy góc áo của Đại Quái Vật, gật đầu thật mạnh.
Mạc Cổn Cổn nói với giọng giòn tan: “Chào ngài."
Mỹ thiếu niên nói chuyện, hiệu trưởng mới nhìn thẳng vào người học sinh này, nhìn thấy tướng mạo của cậu ông liền nhịn không được ngẩn người.
Ở trên tinh tế, dung mạo của Mạc Cổn Cổn thực sự xuất sắc, khí chất tự nhiên trên người cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái, buông lỏng đề phòng.
Thấy rõ Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn, trong lòng hiệu trưởng nhịn không được dâng lên một chút thương tiếc của trưởng bối.
Hiệu trưởng nói: “Bé ngoan bé ngoan, sau này ở trong học viện học tập cho giỏi, có gì không biết liền tới tìm thầy."
Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đồng ý.
Hiệu trưởng đã có tuổi, nhìn thấy bé con ngoan ngoan mềm mềm như vậy, tự nhiên sẽ thấy vui sướng.
Sẽ đồng ý nhận học sinh cũng bởi vì có quan hệ với Lục Kiêu Kỳ, hôm nay lại là thật lòng hy vọng có thể tiếp nhận mỹ thiếu niên này.
Hiệu trưởng thật lòng thật dạ khen Mạc Cổn Cổn.
Mạc Cổn Cổn ngượng ngùng, hai má cậu đỏ bừng cặp mắt thì lấp lánh, khóe mắt đảo qua, lại nhìn thấy trên tòa nhà xa xa có một bóng người màu trắng đang đứng.
Thân thể người nọ không nhúc nhích, đầu lại xoay một trăm tám mươi độ, sau khi nhìn thẳng vào cậu, thoáng cái liền biến mất.
Con ngươi Mạc Cổn Cổn hơi co lại, mới nãy cậu nhìn thấy cô gái không có tròng mắt trong ảnh chụp.
Bởi vì là học viện trên đảo, phía sau có chỗ dựa, để thuận tiện đa số học sinh đều lựa chọn ở lại, chỉ có một số ít học sinh sẽ chọn học ngoại trú. Lục Kiêu Kỳ không muốn vào ban ngày toàn bộ học sinh có ký túc xá để nghỉ trưa, Cổn Cổn lại chỉ có thể ngồi trong phòng học. Nhưng anh tuyệt đối không cho phép gấu trúc của anh ở trong một căn phòng toàn là nam nhân xa lạ.
Thế là, vì thế học viện cố ý sắp xếp cho Mạc Cổn Cổn ở một phòng riêng.
Quản gia đã sớm chuẩn bị đầy đủ đồ dùng hằng ngày ở bên trong.
Nam nhân đã trải qua giết chóc có khí thế khổng lồ, hiệu trưởng cũng không dám khinh thường, “Lục Thượng tướng, hiện tại dẫn bạn học Mạc đi kiểm tra được chứ?"
Lục Kiêu Kỳ quay đầu, ánh mắt ôn nhu: “Cổn Cổn?"
Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu, giơ lên hai nắm tay: “Tôi đã chuẩn bị xong!"
Tuy rằng biểu tình nghiêm túc, nhưng Mạc Cổn Cổn vẫn có hơi chột dạ liếc nhìn nhóm bạn thân Tiểu Ôn ở bên cạnh.
Tiểu Ôn làm một dấu “ok": “Yên tâm đi lão đại!"
Mạc Cổn Cổn lập tức kiên định.
Lục Kiêu Kỳ tùy ý đảo mắt qua, liền nhìn thấy chuyện ‘gian lận’ này, im lặng run rẩy khóe miệng.
Qua một lát Lục Kiêu Kỳ mới mở miệng: “Cổn Cổn…"
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, chớp mắt đen đầy vô tội: “Đại Quái Vật?"
Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Đối với Mạc Cổn Cổn gian lận một cách trắng trợn, Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ khoát tay áo, “Lúc kiểm tra đừng khẩn trương, vui là được rồi."
Lục Kiêu Kỳ không quan tâm nhóc nhỏ kia học được cái gì, chỉ là muốn để cho nhóc nhận thức về thế giới nhiều hơn, sau này có nhớ lại cũng sẽ không hối hận đã bỏ xứ theo anh.
Mạc Cổn Cổn: “Được!"
Hiệu trưởng ở bên cạnh nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến. Ngang nhiên nói ‘Vui là được rồi’ ở trước mặt hiệu trưởng và thầy giáo, thực sự không thành vấn đề hả?
Gia trưởng dung túng như này, sao con nhỏ có thể thành tài được đây!
Trong lòng đang chửi bậy, ngoài mặt hiệu trưởng vẫn bất động thanh sắc, cười ha ha chẳng khác nào ông nội nhà bên.
Mạc Cổn Cổn hít sâu một hơi, đây là bước đầu tiên của cậu, nhất định Đại Quái Vật sẽ khích lệ cậu.
Lục Kiêu Kỳ đau lòng: “Nếu không thích, chúng ta không cần làm kiểm tra được không?"
Mạc Cổn Cổn lắc đầu: “Làm."
Hiệu trưởng: “… …"
Ê nè, vị gia trưởng này, cho dù là Thượng tướng, nhưng mà chỗ này là trường học á! Hùng gia trưởng không được!
Lục Kiêu Kỳ im lặng hai giây, sờ sờ đầu của thiếu niên, mới mặt không thay đổi quay đầu nhìn chằm chằm hiệu trưởng: “Vậy kiểm tra đi."
Ánh mắt của Thượng tướng có hơi hung thần, hiệu trưởng giật mình một cái.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, không biết sau khi để cho gấu trúc phát hiện thế giới hấp dẫn rồi nhóc ấy có còn ở lại hay không, có khi nào sau này anh sẽ hối hận hay không.
Hiệu trưởng: “… …" Có thể thu hồi cái ánh mắt trách cứ và bất mãn kia lại được không vậy hả?
Đây chỉ là đợt kiểm tra bình thường, không có định làm cái gì bạn học Mạc đâu. Hiệu trưởng thiếu điều muốn đưa tay lên thề.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn nhịn không được che miệng, bọn họ cũng không nghĩ tới vị đại nhân này cũng có lúc dài dòng như vậy, cứ ma ma chít chít.
Ngồi một mình trong phòng thi, tư thế cầm bút của Mạc Cổn Cổn rất tiêu chuẩn, nhưng về phần chữ lại không đành lòng nói tới.
Một con gấu trúc vừa mới học tri thức tinh tế chưa đầy một tháng, có thể trả lời được cũng đã rất giỏi rồi.
Muốn cậu viết ra chữ đẹp như phượng múa, căn bản là chuyện không thể nào.
Đề thi đầu tiên là toán học, Mạc Cổn Cổn cau mày nhìn chằm chằm hồi lâu, nói thật, lúc trước cậu đếm đều là dùng móng vuốt.
Loại đề này, đầu nhỏ của Gấu Trúc Đoàn Nhi vẫn không có cách nào hiểu nổi.
Trong màn ảnh ở bên ngoài thiếu niên đang nhăn mặt nhíu mày, mặt hiệu trưởng đều muốn giật giật. Dựa theo thường lệ đây đã là đề dễ nhất rồi đó.
Hiệu trưởng âm thầm quan sát vẻ mặt của Lục Kiêu Kỳ, phát hiện anh lại chỉ cưng chiều nhìn chằm chằm.
Hiệu trưởng yên lặng quay đầu, tiệt đối là bị gia trưởng làm hư!
Cơ sở như này cũng quá kém. Nghĩ vậy, hiệu trưởng thở dài nhìn về phía màn hình, lại kinh ngạc. Mới nãy khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ thiếu niên vẫn còn nhăn thành một cục hiện tại lại giống như bật hack, cậu viết đáp án một cách nhanh chóng. Nếu không phải do cậu viết chữ chưa quen, không chừng đã trả lời xong một nửa rồi.
Lục Kiêu Kỳ thấy cảnh này, vừa buồn cười vừa tức giận.
Bất quá, đây là cách thi của riêng nhóc con, Lục Kiêu Kỳ cũng liền mặc kệ.
Vào lúc này nhóm bạn thân của Mạc Cổn Cổn đã hoàn toàn phát huy sức mạnh cường đại, trong đám lệ quỷ có người trình độ bất phàm, cũng không ít lệ quỷ có tri thức uyên bác, phát hiện lão đại nhà mình không viết ra được, liền ở một bên tay cầm tay dạy.
Mạc Cổn Cổn trải qua một đợt kiểm tra, trừ câu thứ hai, hầu như toàn bộ hành trình đều giống như một búp bê buộc chỉ.
“Lão đại, câu này chọn đáp án thứ ba, đánh dấu chọn ở đáp án thứ ba á."
“Đáp án thứ ba đúng."
“Câu này hãy nghe tôi nói, thi chủ yếu là mâu thuẫn chủ yếu, trong lịch sử phàm là thi cái này, trước tiên phải nghĩ ngay đến…"
Có lệ quỷ ở một bên trông chừng, có lệ quỷ trực tiếp nói đáp án, còn có một thầy giáo lịch sử, bay ở trên Mạc Cổn Cổn, trực tiếp cầm lấy một cái đề bắt đầu giảng bài. Hoàn toàn là vừa làm vừa dạy, không hề có chút giác ngộ đây là một cuộc thi.
Viết xong một đề, Mạc Cổn Cổn lại được rót thêm một mớ kiến thức mới.
Võ Đại và Võ Nhị liếc nhau.
Võ Nhị chép miệng: “Mấy cái đồ xấu xí này cũng rất có ý tứ."
Võ Đại gật đầu như có điều suy nghĩ.
Mặt Võ Đại nghiêm túc: “Cho nên, có phải nguyên nhân bọn họ rất hưng thịnh nằm ở điểm này không?"
Võ Nhị giật mình.
Bởi vì muốn thể hiện tài lực của trường, cuộc thi cũng không dựa theo hình thức thi trắc nghiệm online, mà dùng giấy để in đề.
Thầy giáo chuyên môn nhận bài thi, nhanh chóng đi chấm điểm, thành tích có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Nhìn thiếu niên mơ mơ màng màng đi ra, Lục Kiêu Kỳ buồn cười tiến lên, chọt xuống chóp mũi của cậu: “Xong rồi?"
Mạc Cổn Cổn chợt thanh tỉnh, hai gò má ửng đỏ: “Hmm."
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn bay ở đằng sau, còn đang cố gắng chửi bậy cái đề này không được toàn diện, không hề có chút tự giác về việc gian lận của mình.
Hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy kinh hỉ.
Đề này là do thầy giáo của nhiều khoa cùng ra, có thể nói là bao gồm rất nhiều phương diện, không nghĩ tới thiếu niên viết chữ vô cùng xấu này đều biết cả.
Xem ra, lúc trước không phải là Lục Thượng tướng lo lắng cậu ấy thi không tốt, mà là cảm thấy không cần.
Cho nên nói, vị gia trưởng Thượng tướng này cưng chiều một chút cũng không sao cả.
Ngoài ý muốn nhận được một học sinh thiên tài, hiệu trưởng hỉ tư tư, mặt nhăn mày nhíu lúc trước biến mất không thấy, dọc theo đường đi không ngừng khen Mạc Cổn Cổn.
Cổn Cổn nhà mình được khen, tâm tình Lục Kiêu Kỳ vui vẻ, ánh mắt nhìn hiệu trưởng cũng thân thiện hơn.
Về phần Mạc Cổn Cổn, cậu đã ngượng ngùng đến mức gãi gãi mặt nhỏ.
Tiếp theo, Mạc Cổn Cổn phải kiểm tra thể năng.
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ thất thường, nội tâm có hơi lo lắng, Gấu Trúc Đoàn Nhi mềm mềm mại mại.
Mạc Cổn Cổn không biết Đại Quái Vật lo lắng, cậu đang cẩn thận nghe quy tắc.
Đạo sư nói vô cùng chuyên nghiệp, Mạc Cổn Cổn lại đầy đầu mờ mịt, càng nghe càng mơ hồ. Cậu nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ với ánh mắt xin trợ giúp.
Tiểu Ôn dịch sang tiếng người: “Chính là kêu lão đại dùng sức mạnh nhất để đánh vào cái vòng tròn kia. Đánh hỏng cũng không cần đền."
Trong lúc thầy giáo đang chuẩn bị lặp lại lần nữa, Lục Kiêu Kỳ đã bước lên đánh một quyền vào máy ghi chép.
Đinh.
Trên màn ảnh bất ngờ xuất hiện con số đáng sợ có 5 chữ số. Trị số của người bình thường trên tinh tế nằm trong khoảng 4000-9000, xuất hiện năm chữ số đã là cực kỳ ưu tú, mà Lục Kiêu Kỳ lại đánh ra con số phá kỷ lục.
Mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Lúc trước số kỷ lục trên tinh tế là 59204, lần này lại lập tức tăng lên 10000 lận á!
Trên thực tế, sau khi trải qua sinh tử được sống lại, sức mạnh của Lục Kiêu Kỳ cũng trở nên lớn mạnh hơn, lúc này là anh đã thu lại hai phần ba rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình híp mắt một cái.
Rũ mắt nhìn nắm tay như có điều suy nghĩ, quả nhiên anh đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, các số liệu trên thân thể lại tăng lên, hình như không phải là ảo giác.
Nếu anh dùng toàn lực, không chừng sẽ đạt tới hơn 200000.
Lục Kiêu Kỳ có hơi tự hỏi, liền nhìn về phía Mạc Cổn Cổn: “Cứ làm giống tôi là được."
Mạc Cổn Cổn gật đầu, cậu không rõ con số này có ý nghĩa gì, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người chắc là rất lợi hại.
Mạc Cổn Cổn tự hào ngẩng đầu, cậu cũng phải cường tráng như Đại Quái Vật vậy!
Nghĩ như vậy, Mạc Cổn Cổn vươn cánh tay mảnh khảnh ra.
Cậu hít sâu một hơi, học tư thế của Đại Quái Vật, dùng sức đánh một cái.
Đinh.
23148, thoáng cái con số này cũng khiến toàn trường yên tĩnh lại.
Hiệu trưởng trợn mắt há mồm.
Thân là một học sinh cực kỳ trẻ tuổi, con số này thực sự rất đáng sợ.
Trước đây, lúc Lục Kiêu Kỳ ở tuổi này, cũng không chênh lệch với con số này là bao. Hôm nay Lục Kiêu Kỳ đã 70 ngàn, như vậy nếu đợi một thời gian nữa, chẳng phải là trường học của bọn họ cũng sẽ xuất hiện vương giả thứ hai của tinh tế rồi sao?!
Hiệu trưởng càng nghĩ càng hưng phấn, ông hít ngược một hơi, vui vẻ chẳng khác gì được một dĩa bánh siêu bự rơi từ trên trời xuống đập trúng.
Trên thực tế, năng lực của gấu trúc rất mạnh mẽ, theo tuổi tác tăng dần, thiên phú của chủng tộc sẽ càng trở nên ưu tú. Chỉ là đời trước Mạc Cổn Cổn đến thế giới này, tuổi chưa lớn cũng không có ai dạy dỗ, tính tình cũng bởi vì bóng ma kiếp trước mà trở nên vô cùng nhút nhát.
Cho nên, đến cả Lục Kiêu Kỳ đều không nghĩ tới, thể năng của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi rất mạnh.
Mạc Cổn Cổn vươn đầu ngón tay ra đếm, thoáng cái rươm rướm nước mắt, cậu nhìn Đại Quái Vật đầy đau lòng, mếu máo muốn khóc tới nơi.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, vội tiến tới ôm lấy người: “Sao vậy? Bị đau hả?"
Mạc Cổn Cổn lắc đầu, đỏ cả vành mắt cực kỳ uể oải. Tay cậu có hơi đỏ, nhưng lại không có vết thương.
Lục Kiêu Kỳ sốt ruột.
Mạc Cổn Cổn mang theo tiếng khóc nức nở: “Ít quá hà, Đại Quái Vật lợi hại như vậy, tôi… Ô…"
Nói rồi, Gấu Trúc Đoàn Nhi liền nghẹn ngào.
Lục Kiêu Kỳ ngẩn ra.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn: “… …"
Hiệu trưởng bị thành tích kinh ngạc đến ngây người: “… …"
Các vị khán giả ở đây: “… …"
Hiệu trưởng hít sâu một hơi, cứ cảm thấy kinh hỉ ban nãy của mình đều cho chó ăn, loại thành tích này còn không hài lòng, thiên tài của trường học bọn họ đều phải ném.
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, anh vỗ đầu gấu trúc: “Đã vô cùng tốt rồi."
Mạc Cổn Cổn rũ mắt, mất mát lắc lắc đầu.
Lục Kiêu Kỳ: “Lúc tôi đi học, số còn nhỏ hơn của em nữa kìa." Về chuyện anh học nhảy lớp cũng không cần nói.
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, ngước mắt đầy kinh ngạc: “Thật sao?"
Lục Kiêu Kỳ trịnh trọng gật đầu.
Nắm giữ rất tốt kiến thức căn bản, thể năng cũng rất tốt, nếu mà tinh thần lực cũng đạt tiêu chuẩn, vậy sẽ là một thiên tài khiến cho bao nhiêu người hâm mộ đây!
Hiệu trưởng nghĩ như vậy, liền muốn thúc giục, ông hi vọng có thể nhận được kết quả kiểm tra của Mạc Cổn Cổn ngay lập tức.
Kiểm tra tinh thần lực chính là đội nón sắt, ấn vào đốm sáng. Ban đầu hết thảy đều vô cùng thuận lợi, thẳng đến khi đốm sáng xuất hiện, Mạc Cổn Cổn chỉ nhìn chằm chằm vào đốm sáng sửng sốt, mấy đốm sáng này giống y hệt với các đốm sáng của tổ tiên gấu trúc, căn bản là cậu không có cách nào kiểm tra được.
Hiệu trưởng và nhóm thầy giáo cảm thấy kỳ quái, hai mặt nhìn nhau.
Thấy Mạc Cổn Cổn từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu khóc rất thương tâm, tim của Lục Kiêu Kỳ như bị ai đâm mạnh một cái.
Lục Kiêu Kỳ trực tiếp ngừng kiểm tra, tháo nón sắt trên đầu thiếu niên xuống, ôm chặt cậu vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cậu.
Hai người ôm nhau thật lâu, thẳng đến khi tâm tình của Mạc Cổn Cổn dần dần khôi phục lại.
Hiệu trưởng ấp úng.
Lục Kiêu Kỳ quay đầu: “Không kiểm tra hạng này."
Hiệu trưởng trừng lớn hai mắt.
Lục Kiêu Kỳ lôi kéo Mạc Cổn Cổn: “Ngày mai chính thức đi học, tôi dẫn em ấy về trước đây."
Hiệu trưởng và nhóm thầy giáo sững sờ, kiểm tra cứ như vậy kết thúc rồi? Sao lại không kiểm tra chứ hả hả hả hả! Mắt thấy một thiên tài liền muốn sinh ra, Lục Thượng tướng trở lại đây cho bọn họ nào á á á á!
Về nguyên nhân Lục Kiêu Kỳ không kiểm tra…
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ mí mắt của anh, rũ mắt: Không cần.
Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào con ngươi mơ hồ của thiếu niên hồi lâu, trong con ngươi sâu thẳm có thêm một ít bất đắc dĩ.
Trái tim vẫn đang đập loạn nhịp, tế bào toàn thân đều đang nhảy nhót một cách hưng phấn.
Lục Kiêu Kỳ cũng không có tiến về phía trước, anh bình tĩnh nhìn mỹ thiếu niên.
Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt, “Đại Quái Vật?"
Hoang mang gãi gãi mặt, mỹ thiếu niên cúi đầu nhìn chung quanh một vòng, không hiểu làm sao truy vấn: “Tôi bị sao hả?"
Lục Kiêu Kỳ há to miệng, ngăn chặn nội tâm đang sục sôi, khẽ vuốt tóc của thiếu niên.
Nắm chặt lấy tay của thiếu niên, Lục Kiêu Kỳ xoay người, hiển nhiên giọng nói đã có hơi khàn: “Đi thôi."
Mạc Cổn Cổn “Leng keng", trên đầu nhô ra bốn năm cái dấu hỏi, ngoan ngoãn đi theo sau Đại Quái Vật, nhìn bóng lưng cao to của anh.
Mới nãy Đại Quái Vật muốn thì thầm gì với mình hả ta.
Từ khi ra đời đến nay, trừ ma ma ra, cậu chỉ gần gũi với Đại Quái Vật như vậy thôi. Cậu cũng thích được Đại Quái Vật vuốt ve.
Lệ quỷ bay ở đằng xa hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Ôn: “Mới nãy chúng ta không có quấy rầy chứ hả. Sao Lục Kiêu Kỳ lại không xuống ta vậy cà."
Tôn Tiểu Tuyền nhẹ giọng nói: “Ai quan tâm chứ." Nói rồi khẽ lắc lư cánh tay, bế quỷ nhỏ trong ngực bay xa.
Một khúc hát ru truyền từ xa tới, Tiểu Ôn phức tạp lau lau mặt. Khóe miệng cậu ta giật giật, như vầy cũng rất tội nghiệp cho quỷ nhỏ, khó nghe như vậy không bị dọa ra ác mộng đã vô cùng lợi hại rồi đó.
Tiểu Ôn quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay nhau: “Nhút nhát?"
Lệ quỷ không hiểu nổi suy nghĩ của Lục Kiêu Kỳ.
Đường nhỏ quanh co phủ kín đá cuội, ánh nắng xuyên qua lá cây, tạo thành từng tia nắng vàng chiếu xuống.
Mạc Cổn Cổn đi trên đường nhỏ trong rừng rậm, hít một hơi thật sâu, trong không khí ở đây còn thẩm thấu một chút hương vị của kim loại ở thời đại tinh tế mới. Bất quá không khí nồng nặc mùi cỏ xanh cũng đã đủ để cho cậu thả lỏng tâm thần. So với phủ Thượng tướng hoang vu, rất hiển nhiên Mạc Cổn Cổn càng thích toàn cảnh màu xanh này hơn.
Cỏ xanh hệt như tấm thảm, Mạc Cổn Cổn thực sự rất thích, đi đi, mỹ thiếu niên liền bổ nhào về phía trước biến thân thành Gấu Trúc Đoàn Nhi béo đô đô.
Lục Kiêu Kỳ đi theo ở phía sau, im lặng dung túng.
Công viên giải trí không có ai vẫn đèn đuốc sáng trưng, công trình tiên tiến chỉ mở cửa riêng cho một con.
Ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, Mạc Cổn Cổn leo lên trên đầu ngựa gỗ, hai móng nhỏ bông xù xù nắm lấy sừng Kỳ Lân. Lục Kiêu Kỳ đứng ở một bên, thân thể thẳng tắp, anh lại đưa tay ra che chở gấu trúc, rất sợ nhóc ta không cẩn thận ngã từ trên xuống.
Mạc Cổn Cổn ngồi vài vòng, đầu óc có hơi choáng váng.
Nhóc nhỏ mơ mơ màng màng ngẩng đầu, quyết đoán vươn móng vuốt nhỏ về phía Đại Quái Vật.
Gấu Trúc Đoàn Nhi vô cùng tin tưởng trực tiếp rơi xuống, nếu không phải Lục Kiêu Kỳ phản ứng mau lẹ, kịp thời đỡ được nhóc trên không trung, lúc này Mạc Cổn Cổn đã ngã nhào xuống đất lăn vài vòng, nói không chừng còn té thành bánh gấu trúc luôn kia kìa. Lại chơi tiếp vài trò khác, Lục Kiêu Kỳ vuốt ve Gấu Trúc Đoàn Nhi đã hơi mệt ở trong lòng.
Lục Kiêu Kỳ: “Mệt thì cứ ngủ đi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
Mạc Cổn Cổn mềm mềm trả lời, kêu ư ư tựa như đang làm nũng.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ ôn hòa.
Trung tâm của đảo lơ lửng gần với kiến trúc tự nhiên, Mạc Cổn Cổn thấy quản gia đã đứng ở cửa từ sớm, nhóc cực kỳ kinh ngạc.
Lục Kiêu Kỳ: “Sau này, chúng ta sẽ ở lại đây."
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.
Chờ hai vị ăn cơm tối xong, quản gia cười tủm tỉm: “Hiệu trưởng của học viện Fate đã gửi tin đến."
Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn cùng ngẩng đầu.
Quản gia: “Đã xác nhận thành công thủ tục thân phận, tiểu phu nhân có thể vào học viện học tập rồi."
Nhất thời Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt: “Con có thể đến học viện rồi ạ?"
Lục Kiêu Kỳ híp mắt, yên lặng ra hiệu cho ông nói tiếp.
Quản gia ngầm hiểu, bổ sung: “Bất quá, để biết sẽ vào lớp nào, cần phải thông qua một đợt kiểm tra mới xác định được."
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc: “Kiểm tra?"
Quản gia: “Ví dụ như phương diện tố chất thân thể, tinh thần, và thi viết vân vân."
Mạc Cổn Cổn có hơi cương.
Lục Kiêu Kỳ vỗ nhẹ: “Đừng lo, có thể mà."
Quản gia cười ha ha gật đầu: “Tuy nói là kiểm tra, nhưng cũng chỉ là lướt qua thôi, thành tích tốt thì tốt, thành tích bình thường cũng không sao cả."
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, vẫn có hơi khẩn trương.
Từ trước tới nay, cậu là con gấu trúc đầu tiên phải tham dự cuộc thi nhập học của con người đó.
Tiểu Ôn thấy sắc mặt của lão đại nhà mình vẫn mất tự nhiên như trước, liền dựa sát vào nói: “Lão đại cứ yên tâm đi, đến lúc đó không biết cái nào chúng tôi sẽ nói cho cậu biết!"
Con ngươi chợt sáng ngời, hai mắt Mạc Cổn Cổn đen lúng liếng.
Tạm thời còn chưa biết hành vi này thuộc về ăn gian, Mạc Cổn Cổn yên tâm thoải mái liền vui vẻ nha.
Học viện Fate tọa lạc trên một hòn đảo cực lớn, lưng dựa vào núi, rừng cây trùng trùng điệp điệp dần dần trải rộng ra.
Theo lý thuyết, ngày đầu tiên của tháng, là thời điểm báo cáo công tác và hội họp của quân bộ. Lục Kiêu Kỳ thế mà lại ngang nhiên vắng họp. Anh đang dẫn mỹ thiếu niên vào nhập học, Mạc Cổn Cổn đột kích vài ngày, lúc này vẫn còn đầy đầu tri thức, đi đường đều mê man không ngừng nhẩm bài, sợ lát nữa mình sẽ quên mất.
Võ Nhị thấy vậy, đều đau lòng hỏng.
Võ Nhị: “Cái đồ xấu xí này đang làm gì vậy hả? Để cho Cổn Cổn của chúng ta mệt thành như vậy! Thằng bé vẫn còn là một con non đó! Quá khi dễ người mà!"
Võ Đại nhíu mày, thân thể vẫn nhấp nháy nhấp nháy.
Võ Nhị quay đầu, có hơi gấp: “Đại ca, anh nói cái gì đi chứ."
Võ Đại: “Mệt, nhưng mà Cổn Cổn thích."
Võ Nhị bị nghẹn lại, nhìn chằm chằm Cổn Cổn đang mỹ tư tư nhẩm bài mà không phản bác được, qua nửa ngày mới mệt tâm bụm mặt. Trùng hợp là vào lúc này, Lục Kiêu Kỳ liền đút một ly nước mật ong ngọt tác tác, nhận được hôn hôn cảm kích của Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Võ Nhị thống khổ xoay người, dùng sức hít sâu: Hậu bối nhà mình đều sắp thành nhà người ta rồi!
Võ Đại cau mày: “Trọng điểm là, cái đồ xấu xí này, ý đồ bất chính." Hai chữ cuối cùng, ông nói cực kỳ gian nan.
Dù sao Lục Kiêu Kỳ cũng là anh hùng của cả tinh vực, hiệu trưởng và tất cả lãnh đạo của trường đều ra chào đón.
Học viện Fate nằm trong top 10 trong tổng số đông đảo các học việc trên tinh tế, là số một số hai trong các tinh vực ở chung quanh, đa số học sinh tốt nghiệp từ trường này đều nổi tiếng. Nhưng trên thực tế trong vòng vài năm trở lại đây, hiệu trưởng lại thường xuyên nhăn mày nhíu mặt, mỗi ngày đều sợ mất mật, qua một ngày như một năm.
Học viện đang ở vào thời điểm khó khăn, cũng không biết là nguyên nhân gì, học sinh của học viện Fate cực kỳ xui xẻo, suốt một năm cứ xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn. Càng là học sinh ưu tú, càng bị thương tổn nặng nề. Trong vòng năm năm, gần như một tháng liền có một học sinh bị thương. Cứ kéo dài tình trạng này, cho dù lực lượng giáo viên của trường học bọn họ có hùng hậu đến đâu, vẫn không có cách nào chống cự lại ảnh hưởng của tin đồn đáng sợ như học ở đây có thể chết bất kỳ lúc nào.
Bỗng nhiên vị Thượng tướng vinh dự Lục Kiêu Kỳ này giáng lâm, đối với học viện Fate mà nói, được xem như là một việc vui trọng đại.
Về phần Mạc Cổn Cổn, hiệu trưởng của học viện đã chuẩn bị nắm lỗ mũi, bất luận vị bà con Công tước này có không ra gì tới cỡ nào, ông đều nhận hết.
Chỉ cần Lục Kiêu Kỳ đến học viện của bọn họ làm giáo viên thỉnh giảng vài buổi, tự nhiên sẽ hấp dẫn được học sinh đến đây.
Đánh bàn tính cả hai cùng có lợi, hiệu trưởng cười hệt như một đóa hoa.
Mạc Cổn Cổn đi theo Lục Kiêu Kỳ xuống xe bay, một ông hiệu trưởng mặt đầy nếp nhăn liền nhịn không được tiến lên vài bước.
Nhìn chung quanh một vòng phát hiện có máy quay cỡ nhỏ, vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ nghiêm nghị, hiệu trưởng ngượng ngùng.
Hiệu trưởng giả bộ bình tĩnh: “Lục Thượng tướng, hoan nghênh ngài đến học viện Fate."
Lục Kiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Lục Thượng tướng không nói quá nhiều, hiệu trưởng sớm đã được nghe nói tới, dứt khoát liền chào hỏi một cách tự nhiên, sau đó liền chuyển trọng tâm câu chuyện sang Mạc Cổn Cổn.
Hiệu trưởng: “Vị này chính là bạn học Mạc Cổn Cổn muốn nhập học phải không?"
Bị nêu tên, Mạc Cổn Cổn có chút khẩn trương, đồng thời cũng hết sức kích động. Cậu âm thầm nắm lấy góc áo của Đại Quái Vật, gật đầu thật mạnh.
Mạc Cổn Cổn nói với giọng giòn tan: “Chào ngài."
Mỹ thiếu niên nói chuyện, hiệu trưởng mới nhìn thẳng vào người học sinh này, nhìn thấy tướng mạo của cậu ông liền nhịn không được ngẩn người.
Ở trên tinh tế, dung mạo của Mạc Cổn Cổn thực sự xuất sắc, khí chất tự nhiên trên người cũng khiến người khác cảm thấy thoải mái, buông lỏng đề phòng.
Thấy rõ Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn, trong lòng hiệu trưởng nhịn không được dâng lên một chút thương tiếc của trưởng bối.
Hiệu trưởng nói: “Bé ngoan bé ngoan, sau này ở trong học viện học tập cho giỏi, có gì không biết liền tới tìm thầy."
Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đồng ý.
Hiệu trưởng đã có tuổi, nhìn thấy bé con ngoan ngoan mềm mềm như vậy, tự nhiên sẽ thấy vui sướng.
Sẽ đồng ý nhận học sinh cũng bởi vì có quan hệ với Lục Kiêu Kỳ, hôm nay lại là thật lòng hy vọng có thể tiếp nhận mỹ thiếu niên này.
Hiệu trưởng thật lòng thật dạ khen Mạc Cổn Cổn.
Mạc Cổn Cổn ngượng ngùng, hai má cậu đỏ bừng cặp mắt thì lấp lánh, khóe mắt đảo qua, lại nhìn thấy trên tòa nhà xa xa có một bóng người màu trắng đang đứng.
Thân thể người nọ không nhúc nhích, đầu lại xoay một trăm tám mươi độ, sau khi nhìn thẳng vào cậu, thoáng cái liền biến mất.
Con ngươi Mạc Cổn Cổn hơi co lại, mới nãy cậu nhìn thấy cô gái không có tròng mắt trong ảnh chụp.
Bởi vì là học viện trên đảo, phía sau có chỗ dựa, để thuận tiện đa số học sinh đều lựa chọn ở lại, chỉ có một số ít học sinh sẽ chọn học ngoại trú. Lục Kiêu Kỳ không muốn vào ban ngày toàn bộ học sinh có ký túc xá để nghỉ trưa, Cổn Cổn lại chỉ có thể ngồi trong phòng học. Nhưng anh tuyệt đối không cho phép gấu trúc của anh ở trong một căn phòng toàn là nam nhân xa lạ.
Thế là, vì thế học viện cố ý sắp xếp cho Mạc Cổn Cổn ở một phòng riêng.
Quản gia đã sớm chuẩn bị đầy đủ đồ dùng hằng ngày ở bên trong.
Nam nhân đã trải qua giết chóc có khí thế khổng lồ, hiệu trưởng cũng không dám khinh thường, “Lục Thượng tướng, hiện tại dẫn bạn học Mạc đi kiểm tra được chứ?"
Lục Kiêu Kỳ quay đầu, ánh mắt ôn nhu: “Cổn Cổn?"
Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu, giơ lên hai nắm tay: “Tôi đã chuẩn bị xong!"
Tuy rằng biểu tình nghiêm túc, nhưng Mạc Cổn Cổn vẫn có hơi chột dạ liếc nhìn nhóm bạn thân Tiểu Ôn ở bên cạnh.
Tiểu Ôn làm một dấu “ok": “Yên tâm đi lão đại!"
Mạc Cổn Cổn lập tức kiên định.
Lục Kiêu Kỳ tùy ý đảo mắt qua, liền nhìn thấy chuyện ‘gian lận’ này, im lặng run rẩy khóe miệng.
Qua một lát Lục Kiêu Kỳ mới mở miệng: “Cổn Cổn…"
Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, chớp mắt đen đầy vô tội: “Đại Quái Vật?"
Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Đối với Mạc Cổn Cổn gian lận một cách trắng trợn, Lục Kiêu Kỳ bất đắc dĩ khoát tay áo, “Lúc kiểm tra đừng khẩn trương, vui là được rồi."
Lục Kiêu Kỳ không quan tâm nhóc nhỏ kia học được cái gì, chỉ là muốn để cho nhóc nhận thức về thế giới nhiều hơn, sau này có nhớ lại cũng sẽ không hối hận đã bỏ xứ theo anh.
Mạc Cổn Cổn: “Được!"
Hiệu trưởng ở bên cạnh nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến. Ngang nhiên nói ‘Vui là được rồi’ ở trước mặt hiệu trưởng và thầy giáo, thực sự không thành vấn đề hả?
Gia trưởng dung túng như này, sao con nhỏ có thể thành tài được đây!
Trong lòng đang chửi bậy, ngoài mặt hiệu trưởng vẫn bất động thanh sắc, cười ha ha chẳng khác nào ông nội nhà bên.
Mạc Cổn Cổn hít sâu một hơi, đây là bước đầu tiên của cậu, nhất định Đại Quái Vật sẽ khích lệ cậu.
Lục Kiêu Kỳ đau lòng: “Nếu không thích, chúng ta không cần làm kiểm tra được không?"
Mạc Cổn Cổn lắc đầu: “Làm."
Hiệu trưởng: “… …"
Ê nè, vị gia trưởng này, cho dù là Thượng tướng, nhưng mà chỗ này là trường học á! Hùng gia trưởng không được!
Lục Kiêu Kỳ im lặng hai giây, sờ sờ đầu của thiếu niên, mới mặt không thay đổi quay đầu nhìn chằm chằm hiệu trưởng: “Vậy kiểm tra đi."
Ánh mắt của Thượng tướng có hơi hung thần, hiệu trưởng giật mình một cái.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, không biết sau khi để cho gấu trúc phát hiện thế giới hấp dẫn rồi nhóc ấy có còn ở lại hay không, có khi nào sau này anh sẽ hối hận hay không.
Hiệu trưởng: “… …" Có thể thu hồi cái ánh mắt trách cứ và bất mãn kia lại được không vậy hả?
Đây chỉ là đợt kiểm tra bình thường, không có định làm cái gì bạn học Mạc đâu. Hiệu trưởng thiếu điều muốn đưa tay lên thề.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn nhịn không được che miệng, bọn họ cũng không nghĩ tới vị đại nhân này cũng có lúc dài dòng như vậy, cứ ma ma chít chít.
Ngồi một mình trong phòng thi, tư thế cầm bút của Mạc Cổn Cổn rất tiêu chuẩn, nhưng về phần chữ lại không đành lòng nói tới.
Một con gấu trúc vừa mới học tri thức tinh tế chưa đầy một tháng, có thể trả lời được cũng đã rất giỏi rồi.
Muốn cậu viết ra chữ đẹp như phượng múa, căn bản là chuyện không thể nào.
Đề thi đầu tiên là toán học, Mạc Cổn Cổn cau mày nhìn chằm chằm hồi lâu, nói thật, lúc trước cậu đếm đều là dùng móng vuốt.
Loại đề này, đầu nhỏ của Gấu Trúc Đoàn Nhi vẫn không có cách nào hiểu nổi.
Trong màn ảnh ở bên ngoài thiếu niên đang nhăn mặt nhíu mày, mặt hiệu trưởng đều muốn giật giật. Dựa theo thường lệ đây đã là đề dễ nhất rồi đó.
Hiệu trưởng âm thầm quan sát vẻ mặt của Lục Kiêu Kỳ, phát hiện anh lại chỉ cưng chiều nhìn chằm chằm.
Hiệu trưởng yên lặng quay đầu, tiệt đối là bị gia trưởng làm hư!
Cơ sở như này cũng quá kém. Nghĩ vậy, hiệu trưởng thở dài nhìn về phía màn hình, lại kinh ngạc. Mới nãy khuôn mặt nhỏ nhắn của mỹ thiếu niên vẫn còn nhăn thành một cục hiện tại lại giống như bật hack, cậu viết đáp án một cách nhanh chóng. Nếu không phải do cậu viết chữ chưa quen, không chừng đã trả lời xong một nửa rồi.
Lục Kiêu Kỳ thấy cảnh này, vừa buồn cười vừa tức giận.
Bất quá, đây là cách thi của riêng nhóc con, Lục Kiêu Kỳ cũng liền mặc kệ.
Vào lúc này nhóm bạn thân của Mạc Cổn Cổn đã hoàn toàn phát huy sức mạnh cường đại, trong đám lệ quỷ có người trình độ bất phàm, cũng không ít lệ quỷ có tri thức uyên bác, phát hiện lão đại nhà mình không viết ra được, liền ở một bên tay cầm tay dạy.
Mạc Cổn Cổn trải qua một đợt kiểm tra, trừ câu thứ hai, hầu như toàn bộ hành trình đều giống như một búp bê buộc chỉ.
“Lão đại, câu này chọn đáp án thứ ba, đánh dấu chọn ở đáp án thứ ba á."
“Đáp án thứ ba đúng."
“Câu này hãy nghe tôi nói, thi chủ yếu là mâu thuẫn chủ yếu, trong lịch sử phàm là thi cái này, trước tiên phải nghĩ ngay đến…"
Có lệ quỷ ở một bên trông chừng, có lệ quỷ trực tiếp nói đáp án, còn có một thầy giáo lịch sử, bay ở trên Mạc Cổn Cổn, trực tiếp cầm lấy một cái đề bắt đầu giảng bài. Hoàn toàn là vừa làm vừa dạy, không hề có chút giác ngộ đây là một cuộc thi.
Viết xong một đề, Mạc Cổn Cổn lại được rót thêm một mớ kiến thức mới.
Võ Đại và Võ Nhị liếc nhau.
Võ Nhị chép miệng: “Mấy cái đồ xấu xí này cũng rất có ý tứ."
Võ Đại gật đầu như có điều suy nghĩ.
Mặt Võ Đại nghiêm túc: “Cho nên, có phải nguyên nhân bọn họ rất hưng thịnh nằm ở điểm này không?"
Võ Nhị giật mình.
Bởi vì muốn thể hiện tài lực của trường, cuộc thi cũng không dựa theo hình thức thi trắc nghiệm online, mà dùng giấy để in đề.
Thầy giáo chuyên môn nhận bài thi, nhanh chóng đi chấm điểm, thành tích có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Nhìn thiếu niên mơ mơ màng màng đi ra, Lục Kiêu Kỳ buồn cười tiến lên, chọt xuống chóp mũi của cậu: “Xong rồi?"
Mạc Cổn Cổn chợt thanh tỉnh, hai gò má ửng đỏ: “Hmm."
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn bay ở đằng sau, còn đang cố gắng chửi bậy cái đề này không được toàn diện, không hề có chút tự giác về việc gian lận của mình.
Hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng, cũng cảm thấy kinh hỉ.
Đề này là do thầy giáo của nhiều khoa cùng ra, có thể nói là bao gồm rất nhiều phương diện, không nghĩ tới thiếu niên viết chữ vô cùng xấu này đều biết cả.
Xem ra, lúc trước không phải là Lục Thượng tướng lo lắng cậu ấy thi không tốt, mà là cảm thấy không cần.
Cho nên nói, vị gia trưởng Thượng tướng này cưng chiều một chút cũng không sao cả.
Ngoài ý muốn nhận được một học sinh thiên tài, hiệu trưởng hỉ tư tư, mặt nhăn mày nhíu lúc trước biến mất không thấy, dọc theo đường đi không ngừng khen Mạc Cổn Cổn.
Cổn Cổn nhà mình được khen, tâm tình Lục Kiêu Kỳ vui vẻ, ánh mắt nhìn hiệu trưởng cũng thân thiện hơn.
Về phần Mạc Cổn Cổn, cậu đã ngượng ngùng đến mức gãi gãi mặt nhỏ.
Tiếp theo, Mạc Cổn Cổn phải kiểm tra thể năng.
Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ thất thường, nội tâm có hơi lo lắng, Gấu Trúc Đoàn Nhi mềm mềm mại mại.
Mạc Cổn Cổn không biết Đại Quái Vật lo lắng, cậu đang cẩn thận nghe quy tắc.
Đạo sư nói vô cùng chuyên nghiệp, Mạc Cổn Cổn lại đầy đầu mờ mịt, càng nghe càng mơ hồ. Cậu nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ với ánh mắt xin trợ giúp.
Tiểu Ôn dịch sang tiếng người: “Chính là kêu lão đại dùng sức mạnh nhất để đánh vào cái vòng tròn kia. Đánh hỏng cũng không cần đền."
Trong lúc thầy giáo đang chuẩn bị lặp lại lần nữa, Lục Kiêu Kỳ đã bước lên đánh một quyền vào máy ghi chép.
Đinh.
Trên màn ảnh bất ngờ xuất hiện con số đáng sợ có 5 chữ số. Trị số của người bình thường trên tinh tế nằm trong khoảng 4000-9000, xuất hiện năm chữ số đã là cực kỳ ưu tú, mà Lục Kiêu Kỳ lại đánh ra con số phá kỷ lục.
Mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Lúc trước số kỷ lục trên tinh tế là 59204, lần này lại lập tức tăng lên 10000 lận á!
Trên thực tế, sau khi trải qua sinh tử được sống lại, sức mạnh của Lục Kiêu Kỳ cũng trở nên lớn mạnh hơn, lúc này là anh đã thu lại hai phần ba rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình híp mắt một cái.
Rũ mắt nhìn nắm tay như có điều suy nghĩ, quả nhiên anh đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, các số liệu trên thân thể lại tăng lên, hình như không phải là ảo giác.
Nếu anh dùng toàn lực, không chừng sẽ đạt tới hơn 200000.
Lục Kiêu Kỳ có hơi tự hỏi, liền nhìn về phía Mạc Cổn Cổn: “Cứ làm giống tôi là được."
Mạc Cổn Cổn gật đầu, cậu không rõ con số này có ý nghĩa gì, nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người chắc là rất lợi hại.
Mạc Cổn Cổn tự hào ngẩng đầu, cậu cũng phải cường tráng như Đại Quái Vật vậy!
Nghĩ như vậy, Mạc Cổn Cổn vươn cánh tay mảnh khảnh ra.
Cậu hít sâu một hơi, học tư thế của Đại Quái Vật, dùng sức đánh một cái.
Đinh.
23148, thoáng cái con số này cũng khiến toàn trường yên tĩnh lại.
Hiệu trưởng trợn mắt há mồm.
Thân là một học sinh cực kỳ trẻ tuổi, con số này thực sự rất đáng sợ.
Trước đây, lúc Lục Kiêu Kỳ ở tuổi này, cũng không chênh lệch với con số này là bao. Hôm nay Lục Kiêu Kỳ đã 70 ngàn, như vậy nếu đợi một thời gian nữa, chẳng phải là trường học của bọn họ cũng sẽ xuất hiện vương giả thứ hai của tinh tế rồi sao?!
Hiệu trưởng càng nghĩ càng hưng phấn, ông hít ngược một hơi, vui vẻ chẳng khác gì được một dĩa bánh siêu bự rơi từ trên trời xuống đập trúng.
Trên thực tế, năng lực của gấu trúc rất mạnh mẽ, theo tuổi tác tăng dần, thiên phú của chủng tộc sẽ càng trở nên ưu tú. Chỉ là đời trước Mạc Cổn Cổn đến thế giới này, tuổi chưa lớn cũng không có ai dạy dỗ, tính tình cũng bởi vì bóng ma kiếp trước mà trở nên vô cùng nhút nhát.
Cho nên, đến cả Lục Kiêu Kỳ đều không nghĩ tới, thể năng của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi rất mạnh.
Mạc Cổn Cổn vươn đầu ngón tay ra đếm, thoáng cái rươm rướm nước mắt, cậu nhìn Đại Quái Vật đầy đau lòng, mếu máo muốn khóc tới nơi.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, vội tiến tới ôm lấy người: “Sao vậy? Bị đau hả?"
Mạc Cổn Cổn lắc đầu, đỏ cả vành mắt cực kỳ uể oải. Tay cậu có hơi đỏ, nhưng lại không có vết thương.
Lục Kiêu Kỳ sốt ruột.
Mạc Cổn Cổn mang theo tiếng khóc nức nở: “Ít quá hà, Đại Quái Vật lợi hại như vậy, tôi… Ô…"
Nói rồi, Gấu Trúc Đoàn Nhi liền nghẹn ngào.
Lục Kiêu Kỳ ngẩn ra.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn: “… …"
Hiệu trưởng bị thành tích kinh ngạc đến ngây người: “… …"
Các vị khán giả ở đây: “… …"
Hiệu trưởng hít sâu một hơi, cứ cảm thấy kinh hỉ ban nãy của mình đều cho chó ăn, loại thành tích này còn không hài lòng, thiên tài của trường học bọn họ đều phải ném.
Lục Kiêu Kỳ buồn cười, anh vỗ đầu gấu trúc: “Đã vô cùng tốt rồi."
Mạc Cổn Cổn rũ mắt, mất mát lắc lắc đầu.
Lục Kiêu Kỳ: “Lúc tôi đi học, số còn nhỏ hơn của em nữa kìa." Về chuyện anh học nhảy lớp cũng không cần nói.
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, ngước mắt đầy kinh ngạc: “Thật sao?"
Lục Kiêu Kỳ trịnh trọng gật đầu.
Nắm giữ rất tốt kiến thức căn bản, thể năng cũng rất tốt, nếu mà tinh thần lực cũng đạt tiêu chuẩn, vậy sẽ là một thiên tài khiến cho bao nhiêu người hâm mộ đây!
Hiệu trưởng nghĩ như vậy, liền muốn thúc giục, ông hi vọng có thể nhận được kết quả kiểm tra của Mạc Cổn Cổn ngay lập tức.
Kiểm tra tinh thần lực chính là đội nón sắt, ấn vào đốm sáng. Ban đầu hết thảy đều vô cùng thuận lợi, thẳng đến khi đốm sáng xuất hiện, Mạc Cổn Cổn chỉ nhìn chằm chằm vào đốm sáng sửng sốt, mấy đốm sáng này giống y hệt với các đốm sáng của tổ tiên gấu trúc, căn bản là cậu không có cách nào kiểm tra được.
Hiệu trưởng và nhóm thầy giáo cảm thấy kỳ quái, hai mặt nhìn nhau.
Thấy Mạc Cổn Cổn từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu khóc rất thương tâm, tim của Lục Kiêu Kỳ như bị ai đâm mạnh một cái.
Lục Kiêu Kỳ trực tiếp ngừng kiểm tra, tháo nón sắt trên đầu thiếu niên xuống, ôm chặt cậu vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cậu.
Hai người ôm nhau thật lâu, thẳng đến khi tâm tình của Mạc Cổn Cổn dần dần khôi phục lại.
Hiệu trưởng ấp úng.
Lục Kiêu Kỳ quay đầu: “Không kiểm tra hạng này."
Hiệu trưởng trừng lớn hai mắt.
Lục Kiêu Kỳ lôi kéo Mạc Cổn Cổn: “Ngày mai chính thức đi học, tôi dẫn em ấy về trước đây."
Hiệu trưởng và nhóm thầy giáo sững sờ, kiểm tra cứ như vậy kết thúc rồi? Sao lại không kiểm tra chứ hả hả hả hả! Mắt thấy một thiên tài liền muốn sinh ra, Lục Thượng tướng trở lại đây cho bọn họ nào á á á á!
Về nguyên nhân Lục Kiêu Kỳ không kiểm tra…
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ mí mắt của anh, rũ mắt: Không cần.
Tác giả :
Thủy Sâm Sâm